Vạn Cổ Ma Thần
-
Chương 125: Thanh Vân Tông kiếp nạn!
Cự ấn nặng nề đánh xuống lôi đình, làm cho không gian bị đánh nát thành từng mảnh, một lỗ đen to lớn áp xuống như nghiền ép vạn đạo thành hư vô, từng tia lôi đình đánh ra xung quanh khiến cho thời không hiện ra từng tia lôi điện, như là một mạng nhện đang không ngừng lan ra xung quanh.
“Phanh! —“ Một tiếng trầm đục như trời xanh gầm nộ, lấy trung tâm từ Quan Thổ cùng Lục Chiến Quần bạo phát, một cỗ lực lượng kinh khủng đâm thủng thương thiên, đem toàn bộ Thanh Vân Tông rung chuyển.
Dưới cỗ lực lượng bạo phát đánh ra, toàn bộ Thiên Địa như bị cắt một nhát, sắc bén đến cực điểm, bổ đôi Thiên Địa ra, thấy được một vết nứt kéo dài từ đỉnh trời xuống tận vực sâu, tựa hồ như một rãnh trời đồng dạng.
Mà khi Thiên Địa bị bổ đổi ra thành hai, chính là thấy được huyết quang cùng lôi đình chia cắt mọi thứ ra.
“Phanh —“ Một tiếng, từ trung tâm vết nứt hai bóng người điên cuồng bay ngược lui sau, đem không gian đụng nát, từng tòa đại sơn bị chấn vỡ vụn thành bụi phấn.
Nếu như bị hai bóng người này đụng trúng, coi như là Thánh Nhân cũng bị đụng thành thịt nát. Quan Thổ cùng Lục Chiến Quần lúc này thê thảm vô cùng, trên người toàn vết thương, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
...
Tại lúc này, ở bên dưới một gốc đại thụ.
- Thật sự nhàm chán!
Một tiếng ngáp dài vang lên, thấy nam tử nằm gục trên bàn đá, mắt lờ đờ nhìn tới phía trước, lẩm bẩm:
- Ngươi muốn làm gì thì làm nhanh a, ta còn muốn ngủ một giấc.
- Không phải ngươi rất để ý tới Cơ gia sao? Không bằng đi tới xem nàng ta một chút, cũng thuận tiện bảo hộ nàng ta luôn.
Dạ Ảnh liếc đến nam tử, cười nhạt nói.
Tiểu Hoang trầm ngâm một lúc, không biết nghĩ tới cái gì mà liếm môi, nói:
- Cũng tốt, ta rất có hứng thú với Cơ gia huyết mạch a.
Nghe được nam tử lời nói, Dạ Ảnh không khỏi nở nụ cười, nụ cười này làm hắn rùng mình, vội cười gượng:
- Đùa... đùa, chỉ là đùa mà thôi...
Nói rồi liền biến mất ngay lập tức, tựa hồ rất sợ Dạ Ảnh lên tiếng nói ra.
...
Sau khi bay ngược không biết bao nhiêu vạn dặm, Lục Chiến Quần lắc mạnh người, khí tức điên cuồng kéo lên, quang mang ùng ùng dâng trào, trấn nát đất đá xung quanh, lần nữa lăng không đi lên, ánh mắt đầy tơ máu nhìn đến phía đối diện.
Trên người gã có một lỗ thủng đâm xuyên từ ngực qua, có thể nhìn thấy phía sau từ lỗ thủng đó. Ở trong vết thương, có từng tia lôi điện xẹt qua, như là lưới điện đồng dạng, nhưng đã bị Lục Chiến Quần gã trấn áp xuống.
Từ vết thương có thể thấy được vừa rồi trận chiến kinh khủng cỡ nào, gã bị Quan Thổ một kích đánh xuyên cơ thể, nếu như đổi lại là kẻ khác, có khi đã chết rồi, hoặc không chết cũng bị thương nặng, không còn sức lực nửa rồi.
Mặc dù Lục Chiến Quần đã mạnh mẽ áp xuống, nhưng cơn đau vẫn không ngừng khiến gã co giật, không ngừng nhíu mày đau đớn, vô cùng phẫn nộ đối với Quan Thổ.
Mà lúc này Quan Thổ sau một kích mạnh mẽ đó tựa hồ đã mất hết sức lực để đứng dạy, nhưng trong cơ thể lôi đình vẫn bạo phát điên cuồng, giống như đang muốn bạo thể mà ra vậy.
- Muốn cùng ta đồng quy vu tận, hừ, ngươi còn không có được bản lĩnh đó. Vốn muốn cho ngươi sống để nhìn xem Thanh Vân Tông thay đổi thế nào, nhưng ngươi đã muốn chết thì ta liền thành toàn cho ngươi.
Lục Chiến Quần thấy Quan Thổ không thể đứng dậy nữa, liền cười gằn giận dữ, một chỉ quấn lấy huyết quang chỉ ra, trong nháy mắt thấy được một đạo huyết quang nhỏ bé xuyên thủng thời không đánh tới, muốn đâm nát đầu Quan Thổ.
“Ông! —“ Đạo huyết quang nhanh chóng đánh tới, khi huyết quang này lóe lên liền thấy vạn dặm xung quanh ngập trong huyết quang, đại địa nứt nẻ, giống như bị rút hết sinh khí đồng dạng.
Quan Thổ nhìn huyết quang, đồng tử co rút mãnh liệt, nhưng lúc này đã không còn sức để tránh nữa rồi, gã chỉ có thể có thể nhắm mắt chờ chết.
Lúc này Quan Thổ đã muốn chờ chết, dù nội tâm không muốn. Chờ đợi hồi lâu, ngược lại không thấy gì, chỉ cảm thấy trong cơ thể lôi đình cuồng bạo bỗng trở nên nhu hòa xuống, rồi chạy dọc người, cuối cùng biến mất.
Trong nhất thời gã cảm thấy thoải mái vô cùng, chỉ là cơ thể còn suy yếu, nếu không gã đã muốn hét lớn một tiếng sảng khoái rồi. Chết cũng không thể nào sảng khoái như thế này được, chẳng lẽ đây là “siêu thoát”?
Đột nhiên gã giật mình, mở to mắt hết cỡ, lúc này bỗng thấy trước mắt huyết quang đã không còn, ngược lại thấy một thiếu niên đứng cách gã vài mét, thiếu niên này vô cùng quen thuộc, khi thấy thiếu niên này Quan Thổ liền kinh ngạc, nghĩ thầm, không phải kẻ này chết rồi sao?
Dạ Ảnh không để ý đến Quan Thổ đang nghĩ gì, mà là quan sát phía trên thương khung, nhìn cái tấm lưới cầu vồng kia.
Thậm chí ngay cả Lục Chiến Quần Dạ Ảnh cũng không liếc một cái, tựa hồ gã không tồn tại vậy.
Bỗng dưng xuất hiện một thiếu niên lạ lùng này, Lục Chiến Quần trước ngẩn ra, sau đó lại nghĩ thiếu niên này là đệ tử của Thanh Vân Tông, liền không để ý, tùy ý phất tay, bắn ra từng đạo huyết quang hướng tới Dạ Ảnh.
Khi huyết quang phá không đánh tới người, Dạ Ảnh vẫn không để ý, chỉ nhàn nhạt đảo ánh mắt.
- Tiểu tử không sợ sống chết!
Thấy thiếu niên này rõ ràng không để ý đến huyết quang đang tới, ngược lại bình thản ở đó quan sát, lập tức khiến cho Lục Chiến Quần khó chịu, cảm giác như bị xem thường vậy.
“Xuy, xuy, xuy...” Huyết quang bao lấy Dạ Ảnh vào trong, điên cuồng xoay chuyển như muốn đem Dạ Ảnh nuốt vào trong, tựa hồ đang luyện hóa lấy hắn, tất cả mọi thứ ở trong huyết quang bao phủ đều bị hóa thành từng đạo vết nứt, sinh cơ mất đoạn.
Lục Chiến Quần ánh mắt bỏ qua Dạ Ảnh, bởi thiếu niên này chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Gã lại hướng Quan Thổ giết tới, từng dải huyết quang phóng ra bao trùm trời đất vào trong, một cỗ uy áp khiến thời không sụp đổ nghiền ép xuống Quan Thổ.
“Ầm —“ Một cỗ thanh âm kinh khủng bỗng vọng đến, huyết quang vốn định đánh xuống thì bị một tiếng này chấn nát, trở nên mờ ảo, cả Thiên Địa như bị nứt toạc ra, thấy được vô số Tinh Thần như bị trảm rụng.
Thanh Vân Tông hiện ra từng tòa đại sơn huyết ảnh cũng như bị cỗ thanh âm này chấn nát, tan thành từng mảnh, nghe được từng tiếng “xì xèo” vang lên không dứt, toàn bộ huyết hà như bị thứ gì đó ăn mòn, bốc lên từng đợt khói đen quỷ dị.
Lục Chiến Quần đồng tử co rút lại, chợt thấy huyết nhục trong cơ thể như sục sôi lên.
“Xì xèo —“ Đột nhiên một cánh tay đặt lên vai gã, sau đó bỗng thấy một cỗ ăn mòn lực lượng như điên cuồng cắn nuốt lấy gã, lúc này Lục Chiến Quần miễn cưỡng quay đầu nhìn lại, nhưng càng khiếp sợ là thiếu niên gã xem thường trước đó lại đang tản ra từng cỗ lực lượng hắc ám, ăn mòn huyết quang trên người gã.
Dưới lực lượng hắc ám này, Lục Chiến Quần rõ ràng không thể phán kháng được, máu trong người cũng bị lực lượng này ăn mòn sạch sẽ. Ám diễm luôn luôn theo trên người gã, đốt cháy gã.
- Chó chết thì nên trở về với thùng rác đi!
Dạ Ảnh lãnh đạm nói một câu, hắc ám khí tức trên người càng thêm mãnh liệt, bao trùm lấy Lục Chiến Quần vào trong, trong vài giây ngắn ngủi, gã đã hóa thành hư không.
- Kết thúc... rồi?
Nằm bên dưới quan sát hết thảy, Quan Thổ ngơ ngác lẩm bẩm. Một Thánh Hoàng cứ như vậy mà chết rồi? Nên biết là Lục Chiến Quần này không đơn giản là Thánh Hoàng, sinh mệnh của gã mạnh mẽ vô cùng, trước đó dù bị lôi đình đánh thủng bụng nhưng vẫn không chết.
Thế nhưng không ngờ lại chết trong tay của thiếu niên này dễ dàng như vậy. Nhưng khi nhìn vào hắc ám chi khí đang không ngừng phun lên trên người Dạ Ảnh, gã liền minh bạch điều gì, đây hẳn là hắc khí này khắc với huyết quang của Lục Chiến Quần.
Giống như Thủy Hỏa tương khắc vậy!
Dạ Ảnh sau khi hoàn toàn đưa Lục Chiến Quần “vào thùng rác” thì lại ngẩng đầu lên nhìn trời, cười nhạt một tiếng, đột nhiên thấy hắn bước ra từng bước về phía trước:
- Ám Linh Thần Thể!
Đây chính là Thần Thể đứng thứ mười ba trong Vạn Cổ Thần Thể Bảng! Thần Thể này trước đây từng có người đem một Đại Thiên đều thôn phệ, khiến cho Vạn Tộc Chi Đế kinh sợ, cho dù là Vô Địch Cự Đầu cũng phải lựa chọn tránh né, có thể thấy kinh khủng cỡ nào.
Mặc dù lúc này chỉ là mô phỏng ra, hoàn toàn không thể so với chân chính Ám Linh Thần Thể, nhưng nếu dùng để đem phiến không gian này thôn phệ, quả thật không khó.
Đứng trong Vạn Cổ Thần Thể Bảng, không có thứ gì là tầm thường, Thần Thể nào cũng khiến cho Vũ Trụ này toàn bộ Cự Đầu đều thèm thuồng, cho nên liền biết sức hấp dẫn của nó, cũng có thể nhìn ra sự mạnh mẽ của Thần Thể.
Tại lúc này...
“Ầm! Ầm! Ầm! —“ Mỗi bước này đi ra giống như đạp lên Thiên Địa, khi hắn đạp xuống một bước, chợt thấy hắc ám chi khí trên người hắn càng điên cuồng dâng ra, dưới hắc ám chi khí càng lúc càng dâng ra này, cả thế giới như nứt ra từng mảnh.
Hắc ám chi khí kéo thẳng lên trời, đụng đến Thương Thiên, bao trùm toàn bộ Thanh Vân Tông vào trong, cái tấm lưới cầu vồng kia cũng bị hắc ám bọc lấy.
Hắc ám kinh khủng dâng trào, Thiên Địa đen như mực, vô tận Tinh Thần bên trên cũng bị hắc ám này thôn phệ vào trong, mọi thứ bên trong hắc ám đều tựa hồ trở nên không rõ, bất kể không gian, thời gian, hay vẫn là đại đạo pháp tắc, không gì có thể tồn tại trong hắc ám này.
Ám Linh Thần Thể, đó chính là thôn phệ hết thảy, ăn mòn tất cả Thần Thể. Hắc ám chi khí của nó bào trùm ra, quản chi là Thiên Địa, vẫn là Tam Thiên Thế Giới phía trên, cuối cùng vẫn bị nó nuốt chủng hết tất cả.
Trên trời cao từng tiếng xì xèo vang lên không ngừng, dưới hắc ám chi khí thôn phệ, tấm lưới cầu vồng như là phiến băng bị ném vào Hỏa Diệm Sơn, lập tức tan biến đi, cho dù là có phòng ngự kiêng cố cỡ nào, so với hắc ám chi khí thôn phệ này, quả thật như sâu kiến đồng dạng, không làm được gì.
Liền trong nháy mắt thấy được tấm lưới cầu vồng đó xuất hiện một vết nứt, từ bên trên vết nứt bỗng chiếu rọi xuống một đạo kim sắc, kim sắc càng lúc càng lớn, kèm theo từng tiếng nổ ầm ầm vọng xuống.
“Oanh! —“ Một tiếng chấn động vang lớn, từng mảnh không gian nứt vỡ bắn ra tán loạn, từ trong vết nứt đó thấy được vô số đạo lôi đình đánh xuống, vô số đạo lôi đình mang theo Thiên uy đánh xuống, lập tức khiến cho trời rung đất lở.
Nếu như có ai ở đây chứng kiến đạo lôi đình này chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp, bởi mỗi đạo lôi đình này, chính là Thiên Kiếp.
Thiên Kiếp, đó chính là Thương Thiên đánh xuống kiếp nạn!
Nếu như ngươi vượt qua được, ngươi sẽ được Thiên Địa thừa nhận, thành tựu sau này chắc chắn không tầm thường.
Nhưng nếu ngươi không vượt qua được, ngươi sẽ tan thành mây khói!
Lúc này đây, Thiên Kiếp đánh xuống Thanh Vân Tông, nói rõ Thanh Vân Tông kiếp nạn đã đến.
Hơn thế nữa, Thiên Kiếp này lại do Nghịch Thiên Hoán Vận mà ra, cuối cùng bị Thiên phát hiện, đây càng thêm kinh khủng Thiên Kiếp!
...
“Phanh! —“ Một tiếng trầm đục như trời xanh gầm nộ, lấy trung tâm từ Quan Thổ cùng Lục Chiến Quần bạo phát, một cỗ lực lượng kinh khủng đâm thủng thương thiên, đem toàn bộ Thanh Vân Tông rung chuyển.
Dưới cỗ lực lượng bạo phát đánh ra, toàn bộ Thiên Địa như bị cắt một nhát, sắc bén đến cực điểm, bổ đôi Thiên Địa ra, thấy được một vết nứt kéo dài từ đỉnh trời xuống tận vực sâu, tựa hồ như một rãnh trời đồng dạng.
Mà khi Thiên Địa bị bổ đổi ra thành hai, chính là thấy được huyết quang cùng lôi đình chia cắt mọi thứ ra.
“Phanh —“ Một tiếng, từ trung tâm vết nứt hai bóng người điên cuồng bay ngược lui sau, đem không gian đụng nát, từng tòa đại sơn bị chấn vỡ vụn thành bụi phấn.
Nếu như bị hai bóng người này đụng trúng, coi như là Thánh Nhân cũng bị đụng thành thịt nát. Quan Thổ cùng Lục Chiến Quần lúc này thê thảm vô cùng, trên người toàn vết thương, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
...
Tại lúc này, ở bên dưới một gốc đại thụ.
- Thật sự nhàm chán!
Một tiếng ngáp dài vang lên, thấy nam tử nằm gục trên bàn đá, mắt lờ đờ nhìn tới phía trước, lẩm bẩm:
- Ngươi muốn làm gì thì làm nhanh a, ta còn muốn ngủ một giấc.
- Không phải ngươi rất để ý tới Cơ gia sao? Không bằng đi tới xem nàng ta một chút, cũng thuận tiện bảo hộ nàng ta luôn.
Dạ Ảnh liếc đến nam tử, cười nhạt nói.
Tiểu Hoang trầm ngâm một lúc, không biết nghĩ tới cái gì mà liếm môi, nói:
- Cũng tốt, ta rất có hứng thú với Cơ gia huyết mạch a.
Nghe được nam tử lời nói, Dạ Ảnh không khỏi nở nụ cười, nụ cười này làm hắn rùng mình, vội cười gượng:
- Đùa... đùa, chỉ là đùa mà thôi...
Nói rồi liền biến mất ngay lập tức, tựa hồ rất sợ Dạ Ảnh lên tiếng nói ra.
...
Sau khi bay ngược không biết bao nhiêu vạn dặm, Lục Chiến Quần lắc mạnh người, khí tức điên cuồng kéo lên, quang mang ùng ùng dâng trào, trấn nát đất đá xung quanh, lần nữa lăng không đi lên, ánh mắt đầy tơ máu nhìn đến phía đối diện.
Trên người gã có một lỗ thủng đâm xuyên từ ngực qua, có thể nhìn thấy phía sau từ lỗ thủng đó. Ở trong vết thương, có từng tia lôi điện xẹt qua, như là lưới điện đồng dạng, nhưng đã bị Lục Chiến Quần gã trấn áp xuống.
Từ vết thương có thể thấy được vừa rồi trận chiến kinh khủng cỡ nào, gã bị Quan Thổ một kích đánh xuyên cơ thể, nếu như đổi lại là kẻ khác, có khi đã chết rồi, hoặc không chết cũng bị thương nặng, không còn sức lực nửa rồi.
Mặc dù Lục Chiến Quần đã mạnh mẽ áp xuống, nhưng cơn đau vẫn không ngừng khiến gã co giật, không ngừng nhíu mày đau đớn, vô cùng phẫn nộ đối với Quan Thổ.
Mà lúc này Quan Thổ sau một kích mạnh mẽ đó tựa hồ đã mất hết sức lực để đứng dạy, nhưng trong cơ thể lôi đình vẫn bạo phát điên cuồng, giống như đang muốn bạo thể mà ra vậy.
- Muốn cùng ta đồng quy vu tận, hừ, ngươi còn không có được bản lĩnh đó. Vốn muốn cho ngươi sống để nhìn xem Thanh Vân Tông thay đổi thế nào, nhưng ngươi đã muốn chết thì ta liền thành toàn cho ngươi.
Lục Chiến Quần thấy Quan Thổ không thể đứng dậy nữa, liền cười gằn giận dữ, một chỉ quấn lấy huyết quang chỉ ra, trong nháy mắt thấy được một đạo huyết quang nhỏ bé xuyên thủng thời không đánh tới, muốn đâm nát đầu Quan Thổ.
“Ông! —“ Đạo huyết quang nhanh chóng đánh tới, khi huyết quang này lóe lên liền thấy vạn dặm xung quanh ngập trong huyết quang, đại địa nứt nẻ, giống như bị rút hết sinh khí đồng dạng.
Quan Thổ nhìn huyết quang, đồng tử co rút mãnh liệt, nhưng lúc này đã không còn sức để tránh nữa rồi, gã chỉ có thể có thể nhắm mắt chờ chết.
Lúc này Quan Thổ đã muốn chờ chết, dù nội tâm không muốn. Chờ đợi hồi lâu, ngược lại không thấy gì, chỉ cảm thấy trong cơ thể lôi đình cuồng bạo bỗng trở nên nhu hòa xuống, rồi chạy dọc người, cuối cùng biến mất.
Trong nhất thời gã cảm thấy thoải mái vô cùng, chỉ là cơ thể còn suy yếu, nếu không gã đã muốn hét lớn một tiếng sảng khoái rồi. Chết cũng không thể nào sảng khoái như thế này được, chẳng lẽ đây là “siêu thoát”?
Đột nhiên gã giật mình, mở to mắt hết cỡ, lúc này bỗng thấy trước mắt huyết quang đã không còn, ngược lại thấy một thiếu niên đứng cách gã vài mét, thiếu niên này vô cùng quen thuộc, khi thấy thiếu niên này Quan Thổ liền kinh ngạc, nghĩ thầm, không phải kẻ này chết rồi sao?
Dạ Ảnh không để ý đến Quan Thổ đang nghĩ gì, mà là quan sát phía trên thương khung, nhìn cái tấm lưới cầu vồng kia.
Thậm chí ngay cả Lục Chiến Quần Dạ Ảnh cũng không liếc một cái, tựa hồ gã không tồn tại vậy.
Bỗng dưng xuất hiện một thiếu niên lạ lùng này, Lục Chiến Quần trước ngẩn ra, sau đó lại nghĩ thiếu niên này là đệ tử của Thanh Vân Tông, liền không để ý, tùy ý phất tay, bắn ra từng đạo huyết quang hướng tới Dạ Ảnh.
Khi huyết quang phá không đánh tới người, Dạ Ảnh vẫn không để ý, chỉ nhàn nhạt đảo ánh mắt.
- Tiểu tử không sợ sống chết!
Thấy thiếu niên này rõ ràng không để ý đến huyết quang đang tới, ngược lại bình thản ở đó quan sát, lập tức khiến cho Lục Chiến Quần khó chịu, cảm giác như bị xem thường vậy.
“Xuy, xuy, xuy...” Huyết quang bao lấy Dạ Ảnh vào trong, điên cuồng xoay chuyển như muốn đem Dạ Ảnh nuốt vào trong, tựa hồ đang luyện hóa lấy hắn, tất cả mọi thứ ở trong huyết quang bao phủ đều bị hóa thành từng đạo vết nứt, sinh cơ mất đoạn.
Lục Chiến Quần ánh mắt bỏ qua Dạ Ảnh, bởi thiếu niên này chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Gã lại hướng Quan Thổ giết tới, từng dải huyết quang phóng ra bao trùm trời đất vào trong, một cỗ uy áp khiến thời không sụp đổ nghiền ép xuống Quan Thổ.
“Ầm —“ Một cỗ thanh âm kinh khủng bỗng vọng đến, huyết quang vốn định đánh xuống thì bị một tiếng này chấn nát, trở nên mờ ảo, cả Thiên Địa như bị nứt toạc ra, thấy được vô số Tinh Thần như bị trảm rụng.
Thanh Vân Tông hiện ra từng tòa đại sơn huyết ảnh cũng như bị cỗ thanh âm này chấn nát, tan thành từng mảnh, nghe được từng tiếng “xì xèo” vang lên không dứt, toàn bộ huyết hà như bị thứ gì đó ăn mòn, bốc lên từng đợt khói đen quỷ dị.
Lục Chiến Quần đồng tử co rút lại, chợt thấy huyết nhục trong cơ thể như sục sôi lên.
“Xì xèo —“ Đột nhiên một cánh tay đặt lên vai gã, sau đó bỗng thấy một cỗ ăn mòn lực lượng như điên cuồng cắn nuốt lấy gã, lúc này Lục Chiến Quần miễn cưỡng quay đầu nhìn lại, nhưng càng khiếp sợ là thiếu niên gã xem thường trước đó lại đang tản ra từng cỗ lực lượng hắc ám, ăn mòn huyết quang trên người gã.
Dưới lực lượng hắc ám này, Lục Chiến Quần rõ ràng không thể phán kháng được, máu trong người cũng bị lực lượng này ăn mòn sạch sẽ. Ám diễm luôn luôn theo trên người gã, đốt cháy gã.
- Chó chết thì nên trở về với thùng rác đi!
Dạ Ảnh lãnh đạm nói một câu, hắc ám khí tức trên người càng thêm mãnh liệt, bao trùm lấy Lục Chiến Quần vào trong, trong vài giây ngắn ngủi, gã đã hóa thành hư không.
- Kết thúc... rồi?
Nằm bên dưới quan sát hết thảy, Quan Thổ ngơ ngác lẩm bẩm. Một Thánh Hoàng cứ như vậy mà chết rồi? Nên biết là Lục Chiến Quần này không đơn giản là Thánh Hoàng, sinh mệnh của gã mạnh mẽ vô cùng, trước đó dù bị lôi đình đánh thủng bụng nhưng vẫn không chết.
Thế nhưng không ngờ lại chết trong tay của thiếu niên này dễ dàng như vậy. Nhưng khi nhìn vào hắc ám chi khí đang không ngừng phun lên trên người Dạ Ảnh, gã liền minh bạch điều gì, đây hẳn là hắc khí này khắc với huyết quang của Lục Chiến Quần.
Giống như Thủy Hỏa tương khắc vậy!
Dạ Ảnh sau khi hoàn toàn đưa Lục Chiến Quần “vào thùng rác” thì lại ngẩng đầu lên nhìn trời, cười nhạt một tiếng, đột nhiên thấy hắn bước ra từng bước về phía trước:
- Ám Linh Thần Thể!
Đây chính là Thần Thể đứng thứ mười ba trong Vạn Cổ Thần Thể Bảng! Thần Thể này trước đây từng có người đem một Đại Thiên đều thôn phệ, khiến cho Vạn Tộc Chi Đế kinh sợ, cho dù là Vô Địch Cự Đầu cũng phải lựa chọn tránh né, có thể thấy kinh khủng cỡ nào.
Mặc dù lúc này chỉ là mô phỏng ra, hoàn toàn không thể so với chân chính Ám Linh Thần Thể, nhưng nếu dùng để đem phiến không gian này thôn phệ, quả thật không khó.
Đứng trong Vạn Cổ Thần Thể Bảng, không có thứ gì là tầm thường, Thần Thể nào cũng khiến cho Vũ Trụ này toàn bộ Cự Đầu đều thèm thuồng, cho nên liền biết sức hấp dẫn của nó, cũng có thể nhìn ra sự mạnh mẽ của Thần Thể.
Tại lúc này...
“Ầm! Ầm! Ầm! —“ Mỗi bước này đi ra giống như đạp lên Thiên Địa, khi hắn đạp xuống một bước, chợt thấy hắc ám chi khí trên người hắn càng điên cuồng dâng ra, dưới hắc ám chi khí càng lúc càng dâng ra này, cả thế giới như nứt ra từng mảnh.
Hắc ám chi khí kéo thẳng lên trời, đụng đến Thương Thiên, bao trùm toàn bộ Thanh Vân Tông vào trong, cái tấm lưới cầu vồng kia cũng bị hắc ám bọc lấy.
Hắc ám kinh khủng dâng trào, Thiên Địa đen như mực, vô tận Tinh Thần bên trên cũng bị hắc ám này thôn phệ vào trong, mọi thứ bên trong hắc ám đều tựa hồ trở nên không rõ, bất kể không gian, thời gian, hay vẫn là đại đạo pháp tắc, không gì có thể tồn tại trong hắc ám này.
Ám Linh Thần Thể, đó chính là thôn phệ hết thảy, ăn mòn tất cả Thần Thể. Hắc ám chi khí của nó bào trùm ra, quản chi là Thiên Địa, vẫn là Tam Thiên Thế Giới phía trên, cuối cùng vẫn bị nó nuốt chủng hết tất cả.
Trên trời cao từng tiếng xì xèo vang lên không ngừng, dưới hắc ám chi khí thôn phệ, tấm lưới cầu vồng như là phiến băng bị ném vào Hỏa Diệm Sơn, lập tức tan biến đi, cho dù là có phòng ngự kiêng cố cỡ nào, so với hắc ám chi khí thôn phệ này, quả thật như sâu kiến đồng dạng, không làm được gì.
Liền trong nháy mắt thấy được tấm lưới cầu vồng đó xuất hiện một vết nứt, từ bên trên vết nứt bỗng chiếu rọi xuống một đạo kim sắc, kim sắc càng lúc càng lớn, kèm theo từng tiếng nổ ầm ầm vọng xuống.
“Oanh! —“ Một tiếng chấn động vang lớn, từng mảnh không gian nứt vỡ bắn ra tán loạn, từ trong vết nứt đó thấy được vô số đạo lôi đình đánh xuống, vô số đạo lôi đình mang theo Thiên uy đánh xuống, lập tức khiến cho trời rung đất lở.
Nếu như có ai ở đây chứng kiến đạo lôi đình này chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp, bởi mỗi đạo lôi đình này, chính là Thiên Kiếp.
Thiên Kiếp, đó chính là Thương Thiên đánh xuống kiếp nạn!
Nếu như ngươi vượt qua được, ngươi sẽ được Thiên Địa thừa nhận, thành tựu sau này chắc chắn không tầm thường.
Nhưng nếu ngươi không vượt qua được, ngươi sẽ tan thành mây khói!
Lúc này đây, Thiên Kiếp đánh xuống Thanh Vân Tông, nói rõ Thanh Vân Tông kiếp nạn đã đến.
Hơn thế nữa, Thiên Kiếp này lại do Nghịch Thiên Hoán Vận mà ra, cuối cùng bị Thiên phát hiện, đây càng thêm kinh khủng Thiên Kiếp!
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook