Vân Cuồng
-
Chương 47: Gió mây vần vũ kinh Long châu – Chàm Trúc chi cảnh xuất hiện
Chân khí chấn động, một đạo phong nhận* hiểm hiểm xẹt qua trước người Vân Cuồng, Vân Cuồng kinh hô một tiếng, chiếc quạt trong tay cũng bị chấn bay ra ngoài.
(*giống như kiểu gió mạnh tạo ra những luồng gió sắt bén như lưỡi dao, có thể gây thương tích cho người khác, mấy kiểu đại loại như kiếm khí trong phim kiếm hiệp vậy)
Người nào! Sắc mặt của Đinh Lục trưởng lão hơi trầm xuống, gầm lên một tiếng, phối hợp cùng hai tên hộ pháp tiến công tới tấp vào người mới đến, ba bóng đen trong nháy mắt đã quỷ dị hình thành một hình tam giác vây công bạch y nhân, sáu chưởng không chút lưu tình ra sức đánh vào trung tâm, nếu bị đánh trúng thì người ở giữa sẽ trở thành thịt nát không thể nghi ngờ, thấy vậy mọi người xung quanh không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Cao thủ Thanh Trúc đường của Lôi môn quả nhiên danh bất hư truyền. Thân người bạch y nhân thon dài, khí chất tựa thiên tiên, che lấp dưới khăn che mặt là một đôi mắt cực kỳ dịu dàng vẫn đang lẳng lặng đánh giá Vân Cuồng, giống như hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Thẳng cho đến khi hai chưởng của Đinh Lục trưởng lão gần như muốn đánh vào trán hắn, hắn mới lộ ra ánh mắt khinh thường, hừ lạnh một tiếng, rồi nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, đồng thời quanh thân của hắn cũng dần dần tản ra một làn sương mù màu trắng, mê hoặc tầm nhìn của người khác. Sắc mặt Vân Cuồng trầm trọng, nàng hiểu được màn sương mù kia chính là cách hộ thể mà hắn điều động chân khí tạo ra, có thể làm được điểm ấy thì chắc hẳn thực lực của người này chỉ sợ không hề thua kém nàng một chút nào.
Đinh Lục trưởng lão và hai tên hộ pháp vừa tiếp xúc với cỗ chân khí của bạch y nhân, đã giống như đụng phải một bức tường cứng rắn, hoàn toàn không thể tiến thêm một bước nào nữa, trong lòng bọn hắn khinh hãi, ánh mắt cũng không che giấu được sự sợ hãi vốn ẩn sâu dưới tận đáy lòng.
Sáu bàn tay giống như bị dính vào bức tường bằng sương mù vây quanh bạch y nhân, không thể rút tay lại được nữa, tư thế quỷ dị vô cùng. Sắc mặt của Đinh Lục trưởng lão dưới mũ trùm đầu ảm đạm như tro tàn, lão có nằm mơ cũng không dự đoán được người này lại có thực lực lợi hãi và đáng sợ như vậy.
“Hừ!” Nhẹ nhàng, khoan khoái hừ một tiếng, bạch y nhân phất tay một cái, ba cao thủ tuyệt đỉnh của thượng tam tông giống như bốn người vừa rồi ngã văng ra ngoài, ngay cả Đinh Lục trưởng lão cũng không ngoại lệ. Kinh hãi, lần này tuyệt đối là kinh hãi. Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cũng không nhịn được kinh sợ trong lòng, Đinh Lục trưởng lão là một trong số ít những cao thủ đứng đầu trong Lam Trúc đường của gia tộc, nhưng mà, trước mặt người này, lại ngay cả một chiêu cũng không tiếp được? Rốt cuộc võ công của người này đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Ánh mắt trong suốt của bạch y nhân dưới khăn che mặt vẫn như cũ lưu luyến trên người Vân Cuồng, lại không tiếp tục so đo với những người còn lại trong Phi Vân lâu, phi thân, lấy một tư thế xinh đẹp đạp không mà đi, thân pháp, khinh công, quả nhiên tinh diệu vô cùng. Hắn đến, hắn đi như gió, lại giống như không có mục đích gì, cứ xuất hiện chớp nhoáng, như ánh chớp giữa trời quang, nếu không phải có hai tên Bạch gia không hay ho và ba người đến từ Lôi môn vẫn nằm dưới lầu, thì chỉ sợ mỗi một người ở đây đều nghi ngờ chuyện vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác mà thôi.
Cho nên khi hắn đã đi một lúc lâu, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn dừng tại chỗ hắn biến mất, thật lâu chưa lấy lại được tinh thần.
“Biển chứa trăm sông, sinh sôi không ngừng.” Đinh Lục trưởng lão đột nhiên run rẩy, kinh hãi nói, ánh mắt gắt gao trừng nơi bạch y nhân đã đứng lúc trước.
Mọi người nghi ngờ nhìn lại, nhất thời phát hiện nơi đó không hiểu sao lại lồi lên một khối, tâm tình rung động, ồ ồ thở dốc: “Đây là…”
“Vạn vật quy nguyên*, Chàm Trúc chi cảnh, vậy mà lại là Chàm Trúc chi cảnh.” Đinh Lục trưởng lão thì thào nói khẽ, giống như đã nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ vậy.
(* vạn vật quy về một mối, trở lại điểm xuất phát ban đầu)
Tại sao người đời lại coi Chàm Trúc chi cảnh là cảnh giới tuyệt đỉnh. Bởi vì vạn vật quy nguyên, biển chứa trăm sông, sinh sôi không ngừng. Cao thủ Chàm Trúc chi cảnh, chẳng những tu vi cao thâm, hơn nữa một khi phát công, chân khí trong cơ thể sẽ tự động hình thành một cơn lốc xoáy, cắn nuốt linh khí xung quanh, giảm thiểu việc hao tổn nội lực trong bản thể. Chỉ cần còn mệnh, thì hầu như không có chuyện nội lực bị khô cạn, cho nên cao thủ Chàm Trúc chi cảnh chỉ cần khống chế thuần thục điểm này thì đả đủ khiến các cao thủ thuộc Lam Trúc chi cảnh xa xa không theo kịp!
Khối đất lộ ra này được hình thành do hấp lực của cơn lốc xoáy cắn nuốt linh khí của bạch y nhân.
Hai tên hộ pháp cũng kinh sợ, nhỏ giọng truyền âm với Đinh Lục trưởng lão: “Đinh lão, người nọ là ai? Chẳng lẽ là hắn?” Đinh Lục trưởng lão ra thủ thế không thể tra với bọn hắn, than nhẹ, truyền âm nói: “Không phải, bọn hắn làm sao có cao thủ đạt tới cảnh giới Chàm trúc đâu, xem ra người này chính là người thân bí đã huyết tẩy hoàng thành nhiều năm trước.”
Đem đoạn đối thoại không hiểu ra sao của bọn Đinh lục trưởng lão nghe vào tai, trong lòng Vân Cuồng càng thêm bức bối, nhưng cố tình lão lại không tiếp tục nói thêm gì nữa khiến nàng chỉ có thể buồn bực đoán già đoán non, đáy mắt càng trở nên thâm thúy phức tạp. Cho tới bây giờ nàng mới có chút tự giác hình như nàng đã khinh thường cao thủ của thế giới này, sự thật chứng mình, biến thái không phải chỉ duy nhất một mình nàng, chỉ bằng việc nàng chưa ra khỏi Sở kinh mà đã gặp một tên cao thủ Chàm Trúc chi cảnh thế này là đã đủ hiểu được rồi. Nhưng mặc kệ thế nào, tất cả những điểm đáng ngờ đều bị hắn (bạch y nhân) ôm đồm qua, cũng khiến nàng Vân Cuồng bị xem nhẹ, không còn tiếp tục bị dò xét nữa. Bây giờ nàng đã chuyển thành đối tượng “đã xem xét”, nghĩ đến việc phần lớn sự chú ý của cửu tông đều đặt lên bạch y nhân thần bí kia, lại không có người tiếp tục dò xét nàng là nàng đã có thể yên tâm thoải mái hành động rồi, có điều những chuyện đột ngột phát sinh vừa rồi, có chút không thực tế lắm, khiến nàng không khỏi lắc đầu cười.
“Tỷ tỷ, quạt của tỷ.” Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi mềm mại của thiếu niên truyền đến từ phía sau, Vân Cuồng kinh ngạc quay đầu, lại phát hiện, trong khoảnh khắc, trước mắt nàng như sáng ngời, trực tiếp chiếu rọi vào chỗ sâu nhất trong tâm nàng.
Là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, hé ra khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú, đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước mỏng manh, đôi môi mỏng hồng hồng, tóc đen được buộc lên đơn giản, cùng nụ cười thân thiết, đơn thuần như nữ tử, khiến Vân Cuồng không khỏi nhớ đến loài hoa hướng dương ấp áp, rực rõ mà nàng thích khi con bé ở kiếp trước.
Quạt là do Vân Cuồng cố ý buông lỏng tay khi bị người tập kích, lúc này đã được thiếu niên vẫn luôn thưởng trà bên cửa sổ, mỉm cười đưa đến trước mặt.
Ánh mắt xinh đẹp khiến người ta hoảng hốt cũng làm Vân Cuồng ngẩn ngơ một lúc.
Này, tỷ tỷ? Ánh mắt trừng thẳng nhìn thiếu niên, Vân Cuồng dở khóc dở cười không biết phải nói gì.
Qua nhiều năm như vậy, xưng hô của nàng rất đa dạng, nào là Vân Cuồng, Cuồng Nhi, công chúa, công tử, Tiểu vương gia, đệ nhất phong lưu ở Sở kinh, đệ nhất quần là áo lụa ở Sở kinh, chỉ có điều một tiếng tỷ tỷ này, thật đúng nàng mới nghe được lần đầu. Vân Cuồng rất tự tin một thân nam trang của mình không hề có sơ hở, ngay cả Đạm Đài Thấm cũng không nhìn ra thân phận thực sự của nàng, nhưng hai chữ “Tỷ tỷ” này là từ đâu mà nói ra được? Dù rằng một tiếng tỷ tỷ này khiến lòng nàng không nhịn được cảm thấy vui vẻ một chút. Cũng không thể trách được, nàng thật sự không dễ dàng một chút nào, là một cô nương nhưng chỉ có lúc này mới bị người ta xem là nữ nhân! Có điều, với thân phận là một Tiểu vương gia anh tuấn hiện tại thì việc bị gọi thế này chẳng hay ho gì cả, ai cũng sẽ cảm thấy mất mặc thôi!
“Tỷ tỷ, tỷ bỏ cây quạt này rồi à?” Thiếu niên chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, tươi cười tươi sáng, ấm áp như hoa hướng dương, cẩn thận nâng chiếc quạt trong tay, đề cao giọng, nhắc nhở Vân Cuồng.
“Tỷ tỷ?” Mời vừa lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi do bạch y nhân mang lại, Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu chợt nghe được xưng hô của thiếu niên, lập tức trợn mắt há hốc mồm, những người xung quanh cũng bị âm thanh này kéo hồn trở về, ánh mắt không tự chủ được dừng trên khuôn mặt tuấn tú đang đen lại của cái người luôn ngông cuồng bừa bãi là Vân Cuồng, rồi lại khe khã cười đến nghiêng ngã, ngã trái ngã phải.
Tốt lắm, tiểu tử, thật có bản lĩnh, vậy mà có thể khiến cho Tiểu vương gia cuồng vọng của chúng ta đen mặt, hắc hắc, bội phục bội phục. Mọi người cảm thán một trận, lúc này, ánh mắt nhìn thiếu niên cũng kính ngưỡng vạn phần.
“Tỷ tỷ, sắc mặt của tỷ hình như không được tốt lắm, nhà ta có một vị danh y, hộ tống ta đến đây, ta có thể nói hắn nhìn xem tỷ một chút.” Ánh mắt của thiếu niên trong suốt, không có một chút đùa cợt nào, lại vô tội mà sáng ngời như vậy, nhiệt tình kéo tay nàng mỉm cười nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tất nhiên phải biết bảo vệ sức khỏe của chính mình nha.”
Tiểu tử này, nói gì vậy chứ? Vân Cuồng bất đắc dĩ không biết làm sao. Nàng bỗng dưng thương cảm nhớ lại, thì ra lúc nàng khiến người khác tức giận, bọn hắn cũng có cảm giác này a, nàng cuối cùng cũng trải nghiệm được, có điều, sau này, lúc giả vờ, nhất định phải học tập biểu cảm của thiếu niên này, nhất định có thể khiến người khác tức giận đến mức ngũ tạng lệch vị trí.
Vân Cuồng tất nhiên rất không có lương tâm, toàn suy nghĩ những chủ ý xấu trong đầu đầu. Chẳng qua cảm giác thiếu niên không có một chút ác ý nào, lại rất trong sáng, ngây ngô, không nên dùng tư tưởng của mình ô nhiễm hắn nên nàng mới dằn lòng bỏ qua không suy nghĩ miên man nữa.
“Tiểu đệ đệ, ngoan, ta là ca ca nha, gọi một tiếng Vân Cuồng ca ca đi nào, còn nữa, nói cho ca ca tên của đệ là gì, xong lát nữa ca ca sẽ mua mức quả cho đệ ăn nha.” Nhận lấy chiếc quạt trong bàn tay non mềm của thiếu niên, lại dùng một chiêu sói xám thúc thúc cầm kẹo que lừa cừu non kinh điển, mặt không đỏ tâm không phiền dụ dỗ thiếu niên đàng hoàng. Bốn phía đồng loạt cảm thấy e ngại, xấu hổ, cuốn quýt quay đầu sang một bên, tỏ vẻ mình tuyệt đối không quen biết người trước mặt. Vậy mà lại dùng một xâu mức quả đi lừa gạt một vị thiếu chủ trong cửu tông nhà người ta! Còn đùa giỡn một cách đường đường chính chính như vậy! Sao Sở kinh lại có một người mặt dày lại nguy hiểm như ‘hắn’ chứ. Bắc Tinh Ngạn nháy nháy mắt, khó hiểu: Tỷ ấy rõ ràng là tỷ tỷ mà, nhưng sao lại muốn gọi là ca ca chứ? Có điều cả người tỷ tỷ mang đến một loại cảm giác rất thân thiết, làm cho hắn không nhịn được muốn tiếp cận. Vậy nên không có một chút do dự nào, thiếu niên điểm điểm cái cằm trơn bóng của mình, tươi cười nói: “Vân Cuồng ca ca, đệ gọi là Bắc Tinh Ngạn.”
Dưới ánh mắt tràn ngập ý cười của thiếu niên, tâm Vân Cuồng bỗng dưng nhẹ run động một chút, giống như cảm nhận được một loại cảm xúc ấm áp, dịu dàng đang dần dần lan tỏa. Trong đôi mắt trong suốt của thiếu niên này, nàng không hề tìm được một chút vết bẩn nào của thế giới này, vô cùng đơn thuần, vô cùng trong sáng. Ở cửu tông mà còn có người như thế này tồn tại, quả thật là kỳ tích trong kỳ tích, nhưng liệu kỳ tích này có thể tồn tại trong thế gian hỗ loạn này không?
“Tiểu ngạn ngoan, sau này ca ca sẽ bảo vệ đệ, để cả đời này đệ không phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa.” Nhẹ nhàng đè nặng bả vai của thiếu niên, Vân Cuồng bình bình đạm đạm cười nói, ánh mắt cũng bất giác trở nên dịu dàng lạ thường, ánh sáng hoài niệm vốn ngủ say cũng chậm rãi chuyển động, giống như nàng đã trở lại một khắc kia, một thiếu niên tuyệt sắc đã ôm lấy nàng, nói với nàng lời thề trọn đời bảo hộ.
Ở lầu hai của Phi Vân lâu, trừ Hoa Mộng Ảnh, Lôi Tiêu và Âu Dương Minh, tất cả những người còn lại đều trừng mắt lộ vẻ khinh thường, dè bỉu đối với lời hứa hẹn của nàng. Buồn cười, chỉ bằng loại bản lĩnh kém cỏi này của Liễu tiểu vương gia ngươi mà có thể bảo hộ được hắn sao? Chính ngươi tự mình kiềm chế tính tình thì mới có thể sống thêm được vài ngày đó, còn muốn nói bảo hộ hắn, đúng là người si nói mộng.
Trong mắt Bắc Tinh Ngạn không dấu được sự kinh ngạc và vui mừng, hắn nhếch miệng cười khẽ: “Được ạ.”
Trong lòng Vân Cuồng cảm thấy khoan khoái một trận, ngay cả người Bạch gia cũng không muốn gây khó dễ nữa, chỉ phất phất tay không kiên nhẫn nói: “Nhanh chóng lăn khỏi đây đi. Hôm nay Tiểu vương muốn ăn mừng việc mới thu được một tiểu đệ đệ, không rảnh dài dòng với các ngươi nữa đâu.”
Mấy người Bạch gia như mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vội vàng vàng hung hăng trừng nắt nhìn nàng một cái, xong mới nhanh chóng lao xuống lầu, chỉ kịp nghe được tiếng cười thanh thúy của người nào đó truyền đến: “Nhưng nếu hai vị Bạch công tử tình nguyện gọi Tiểu vương một tiếng Liễu ca ca thì Tiểu vương tùy lúc đều hoan nghênh, ha ha!”
Bạch Cửu và Bạch Ngũ ở dưới lầu nghe nói thế, gương mặt trở nên vặn vẹo như bị rút gân, bọn gã phải liều mạng nhịn xuống mới không xúc động nhào lên một lần nữa, nhưng lại không che giấu được sự phẫn nộ và cừu hận trong lòng, mang theo thủ hạ nặng nề rời đi.
Hỗn loạn qua đi, người trong tửu lâu nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, đến lúc này, đám người Vân Cuồng mới có thể bước vào được nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa, cho nên khi thức ăn được dọn lên cũng đã qua giờ ngọ. Có điều, không sao cả, lần này Vân Cuồng có thể gặp được hai người Âu Dương Minh và Bắc Tinh Ngạn, đối với nàng mà nói, dù một người là kẻ nàng không thể nắm bắt được, còn một người lại vô cùng đơn thuần nhưng hai người đã được xếp vào danh sách những người mà nàng có thể mượn sức, cho nên năm người cũng không kiêng kỵ gì nhiều, cùng nhau ngồi xuống bàn bát tiên, thản nhiên vui vẻ trò chuyện, ăn cơm một bữa.
(*giống như kiểu gió mạnh tạo ra những luồng gió sắt bén như lưỡi dao, có thể gây thương tích cho người khác, mấy kiểu đại loại như kiếm khí trong phim kiếm hiệp vậy)
Người nào! Sắc mặt của Đinh Lục trưởng lão hơi trầm xuống, gầm lên một tiếng, phối hợp cùng hai tên hộ pháp tiến công tới tấp vào người mới đến, ba bóng đen trong nháy mắt đã quỷ dị hình thành một hình tam giác vây công bạch y nhân, sáu chưởng không chút lưu tình ra sức đánh vào trung tâm, nếu bị đánh trúng thì người ở giữa sẽ trở thành thịt nát không thể nghi ngờ, thấy vậy mọi người xung quanh không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Cao thủ Thanh Trúc đường của Lôi môn quả nhiên danh bất hư truyền. Thân người bạch y nhân thon dài, khí chất tựa thiên tiên, che lấp dưới khăn che mặt là một đôi mắt cực kỳ dịu dàng vẫn đang lẳng lặng đánh giá Vân Cuồng, giống như hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Thẳng cho đến khi hai chưởng của Đinh Lục trưởng lão gần như muốn đánh vào trán hắn, hắn mới lộ ra ánh mắt khinh thường, hừ lạnh một tiếng, rồi nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, đồng thời quanh thân của hắn cũng dần dần tản ra một làn sương mù màu trắng, mê hoặc tầm nhìn của người khác. Sắc mặt Vân Cuồng trầm trọng, nàng hiểu được màn sương mù kia chính là cách hộ thể mà hắn điều động chân khí tạo ra, có thể làm được điểm ấy thì chắc hẳn thực lực của người này chỉ sợ không hề thua kém nàng một chút nào.
Đinh Lục trưởng lão và hai tên hộ pháp vừa tiếp xúc với cỗ chân khí của bạch y nhân, đã giống như đụng phải một bức tường cứng rắn, hoàn toàn không thể tiến thêm một bước nào nữa, trong lòng bọn hắn khinh hãi, ánh mắt cũng không che giấu được sự sợ hãi vốn ẩn sâu dưới tận đáy lòng.
Sáu bàn tay giống như bị dính vào bức tường bằng sương mù vây quanh bạch y nhân, không thể rút tay lại được nữa, tư thế quỷ dị vô cùng. Sắc mặt của Đinh Lục trưởng lão dưới mũ trùm đầu ảm đạm như tro tàn, lão có nằm mơ cũng không dự đoán được người này lại có thực lực lợi hãi và đáng sợ như vậy.
“Hừ!” Nhẹ nhàng, khoan khoái hừ một tiếng, bạch y nhân phất tay một cái, ba cao thủ tuyệt đỉnh của thượng tam tông giống như bốn người vừa rồi ngã văng ra ngoài, ngay cả Đinh Lục trưởng lão cũng không ngoại lệ. Kinh hãi, lần này tuyệt đối là kinh hãi. Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cũng không nhịn được kinh sợ trong lòng, Đinh Lục trưởng lão là một trong số ít những cao thủ đứng đầu trong Lam Trúc đường của gia tộc, nhưng mà, trước mặt người này, lại ngay cả một chiêu cũng không tiếp được? Rốt cuộc võ công của người này đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Ánh mắt trong suốt của bạch y nhân dưới khăn che mặt vẫn như cũ lưu luyến trên người Vân Cuồng, lại không tiếp tục so đo với những người còn lại trong Phi Vân lâu, phi thân, lấy một tư thế xinh đẹp đạp không mà đi, thân pháp, khinh công, quả nhiên tinh diệu vô cùng. Hắn đến, hắn đi như gió, lại giống như không có mục đích gì, cứ xuất hiện chớp nhoáng, như ánh chớp giữa trời quang, nếu không phải có hai tên Bạch gia không hay ho và ba người đến từ Lôi môn vẫn nằm dưới lầu, thì chỉ sợ mỗi một người ở đây đều nghi ngờ chuyện vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác mà thôi.
Cho nên khi hắn đã đi một lúc lâu, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn dừng tại chỗ hắn biến mất, thật lâu chưa lấy lại được tinh thần.
“Biển chứa trăm sông, sinh sôi không ngừng.” Đinh Lục trưởng lão đột nhiên run rẩy, kinh hãi nói, ánh mắt gắt gao trừng nơi bạch y nhân đã đứng lúc trước.
Mọi người nghi ngờ nhìn lại, nhất thời phát hiện nơi đó không hiểu sao lại lồi lên một khối, tâm tình rung động, ồ ồ thở dốc: “Đây là…”
“Vạn vật quy nguyên*, Chàm Trúc chi cảnh, vậy mà lại là Chàm Trúc chi cảnh.” Đinh Lục trưởng lão thì thào nói khẽ, giống như đã nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ vậy.
(* vạn vật quy về một mối, trở lại điểm xuất phát ban đầu)
Tại sao người đời lại coi Chàm Trúc chi cảnh là cảnh giới tuyệt đỉnh. Bởi vì vạn vật quy nguyên, biển chứa trăm sông, sinh sôi không ngừng. Cao thủ Chàm Trúc chi cảnh, chẳng những tu vi cao thâm, hơn nữa một khi phát công, chân khí trong cơ thể sẽ tự động hình thành một cơn lốc xoáy, cắn nuốt linh khí xung quanh, giảm thiểu việc hao tổn nội lực trong bản thể. Chỉ cần còn mệnh, thì hầu như không có chuyện nội lực bị khô cạn, cho nên cao thủ Chàm Trúc chi cảnh chỉ cần khống chế thuần thục điểm này thì đả đủ khiến các cao thủ thuộc Lam Trúc chi cảnh xa xa không theo kịp!
Khối đất lộ ra này được hình thành do hấp lực của cơn lốc xoáy cắn nuốt linh khí của bạch y nhân.
Hai tên hộ pháp cũng kinh sợ, nhỏ giọng truyền âm với Đinh Lục trưởng lão: “Đinh lão, người nọ là ai? Chẳng lẽ là hắn?” Đinh Lục trưởng lão ra thủ thế không thể tra với bọn hắn, than nhẹ, truyền âm nói: “Không phải, bọn hắn làm sao có cao thủ đạt tới cảnh giới Chàm trúc đâu, xem ra người này chính là người thân bí đã huyết tẩy hoàng thành nhiều năm trước.”
Đem đoạn đối thoại không hiểu ra sao của bọn Đinh lục trưởng lão nghe vào tai, trong lòng Vân Cuồng càng thêm bức bối, nhưng cố tình lão lại không tiếp tục nói thêm gì nữa khiến nàng chỉ có thể buồn bực đoán già đoán non, đáy mắt càng trở nên thâm thúy phức tạp. Cho tới bây giờ nàng mới có chút tự giác hình như nàng đã khinh thường cao thủ của thế giới này, sự thật chứng mình, biến thái không phải chỉ duy nhất một mình nàng, chỉ bằng việc nàng chưa ra khỏi Sở kinh mà đã gặp một tên cao thủ Chàm Trúc chi cảnh thế này là đã đủ hiểu được rồi. Nhưng mặc kệ thế nào, tất cả những điểm đáng ngờ đều bị hắn (bạch y nhân) ôm đồm qua, cũng khiến nàng Vân Cuồng bị xem nhẹ, không còn tiếp tục bị dò xét nữa. Bây giờ nàng đã chuyển thành đối tượng “đã xem xét”, nghĩ đến việc phần lớn sự chú ý của cửu tông đều đặt lên bạch y nhân thần bí kia, lại không có người tiếp tục dò xét nàng là nàng đã có thể yên tâm thoải mái hành động rồi, có điều những chuyện đột ngột phát sinh vừa rồi, có chút không thực tế lắm, khiến nàng không khỏi lắc đầu cười.
“Tỷ tỷ, quạt của tỷ.” Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi mềm mại của thiếu niên truyền đến từ phía sau, Vân Cuồng kinh ngạc quay đầu, lại phát hiện, trong khoảnh khắc, trước mắt nàng như sáng ngời, trực tiếp chiếu rọi vào chỗ sâu nhất trong tâm nàng.
Là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, hé ra khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú, đôi mắt đen láy phủ một tầng hơi nước mỏng manh, đôi môi mỏng hồng hồng, tóc đen được buộc lên đơn giản, cùng nụ cười thân thiết, đơn thuần như nữ tử, khiến Vân Cuồng không khỏi nhớ đến loài hoa hướng dương ấp áp, rực rõ mà nàng thích khi con bé ở kiếp trước.
Quạt là do Vân Cuồng cố ý buông lỏng tay khi bị người tập kích, lúc này đã được thiếu niên vẫn luôn thưởng trà bên cửa sổ, mỉm cười đưa đến trước mặt.
Ánh mắt xinh đẹp khiến người ta hoảng hốt cũng làm Vân Cuồng ngẩn ngơ một lúc.
Này, tỷ tỷ? Ánh mắt trừng thẳng nhìn thiếu niên, Vân Cuồng dở khóc dở cười không biết phải nói gì.
Qua nhiều năm như vậy, xưng hô của nàng rất đa dạng, nào là Vân Cuồng, Cuồng Nhi, công chúa, công tử, Tiểu vương gia, đệ nhất phong lưu ở Sở kinh, đệ nhất quần là áo lụa ở Sở kinh, chỉ có điều một tiếng tỷ tỷ này, thật đúng nàng mới nghe được lần đầu. Vân Cuồng rất tự tin một thân nam trang của mình không hề có sơ hở, ngay cả Đạm Đài Thấm cũng không nhìn ra thân phận thực sự của nàng, nhưng hai chữ “Tỷ tỷ” này là từ đâu mà nói ra được? Dù rằng một tiếng tỷ tỷ này khiến lòng nàng không nhịn được cảm thấy vui vẻ một chút. Cũng không thể trách được, nàng thật sự không dễ dàng một chút nào, là một cô nương nhưng chỉ có lúc này mới bị người ta xem là nữ nhân! Có điều, với thân phận là một Tiểu vương gia anh tuấn hiện tại thì việc bị gọi thế này chẳng hay ho gì cả, ai cũng sẽ cảm thấy mất mặc thôi!
“Tỷ tỷ, tỷ bỏ cây quạt này rồi à?” Thiếu niên chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, tươi cười tươi sáng, ấm áp như hoa hướng dương, cẩn thận nâng chiếc quạt trong tay, đề cao giọng, nhắc nhở Vân Cuồng.
“Tỷ tỷ?” Mời vừa lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi do bạch y nhân mang lại, Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu chợt nghe được xưng hô của thiếu niên, lập tức trợn mắt há hốc mồm, những người xung quanh cũng bị âm thanh này kéo hồn trở về, ánh mắt không tự chủ được dừng trên khuôn mặt tuấn tú đang đen lại của cái người luôn ngông cuồng bừa bãi là Vân Cuồng, rồi lại khe khã cười đến nghiêng ngã, ngã trái ngã phải.
Tốt lắm, tiểu tử, thật có bản lĩnh, vậy mà có thể khiến cho Tiểu vương gia cuồng vọng của chúng ta đen mặt, hắc hắc, bội phục bội phục. Mọi người cảm thán một trận, lúc này, ánh mắt nhìn thiếu niên cũng kính ngưỡng vạn phần.
“Tỷ tỷ, sắc mặt của tỷ hình như không được tốt lắm, nhà ta có một vị danh y, hộ tống ta đến đây, ta có thể nói hắn nhìn xem tỷ một chút.” Ánh mắt của thiếu niên trong suốt, không có một chút đùa cợt nào, lại vô tội mà sáng ngời như vậy, nhiệt tình kéo tay nàng mỉm cười nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tất nhiên phải biết bảo vệ sức khỏe của chính mình nha.”
Tiểu tử này, nói gì vậy chứ? Vân Cuồng bất đắc dĩ không biết làm sao. Nàng bỗng dưng thương cảm nhớ lại, thì ra lúc nàng khiến người khác tức giận, bọn hắn cũng có cảm giác này a, nàng cuối cùng cũng trải nghiệm được, có điều, sau này, lúc giả vờ, nhất định phải học tập biểu cảm của thiếu niên này, nhất định có thể khiến người khác tức giận đến mức ngũ tạng lệch vị trí.
Vân Cuồng tất nhiên rất không có lương tâm, toàn suy nghĩ những chủ ý xấu trong đầu đầu. Chẳng qua cảm giác thiếu niên không có một chút ác ý nào, lại rất trong sáng, ngây ngô, không nên dùng tư tưởng của mình ô nhiễm hắn nên nàng mới dằn lòng bỏ qua không suy nghĩ miên man nữa.
“Tiểu đệ đệ, ngoan, ta là ca ca nha, gọi một tiếng Vân Cuồng ca ca đi nào, còn nữa, nói cho ca ca tên của đệ là gì, xong lát nữa ca ca sẽ mua mức quả cho đệ ăn nha.” Nhận lấy chiếc quạt trong bàn tay non mềm của thiếu niên, lại dùng một chiêu sói xám thúc thúc cầm kẹo que lừa cừu non kinh điển, mặt không đỏ tâm không phiền dụ dỗ thiếu niên đàng hoàng. Bốn phía đồng loạt cảm thấy e ngại, xấu hổ, cuốn quýt quay đầu sang một bên, tỏ vẻ mình tuyệt đối không quen biết người trước mặt. Vậy mà lại dùng một xâu mức quả đi lừa gạt một vị thiếu chủ trong cửu tông nhà người ta! Còn đùa giỡn một cách đường đường chính chính như vậy! Sao Sở kinh lại có một người mặt dày lại nguy hiểm như ‘hắn’ chứ. Bắc Tinh Ngạn nháy nháy mắt, khó hiểu: Tỷ ấy rõ ràng là tỷ tỷ mà, nhưng sao lại muốn gọi là ca ca chứ? Có điều cả người tỷ tỷ mang đến một loại cảm giác rất thân thiết, làm cho hắn không nhịn được muốn tiếp cận. Vậy nên không có một chút do dự nào, thiếu niên điểm điểm cái cằm trơn bóng của mình, tươi cười nói: “Vân Cuồng ca ca, đệ gọi là Bắc Tinh Ngạn.”
Dưới ánh mắt tràn ngập ý cười của thiếu niên, tâm Vân Cuồng bỗng dưng nhẹ run động một chút, giống như cảm nhận được một loại cảm xúc ấm áp, dịu dàng đang dần dần lan tỏa. Trong đôi mắt trong suốt của thiếu niên này, nàng không hề tìm được một chút vết bẩn nào của thế giới này, vô cùng đơn thuần, vô cùng trong sáng. Ở cửu tông mà còn có người như thế này tồn tại, quả thật là kỳ tích trong kỳ tích, nhưng liệu kỳ tích này có thể tồn tại trong thế gian hỗ loạn này không?
“Tiểu ngạn ngoan, sau này ca ca sẽ bảo vệ đệ, để cả đời này đệ không phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa.” Nhẹ nhàng đè nặng bả vai của thiếu niên, Vân Cuồng bình bình đạm đạm cười nói, ánh mắt cũng bất giác trở nên dịu dàng lạ thường, ánh sáng hoài niệm vốn ngủ say cũng chậm rãi chuyển động, giống như nàng đã trở lại một khắc kia, một thiếu niên tuyệt sắc đã ôm lấy nàng, nói với nàng lời thề trọn đời bảo hộ.
Ở lầu hai của Phi Vân lâu, trừ Hoa Mộng Ảnh, Lôi Tiêu và Âu Dương Minh, tất cả những người còn lại đều trừng mắt lộ vẻ khinh thường, dè bỉu đối với lời hứa hẹn của nàng. Buồn cười, chỉ bằng loại bản lĩnh kém cỏi này của Liễu tiểu vương gia ngươi mà có thể bảo hộ được hắn sao? Chính ngươi tự mình kiềm chế tính tình thì mới có thể sống thêm được vài ngày đó, còn muốn nói bảo hộ hắn, đúng là người si nói mộng.
Trong mắt Bắc Tinh Ngạn không dấu được sự kinh ngạc và vui mừng, hắn nhếch miệng cười khẽ: “Được ạ.”
Trong lòng Vân Cuồng cảm thấy khoan khoái một trận, ngay cả người Bạch gia cũng không muốn gây khó dễ nữa, chỉ phất phất tay không kiên nhẫn nói: “Nhanh chóng lăn khỏi đây đi. Hôm nay Tiểu vương muốn ăn mừng việc mới thu được một tiểu đệ đệ, không rảnh dài dòng với các ngươi nữa đâu.”
Mấy người Bạch gia như mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vội vàng vàng hung hăng trừng nắt nhìn nàng một cái, xong mới nhanh chóng lao xuống lầu, chỉ kịp nghe được tiếng cười thanh thúy của người nào đó truyền đến: “Nhưng nếu hai vị Bạch công tử tình nguyện gọi Tiểu vương một tiếng Liễu ca ca thì Tiểu vương tùy lúc đều hoan nghênh, ha ha!”
Bạch Cửu và Bạch Ngũ ở dưới lầu nghe nói thế, gương mặt trở nên vặn vẹo như bị rút gân, bọn gã phải liều mạng nhịn xuống mới không xúc động nhào lên một lần nữa, nhưng lại không che giấu được sự phẫn nộ và cừu hận trong lòng, mang theo thủ hạ nặng nề rời đi.
Hỗn loạn qua đi, người trong tửu lâu nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, đến lúc này, đám người Vân Cuồng mới có thể bước vào được nhã gian Đến Nguyệt Khai Hoa, cho nên khi thức ăn được dọn lên cũng đã qua giờ ngọ. Có điều, không sao cả, lần này Vân Cuồng có thể gặp được hai người Âu Dương Minh và Bắc Tinh Ngạn, đối với nàng mà nói, dù một người là kẻ nàng không thể nắm bắt được, còn một người lại vô cùng đơn thuần nhưng hai người đã được xếp vào danh sách những người mà nàng có thể mượn sức, cho nên năm người cũng không kiêng kỵ gì nhiều, cùng nhau ngồi xuống bàn bát tiên, thản nhiên vui vẻ trò chuyện, ăn cơm một bữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook