Vân Cuồng
-
Chương 76: Gió mây vần vũ kinh long châu – Đổi trắng thay đen
Nhu nhược yếu đuối? Một vị trưởng lão Tử Trúc nghe vậy thiếu điều muốn hộc máu tại chỗ.
Trưởng lão Minh Không chán nản, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Cuồng: Loại yêu nghiệt có một không hai này mà cũng được xưng là yếu đuối nhu nhược? Tên cao thủ Tử Trúc vừa rồi còn hung hăng, cuồng vọng, giết chết Tần Niệm ngay dưới mí mắt bọn họ là ai? Ngươi là Tả tôn võ công cái thế sao có thể không nhìn rõ được thực lực của ‘hắn’? Muốn tìm chúng ta gây phiền toái thì cũng đừng tìm loại lý do vớ vẩn này chứ!
Bởi vì vô cùng phẫn nộ, cho nên ba người hoàn toàn không phát hiện điểm quái dị trong lời nói của Dạ Ly Thiên, thậm chí cũng không chú ý đến ba chữ ‘tiểu cô nương’ trong đó.
“Tả tôn, là ‘hắn’ giết người của chúng ta, giết hại thủ hạ của Ma môn! Ngài không thể vì mâu thuẫn với Hữu tôn đại nhân mà không phân đúng sai như vậy được!” Trưởng lão Minh Linh vội vàng kêu lên, thử lên tiếng giải thích.
Đôi mắt hẹp dài của Dạ Ly Thiên hơi híp lại, thoáng nhìn, giọng nói bắt đầu trở nên đặc biệt nguy hiểm, giễu cợt nói: “Bản tôn không phân đúng sai? Hừ bản tôn cần không phân đúng sai sao? Muốn giết các ngươi, còn phải tìm lý do à? Nếu không phải nể tình đồng môn thì bản tôn đã sớm ra tay rồi! Nhưng mà các ngươi lại không thèm nể mặt…”
Nam âm trầm thấp dễ nghe lại nguy hiểm đến mức khiến người khác sợ hãi nổi da gà. Ba người Minh Không âm thầm hô to không ổn, trong lòng cũng hiểu ra, nam nhân này luôn làm việc tùy tâm sở dục, vừa chính vừa tà, hoàn toàn dựa trên một ý niệm yêu thích hay không của hắn. Nếu hắn thật sự muốn giết ba người thì chỉ sợ hắn sẽ không nhiều lời như vậy mà đã trực tiếp chụp chết bọn họ rồi.
Có điều ba người họ vẫn không tin Dạ Ly Thiên không nhìn ra sự quỷ dị của Vân Cuồng.
“Tả tôn đại nhân, chúng ta làm sao dám hoài nghi sự lợi hại của ngài? Chẳng qua chúng ta hy vọng ngài nhìn rõ mọi chuyện một chút, tên nhãi này thật sự là một cao thủ Tử Trúc.” Minh Vực ủ rũ cố gắng chống đỡ, chân thành dẫn lời.
Chân mày Dạ Ly Thiên nhếch cao, cũng không thèm quay đầu mà tùy tiện dùng một ngón tay chỉ vào Vân Cuồng, kinh ngạc nói: “Cao thủ Tử Trúc? Nàng? Các ngươi đang nói đùa với bản tôn sao? Nàng chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ trói gà không chặt, sao có thể là cao thủ Tử Trúc gì đó như các ngươi nói! Các ngươi đừng ở đó mà chỉ hưu bảo ngựa nhằm tìm kế giải vây nữa!”
Trói gà không chặt? Ba gã trưởng lão Tử Trúc nghe vậy chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết quách cho rồi. Trong lòng đều âm thầm căm giận không kể xiết: Chỉ hưu bảo ngựa chính là ngươi có được không hả!
Đáng thương Dạ Ly Thiên cũng bị ba người này oan uổng .
Cảnh giới võ học của hắn đúng là cao thâm khó dò, đến mức kẻ khác chỉ có thể nhìn lên, cảm giác linh lực cũng tương đối mãnh liệt, nên đã nhanh chóng phát hiện Vân Cuồng là một nữ tử, nhưng, hắn lại không có cách nào dò la được cảnh giới võ học của Vân Cuồng là nông hay sâu.
Vân Cuồng đã đặt chân đến Thiên Trúc, tuy nói nàng vẫn chưa thật sự tiến vào, nhưng thật sự cảnh giới cũng đã vượt xa cấp bậc vốn có, cho nên mặc kệ là cao thủ Mặc Trúc hay Bạch trúc, chỉ cần chưa tiến vào Thiên Trúc, thì tuyệt đối không có cách nào nhìn thấu tu vi võ học của nàng, là Dạ Ly Thiên thì cũng không được.
Nói trắng ra thì vấn đề chính ở đây là tu vi võ học của Dạ Ly Thiên thật sự rất cao, chỉ cách Thiên Trúc một bức tường mỏng, nếu hắn không thể dò xét ra thì người kia nếu không phải cảnh giới cao hơn hắn một bậc thì nhất định là không có tu vi. Mà nếu Vân Cuồng biết võ, thì hắn lại càng không tin nàng sẽ đạt tới Thiên Trúc. Suy xét trước sau một lúc, càng nghĩ càng thấy lời nói của ba tên trưởng lão không phù hợp, cho nên Dạ Ly Thiên mới hoàn toàn không tin tưởng những gì mấy lão nói.
Bị kẻ khác nghi ngờ nhiều lần như vậy, tính tình Dạ Ly Thiên cũng trở nên nóng nảy, hắn lắc lắc hồ lô rượu lấy từ trên hông xuống, đổ một ngụm vào miệng, rồi mới hừ nói: “Nếu các ngươi đã muốn bản tôn lấy lại công bằng cho các ngươi, vậy thì bản tôn thành toàn, cũng để nàng nói mấy câu đi, bản tôn thấy người nào có lý thì bản tôn đứng về phía người đó!”
Dạ Ly Thiên vừa nói xong, lập tức dịu dọng vỗ vỗ cánh tay mảnh khảnh của Vân Cuồng, khuôn mặt tuấn tú cười khẽ an ủi: “Đừng sợ, ta…” Mấy chữ làm chủ cho ngươi chưa kịp nói ra thì Vân Cuồng ở hắn trong lòng đã ngẩng đầu lên, nghiên đầu, mở to đôi mắt đen láy, dùng vẻ mặt vô cùng đáng yêu đánh giá hắn, vẻ mặt vô hại này lập tức đâm trúng trái tim mỗ nam.
(lời edit: bán manh đáng xấu hổ >.
Mới vừa rồi Dạ Ly Thiên một đường chạy vội đến, cảm thấy phía trước có hơi thở của cao thủ Tử Trúc mới đến nhìn xem, mà vẫn chưa thật sự chú ý đến tiểu cô nương này, đến lúc này vừa thấy, hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nghẹn họng trân trối nhìn nàng, tận đáy lòng cũng nảy sinh cảm giác thưởng thức đối với “Thiếu niên tuyệt thế” trước mắt.
Trên đời có thể có một nữ tử như vậy sao? Nữ giả nam lại tuấn mỹ không ai sánh bằng, hoàn toàn không hề có chút nào không tự nhiên, phối hợp với một thân hoạt bát, linh khí bức người càng khiến người khác thấy cảnh đẹp ý vui, quả thật là một khối mỹ ngọc do trời đất thai nghén mà thành, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng đẹp đến mức khiến người khác phải sợ hãi than.
Trước nay Dạ Ly Thiên làm việc gì luôn thuận theo tâm ý của mình, hoàn toàn không theo lẽ thường, nhưng khi nhìn vẻ điền đạm đáng yêu của Vân Cuồng, trong lòng hắn lập tức nảy sinh hảo cảm, cán cân công bằng cũng âm thầm lệch nghiêm trọng về phía nàng mà không tự biết, chỉ cảm thấy nàng thật thuận mắt, không khỏi âm thầm quyết định không thèm quan tâm tình nghĩa đồng môn gì đó, chỉ cần nàng nói đúng là đúng, nàng nói sai là sai: Dù nàng có nói mặt trời mọc hướng Tây thì bản tôn cũng phải nghĩ cách làm mặt trời mọc hướng Tây cho nàng!
Lúc này, sau khi Vân Cuồng đánh giá hắn nửa ngày, trong lòng nàng cũng đã xác định được, Dạ Ly Thiên thật sự không phát hiện được cảnh giới võ học của nàng, hơn nữa nam nhân có võ công tuyệt đỉnh này giống như Diêm La Vương có thể nắm trong tay sinh tử bây giờ của bọn họ, hơn nữa, hắn còn có ấn tượng tương đối không tốt với ba tên trưởng lão kia….
Ồ, đôi mắt đen láy hơi đảo, một nét cười gian trá thoáng xẹt qua đôi mắt Vân Cuồng, chỉ thầy vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên đau đau đớn đớn, nàng tránh khỏi ôm ấp Dạ Ly Thiên, vừa chạy vừa ngã, thấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai (đột ngột) nhào lên thi thể Tần Niệm vẫn nằm trên mặt đất, đau lòng khóc lớn.
“Hu hu hu, ca ca, huynh chết thật là thảm!” Một câu này quả thật kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu, kêu đến mức hoa héo tàn, ong bướm rơi lệ, kêu đến mức ba gã trưởng lão Tử Trúc phải trợn trắng mắt, há hốc mồm, ngây người tại chỗ.
Ca -- ca ca?
Đến khi ba gã trưởng lão Tử Trúc lấy lại tinh thần, khóe miệng lập tức run rẩy không ngừng, giống như bị nàng chọc tức đến sắp hôn mê bất tỉnh đến nơi vậy.
‘Hắn’ ‘hắn’ ‘hắn’, sao ‘hắn’ có thể mở miệng gọi từ đó ra được! ‘Hắn’ đã quên vừa rồi là kẻ nào lòng dạ độc ác, không hề do dự, ra tay ‘cắt cổ’ vị ‘ca ca’ này rồi hả? Đúng là vị ‘ca ca’ này chết rất thảm, nhưng có thảm cũng là chết trên tay ngươi mà!
Nhìn Vân Cuồng vừa rồi còn hùng hổ, lãnh khốc, lúc này lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giống như thời tiết thay đổi thất thường, nói trong thì trong, nói âm u thì âm u, nói nhu nhược yếu đối lại lập tức tỏ vẻ nhu nhược yếu đuối, khiến ba gã trưởng lão hoàn toàn hiểu ra: ‘Hắn’ tuyệt đối là một kẻ chuyên lấy thúng úp voi, thay đen đổi trắng, khốn nạn, đáng giận đến cực điểm. Tả tôn đại nhân, ‘hắn’ không phải là người tốt đâu.
Không đợi ba người phản bác, Vân Cuồng lại tiếp tục nức nở, một bên làm trò dùng tay áo lau lau khóe mắt, một bên lại huyên thuyên tự biên tự diễn một câu chuyện xưa: “Vị đại ca này, chuyện là thế này, ta và ca ca là đệ tử hào môn khó có dịp đến đây du ngoạn, nhưng không ngờ trên đường bỗng dưng xuất hiện ba lão cướp đường, còn muốn đòi chúng ta bí tịch võ công gì đó. Chúng ta nói không có, ba người họ lập tức đại khai sát giới (chém giết), trong một khắc đã giết sạch tùy tùng đi cùng với chúng ta, còn ta được ca ca ném ra khỏi xe ngựa mới may mắn thoát khỏi. Nếu không phải gặp được ngươi, chỉ sợ ta cũng sẽ… Hu hu hu…”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Trưởng lão Minh Không nghĩ được mở đầu lại không đoán được kết cục, không khỏi thổi râu, tức giận đến mặt mày đỏ bừng như máu.
Mà sắc mặt hai gã trưởng lão còn lại cũng xanh xanh tím tím, hoàn toàn không thể tưởng tượng được trong thiên hạ lại có kẻ không biết xấu hổ như Vân Cuồng! Thì ra năng lực lớn nhất của Liễu tiểu vương gia không phải là võ công, mà là trình độ mặt dày, không biết xấu hổ!
Đối với công phu miệng lưỡi của Vân Cuồng, ba lão già ‘trung hậu thành thật’ như bọn họ thật sự không thể so được.
“Nói bậy, người rõ ràng là do ngươi giết, sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà nói dối như vậy.” Nghe những lời nói nhảm của Vân Cuồng, trưởng lão Minh Linh nhảy dựng lên, lại bị Dạ Ly Thiên tùy tiện tát một cái, khến mặt mũi sưng phồng, nóng rát, đau đớn. Cả người lão tức giận đến run rẩy nhưng lại không dám nói thêm gì nữa.
“Bản tôn nói, nàng không biết võ công thì làm sao có thể giết người được? Không phải các ngươi dám làm mà không dám nhận chứ!” Dạ Ly Thiên lạnh nhạt lắc lắc hồ lô rượu, chậm rì rì nói, đôi mắt tinh tường, sáng quắt lóe lên ý cười như có như không.
“Nói tiếp.” Dạ Ly Thiên gật gật đầu nói với Vân Cuồng vẫn còn nức nở không dứt.
“Hix, ba lão già khốn nạn này, đã già mà còn không kính, muốn vu oan giá họa cho ta, hu hu hu… Đại ca, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!” Vân Cuồng càng ‘khóc’ càng nghiện, càng ‘khóc’ càng đau lòng, càng nói càng thái quá.
Đến đây đột nhiên tay áo Dạ Ly Thiên hơi động, thân thể ba gã trưởng lão Tử Trúc run lên, rồi từ từ mềm oặt đi.
Chỉ đơn giản như thế nhưng đã có thể cắt đứt mọi đường sống của ba gã cao thủ Tử trúc, khiến bọn họ cứ như vậy mà bỏ mạng.
Vân Cuồng kinh hãi, thầm cảm thấy võ công của nam nhân này còn cao hơn hẳn lão yêu phụ Hàn Á Liên kia, đồng thời da đầu nàng cũng hơi run lên: Tuy rằng cảm giác lợi dụng cao thủ không tồi, nhưng nếu hắn truy cứu thì chỉ sợ nàng đã tự mình chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.
Dạ Ly Thiên cười dài một tiếng, bước hai bước đến bên cạnh Vân Cuồng. Hắn cúi người xuống, đẩy đôi tay đang che mắt của nàng ra, khuôn mặt tuấn tú khiến kẻ khác phải ngạt thở đột nhiên ghé lại gần, bàn tay ấm áp cũng theo đó mà xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Tiểu muội muội, đại ca đã làm chủ cho ngươi rồi, ba lão già kia cũng đã chết, vui không?” Hơi hơi sửng sốt, lấy trình độ da mặt dày của Vân Cuồng, khi nghe hắn nói cũng không giấu được cảm giác xấu hổ, nàng đột nhiên cảm thấy khóc không nổi nữa: Đúng là nam nhân này đã nhìn ra…
Trưởng lão Minh Không chán nản, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Cuồng: Loại yêu nghiệt có một không hai này mà cũng được xưng là yếu đuối nhu nhược? Tên cao thủ Tử Trúc vừa rồi còn hung hăng, cuồng vọng, giết chết Tần Niệm ngay dưới mí mắt bọn họ là ai? Ngươi là Tả tôn võ công cái thế sao có thể không nhìn rõ được thực lực của ‘hắn’? Muốn tìm chúng ta gây phiền toái thì cũng đừng tìm loại lý do vớ vẩn này chứ!
Bởi vì vô cùng phẫn nộ, cho nên ba người hoàn toàn không phát hiện điểm quái dị trong lời nói của Dạ Ly Thiên, thậm chí cũng không chú ý đến ba chữ ‘tiểu cô nương’ trong đó.
“Tả tôn, là ‘hắn’ giết người của chúng ta, giết hại thủ hạ của Ma môn! Ngài không thể vì mâu thuẫn với Hữu tôn đại nhân mà không phân đúng sai như vậy được!” Trưởng lão Minh Linh vội vàng kêu lên, thử lên tiếng giải thích.
Đôi mắt hẹp dài của Dạ Ly Thiên hơi híp lại, thoáng nhìn, giọng nói bắt đầu trở nên đặc biệt nguy hiểm, giễu cợt nói: “Bản tôn không phân đúng sai? Hừ bản tôn cần không phân đúng sai sao? Muốn giết các ngươi, còn phải tìm lý do à? Nếu không phải nể tình đồng môn thì bản tôn đã sớm ra tay rồi! Nhưng mà các ngươi lại không thèm nể mặt…”
Nam âm trầm thấp dễ nghe lại nguy hiểm đến mức khiến người khác sợ hãi nổi da gà. Ba người Minh Không âm thầm hô to không ổn, trong lòng cũng hiểu ra, nam nhân này luôn làm việc tùy tâm sở dục, vừa chính vừa tà, hoàn toàn dựa trên một ý niệm yêu thích hay không của hắn. Nếu hắn thật sự muốn giết ba người thì chỉ sợ hắn sẽ không nhiều lời như vậy mà đã trực tiếp chụp chết bọn họ rồi.
Có điều ba người họ vẫn không tin Dạ Ly Thiên không nhìn ra sự quỷ dị của Vân Cuồng.
“Tả tôn đại nhân, chúng ta làm sao dám hoài nghi sự lợi hại của ngài? Chẳng qua chúng ta hy vọng ngài nhìn rõ mọi chuyện một chút, tên nhãi này thật sự là một cao thủ Tử Trúc.” Minh Vực ủ rũ cố gắng chống đỡ, chân thành dẫn lời.
Chân mày Dạ Ly Thiên nhếch cao, cũng không thèm quay đầu mà tùy tiện dùng một ngón tay chỉ vào Vân Cuồng, kinh ngạc nói: “Cao thủ Tử Trúc? Nàng? Các ngươi đang nói đùa với bản tôn sao? Nàng chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ trói gà không chặt, sao có thể là cao thủ Tử Trúc gì đó như các ngươi nói! Các ngươi đừng ở đó mà chỉ hưu bảo ngựa nhằm tìm kế giải vây nữa!”
Trói gà không chặt? Ba gã trưởng lão Tử Trúc nghe vậy chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết quách cho rồi. Trong lòng đều âm thầm căm giận không kể xiết: Chỉ hưu bảo ngựa chính là ngươi có được không hả!
Đáng thương Dạ Ly Thiên cũng bị ba người này oan uổng .
Cảnh giới võ học của hắn đúng là cao thâm khó dò, đến mức kẻ khác chỉ có thể nhìn lên, cảm giác linh lực cũng tương đối mãnh liệt, nên đã nhanh chóng phát hiện Vân Cuồng là một nữ tử, nhưng, hắn lại không có cách nào dò la được cảnh giới võ học của Vân Cuồng là nông hay sâu.
Vân Cuồng đã đặt chân đến Thiên Trúc, tuy nói nàng vẫn chưa thật sự tiến vào, nhưng thật sự cảnh giới cũng đã vượt xa cấp bậc vốn có, cho nên mặc kệ là cao thủ Mặc Trúc hay Bạch trúc, chỉ cần chưa tiến vào Thiên Trúc, thì tuyệt đối không có cách nào nhìn thấu tu vi võ học của nàng, là Dạ Ly Thiên thì cũng không được.
Nói trắng ra thì vấn đề chính ở đây là tu vi võ học của Dạ Ly Thiên thật sự rất cao, chỉ cách Thiên Trúc một bức tường mỏng, nếu hắn không thể dò xét ra thì người kia nếu không phải cảnh giới cao hơn hắn một bậc thì nhất định là không có tu vi. Mà nếu Vân Cuồng biết võ, thì hắn lại càng không tin nàng sẽ đạt tới Thiên Trúc. Suy xét trước sau một lúc, càng nghĩ càng thấy lời nói của ba tên trưởng lão không phù hợp, cho nên Dạ Ly Thiên mới hoàn toàn không tin tưởng những gì mấy lão nói.
Bị kẻ khác nghi ngờ nhiều lần như vậy, tính tình Dạ Ly Thiên cũng trở nên nóng nảy, hắn lắc lắc hồ lô rượu lấy từ trên hông xuống, đổ một ngụm vào miệng, rồi mới hừ nói: “Nếu các ngươi đã muốn bản tôn lấy lại công bằng cho các ngươi, vậy thì bản tôn thành toàn, cũng để nàng nói mấy câu đi, bản tôn thấy người nào có lý thì bản tôn đứng về phía người đó!”
Dạ Ly Thiên vừa nói xong, lập tức dịu dọng vỗ vỗ cánh tay mảnh khảnh của Vân Cuồng, khuôn mặt tuấn tú cười khẽ an ủi: “Đừng sợ, ta…” Mấy chữ làm chủ cho ngươi chưa kịp nói ra thì Vân Cuồng ở hắn trong lòng đã ngẩng đầu lên, nghiên đầu, mở to đôi mắt đen láy, dùng vẻ mặt vô cùng đáng yêu đánh giá hắn, vẻ mặt vô hại này lập tức đâm trúng trái tim mỗ nam.
(lời edit: bán manh đáng xấu hổ >.
Mới vừa rồi Dạ Ly Thiên một đường chạy vội đến, cảm thấy phía trước có hơi thở của cao thủ Tử Trúc mới đến nhìn xem, mà vẫn chưa thật sự chú ý đến tiểu cô nương này, đến lúc này vừa thấy, hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nghẹn họng trân trối nhìn nàng, tận đáy lòng cũng nảy sinh cảm giác thưởng thức đối với “Thiếu niên tuyệt thế” trước mắt.
Trên đời có thể có một nữ tử như vậy sao? Nữ giả nam lại tuấn mỹ không ai sánh bằng, hoàn toàn không hề có chút nào không tự nhiên, phối hợp với một thân hoạt bát, linh khí bức người càng khiến người khác thấy cảnh đẹp ý vui, quả thật là một khối mỹ ngọc do trời đất thai nghén mà thành, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng đẹp đến mức khiến người khác phải sợ hãi than.
Trước nay Dạ Ly Thiên làm việc gì luôn thuận theo tâm ý của mình, hoàn toàn không theo lẽ thường, nhưng khi nhìn vẻ điền đạm đáng yêu của Vân Cuồng, trong lòng hắn lập tức nảy sinh hảo cảm, cán cân công bằng cũng âm thầm lệch nghiêm trọng về phía nàng mà không tự biết, chỉ cảm thấy nàng thật thuận mắt, không khỏi âm thầm quyết định không thèm quan tâm tình nghĩa đồng môn gì đó, chỉ cần nàng nói đúng là đúng, nàng nói sai là sai: Dù nàng có nói mặt trời mọc hướng Tây thì bản tôn cũng phải nghĩ cách làm mặt trời mọc hướng Tây cho nàng!
Lúc này, sau khi Vân Cuồng đánh giá hắn nửa ngày, trong lòng nàng cũng đã xác định được, Dạ Ly Thiên thật sự không phát hiện được cảnh giới võ học của nàng, hơn nữa nam nhân có võ công tuyệt đỉnh này giống như Diêm La Vương có thể nắm trong tay sinh tử bây giờ của bọn họ, hơn nữa, hắn còn có ấn tượng tương đối không tốt với ba tên trưởng lão kia….
Ồ, đôi mắt đen láy hơi đảo, một nét cười gian trá thoáng xẹt qua đôi mắt Vân Cuồng, chỉ thầy vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên đau đau đớn đớn, nàng tránh khỏi ôm ấp Dạ Ly Thiên, vừa chạy vừa ngã, thấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai (đột ngột) nhào lên thi thể Tần Niệm vẫn nằm trên mặt đất, đau lòng khóc lớn.
“Hu hu hu, ca ca, huynh chết thật là thảm!” Một câu này quả thật kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu, kêu đến mức hoa héo tàn, ong bướm rơi lệ, kêu đến mức ba gã trưởng lão Tử Trúc phải trợn trắng mắt, há hốc mồm, ngây người tại chỗ.
Ca -- ca ca?
Đến khi ba gã trưởng lão Tử Trúc lấy lại tinh thần, khóe miệng lập tức run rẩy không ngừng, giống như bị nàng chọc tức đến sắp hôn mê bất tỉnh đến nơi vậy.
‘Hắn’ ‘hắn’ ‘hắn’, sao ‘hắn’ có thể mở miệng gọi từ đó ra được! ‘Hắn’ đã quên vừa rồi là kẻ nào lòng dạ độc ác, không hề do dự, ra tay ‘cắt cổ’ vị ‘ca ca’ này rồi hả? Đúng là vị ‘ca ca’ này chết rất thảm, nhưng có thảm cũng là chết trên tay ngươi mà!
Nhìn Vân Cuồng vừa rồi còn hùng hổ, lãnh khốc, lúc này lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giống như thời tiết thay đổi thất thường, nói trong thì trong, nói âm u thì âm u, nói nhu nhược yếu đối lại lập tức tỏ vẻ nhu nhược yếu đuối, khiến ba gã trưởng lão hoàn toàn hiểu ra: ‘Hắn’ tuyệt đối là một kẻ chuyên lấy thúng úp voi, thay đen đổi trắng, khốn nạn, đáng giận đến cực điểm. Tả tôn đại nhân, ‘hắn’ không phải là người tốt đâu.
Không đợi ba người phản bác, Vân Cuồng lại tiếp tục nức nở, một bên làm trò dùng tay áo lau lau khóe mắt, một bên lại huyên thuyên tự biên tự diễn một câu chuyện xưa: “Vị đại ca này, chuyện là thế này, ta và ca ca là đệ tử hào môn khó có dịp đến đây du ngoạn, nhưng không ngờ trên đường bỗng dưng xuất hiện ba lão cướp đường, còn muốn đòi chúng ta bí tịch võ công gì đó. Chúng ta nói không có, ba người họ lập tức đại khai sát giới (chém giết), trong một khắc đã giết sạch tùy tùng đi cùng với chúng ta, còn ta được ca ca ném ra khỏi xe ngựa mới may mắn thoát khỏi. Nếu không phải gặp được ngươi, chỉ sợ ta cũng sẽ… Hu hu hu…”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Trưởng lão Minh Không nghĩ được mở đầu lại không đoán được kết cục, không khỏi thổi râu, tức giận đến mặt mày đỏ bừng như máu.
Mà sắc mặt hai gã trưởng lão còn lại cũng xanh xanh tím tím, hoàn toàn không thể tưởng tượng được trong thiên hạ lại có kẻ không biết xấu hổ như Vân Cuồng! Thì ra năng lực lớn nhất của Liễu tiểu vương gia không phải là võ công, mà là trình độ mặt dày, không biết xấu hổ!
Đối với công phu miệng lưỡi của Vân Cuồng, ba lão già ‘trung hậu thành thật’ như bọn họ thật sự không thể so được.
“Nói bậy, người rõ ràng là do ngươi giết, sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà nói dối như vậy.” Nghe những lời nói nhảm của Vân Cuồng, trưởng lão Minh Linh nhảy dựng lên, lại bị Dạ Ly Thiên tùy tiện tát một cái, khến mặt mũi sưng phồng, nóng rát, đau đớn. Cả người lão tức giận đến run rẩy nhưng lại không dám nói thêm gì nữa.
“Bản tôn nói, nàng không biết võ công thì làm sao có thể giết người được? Không phải các ngươi dám làm mà không dám nhận chứ!” Dạ Ly Thiên lạnh nhạt lắc lắc hồ lô rượu, chậm rì rì nói, đôi mắt tinh tường, sáng quắt lóe lên ý cười như có như không.
“Nói tiếp.” Dạ Ly Thiên gật gật đầu nói với Vân Cuồng vẫn còn nức nở không dứt.
“Hix, ba lão già khốn nạn này, đã già mà còn không kính, muốn vu oan giá họa cho ta, hu hu hu… Đại ca, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!” Vân Cuồng càng ‘khóc’ càng nghiện, càng ‘khóc’ càng đau lòng, càng nói càng thái quá.
Đến đây đột nhiên tay áo Dạ Ly Thiên hơi động, thân thể ba gã trưởng lão Tử Trúc run lên, rồi từ từ mềm oặt đi.
Chỉ đơn giản như thế nhưng đã có thể cắt đứt mọi đường sống của ba gã cao thủ Tử trúc, khiến bọn họ cứ như vậy mà bỏ mạng.
Vân Cuồng kinh hãi, thầm cảm thấy võ công của nam nhân này còn cao hơn hẳn lão yêu phụ Hàn Á Liên kia, đồng thời da đầu nàng cũng hơi run lên: Tuy rằng cảm giác lợi dụng cao thủ không tồi, nhưng nếu hắn truy cứu thì chỉ sợ nàng đã tự mình chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.
Dạ Ly Thiên cười dài một tiếng, bước hai bước đến bên cạnh Vân Cuồng. Hắn cúi người xuống, đẩy đôi tay đang che mắt của nàng ra, khuôn mặt tuấn tú khiến kẻ khác phải ngạt thở đột nhiên ghé lại gần, bàn tay ấm áp cũng theo đó mà xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Tiểu muội muội, đại ca đã làm chủ cho ngươi rồi, ba lão già kia cũng đã chết, vui không?” Hơi hơi sửng sốt, lấy trình độ da mặt dày của Vân Cuồng, khi nghe hắn nói cũng không giấu được cảm giác xấu hổ, nàng đột nhiên cảm thấy khóc không nổi nữa: Đúng là nam nhân này đã nhìn ra…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook