Vạn Cổ Ma Thần
-
Chương 131: Trấn áp Chí Tôn
“Rầm!” Một tiếng nổ vang, trời đất quay cuồng, từng tiếng chấn động khủng khiếp khiến vạn giới run rẩy, thời không trường hà xoay vòng từng trận, từ bên trong truyền ra từng cỗ khí tức cỗ lão, tại ngay lúc này mọi thứ dường như biến mất chỉ có Ma Thần cùng thời không trường hà là tồn tại.
“Két, két, két...” Liên tiếp từng tiếng nặng nề vang lớn, đại đạo tịch diệt, vạn thế trầm luân, trong nháy mắt từ hư vô vô tận, một thế giới cỗ lão chậm rãi hiện ra, ở thế giới cỗ lão này Thiên Địa chưa khai, vạn vật chưa sinh, đại đạo không tồn. Thế giới này, tựa hồ ngược dòng tới thời Hồng Hoang, lại thậm chí càng xa xôi hơn, không ai rõ thời đại của nó.
Tại thời đại cổ xưa này, quản chi là tồn tại kinh khủng cỡ nào cũng cảm thấy nhỏ bé, thậm chí nếu không cẩn thận, sẽ tan thành mây khói dưới thời không vô cùng xa xôi này. Ở đây mọi thứ ngược dòng, bản nguyên lộ ra, từng trận quang mang ngập trời, vô cùng vô tận.
- Xem ngươi trốn được bao lâu!
Ma Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng tản ra vô thượng ý chí, trong nháy mắt hết thảy băng diệt, vạn đạo khai mở, đại thủ xuyên qua cổ thế giới, ngay lập tức trước mắt hiện ra một mảnh hư hải vô tận.
Ở mảnh hư hải, Nhật Nguyệt lơ lững, Tinh Hà treo ngược, vô tận dị tượng hiện ra, Sơn Hà phá toái, vạn giới trôi nổi trên vô lãng, huyễn khí bao trùm vạn thế, nếu bản tâm không vững, có khi sẽ trầm luân ở trong đó.
Đại thủ ẩn chứa vô thượng lực lượng chộp tới, vượt qua thời không vô tận, vô thượng đạo văn bao trùm Vạn Cổ, trấn áp hết thảy vạn đạo, hướng tới hư hải chộp tới.
Chính giữa mảnh hư hải, một đạo đài lẳng lặng trốn ở đó, trốn rất sâu, cũng rất kỹ, nếu không cẩn thận sẽ không bao giờ phát hiện được nó. Đột nhiên tại dưới một tiếng “ông” vang lên, từng sợi tiên quang lóe sáng, tỷ ức quang mang điên cuồng diễn hóa, hướng thẳng tới thế giới cỗ lão bao trùm lấy.
Thấy được Đạo Đài bị chộp tới, từng sợi vô thượng quang mang bao trùm lấy nó, sau đó bị kéo ra.
“Thình thịch!”. Bỗng nhiên Thiên Địa tối sầm lại, ánh sáng trong nháy mắt hoàn toàn biết mất, giờ phút này hắc ám giáng lâm, ngàn vạn khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt đều không thể rọi sáng. Lúc này đây thời không, pháp tắc hoàn toàn yên tĩnh, hay nói đúng hơn là không còn tồn tại được.
Ngay ở cổ thế giới xa lạ, từng cự đầu bỗng nhiên mở mắt, vô thượng chi nhãn mở ra, vạn pháp run rẩy, cuồn cuộn khí diễm chấn động, khi nhìn thấy đại thủ xuyên qua vô tận thời không chộp tới, ánh mắt không khỏi co rút lại.
- Là ai?
Âm thanh có một tia rung động không rõ, ngay sau đó tỷ ức đạo quang phóng thẳng lên trời, từng dải màu sắc rực rỡ xé toái trời đất lóe lên, bọn hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc kẻ này là ai.
Mà cũng đồng thời ở Vũ Trụ, một mảnh hư vô mờ mịt, thiên địa nứt vỡ từng mảnh, cảnh tượng đáng sợ khiến vô số tu sĩ hoang mang.
- Chuyện... chuyện gì đang xảy ra?
- Cái này... chẳng lẽ là tận thế đến...
Từng tu sĩ trên vô số tinh cầu gần đó gặp cảnh quỷ dị ghê rợn này thì không khỏi khiếp đảm, lúc này cảnh tượng kia không còn giới hạn ở Vũ Huyền Đại Lục nữa, mà cả những tinh cầu gần đó cũng ảnh hưởng.
Thời khắc này, Ma Thần cũng từ trong Thời Không Trường Hà chậm rãi kéo ra, vô số tiếng nổ tung liên miên không dứt.
“Oanh —!”. Dưới một tiếng vang lên này, bỗng thấy Ma Thần cuối cùng cũng kéo ra, lúc này thì cỗ lão thế giới điên cuồng ẩn hiện, thời không như bị nghịch chuyển, sau đó mới hoàn toàn biến mất.
Trên tay của Ma Thần lúc này nắm lấy Đạo Đài, chỉ là Đạo Đài đã nhỏ đi rất nhiều, bất quá càng làm người ta khó tưởng tượng là khi Đạo Đài chuyển động, cả Vũ Trụ dường như theo nó lắc lư, tựa hồ Đạo Đài chính là Vũ Trụ đồng dạng.
Ma Thần nhìn Đạo Đài, cười nhạt, vô thượng chi uy bỗng nhiên bạo phát ra, khủng khiếp đem toàn bộ nổ tung.
“Oanh, oanh, oanh...” Từng tiếng oanh minh vang lên, Thời không vỡ vụn, vạn giới chấn nát, Tinh Thần bạo tạc, tỷ tỷ ức đạo quang mang thẩm thấu vào trong Đạo Đài, bỗng gặp Ma Diễm từ hư không đi ra, nhảy nhót thiêu đốt Đạo Đài.
Thời gian từng khắc trôi qua, không ai rõ là bao lâu, thậm chí có người hoài nghi có phải đã trải qua vô số tuế nguyệt hay không, bởi nó vô cùng mơ hồ.
Đạo Đài dưới thời gian không rõ dần dần thu nhỏ lại, từng đạo cổ lão khí tức cũng dần tiêu thất, thấy được Đạo Đài chậm rãi biến mất. Một mảnh da cổ xưa hiện ra, trên mảnh da cổ xưa này, có vô thượng ý chí trấn áp xuống.
“Oanh —!” Đột nhiên từ trong nội thể của Ma Thần truyền đến một tiếng oanh bạo, một cỗ lực lượng khủng khiếp đánh ra, trong nháy mắt Thương Khung vỡ nát, Thiên Địa nứt toạc, hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Liên tiếp từng cỗ oanh bạo đánh ra, nội thể của Ma Thần dường như cũng bị đánh nát, bỗng từ trong người Ma Thần lóe lên hồng quang, lấy tốc độ tuyệt luân, siêu việt thời không, vượt qua ức vạn thời gian phóng tới Đạo Đài.
Khi hồng quang hoàn toàn bao phủ lấy Đạo Đài, chợt thấy bản nguyên thiên địa như bị chuyển dời, thời không dứt đoạn, trong nháy mắt hồng quang càng thêm bạo phát ra, thiêu đốt hết thảy hư vô, Thiên Đạo bị diệt, từng cái lĩnh vực bị kéo ra, vô số thời đại bị lật ngược, cảnh tượng đáng sợ vạn phần.
Đạo hồng quang này, chính là đạo hồng quang trốn trong Lộng Nguyệt Hồ ở Nhân Hoàng Giới.
“Ông —!”. Dưới một tiếng trầm thấp vang lên, ở giữa hư vô không rõ thời đại, một bóng người hiện ra, bóng người này mơ hồ nhìn không rõ, hắn đứng ở đó nhưng giống như đứng ở trong dòng thời gian vĩnh hằng.
- Chí Tôn...
Khi nhìn thấy bóng người này, ánh mắt Hoang không khỏi co rút lại, ba động từ bóng người này để hắn phải sợ hãi. Chậm rãi mở ra Vô Thượng chi nhãn cũng không cách nào nhìn thấu được thân ảnh này, giống như bóng người này không tồn tại, tiêu thất ở trong dòng thời gian, không cách nào tìm ra được.
Tại lúc hắn đang quan sát, thân ảnh kia tựa hồ cũng cảm nhận được, ánh mắt hờ hững liếc qua, trong nháy mắt đó hắn như thấy được trời đất sụp đổ, vạn đạo mê man, một cỗ uy áp khiến hắn e ngại không thôi, liền hoảng sợ thu hồi ánh mắt.
Thân ảnh cũng thu hồi ánh mắt lại, sau đó nhìn tới Ma Thần, vốn ánh mắt hờ hững thì lúc này hơi co lại, không biết qua bao lâu, giọng nói cứng ngắt, trống rỗng vang lên:
- Cửu U...
Ma Thần lạnh lùng nhìn kẻ này, ma diễm xung quanh người dập dờn, ánh mắt xuyên suốt, trầm ngâm một lúc thật lâu, mới nói:
- Ngươi trốn thật kỹ. Đáng tiếc, ngươi trốn không thoát.
Chí Tôn kia vẫn một giọng trống rỗng:
- Bọn ta chỉ là tiên phong mở đường...
Ma Thần khẽ động, cười nhạt nói:
- Các ngươi thật tốn nhiều công sức...
Chí Tôn không chút dao động, âm thanh vẫn như thường:
- Sau cùng thì nơi này cũng sẽ thuộc về bọn ta.
Nói rồi, hai người im lặng. Không ai biết được bọn hắn đang nói cái gì.
- Ngươi không tưởng tượng được.
Chí Tôn lại lên tiếng.
Ma Thần lạnh lùng nói:
- Cái đó còn chưa biết được!
“Oanh!”. Một tiếng vang lớn, một cỗ uy áp khủng khiếp tản ra, Ma Thần khẽ nhấc tay, hư vô rúng động mãnh liệt, đại đạo cuồn cuộn bị trấn áp xuống, lúc này bỗng thấy trên Thương Thiên hạ xuống một cái cổ tháp, cổ tháp không cao, nhưng lại khiến Thương Thiên biến sắc, tỷ ức thế giới bị trấn áp không dậy nổi.
Chí Tôn đồng tử co rút lại mãnh liệt:
- Thiên Thần Vật!
Ma Thần lạnh lùng nhìn đến Chí Tôn kia, quát một tiếng:
- Trấn!
Dưới một tiếng “Trấn” vừa ra, vạn giới bị trấn nát, vô thượng khí tức áp xuống, Thương Thiên trong nháy mắt như bị trấn áp, trời đất tựa hồ biến mất, Thiên Đạo bị nhốt vào, thời không nghịch lưu, vạn pháp nhiễu loạn.
Phù Đồ Tháp chậm rãi xoay tròn, rồi nhẹ nhàng rời xuống.
Chỉ nhẹ nhàng như thế, nhưng khi Phù Đồ Tháp trấn áp xuống, không gì có thể trốn thoát.
“Oanh —!” Chí Tôn biến sắc, cả người dâng trào hồng quang khủng khiếp, từng cỗ hồng quang bao trùm Vũ Trụ, lực lượng mênh mông bạo phát, ức vạn tinh thần trụy lạc, phong vân cuồn cuộn, tỷ tỷ thế giới vỡ nát.
Lực lượng kinh khủng khoáy nát Thương Thiên, Vạn Đạo phá diệt, trăm vạn tinh cầu bị xóa sổ, từng tiếng nổ tung dọa sợ vô số cự đầu, cho dù là Tiên Đế, đứng trước lực lượng này cũng bị đánh tan thành mây khói, hóa thành huyết vụn.
- Hừ!
Chí Tôn hai tay nâng lên, cả vạn giới như bị chống đỡ, hai mắt hắn phát lạnh xuống, vô thượng lực lượng chống lấy Phù Đồ Tháp.
Từng cổ phong bạo càn quét ra xung quanh, vạn giới run rẩy, vô số Tinh Hà vỡ nát, Nhật Nguyệt rơi rụng, hư không vô tận hoàn toàn biến mất.
- Nếu là thời toàn thịnh, ngươi còn có thể chống được. Còn lúc này, ngươi chống không nổi!
Ma Thần lạnh quát một tiếng, Ma Liên ở mi tâm xoay chuyển, thiên địa quỷ dị bị hắc ám bao trùm, ma diễm khủng khiếp rơi lên Phù Đồ Tháp, trong chớp mắt Phù Đồ Tháp trở nên đen xì, lộ ra vẻ quỷ dị.
Ma Diễm từ Phù Đồ Tháp bỗng nhiên bạo phát, Chí Tôn cũng bị ma diễm rơi lên người, nghe được từng tiếng xì xèo vang lên, hồng quang trên người hắn rơi xuống, tựa như bị lột xuống một mảnh da lớn.
Dưới ma diễm này, không có gì chống đỡ được, quản chi là Chí Tôn lực lượng kinh khủng cũng không thể chịu được.
“Oanh —“. Dưới một tiếng oanh minh vang vọng, Phù Đồ Tháp cũng lập tức trấn xuống, ngàn vạn thế giới như bị nó trấn xuống, Thương Thiên biến mất, đại đạo pháp tắc cũng bị vây khốn bên trong.
“Bồng —“. Bên trong Phù Đồ Tháp, ở đây là một mảnh hắc ám, xung quanh chứa ma diễm khủng bố, Chí Tôn vừa rơi vào trong liền bị ma diễm thiêu đốt, từng tiếng xì xèo liên tục vang lên không dứt.
Ở trong Phù Đồ Tháp, thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, bên ngoài chỉ một khắc, bên trong đã trải qua ngàn vạn năm, cho nên rất nhanh, Chí Tôn kia đã bị trấn áp ở trong này tỷ vạn năm.
Ở bên ngoài, Ma Thần khẽ nâng tay, Phù Đồ Tháp trở lại bàn tay hắn, hóa nhỏ lại. Chỉ là không ai ngờ tới, trong tòa tháp nhỏ bé này, lại trấn áp một tồn tại kinh khủng mà ngay cả Chúa Tể cũng phải biến sắc, bất quá lúc này kẻ đó không còn là thời đỉnh phong.
“Két, két, két...” Liên tiếp từng tiếng nặng nề vang lớn, đại đạo tịch diệt, vạn thế trầm luân, trong nháy mắt từ hư vô vô tận, một thế giới cỗ lão chậm rãi hiện ra, ở thế giới cỗ lão này Thiên Địa chưa khai, vạn vật chưa sinh, đại đạo không tồn. Thế giới này, tựa hồ ngược dòng tới thời Hồng Hoang, lại thậm chí càng xa xôi hơn, không ai rõ thời đại của nó.
Tại thời đại cổ xưa này, quản chi là tồn tại kinh khủng cỡ nào cũng cảm thấy nhỏ bé, thậm chí nếu không cẩn thận, sẽ tan thành mây khói dưới thời không vô cùng xa xôi này. Ở đây mọi thứ ngược dòng, bản nguyên lộ ra, từng trận quang mang ngập trời, vô cùng vô tận.
- Xem ngươi trốn được bao lâu!
Ma Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng tản ra vô thượng ý chí, trong nháy mắt hết thảy băng diệt, vạn đạo khai mở, đại thủ xuyên qua cổ thế giới, ngay lập tức trước mắt hiện ra một mảnh hư hải vô tận.
Ở mảnh hư hải, Nhật Nguyệt lơ lững, Tinh Hà treo ngược, vô tận dị tượng hiện ra, Sơn Hà phá toái, vạn giới trôi nổi trên vô lãng, huyễn khí bao trùm vạn thế, nếu bản tâm không vững, có khi sẽ trầm luân ở trong đó.
Đại thủ ẩn chứa vô thượng lực lượng chộp tới, vượt qua thời không vô tận, vô thượng đạo văn bao trùm Vạn Cổ, trấn áp hết thảy vạn đạo, hướng tới hư hải chộp tới.
Chính giữa mảnh hư hải, một đạo đài lẳng lặng trốn ở đó, trốn rất sâu, cũng rất kỹ, nếu không cẩn thận sẽ không bao giờ phát hiện được nó. Đột nhiên tại dưới một tiếng “ông” vang lên, từng sợi tiên quang lóe sáng, tỷ ức quang mang điên cuồng diễn hóa, hướng thẳng tới thế giới cỗ lão bao trùm lấy.
Thấy được Đạo Đài bị chộp tới, từng sợi vô thượng quang mang bao trùm lấy nó, sau đó bị kéo ra.
“Thình thịch!”. Bỗng nhiên Thiên Địa tối sầm lại, ánh sáng trong nháy mắt hoàn toàn biết mất, giờ phút này hắc ám giáng lâm, ngàn vạn khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt đều không thể rọi sáng. Lúc này đây thời không, pháp tắc hoàn toàn yên tĩnh, hay nói đúng hơn là không còn tồn tại được.
Ngay ở cổ thế giới xa lạ, từng cự đầu bỗng nhiên mở mắt, vô thượng chi nhãn mở ra, vạn pháp run rẩy, cuồn cuộn khí diễm chấn động, khi nhìn thấy đại thủ xuyên qua vô tận thời không chộp tới, ánh mắt không khỏi co rút lại.
- Là ai?
Âm thanh có một tia rung động không rõ, ngay sau đó tỷ ức đạo quang phóng thẳng lên trời, từng dải màu sắc rực rỡ xé toái trời đất lóe lên, bọn hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc kẻ này là ai.
Mà cũng đồng thời ở Vũ Trụ, một mảnh hư vô mờ mịt, thiên địa nứt vỡ từng mảnh, cảnh tượng đáng sợ khiến vô số tu sĩ hoang mang.
- Chuyện... chuyện gì đang xảy ra?
- Cái này... chẳng lẽ là tận thế đến...
Từng tu sĩ trên vô số tinh cầu gần đó gặp cảnh quỷ dị ghê rợn này thì không khỏi khiếp đảm, lúc này cảnh tượng kia không còn giới hạn ở Vũ Huyền Đại Lục nữa, mà cả những tinh cầu gần đó cũng ảnh hưởng.
Thời khắc này, Ma Thần cũng từ trong Thời Không Trường Hà chậm rãi kéo ra, vô số tiếng nổ tung liên miên không dứt.
“Oanh —!”. Dưới một tiếng vang lên này, bỗng thấy Ma Thần cuối cùng cũng kéo ra, lúc này thì cỗ lão thế giới điên cuồng ẩn hiện, thời không như bị nghịch chuyển, sau đó mới hoàn toàn biến mất.
Trên tay của Ma Thần lúc này nắm lấy Đạo Đài, chỉ là Đạo Đài đã nhỏ đi rất nhiều, bất quá càng làm người ta khó tưởng tượng là khi Đạo Đài chuyển động, cả Vũ Trụ dường như theo nó lắc lư, tựa hồ Đạo Đài chính là Vũ Trụ đồng dạng.
Ma Thần nhìn Đạo Đài, cười nhạt, vô thượng chi uy bỗng nhiên bạo phát ra, khủng khiếp đem toàn bộ nổ tung.
“Oanh, oanh, oanh...” Từng tiếng oanh minh vang lên, Thời không vỡ vụn, vạn giới chấn nát, Tinh Thần bạo tạc, tỷ tỷ ức đạo quang mang thẩm thấu vào trong Đạo Đài, bỗng gặp Ma Diễm từ hư không đi ra, nhảy nhót thiêu đốt Đạo Đài.
Thời gian từng khắc trôi qua, không ai rõ là bao lâu, thậm chí có người hoài nghi có phải đã trải qua vô số tuế nguyệt hay không, bởi nó vô cùng mơ hồ.
Đạo Đài dưới thời gian không rõ dần dần thu nhỏ lại, từng đạo cổ lão khí tức cũng dần tiêu thất, thấy được Đạo Đài chậm rãi biến mất. Một mảnh da cổ xưa hiện ra, trên mảnh da cổ xưa này, có vô thượng ý chí trấn áp xuống.
“Oanh —!” Đột nhiên từ trong nội thể của Ma Thần truyền đến một tiếng oanh bạo, một cỗ lực lượng khủng khiếp đánh ra, trong nháy mắt Thương Khung vỡ nát, Thiên Địa nứt toạc, hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Liên tiếp từng cỗ oanh bạo đánh ra, nội thể của Ma Thần dường như cũng bị đánh nát, bỗng từ trong người Ma Thần lóe lên hồng quang, lấy tốc độ tuyệt luân, siêu việt thời không, vượt qua ức vạn thời gian phóng tới Đạo Đài.
Khi hồng quang hoàn toàn bao phủ lấy Đạo Đài, chợt thấy bản nguyên thiên địa như bị chuyển dời, thời không dứt đoạn, trong nháy mắt hồng quang càng thêm bạo phát ra, thiêu đốt hết thảy hư vô, Thiên Đạo bị diệt, từng cái lĩnh vực bị kéo ra, vô số thời đại bị lật ngược, cảnh tượng đáng sợ vạn phần.
Đạo hồng quang này, chính là đạo hồng quang trốn trong Lộng Nguyệt Hồ ở Nhân Hoàng Giới.
“Ông —!”. Dưới một tiếng trầm thấp vang lên, ở giữa hư vô không rõ thời đại, một bóng người hiện ra, bóng người này mơ hồ nhìn không rõ, hắn đứng ở đó nhưng giống như đứng ở trong dòng thời gian vĩnh hằng.
- Chí Tôn...
Khi nhìn thấy bóng người này, ánh mắt Hoang không khỏi co rút lại, ba động từ bóng người này để hắn phải sợ hãi. Chậm rãi mở ra Vô Thượng chi nhãn cũng không cách nào nhìn thấu được thân ảnh này, giống như bóng người này không tồn tại, tiêu thất ở trong dòng thời gian, không cách nào tìm ra được.
Tại lúc hắn đang quan sát, thân ảnh kia tựa hồ cũng cảm nhận được, ánh mắt hờ hững liếc qua, trong nháy mắt đó hắn như thấy được trời đất sụp đổ, vạn đạo mê man, một cỗ uy áp khiến hắn e ngại không thôi, liền hoảng sợ thu hồi ánh mắt.
Thân ảnh cũng thu hồi ánh mắt lại, sau đó nhìn tới Ma Thần, vốn ánh mắt hờ hững thì lúc này hơi co lại, không biết qua bao lâu, giọng nói cứng ngắt, trống rỗng vang lên:
- Cửu U...
Ma Thần lạnh lùng nhìn kẻ này, ma diễm xung quanh người dập dờn, ánh mắt xuyên suốt, trầm ngâm một lúc thật lâu, mới nói:
- Ngươi trốn thật kỹ. Đáng tiếc, ngươi trốn không thoát.
Chí Tôn kia vẫn một giọng trống rỗng:
- Bọn ta chỉ là tiên phong mở đường...
Ma Thần khẽ động, cười nhạt nói:
- Các ngươi thật tốn nhiều công sức...
Chí Tôn không chút dao động, âm thanh vẫn như thường:
- Sau cùng thì nơi này cũng sẽ thuộc về bọn ta.
Nói rồi, hai người im lặng. Không ai biết được bọn hắn đang nói cái gì.
- Ngươi không tưởng tượng được.
Chí Tôn lại lên tiếng.
Ma Thần lạnh lùng nói:
- Cái đó còn chưa biết được!
“Oanh!”. Một tiếng vang lớn, một cỗ uy áp khủng khiếp tản ra, Ma Thần khẽ nhấc tay, hư vô rúng động mãnh liệt, đại đạo cuồn cuộn bị trấn áp xuống, lúc này bỗng thấy trên Thương Thiên hạ xuống một cái cổ tháp, cổ tháp không cao, nhưng lại khiến Thương Thiên biến sắc, tỷ ức thế giới bị trấn áp không dậy nổi.
Chí Tôn đồng tử co rút lại mãnh liệt:
- Thiên Thần Vật!
Ma Thần lạnh lùng nhìn đến Chí Tôn kia, quát một tiếng:
- Trấn!
Dưới một tiếng “Trấn” vừa ra, vạn giới bị trấn nát, vô thượng khí tức áp xuống, Thương Thiên trong nháy mắt như bị trấn áp, trời đất tựa hồ biến mất, Thiên Đạo bị nhốt vào, thời không nghịch lưu, vạn pháp nhiễu loạn.
Phù Đồ Tháp chậm rãi xoay tròn, rồi nhẹ nhàng rời xuống.
Chỉ nhẹ nhàng như thế, nhưng khi Phù Đồ Tháp trấn áp xuống, không gì có thể trốn thoát.
“Oanh —!” Chí Tôn biến sắc, cả người dâng trào hồng quang khủng khiếp, từng cỗ hồng quang bao trùm Vũ Trụ, lực lượng mênh mông bạo phát, ức vạn tinh thần trụy lạc, phong vân cuồn cuộn, tỷ tỷ thế giới vỡ nát.
Lực lượng kinh khủng khoáy nát Thương Thiên, Vạn Đạo phá diệt, trăm vạn tinh cầu bị xóa sổ, từng tiếng nổ tung dọa sợ vô số cự đầu, cho dù là Tiên Đế, đứng trước lực lượng này cũng bị đánh tan thành mây khói, hóa thành huyết vụn.
- Hừ!
Chí Tôn hai tay nâng lên, cả vạn giới như bị chống đỡ, hai mắt hắn phát lạnh xuống, vô thượng lực lượng chống lấy Phù Đồ Tháp.
Từng cổ phong bạo càn quét ra xung quanh, vạn giới run rẩy, vô số Tinh Hà vỡ nát, Nhật Nguyệt rơi rụng, hư không vô tận hoàn toàn biến mất.
- Nếu là thời toàn thịnh, ngươi còn có thể chống được. Còn lúc này, ngươi chống không nổi!
Ma Thần lạnh quát một tiếng, Ma Liên ở mi tâm xoay chuyển, thiên địa quỷ dị bị hắc ám bao trùm, ma diễm khủng khiếp rơi lên Phù Đồ Tháp, trong chớp mắt Phù Đồ Tháp trở nên đen xì, lộ ra vẻ quỷ dị.
Ma Diễm từ Phù Đồ Tháp bỗng nhiên bạo phát, Chí Tôn cũng bị ma diễm rơi lên người, nghe được từng tiếng xì xèo vang lên, hồng quang trên người hắn rơi xuống, tựa như bị lột xuống một mảnh da lớn.
Dưới ma diễm này, không có gì chống đỡ được, quản chi là Chí Tôn lực lượng kinh khủng cũng không thể chịu được.
“Oanh —“. Dưới một tiếng oanh minh vang vọng, Phù Đồ Tháp cũng lập tức trấn xuống, ngàn vạn thế giới như bị nó trấn xuống, Thương Thiên biến mất, đại đạo pháp tắc cũng bị vây khốn bên trong.
“Bồng —“. Bên trong Phù Đồ Tháp, ở đây là một mảnh hắc ám, xung quanh chứa ma diễm khủng bố, Chí Tôn vừa rơi vào trong liền bị ma diễm thiêu đốt, từng tiếng xì xèo liên tục vang lên không dứt.
Ở trong Phù Đồ Tháp, thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, bên ngoài chỉ một khắc, bên trong đã trải qua ngàn vạn năm, cho nên rất nhanh, Chí Tôn kia đã bị trấn áp ở trong này tỷ vạn năm.
Ở bên ngoài, Ma Thần khẽ nâng tay, Phù Đồ Tháp trở lại bàn tay hắn, hóa nhỏ lại. Chỉ là không ai ngờ tới, trong tòa tháp nhỏ bé này, lại trấn áp một tồn tại kinh khủng mà ngay cả Chúa Tể cũng phải biến sắc, bất quá lúc này kẻ đó không còn là thời đỉnh phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook