Vân Cơ
-
Chương 7
“Ngươi muốn ta ăn cái này?” Thượng Quan Duệ Dịch nhíu mày nhìn nàng.
Kì Nhi đổ một đống nước tương, hạt tiêu, gia vị vào, khuấy vài cái.
“Ta đút ngươi, thế nào?” Nàng tươi cười múc một muỗng muốn đút hắn, dùng mắt ra hiệu, Dung Nhi và Tâm Nhi lập tức chế trụ hắn, không cho hắn thoát đi.
Đại trượng phu co được dãn được, ăn một chút kỳ quái gì đó thì có sao. “Làm phiền công tử nhanh một chút, tại hạ sẽ rất cảm kích.” Nhưng chén canh lớn trên tay của nàng thật là kinh khủng, vừa nhìn đã ghê tởm, vây xem xung quanh đã có người phát ra tiếng nôn mửa, nghe vậy hắn càng muốn ói.
“Không thành vấn đề, tại hạ sẽ rất nhanh.” Nàng thô bạo nhét một muỗng lớn canh khủng khiếp kia vào miệng hắn. Tiếng nôn mửa bốn phía càng nhiều .
Nôn… Hương vị thật khủng khiếp, hắn sắp ói ra… “Công tử, đừng ngậm miệng chặt như vậy, tại hạ rất khó đút.” Kì Nhi lộ ra nụ cười tà ác, lại đút một muỗng canh thật lớn vào miệng hắn.
Thượng Quan Duệ Dịch lập tức nuốt vào trong bụng, tận lực không cho thứ đó ở lại trong miệng, hắn sẽ càng muốn ói.
Nhìn hắn lập tức nuốt vào, hắn mới vừa mở miệng, Kì Nhi lập tức đem cả chén canh hắt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Dung Nhi và Tâm Nhi biết nàng muốn làm gì. Ngay khi nàng hắt tới lập tức tránh xa.
Thượng Quan Duệ Dịch chật vật gạt nước canh trên mặt xuống, lại một chén canh hắt lên trên mặt hắn.
“Chén này là phần lời. Ngàn lần phải nhớ kỹ, sau này ra đường phải mang mắt theo. Tại hạ cũng không dám cam đoan người khác cũng dễ dãi như chúng ta.” (má ơi, dễ dãi??!!!)
Giọng nói sung sướng của Kì Nhi truyền vào lỗ tai hắn thấy rất chói tai. Người vây xem xung quanh cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
Nói xong, các nàng quăng cho người bán canh một thỏi bạc, lập tức bỏ đi, hướng về phía mục đích của các nàng.
Xảy ra chuyện này, tâm tình của Kì Nhi rất tốt, Dung Nhi cũng không kém. Chỉ có Tâm Nhi vẫn không hiểu tại sao hai người kia lại đối xử với nam nhân kia như vậy?
Thượng Quan Duệ Dịch lau sạch nước canh trên mặt, nhìn cảnh các nàng rời đi, một đám lửa bốc lên trong lòng hắn. Quân tử báo thù ba năm không muộn. Nếu các nàng may mắn thì đừng để cho hắn gặp lại, nếu không hậu quả các nàng không thể chịu nổi! Nhất là nàng, tiểu cô nương thoạt nhìn làm cho người ta yêu thương kia…
……………………
“Rốt cuộc cũng đến.”
Đám người Kì Nhi đứng trước “Phi Bộc sơn trang”. Tuy có lạc đường nhưng các nàng vẫn tìm được.
“Đi thôi!” Kì Nhi xoay người bước đi, nhưng lại không phải đến trước cổng lớn của sơn trang đại mà là đi men theo bờ tường.
“Tiểu thư, chúng ta không vào sao?” Tâm Nhi khó hiểu mà theo nàng.
“Tuy rằng đóng cửa, nhưng chúng ta gõ cửa chắc là sẽ có người mở cửa nha.” Dung Nhi cũng rất khó hiểu dụng ý của nàng, nhưng vẫn theo nàng.
“Chúng ta không vào bằng cửa lớn.” Kì Nhi cười tủm tỉm chỉ vào cửa sau. “Chúng ta bất ngờ đánh vào, thử xem lòng cảnh giác của bọn họ như thế nào?” Nàng lấy ra ba chiếc khăn che mặt từ trong lòng, lần lượt đưa cho hai người mỗi người một cái.
Dung Nhi cùng Tâm Nhi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi che mặt lại.
“Đi thôi!”
Kì Nhi hưng phấn muốn xông vào bên trong, lập tức bị hai vị tỳ nữ không cam tâm tình nguyện ở phía sau kéo lại.
“Chúng em đi trước.” Hai người đồng thanh nói. Về điểm này các nàng rất kiên quyết, lỡ như nàng bị thương thì phải làm sao bây giờ? Cho dù các nàng có chết một trăm lần cũng không cách nào ăn nói với thánh thượng.
“Được.” Việc này nàng không ý kiến, nàng biết một chút võ công, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, muốn so với các nàng thì còn kém xa.
Ba người lặng lẽ muốn mở cửa lại phát hiện cửa bị khóa. Dung Nhi lập tức leo tường đi vào, mở cửa cho hai người kia. Đi được vài bước, Kì Nhi lại trở về khóa cửa kỹ càng.
“Nếu để cho người khác đi vào sẽ không tốt lắm.” Các nàng là chủ nhân của nơi này thì không sao.
Hai người kia trợn tròn mắt, đem nàng che chở ở phía sau, lặng lẽ di chuyển vào bên trong. Không bao lâu… Hơn mười hộ vệ và các nàng triển khai đại chiến. Võ công của Dung Nhi và Tâm Nhi thật sự là rất cao, nhưng những hộ vệ này cũng không thấp, công phu cũng là số một.
Kì Nhi mạo hiểm vung kiếm ẩn nấp. “Á! Cẩn thận một chút!” Nếu thương tổn tới nàng, chắc chắn hoàng đế lão ca sẽ tức chết. Cho dù bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ để đền.
“Tiểu thư!” Dung Nhi cùng Tâm Nhi vốn vừa đánh vừa phải bảo vệ nàng cũng đã cố hết sức. Nghe nàng kêu như vậy, lập tức kinh hãi dùng thân thể che chở nàng.
Không bao lâu, ba người bị vây quanh.
Kì Nhi đổ một đống nước tương, hạt tiêu, gia vị vào, khuấy vài cái.
“Ta đút ngươi, thế nào?” Nàng tươi cười múc một muỗng muốn đút hắn, dùng mắt ra hiệu, Dung Nhi và Tâm Nhi lập tức chế trụ hắn, không cho hắn thoát đi.
Đại trượng phu co được dãn được, ăn một chút kỳ quái gì đó thì có sao. “Làm phiền công tử nhanh một chút, tại hạ sẽ rất cảm kích.” Nhưng chén canh lớn trên tay của nàng thật là kinh khủng, vừa nhìn đã ghê tởm, vây xem xung quanh đã có người phát ra tiếng nôn mửa, nghe vậy hắn càng muốn ói.
“Không thành vấn đề, tại hạ sẽ rất nhanh.” Nàng thô bạo nhét một muỗng lớn canh khủng khiếp kia vào miệng hắn. Tiếng nôn mửa bốn phía càng nhiều .
Nôn… Hương vị thật khủng khiếp, hắn sắp ói ra… “Công tử, đừng ngậm miệng chặt như vậy, tại hạ rất khó đút.” Kì Nhi lộ ra nụ cười tà ác, lại đút một muỗng canh thật lớn vào miệng hắn.
Thượng Quan Duệ Dịch lập tức nuốt vào trong bụng, tận lực không cho thứ đó ở lại trong miệng, hắn sẽ càng muốn ói.
Nhìn hắn lập tức nuốt vào, hắn mới vừa mở miệng, Kì Nhi lập tức đem cả chén canh hắt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Dung Nhi và Tâm Nhi biết nàng muốn làm gì. Ngay khi nàng hắt tới lập tức tránh xa.
Thượng Quan Duệ Dịch chật vật gạt nước canh trên mặt xuống, lại một chén canh hắt lên trên mặt hắn.
“Chén này là phần lời. Ngàn lần phải nhớ kỹ, sau này ra đường phải mang mắt theo. Tại hạ cũng không dám cam đoan người khác cũng dễ dãi như chúng ta.” (má ơi, dễ dãi??!!!)
Giọng nói sung sướng của Kì Nhi truyền vào lỗ tai hắn thấy rất chói tai. Người vây xem xung quanh cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
Nói xong, các nàng quăng cho người bán canh một thỏi bạc, lập tức bỏ đi, hướng về phía mục đích của các nàng.
Xảy ra chuyện này, tâm tình của Kì Nhi rất tốt, Dung Nhi cũng không kém. Chỉ có Tâm Nhi vẫn không hiểu tại sao hai người kia lại đối xử với nam nhân kia như vậy?
Thượng Quan Duệ Dịch lau sạch nước canh trên mặt, nhìn cảnh các nàng rời đi, một đám lửa bốc lên trong lòng hắn. Quân tử báo thù ba năm không muộn. Nếu các nàng may mắn thì đừng để cho hắn gặp lại, nếu không hậu quả các nàng không thể chịu nổi! Nhất là nàng, tiểu cô nương thoạt nhìn làm cho người ta yêu thương kia…
……………………
“Rốt cuộc cũng đến.”
Đám người Kì Nhi đứng trước “Phi Bộc sơn trang”. Tuy có lạc đường nhưng các nàng vẫn tìm được.
“Đi thôi!” Kì Nhi xoay người bước đi, nhưng lại không phải đến trước cổng lớn của sơn trang đại mà là đi men theo bờ tường.
“Tiểu thư, chúng ta không vào sao?” Tâm Nhi khó hiểu mà theo nàng.
“Tuy rằng đóng cửa, nhưng chúng ta gõ cửa chắc là sẽ có người mở cửa nha.” Dung Nhi cũng rất khó hiểu dụng ý của nàng, nhưng vẫn theo nàng.
“Chúng ta không vào bằng cửa lớn.” Kì Nhi cười tủm tỉm chỉ vào cửa sau. “Chúng ta bất ngờ đánh vào, thử xem lòng cảnh giác của bọn họ như thế nào?” Nàng lấy ra ba chiếc khăn che mặt từ trong lòng, lần lượt đưa cho hai người mỗi người một cái.
Dung Nhi cùng Tâm Nhi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi che mặt lại.
“Đi thôi!”
Kì Nhi hưng phấn muốn xông vào bên trong, lập tức bị hai vị tỳ nữ không cam tâm tình nguyện ở phía sau kéo lại.
“Chúng em đi trước.” Hai người đồng thanh nói. Về điểm này các nàng rất kiên quyết, lỡ như nàng bị thương thì phải làm sao bây giờ? Cho dù các nàng có chết một trăm lần cũng không cách nào ăn nói với thánh thượng.
“Được.” Việc này nàng không ý kiến, nàng biết một chút võ công, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, muốn so với các nàng thì còn kém xa.
Ba người lặng lẽ muốn mở cửa lại phát hiện cửa bị khóa. Dung Nhi lập tức leo tường đi vào, mở cửa cho hai người kia. Đi được vài bước, Kì Nhi lại trở về khóa cửa kỹ càng.
“Nếu để cho người khác đi vào sẽ không tốt lắm.” Các nàng là chủ nhân của nơi này thì không sao.
Hai người kia trợn tròn mắt, đem nàng che chở ở phía sau, lặng lẽ di chuyển vào bên trong. Không bao lâu… Hơn mười hộ vệ và các nàng triển khai đại chiến. Võ công của Dung Nhi và Tâm Nhi thật sự là rất cao, nhưng những hộ vệ này cũng không thấp, công phu cũng là số một.
Kì Nhi mạo hiểm vung kiếm ẩn nấp. “Á! Cẩn thận một chút!” Nếu thương tổn tới nàng, chắc chắn hoàng đế lão ca sẽ tức chết. Cho dù bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ để đền.
“Tiểu thư!” Dung Nhi cùng Tâm Nhi vốn vừa đánh vừa phải bảo vệ nàng cũng đã cố hết sức. Nghe nàng kêu như vậy, lập tức kinh hãi dùng thân thể che chở nàng.
Không bao lâu, ba người bị vây quanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook