Vạn Cổ Ma Thần
Chương 64: Ếch ngồi đấy giếng

Tuyết Lăng Thiên Nữ đường đường là đương kim Tuyệt Thế Thiên Tài của Vũ Huyền Đại Lục, mới hơn hai mươi tuổi đã là Thánh Hoàng, có thể để nhiều người tự xưng là thiên tài khác vì đó mà tự ti. Thế mà chỉ có thể làm "nha hoàn", nếu để người khác nghe được sẽ có cảm tưởng gì a.

Nhưng mà nếu như bọn hắn biết, tại rất lâu trước đó, khoảng trăm vạn năm trước, cái gì Thánh Nữ, Tiên Nữ, cái gì Thiên Hậu, Đế Nữ, từng cái đều có thể uy hiếp bát hoang, đặt ở đâu cũng là cường giả tuyệt thế, vậy mà đi tranh lấy cái ghế "nha hoàn" này.

Từng cái Thánh Nữ, Tiên Nữ, Thiên Hậu, Đế Nữ này không phải ai cũng có thể tùy ý dùng làm danh tự, nếu không phải được tất cả mọi người trong Thiên Địa chấp thuận, thì dù có là thế lực phía sau mạnh mẽ cỡ nào cũng không được, trừ phi ngươi có thực lực tuyệt đối, đánh nát mọi người nghị luận, làm bọn hắn sợ hãi, nếu không thì sẽ không ai công nhận, hoặc dù có cũng là khẩu thị tâm phi.

Lại nói, nha hoàn, cái từ này mặc dù có chút thô tục, nhưng không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ, thật ra mà nói, khi Dạ Ảnh vẫn còn là Chúa Tể, người chấp chưởng đỉnh cao của Thiên Địa, thì nha hoàn cũng có địa vị không phải ai cũng có thể so được.

Đương nhiên, cũng không thuần túy vì địa vị, có rất nhiều lý do khiến bọn họ điên cuồng như vậy muốn làm nha hoàn, cái này cũng phải hỏi bọn họ mới biết.

Lần này Dạ Ảnh muốn “tuyển” một cái nha hoàn mới, nếu như Tuyết Lăng Thiên Nữ biết, không biết nên khóc hay nên cười, là mừng hay là giận a.

Bạch Hổ cười thầm trong lòng, bất quá, tiểu nữ hài này cũng không tệ, thiên tư hay dung mạo đều không kém hơn những Thánh Nữ Đế Nữ trên đó, lại thêm Thanh Thiên Nhãn, nếu như có thể được Dạ Ảnh bồi dưỡng, vượt qua những Thánh Nữ Đế Nữ này là bình thường, thậm chí là giống như tổ tiên nàng, khiến phong vân biến chuyển.

Tại thời điểm này, nha hoàn bị Dạ Ảnh cùng Bạch Hổ chọn trúng vẫn không hay biết gì, như tiên nữ nhàn hạ đi dạo trong tiên viện, hướng đến mọi người gật đầu, xem như chào hỏi, liền sau đó ngưng thần tại một khoảng trống ngồi xuống.

Chỉ là mọi người nhìn đến, Tuyết Lăng Thiên Nữ rõ ràng là ngồi xếp băng như vậy, nhưng lại lăng không mà ngồi, không chạm vào mặt đất.

Hơn nữa là, khi Tuyết Lăng Thiên Nữ ngồi ở đó, mọi người bỗng như thấy được cả bầu trời đang ồn ào thì trở nên yên tĩnh, từng cánh hoa mai rực rỡ sắc vàng phủ kín đầy trời, Tuyết Lăng Thiên Nữ càng là trở thành một cánh hoa mai, dịu dàng rực rỡ.

- Đây, đây là chuyện gì? Tại sao lại có nhiều bông hoa như vậy.

Một người tu sĩ không khỏi ngơ ngác lên tiếng.

- Đây chính là một loại đạo, nghe nói, tại bốn năm trước, Tuyết Lăng Thiên Nữ khi mới đột phá Thánh Nhân cảnh, lại lĩnh ngộ ra đại đạo, bởi vì khi Tuyết Lăng Thiên Nữ lĩnh ngộ ra đại đạo đó là ở một nơi quanh năm băng tuyết bên trong Thiên Mai Tông, nên liền gọi nó là Tuyết Mai Đạo.

Một lão tu sĩ hiểu biết lên tiếng nói ra, nhiều người cũng liền hiểu ra, đây là một loại đại đạo.

Cũng tại thời điểm này, Thiên Mộng Bạch bỗng hướng Tuyết Lăng Thiên Nữ chắp tay nói:

- Nghe nói năm đó Tuyết Lăng tiên tử ứng thiên mệnh mà ngộ ra đại đạo, lần này tận mắt thấy, quả nhiên không phải phàm đạo... Tại hạ gần đây cũng may mắn mà ngộ ra một chút, không biết, tại hạ có thể cùng tiên tử luận đạo một phen, để bù vào chỗ thiếu sót không?

Lời này vừa ra, mọi người trước là giật mình, nhưng rất nhanh liền trở nên hưng phấn, có thể nghe được hai Tuyệt Thế Thiên Tài giảng đạo, chắc chắn sẽ thuận lợi cho bọn hắn sau này.

Đương nhiên cũng không phải ai cũng muốn nghe cái này giảng đạo, đối với những người này, đạo là tự mình lĩnh ngộ, khi đó, đạo mới chân chính là đạo. Nếu như dùng đạo người khác để cho mình sử dụng, như vậy thì cũng chỉ là tàn khuyết mà thôi.

Đạo mà mượn thì không phải là đạo!

Tuyết Lăng Thiên Nữ cũng không mở mắt, một lúc sau, thanh âm ngân vang nhẹ nhàng vang lên:

- Tâm có đạo, liền có đạo, tâm vô đạo, liền vô đạo. Đạo là gì, không phải đã rõ rồi sao, mỗi người mỗi đạo. Đạo mà nói ra được liền đã không phải là đạo, đã thế liền có gì phải luận đạo?

Thiên Mộng Bạch cũng hiểu Tuyết Lăng Thiên Nữ không muốn cùng mình luận đạo, có chút không cam lòng, nhưng dù gì cũng là thiên tài, nếu chỉ vì chút này mà tức giận thì hắn đã không có thành tựu Thánh Hoàng như lúc này rồi.

Hắn đành cười nhạt nói ra:

- Haha, tiên tử nói đúng, đã như vậy tại hạ cũng không tự làm xấu mặt nữa.

Mọi người nghe thế thì thất vọng nặng nề, khó khăn lắm mới có cơ hội nghe người giảng đạo, nhưng cuối cùng vẫn là không có a.

Đúng lúc mọi người còn đang thất vọng, một âm thanh tán thưởng vang lên:

- Hay cho câu “Tâm có đạo, liền có đạo, tâm vô đạo, liền vô đạo”, ngươi có thể ngộ ra được điều đó liền đúng hiếm có.

Dạ Ảnh tại trong đám người không ai chú ý lên tiếng tán thưởng.

Có thể được Dạ Ảnh tán thưởng như vậy, thì đây không phải là bình thường ngộ tính, trong dòng thời gian dài đằng đẵng kia, người ngộ ra đại đạo không phải là ít, người có ngộ tính lại càng nhiều, thiên tài càng không thiếu.

Thế nhưng là, người có thể một câu nói, phán định đại đạo, đúng là vô cùng ít ỏi, mà những người đó toàn là những cự đầu của mảnh Thiên Địa, không ai là tầm thường.

Tất cả mọi người trong nhất thời kinh ngạc, lại nhìn đến Dạ Ảnh, cái dáng vẻ tầm thường ấy lại khiến nhiều người há hốc, không nghĩ đến, một người tầm thường thế này lại lên tiếng như vậy.

Tại trong những người này, có nhiều người sau khi nhìn thấy Dạ Ảnh, trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng kinh hô:

- Đây chẳng phải là người đã đánh Tần Sơn trưởng lão bị thương sao?

Tại tiếng kinh hô này, những người từng thấy Dạ Ảnh đánh Tần Sơn không khỏi ngạc nhiên, nhiều người trước đó cũng từng hoài nghi thanh niên này là thanh niên trước đánh Tần Sơn, nhưng cũng không rõ ràng nên chưa lên tiếng.

Nhiều người không rõ ràng, nhưng nghe nói có thể đánh Tần Sơn bị thương chắc chắn không tâm thường như thế, ở đây ai cũng biết Tần Sơn là trưởng lão của Đại Sư Môn, có thực lực Thiên Hoàng.

Thế là những người chưa biết gì liền hỏi những người xung quanh, sau khi biết được Dạ Ảnh đem Tần Sơn đánh bị thương mới nhìn đến Dạ Ảnh bằng ánh mắt bất khả tư nghị, có ai tin được, thanh niên tuấn tú nhưng lại bình thường thế này mà lại có thể đánh Thiên Hoàng bị thương.

Lục Cơ Hàn bên ngoài nghe thấy vậy liền lộ ra âm trầm, thầm nghĩ, thì ra có chút thực lực, bảo sao không sợ ta, hừ hừ, bất quá ta cũng không phải Tần Sơn có thể so sánh.

Tuyết Lăng Thiên Nữ cũng mở mắt ra, mặt không chút dao động nhìn tới Dạ Ảnh.

Nàng muốn nhìn xem một chút, người tán thưởng lời nói của nàng là ai, nhưng không ngờ lại là thanh niên này, lại hình như cũng có chút danh tiếng, liền có chút hứng thú đối với kẻ này,bất quá cũng không có dao động gì nhiều, nàng hứng thú là một kẻ như này có thể dám lên tiếng khen ngợi nàng, mà giọng điệu lại giống như trưởng bối đồng dạng.

Thiên Mộng Bạch chú ý thấy Tuyết Lăng Thiên Nữ vậy mà để ý tới thanh niên này, không khỏi nhìn Dạ Ảnh bằng ánh mắt bất thiện.

Hắn theo đuổi nữ tử này đã lâu, nhưng toàn bị nàng lờ đi, không để ý đến hắn, vậy mà lần này lại để ý tới một thanh niên như vậy. Mặc dù biết nàng thật sự không có ý tứ gì với thanh niên này, nhưng như thế hắn cũng cảm thấy bị xem thường.

- Hừ, ngươi thì biết cái gì, ngươi biết đạo sao, biết cái gì là đại đạo sao, không hiểu cái gì cũng lên tiếng...!

Lục Cơ Hàn nhân lúc này lên tiếng khinh thường nói.

Dạ Ảnh cũng không muốn cùng hắn nói nhảm, nhưng mà Bạch Hổ đã nói:

- Tiểu tử thối, vậy ngươi biết cái gì là đạo, cái gì là đại đạo?

Bạch Hổ có chút muốn cười, thử hỏi, một sâu kiến không biết con kiến mẹ nào đẻ ra, lại muốn đi so với cự long xem ai hiểu thế giới này rộng lớn bao nhiêu, đó không phải là chuyện cười.

- Đạo là thể vô hình vô tướng, không sinh không diệt, trước khi vũ trụ thành hình, trong khoảng không gian hư vô bao la, có một loại mờ mịt rất huyền diệu, gọi là đạo.

Lục Cơ Hàn ưỡn ngực nói ra:

- Thế nào, ta nói đúng không, hừ, ngươi cũng không biết, hỏi ngươi làm gì.

Nghe Lục Cơ Hàn nói như thế, mọi người gật gật đầu, cảm thấy không sai chút nào.

Nhưng là, Dạ Ảnh lại cười nhạt nói ra:

- Ngươi là đang nói đến đạo? Ai nói với ngươi, đạo không sinh không diệt?

Tuyết Lăng Thiên Nữ cũng có cảm thấy Lục Cơ Hàn nói đúng, nhưng khi Dạ Ảnh lời nói vừa ra, liền khiến nàng cảm thấy có chút không hiểu, không khỏi cảm thấy Dạ Ảnh muốn bẻ cong lý lẽ.

Thiên Mộng Bạch thì cười nhạt đứng nhìn.

- Hừ, chẳng lẽ không phải, đến cả những tiên nhân viết trong cổ thư cũng như vậy, hay là ngươi cho rằng những tiên nhân kia sai?

Lục Cơ Hàn khó tìm được cơ hội, không thể không cười lạnh nói.

Mọi người cũng bất mãn, chẳng lẽ tiên nhân thật sự sai sao.

Dạ Ảnh lãnh đạm lên tiếng nói:

- Cái gì tiên nhân hay không tiên nhân, chỉ là một lũ ếch ngồi đáy giếng, nói thẳng ra là sâu kiến bò ở miệng chén, chỉ nhìn chằm chằm vài trong miệng... Ngươi nói đạo không sinh, vậy ta hỏi, ngươi thấy qua đạo sinh chưa. Ngươi nói đạo không diệt, vậy ngươi thấy qua đạo diệt chưa?

Hắn hừ một tiếng, nói:

- Chưa thấy qua đạo sinh, liền nói đạo không sinh, chưa thấy qua đạo diệt, liền nói đạo không diệt, đúng là khôi hài. Một lũ ếch ngồi đáy giếng, nào biết bầu trời cỡ nào rộng lớn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương