Vân Cơ
-
Chương 11
Ba người chủ tớ Kì Nhi mặc nam trang, lên thuyền đi chơi trên sông.
Nàng đem chuyện ngày ấy bị Thượng Quan Duệ Dịch trêu cợt ở thác nước nói cho Dung Nhi và Tâm Nhi. Các nàng tức giận đến mức thiếu chút nữa chạy đi giết hắn, cũng ghét hắn đến cực điểm. Mãi đến lúc này Tâm Nhi mới biết chuyện lần trước nàng bị Thượng Quan Duệ Dịch đùa giỡn. Mà căn cứ vào kết quả mà các nàng thảo luận, Thượng Quan Duệ Dịch căn bản không nhận ra nàng chính là Bạch Vân phu nhân từng chỉnh hắn ở kinh thành, nếu không sẽ không buông tha nàng đơn giản như vậy.
Để tránh lại gặp phải móng vuốt của hắn, Dung Nhi và Tâm Nhi quyết định trông coi chủ tử một tấc cũng không rời, đồng thời muốn Dương tổng quản tăng cường đề phòng. Nhất là nơi nàng ở, buổi tối có ít nhất sáu người canh giữ ở ngoài cửa. Mà phòng của các nàng cũng thông với phòng chủ nhân, để các nàng có thể bảo vệ nàng bất cứ lúc nào. Như vậy các nàng mới yên tâm.
“Thiếu gia, cá nướng xong rồi.” Tiểu Thúy – người theo các nàng lên thuyền cung kính đứng ở phía sau gọi khẽ.
Kì Nhi căn dặn, nếu nàng mặc nam trang phải gọi nàng là thiếu gia. Tất cả mọi người trong sơn trang đều biết chủ nhân của bọn họ thích chơi đùa, bọn họ cũng rất phối hợp với nàng, cũng đều vừa yêu vừa giận vị chủ nhân ai gặp cũng đều thích này. Chỉ cần nàng không chỉnh bọn họ, bọn họ vẫn rất thích nàng.
“Ừ.” Các nàng đi đến chỗ nướng cá, ngồi xuống. Vừa ăn uống vừa thưởng thức phong cảnh ven sông.
“Hôm nay là ngày gì mà trên đường đều giăng đèn kết hoa vậy?” Kì Nhi tò mò hỏi. Hôm nay còn náo nhiệt hơn mọi ngày, nhất định là có lễ hội gì đó.
“Hôm nay là thất tịch(*), tương truyền là ngày Ngưu Lang – Chức Nữ mỗi năm gặp mặt một lần.” Tiểu Thúy mỉm cười giải thích.
Ba người các nàng nhìn nhau một cái, không biết hôm nay là thất tịch.
“Vậy có cái gì có thể chơi không?” Kì Nhi cười vui vẻ. Những ngày thế này nhất định có tiết mục gì đó, mà các nàng cũng nhất định sẽ chen vào giúp vui.
“Đêm nay trên đường có hội đèn lồng, trước miếu Quan Âm cũng có mời gánh hát diễn Ngưu Lang – Chức Nữ.” Tiểu Thúy nói thật. Đến lúc đó nhất định có rất nhiều người, không biết có phải phái thêm người bảo vệ tiểu thư hay không?
“Ha ha! Quyết định rồi, tối nay chúng ta đi chơi đêm.” Kì Nhi vui vẻ tuyên bố. Nàng muốn đi dạo khắp các con đường có lồng đèn.
Dung Nhi và Tâm Nhi liếc mắt nhìn nhau. “Tốt nhất là bảo Dương tổng quản phái thêm hai người có võ công cao đi theo.” Đến lúc đó nhất định có rất nhiều người, lấy sự hiểu biết của bọn họ đối với nàng, vẫn cứ tăng thêm vài người thì tốt hơn.
“Không cần, người nhiều như vậy rồi đừng gọi tới chen chúc nữa. Ta có hai người các ngươi là đủ rồi!” Có thêm hai người nhìn nàng, sao nàng có thể vui đùa thỏa thích đây?
“Nếu lại gặp phải họ Thượng Quan kia thì sao?” Dung Nhi vừa nói, sắc mặt Kì Nhi lập tức sa sầm lại.
“Phái thêm vài người đi theo, lỡ như lạc mất cô cũng có thêm người tìm, không phải sao?” Bản lĩnh chạy trốn của chủ tử là hạng nhất. Ngay cả các nàng cũng đã có kinh nghiệm bị lạc.
Kì Nhi suy nghĩ một chút. Ừ nhỉ! Trên đường đông người như vậy, nếu lạc mất các nàng, lại không may gặp phải tên Thượng Quan vô lại kia, không phải nàng chết chắc rồi sao?
“Phái hai người chắc là đủ rồi chứ!” Có bốn người trông coi nàng, muốn lạc cũng không dễ.
“Chỉ cần cô đừng lại…” Dung Nhi còn chưa nói xong, cả người đã ngã xuống.
“Sao lại thế này? Đụng vào cái gì sao?” Kì Nhi từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía đầu thuyền.
Thì ra là một khác chiến thuyền khác va vào thuyền của các nàng. Mà đứng trước mũi thuyền là một nam nhân anh tuấn… Thượng Quan Duệ Dịch!
……………
(*) Thất tịch: đêm mồng 7 tháng 7 âm lịch, ngày Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau hàng năm, nay còn gọi là ngày lễ tình nhân của người Trung quốc.
Nàng đem chuyện ngày ấy bị Thượng Quan Duệ Dịch trêu cợt ở thác nước nói cho Dung Nhi và Tâm Nhi. Các nàng tức giận đến mức thiếu chút nữa chạy đi giết hắn, cũng ghét hắn đến cực điểm. Mãi đến lúc này Tâm Nhi mới biết chuyện lần trước nàng bị Thượng Quan Duệ Dịch đùa giỡn. Mà căn cứ vào kết quả mà các nàng thảo luận, Thượng Quan Duệ Dịch căn bản không nhận ra nàng chính là Bạch Vân phu nhân từng chỉnh hắn ở kinh thành, nếu không sẽ không buông tha nàng đơn giản như vậy.
Để tránh lại gặp phải móng vuốt của hắn, Dung Nhi và Tâm Nhi quyết định trông coi chủ tử một tấc cũng không rời, đồng thời muốn Dương tổng quản tăng cường đề phòng. Nhất là nơi nàng ở, buổi tối có ít nhất sáu người canh giữ ở ngoài cửa. Mà phòng của các nàng cũng thông với phòng chủ nhân, để các nàng có thể bảo vệ nàng bất cứ lúc nào. Như vậy các nàng mới yên tâm.
“Thiếu gia, cá nướng xong rồi.” Tiểu Thúy – người theo các nàng lên thuyền cung kính đứng ở phía sau gọi khẽ.
Kì Nhi căn dặn, nếu nàng mặc nam trang phải gọi nàng là thiếu gia. Tất cả mọi người trong sơn trang đều biết chủ nhân của bọn họ thích chơi đùa, bọn họ cũng rất phối hợp với nàng, cũng đều vừa yêu vừa giận vị chủ nhân ai gặp cũng đều thích này. Chỉ cần nàng không chỉnh bọn họ, bọn họ vẫn rất thích nàng.
“Ừ.” Các nàng đi đến chỗ nướng cá, ngồi xuống. Vừa ăn uống vừa thưởng thức phong cảnh ven sông.
“Hôm nay là ngày gì mà trên đường đều giăng đèn kết hoa vậy?” Kì Nhi tò mò hỏi. Hôm nay còn náo nhiệt hơn mọi ngày, nhất định là có lễ hội gì đó.
“Hôm nay là thất tịch(*), tương truyền là ngày Ngưu Lang – Chức Nữ mỗi năm gặp mặt một lần.” Tiểu Thúy mỉm cười giải thích.
Ba người các nàng nhìn nhau một cái, không biết hôm nay là thất tịch.
“Vậy có cái gì có thể chơi không?” Kì Nhi cười vui vẻ. Những ngày thế này nhất định có tiết mục gì đó, mà các nàng cũng nhất định sẽ chen vào giúp vui.
“Đêm nay trên đường có hội đèn lồng, trước miếu Quan Âm cũng có mời gánh hát diễn Ngưu Lang – Chức Nữ.” Tiểu Thúy nói thật. Đến lúc đó nhất định có rất nhiều người, không biết có phải phái thêm người bảo vệ tiểu thư hay không?
“Ha ha! Quyết định rồi, tối nay chúng ta đi chơi đêm.” Kì Nhi vui vẻ tuyên bố. Nàng muốn đi dạo khắp các con đường có lồng đèn.
Dung Nhi và Tâm Nhi liếc mắt nhìn nhau. “Tốt nhất là bảo Dương tổng quản phái thêm hai người có võ công cao đi theo.” Đến lúc đó nhất định có rất nhiều người, lấy sự hiểu biết của bọn họ đối với nàng, vẫn cứ tăng thêm vài người thì tốt hơn.
“Không cần, người nhiều như vậy rồi đừng gọi tới chen chúc nữa. Ta có hai người các ngươi là đủ rồi!” Có thêm hai người nhìn nàng, sao nàng có thể vui đùa thỏa thích đây?
“Nếu lại gặp phải họ Thượng Quan kia thì sao?” Dung Nhi vừa nói, sắc mặt Kì Nhi lập tức sa sầm lại.
“Phái thêm vài người đi theo, lỡ như lạc mất cô cũng có thêm người tìm, không phải sao?” Bản lĩnh chạy trốn của chủ tử là hạng nhất. Ngay cả các nàng cũng đã có kinh nghiệm bị lạc.
Kì Nhi suy nghĩ một chút. Ừ nhỉ! Trên đường đông người như vậy, nếu lạc mất các nàng, lại không may gặp phải tên Thượng Quan vô lại kia, không phải nàng chết chắc rồi sao?
“Phái hai người chắc là đủ rồi chứ!” Có bốn người trông coi nàng, muốn lạc cũng không dễ.
“Chỉ cần cô đừng lại…” Dung Nhi còn chưa nói xong, cả người đã ngã xuống.
“Sao lại thế này? Đụng vào cái gì sao?” Kì Nhi từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía đầu thuyền.
Thì ra là một khác chiến thuyền khác va vào thuyền của các nàng. Mà đứng trước mũi thuyền là một nam nhân anh tuấn… Thượng Quan Duệ Dịch!
……………
(*) Thất tịch: đêm mồng 7 tháng 7 âm lịch, ngày Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau hàng năm, nay còn gọi là ngày lễ tình nhân của người Trung quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook