Vân Cuồng
-
Chương 69: Gió mây vần vũ kinh long châu – Một giọt nước mắt trong suốt
Edit: Thủy Lưu Ly
Thì ra một mảng hoa đào lớn này lại là của nàng.
“Phụ thân, khi nào thì Cuồng Nhi nói muốn thành thân vậy?” Vân Cuồng đầu đầy mồ hôi, ra sức phản bác: “Hơn nữa, nếu con muốn tìm thê tử thì con nhất định sẽ tự mình đi tìm, những nữ tử dung chi tục phấn này có thể so sánh với người con nhìn trúng sao?”
Hai người Liễu Thanh và Liễu Kiếm chớp chớp mắt, trong mắt lộ ra kinh ngạc: “Cuồng Nhi, con nghĩ thông suốt rồi hả? Con vừa ý ai? Là thiên kim nhà nào? Có xinh đẹp không? Nếu đã nhìn trúng người ta sao không mau cưới về nhà, không sợ người khác nhanh chân đến trước sao?”
“Ừm, người đó vô cùng đẹp, còn chuyện cưới về nhà thì phải từ từ. Có điều mọi người yên tâm, dù hắn* có lên trời xuống đất cũng không thoát khỏi lòng bàn tay con!” Vân Cuồng vừa nói vừa âm thầm suy nghĩ: Nếu ta nói muốn cưới Thiếu Thu ca ca thì không phải hai người sẽ bị hù đến choáng váng sao?
(*vì trong xưng hô bên kia chỉ có từ ngươi - ta, không phân rõ là nam hay nữ nên dù Vân Cuồng nói hắn, hai người cũng chỉ hiểu nhầm là nàng, vì họ không biết Vân Cuồng là nữ mà =)))
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Khuôn mặt già nua của Liễu Thanh lộ ra một nụ cười rực rỡ, bộ dạng dạng già mà không kính thì thào: “Tóm lại chuyện này vẫn không được dừng lại, không cưới mười cũng phải cưới tám chứ. Gia gia sẽ chọn giúp con vài người để khai chi tán diệp (sinh nhiều con cháu nối dõi tông đường), sinh nhiều hai đứa ba đứa chắt trai đâu có gì là không tốt. Tốt nhất là sinh một đám đi, à không, có thể sinh được bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, đừng như phụ thân con, chỉ biết sinh mỗi một đứa.”
Quả thật Vân Cuồng ngay cả ý nghĩ muốn đi tìm sợi mì để thắt cổ cũng đều có rồi. Một đám? Hai người nghĩ con là heo sao?
Nhóm người Cầm Kỳ Thi Họa ngoài cửa biết rõ mọi chuyện đã sớm cười đến ngã trái ngã phải, cố tình lại không được cười ra tiếng, nên chỉ có thể đỏ mặt tía tai, ôm bụng, nghẹn cười một cách đáng thương: Công tử nhà chúng ta lại bị cuộc cưới nữ nhân! Nữ nhân và nữ nhân có thể sinh con sao? Các nàng tài sơ học thiển (hiểu biết hạn hẹp) nên thật sự rất muốn học hỏi chuyện này một phen đấy!
Cuối cùng xem như Tranh còn có chút lương tâm, nghiêm mặt ho khan báo hiệu rồi mới lớn tiếng kêu: “Công tử, Hoa công tử đến thăm, đang chờ tại Mai viên ạ!”
“Phụ thân, gia gia, hay người cứ chờ xem đi, con đi gặp khách!” Sau lưng Vân Cuồng toát mồ hôi lạnh, nhanh chân chạy trối chết.
Liễu Thanh thấy vậy không nhịn được liên tục cảm khái: “Tôn nhi của ta quả thật là một thiên tài, võ công lại tinh tiến rồi, thân pháp cũng nhanh nhẹn hơn so với hôm qua nhiều!”
Cầm Kỳ Thi Họa hoàn toàn bị chọc cười đến rút gân…
Khi Vân Cuồng thành công thoát khỏi thế trận của hai người là phụ thân và gia gia nhà mình, nàng mới dám nhẹ nhàng thở ra: Nàng thật sự không nghĩ rằng nữ tử trong Kinh thành lại điên cuồng như thế, chính mình chỉ mới lộ mặt một chút mà đã gây ra tai vạ lớn như vậy rồi. Cũng may chuyện lần này có nãi nãi và mẫu thân tìm lý do cản bớt, nếu không, cứ theo cái đà này, chỉ sợ nàng sẽ bị phiền đến chết.
Xuyên qua đình viện đi đến khu phía tây của Vương phủ, xa xa Vân Cuồng đã nhìn thấy Hoa Mộng Ảnh mặc một thân y phục màu thiên thanh (xanh da trời hơi nhạt) thanh lịch, đang ngồi giữa một vườn hoa mai rộng lớn. Mười ngón tay thon dài của nam tử tuấn tú đang đặt trên dây đàn, chậm rãi dao động, phát ra từng giai điệu dễ nghe, lại ẩn ẩn hơi mang theo một niềm thương cảm, đau buồn không nói nên lời, thôi thúc người ta muốn rơi nước mắt.
Từ xa xa nhìn lại, trong lòng Vân Cuồng không khỏi đau xót. Người nam tử đẹp đẽ như không ăn khói lửa nhân gian kia hình như đã gầy đi một chút. Y phục màu thiên thanh rộng thùng thình bị gió thổi qua, dán vào thân hình thon dài hơi gầy của nam tử, rõ ràng tuấn mỹ như vậy lại mơ hồ lộ ra một loại hương vị lạnh lẽo, vắng lặng.
Nghe khúc, đọc tâm! Mấy ngày này, trong lòng hắn chắc chắn trôi qua không tốt, là bị dày vò bởi gánh nặng gia tộc và bởi hắn lo lắng cho nàng, lo sợ nàng sẽ thương? Tấm lòng chân thành của hắn, làm sao Vân Cuồng có thể không nhìn thấy được?
Từng bước một đi qua, Hoa Mộng Ảnh giống như không phát hiện, thẳng đến khi Vân Cuồng vững vàng đứng trước mặt hắn, hắn mới ngẩng đầu, cười sáng lạn: “Cuồng Nhi…”
Nụ cười tuyệt mỹ, ánh mắt kiên định mang theo trách nhiệm khiến Vân Cuồng giật mình, nàng gật gần đầu, ngầm đồng ý cách xưng hô của hắn: “Mộng Ảnh ca ca, huynh đến tạm biệt ta sao?”
“Chuyện Tư Đồ gia đã xong, ta và Tiêu cũng tới lúc nên trở về. Cuồng Nhi, đừng trở nên xa lạ với ta, được không?” Ống tay áo vung lên, đảo qua một tảng đá lớn bên cạnh, Hoa Mộng Ảnh thản nhiên cười ý bảo. Trong lòng Vân Cuồng đột nhiên sáng sủa trở lại, nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh hắn, hai bóng người ngồi trên cùn một tảng đá lớn, tựa người vào nhau, vẫn thân thân mật mật như những ngày trước.
Nơi góc tối có người nào đó bắt đầu rục rịch.
“Mộng Ảnh ca ca, muội chưa bao giờ xem huynh và Tiêu ca ca là kẻ địch cả, chưa bao giờ!” Vân Cuồng ngẩng đầu cười, đôi mắt đen láy như mặc ngọc lộ rõ sự chân thành, đó là vẻ mặt chỉ xuất hiện trước mặt những người nàng tin cậy mà thôi.
“Các huynh bảo vệ muội, muội đều biết, các huynh yêu quý muội, muội cũng cảm nhận được. Vân Cuồng có lẽ là một người vô tình, lại không phải là một người tuyệt tình, cho nên muội muốn dùng hết khả năng, không từ mọi thủ đoạn để bảo vệ những người muội coi trọng, tất nhiên Mộng Ảnh ca ca và Tiêu ca ca cũng là người Vân Cuồng quan trọng đối với muội.”
“Ta biết, tình cảm của muội chúng ta đều hiểu, cũng chưa bao giờ trách muội.” Hoa Mộng Ảnh cười khẽ vuốt cằm: “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ chúng ta ngốc đến nỗi không biết phân biệt tốt xấu hay sao? Muội nói chúng ta đối tốt với muội, lại không biết rằng muội cũng dùng chân thành mà đối đãi với chúng ta, yêu quý chúng ta. Vì sợ chúng ta bị liên lụy khi muội lộ ra thế lực sau lưng nên đã ôm đồm tội danh thay chúng ta, vì chúng ta mà tạm thời không đối phó với thượng tam tông, nếu không, muội chắc chắn có rất nhiều cách khiến bọn ta không bước chân ra khỏi Sở kinh nửa bước được, không phải sao?”
Đôi mắt nàng đen láy, linh động, da thịt trắng nõn, khuôn mặt tuyệt mỹ, càng xem càng khiến Hoa Mộng Ảnh không tự chủ được mà ngây người. Hắn dịu dàng vén một lọn tóc đen của Vân Cuồng ra sau tai nàng, âm thầm nghĩ sự đời thật khó liệu, có đôi khi ý trời thật biết cách đùa giỡn người ta, không biết, trong tương lai, bọn hắn còn có thể giữ lại phần tình cảm này không? Hắn nhìn Vân Cuồng thật lâu, giống như muốn khắc sâu nàng vào trong đầu, khảm trong lòng, vĩnh viễn, vĩnh viễn không muốn quên người đã khiến tâm hồn hắn bị nhiễu loạn.
Lộ ra một nụ cười có thể xem là tốt đẹp, Hoa Mộng Ảnh đột nhiên nói: “Cuồng Nhi, lại hát cùng ta một khúc, được không?”
Tiếng nói vừa dứt, không đợi Vân Cuồng trả lời, Hoa Mộng Ảnh giống như sợ nàng không nhận lời, mười ngón tay đã đặt lên dây đàn một lần nữa, tấu ra một giai điệu vô cùng duyên dáng. Vân Cuồng giật mình: Khúc nhạc này là một trong những bài nàng đã từng dạy hắn.
Đẹp đẽ, tĩnh mịnh, một giai điệu động lòng người nhưng cũng tràn ngập phiền muộn và bất đắc dĩ. Một khúc thương cảm thổi quét qua cảnh vật khiến chim chóc đang bay gần đó cũng khép cánh, đáp xuống đất, nghiêng đầu lắng nghe, ngay cả tiếng lá rụng yên lặng cũng như mang theo một loại sắc thái đau buồn man mác. Vân Cuồng rối rắm, cầm khúc của Hoa Mộng Ảnh đã tăng tiến thêm một bậc? Hay là bởi vì hắn tấu lên vì nàng, vì quá mức nhập tâm mà đem cả tình cảm của mình cũng ẩn giấu vào trong đó?
Chậm rãi nhắm mắt lại, Vân Cuồng như hòa nhập vào trời đất, chìm trong ý cảnh của cầm khúc này. Nàng hít sâu một hơi, gương giọng hát
“Một giọt lệ rơi xuống, rung động vạn đóa hoa
Hai con tim đồng cảm, lửa tình nóng bỏng
Duyên tình trải qua ba kiếp, nhớ nhung đêm ngày
Lệ nàng tan vỡ, ta say men nồng, bối rối như xưa
Một giọt lệ trong suốt cất giữ hình ảnh đôi ta
Qua ngàn năm sau kết thành hổ phách
Giọt lệ hẹn ước, ký ức loang lỗ
Biến hóa khôn lường gây bao lỗi lầm
Giọt lệ kia không thể chia cách đôi ta
Lệ chỉ bao phủ được trái tim
Lặng lẽ rơi trong đêm tối
Ta tan trong giọt lệ
Lệ vẫn rơi, trái tim cô độc
(bài Nhất tích lệ [một giọt nước mắt] http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nhat-tich-le-Chu-Giang-ft-Nham-Dong-Lam/IW6FCA88.html)
Thanh âm réo rắt của hai người dần hòa vào nhau, mọi thứ xung quanh như dừng lại, chỉ còn lại cảm xúc vắng vẻ, lạnh nhạt bao trùm khoảng sân này. Thời gian như dừng lại, chim chóc mất tiếng hót, trăm hoa ảm đạm, mặt hồ không gợn sóng, vạn vật giống như đều cảm nhận được loại ngôn ngữ thương cảm khó biểu đạt của ai kia.
Lúc này, cổ cầm bỗng “Đang” một tiếng, đứt gãy, dây đàn mất đi sự trói buột, xẹt qua ngón tay thon dài của nam tử, nhưng nam tử lại như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thản nhiên mở hai mắt ra.
Nam tử thanh y tuyệt mỹ bình tĩnh nhìn thiên hạ trước mặt mình, nói gì cũng không thể nói hết tâm tình lúc này của hắn. Một chất lỏng ấm áp, giây lát sau lại trở nên lạnh lẽo, chậm rãi trượt xuống khuôn mặt, một giọt nước mắt trong suốt, rơi xuống, vỡ tan trên bạch y của Vân Cuồng.
“Mộng Ảnh ca ca…”
Vân Cuồng đau lòng hô, vươn tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của nam tử, thay hắn lau đi vệt nước mắt trong suốt kia. Nàng biết, bình thường Hoa Mộng Ảnh luôn là một người vô cùng bình tĩnh, nhưng nay, khi nhìn thấy giọt nước mắt này, nàng hiểu ra, hắn nhất định cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Là do muội không tốt sao?”
“Không liên quan đến muội.” Hoa Mộng Ảnh lắc đầu, dịu dàng cầm bàn tay trắng nõn, non mềm của nàng, áp lên má, không muốn buông ra: “Cuồng Nhi là tốt nhất.”
“Vậy thì tại sao?” Vân Cuồng nhịn không được tiếp tục hỏi. Tâm tình hôm nay của Hoa Mộng Ảnh rất kỳ lạ, mặc dù nàng đoán có lẽ bọn hắn sẽ đến tạm biệt nàng, nhưng lại không nghĩ rằng lần tạm biệt này như xa nhau vĩnh viễn! Trên người Hoa Mộng Ảnh đều tràn ngập hơi thở sầu khổ khiến người khác phải đau lòng, giống như hắn bất lực vì không tìm được lối thoát. Thật ra, hiện tại thế lực của bát tông đã tương đối ổn định, trong thời gian ngắn bọn nàng sẽ không trở thành kẻ địch của nhau, nhưng vì sao hắn lại thương cảm như vậy?
Vẻ đau khổ kia khiến người ta sinh ra một loại ảo giác, giống như hắn sắp biến mất khỏi thế giới này vậy…
Hoa Mộng Ảnh dừng một chút, nhưng không trả lời thẳng, giọng nói lạnh như băng, hơi hơi thở dài trả lời: “Cuồng nhi, muội phải nhớ kỹ, nếu có một ngày chúng ta ở thế đối địch, thì muội phải xem như chưa từng quen biết ta, nhất định không được nương tay với ta, nhớ chưa?”
Trong mắt Vân Cuồng lộ vẻ khiếp sợ, bàn tay cầm lấy vạt áo của hắn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, lại cố gắng bình tĩnh, cười nói: “Muội tin ngày đó sẽ không đến.” Ánh mắt trong suốt của nàng khóa chặt trên người Hoa Mộng Ảnh, giọng nói vô cùng kiên định: “Tuyệt đối sẽ không có ngày đó!”
Hoa Mộng Ảnh đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình nóng lên: Giờ khắc này, hắn đột nhiên có lòng tin, một Vân Cuồng như vậy, làm sao hắn có thể thật sự buông tay? Làm sao có thể thật sự tuyệt tình? Không cần lo lắng, bởi vì có nàng ở, nên hắn tuyệt đối sẽ không hóa thân thành ma.
Đời người ngắn ngủi, tri âm khó cầu, nếu phải quên Liễu Vân Cuồng, như vậy Hoa Mộng Ảnh hắn còn cần đàn tấu cho ai nghe đây?
“Cuồng Nhi, lần sau chúng ta gặp lại, muội có thể lại hợp tấu cùng ta được không?” Nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Vân Cuồng, Hoa Mộng Ảnh dịu dàng, trầm ấm hỏi, vạt áo rộng thùng thình gần như bao kín cả người Vân Cuồng lại.
“Nếu không, chúng ta hứa hẹn đi, lần sau khi chúng ta gặp mặt, chúng ta lại hợp tấu như trước, được không?” Dường như cảm giác được người nào đó đang ở chỗ nào đó buồn bực đi qua đi lại, Vân Cuồng khép hờ mắt, tươi cười tà ác đề nghị.
Hoa Mộng Ảnh sửng sốt, lập tức cười rộ lên, giống như một đóa hoa Quỳnh đột nhiên nở rộ, hơi thở như hoa lan, dịu dàng như nước: “Được, chúng ta quyết định rồi nhé.”
“Nhất định.” Vân Cuồng nghiêng đầu cười, so với mặt trời còn sáng lạn hơn.
“Ta phải đi rồi.” Lúc này, một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, lùa qua làn tóc đen của nam tử, Hoa Mộng Ảnh đứng lên: Khuôn mặt tươi cười như bừng sáng của nàng khiến trái tim hắn không kiềm được mà đập liên hồi, hắn sợ, sợ nếu lại nhìn nàng nhiều thêm một lần sẽ bắt đầu luyến tiếc, không thể bỏ xuống được.
Rõ ràng tới để tạm biệt, nhưng trong đầu lại tràn ngập những khoảnh khắc khi ở bên nàng. Ở Phiêu Hồng viện bị nàng hấp dẫn rồi không tự chủ mà cưng chìu, bảo vệ nàng, khi gặp lại, cùng nàng cầm tiêu hợp tấu đã khiến hắn cảm thấy vui sướng, tim đập liên hồi… Từng chút, từng chút, cảm xúc trong lòng hắn càng ngày càng tích góp càng nhiều, như một tòa núi lớn, gần như có thể khiến hắn cảm thấy ngạt thở. Tất cả những ký ức này giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng, mà nhiều cảm xúc.
“Cuồng Nhi, ngay cả khi ta quên hết những người trong thiên hạ, ta cũng tuyệt đối không bao giờ quên muội, tuyệt đối không bao giờ quên!” Hoa Mộng Ảnh trảm định chặt sắt nói, thâm tình sâu kín thở dài: “Cuồng Nhi, ta…”
Đột nhiên một cơn gió lớn nổi lên, đem câu nói còn lại của Hoa Mộng Ảnh đè ép trở về, nam tử tuyệt sắc cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa mà xoay người kiên quyết rời đi. Trong gió bay múa, tay áo xanh của hắn lay động, cả người sừng sững, kiên cường như tuyên thệ điều gì. Hoa Mộng Ảnh âm thầm lặp lại trong lòng: Đến khi chúng ta gặp lại, ta nhất định sẽ đem những lời còn lại nói hết cho nàng.
(đắng lòng anh vì có khi khi đó em nó thành ‘vợ người ta’ rồi =.= )
Câu nói kia tuy không được thốt ra thành lời những vẫn được hắn một lần một lần nhớ kỹ.
“Cuồng Nhi, ta thích nàng, vô cùng, vô cùng thích nàng.
Vân Cuồng ngây người nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoa Mộng Ảnh, nhìn thân thể thon gầy lại toát ra một cỗ tín niệm, kiên định của hắn. Nàng biết Hoa Mộng Ảnh nhìn như lạnh nhạt nhưng trong lòng hắn cũng rất mạnh mẽ, bất khuất, nàng không giữ hắn lại, bởi vì đó là con đường mà hắn lựa chọn. Mỗi một người sống trên đời, đều có sự kiên trì là tín niệm của mình, nếu không thì cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Thẳng đến khi bóng dáng của hắn biến mất khỏi tầm mắt của nàng, bên tai mới truyền đến một giọng nói trầm thấp của nam tử.
“Võ học tâm pháp cao nhất của Hoa gia chính là Tuyệt Tình phổ (TT^TT), lấy âm làm cầu nối, những người tu luyện công pháp này sẽ trở nên vô tâm vô tình, không thể tránh thoát sự giam cầm của tâm ma. Từ nhỏ Hoa Mộng Ảnh đã hiểu được trách nhiệm của mình, cho nên tới nay vẫn luôn bảo trì tâm tính lạnh nhạt, cũng là vì hắn đã sớm biết bản thân phải tu luyện Tuyệt Tình phổ.
Nam tử mặc y phục đỏ rực như lửa trầm giọng thở dài: “Đáng tiếc, ý trời trêu người, chúng ta đã gặp phải muội, hơn nữa bởi vì lần xuất hiện này của muội, mà thượng tam tông không thể không xem xét lại mọi chuyện, mệnh lệnh chúng ta về tông môn. Hoa Mộng Ảnh bị lệnh tu tập Tuyệt Tình phổ, còn ta thì bị cưỡng chế tu tập Hỏa Diễm bí quyết.”
Vân Cuồng biết hắn đã sớm đến đây, cũng không kinh ngạc, chỉ nhướng này hỏi: “Tiêu ca ca và Mộng Ảnh không vui sao?”
“Không vui!” Lôi Tiêu nói chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn, chân thành: “Loại gia tộc như chúng ta có bao giờ cảm thấy vui vẻ đâu? Tranh danh đoạt lợi, gánh nặng nè ép, đơn giản là vì chúng ta là Thiếu chủ, cho nên trên lưng phải gánh nhiều thứ lắm. Nếu có thể, chúng ta thật sự không muốn sinh ra trong đại gia tộc, nhưng mà…”
Lôi Tiêu thân thiết nhìn Vân Cuồng, tươi cười tùy ý: “Nhưng hiện giờ, chúng ta lại cảm thấy vô cùng may mắn vì điều đó, nếu không, sao chúng ta có thể gặp được muội, đến gần muội? Cuồng Nhi, ta nói những chuyện này không phải muốn muội phải áy náy trong lòng, mà ta hy vọng muội có thể hiểu được, muội là bảo bối quý giá nhất của chúng ta, vì có muội xuất hiện mới khiến chúng ta không chỉ cố gắng vì gia tộc, mà còn có động lực lớn hơn nữa. Ta tin rằng Mộng Ảnh sẽ sáng tạo nên kỳ tích, đúng như lời hắn nói, cho dù hắn có quên hết những người trong thiên hạ cũng tuyệt đối không bao giờ quên muội. Còn về phần ta sao…”
Đôi mắt nam tử hồng y lóe ra tia sáng nóng rực: “Gặp muội là chuyện may mắn nhất đời này của Lôi Tiêu ta.”
Thì ra một mảng hoa đào lớn này lại là của nàng.
“Phụ thân, khi nào thì Cuồng Nhi nói muốn thành thân vậy?” Vân Cuồng đầu đầy mồ hôi, ra sức phản bác: “Hơn nữa, nếu con muốn tìm thê tử thì con nhất định sẽ tự mình đi tìm, những nữ tử dung chi tục phấn này có thể so sánh với người con nhìn trúng sao?”
Hai người Liễu Thanh và Liễu Kiếm chớp chớp mắt, trong mắt lộ ra kinh ngạc: “Cuồng Nhi, con nghĩ thông suốt rồi hả? Con vừa ý ai? Là thiên kim nhà nào? Có xinh đẹp không? Nếu đã nhìn trúng người ta sao không mau cưới về nhà, không sợ người khác nhanh chân đến trước sao?”
“Ừm, người đó vô cùng đẹp, còn chuyện cưới về nhà thì phải từ từ. Có điều mọi người yên tâm, dù hắn* có lên trời xuống đất cũng không thoát khỏi lòng bàn tay con!” Vân Cuồng vừa nói vừa âm thầm suy nghĩ: Nếu ta nói muốn cưới Thiếu Thu ca ca thì không phải hai người sẽ bị hù đến choáng váng sao?
(*vì trong xưng hô bên kia chỉ có từ ngươi - ta, không phân rõ là nam hay nữ nên dù Vân Cuồng nói hắn, hai người cũng chỉ hiểu nhầm là nàng, vì họ không biết Vân Cuồng là nữ mà =)))
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Khuôn mặt già nua của Liễu Thanh lộ ra một nụ cười rực rỡ, bộ dạng dạng già mà không kính thì thào: “Tóm lại chuyện này vẫn không được dừng lại, không cưới mười cũng phải cưới tám chứ. Gia gia sẽ chọn giúp con vài người để khai chi tán diệp (sinh nhiều con cháu nối dõi tông đường), sinh nhiều hai đứa ba đứa chắt trai đâu có gì là không tốt. Tốt nhất là sinh một đám đi, à không, có thể sinh được bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, đừng như phụ thân con, chỉ biết sinh mỗi một đứa.”
Quả thật Vân Cuồng ngay cả ý nghĩ muốn đi tìm sợi mì để thắt cổ cũng đều có rồi. Một đám? Hai người nghĩ con là heo sao?
Nhóm người Cầm Kỳ Thi Họa ngoài cửa biết rõ mọi chuyện đã sớm cười đến ngã trái ngã phải, cố tình lại không được cười ra tiếng, nên chỉ có thể đỏ mặt tía tai, ôm bụng, nghẹn cười một cách đáng thương: Công tử nhà chúng ta lại bị cuộc cưới nữ nhân! Nữ nhân và nữ nhân có thể sinh con sao? Các nàng tài sơ học thiển (hiểu biết hạn hẹp) nên thật sự rất muốn học hỏi chuyện này một phen đấy!
Cuối cùng xem như Tranh còn có chút lương tâm, nghiêm mặt ho khan báo hiệu rồi mới lớn tiếng kêu: “Công tử, Hoa công tử đến thăm, đang chờ tại Mai viên ạ!”
“Phụ thân, gia gia, hay người cứ chờ xem đi, con đi gặp khách!” Sau lưng Vân Cuồng toát mồ hôi lạnh, nhanh chân chạy trối chết.
Liễu Thanh thấy vậy không nhịn được liên tục cảm khái: “Tôn nhi của ta quả thật là một thiên tài, võ công lại tinh tiến rồi, thân pháp cũng nhanh nhẹn hơn so với hôm qua nhiều!”
Cầm Kỳ Thi Họa hoàn toàn bị chọc cười đến rút gân…
Khi Vân Cuồng thành công thoát khỏi thế trận của hai người là phụ thân và gia gia nhà mình, nàng mới dám nhẹ nhàng thở ra: Nàng thật sự không nghĩ rằng nữ tử trong Kinh thành lại điên cuồng như thế, chính mình chỉ mới lộ mặt một chút mà đã gây ra tai vạ lớn như vậy rồi. Cũng may chuyện lần này có nãi nãi và mẫu thân tìm lý do cản bớt, nếu không, cứ theo cái đà này, chỉ sợ nàng sẽ bị phiền đến chết.
Xuyên qua đình viện đi đến khu phía tây của Vương phủ, xa xa Vân Cuồng đã nhìn thấy Hoa Mộng Ảnh mặc một thân y phục màu thiên thanh (xanh da trời hơi nhạt) thanh lịch, đang ngồi giữa một vườn hoa mai rộng lớn. Mười ngón tay thon dài của nam tử tuấn tú đang đặt trên dây đàn, chậm rãi dao động, phát ra từng giai điệu dễ nghe, lại ẩn ẩn hơi mang theo một niềm thương cảm, đau buồn không nói nên lời, thôi thúc người ta muốn rơi nước mắt.
Từ xa xa nhìn lại, trong lòng Vân Cuồng không khỏi đau xót. Người nam tử đẹp đẽ như không ăn khói lửa nhân gian kia hình như đã gầy đi một chút. Y phục màu thiên thanh rộng thùng thình bị gió thổi qua, dán vào thân hình thon dài hơi gầy của nam tử, rõ ràng tuấn mỹ như vậy lại mơ hồ lộ ra một loại hương vị lạnh lẽo, vắng lặng.
Nghe khúc, đọc tâm! Mấy ngày này, trong lòng hắn chắc chắn trôi qua không tốt, là bị dày vò bởi gánh nặng gia tộc và bởi hắn lo lắng cho nàng, lo sợ nàng sẽ thương? Tấm lòng chân thành của hắn, làm sao Vân Cuồng có thể không nhìn thấy được?
Từng bước một đi qua, Hoa Mộng Ảnh giống như không phát hiện, thẳng đến khi Vân Cuồng vững vàng đứng trước mặt hắn, hắn mới ngẩng đầu, cười sáng lạn: “Cuồng Nhi…”
Nụ cười tuyệt mỹ, ánh mắt kiên định mang theo trách nhiệm khiến Vân Cuồng giật mình, nàng gật gần đầu, ngầm đồng ý cách xưng hô của hắn: “Mộng Ảnh ca ca, huynh đến tạm biệt ta sao?”
“Chuyện Tư Đồ gia đã xong, ta và Tiêu cũng tới lúc nên trở về. Cuồng Nhi, đừng trở nên xa lạ với ta, được không?” Ống tay áo vung lên, đảo qua một tảng đá lớn bên cạnh, Hoa Mộng Ảnh thản nhiên cười ý bảo. Trong lòng Vân Cuồng đột nhiên sáng sủa trở lại, nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh hắn, hai bóng người ngồi trên cùn một tảng đá lớn, tựa người vào nhau, vẫn thân thân mật mật như những ngày trước.
Nơi góc tối có người nào đó bắt đầu rục rịch.
“Mộng Ảnh ca ca, muội chưa bao giờ xem huynh và Tiêu ca ca là kẻ địch cả, chưa bao giờ!” Vân Cuồng ngẩng đầu cười, đôi mắt đen láy như mặc ngọc lộ rõ sự chân thành, đó là vẻ mặt chỉ xuất hiện trước mặt những người nàng tin cậy mà thôi.
“Các huynh bảo vệ muội, muội đều biết, các huynh yêu quý muội, muội cũng cảm nhận được. Vân Cuồng có lẽ là một người vô tình, lại không phải là một người tuyệt tình, cho nên muội muốn dùng hết khả năng, không từ mọi thủ đoạn để bảo vệ những người muội coi trọng, tất nhiên Mộng Ảnh ca ca và Tiêu ca ca cũng là người Vân Cuồng quan trọng đối với muội.”
“Ta biết, tình cảm của muội chúng ta đều hiểu, cũng chưa bao giờ trách muội.” Hoa Mộng Ảnh cười khẽ vuốt cằm: “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ chúng ta ngốc đến nỗi không biết phân biệt tốt xấu hay sao? Muội nói chúng ta đối tốt với muội, lại không biết rằng muội cũng dùng chân thành mà đối đãi với chúng ta, yêu quý chúng ta. Vì sợ chúng ta bị liên lụy khi muội lộ ra thế lực sau lưng nên đã ôm đồm tội danh thay chúng ta, vì chúng ta mà tạm thời không đối phó với thượng tam tông, nếu không, muội chắc chắn có rất nhiều cách khiến bọn ta không bước chân ra khỏi Sở kinh nửa bước được, không phải sao?”
Đôi mắt nàng đen láy, linh động, da thịt trắng nõn, khuôn mặt tuyệt mỹ, càng xem càng khiến Hoa Mộng Ảnh không tự chủ được mà ngây người. Hắn dịu dàng vén một lọn tóc đen của Vân Cuồng ra sau tai nàng, âm thầm nghĩ sự đời thật khó liệu, có đôi khi ý trời thật biết cách đùa giỡn người ta, không biết, trong tương lai, bọn hắn còn có thể giữ lại phần tình cảm này không? Hắn nhìn Vân Cuồng thật lâu, giống như muốn khắc sâu nàng vào trong đầu, khảm trong lòng, vĩnh viễn, vĩnh viễn không muốn quên người đã khiến tâm hồn hắn bị nhiễu loạn.
Lộ ra một nụ cười có thể xem là tốt đẹp, Hoa Mộng Ảnh đột nhiên nói: “Cuồng Nhi, lại hát cùng ta một khúc, được không?”
Tiếng nói vừa dứt, không đợi Vân Cuồng trả lời, Hoa Mộng Ảnh giống như sợ nàng không nhận lời, mười ngón tay đã đặt lên dây đàn một lần nữa, tấu ra một giai điệu vô cùng duyên dáng. Vân Cuồng giật mình: Khúc nhạc này là một trong những bài nàng đã từng dạy hắn.
Đẹp đẽ, tĩnh mịnh, một giai điệu động lòng người nhưng cũng tràn ngập phiền muộn và bất đắc dĩ. Một khúc thương cảm thổi quét qua cảnh vật khiến chim chóc đang bay gần đó cũng khép cánh, đáp xuống đất, nghiêng đầu lắng nghe, ngay cả tiếng lá rụng yên lặng cũng như mang theo một loại sắc thái đau buồn man mác. Vân Cuồng rối rắm, cầm khúc của Hoa Mộng Ảnh đã tăng tiến thêm một bậc? Hay là bởi vì hắn tấu lên vì nàng, vì quá mức nhập tâm mà đem cả tình cảm của mình cũng ẩn giấu vào trong đó?
Chậm rãi nhắm mắt lại, Vân Cuồng như hòa nhập vào trời đất, chìm trong ý cảnh của cầm khúc này. Nàng hít sâu một hơi, gương giọng hát
“Một giọt lệ rơi xuống, rung động vạn đóa hoa
Hai con tim đồng cảm, lửa tình nóng bỏng
Duyên tình trải qua ba kiếp, nhớ nhung đêm ngày
Lệ nàng tan vỡ, ta say men nồng, bối rối như xưa
Một giọt lệ trong suốt cất giữ hình ảnh đôi ta
Qua ngàn năm sau kết thành hổ phách
Giọt lệ hẹn ước, ký ức loang lỗ
Biến hóa khôn lường gây bao lỗi lầm
Giọt lệ kia không thể chia cách đôi ta
Lệ chỉ bao phủ được trái tim
Lặng lẽ rơi trong đêm tối
Ta tan trong giọt lệ
Lệ vẫn rơi, trái tim cô độc
(bài Nhất tích lệ [một giọt nước mắt] http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nhat-tich-le-Chu-Giang-ft-Nham-Dong-Lam/IW6FCA88.html)
Thanh âm réo rắt của hai người dần hòa vào nhau, mọi thứ xung quanh như dừng lại, chỉ còn lại cảm xúc vắng vẻ, lạnh nhạt bao trùm khoảng sân này. Thời gian như dừng lại, chim chóc mất tiếng hót, trăm hoa ảm đạm, mặt hồ không gợn sóng, vạn vật giống như đều cảm nhận được loại ngôn ngữ thương cảm khó biểu đạt của ai kia.
Lúc này, cổ cầm bỗng “Đang” một tiếng, đứt gãy, dây đàn mất đi sự trói buột, xẹt qua ngón tay thon dài của nam tử, nhưng nam tử lại như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thản nhiên mở hai mắt ra.
Nam tử thanh y tuyệt mỹ bình tĩnh nhìn thiên hạ trước mặt mình, nói gì cũng không thể nói hết tâm tình lúc này của hắn. Một chất lỏng ấm áp, giây lát sau lại trở nên lạnh lẽo, chậm rãi trượt xuống khuôn mặt, một giọt nước mắt trong suốt, rơi xuống, vỡ tan trên bạch y của Vân Cuồng.
“Mộng Ảnh ca ca…”
Vân Cuồng đau lòng hô, vươn tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của nam tử, thay hắn lau đi vệt nước mắt trong suốt kia. Nàng biết, bình thường Hoa Mộng Ảnh luôn là một người vô cùng bình tĩnh, nhưng nay, khi nhìn thấy giọt nước mắt này, nàng hiểu ra, hắn nhất định cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Là do muội không tốt sao?”
“Không liên quan đến muội.” Hoa Mộng Ảnh lắc đầu, dịu dàng cầm bàn tay trắng nõn, non mềm của nàng, áp lên má, không muốn buông ra: “Cuồng Nhi là tốt nhất.”
“Vậy thì tại sao?” Vân Cuồng nhịn không được tiếp tục hỏi. Tâm tình hôm nay của Hoa Mộng Ảnh rất kỳ lạ, mặc dù nàng đoán có lẽ bọn hắn sẽ đến tạm biệt nàng, nhưng lại không nghĩ rằng lần tạm biệt này như xa nhau vĩnh viễn! Trên người Hoa Mộng Ảnh đều tràn ngập hơi thở sầu khổ khiến người khác phải đau lòng, giống như hắn bất lực vì không tìm được lối thoát. Thật ra, hiện tại thế lực của bát tông đã tương đối ổn định, trong thời gian ngắn bọn nàng sẽ không trở thành kẻ địch của nhau, nhưng vì sao hắn lại thương cảm như vậy?
Vẻ đau khổ kia khiến người ta sinh ra một loại ảo giác, giống như hắn sắp biến mất khỏi thế giới này vậy…
Hoa Mộng Ảnh dừng một chút, nhưng không trả lời thẳng, giọng nói lạnh như băng, hơi hơi thở dài trả lời: “Cuồng nhi, muội phải nhớ kỹ, nếu có một ngày chúng ta ở thế đối địch, thì muội phải xem như chưa từng quen biết ta, nhất định không được nương tay với ta, nhớ chưa?”
Trong mắt Vân Cuồng lộ vẻ khiếp sợ, bàn tay cầm lấy vạt áo của hắn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, lại cố gắng bình tĩnh, cười nói: “Muội tin ngày đó sẽ không đến.” Ánh mắt trong suốt của nàng khóa chặt trên người Hoa Mộng Ảnh, giọng nói vô cùng kiên định: “Tuyệt đối sẽ không có ngày đó!”
Hoa Mộng Ảnh đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình nóng lên: Giờ khắc này, hắn đột nhiên có lòng tin, một Vân Cuồng như vậy, làm sao hắn có thể thật sự buông tay? Làm sao có thể thật sự tuyệt tình? Không cần lo lắng, bởi vì có nàng ở, nên hắn tuyệt đối sẽ không hóa thân thành ma.
Đời người ngắn ngủi, tri âm khó cầu, nếu phải quên Liễu Vân Cuồng, như vậy Hoa Mộng Ảnh hắn còn cần đàn tấu cho ai nghe đây?
“Cuồng Nhi, lần sau chúng ta gặp lại, muội có thể lại hợp tấu cùng ta được không?” Nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Vân Cuồng, Hoa Mộng Ảnh dịu dàng, trầm ấm hỏi, vạt áo rộng thùng thình gần như bao kín cả người Vân Cuồng lại.
“Nếu không, chúng ta hứa hẹn đi, lần sau khi chúng ta gặp mặt, chúng ta lại hợp tấu như trước, được không?” Dường như cảm giác được người nào đó đang ở chỗ nào đó buồn bực đi qua đi lại, Vân Cuồng khép hờ mắt, tươi cười tà ác đề nghị.
Hoa Mộng Ảnh sửng sốt, lập tức cười rộ lên, giống như một đóa hoa Quỳnh đột nhiên nở rộ, hơi thở như hoa lan, dịu dàng như nước: “Được, chúng ta quyết định rồi nhé.”
“Nhất định.” Vân Cuồng nghiêng đầu cười, so với mặt trời còn sáng lạn hơn.
“Ta phải đi rồi.” Lúc này, một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, lùa qua làn tóc đen của nam tử, Hoa Mộng Ảnh đứng lên: Khuôn mặt tươi cười như bừng sáng của nàng khiến trái tim hắn không kiềm được mà đập liên hồi, hắn sợ, sợ nếu lại nhìn nàng nhiều thêm một lần sẽ bắt đầu luyến tiếc, không thể bỏ xuống được.
Rõ ràng tới để tạm biệt, nhưng trong đầu lại tràn ngập những khoảnh khắc khi ở bên nàng. Ở Phiêu Hồng viện bị nàng hấp dẫn rồi không tự chủ mà cưng chìu, bảo vệ nàng, khi gặp lại, cùng nàng cầm tiêu hợp tấu đã khiến hắn cảm thấy vui sướng, tim đập liên hồi… Từng chút, từng chút, cảm xúc trong lòng hắn càng ngày càng tích góp càng nhiều, như một tòa núi lớn, gần như có thể khiến hắn cảm thấy ngạt thở. Tất cả những ký ức này giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng, mà nhiều cảm xúc.
“Cuồng Nhi, ngay cả khi ta quên hết những người trong thiên hạ, ta cũng tuyệt đối không bao giờ quên muội, tuyệt đối không bao giờ quên!” Hoa Mộng Ảnh trảm định chặt sắt nói, thâm tình sâu kín thở dài: “Cuồng Nhi, ta…”
Đột nhiên một cơn gió lớn nổi lên, đem câu nói còn lại của Hoa Mộng Ảnh đè ép trở về, nam tử tuyệt sắc cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa mà xoay người kiên quyết rời đi. Trong gió bay múa, tay áo xanh của hắn lay động, cả người sừng sững, kiên cường như tuyên thệ điều gì. Hoa Mộng Ảnh âm thầm lặp lại trong lòng: Đến khi chúng ta gặp lại, ta nhất định sẽ đem những lời còn lại nói hết cho nàng.
(đắng lòng anh vì có khi khi đó em nó thành ‘vợ người ta’ rồi =.= )
Câu nói kia tuy không được thốt ra thành lời những vẫn được hắn một lần một lần nhớ kỹ.
“Cuồng Nhi, ta thích nàng, vô cùng, vô cùng thích nàng.
Vân Cuồng ngây người nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoa Mộng Ảnh, nhìn thân thể thon gầy lại toát ra một cỗ tín niệm, kiên định của hắn. Nàng biết Hoa Mộng Ảnh nhìn như lạnh nhạt nhưng trong lòng hắn cũng rất mạnh mẽ, bất khuất, nàng không giữ hắn lại, bởi vì đó là con đường mà hắn lựa chọn. Mỗi một người sống trên đời, đều có sự kiên trì là tín niệm của mình, nếu không thì cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Thẳng đến khi bóng dáng của hắn biến mất khỏi tầm mắt của nàng, bên tai mới truyền đến một giọng nói trầm thấp của nam tử.
“Võ học tâm pháp cao nhất của Hoa gia chính là Tuyệt Tình phổ (TT^TT), lấy âm làm cầu nối, những người tu luyện công pháp này sẽ trở nên vô tâm vô tình, không thể tránh thoát sự giam cầm của tâm ma. Từ nhỏ Hoa Mộng Ảnh đã hiểu được trách nhiệm của mình, cho nên tới nay vẫn luôn bảo trì tâm tính lạnh nhạt, cũng là vì hắn đã sớm biết bản thân phải tu luyện Tuyệt Tình phổ.
Nam tử mặc y phục đỏ rực như lửa trầm giọng thở dài: “Đáng tiếc, ý trời trêu người, chúng ta đã gặp phải muội, hơn nữa bởi vì lần xuất hiện này của muội, mà thượng tam tông không thể không xem xét lại mọi chuyện, mệnh lệnh chúng ta về tông môn. Hoa Mộng Ảnh bị lệnh tu tập Tuyệt Tình phổ, còn ta thì bị cưỡng chế tu tập Hỏa Diễm bí quyết.”
Vân Cuồng biết hắn đã sớm đến đây, cũng không kinh ngạc, chỉ nhướng này hỏi: “Tiêu ca ca và Mộng Ảnh không vui sao?”
“Không vui!” Lôi Tiêu nói chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn, chân thành: “Loại gia tộc như chúng ta có bao giờ cảm thấy vui vẻ đâu? Tranh danh đoạt lợi, gánh nặng nè ép, đơn giản là vì chúng ta là Thiếu chủ, cho nên trên lưng phải gánh nhiều thứ lắm. Nếu có thể, chúng ta thật sự không muốn sinh ra trong đại gia tộc, nhưng mà…”
Lôi Tiêu thân thiết nhìn Vân Cuồng, tươi cười tùy ý: “Nhưng hiện giờ, chúng ta lại cảm thấy vô cùng may mắn vì điều đó, nếu không, sao chúng ta có thể gặp được muội, đến gần muội? Cuồng Nhi, ta nói những chuyện này không phải muốn muội phải áy náy trong lòng, mà ta hy vọng muội có thể hiểu được, muội là bảo bối quý giá nhất của chúng ta, vì có muội xuất hiện mới khiến chúng ta không chỉ cố gắng vì gia tộc, mà còn có động lực lớn hơn nữa. Ta tin rằng Mộng Ảnh sẽ sáng tạo nên kỳ tích, đúng như lời hắn nói, cho dù hắn có quên hết những người trong thiên hạ cũng tuyệt đối không bao giờ quên muội. Còn về phần ta sao…”
Đôi mắt nam tử hồng y lóe ra tia sáng nóng rực: “Gặp muội là chuyện may mắn nhất đời này của Lôi Tiêu ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook