Vân Cuồng
-
Chương 72: Gió mây vần vũ kinh long châu – Phá cảnh lên trời
Edit: Thủy Lưu Ly
Năm ngón tay lạnh như băng nháy mắt đã xuyên thấu vạt áo, gần như muốn đâm thủng lồng ngực của Vân Cuồng, thì bỗng dưng một tiếng gầm giận dữ như sấm rền truyền đến từ phương xa: “Hàn Á Liên! Ngươi muốn làm cái gì!”
Nữ tử diêm dúa không khỏi cả kinh: Không nghĩ tới người kia lại có thể trở về nhanh như vậy. Chẳng qua sát ý trong mắt nàng ta vẫn không hề suy giảm. Năm ngón tay tiếp tục dùng sức chộp tới, ý đồ muốn đâm thẳng vào lồng ngực của Vân Cuồng một lần nữa: Cứ cho đây là chuyện ngoài ý muốn đi, hơn nữa, bổn tọa đã ra tay thì sao lại có đạo lý thu lại được chứ?
Vân Cuồng nghe thấy giọng nói quen thuộc lại mang theo lo lắng vô cùng tận của chàng, cả người không nhịn được run khẽ, vẻ kiên nghị trong mắt càng lúc càng nồng đậm, linh khí thai nghén mười mấy năm trên người đột nhiên bùng nổ, hình thành một màng chắn vô cùng cứng rắn. Một trảo này của Hàn Á Liên vừa chạm phải màng chắn đã cảm thấy tê rần, da thịt đầu ngón tay như bị lửa thiêu, khiến nàng ta hoảng hốt trong lòng, sợ hãi thét lên một tiếng, cũng đồng thời vận lực bay ngược về sau.
“Ầm!” Dư âm của kình lực bộc phát ra bốn phía, điên cuồng, gào thét như vũ bão quét qua phòng ốc xung quanh. “Rầm, rầm” một mảng gạch, ngói đều thi nhau sụp xuống, lấy Vân Cuồng làm trung tâm, kình khí hình thành một vòng tròn bằng sương mù màu trắng mờ, bay múa xoay tròn xung quanh, càng lúc càng cao, càng lúc càng mở rộng. Đám người Liễu Nhận, Liễu Phong hoảng sợ nhìn luồng kình khí nọ như có ý thức mà né tránh chính mình, một đường càn quét, san bằng phòng ốc của Tư Đồ gia thành bình địa .
Trong phạm vi một trượng, từng ngọn cây cọng cỏ trên mặt đất đều bị bạt gốc không còn, ngay cả phòng ốc, sườn tháp cũng đổ nát thê lương không nói nên lời. Tất cả mọi người, tính luôn Hàn Á Liên đều kinh ngạc trợn mắt, ngây ngốc nhìn Vân Cuồng.
Khăn che mặt của thiếu nữ đã bị gió thổi đi, không biết từ khi nào, đôi mắt u ám, sâu thẳm kia đã rực sáng như ánh sao, như Dạ Minh Châu trong lòng biển cả, như có thể chiếu rọi mỗi một ngóc ngách trên đại địa này. Một thân hắc y không gió mà bay, dây lụa buộc tóc đã đứt đoạn, khiến mái tóc đen dài chảy xuống vai, nhẹ nhàng lay động. Da thịt thiếu nữ trắng nõn, dưới bầu trời đêm càng trở nên trong suốt, nàng cứ đứng giữa không trung như vậy, giống như một pho tượng thần lạc xuống nhân gian. Đẹp! Đẹp đến cực điểm, khiến kẻ khác không nhịn được mà nảy sinh xúc động muốn cúng bái.
Ám Dạ Thất Tinh chăm chú nhìn nàng, trong mắt mỗi người đều lóe ra từng đợt hào quang nóng bỏng.
Lúc này, nàng, Ám Dạ Tinh, thật sự là một ngôi sao chói mắt khiến bọn họ không thể nhìn thẳng.
Nam tử bạch y xa xa chạy vội mà đến, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, đôi môi mỏng khiêu gợi hơi cong lên, tiến lại gần nàng, muốn ôm chặt lấy nàng, giống như chỉ có như vậy thì khoảng trống trong lòng chàng mới được lấp đầy.
“Linh Khí Thiên Trúc*? Không có khả năng!” Hàn Á Liên cách đó không xa hoảng loạn hét lên một câu, nhưng cảm giác đau nhức do Linh Khí Thiên Trúc lưu lại trên tay vẫn từng thời từng khắc nhắc nhở nàng ta đây không phải là ảo giác.
(*Thiên Trúc là cảnh giới truyền thuyết, sau Tử Trúc, Mặc Trúc, Bạch Trúc thì tới Thiên Trúc, cũng có nghĩa là nữ chính đã nhảy 2 cấp)
Cùng lúc đó, năm nơi nào trên đại lục Long Châu, đồng loạt chuyển dời sự chú ý lên Sở quốc.
Trong Lăng Tiêu cung, ánh mắt một gã nam tử hắc y tuấn tú mờ mịt về phía bầu trời Sở quốc, thì thào, kinh hãi: “Thiên Trúc hiện thế?”
Trên đỉnh tháp Khinh Trần, một trong hai lão giả đang nhàn nhã nghiền ngẫm kỳ nghệ đột nhiên nhảy cẫng lên, phùng má thổi bay râu mép, rống to: “Cái gì chứ! Thiên trúc! Thiên trúc!”
Trong Cửu Tiên cốc, một nam tử trung niên đang thản nhiên sắp xếp thảo dược, đột nhiên thay đổi sắc mặt, kinh dị, ngớ người thả rơi đống cỏ Linh Chi trong tay xuống mặt đất, tuấn mi nhíu chặt: “Đó là…”
Trên đỉnh núi Lạc Phi, trong nội tông Lôi gia lúc này đang diễn ra một cuộc hội họp của các vị trưởng lão đứng đầu, Đại trưởng lão vốn đang thảo luận chính sự đột nhiên quay đầu, sắc mặt nghiêm trọng, nặng nề: “Trên đại lục xuất hiện cao thủ Thiên Trúc? Chẳng lẽ là Dạ Li?”
Nơi nào đó trên đỉnh Sơn Nguy, một nam tử tuấn mỹ bất cần đời ôm lấy một hồ lô rượu, trên người là một chiếc áo dài màu đen tùy ý rộng mở, một đầu tóc đen rối tung hoàn toàn không bị trói buộc, hắn ngửa đầu sảng khoái uống một ngụm rượu lại đột nhiên kinh ngạc đến mức phun toàn bộ số rượu vừa uống trong miệng ra. Hắn khó khăn vỗ vỗ ngực, điều chỉnh lại nhịp thở, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bầu trời Sở quốc, cười dài: “Tên khốn kiếp nào dám vượt mặt ta* đạt đến Thiên Trúc? Không đi gặp mặt ngươi, chẳng phải sẽ tổn hại uy danh thiên hạ đệ nhất cao thủ của ta sao?”
(* trong convert là bà ngoại, cơ mà thấy kì vì tên này là nam nên thôi để ta cho chắc =)) còn có gì thì sẽ sửa sau.)
Vung tay tùy tiện ném hồ lô rượu sang một bên, tiếng gió xẹt qua, trên đỉnh núi chỉ còn lại tàn ảnh của nam nhân, còn hắn thì đã cách xa mấy trượng…
Gần như trong lòng mọi người đều có cùng một vấn đề, người nọ là ai?
Lúc này Vân Cuồng chỉ cảm thấy bản thân mình như hòa thành một thể với vạn vật, tất cả những sự vật, sự việc tồn tại, chuyển động xung quanh đều được nàng nắm trong lòng bàn tay, giống như chỉ cần trong đầu nàng xuất hiện một ý niệm muốn phá hủy thì có thể phá hủy hết tất cả. Cảm giác này thật sực vô cùng đáng sợ, gần như đã thoát khoải phạm vi của võ đạo mà nàng từng biết. Cảm giác chạm đến khí Tiên Linh đã nhanh chóng trôi qua, chính bản thân nàng cũng không biết lúc này mình đã đạt đến cảnh giới nào.
Hơi động ý niệm một chút nhưng trong đầu lại truyền đến một loại cảm giác choáng váng, đau đớn, Vân Cuồng thở nhẹ một tiếng, ruốt cuộc không thể tiếp tục duy trì trạng thái này nữa, mà từ trên không trung hạ xuống, cũng vừa vặn rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
“Cuồng nhi, nàng không bị thương chứ” Diệp Thiếu Thu đau lòng hỏi han.
Vân Cuồng lắc đầu hoảng sợ phát hiện nội lực trong thân thể mình chỉ trong một thời gian ngắn mà đã bị tiêu hao toàn bộ, lúc này chỉ sợ nàng đã là dầu hết đèn tắt, nều không phải được Thiếu Thu đúng lúc tiếp được thì bản thân nàng có lẽ đã bị cạn kiệt nội lực đến chết. Nàng không khỏi âm thầm hô to trong lòng một tiếng may mắn.
Diệp Thiếu Thu ôm nàng không buông, hai mắt một lần một lần tỉ mỉ miêu tả hình dáng của nàng, như muốn khắc sâu hình bóng nàng vào trái tim mình, nhưng cuối cùng lại không thể không thở dài, giao Vân Cuồng lại cho Liễu Nhận, nhịn xuống đau đớn trong lòng, dịu dàng dặn dò: “Phải chăm sóc tốt cho chính mình, không được xằng bậy, biết không?”
“Thiếu Thu ca ca, chàng phải đi đâu sao?” Vân Cuồng bắt lấy vạt sáo trước ngực chàng, trong đôi mắt đen láy rực rỡ kia lộ ra thương cảm như có như không.
Diệp Thiếu Thu hơi sửng sốt, trong lòng cười khổ, chuyện gì cũng không thể gạt được nàng, vật nhỏ hư hỏng này luôn luôn thông minh như vậy.
Đúng vậy, nếu không phải đây là ngày cuối cùng, thì dù cho chàng không thể nhẫn nhịn được nữa thì với tình trạng thân thể mình, có lẽ chàng sẽ không đến gặp nàng, sẽ không để lộ thân phận của mình với nàng.
Một ngày này, chàng rất vui vẻ, là ngày mà chàng cảm thấy vui sướng nhất trong đời, cho dù thời gian rất ngắn, ngắn đến mức chàng chưa kịp trở về chỗ cũ đã kết thúc, cũng ngắn đến mức khiến chàng hối hận vì đã xuất hiện, đã gặp lại nàng vào lúc này… Nếu chàng lẳng lặng biến mất có lẽ đã không làm nàng rơi vào nguy hiểm như vậy.
Vân Cuồng đặt tay lên tim hắn, trong đôi mắt đen láy như mặc ngọc lóe ra tia sáng tin tưởng và kiên định, đột nhiên nói: Thiếu Thu ca ca, lúc gặp lại là lúc tương lai bắt đầu.”
Giọng điệu thản nhiên không hề dao động, giống như không thèm để ý lại khiến Diệp Thiếu Thu nghe được tiếng tim đập kiên cường của nàng.
Diệp Thiếu Thu đột nhiên nở nụ cười, hơi tự giễu, lại có chút vui mừng: Vật nhỏ này chưa bao giờ cần chàng phải lo lắng nhiều. Nàng vẫn vậy, vẫn kiên cường, mạnh mẽ như vậy, vĩnh viễn không buông bỏ, mà nội tâm lại càng mạnh mẽ hơn so với bất cứ người nào. Chàng đột nhiên hiểu chuyện xưa hôm qua Vân Cuồng kể, đúng là ý nghĩa giống hệt câu nói kia.
“Thiếu Thu ca ca, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, Vân Cuồng sẽ luôn giữ vững lòng tin không thay đổi, tình cảm cũng không thay đổi. Hai người chúng ta phải cùng nhau cố gắng, đến một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng đứng chung một chỗ, cùng nhìn giang sơn ngàn dặm.
Bất kể có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần tin tưởng, thì nhất định sẽ có ngày đó!
Diệp Thiếu Thu mê muội vuốt ve khuôn mặt nàng, chậm rãi đứng thẳng người, lạnh lùng dời mắt nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Á Liên: “Ngươi làm trái ước định với bản tôn. Không ngờ đường đường là một Hữu Tôn, lại còn là một cao thủ Bạch Trúc như ngươi lại có thể khó xử mấy tiểu bối. Ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”
Trong lòng mọi người không khỏi giật mình: Nữ nhân này thì ra là một cao thủ Bạch Trúc.
Lúc này Hàn Á Liên mới hiểu được, lọai cảnh giới Thiên Trúc gà mờ như Vân Cuồng không thể chống đỡ nổi một khắc như thế này chứng tỏ nàng vẫn còn là một cao thủ Tử Trúc. Nghĩ như vậy, nàng ta không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức híp mắc, cười cười, cả người như một con rắn không xương quấn lên cánh tay Diệp Thiếu Thu, dài giọng hỏi ngược lại: “Thiên tôn đại nhân, tiểu nha đầu này có bị thương không?”
Diệp thiếu thu lạnh lùng nhìn nàng ta, nhưng không lập tức đẩy ra, hừ nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì nàng không có!”
“Ai da, Thiên tôn đại nhân, thật bạc tình nha~, ta vì ngài mới mỗi ngày một mình trông phòng đấy, chẳng lẽ ngài đã quên tình cảnh nóng bỏng mãnh liệt vào đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sao?” Hàn Á Liên vặn vẹo thân hình như rắn nước, khiêu khích nhìn thoáng qua Vân Cuồng vì mất sức mà xụi lơ trên đất, khinh miệt cười nhạt.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiếu Thu đỏ bừng, giận dữ trừng qua, lại nhìn thấy Hàn Á Liên liếc xéo Vân Cuồng, đáy mắt xẹt qua một tia uy hiếp.
“Cái gì? Diệp Thiếu Thu, ngươi dám!” Liễu Nhận nhịn không được, kích động đứng bật dậy: Sao hắn có thể dung thức cho tên nam nhân này làm chuyện có lỗi với Vân Cuồng! Có trời mới biết hắn thích Vân Cuồng bao nhiêu, nhưng người này lại không biết quý trọng!
“Được rồi, A Nhận!” Vân Cuồng nhẹ vỗ vai hắn, ánh mắt không giận tự uy ngăn cản hành động của hắn.
Hàn Á Liên cười kiều mị, vẫn dựa lên người Diệp Thiếu Thu, quay đầu nhìn lại khuôn mặt trầm như nước của Vân Cuồng: “Nhóc con, biết làm sao thỏa mãn nam nhân chưa? Thiếu Thu ca ca của ngươi đã là người của ta! Hôm nay ta nể mặt Thiên tôn tha mạng cho ngươi. Hừ, chỉ là một cao thủ Tử Trúc nho nhỏ, còn không đáng để ta coi trọng đâu. Về phần Thiên tôn đại nhân, thời gian ngài rời tổng đàn đã lâu rồi, hiện giờ đao Côn Ngô do Tư Đồ gia tự ý cất giấu đã được ta lấy về, chúng ta cũng nên trở về tiến hành nghiệp lớn thống nhất, nhỉ?”
“Không cần ngươi nhắc nhở ta! Bản tôn tự biết!” Diệp Thiếu Thu tà tà liếc nhìn nàng ta một cái, lại lưu luyến nhìn qua Vân Cuồng, môi mấp máy hai cái mới cắn răng xoay người đi mất.
Sâu trong đêm tối truyền đến tiếng cười to đắc ý của Hàn Á Liên, trong đó còn kèm theo một chút sát ý.
“Vân Cuồng, vì sao lại ngăn cản chúng ta? Nếu bảy người chúng ta không tiếc trả giá, sử dụng Thiên Ma Đại Pháp thì dù có muốn lưu lại ả cũng đâu khó khăn gì!” Đôi mắt màu lửa đỏ của Liễu Nhận nhìn chằm chằm Vân Cuồng, mở miệng hỏi, trên khuôn mặt tuấn tú bị bao phủ một tầng không cam lòng: Hắn không muốn nhìn thấy Vân Cuồng đau lòng, cho nên dù có dùng tính mạng của hắn để trao đổi hắn cũng không tiếc, tin rắng tất cả những người ở đây cũng có suy nghĩ như vậy.
Vân Cuồng hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, đột nhiên chụp một chưởng lên vai Liễu Nhận và Liễu Tường.
“Cho tới bây giờ, điều ta muốn bảo vệ không phải chỉ một mình Thiếu Thu ca ca mà bao gồm tất cả bằng hữu và người thân của ta nữa. Thiếu Thu ca ca, ta sẽ cứu, nhưng ta cũng tuyệt đối không hy sinh mọi người!”
“Mọi người đều là người thân của ta, hiểu chưa?” Thiếu nữ tươi cười dịu dàng, ấm áp, làm trái tim mấy người Liễu Tường ấm dần lên, ngay cả máu trong cơ thể cũng muốn sục sôi.
Đến người luôn lãnh khốc như Liễu Nhận, khóe mắt cũng ươn ướt, hận không thể lập tức vì nàng mà vượt lửa băng sông.
“Huống chi, những gì lão yêu bà kia nói mọi người sẽ tin sao? Nàng ta tự cho mình rất thông minh nhưng lại không biết ta hiểu rõ dược lý và đặc tính của linh vật trong trời đất.” Vân Cuồng chép miệng, khinh thường nói: “Ả ngu ngốc kia nghĩ chỉ cần nói như vậy sẽ khiến thiếu gia ta tức giận? Nếu nàng ta muốn thì cứ để nàng ta đắc ý một thời gian đi! Hừ Huyết Long Văn là linh vật trong trời đất, trừ khi được người có công lực cao thâm đem nó bức ra ngoài một thời gian, nếu không quản ngươi là cái gì Trúc, tới một cái, hút khô một cái. Đừng nói muốn ra tay, chính ả cũng chỉ có thể nhìn không thể ăn mà thôi!”
Năm ngón tay lạnh như băng nháy mắt đã xuyên thấu vạt áo, gần như muốn đâm thủng lồng ngực của Vân Cuồng, thì bỗng dưng một tiếng gầm giận dữ như sấm rền truyền đến từ phương xa: “Hàn Á Liên! Ngươi muốn làm cái gì!”
Nữ tử diêm dúa không khỏi cả kinh: Không nghĩ tới người kia lại có thể trở về nhanh như vậy. Chẳng qua sát ý trong mắt nàng ta vẫn không hề suy giảm. Năm ngón tay tiếp tục dùng sức chộp tới, ý đồ muốn đâm thẳng vào lồng ngực của Vân Cuồng một lần nữa: Cứ cho đây là chuyện ngoài ý muốn đi, hơn nữa, bổn tọa đã ra tay thì sao lại có đạo lý thu lại được chứ?
Vân Cuồng nghe thấy giọng nói quen thuộc lại mang theo lo lắng vô cùng tận của chàng, cả người không nhịn được run khẽ, vẻ kiên nghị trong mắt càng lúc càng nồng đậm, linh khí thai nghén mười mấy năm trên người đột nhiên bùng nổ, hình thành một màng chắn vô cùng cứng rắn. Một trảo này của Hàn Á Liên vừa chạm phải màng chắn đã cảm thấy tê rần, da thịt đầu ngón tay như bị lửa thiêu, khiến nàng ta hoảng hốt trong lòng, sợ hãi thét lên một tiếng, cũng đồng thời vận lực bay ngược về sau.
“Ầm!” Dư âm của kình lực bộc phát ra bốn phía, điên cuồng, gào thét như vũ bão quét qua phòng ốc xung quanh. “Rầm, rầm” một mảng gạch, ngói đều thi nhau sụp xuống, lấy Vân Cuồng làm trung tâm, kình khí hình thành một vòng tròn bằng sương mù màu trắng mờ, bay múa xoay tròn xung quanh, càng lúc càng cao, càng lúc càng mở rộng. Đám người Liễu Nhận, Liễu Phong hoảng sợ nhìn luồng kình khí nọ như có ý thức mà né tránh chính mình, một đường càn quét, san bằng phòng ốc của Tư Đồ gia thành bình địa .
Trong phạm vi một trượng, từng ngọn cây cọng cỏ trên mặt đất đều bị bạt gốc không còn, ngay cả phòng ốc, sườn tháp cũng đổ nát thê lương không nói nên lời. Tất cả mọi người, tính luôn Hàn Á Liên đều kinh ngạc trợn mắt, ngây ngốc nhìn Vân Cuồng.
Khăn che mặt của thiếu nữ đã bị gió thổi đi, không biết từ khi nào, đôi mắt u ám, sâu thẳm kia đã rực sáng như ánh sao, như Dạ Minh Châu trong lòng biển cả, như có thể chiếu rọi mỗi một ngóc ngách trên đại địa này. Một thân hắc y không gió mà bay, dây lụa buộc tóc đã đứt đoạn, khiến mái tóc đen dài chảy xuống vai, nhẹ nhàng lay động. Da thịt thiếu nữ trắng nõn, dưới bầu trời đêm càng trở nên trong suốt, nàng cứ đứng giữa không trung như vậy, giống như một pho tượng thần lạc xuống nhân gian. Đẹp! Đẹp đến cực điểm, khiến kẻ khác không nhịn được mà nảy sinh xúc động muốn cúng bái.
Ám Dạ Thất Tinh chăm chú nhìn nàng, trong mắt mỗi người đều lóe ra từng đợt hào quang nóng bỏng.
Lúc này, nàng, Ám Dạ Tinh, thật sự là một ngôi sao chói mắt khiến bọn họ không thể nhìn thẳng.
Nam tử bạch y xa xa chạy vội mà đến, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, đôi môi mỏng khiêu gợi hơi cong lên, tiến lại gần nàng, muốn ôm chặt lấy nàng, giống như chỉ có như vậy thì khoảng trống trong lòng chàng mới được lấp đầy.
“Linh Khí Thiên Trúc*? Không có khả năng!” Hàn Á Liên cách đó không xa hoảng loạn hét lên một câu, nhưng cảm giác đau nhức do Linh Khí Thiên Trúc lưu lại trên tay vẫn từng thời từng khắc nhắc nhở nàng ta đây không phải là ảo giác.
(*Thiên Trúc là cảnh giới truyền thuyết, sau Tử Trúc, Mặc Trúc, Bạch Trúc thì tới Thiên Trúc, cũng có nghĩa là nữ chính đã nhảy 2 cấp)
Cùng lúc đó, năm nơi nào trên đại lục Long Châu, đồng loạt chuyển dời sự chú ý lên Sở quốc.
Trong Lăng Tiêu cung, ánh mắt một gã nam tử hắc y tuấn tú mờ mịt về phía bầu trời Sở quốc, thì thào, kinh hãi: “Thiên Trúc hiện thế?”
Trên đỉnh tháp Khinh Trần, một trong hai lão giả đang nhàn nhã nghiền ngẫm kỳ nghệ đột nhiên nhảy cẫng lên, phùng má thổi bay râu mép, rống to: “Cái gì chứ! Thiên trúc! Thiên trúc!”
Trong Cửu Tiên cốc, một nam tử trung niên đang thản nhiên sắp xếp thảo dược, đột nhiên thay đổi sắc mặt, kinh dị, ngớ người thả rơi đống cỏ Linh Chi trong tay xuống mặt đất, tuấn mi nhíu chặt: “Đó là…”
Trên đỉnh núi Lạc Phi, trong nội tông Lôi gia lúc này đang diễn ra một cuộc hội họp của các vị trưởng lão đứng đầu, Đại trưởng lão vốn đang thảo luận chính sự đột nhiên quay đầu, sắc mặt nghiêm trọng, nặng nề: “Trên đại lục xuất hiện cao thủ Thiên Trúc? Chẳng lẽ là Dạ Li?”
Nơi nào đó trên đỉnh Sơn Nguy, một nam tử tuấn mỹ bất cần đời ôm lấy một hồ lô rượu, trên người là một chiếc áo dài màu đen tùy ý rộng mở, một đầu tóc đen rối tung hoàn toàn không bị trói buộc, hắn ngửa đầu sảng khoái uống một ngụm rượu lại đột nhiên kinh ngạc đến mức phun toàn bộ số rượu vừa uống trong miệng ra. Hắn khó khăn vỗ vỗ ngực, điều chỉnh lại nhịp thở, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bầu trời Sở quốc, cười dài: “Tên khốn kiếp nào dám vượt mặt ta* đạt đến Thiên Trúc? Không đi gặp mặt ngươi, chẳng phải sẽ tổn hại uy danh thiên hạ đệ nhất cao thủ của ta sao?”
(* trong convert là bà ngoại, cơ mà thấy kì vì tên này là nam nên thôi để ta cho chắc =)) còn có gì thì sẽ sửa sau.)
Vung tay tùy tiện ném hồ lô rượu sang một bên, tiếng gió xẹt qua, trên đỉnh núi chỉ còn lại tàn ảnh của nam nhân, còn hắn thì đã cách xa mấy trượng…
Gần như trong lòng mọi người đều có cùng một vấn đề, người nọ là ai?
Lúc này Vân Cuồng chỉ cảm thấy bản thân mình như hòa thành một thể với vạn vật, tất cả những sự vật, sự việc tồn tại, chuyển động xung quanh đều được nàng nắm trong lòng bàn tay, giống như chỉ cần trong đầu nàng xuất hiện một ý niệm muốn phá hủy thì có thể phá hủy hết tất cả. Cảm giác này thật sực vô cùng đáng sợ, gần như đã thoát khoải phạm vi của võ đạo mà nàng từng biết. Cảm giác chạm đến khí Tiên Linh đã nhanh chóng trôi qua, chính bản thân nàng cũng không biết lúc này mình đã đạt đến cảnh giới nào.
Hơi động ý niệm một chút nhưng trong đầu lại truyền đến một loại cảm giác choáng váng, đau đớn, Vân Cuồng thở nhẹ một tiếng, ruốt cuộc không thể tiếp tục duy trì trạng thái này nữa, mà từ trên không trung hạ xuống, cũng vừa vặn rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
“Cuồng nhi, nàng không bị thương chứ” Diệp Thiếu Thu đau lòng hỏi han.
Vân Cuồng lắc đầu hoảng sợ phát hiện nội lực trong thân thể mình chỉ trong một thời gian ngắn mà đã bị tiêu hao toàn bộ, lúc này chỉ sợ nàng đã là dầu hết đèn tắt, nều không phải được Thiếu Thu đúng lúc tiếp được thì bản thân nàng có lẽ đã bị cạn kiệt nội lực đến chết. Nàng không khỏi âm thầm hô to trong lòng một tiếng may mắn.
Diệp Thiếu Thu ôm nàng không buông, hai mắt một lần một lần tỉ mỉ miêu tả hình dáng của nàng, như muốn khắc sâu hình bóng nàng vào trái tim mình, nhưng cuối cùng lại không thể không thở dài, giao Vân Cuồng lại cho Liễu Nhận, nhịn xuống đau đớn trong lòng, dịu dàng dặn dò: “Phải chăm sóc tốt cho chính mình, không được xằng bậy, biết không?”
“Thiếu Thu ca ca, chàng phải đi đâu sao?” Vân Cuồng bắt lấy vạt sáo trước ngực chàng, trong đôi mắt đen láy rực rỡ kia lộ ra thương cảm như có như không.
Diệp Thiếu Thu hơi sửng sốt, trong lòng cười khổ, chuyện gì cũng không thể gạt được nàng, vật nhỏ hư hỏng này luôn luôn thông minh như vậy.
Đúng vậy, nếu không phải đây là ngày cuối cùng, thì dù cho chàng không thể nhẫn nhịn được nữa thì với tình trạng thân thể mình, có lẽ chàng sẽ không đến gặp nàng, sẽ không để lộ thân phận của mình với nàng.
Một ngày này, chàng rất vui vẻ, là ngày mà chàng cảm thấy vui sướng nhất trong đời, cho dù thời gian rất ngắn, ngắn đến mức chàng chưa kịp trở về chỗ cũ đã kết thúc, cũng ngắn đến mức khiến chàng hối hận vì đã xuất hiện, đã gặp lại nàng vào lúc này… Nếu chàng lẳng lặng biến mất có lẽ đã không làm nàng rơi vào nguy hiểm như vậy.
Vân Cuồng đặt tay lên tim hắn, trong đôi mắt đen láy như mặc ngọc lóe ra tia sáng tin tưởng và kiên định, đột nhiên nói: Thiếu Thu ca ca, lúc gặp lại là lúc tương lai bắt đầu.”
Giọng điệu thản nhiên không hề dao động, giống như không thèm để ý lại khiến Diệp Thiếu Thu nghe được tiếng tim đập kiên cường của nàng.
Diệp Thiếu Thu đột nhiên nở nụ cười, hơi tự giễu, lại có chút vui mừng: Vật nhỏ này chưa bao giờ cần chàng phải lo lắng nhiều. Nàng vẫn vậy, vẫn kiên cường, mạnh mẽ như vậy, vĩnh viễn không buông bỏ, mà nội tâm lại càng mạnh mẽ hơn so với bất cứ người nào. Chàng đột nhiên hiểu chuyện xưa hôm qua Vân Cuồng kể, đúng là ý nghĩa giống hệt câu nói kia.
“Thiếu Thu ca ca, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, Vân Cuồng sẽ luôn giữ vững lòng tin không thay đổi, tình cảm cũng không thay đổi. Hai người chúng ta phải cùng nhau cố gắng, đến một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng đứng chung một chỗ, cùng nhìn giang sơn ngàn dặm.
Bất kể có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần tin tưởng, thì nhất định sẽ có ngày đó!
Diệp Thiếu Thu mê muội vuốt ve khuôn mặt nàng, chậm rãi đứng thẳng người, lạnh lùng dời mắt nhìn sắc mặt khó coi của Hàn Á Liên: “Ngươi làm trái ước định với bản tôn. Không ngờ đường đường là một Hữu Tôn, lại còn là một cao thủ Bạch Trúc như ngươi lại có thể khó xử mấy tiểu bối. Ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”
Trong lòng mọi người không khỏi giật mình: Nữ nhân này thì ra là một cao thủ Bạch Trúc.
Lúc này Hàn Á Liên mới hiểu được, lọai cảnh giới Thiên Trúc gà mờ như Vân Cuồng không thể chống đỡ nổi một khắc như thế này chứng tỏ nàng vẫn còn là một cao thủ Tử Trúc. Nghĩ như vậy, nàng ta không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức híp mắc, cười cười, cả người như một con rắn không xương quấn lên cánh tay Diệp Thiếu Thu, dài giọng hỏi ngược lại: “Thiên tôn đại nhân, tiểu nha đầu này có bị thương không?”
Diệp thiếu thu lạnh lùng nhìn nàng ta, nhưng không lập tức đẩy ra, hừ nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì nàng không có!”
“Ai da, Thiên tôn đại nhân, thật bạc tình nha~, ta vì ngài mới mỗi ngày một mình trông phòng đấy, chẳng lẽ ngài đã quên tình cảnh nóng bỏng mãnh liệt vào đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sao?” Hàn Á Liên vặn vẹo thân hình như rắn nước, khiêu khích nhìn thoáng qua Vân Cuồng vì mất sức mà xụi lơ trên đất, khinh miệt cười nhạt.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiếu Thu đỏ bừng, giận dữ trừng qua, lại nhìn thấy Hàn Á Liên liếc xéo Vân Cuồng, đáy mắt xẹt qua một tia uy hiếp.
“Cái gì? Diệp Thiếu Thu, ngươi dám!” Liễu Nhận nhịn không được, kích động đứng bật dậy: Sao hắn có thể dung thức cho tên nam nhân này làm chuyện có lỗi với Vân Cuồng! Có trời mới biết hắn thích Vân Cuồng bao nhiêu, nhưng người này lại không biết quý trọng!
“Được rồi, A Nhận!” Vân Cuồng nhẹ vỗ vai hắn, ánh mắt không giận tự uy ngăn cản hành động của hắn.
Hàn Á Liên cười kiều mị, vẫn dựa lên người Diệp Thiếu Thu, quay đầu nhìn lại khuôn mặt trầm như nước của Vân Cuồng: “Nhóc con, biết làm sao thỏa mãn nam nhân chưa? Thiếu Thu ca ca của ngươi đã là người của ta! Hôm nay ta nể mặt Thiên tôn tha mạng cho ngươi. Hừ, chỉ là một cao thủ Tử Trúc nho nhỏ, còn không đáng để ta coi trọng đâu. Về phần Thiên tôn đại nhân, thời gian ngài rời tổng đàn đã lâu rồi, hiện giờ đao Côn Ngô do Tư Đồ gia tự ý cất giấu đã được ta lấy về, chúng ta cũng nên trở về tiến hành nghiệp lớn thống nhất, nhỉ?”
“Không cần ngươi nhắc nhở ta! Bản tôn tự biết!” Diệp Thiếu Thu tà tà liếc nhìn nàng ta một cái, lại lưu luyến nhìn qua Vân Cuồng, môi mấp máy hai cái mới cắn răng xoay người đi mất.
Sâu trong đêm tối truyền đến tiếng cười to đắc ý của Hàn Á Liên, trong đó còn kèm theo một chút sát ý.
“Vân Cuồng, vì sao lại ngăn cản chúng ta? Nếu bảy người chúng ta không tiếc trả giá, sử dụng Thiên Ma Đại Pháp thì dù có muốn lưu lại ả cũng đâu khó khăn gì!” Đôi mắt màu lửa đỏ của Liễu Nhận nhìn chằm chằm Vân Cuồng, mở miệng hỏi, trên khuôn mặt tuấn tú bị bao phủ một tầng không cam lòng: Hắn không muốn nhìn thấy Vân Cuồng đau lòng, cho nên dù có dùng tính mạng của hắn để trao đổi hắn cũng không tiếc, tin rắng tất cả những người ở đây cũng có suy nghĩ như vậy.
Vân Cuồng hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, đột nhiên chụp một chưởng lên vai Liễu Nhận và Liễu Tường.
“Cho tới bây giờ, điều ta muốn bảo vệ không phải chỉ một mình Thiếu Thu ca ca mà bao gồm tất cả bằng hữu và người thân của ta nữa. Thiếu Thu ca ca, ta sẽ cứu, nhưng ta cũng tuyệt đối không hy sinh mọi người!”
“Mọi người đều là người thân của ta, hiểu chưa?” Thiếu nữ tươi cười dịu dàng, ấm áp, làm trái tim mấy người Liễu Tường ấm dần lên, ngay cả máu trong cơ thể cũng muốn sục sôi.
Đến người luôn lãnh khốc như Liễu Nhận, khóe mắt cũng ươn ướt, hận không thể lập tức vì nàng mà vượt lửa băng sông.
“Huống chi, những gì lão yêu bà kia nói mọi người sẽ tin sao? Nàng ta tự cho mình rất thông minh nhưng lại không biết ta hiểu rõ dược lý và đặc tính của linh vật trong trời đất.” Vân Cuồng chép miệng, khinh thường nói: “Ả ngu ngốc kia nghĩ chỉ cần nói như vậy sẽ khiến thiếu gia ta tức giận? Nếu nàng ta muốn thì cứ để nàng ta đắc ý một thời gian đi! Hừ Huyết Long Văn là linh vật trong trời đất, trừ khi được người có công lực cao thâm đem nó bức ra ngoài một thời gian, nếu không quản ngươi là cái gì Trúc, tới một cái, hút khô một cái. Đừng nói muốn ra tay, chính ả cũng chỉ có thể nhìn không thể ăn mà thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook