Vẫn Cứ Yêu Em
-
Chương 1
“ Hàn Ngọc, cậu đang làm cái quái gì trong phòng tớ?”, một cô gái cất tiếng nói.
“ Tớ đang trang điểm. Cậu bị mù sao?”, Hàn Ngọc liếc mắt nhìn cô gái đứng trước cửa đáp.
“ Cậu có vấn đề ở não à? Đào Hàn Ngọc, tớ nói cho cậu biết bây giờ là mười hai giờ trưa. Ok? Cậu bị nước vô não à, khi không lại đi trang điểm”, cô gái nào đó vẫn tiếp tục nói.
“ Mười hai giờ thì thế nào. Tối nay, vào lúc sáu giờ tớ có một cuộc xem mắt. Là xem mắt đấy, cậu biết không?”, Hàn Ngọc vừa tô son vưà nói.
Tô Mỹ Dung trợn tròn hai mắt không thể tin được, cô hẳn là bị nước vô não thật rồi. Làm sao cô có thể quen biết với một người đầu óc không bình thường như thế cơ chứ.
Hàn Ngọc mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc ngắn màu hạt dẻ làm tôn lên làn da hồng hào khiến cô thêm phần khả ái. Cô đứng trước chiếc gương lớn, không ngừng xoay vòng như chiếc compa, quay sang trái rồi quay sang phải.
Mỹ Dung ngồi trên giường thở dài, trong lòng cô thầm nói:” Điên rồi, điên thật rồi“.
Sau vài tiếng đồng hồ, khi cây kim điểm ba giờ chiều. Hàn Ngọc mới gật gù nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương hăng hái mà nói:” Đào Hàn Ngọc, mày thật đẹp mà. Phải hảo hảo ôm soái ca mang về“. Đang hưng phấn dâng trào thì cô nghe được tiếng “ khò khò “ của người nào đó. Hàn Ngọc quay đầu, đập vào mắt cô là hình của một mỹ nhân đang ngủ. Thiên a, mỹ nhân với mái tóc dài màu đen vì ngủ say mà tứ tung, ông trời a, tướng nằm thì khỏi phải bàn a,hai chân gác lên gối dang rộng hết cỡ, môi anh đào mở hình chữ o, không ngừng ngáy khò khò.
Hàn Ngọc lắc đầu cảm thán “ Sao ông trời lại ban cho cô gái đó một tính cách hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài như thế a. Nhìn cô ta ngủ kìa, tôi thật muốn đá cho cô vài cái đá“.
******
“ Mỹ Dung, em làm bạn gái anh nhé!?”
“ Em…”, Mỹ Dung nhìn cậu thanh khôi ngô trước mắt ngại ngùng không biết đáp lại như thế nào.
“ Em không nói, tức là đồng ý rồi nhé”, chàng trai với vóc dáng cao lớn, gương mặt điển trai nở nụ cười nhìn cô nói.
“ Phi Tuấn, em…”, Mỹ Dung cúi đầu không biết nói như thế nào cho đúng.
((( chỉ là giấc mơ thôi nha mấy chế!! hỵ hỵ….^^!)))
******
Hàn Ngọc nhìn Mỹ Dung không ngừng chảy nước miếng, máu cô sôi trào rồi. Cô đưa chân không ngần ngại đạp mạnh vào người đang nằm trên giường kia.
Tô Mỹ Dung bị đá một phát, ngồi bật dậy ném gối vào mặt Hàn Ngọc đang đứng trước mặt mình.
“ Hàn-Ngọc, cậu chán sống rồi”, Mỹ Dung tức giận quát to.
“ Tớ chán sống rồi đấy, thì thế nào. Cậu nhìn lại mình đi, con gái gì mà ngủ chảy cả nước dãi như cậu”, Hàn Ngọc ném cho Mỹ Dung ánh mắt khinh thường.
“ Hừ….Cậu được lắm“.
*****
Buổi tối, khi ánh đèn đường lấp lánh ngoài kia.
Căn phòng với màu sắc chủ đạo là màu đỏ, không gian có chút yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hàn Ngọc ngồi trước bàn ăn, ánh nến lung linh có chút mờ ảo khiến lòng cô có chút giao động.
Mỹ Dung ngồi đối diện hai tay chống cằm nhìn cô.
“ Mỹ Dung, tại sao ông trời lại đối xử bất công với tớ như vậy”, Hàn Ngọc cuối đầu nhìn mặt bàn tiếng nói nhỏ như muỗi kêu “ Con gái,hễ mũi xấu thì mắt đẹp, mắt xấu thì miệng đẹp, da xấu thì tóc đẹp, mặt xấu thì dáng đẹp, người xấu thì tâm hồn đẹp. Bằng cách này hay cách khác đã là con gái thì họ cứ phải đẹp”, cô ngước mắt lên nhìn Mỹ Dung “ Nhưng mà, tớ sinh ra đã có đủ sự xinh đẹp hoàn mỹ đó rồi, vậy tại sao không ai yêu tớ“.
Mỹ Dung đang lắng nghe cô bạn nói, “thiên a! làm ơn cho sét đánh xuống đi a!”. Cô thật muốn xỉu với độ tự luyến của Hàn Ngọc.
“ Cậu ấy, cậu cứ như vậy ai mà dám yêu cậu chứ. Đã là duyên ắt sẽ gặp được. Duyên chưa đến thì ngồi chờ đi”, Mỹ Dung nhìn ngón tay xinh đẹp của mình đáp.
Hàn Ngọc im lặng một lúc lâu, lại cất tiếng nói:’’ Mỹ Dung cậu đã từng yêu rồi phải không, khi kết thúc có phải rất đau khổ?”
“ Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm”, Mỹ Dung nở nụ cười lạnh nhạt đáp.
Không hiểu có phải do ánh nến lung linh huyền ảo quá hay không, giờ phút này Hàn Ngọc bỗng thấy gương mặt vốn xinh đẹp của cô lại càng thêm chút mờ ảo như có như không, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy kia phản phất đâu đó một nét buồn rồi vụt bay mất.
“ Người đó có yêu cậu không?”.
Mỹ Dung nhìn Hàn Ngọc, nụ cười như kéo dài thêm, không hiểu là niềm vui hay nỗi buồn. Đôi mắt cô trở nên mông lung như thả hồn đi về quá khứ…:
“ Anh có từng yêu em không? Anh có thể dùng ba từ để trả lời, em rất muốn nghe…”, Mỹ Dung đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn người con trai khôi ngô trước mắt có chút chờ mong. Cuối cùng, đôi môi kia khẽ mấp máy:” Anh xin lỗi “. Từng giọt lệ cố kiềm nén cuối cùng cũng tuôn ra, cô buông đôi tay đang cố nắm lấy anh. Đôi môi có chút tái nhợt nở nụ cười thất sắc, hai hàng lệ không ngừng đua nhau rơi rớt:” Chúc anh hạnh phúc “.
Hàn Ngọc ngạc nhiên nhìn đôi mắt đẹp kia, trong đôi mắt ấy là một mãnh sương mù dày đặt cuối cùng một giọt nước mắt mặn chát lăn trên đôi hàng mi dài đen nháy. Cô đưa tay nắm lấy đôi bàn tay có chút run rẩy của Mỹ Dung, nhẹ giọng nói:” Cậu ổn chứ?”.
Mỹ Dung thu hồi tầm mắt, khẽ nói:” Tớ đã từng khao khát được ôm trọn thế giới của một người, nhưng cuối cùng lại chỉ đi ngang qua họ“.
Hàn Ngọc cảm thấy đôi mắt có chút cay cay, có lẽ cậu chuyện tình yêu của cậu ấy là một nỗi buồn và cậu ấy muốn giữ nó cho riêng mình:” Mỹ Dung, xin lỗi. Tớ không nên hỏi chuyện cũ“.
Mỹ Dung lắc đầu nhìn Hàn Ngọc đáp” Không sao, là chuyện đã qua. Đôi khi lôi ra ôn lại cũng không chết được“.
Hàn Ngọc đưa tay lau đi giọt lệ của Mỹ Dung, đôi môi xinh xắn nói:” Đứa ngốc này “.
Buổi tối đêm ấy là như vậy, hai cô gái ấy chỉ đơn giãn là cùng nhau ngồi xuống, cùng nói dăm ba câu chuyện, cùng nhau ăn, cùng khóc cùng cười như vậy. Nhưng giữa họ, có một thứ tình cảm đẹp đẽ mà người đời không phải ai cũng có được.
“ Hồi ức là một chuỗi ngày dài đã qua đi cùng tuổi thanh xuân….”
Ánh mặt trời có chút nóng đến bức người, Mỹ Dung ngồi trong lớp học không ngừng cầm cuốn vở quạt vào mặt mình kiếm chút gió nhân tạo.
“ Mỹ Dung, có ngừơi muốn gặp cậu”
Mỹ Dung rời khỏi chiếc ghế, giọng nói nhẹ nhàng:” Là ai cần gặp tôi?”.
“Là anh”, Phi Tuấn mỉm cười nhìn Mỹ Dung. Anh mặc áo sơ mi trắng nhìn rất soái, nụ cười ấy làm cô có chút ấm lòng đến lạ thường.
“ Anh Tuấn, anh tìm em có việc?”
“ Anh mua nước ướp lạnh cho em. Khí trời dạo này có chút nóng anh nghĩ là em sẽ khát nước “
“ Em cảm ơn”, Mỹ Dung cười đáp.
Khi ấy cô không hề hay biết, có một mắt đã dõi theo cô.
********
Tan học, cô lê bước trên con đường nhỏ. Bỗng có người gọi vọng tới.
“ Tô Mỹ Dung! Làm người con gái của tôi đi”, giọng nói đầy kiêu ngạo của một cậu thanh niên.
Mỹ Dung trợn mắt quay đầu nhìn lại
Đó là người con trai rất đẹp, đẹp đến hoàn mỹ. Ông trời đã uư đãi cho anh ta một gương mặt được khắc họa từng đường nét rõ ràng, vóc người cao lớn ấy đủ để khuynh đảo cả đám nữ sinh. Mỹ Dung gật đầu cảm thán, “ Hảo! không hổ danh là người được tôn kính nhất trường. Có tiền, có quyền, có sắc“. Chỉ là người giàu có như anh ta mà lại đến học một trường bình dân như thế này ư?.
Long Thiên tiến đến trước mặt Mỹ Dung giọng nói trầm thấp đầy ma mị phả vào mặt cô:” Em không cần trả lời, trước sau gì em cũng là của tôi“.
“ Ảo tưởng “, Mỹ Dung khinh thường nói.
“ Long thiếu gia, tôi xin trân trọng giới thiệu. Tôi Tô-Mỹ-Dung đã có người trong lòng. Còn anh không có cửa“. Mỹ Dung lớn tiếng nói.
“ Đó là chuyện của em. Tôi không quan tâm”, Long Thiên nhẹ nhàng phun ra từng câu từng chữ.
Mỹ Dung trợn mắt, chỉ tay vào mặt tên bệnh thần kinh trước mắt nói:” Anh….Anh….”
Long Thiên cười tà, đưa tay nắm lấy tay đang chỉ vào mặt mình rồi đặt lên môi mình hôn xuống:” Tôi thích em“.
Mỹ Dung há hốc miệng, đầu óc có chút bành trướng rồi. Hắn cư nhiên lại dám hôn lên tay cô.
“ Em có quyền có người khác trong lòng. Em chỉ cần biết, em là của tôi bây giờ hay sau cũng thế là sớm hay muộn mà thôi. Cho nên, tôi sẽ dùng quyền sở huữ của mình trước“.
“ Bệnh thần kinh”, Mỹ Dung vung tay ra, quát lên.
“ Tôi sẽ khỏi em một thời gian dài. Mỹ Dung, thời gian tôi không ở đây, tôi cho phép em thích người khác”, Long Thiên nói.
Mỹ Dung hóa đá “ anh ta điên rồi, điên nặng rồi“.
“ Tôi chỉ muốn nhắc em, đừng làm mình bị đau”, Long Thiên cúi đầu nhìn gương mặt hóa đá có chút đáng yêu của cô, môi mỏng khẽ nhếch lên. Bàn tay nhẹ nhàng nâng cầm cô lên, rồi nhanh như chuồn chuồn lướt nước bay qua. Cô chỉ cảm thấy bờ môi có chút lạnh lạnh rồi rất nhanh biến mất. Đến khi cô hoàn hồn, thì Long Thiên đã đi cách xa cô vài mét. Chỉ nghe loáng thoáng trong cơn gió:” Tô Mỹ Dung tôi sẽ nhớ em“.
Mặt cô nóng đến đỏ bừng, cô thậm chí nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của mình.Cảm giác này, khiến cô khó hiểu.
Khi ấy, cô đã nghĩ rằng anh ta chỉ là đùa dai mà thôi. Và sau đó, cô chỉ nghe được từ đám nữ sinh rằng anh ta đã ra nước ngoài để du học. Cứ như thế, anh ta thật sự biến mất.
Thời gian trôi qua, cô và Phi Tuấn chính thức quen nhau.
Quãng thời gian ấy thật sự rất đẹp, tình yêu của cô và anh là như thế trong sáng nhẹ nhàng. Hàng ngày, đều có thể nhìn thấy nhau. Cùng nhau đi trên một con đường, cùng nói với nhau, cùng trao cho nhau những cái nhìn yêu thương. Cứ như vậy, thấm thoáng một năm trôi qua. Anh ra trường xin vào một công ty và được nhận làm trợ lý cho giám đốc. Còn cô vẫn là một sinh viên chăm chỉ, vì anh hơn cô một tuổi nên anh ra trường trước cô một năm. Mỹ Dung đã không ngừng phấn đấu, cô là một hoa khôi của trường không chỉ có nhan sắc mà thành tích học tập cũng rất xuất sắc.
Từ nhỏ cô đã có một gia đình hạnh phúc, khi cô lên bảy tuổi mẹ cô mắc bệnh ung thư rồi qua đời. Bố cô vì quá yêu bà mà lâm bệnh, nhưng sau đó ông vẫn cố gắng lo cho cô đến trường, lo cho cô miếng, miếng mặc. Mãi đến năm mười hai. Ông đã mãi ra đi, cô dù mạnh mẽ thế nào cuối cùng cũng chỉ là con gái. Khi mọi ngừoi có cha có mẹ ở bên, thì cô phải lao động để kiếm tiền, cô muốn thực hiện giấc mơ của mình. Cô đã không ngừng cố gắng, ban ngày học ban đêm đi làm thêm. Mặc dù, ông bà có thể lo cho cô. Nhưng cô không cho phép bản thân mình dựa dẫm vào ai quá nhiều. Cô sợ, sợ chính mình sẽ yếu đuối.
Thanh xuân của cô là thế, có vui buồn có nước mắt. Có người yêu mến cũng có người ghen ghét….
****
“ Tôi đứng trên con phố này nhìn người đến và đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt. Tôi gặp vô số người xa lạ. Chỉ duy nhất không có anh”
Tháng mười hai bắt đầu với những cơn mưa, cộng thêm không khí tẻ nhạt và sự cô đơn.
Mỹ Dung cầm chiếc ô đứng giữa dòng người đông đúc, tim có chút thắt lại. Cô cúi đầu nhìn mũi chân, môi nở nụ cười như có như không.
Đối với phụ nữ, tình yêu là toàn bộ cuộc sống, nhưng với đàn ông, đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, cho dù lúc đầu họ hứa hẹn như thế nào, nhưng khi phải đối mặt với sự lựa chọn, họ luôn thực tế và lí trí hơn phụ nữ.
Mỹ Dung đưa mắt nhìn trạm xe buýt bên đường…
“ - Mỹ Dung, mình kết thúc đi
- Tại sao?
- Em đừng thích anh nữa….”
Hóa ra câu đừng thích anh so với anh không thích em còn đau thương hơn nhiều. Hóa ra, chẳng những không thích em, mà ngay cả quyền lợi được thích của em cũng bị anh cướp đoạt.
Mỹ Dung lắc đầu xua đi những suy nghĩ trong long. Quay về đây, có phải là điều đúng đắng hay không. Cứ ngỡ rằng đã quên được, thật không ngờ nó còn sâu đậm đến thế.
Cảnh vật nơi đây vẫn như thế, chưa từng thay đổi. Nhưng cô cảm thấy thật mất mát trong tim mình, cảnh còn nhưng người đâu.
Cuối cùng, ai rồi cũng thay đổi ấy vậy mà cô vẫn cứ cố chấp cho rằng anh ấy vẫn là anh ấy,mà không biết rằng chàng trai năm ấy mà cô thích, từ lâu đã không còn nữa.
“ Mỹ Dung, cậu đứng ngay ngốc ở đó làm gì? Mau lên xe thôi. Ướt hết rồi”, Hàn Ngọc kéo tay Mỹ Dung đi về hướng xe ô tô đằng trước.
“Cậu sao vậy? Đột nhiên lại đứng lại nhìn gì ở đó”, Hàn Ngọc nhìn Mỹ Dung bên cạnh tò mò hỏi. Sau đó, lại nghĩ tới cái gì hai mắt sáng lên nhìn Mỹ Dung nói:” Có phải cậu gặp được soái ca không?”.
Mỹ Dung phì cười xua tay ý bảo không có. Rồi nghiêng đầu nhìn qua ô cửa kính nói:” Có một vài thứ đã từng là kỉ kiệm ở đây“.
Hàn Ngọc ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của Mỹ Dung nói:” Là ở trạm xe buýt đó sao?”.
“ Đó là nơi, tớ kết thúc mối tình đầu“.
Hàn Ngọc gật đầu như búa bổ giống như vừa nghiệm ra được cái gì to tát, miệng lẩm bẩm:” Thì ra là vậy“.
****
Bước chân xuống xe, Mỹ Dung ngước nhìn tòa nhà cao cao nhất trung tâm thành phố này. Tập đoàn THẾ GIA là một trong ba tập đoàn lớn mạnh đứng đầu hiện nay, mà cô bạn Hàn Ngọc bên cạnh cô đây chính là tiểu thư của tập đoàn này.
Có lẽ là do duyên phận đi, sau khi chia tay. Cô lấy học bỗng du học sang Úc, và cơ duyên đã cho cô gặp người con gái này. Nhưng cô không biết rằng, người này lại có gia thế khủng như vậy. Mới đầu cô còn tưởng Hàn Ngọc có lẽ hoàn cảnh còn khó khăn hơn mình, không ngờ sau này mới biết cô không những không khó khăn mà còn là tiểu thư giàu có nhất nhì đất nước này.
“ Đi thôi, cậu đứng ngu người ra đó làm gì?”, Hàn Ngọc véo lỗ tai nhỏ nhắn của Mỹ Dung lôi cô đi.
Cách trang trí nơi đây rất sang trọng a!. Màu đen là màu chủ đạo ở đây, khắp nơi này chỉ được trang trí đúng hai màu đen và trắng.
Hàn Ngọc nắm tay cô bước vào căn phòng tương đối rộng lớn. Không hiểu sao, mi mắt cô cứ giật giật liên hồi, lông gà cũng bắt đầu nổi lên. Cảm giác như dự cảm chẳng lành.
“ Mỹ Dung, đây là chỗ của cậu. Tớ đã xếp cho cậu ngồi ở đây bên cạnh giám đốc luôn đấy”, Hàn Ngọc cao hứng vỗ lên bàn nói tiếp:” Cậu đừng sợ, giám đốc này là anh hai của tớ hảo soái nha“.
Mỹ Dung đang lo lắng thì nghe được tiếng nói trầm thấp vang tới.
“ Tiểu Ngọc em lại làm loạn gì ở đây?”
“ Anh hai, không phải anh cần trợ lý sao? Em mang đến cho anh đây”, Hàn Ngọc cười tít mắt nhìn anh hai nói.
Mỹ Dung nhìn mũi chân người đàn ông đối diện, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói:” Là người này?”.
“ Phải, là cô ấy”, Hàn Ngọc gật đầu đáp.
Chỉ thấy khóe miệng người nào đó khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng biến mất.
“ Xin chào, tổng giám đốc. Tôi là Tô Mỹ Dung”, Cô quyết tâm nói lớn đôi mắt cũng ngước lên nhìn người đàn ông đối diện.
Bốn mắt nhìn nhau, một giây, hai giây, ba giây...Bùm!
Mỹ Dung há hốc miệng chỉ tay vào mặt người đối diện miệng mấp máy không nên lời:” Anh? Cư nhiên sao là anh..?”
Hàn Ngọc cũng ngạc nhiên nhìn biểu cảm của Mỹ Dung:” Cậu biết người này?”
“ Hàn Ngọc, cậu khẳng định anh ta là anh hai cậu?”, Mỹ Dung nhìn Hàn Ngọc hỏi.
“Phải!”, Hàn Ngọc gật đầu đáp.
Mỹ Dung ngơ ngác nhìn hai người lại nói:” Tại sao cậu họ Đào?”.
“ Cậu quên rồi ư, hôm qua tớ đã cho cậu đó là họ giả họ thật của tớ là Long Hàn Ngọc”, Hàn Ngọc khó hiểu nhìn Mỹ Dung.
Long Thiên nhìn Mỹ Dung, đôi mắt bỗng ôn nhu đi vài phần.
“ Như thế nào gặp lại tôi. Em không ôm tôi được một cái ư?”
Hàn Ngọc đang không hiểu lại nghe anh hai nói câu này, không khỏi sửng sốt nhìn Long Thiên miệng nhỏ mấp máy:” Chuyện quái gì thế này?”.
“ Tớ đang trang điểm. Cậu bị mù sao?”, Hàn Ngọc liếc mắt nhìn cô gái đứng trước cửa đáp.
“ Cậu có vấn đề ở não à? Đào Hàn Ngọc, tớ nói cho cậu biết bây giờ là mười hai giờ trưa. Ok? Cậu bị nước vô não à, khi không lại đi trang điểm”, cô gái nào đó vẫn tiếp tục nói.
“ Mười hai giờ thì thế nào. Tối nay, vào lúc sáu giờ tớ có một cuộc xem mắt. Là xem mắt đấy, cậu biết không?”, Hàn Ngọc vừa tô son vưà nói.
Tô Mỹ Dung trợn tròn hai mắt không thể tin được, cô hẳn là bị nước vô não thật rồi. Làm sao cô có thể quen biết với một người đầu óc không bình thường như thế cơ chứ.
Hàn Ngọc mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc ngắn màu hạt dẻ làm tôn lên làn da hồng hào khiến cô thêm phần khả ái. Cô đứng trước chiếc gương lớn, không ngừng xoay vòng như chiếc compa, quay sang trái rồi quay sang phải.
Mỹ Dung ngồi trên giường thở dài, trong lòng cô thầm nói:” Điên rồi, điên thật rồi“.
Sau vài tiếng đồng hồ, khi cây kim điểm ba giờ chiều. Hàn Ngọc mới gật gù nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương hăng hái mà nói:” Đào Hàn Ngọc, mày thật đẹp mà. Phải hảo hảo ôm soái ca mang về“. Đang hưng phấn dâng trào thì cô nghe được tiếng “ khò khò “ của người nào đó. Hàn Ngọc quay đầu, đập vào mắt cô là hình của một mỹ nhân đang ngủ. Thiên a, mỹ nhân với mái tóc dài màu đen vì ngủ say mà tứ tung, ông trời a, tướng nằm thì khỏi phải bàn a,hai chân gác lên gối dang rộng hết cỡ, môi anh đào mở hình chữ o, không ngừng ngáy khò khò.
Hàn Ngọc lắc đầu cảm thán “ Sao ông trời lại ban cho cô gái đó một tính cách hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài như thế a. Nhìn cô ta ngủ kìa, tôi thật muốn đá cho cô vài cái đá“.
******
“ Mỹ Dung, em làm bạn gái anh nhé!?”
“ Em…”, Mỹ Dung nhìn cậu thanh khôi ngô trước mắt ngại ngùng không biết đáp lại như thế nào.
“ Em không nói, tức là đồng ý rồi nhé”, chàng trai với vóc dáng cao lớn, gương mặt điển trai nở nụ cười nhìn cô nói.
“ Phi Tuấn, em…”, Mỹ Dung cúi đầu không biết nói như thế nào cho đúng.
((( chỉ là giấc mơ thôi nha mấy chế!! hỵ hỵ….^^!)))
******
Hàn Ngọc nhìn Mỹ Dung không ngừng chảy nước miếng, máu cô sôi trào rồi. Cô đưa chân không ngần ngại đạp mạnh vào người đang nằm trên giường kia.
Tô Mỹ Dung bị đá một phát, ngồi bật dậy ném gối vào mặt Hàn Ngọc đang đứng trước mặt mình.
“ Hàn-Ngọc, cậu chán sống rồi”, Mỹ Dung tức giận quát to.
“ Tớ chán sống rồi đấy, thì thế nào. Cậu nhìn lại mình đi, con gái gì mà ngủ chảy cả nước dãi như cậu”, Hàn Ngọc ném cho Mỹ Dung ánh mắt khinh thường.
“ Hừ….Cậu được lắm“.
*****
Buổi tối, khi ánh đèn đường lấp lánh ngoài kia.
Căn phòng với màu sắc chủ đạo là màu đỏ, không gian có chút yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hàn Ngọc ngồi trước bàn ăn, ánh nến lung linh có chút mờ ảo khiến lòng cô có chút giao động.
Mỹ Dung ngồi đối diện hai tay chống cằm nhìn cô.
“ Mỹ Dung, tại sao ông trời lại đối xử bất công với tớ như vậy”, Hàn Ngọc cuối đầu nhìn mặt bàn tiếng nói nhỏ như muỗi kêu “ Con gái,hễ mũi xấu thì mắt đẹp, mắt xấu thì miệng đẹp, da xấu thì tóc đẹp, mặt xấu thì dáng đẹp, người xấu thì tâm hồn đẹp. Bằng cách này hay cách khác đã là con gái thì họ cứ phải đẹp”, cô ngước mắt lên nhìn Mỹ Dung “ Nhưng mà, tớ sinh ra đã có đủ sự xinh đẹp hoàn mỹ đó rồi, vậy tại sao không ai yêu tớ“.
Mỹ Dung đang lắng nghe cô bạn nói, “thiên a! làm ơn cho sét đánh xuống đi a!”. Cô thật muốn xỉu với độ tự luyến của Hàn Ngọc.
“ Cậu ấy, cậu cứ như vậy ai mà dám yêu cậu chứ. Đã là duyên ắt sẽ gặp được. Duyên chưa đến thì ngồi chờ đi”, Mỹ Dung nhìn ngón tay xinh đẹp của mình đáp.
Hàn Ngọc im lặng một lúc lâu, lại cất tiếng nói:’’ Mỹ Dung cậu đã từng yêu rồi phải không, khi kết thúc có phải rất đau khổ?”
“ Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm”, Mỹ Dung nở nụ cười lạnh nhạt đáp.
Không hiểu có phải do ánh nến lung linh huyền ảo quá hay không, giờ phút này Hàn Ngọc bỗng thấy gương mặt vốn xinh đẹp của cô lại càng thêm chút mờ ảo như có như không, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy kia phản phất đâu đó một nét buồn rồi vụt bay mất.
“ Người đó có yêu cậu không?”.
Mỹ Dung nhìn Hàn Ngọc, nụ cười như kéo dài thêm, không hiểu là niềm vui hay nỗi buồn. Đôi mắt cô trở nên mông lung như thả hồn đi về quá khứ…:
“ Anh có từng yêu em không? Anh có thể dùng ba từ để trả lời, em rất muốn nghe…”, Mỹ Dung đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn người con trai khôi ngô trước mắt có chút chờ mong. Cuối cùng, đôi môi kia khẽ mấp máy:” Anh xin lỗi “. Từng giọt lệ cố kiềm nén cuối cùng cũng tuôn ra, cô buông đôi tay đang cố nắm lấy anh. Đôi môi có chút tái nhợt nở nụ cười thất sắc, hai hàng lệ không ngừng đua nhau rơi rớt:” Chúc anh hạnh phúc “.
Hàn Ngọc ngạc nhiên nhìn đôi mắt đẹp kia, trong đôi mắt ấy là một mãnh sương mù dày đặt cuối cùng một giọt nước mắt mặn chát lăn trên đôi hàng mi dài đen nháy. Cô đưa tay nắm lấy đôi bàn tay có chút run rẩy của Mỹ Dung, nhẹ giọng nói:” Cậu ổn chứ?”.
Mỹ Dung thu hồi tầm mắt, khẽ nói:” Tớ đã từng khao khát được ôm trọn thế giới của một người, nhưng cuối cùng lại chỉ đi ngang qua họ“.
Hàn Ngọc cảm thấy đôi mắt có chút cay cay, có lẽ cậu chuyện tình yêu của cậu ấy là một nỗi buồn và cậu ấy muốn giữ nó cho riêng mình:” Mỹ Dung, xin lỗi. Tớ không nên hỏi chuyện cũ“.
Mỹ Dung lắc đầu nhìn Hàn Ngọc đáp” Không sao, là chuyện đã qua. Đôi khi lôi ra ôn lại cũng không chết được“.
Hàn Ngọc đưa tay lau đi giọt lệ của Mỹ Dung, đôi môi xinh xắn nói:” Đứa ngốc này “.
Buổi tối đêm ấy là như vậy, hai cô gái ấy chỉ đơn giãn là cùng nhau ngồi xuống, cùng nói dăm ba câu chuyện, cùng nhau ăn, cùng khóc cùng cười như vậy. Nhưng giữa họ, có một thứ tình cảm đẹp đẽ mà người đời không phải ai cũng có được.
“ Hồi ức là một chuỗi ngày dài đã qua đi cùng tuổi thanh xuân….”
Ánh mặt trời có chút nóng đến bức người, Mỹ Dung ngồi trong lớp học không ngừng cầm cuốn vở quạt vào mặt mình kiếm chút gió nhân tạo.
“ Mỹ Dung, có ngừơi muốn gặp cậu”
Mỹ Dung rời khỏi chiếc ghế, giọng nói nhẹ nhàng:” Là ai cần gặp tôi?”.
“Là anh”, Phi Tuấn mỉm cười nhìn Mỹ Dung. Anh mặc áo sơ mi trắng nhìn rất soái, nụ cười ấy làm cô có chút ấm lòng đến lạ thường.
“ Anh Tuấn, anh tìm em có việc?”
“ Anh mua nước ướp lạnh cho em. Khí trời dạo này có chút nóng anh nghĩ là em sẽ khát nước “
“ Em cảm ơn”, Mỹ Dung cười đáp.
Khi ấy cô không hề hay biết, có một mắt đã dõi theo cô.
********
Tan học, cô lê bước trên con đường nhỏ. Bỗng có người gọi vọng tới.
“ Tô Mỹ Dung! Làm người con gái của tôi đi”, giọng nói đầy kiêu ngạo của một cậu thanh niên.
Mỹ Dung trợn mắt quay đầu nhìn lại
Đó là người con trai rất đẹp, đẹp đến hoàn mỹ. Ông trời đã uư đãi cho anh ta một gương mặt được khắc họa từng đường nét rõ ràng, vóc người cao lớn ấy đủ để khuynh đảo cả đám nữ sinh. Mỹ Dung gật đầu cảm thán, “ Hảo! không hổ danh là người được tôn kính nhất trường. Có tiền, có quyền, có sắc“. Chỉ là người giàu có như anh ta mà lại đến học một trường bình dân như thế này ư?.
Long Thiên tiến đến trước mặt Mỹ Dung giọng nói trầm thấp đầy ma mị phả vào mặt cô:” Em không cần trả lời, trước sau gì em cũng là của tôi“.
“ Ảo tưởng “, Mỹ Dung khinh thường nói.
“ Long thiếu gia, tôi xin trân trọng giới thiệu. Tôi Tô-Mỹ-Dung đã có người trong lòng. Còn anh không có cửa“. Mỹ Dung lớn tiếng nói.
“ Đó là chuyện của em. Tôi không quan tâm”, Long Thiên nhẹ nhàng phun ra từng câu từng chữ.
Mỹ Dung trợn mắt, chỉ tay vào mặt tên bệnh thần kinh trước mắt nói:” Anh….Anh….”
Long Thiên cười tà, đưa tay nắm lấy tay đang chỉ vào mặt mình rồi đặt lên môi mình hôn xuống:” Tôi thích em“.
Mỹ Dung há hốc miệng, đầu óc có chút bành trướng rồi. Hắn cư nhiên lại dám hôn lên tay cô.
“ Em có quyền có người khác trong lòng. Em chỉ cần biết, em là của tôi bây giờ hay sau cũng thế là sớm hay muộn mà thôi. Cho nên, tôi sẽ dùng quyền sở huữ của mình trước“.
“ Bệnh thần kinh”, Mỹ Dung vung tay ra, quát lên.
“ Tôi sẽ khỏi em một thời gian dài. Mỹ Dung, thời gian tôi không ở đây, tôi cho phép em thích người khác”, Long Thiên nói.
Mỹ Dung hóa đá “ anh ta điên rồi, điên nặng rồi“.
“ Tôi chỉ muốn nhắc em, đừng làm mình bị đau”, Long Thiên cúi đầu nhìn gương mặt hóa đá có chút đáng yêu của cô, môi mỏng khẽ nhếch lên. Bàn tay nhẹ nhàng nâng cầm cô lên, rồi nhanh như chuồn chuồn lướt nước bay qua. Cô chỉ cảm thấy bờ môi có chút lạnh lạnh rồi rất nhanh biến mất. Đến khi cô hoàn hồn, thì Long Thiên đã đi cách xa cô vài mét. Chỉ nghe loáng thoáng trong cơn gió:” Tô Mỹ Dung tôi sẽ nhớ em“.
Mặt cô nóng đến đỏ bừng, cô thậm chí nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của mình.Cảm giác này, khiến cô khó hiểu.
Khi ấy, cô đã nghĩ rằng anh ta chỉ là đùa dai mà thôi. Và sau đó, cô chỉ nghe được từ đám nữ sinh rằng anh ta đã ra nước ngoài để du học. Cứ như thế, anh ta thật sự biến mất.
Thời gian trôi qua, cô và Phi Tuấn chính thức quen nhau.
Quãng thời gian ấy thật sự rất đẹp, tình yêu của cô và anh là như thế trong sáng nhẹ nhàng. Hàng ngày, đều có thể nhìn thấy nhau. Cùng nhau đi trên một con đường, cùng nói với nhau, cùng trao cho nhau những cái nhìn yêu thương. Cứ như vậy, thấm thoáng một năm trôi qua. Anh ra trường xin vào một công ty và được nhận làm trợ lý cho giám đốc. Còn cô vẫn là một sinh viên chăm chỉ, vì anh hơn cô một tuổi nên anh ra trường trước cô một năm. Mỹ Dung đã không ngừng phấn đấu, cô là một hoa khôi của trường không chỉ có nhan sắc mà thành tích học tập cũng rất xuất sắc.
Từ nhỏ cô đã có một gia đình hạnh phúc, khi cô lên bảy tuổi mẹ cô mắc bệnh ung thư rồi qua đời. Bố cô vì quá yêu bà mà lâm bệnh, nhưng sau đó ông vẫn cố gắng lo cho cô đến trường, lo cho cô miếng, miếng mặc. Mãi đến năm mười hai. Ông đã mãi ra đi, cô dù mạnh mẽ thế nào cuối cùng cũng chỉ là con gái. Khi mọi ngừoi có cha có mẹ ở bên, thì cô phải lao động để kiếm tiền, cô muốn thực hiện giấc mơ của mình. Cô đã không ngừng cố gắng, ban ngày học ban đêm đi làm thêm. Mặc dù, ông bà có thể lo cho cô. Nhưng cô không cho phép bản thân mình dựa dẫm vào ai quá nhiều. Cô sợ, sợ chính mình sẽ yếu đuối.
Thanh xuân của cô là thế, có vui buồn có nước mắt. Có người yêu mến cũng có người ghen ghét….
****
“ Tôi đứng trên con phố này nhìn người đến và đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt. Tôi gặp vô số người xa lạ. Chỉ duy nhất không có anh”
Tháng mười hai bắt đầu với những cơn mưa, cộng thêm không khí tẻ nhạt và sự cô đơn.
Mỹ Dung cầm chiếc ô đứng giữa dòng người đông đúc, tim có chút thắt lại. Cô cúi đầu nhìn mũi chân, môi nở nụ cười như có như không.
Đối với phụ nữ, tình yêu là toàn bộ cuộc sống, nhưng với đàn ông, đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, cho dù lúc đầu họ hứa hẹn như thế nào, nhưng khi phải đối mặt với sự lựa chọn, họ luôn thực tế và lí trí hơn phụ nữ.
Mỹ Dung đưa mắt nhìn trạm xe buýt bên đường…
“ - Mỹ Dung, mình kết thúc đi
- Tại sao?
- Em đừng thích anh nữa….”
Hóa ra câu đừng thích anh so với anh không thích em còn đau thương hơn nhiều. Hóa ra, chẳng những không thích em, mà ngay cả quyền lợi được thích của em cũng bị anh cướp đoạt.
Mỹ Dung lắc đầu xua đi những suy nghĩ trong long. Quay về đây, có phải là điều đúng đắng hay không. Cứ ngỡ rằng đã quên được, thật không ngờ nó còn sâu đậm đến thế.
Cảnh vật nơi đây vẫn như thế, chưa từng thay đổi. Nhưng cô cảm thấy thật mất mát trong tim mình, cảnh còn nhưng người đâu.
Cuối cùng, ai rồi cũng thay đổi ấy vậy mà cô vẫn cứ cố chấp cho rằng anh ấy vẫn là anh ấy,mà không biết rằng chàng trai năm ấy mà cô thích, từ lâu đã không còn nữa.
“ Mỹ Dung, cậu đứng ngay ngốc ở đó làm gì? Mau lên xe thôi. Ướt hết rồi”, Hàn Ngọc kéo tay Mỹ Dung đi về hướng xe ô tô đằng trước.
“Cậu sao vậy? Đột nhiên lại đứng lại nhìn gì ở đó”, Hàn Ngọc nhìn Mỹ Dung bên cạnh tò mò hỏi. Sau đó, lại nghĩ tới cái gì hai mắt sáng lên nhìn Mỹ Dung nói:” Có phải cậu gặp được soái ca không?”.
Mỹ Dung phì cười xua tay ý bảo không có. Rồi nghiêng đầu nhìn qua ô cửa kính nói:” Có một vài thứ đã từng là kỉ kiệm ở đây“.
Hàn Ngọc ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của Mỹ Dung nói:” Là ở trạm xe buýt đó sao?”.
“ Đó là nơi, tớ kết thúc mối tình đầu“.
Hàn Ngọc gật đầu như búa bổ giống như vừa nghiệm ra được cái gì to tát, miệng lẩm bẩm:” Thì ra là vậy“.
****
Bước chân xuống xe, Mỹ Dung ngước nhìn tòa nhà cao cao nhất trung tâm thành phố này. Tập đoàn THẾ GIA là một trong ba tập đoàn lớn mạnh đứng đầu hiện nay, mà cô bạn Hàn Ngọc bên cạnh cô đây chính là tiểu thư của tập đoàn này.
Có lẽ là do duyên phận đi, sau khi chia tay. Cô lấy học bỗng du học sang Úc, và cơ duyên đã cho cô gặp người con gái này. Nhưng cô không biết rằng, người này lại có gia thế khủng như vậy. Mới đầu cô còn tưởng Hàn Ngọc có lẽ hoàn cảnh còn khó khăn hơn mình, không ngờ sau này mới biết cô không những không khó khăn mà còn là tiểu thư giàu có nhất nhì đất nước này.
“ Đi thôi, cậu đứng ngu người ra đó làm gì?”, Hàn Ngọc véo lỗ tai nhỏ nhắn của Mỹ Dung lôi cô đi.
Cách trang trí nơi đây rất sang trọng a!. Màu đen là màu chủ đạo ở đây, khắp nơi này chỉ được trang trí đúng hai màu đen và trắng.
Hàn Ngọc nắm tay cô bước vào căn phòng tương đối rộng lớn. Không hiểu sao, mi mắt cô cứ giật giật liên hồi, lông gà cũng bắt đầu nổi lên. Cảm giác như dự cảm chẳng lành.
“ Mỹ Dung, đây là chỗ của cậu. Tớ đã xếp cho cậu ngồi ở đây bên cạnh giám đốc luôn đấy”, Hàn Ngọc cao hứng vỗ lên bàn nói tiếp:” Cậu đừng sợ, giám đốc này là anh hai của tớ hảo soái nha“.
Mỹ Dung đang lo lắng thì nghe được tiếng nói trầm thấp vang tới.
“ Tiểu Ngọc em lại làm loạn gì ở đây?”
“ Anh hai, không phải anh cần trợ lý sao? Em mang đến cho anh đây”, Hàn Ngọc cười tít mắt nhìn anh hai nói.
Mỹ Dung nhìn mũi chân người đàn ông đối diện, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói:” Là người này?”.
“ Phải, là cô ấy”, Hàn Ngọc gật đầu đáp.
Chỉ thấy khóe miệng người nào đó khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng biến mất.
“ Xin chào, tổng giám đốc. Tôi là Tô Mỹ Dung”, Cô quyết tâm nói lớn đôi mắt cũng ngước lên nhìn người đàn ông đối diện.
Bốn mắt nhìn nhau, một giây, hai giây, ba giây...Bùm!
Mỹ Dung há hốc miệng chỉ tay vào mặt người đối diện miệng mấp máy không nên lời:” Anh? Cư nhiên sao là anh..?”
Hàn Ngọc cũng ngạc nhiên nhìn biểu cảm của Mỹ Dung:” Cậu biết người này?”
“ Hàn Ngọc, cậu khẳng định anh ta là anh hai cậu?”, Mỹ Dung nhìn Hàn Ngọc hỏi.
“Phải!”, Hàn Ngọc gật đầu đáp.
Mỹ Dung ngơ ngác nhìn hai người lại nói:” Tại sao cậu họ Đào?”.
“ Cậu quên rồi ư, hôm qua tớ đã cho cậu đó là họ giả họ thật của tớ là Long Hàn Ngọc”, Hàn Ngọc khó hiểu nhìn Mỹ Dung.
Long Thiên nhìn Mỹ Dung, đôi mắt bỗng ôn nhu đi vài phần.
“ Như thế nào gặp lại tôi. Em không ôm tôi được một cái ư?”
Hàn Ngọc đang không hiểu lại nghe anh hai nói câu này, không khỏi sửng sốt nhìn Long Thiên miệng nhỏ mấp máy:” Chuyện quái gì thế này?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook