Vân Cơ
Chương 39

Nhìn cây trâm trên tay nàng, Thượng Quan Duệ Dịch không có đưa tay nhận lấy. “Đưa cho Tinh Nhi đi! Ta nhất định làm được những gì ta đã nói. Nàng ấy, ta phải có được.”

Kì Nhi bình tĩnh nhìn hắn, hơi bị hắn cảm động. Đột nhiên nàng rất xúc động muốn nói cho hắn chân tướng sự việc, nhưng vẫn dè nén lại. Quốc gia đang xảy ra nguy cơ, nàng không thể bàn luận tư tình nhi nữ vào lúc này.

“Ta sẽ nói cho nó biết tâm ý của ngươi.” Có phải nàng nên đánh cuộc một chuyến hay không? Dù sao hắn đối xử với nàng cũng không tồi, nàng cũng không ghét hắn.

Dung Nhi và Tâm Nhi có hơi kinh ngạc mà nhìn chủ tử, đều rất hoài nghi sao chủ tử lại có thể nói như vậy? Có phải nàng động lòng hay không? Động lòng với một người năm lần bảy lượt bỡn cợt nàng?

Nàng đột nhiên nói như vậy, ngay cả hắn cũng có chút bất ngờ.

“Hôn lễ của Tinh Nhi là vào lúc nào?”

“Mười lăm tháng này.” Chỉ còn mười ngày nữa.

Nói cách khác, hắn chỉ có mười ngày để tìm chứng cứ định tội Lộc vương gia… Nhìn hắn dường như đã có tính toán gì, nàng liếc mắt nhìn Dung Nhi cùng Tâm Nhi một cái. Quyết định đánh cược. Nếu hắn có thể tìm được chứng cứ, nàng sẽ gả cho hắn. Đánh cược cả đời nàng.

“Sáng mai Lộc vương gia sẽ ở bày tiệc ở trong nhà, chiêu đãi một ít khách quý, có thể là bàn bạc chuyện hôn lễ! Nếu ngươi muốn khuyên hắn đừng cưới Tinh Nhi, lúc đó có thể đi tìm hắn.”

Thật ra là Lộc vương gia muốn cùng đồng bọn họp bàn kế phản quốc. Đây là nàng cho hắn một tin tức mới nhất, cũng là cơ mật nhất. Nếu hắn hiểu được thì trăm ngàn lần đừng gióng trống khua chiêng mà đi tìm người. Nếu hắn thất bại, Vân Uyển Uyển này của nàng có thể phải đóng cửa, người cũng chuẩn bị chạy cho nhanh mới được.

“Bà… Cám ơn.” Hắn chắp tay hành lễ với nàng, lập tức biến mất vào bóng tối.

Chuyện nàng nói rất có thể là chuyện mà trong lòng hắn đoán. Nếu tin tức của nàng chính xác, lần này Lộc vương gia phải mất đầu.

“Tiểu thư, sao cô lại đem chuyện quan trọng như vậy nói cho hắn?” Tâm Nhi khó hiểu nhìn chủ tử, theo nàng đi vào nhà.

“Nếu Thượng Quan công tử thật sự đi đến đó, vậy hậu quả…” Dung Nhi cũng rất thắc mắc chủ ý trong lòng chủ tử.

“Tuy ta không biết hắn có thân phận gì, nhưng ta xác định hắn cũng không hạng người hời hợt, có lẽ hắn có thể hỗ trợ cũng không chừng.” Cha của hắn… hình như nàng đã gặp ở đâu đó.

“Nhưng nếu thất bại…” Sẽ có không ít người phải đánh mất tính mạng quý báu.

“Hoàng huynh biết chuyện ngày mai sao?” Nàng đột nhiên hỏi vậy. Nàng nhớ là có căn dặn bọn họ đi làm.

“Biết rồi.” Hai người đi làm chuyện này nên mới có thể để cho nàng lại bị Thượng Quan Duệ Dịch quấy rầy.

“Huynh ấy nói thế nào?” Lấy sự hiểu biết của nàng đối với hoàng đế ca ca, chắc chắn hắn sẽ không mặc kệ. Nếu chỉ giao cho Thượng Quan Duệ Dịch đi làm, rất nguy hiểm, nhiều người thì phần thắng sẽ lớn hơn.

“Ngài đã nghĩ ra cách đối phó, xin tiểu thư yên tâm.”

“Phải không?” Kế sách của hắn có xung đột với của nàng không? Đột nhiên, một ý tưởng xẹt qua trong đầu nàng, sao nàng không tự đi xem cho rõ ràng!

…………………………….

Kì Nhi thoát khỏi sự đeo bám của Dung Nhi và Tâm Nhi, đơn thương độc mã mà chạy đến Lộc vương phủ. Bộ quần áo bằng tơ lụa trắng mềm mại làm tôn thêm vẻ xinh đẹp mê người như tiên nữ hạ phàm của nàng. Hộ vệ ở cửa vừa thấy thấy mỹ nhân thì quên hết tất cả, vui vẻ ăn nói khép nép với nàng. (dại gái là bệnh mun đời không chữa nổi của đàn ông, keke)

Kì Nhi mỉm cười ngọt ngào cười, lập tức khiến cho hai gã hộ vệ đầu óc choáng váng, cũng không để ý nàng có thân phận gì đã để cho nàng vào Lộc vương phủ.

Kì Nhi nhàn nhã nhìn bốn phía, nụ cười trên mặt mỉm cười khiến cho không ít người hầu chăm chú nhìn, mọi người đều hết sức tò mò về thân phận của nàng.

“Cô nương.”

Một giọng nói hơi quen thuộc từ phía sau nàng truyền đến. Nàng xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Lộc vương gia cùng với một đám giang hồ nhân sĩ phía sau hắn.

Bọn họ vừa thấy nàng, rõ ràng đều ngẩn người một chút, trong mắt có vẻ ngạc nhiên cùng háo sắc không thể che giấu được.

Nụ cười trên mặt Kì Nhi biến mất, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Lộc vương gia. “Đây là thứ mà ngài làm rơi ở Vân Uyển Uyển.” Nàng làm bộ không cam tâm tình nguyện, dường như hoàn toàn không muốn trả vật này lại.

Thật ra thứ này là do nàng sai người trộm được từ trên người hắn, đúng lúc bây giờ có thể làm lấy cớ đi vào nơi này.

“Nàng là cô nương trong Vân Uyển Uyển? Sao ta chưa từng gặp qua?” Một người đàn ông phía sau Lộc vương gia kinh ngạc mà nhìn nàng, vẻ ảo não trong giọng nói rất rõ ràng.

Kì Nhi lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì mà muốn rời đi.

“Cô nương, đợi chút.” Lộc vương gia vội vàng ngăn nàng lại. “Nếu đã đến đây, mời vào uống chén trà rồi hãy đi, nếu không người ngoài lại cho rằng bổn vương không biết đạo đãi khách.” Trực giác nói cho hắn, nàng không cô nương bình thường, càng không thể là cô gái chuyên môn ở Vân Uyển Uyển hầu hạ khách. Nàng có thể ở trong nhà riêng của Bạch Vân phu nhân, chắc chắn thân phận khác thường.

“Không cần đâu, Vương gia còn có rất nhiều khách nhân phải tiếp đãi.” Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, trong lòng lại đang không ngừng cười to vì sự phán đoán chính xác của mình. Nàng đã biết, hắn nhất định sẽ giữ nàng lại, thuận tiện thám thính chuyện của nàng.

“Việc này…” Lộc vương gia quay đầu nhìn ánh mắt si mê của mọi người. Quả thật hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, nhưng lại không muốn để nàng đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương