Vẫn Còn Vương Vấn
-
Chương 22
"Tôi mà biết là ai
dám hãm hại sau lưng, nhất định sẽ không tha cho người đó!". Tôi quả
quyết hướng về phía Thẩm Lạp giơ giơ quả đấm, mặt Thẩm Lạp đầy khinh bỉ
quay sang nhìn tôi: "Chỉ bằng cậu?"
Xem thường tôi sao? Tôi không cần giữ gìn hình tượng mà ợ lên một cái, Thẩm Lạp thấy thế lập tức ngửa người ra sau. Tiểu Mạc đang ăn ở bên cạnh còn khoa trương trợn mắt nói: "Cậu thật sự đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng mỹ nữ trong cảm nhận của tôi, về sau ở trước mặt người khác cậu đừng nói chuyện thì tốt hơn."
Mặc dù ý tứ không quá xuôi tai, nhưng hàm nghĩa của nó tôi tạm coi như đã hiểu, không phải là đang khen tôi xinh đẹp hay sao? Tôi liền cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Mạc đáp: "Vì lời khen kia của cậu, tôi sẽ tha thứ cho việc câu nói không xuôi tai kia của cậu."
". . . . . ." Tiểu Mạc yên lặng cúi đầu uống nước, hoàn toàn không quan tâm tới tôi nữa..
Tôi lại nhìn hai chai bia mờ ảo trước mặt, mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào chúng: "Sao cái gì cũng đều có hai cái vậy nhỉ?"
Thẩm Lạp hừ mũi một tiếng, đưa tay đoạt lấy cái ly thủy tinh trong tay tôi: "Không có tiền đồ, uống tí bia cũng có thể say."
". . . . . . CMN, lại dám kỳ thị bia, ai dám nói bia không phải rượu, không thấy trên thân chai có đề chữ 10 độ rưỡi to đùng đùng hay sao!!". Tôi chống nạnh, cầm chai bia trên bàn lên nói với Thẩm Lạp.
Thẩm Lạp tuy cau mày, nhưng ánh mắt lại lấp lánh nụ cười đầy ẩn ý: "10 độ rưỡi?"
Tôi ngâm chặt đầu lưỡi, mím môi không nói.
Được rồi, tôi thừa nhận tửu lượng của mình không được tốt cho lắm, trên thực tế thì đây chính là lần thứ hai tôi uống rượu, lần đầu tiên là khi còn bé cùng với Lâm Cẩn Nam, Trà Xanh, trốn ở bên dưới quầy bar trong nhà Lâm Cẩn Nam uống trộm rượu vang của cha cậu ta..., khi đó chỉ cảm giác màu sắc thật đẹp mắt, uống vào lại chát chát tê tê, thật không giống với quảng cáo trên TV.
Lần đầu tiên là do tò mò, lần thứ hai lại là do phiền muộn. Tửu bất túy nhân, nhân tự túy(*), hiện tại tôi gần như đã đắm chìm trong mê muội ở nơi này không muốn tỉnh lại. Tôi cùng với Lâm Cẩn Nam chỉ hai đứa trẻ không hiểu sự đời, tại sao vào cái tuổi này lại phải chịu đựng nhiều như vậy? Hơn nữa còn phải gặp những trò bẩn thỉu không giải thích được ám toán sau lưng.
(*): Tửu bất túy nhân, nhân tự túy. Sắc bất mê nhân, nhân tự mê. => Rượu không tự nhiên làm say con người, chỉ có con người tự làm mình say qua men rượu. Tình ái không tự nhiên làm mê muội con người, chỉ có con người tự mình muốn đắm chìm trong tình ái.
Trong lòng tôi càng nóng nảy hơn , đoạt lấy cái cốc trong tay Thẩm Lạp uống một hơi cạn sạch. Đầu óc hỗn loạn, toàn thân lại giống như đang trôi lơ lửng ở trên chín tầng mây bồng nà bồng bềnh. Tôi ngẩn người nhìn cái bàn trước mặt, nhìn chằm chằm vào đĩa gà xé cay, lên tiếng hỏi: "Tại sao phải như vậy chứ?"
Ánh mắt của Tiểu Mạc dừng lại trên người tôi mấy giây, rồi cắn cắn đũa cẩu thả nói: "Loại nào? Gà xé cay không mang hình dáng của gà xé cay chẳng lẽ lại mang hình dáng của thịt xào?"
Tôi liếc cậu một cái, đúng là chỉ số thông minh không cùng cấp độ, Yến Tước An Tri chí lớn tai (Than ôi, loài chim én chim sẻ sao biết được chí của chim Hồng, chim Hộc(Ngỗng trời)). Không có ai hiểu được nỗi sầu bi này của tôi cả, vận mệnh đúng là bi thảm, chắc cũng có thể viết ra một cuốn tiểu thuyết tên là "Thiên tình sử đầy huyết lệ của tiểu nữ Dịch gia" rồi, nhất định sẽ máu chảy thành sông, a, không đúng, phải là lệ chảy thành sông mới phải.
Thẩm Lạp nghiêng đầu nhìn tôi, rồi đưa tay huơ huơ ở trước mặt tôi: "Này, tôi nói cho cậu biết đừng có ngồi đây mà ngủ đấy, tôi không biết nhà cậu ở đâu, cũng không tốt bụng đến mức đưa cậu về nhà đâu."
Nhìn dáng vẻ đầy mê hoặc của cậu ta, lưu manh cười cười lại gần, cánh tay không đứng đắn đặt lên trên vai của tôi, đáp: "Hay là dẫn cậu đến nhà tôi, dù sao tôi cũng ở một mình."
". . . . . ."
Tôi thở dài, suy sụp hạ bả vai nhìn Thẩm Lạp. Cậu ta bị tôi nhìn chằm chằm liền nhăn mày lại, tôi thực sự rất tò mò, mới từng này tuổi mà sao cậu ta lại cứ suốt ngày nhíu mày như thế? Tôi bi thảm cỡ nào vẫn còn chưa nhíu mày đấy.
Nhìn những vết hằn sâu giữa lông mày của cậu ta, tôi không kìm hãm được đưa tay ra sờ lên trên cái chữ "Xuyên" kia, lúc nói chuyện cũng mang theo chút thương cảm: "Thẩm Lạp, cậu làm gì mà cứ nhíu mày mãi thế, cau mày phải là độc quyền của tôi mới đúng chứ. Dáng vẻ này của cậu, rất không tốt, sẽ bị già trước tuổi, cho dù có gặp phải chuyện khó khăn hơn nữa, thì cũng phải giống như tôi đây này."
Tôi vỗ vỗ ngực, chắc do sức lực quá lớn, nên vừa vỗ một cái lại ợ lên toàn hơi rượu. Thế nhưng lần này Thẩm Lạp lại không tránh, cứ như vậy thâm trầm mà nhìn tôi, vẻ mặt trầm mặc vô cùng không tương xứng với cái tuổi này. Tiểu Mạc thì lại kinh ngạc nhìn tôi, sau đó liền cuống quít quan sát nét mặt của Thẩm Lạp, hình như sợ cậu ta sẽ đột nhiên hóa thân làm thây ma (Zombie) vậy.
"Phải giống như tôi này, cười lên! Cố gắng cười đi. Tuy thật mệt mỏi, nhưng tuyệt đối không được để bản thân mình phải ủy khuất."
Tôi nói xong, nhưng Thẩm Lạp vẫn không hề có ý đáp lại, cứ ngồi lạnh lùng như vậy, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng mím chặt môi. Tôi cảm thấy mình đặc biệt giống với một thanh niên ưu tú đang dõng dạc diễn giảng thơ ca yêu nước, mà người phía dưới lại không có một tiếng vỗ tay hay huýt gió nào để hưởng ứng với nhiệt tình đang dâng cao.
Vì vậy, tôi rất không hài lòng đặt mông ngồi trở lại trên ghế, cúi thấp đầu bắt đầu gật gù như gà con mổ thóc, mới vừa rồi diễn thuyết thật sự quá kích động quá nhập tâm, cho nên hiện tại cả người không còn chút sức lực nào, mí mắt nặng trĩu không nhấc lên nổi.
Thẩm Lạp ngồi dịch sang bên cạnh đưa tay ra đỡ tôi: "Đi thôi, đưa cậu về nhà, trước khi cậu chưa hoàn toàn biến thành một con mèo say khướt."
Tôi dựa vào nửa bả vai của cậu ta, híp mắt nhìn con đường trước mặt, mặc dù ánh mắt có hơi nhập nhèm, nhưng suy nghĩ thì vẫn rất rõ ràng. Vì vậy tôi lập tức phản bác: "Con mèo bị oan rồi, dáng vẻ nhu thuận như vậy, có thể uống rượu sao? Không uống rượu tại sao còn dính líu đến những tên quỷ say này, so với đậu Tiểu Nga còn oan hơn."
Thẩm Lạp hình như đang cười , chờ đến lúc tôi híp mắt lại nhìn sang thì lại chỉ thấy gò má lạnh lùng kiên nghị của cậu ta, không có chút biểu tình gì.
Đi vài bước chân tôi liền nhũn ra, mí mắt nặng đến mức hoàn toàn không mở ra được nữa. Chỉ muốn tìm một chỗ nằm xuống ngủ, tôi mơ mơ màng màng dựa sát vào lồng ngực ấm áp, nhỏ giọng lầu bầu: "Ai có diêm? Mí mắt thật nặng, không mở ra được ——"
Sau đó tôi liền chìm trong một khoảng không tăm tối, đầu óc trống rỗng. Nhưng mà lại có rất nhiều khung cảnh lộn xộn lung tung vụt qua. Hình như có người sờ sờ mặt của tôi, hình như lại có người hỏi nhỏ bên tai tôi một câu gì đó, chỉ loáng thoáng nghe được là : "Có được hay không?"
Có được hay không cái gì? Hình như tôi nói được, lại hình như nói không được.
Chuyện sau đó tôi đều không nhớ rõ, chỉ nhớ là mình nằm ở một chỗ thật ấm áp, trầm trầm ngủ thiếp đi, lai còn mơ thấy rất nhiều thứ. Còn nằm mơ thấy Lâm Cẩn Nam ôm tôi, mơ thấy cậu ấy hôn tôi, mơ thấy cậu ấy hỏi tôi rằng có muốn hay không, nhưng muốn cái gì thì tôi tuyệt nhiên không hiểu. Tôi chỉ lắc lắc đầu, tránh khỏi cậu ta, bởi vì tôi thật sự rất buồn ngủ.
Chính là Lâm Cẩn Nam, nhưng cũng phải chờ tôi tỉnh ngủ lại mới nói.
Rồi tiếp theo đó cả người tôi lại được bao bọc bởi mùi trên người của Lâm Cẩn Nam...không biết tôi đã ngủ bao lâu, có lẽ là do khát quá nên mới tỉnh. Mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là ánh đèn đường quen thuộc bên ngoài nhà, sau đó chính là người đang cõng tôi trên lưng, gò má quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
"Đã tỉnh rồi hả ?"
Cola thả tôi xuống, hai tay vịn lấy bả vai của tôi, thoáng cúi người nhìn mặt tôi một lát, cuối cùng mới mở túi ra lấy một chai nước đưa cho tôi: "Khát nước hả?"
"Ừ.". Tôi nhận lấy chai nước, suy nghĩ một chút rồi thận trọng hỏi: "Cậu...cậu làm sao lại. . . . . ."
Cola cười nhìn tôi, nhưng ánh mắt nóng bỏng kia lại khiến cho tôi hơi khó chịu: "Muốn hỏi tại sao người đưa cậu về lại là tôi phải không?"
". . . . . ." Đã biết mà còn cố tình hỏi ngược, sợ người khác không biết cậu đã học qua câu hỏi ngược sao?
Cola hừ mũi, dời ánh mắt đi không nhìn tôi nữa, cũng không có chút thành ý nào muốn trả lời tôi.
Mẹ nó, sao bây giờ ai cũng đều dùng mũi để hừ như thế chứ, miệng dùng để làm cái gì? Tôi dùng sức mở nắp chai nước khoáng, một hơi uống hơn phân nửa, dưới con mắt ngạc nhiên của Lâm Cẩn Nam, kéo tay áo lên lau miệng: "Hừ! !"
Một tiếng này lớn vô cùng, còn kéo thật dài, chỉ có các cậu mới biết hừ sao, tôi cũng biết vậy.
Cola không hiểu nhìn tôi, cuối cùng sắc mặt lại đổi thành màu da của Trương Phi: "Dịch Mộ Tranh, cậu thử nhìn xem dáng vẻ này của cậu giống cái quỷ gì. Một nữ sinh, mà buổi tối lại cùng hai người xa lạ đi uống rượu, còn dám uống rượu say! Cậu ——"
"Tôi thế nào?". Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, có lẽ là muốn mượn hơi rượu còn chưa kịp tiêu tán, có lẽ là do gần đây quá mức đè nén, nhìn thấy người nào đó liền không nhịn được mà nổi giận đùng đùng: "Cậu là cái gì của tôi, mà tôi uống rượu còn phải trưng cầu ý kiến của cậu hay sao? Hơn nữa, đó không phải là người xa lạ, mà là bạn của tôi, bạn bè đấy có biết không?"
Cola mặt đầy mây mù, nhìn tôi một lúc cuối cùng hài hước cười nói: "Bạn bè, cậu đơn thuần hay là quá ngu ngốc? Nam sinh kia mà coi cậu là bạn? Cậu có biết. . . . . .". Cậu ta nghĩ nghĩ rồi không tiếp tục nói nữa, chỉ trầm mặt trừng tôi cảnh cáo: "Tôi cho cậu biết, về sau cách xa Thẩm Lạp gì gì kia ra, tên đó không phải người tốt đâu."
"Chỉ có cậu là người tốt chắc?". Tôi quăng trả cho cậu ta một câu, rồi xoay người rời đi.
Cola đuổi theo, còn tôi cứ nhắm mắt đi trước, tôi biết rõ cậu ấy đang tức giận, còn tôi cũng vậy, nhưng tức vì cái gì thì bản thân tôi lại không biết. Chỉ cảm thấy thật khó chịu, hình như muốn đem toàn bộ uất ức của mình đổ lên trên đầu Cola. Thật ra thì tôi lại nghĩ thay vì quát mắng tôi, cậu ấy nên dịu dàng một chút, cho dù nhẹ nhàng kéo tay của tôi nói một câu, đừng sợ, còn có mình đây cũng được.
Nhưng cậu ấy vừa thấy tôi nói khó nghe một chút liền chạy tới kích thích tôi, lại còn dám nói tôi ngu ngốc nữa? Tôi càng nghĩ càng giận, bước chân không tự giác cũng tăng nhanh hơn. Nhưng đôi chân ngắn của tôi cho dù có bước nhanh thế nào cũng không bì được với ai kia, Cola không cần phí sức liền bắt được tôi lại, lúc cậu ấy mất hứng sẽ đặc biệt nóng nảy, giọng nói cũng sẽ tăng thêm vài deciben.
Cậu ấy dùng sức nắm tay tôi, âm trầm đưa mắt nhìn xuống, giống như một giây kế tiếp sẽ áp tới đây cắn một cái lên cổ của tôi vậy. Tôi bị dọa sợ hết hồn, ngơ ngác nhìn viền mắt ửng hồng của cậu ấy.
"Quả cam, sự kiên nhẫn của tôi sắp dùng hết rồi. Cậu để tôi yên tĩnh một chút, tùy hứng cũng nên có mức độ thôi. Cậu CMN lại muốn tái phát bệnh công chúa hay không? Cậu cho là toàn thế giới đều phải xoay quanh cậu sao, cậu khó chịu, tôi nhân nhượng, nhưng cậu . . . . .". Cậu ấy kịch liệt thở dốc, ngực không ngừng phập phồng, cặp mắt hình viên đạn như muốn bắn tôi ra thành trăm mảnh.
"Cậu có biết hay không, khi tôi nhìn thấy Thẩm Lạp đối với cậu như vậy, thiếu chút nữa liền giết chết cậu ta."
Tôi giương mắt mà nhìn cậu ta, người này quả thật không thể nói lý, tham muốn giữ lấy cũng quá mạnh rồi. Cũng bởi vì Thẩm Lạp đỡ tôi hay sao? Cũng bởi vì Thẩm Lạp muốn đưa tôi về nhà? Không thể giải thích được. Tôi cắn răng, dùng sức hất tay cậu ấy ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc.
"Lâm Cẩn Nam, cậu CMN buông tay."
Cola không thể tin nhìn tôi...tôi cúi đầu cắn một cái lên trên mu bàn tay của cậu ấy, vì bị đau nên cậu ấy lập tức liền thả ra. Tôi xoa xoa bàn tay đã đỏ giần lên, cố gắng điều hòa hơi thở bình thường nhưng trong lòng lại không ngừng tức giận, cuối cùng liền ngẩng đầu lên nói: "Lâm Cẩn Nam, tôi muốn chia tay. Chỉ bằng cậu, không đáng giá để tôi bỏ ra nhiều như vậy!"
Mặt của Cola đầy khiếp sợ, hai tay xuôi ở bên người nắm thành quyền thật chặt, ánh mắt ảm đạm hẳn, cuối cùng cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nặn ra một câu: "Cậu có biết mình đang nói gì hay không ?"
Tôi nhìn dáng vẻ đó của cậu ấy, trong lòng cực kỳ khó chịu, hai chúng ta về sau, ngay cả oan gia cũng không làm được rồi? Tôi di dời ánh mắt không dám nhìn cậu ấy nữa, chỉ sợ một khi nhìn vào ai đó, bản thân sẽ không cất lên lời: "Cola, cậu cảm thấy mình yêu tôi sao? Nhưng tại sao ở cùng với cậu, một chút cảm giác an toàn cũng không có. Cuối cùng tôi lại cảm thấy chỉ có bản thân mình chiến đấu hăng hái mà thôi, cho dù lời đồn đãi có nhiều hơn nữa, nước bọt của bọn họ có làm tôi chết chìm thì cũng không quan tâm. Nhưng từ đó tới giờ, tại sao tôi lại không cảm thấy cậu ở bên cạnh mình, một chút cũng không.". Không hề cảm nhận được tình yêu đó của cậu.
Cola đứng ở dưới đèn đường, vầng sáng nhỏ bé chiếu lên những sợi tóc của cậu tỏa ra màu nâu nhạt, cậu ấy đau thương nhìn tôi, sâu như vậy, thâm thúy như vậy, vẻ mặt vô tội kia khiến tôi cảm thấy từng trận đau nhói.
Tôi tiến lên đoạt lấy cặp sách trên tay của cậu ấy, cố tự trấn định mà nói: "Thật ra thì, trong lòng cậu chỉ thật sự yêu bản thân mình mà thôi. Chỉ cần cậu cảm thấy tốt, cảm thấy đúng, thì sẽ không cần để ý đến cảm thụ của người khác, bất chấp hậu quả, mà làm đến cùng.". Tôi cúi đầu, cắn cắn môi, cuối cùng mới chậm rãi thở phào một cái: "Cola, chúng ta đều vẫn còn quá trẻ, cách hành xử trong tình cảm cũng còn quá ngây thơ. Cuộc sống lại phải trải qua con đường dài như vậy, cả hai chúng ta, vốn đã vô cùng tương khắc, làm sao có thể trải qua những năm tháng dài đằng đẵng đó, làm sao có thể đi qua con đường dài hun hút được đây."
Tôi đi về phía trước, đưa lưng về phía cậu ấy, bước từng bước kiên định lại quyết tuyệt. Tôi không quay đầu lại, dù là một giây cũng không, cho dù trong lòng có đau thế nào đi nữa, kết cục như vậy có lẽ là tốt nhất. Nếu đã biết là không thích hợp, dây dưa thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ làm tăng thêm tổn thương, oán hận lẫn nhau mà thôi, cuối cùng kết cục còn dư lại chính là sự tổn hại của cả hai bên.
Cola cũng không giữ tôi lại, thậm chí ngay cả một câu "Tôi không cho phép" cũng không nói ra miệng nữa. Có lẽ cậu ấy cũng đã mệt mỏi, có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy, đây là kết quả tốt nhất.
Trong lúc tôi cho là tất cả đều nên lúc kết thúc, thì cơn ác mộng giờ mới bắt đầu. Đối với tôi, hay là với Lăng Phỉ mà nói, kết cục như vậy lại bởi vì một câu nói đùa, một câu lỡ lời khi say rượu đã gây thành bi kịch. Điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi còn của cả Lâm Cẩn Nam sau này nữa.
Xem thường tôi sao? Tôi không cần giữ gìn hình tượng mà ợ lên một cái, Thẩm Lạp thấy thế lập tức ngửa người ra sau. Tiểu Mạc đang ăn ở bên cạnh còn khoa trương trợn mắt nói: "Cậu thật sự đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng mỹ nữ trong cảm nhận của tôi, về sau ở trước mặt người khác cậu đừng nói chuyện thì tốt hơn."
Mặc dù ý tứ không quá xuôi tai, nhưng hàm nghĩa của nó tôi tạm coi như đã hiểu, không phải là đang khen tôi xinh đẹp hay sao? Tôi liền cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Mạc đáp: "Vì lời khen kia của cậu, tôi sẽ tha thứ cho việc câu nói không xuôi tai kia của cậu."
". . . . . ." Tiểu Mạc yên lặng cúi đầu uống nước, hoàn toàn không quan tâm tới tôi nữa..
Tôi lại nhìn hai chai bia mờ ảo trước mặt, mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào chúng: "Sao cái gì cũng đều có hai cái vậy nhỉ?"
Thẩm Lạp hừ mũi một tiếng, đưa tay đoạt lấy cái ly thủy tinh trong tay tôi: "Không có tiền đồ, uống tí bia cũng có thể say."
". . . . . . CMN, lại dám kỳ thị bia, ai dám nói bia không phải rượu, không thấy trên thân chai có đề chữ 10 độ rưỡi to đùng đùng hay sao!!". Tôi chống nạnh, cầm chai bia trên bàn lên nói với Thẩm Lạp.
Thẩm Lạp tuy cau mày, nhưng ánh mắt lại lấp lánh nụ cười đầy ẩn ý: "10 độ rưỡi?"
Tôi ngâm chặt đầu lưỡi, mím môi không nói.
Được rồi, tôi thừa nhận tửu lượng của mình không được tốt cho lắm, trên thực tế thì đây chính là lần thứ hai tôi uống rượu, lần đầu tiên là khi còn bé cùng với Lâm Cẩn Nam, Trà Xanh, trốn ở bên dưới quầy bar trong nhà Lâm Cẩn Nam uống trộm rượu vang của cha cậu ta..., khi đó chỉ cảm giác màu sắc thật đẹp mắt, uống vào lại chát chát tê tê, thật không giống với quảng cáo trên TV.
Lần đầu tiên là do tò mò, lần thứ hai lại là do phiền muộn. Tửu bất túy nhân, nhân tự túy(*), hiện tại tôi gần như đã đắm chìm trong mê muội ở nơi này không muốn tỉnh lại. Tôi cùng với Lâm Cẩn Nam chỉ hai đứa trẻ không hiểu sự đời, tại sao vào cái tuổi này lại phải chịu đựng nhiều như vậy? Hơn nữa còn phải gặp những trò bẩn thỉu không giải thích được ám toán sau lưng.
(*): Tửu bất túy nhân, nhân tự túy. Sắc bất mê nhân, nhân tự mê. => Rượu không tự nhiên làm say con người, chỉ có con người tự làm mình say qua men rượu. Tình ái không tự nhiên làm mê muội con người, chỉ có con người tự mình muốn đắm chìm trong tình ái.
Trong lòng tôi càng nóng nảy hơn , đoạt lấy cái cốc trong tay Thẩm Lạp uống một hơi cạn sạch. Đầu óc hỗn loạn, toàn thân lại giống như đang trôi lơ lửng ở trên chín tầng mây bồng nà bồng bềnh. Tôi ngẩn người nhìn cái bàn trước mặt, nhìn chằm chằm vào đĩa gà xé cay, lên tiếng hỏi: "Tại sao phải như vậy chứ?"
Ánh mắt của Tiểu Mạc dừng lại trên người tôi mấy giây, rồi cắn cắn đũa cẩu thả nói: "Loại nào? Gà xé cay không mang hình dáng của gà xé cay chẳng lẽ lại mang hình dáng của thịt xào?"
Tôi liếc cậu một cái, đúng là chỉ số thông minh không cùng cấp độ, Yến Tước An Tri chí lớn tai (Than ôi, loài chim én chim sẻ sao biết được chí của chim Hồng, chim Hộc(Ngỗng trời)). Không có ai hiểu được nỗi sầu bi này của tôi cả, vận mệnh đúng là bi thảm, chắc cũng có thể viết ra một cuốn tiểu thuyết tên là "Thiên tình sử đầy huyết lệ của tiểu nữ Dịch gia" rồi, nhất định sẽ máu chảy thành sông, a, không đúng, phải là lệ chảy thành sông mới phải.
Thẩm Lạp nghiêng đầu nhìn tôi, rồi đưa tay huơ huơ ở trước mặt tôi: "Này, tôi nói cho cậu biết đừng có ngồi đây mà ngủ đấy, tôi không biết nhà cậu ở đâu, cũng không tốt bụng đến mức đưa cậu về nhà đâu."
Nhìn dáng vẻ đầy mê hoặc của cậu ta, lưu manh cười cười lại gần, cánh tay không đứng đắn đặt lên trên vai của tôi, đáp: "Hay là dẫn cậu đến nhà tôi, dù sao tôi cũng ở một mình."
". . . . . ."
Tôi thở dài, suy sụp hạ bả vai nhìn Thẩm Lạp. Cậu ta bị tôi nhìn chằm chằm liền nhăn mày lại, tôi thực sự rất tò mò, mới từng này tuổi mà sao cậu ta lại cứ suốt ngày nhíu mày như thế? Tôi bi thảm cỡ nào vẫn còn chưa nhíu mày đấy.
Nhìn những vết hằn sâu giữa lông mày của cậu ta, tôi không kìm hãm được đưa tay ra sờ lên trên cái chữ "Xuyên" kia, lúc nói chuyện cũng mang theo chút thương cảm: "Thẩm Lạp, cậu làm gì mà cứ nhíu mày mãi thế, cau mày phải là độc quyền của tôi mới đúng chứ. Dáng vẻ này của cậu, rất không tốt, sẽ bị già trước tuổi, cho dù có gặp phải chuyện khó khăn hơn nữa, thì cũng phải giống như tôi đây này."
Tôi vỗ vỗ ngực, chắc do sức lực quá lớn, nên vừa vỗ một cái lại ợ lên toàn hơi rượu. Thế nhưng lần này Thẩm Lạp lại không tránh, cứ như vậy thâm trầm mà nhìn tôi, vẻ mặt trầm mặc vô cùng không tương xứng với cái tuổi này. Tiểu Mạc thì lại kinh ngạc nhìn tôi, sau đó liền cuống quít quan sát nét mặt của Thẩm Lạp, hình như sợ cậu ta sẽ đột nhiên hóa thân làm thây ma (Zombie) vậy.
"Phải giống như tôi này, cười lên! Cố gắng cười đi. Tuy thật mệt mỏi, nhưng tuyệt đối không được để bản thân mình phải ủy khuất."
Tôi nói xong, nhưng Thẩm Lạp vẫn không hề có ý đáp lại, cứ ngồi lạnh lùng như vậy, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng mím chặt môi. Tôi cảm thấy mình đặc biệt giống với một thanh niên ưu tú đang dõng dạc diễn giảng thơ ca yêu nước, mà người phía dưới lại không có một tiếng vỗ tay hay huýt gió nào để hưởng ứng với nhiệt tình đang dâng cao.
Vì vậy, tôi rất không hài lòng đặt mông ngồi trở lại trên ghế, cúi thấp đầu bắt đầu gật gù như gà con mổ thóc, mới vừa rồi diễn thuyết thật sự quá kích động quá nhập tâm, cho nên hiện tại cả người không còn chút sức lực nào, mí mắt nặng trĩu không nhấc lên nổi.
Thẩm Lạp ngồi dịch sang bên cạnh đưa tay ra đỡ tôi: "Đi thôi, đưa cậu về nhà, trước khi cậu chưa hoàn toàn biến thành một con mèo say khướt."
Tôi dựa vào nửa bả vai của cậu ta, híp mắt nhìn con đường trước mặt, mặc dù ánh mắt có hơi nhập nhèm, nhưng suy nghĩ thì vẫn rất rõ ràng. Vì vậy tôi lập tức phản bác: "Con mèo bị oan rồi, dáng vẻ nhu thuận như vậy, có thể uống rượu sao? Không uống rượu tại sao còn dính líu đến những tên quỷ say này, so với đậu Tiểu Nga còn oan hơn."
Thẩm Lạp hình như đang cười , chờ đến lúc tôi híp mắt lại nhìn sang thì lại chỉ thấy gò má lạnh lùng kiên nghị của cậu ta, không có chút biểu tình gì.
Đi vài bước chân tôi liền nhũn ra, mí mắt nặng đến mức hoàn toàn không mở ra được nữa. Chỉ muốn tìm một chỗ nằm xuống ngủ, tôi mơ mơ màng màng dựa sát vào lồng ngực ấm áp, nhỏ giọng lầu bầu: "Ai có diêm? Mí mắt thật nặng, không mở ra được ——"
Sau đó tôi liền chìm trong một khoảng không tăm tối, đầu óc trống rỗng. Nhưng mà lại có rất nhiều khung cảnh lộn xộn lung tung vụt qua. Hình như có người sờ sờ mặt của tôi, hình như lại có người hỏi nhỏ bên tai tôi một câu gì đó, chỉ loáng thoáng nghe được là : "Có được hay không?"
Có được hay không cái gì? Hình như tôi nói được, lại hình như nói không được.
Chuyện sau đó tôi đều không nhớ rõ, chỉ nhớ là mình nằm ở một chỗ thật ấm áp, trầm trầm ngủ thiếp đi, lai còn mơ thấy rất nhiều thứ. Còn nằm mơ thấy Lâm Cẩn Nam ôm tôi, mơ thấy cậu ấy hôn tôi, mơ thấy cậu ấy hỏi tôi rằng có muốn hay không, nhưng muốn cái gì thì tôi tuyệt nhiên không hiểu. Tôi chỉ lắc lắc đầu, tránh khỏi cậu ta, bởi vì tôi thật sự rất buồn ngủ.
Chính là Lâm Cẩn Nam, nhưng cũng phải chờ tôi tỉnh ngủ lại mới nói.
Rồi tiếp theo đó cả người tôi lại được bao bọc bởi mùi trên người của Lâm Cẩn Nam...không biết tôi đã ngủ bao lâu, có lẽ là do khát quá nên mới tỉnh. Mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là ánh đèn đường quen thuộc bên ngoài nhà, sau đó chính là người đang cõng tôi trên lưng, gò má quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
"Đã tỉnh rồi hả ?"
Cola thả tôi xuống, hai tay vịn lấy bả vai của tôi, thoáng cúi người nhìn mặt tôi một lát, cuối cùng mới mở túi ra lấy một chai nước đưa cho tôi: "Khát nước hả?"
"Ừ.". Tôi nhận lấy chai nước, suy nghĩ một chút rồi thận trọng hỏi: "Cậu...cậu làm sao lại. . . . . ."
Cola cười nhìn tôi, nhưng ánh mắt nóng bỏng kia lại khiến cho tôi hơi khó chịu: "Muốn hỏi tại sao người đưa cậu về lại là tôi phải không?"
". . . . . ." Đã biết mà còn cố tình hỏi ngược, sợ người khác không biết cậu đã học qua câu hỏi ngược sao?
Cola hừ mũi, dời ánh mắt đi không nhìn tôi nữa, cũng không có chút thành ý nào muốn trả lời tôi.
Mẹ nó, sao bây giờ ai cũng đều dùng mũi để hừ như thế chứ, miệng dùng để làm cái gì? Tôi dùng sức mở nắp chai nước khoáng, một hơi uống hơn phân nửa, dưới con mắt ngạc nhiên của Lâm Cẩn Nam, kéo tay áo lên lau miệng: "Hừ! !"
Một tiếng này lớn vô cùng, còn kéo thật dài, chỉ có các cậu mới biết hừ sao, tôi cũng biết vậy.
Cola không hiểu nhìn tôi, cuối cùng sắc mặt lại đổi thành màu da của Trương Phi: "Dịch Mộ Tranh, cậu thử nhìn xem dáng vẻ này của cậu giống cái quỷ gì. Một nữ sinh, mà buổi tối lại cùng hai người xa lạ đi uống rượu, còn dám uống rượu say! Cậu ——"
"Tôi thế nào?". Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, có lẽ là muốn mượn hơi rượu còn chưa kịp tiêu tán, có lẽ là do gần đây quá mức đè nén, nhìn thấy người nào đó liền không nhịn được mà nổi giận đùng đùng: "Cậu là cái gì của tôi, mà tôi uống rượu còn phải trưng cầu ý kiến của cậu hay sao? Hơn nữa, đó không phải là người xa lạ, mà là bạn của tôi, bạn bè đấy có biết không?"
Cola mặt đầy mây mù, nhìn tôi một lúc cuối cùng hài hước cười nói: "Bạn bè, cậu đơn thuần hay là quá ngu ngốc? Nam sinh kia mà coi cậu là bạn? Cậu có biết. . . . . .". Cậu ta nghĩ nghĩ rồi không tiếp tục nói nữa, chỉ trầm mặt trừng tôi cảnh cáo: "Tôi cho cậu biết, về sau cách xa Thẩm Lạp gì gì kia ra, tên đó không phải người tốt đâu."
"Chỉ có cậu là người tốt chắc?". Tôi quăng trả cho cậu ta một câu, rồi xoay người rời đi.
Cola đuổi theo, còn tôi cứ nhắm mắt đi trước, tôi biết rõ cậu ấy đang tức giận, còn tôi cũng vậy, nhưng tức vì cái gì thì bản thân tôi lại không biết. Chỉ cảm thấy thật khó chịu, hình như muốn đem toàn bộ uất ức của mình đổ lên trên đầu Cola. Thật ra thì tôi lại nghĩ thay vì quát mắng tôi, cậu ấy nên dịu dàng một chút, cho dù nhẹ nhàng kéo tay của tôi nói một câu, đừng sợ, còn có mình đây cũng được.
Nhưng cậu ấy vừa thấy tôi nói khó nghe một chút liền chạy tới kích thích tôi, lại còn dám nói tôi ngu ngốc nữa? Tôi càng nghĩ càng giận, bước chân không tự giác cũng tăng nhanh hơn. Nhưng đôi chân ngắn của tôi cho dù có bước nhanh thế nào cũng không bì được với ai kia, Cola không cần phí sức liền bắt được tôi lại, lúc cậu ấy mất hứng sẽ đặc biệt nóng nảy, giọng nói cũng sẽ tăng thêm vài deciben.
Cậu ấy dùng sức nắm tay tôi, âm trầm đưa mắt nhìn xuống, giống như một giây kế tiếp sẽ áp tới đây cắn một cái lên cổ của tôi vậy. Tôi bị dọa sợ hết hồn, ngơ ngác nhìn viền mắt ửng hồng của cậu ấy.
"Quả cam, sự kiên nhẫn của tôi sắp dùng hết rồi. Cậu để tôi yên tĩnh một chút, tùy hứng cũng nên có mức độ thôi. Cậu CMN lại muốn tái phát bệnh công chúa hay không? Cậu cho là toàn thế giới đều phải xoay quanh cậu sao, cậu khó chịu, tôi nhân nhượng, nhưng cậu . . . . .". Cậu ấy kịch liệt thở dốc, ngực không ngừng phập phồng, cặp mắt hình viên đạn như muốn bắn tôi ra thành trăm mảnh.
"Cậu có biết hay không, khi tôi nhìn thấy Thẩm Lạp đối với cậu như vậy, thiếu chút nữa liền giết chết cậu ta."
Tôi giương mắt mà nhìn cậu ta, người này quả thật không thể nói lý, tham muốn giữ lấy cũng quá mạnh rồi. Cũng bởi vì Thẩm Lạp đỡ tôi hay sao? Cũng bởi vì Thẩm Lạp muốn đưa tôi về nhà? Không thể giải thích được. Tôi cắn răng, dùng sức hất tay cậu ấy ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc.
"Lâm Cẩn Nam, cậu CMN buông tay."
Cola không thể tin nhìn tôi...tôi cúi đầu cắn một cái lên trên mu bàn tay của cậu ấy, vì bị đau nên cậu ấy lập tức liền thả ra. Tôi xoa xoa bàn tay đã đỏ giần lên, cố gắng điều hòa hơi thở bình thường nhưng trong lòng lại không ngừng tức giận, cuối cùng liền ngẩng đầu lên nói: "Lâm Cẩn Nam, tôi muốn chia tay. Chỉ bằng cậu, không đáng giá để tôi bỏ ra nhiều như vậy!"
Mặt của Cola đầy khiếp sợ, hai tay xuôi ở bên người nắm thành quyền thật chặt, ánh mắt ảm đạm hẳn, cuối cùng cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nặn ra một câu: "Cậu có biết mình đang nói gì hay không ?"
Tôi nhìn dáng vẻ đó của cậu ấy, trong lòng cực kỳ khó chịu, hai chúng ta về sau, ngay cả oan gia cũng không làm được rồi? Tôi di dời ánh mắt không dám nhìn cậu ấy nữa, chỉ sợ một khi nhìn vào ai đó, bản thân sẽ không cất lên lời: "Cola, cậu cảm thấy mình yêu tôi sao? Nhưng tại sao ở cùng với cậu, một chút cảm giác an toàn cũng không có. Cuối cùng tôi lại cảm thấy chỉ có bản thân mình chiến đấu hăng hái mà thôi, cho dù lời đồn đãi có nhiều hơn nữa, nước bọt của bọn họ có làm tôi chết chìm thì cũng không quan tâm. Nhưng từ đó tới giờ, tại sao tôi lại không cảm thấy cậu ở bên cạnh mình, một chút cũng không.". Không hề cảm nhận được tình yêu đó của cậu.
Cola đứng ở dưới đèn đường, vầng sáng nhỏ bé chiếu lên những sợi tóc của cậu tỏa ra màu nâu nhạt, cậu ấy đau thương nhìn tôi, sâu như vậy, thâm thúy như vậy, vẻ mặt vô tội kia khiến tôi cảm thấy từng trận đau nhói.
Tôi tiến lên đoạt lấy cặp sách trên tay của cậu ấy, cố tự trấn định mà nói: "Thật ra thì, trong lòng cậu chỉ thật sự yêu bản thân mình mà thôi. Chỉ cần cậu cảm thấy tốt, cảm thấy đúng, thì sẽ không cần để ý đến cảm thụ của người khác, bất chấp hậu quả, mà làm đến cùng.". Tôi cúi đầu, cắn cắn môi, cuối cùng mới chậm rãi thở phào một cái: "Cola, chúng ta đều vẫn còn quá trẻ, cách hành xử trong tình cảm cũng còn quá ngây thơ. Cuộc sống lại phải trải qua con đường dài như vậy, cả hai chúng ta, vốn đã vô cùng tương khắc, làm sao có thể trải qua những năm tháng dài đằng đẵng đó, làm sao có thể đi qua con đường dài hun hút được đây."
Tôi đi về phía trước, đưa lưng về phía cậu ấy, bước từng bước kiên định lại quyết tuyệt. Tôi không quay đầu lại, dù là một giây cũng không, cho dù trong lòng có đau thế nào đi nữa, kết cục như vậy có lẽ là tốt nhất. Nếu đã biết là không thích hợp, dây dưa thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ làm tăng thêm tổn thương, oán hận lẫn nhau mà thôi, cuối cùng kết cục còn dư lại chính là sự tổn hại của cả hai bên.
Cola cũng không giữ tôi lại, thậm chí ngay cả một câu "Tôi không cho phép" cũng không nói ra miệng nữa. Có lẽ cậu ấy cũng đã mệt mỏi, có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy, đây là kết quả tốt nhất.
Trong lúc tôi cho là tất cả đều nên lúc kết thúc, thì cơn ác mộng giờ mới bắt đầu. Đối với tôi, hay là với Lăng Phỉ mà nói, kết cục như vậy lại bởi vì một câu nói đùa, một câu lỡ lời khi say rượu đã gây thành bi kịch. Điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi còn của cả Lâm Cẩn Nam sau này nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook