Vạn Cổ Ma Thần
-
Chương 116: Đồ Diệt Thiên Hoàng
“Rầm! Rầm!” Vô số tiếng nặng nề vang lên, lốc xoáy vừa rơi xuống đã nghiền nát vạn pháp, trời đất tối sầm, tòan bộ Tinh Thần ở hư không xa xôi trên kia cứ như bị hút xuống, thấy được tinh quang đều bị lốc xoáy cực đại kia hút vào, một tia ánh sang cũng không thoát được ra.
Nhìn lốc xoáy này rơi xuống mà toàn bộ đều im lặng, không một tiếng động, phảng phất đều bị chấn kinh, không cách nào phát ra một tiếng được. Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, lốc xoáy này làm bọn hắn cảm thấy cả linh hồn đều bị hút vào, vô cùng kinh khủng.
Mặc dù Phong Tuyết chỉ có thực lực Thiên Hoàng trung kỳ, thế nhưng tại một kích này đánh ra, rõ ràng là đã mơ hồ chạm tới Thiên Hoàng đỉnh phong lực lượng. Thiên Hoàng trung kỳ cùng Thiên Hoàng đỉnh phong đó là cách biệt giữa trời và đất, vậy mà nàng ta có thể đánh ra một kích mạnh mẽ thế này, rõ là một thiên tài.
Phong Tuyết sau khi đánh xuống lốc xoáy cực đại này, mọi thứ trước mắt liền trở nên mơ hồ, nếu như không phải là ý chí kiên cường thì đã ngất đi rồi.
Lốc xoáy phá toái mọi thứ rơi xuống, mọi thứ bị xoắn nát, thời không nứt vỡ ra, tựa hồ như là đang có thiên thạch từ thiên ngoại rơi xuống, mang theo áp lực bao trùm vạn dặm.
- Một kích này, đáng để ta sử ra chút thực lực!
Đối diện với lốc xoáy cực đại rơi xuống này, Dạ Ảnh cuối cùng cũng ngẩng nhẹ đầu lên, quát một tiếng:
- Hỗn Độn Vô Quang Thể!
Dứt lời, nghe một tiếng “oanh” vang lên, hắc bào đập mạnh, bỗng thấy quang mang phô thiên cái địa, tinh quang che lấy toàn bộ Thiên Địa, lúc này trong tinh quang vô hạn có vô số Tinh Cầu nối tiếp nhau đi ra, vạn đạo Dải Ngân Hà chảy xuôi từ vô tận Thời Đại mà tới, lập tức toàn bộ ánh sáng đều rơi xuống, tinh quang lóe lên soi sáng cả Vạn Cổ Hắc Ám.
“Oanh, oanh, oanh...” Liên tiếp từng tiếng vang lên, thấy được Hư không sập đổ, không gian đổ nát, thời gian như ngừng chảy, toàn bộ vạn pháp đều hóa thành hư vô, ngay sau đó một cỗ uy áp vô địch tản ra, thiên địa chi uy kinh khủng chấn kinh vạn giới!
Dị tượng khủng bố để toàn bộ đều kinh hãi, thiên địa chi uy tản ra khiến tất cả đều quỳ rầm rập xuống, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên, mà dù có muốn cũng không ngẩng lên được.
Trung tâm Thiên Địa chợt lắc lư, vô số Tinh Cầu chấn động bay lên, tại trên bầu trời bành trướng lên, ngay lập tức này đụng nát Thương Khung, quang mang tản ra như hải dương mênh mông, đem mọi ngỏ ngách đều rọi sáng.
- Đến đi!
Dạ Ảnh quát một tiếng vang vọng, uy áp kinh khủng tản ra làm không gian run rẩy, phía sau hắn từng khỏa Tinh Cầu đã tản ra tinh quang vô tận, đem cả Thanh Vân Tông đều rực sáng lên.
“Oanh! —“ một tiếng thật lớn, ngay tại cổ lốc xoáy cực đại khủng khiếp rơi xuống, Dạ Ảnh dạp ra một bước, trên đỉnh đầu vô số khỏa Tinh Cầu rạch không rơi xuống, lực lượng vô tận đụng đến không gian nát bấy, tại bên trên lốc xoáy đánh tới, tinh quang vô hạn chiếu rọi đi ra.
“Oanh! Oanh! —“ Thiên Địa run chuyển, lốc xoáy cực địa mạnh mẽ tản ra lực hút khủng khiếp tại trên vô số Tinh Cầu đó hút lên, khi Tinh Cầu bị hút vào, cả lốc xoáy đều kịch liệt run rẩy, thấy được lốc xoáy cực đại này bị Tinh Cầu đụng đến, bắt đầu nứt ra từng vết nứt.
Theo một khắc ngắn ngủi, Tinh Cầu toàn bộ rơi xuống, đem lốc xoáy cực đại đụng vỡ nát. Bởi vì Tinh Cầu ẩn chứa lực lượng quá kinh khủng, lốc xoáy cực đại cuối cùng cũng không chịu đựng được nó đụng đến, liên trong nháy mát hóa thành vô số lốc xoáy nhỏ, rồi biến mất hoàn toàn.
Tại lúc này, khi lốc xoáy cực đại biến mất, Phượng Tuyết cũng phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch được Trần Quốc đỡ lấy.
Cả hai người đều hoảng sợ nhìn lốc xoáy cực đại mạnh mẽ kia bị phá hủy dễ dàng, không ai nói năng gì. Ai mà ngờ tới, một chiêu mạnh mẽ như vậy cuối cùng lại không làm được gì, mà còn bị phá hủy một cách đơn giản!
Thời khắc này, toàn bộ đều trở nên im lặng, phảng phất như là pho tượng bất động.
Sợ!
Khiếp sợ hoàn toàn!
Thủ đoạn tuyệt luân, lực lượng lại mạnh mẽ, đây rốt cuộc là thiên tài nơi nào, tại sao lại tới Thanh Vân Tông bọn hắn gây sự?
Không ai biết, cũng không ai dám hỏi.
- Nên là thời điểm kết thúc!
Thời điểm này Dạ Ảnh chợt bước tới một bước, vừa bước ra một bước này, Thiên Địa trong nháy mắt lướt qua, tựa hồ chỉ cần hắn bước tới một bước thì cho dù là khoảng cách xa xôi ở đâu cũng chỉ trong nháy mắt.
“Oanh! —“ Trời đất nổ vang, Dạ Ảnh đấm ra một quyền, lực lượng mạnh mẽ tràn ra ngoài, tinh quang trong chớp mắt phun trào đi ra, nghe một tiếng oanh minh liền thấy vô số ánh sáng đủ màu sắc liền theo tay của hắn đánh ra, một tiếng vỡ nát do thời không vang lên.
Một quyền này chôn vùi Âm Dương, xé rách Ngũ Hành, toàn bộ vạn đạo vạn pháp đều biến mất, thay vào đó là tinh quang vô hạn, vô số ánh sáng che phủ trời đất vào trong, tựa hồ trong một quyền này, hắn chính là phá diệt mọi thứ, thay đổi trật tự, tự mình chưởng quản!
- Phá!
Trần Quốc kinh hãi vạn phần, hắn hét một tiếng thật lớn, vô tận thanh quang lập tức dâng trào lên trời, lực lượng mạnh mẽ ầm ầm đánh xuống, không gian chấn động vang lên từng tiếng nứt vỡ.
Đại thụ chợt phóng tới ngăn cản trước mắt, thanh quang khủng bố từ nó tràn ra, tựa hồ muốn đem một kích này ngăn lấy, thanh quang lực lượng mạnh mẽ tuyệt luân hướng tới một quyền của Dạ Ảnh đánh lên.
Thế nhưng là một quyền này đánh ra tựa như là tuyệt diệt, toàn bộ mọi thứ ngăn cản đều trở nên mỏng manh, không có thứ gì có thể ngăn được, cho dù là đại thụ tản ra vô tận thanh quang, cuối cùng cũng không ngăn cản được mảy may.
“Phanh! —“ Một tiếng, chỉ gặp thanh quang vỡ nát, từng đạo thanh quang tan thành mây khói, tại bên dưới một quyền này, quản chi Trần Quốc đánh ra một kích mạnh mẽ vẫn không ngăn được một quyền này của Dạ Ảnh một lúc.
Sau khi phá hủy thanh quang, Dạ Ảnh một quyền đánh lên đại thụ to lớn kia, lập tức một tiếng "phanh" vang lên, khi một quyền đại lên, chỉ gặp đại thụ nổ tung, vô tận thanh quang trong nháy mắt biến mất, hóa thành vô số mảnh vụn.
“Banh! —“ Quyền mang phá vỡ đại thụ, liền hướng Trần Quốc đánh tới, dưới lực lượng tuyệt đối này, Trần Quốc trong chớp mắt bị chấn thành huyết vụ, thậm chí cả huyết nhục cũng bị ép diệt, xương cốt cũng không còn.
Đánh chết Trần Quốc, một quyền này vẫn y nguyên đánh về phía sau, chính là hướng đến Phượng Tuyết phía sau giết tới, không vì cái gì mà thay đổi mục đích.
- Dừng tay!
“Rầm!” Khi quyền mang này vừa lúc muốn đánh tới, một tiếng gầm thét khiến trời xanh run rẩy, một cỗ uy áp cường đại ập tới, từng tiếng vỡ nát của thời không vang lên, dưới một tiếng gầm này, thấy được vạn dặm vọng lại từng đợt tiếng nổ, tàn phá bát phương, để vạn vật vì đó mà run rẩy.
Thế nhưng dù vậy, quyền mang vẫn không chút dừng lại, thậm chí là nhanh hơn, tinh quang cuồn cuộn trào ra, đánh vỡ thời không mà tới.
“Bá! —“ Một quyền đánh lên Phượng Tuyết, lực lượng vô địch đánh tới, trong nháy mắt này mọi thứ bị chôn vùi, hết thảy bị trấn diệt, liền thấy huyết tinh bắn ra, cốt nhục vỡ nát, đến cả một cơ hội gào thét cũng không có, cứ như thế mà chết!
Chỉ là một cái chớp mắt, thế nhưng lại khiến hai Thiên Hoàng chết!
Nói ra chuyện này chỉ sợ không ai tin, nhưng đó là sự thật.
Toàn bộ đệ tử bên dưới đã bị dọa chết không biết bao nhiêu người, có người không chịu nổi áp lực khủng khiếp mà chết, cũng có người vì bị lực lượng tản ra chấn chết, nói chung là rất nhiều.
Lúc này đây, Dạ Ảnh thu hồi tay lại, ở nơi tay hắn, tinh quang còn tản ra nhàn nhạt, mơ hồ thấy được Tinh Không bên trên xoay chuyển, Dải Ngân Hà như là khắc ở lòng bàn tay, chậm rãi chớp lóe lên ánh sáng huyền ảo.
Chỉ là, chính bàn tay đầy thần kì huyền ỏa này đem hai vị Thiên Hoàng giết chết, huyết tinh mơ hồ còn tại bên trên truyền ra, thật lâu sau mùi máu tươi mới tản đi được một chút.
Chợt một tiếng “oanh” vang lên, không gian phía trước chợt chấn động, từ bên trong Băng Lãnh Sương đi ra, nàng từ đầu đã rơi khỏi nơi chiến đấu này mà đứng ở một nơi khác quan sát. Nhìn thấy mọi chuyện đã kết thúc, nàng cũng trở lại.
Mặc dù nơi này huyết tinh nồng đậm đầy khó chịu, thế nhưng nàng không chút biến sắc, vẫn lạnh nhạt như cũ, nàng như không quan tâm mọi thứ bên ngoài.
Sau đó Dạ Ảnh quay đầu lịa, lạnh lùng nhìn đến phía bên trong từng dãy núi liên miên kéo dài kia, ngay tại nơi đó thấy được vô số đạo quang ánh chớp ẩn chớp hiện xuyên không mà tới, tốc độ cực nhanh, chỉ vài hơi thở đã đi được vạn dặm.
Khi những đạo thân ảnh này vừa chớp ẩn chớp hiện đi tới, trời đất như quay cuồng, Đại Nhật trên trời rơi xuống phía dưới, uy áp cực khủng từ nơi đó truyền tới, không gian vỡ nát, từng cái hố đen xuất hiện ra, quang mang che vạn dặm, phủ kín cả Thiên Địa.
- Tiểu tử càn rỡ!
Một đạo thanh âm giận dữ vang lên, sóng âm như bão táp, một tiếng chấn vỡ Tinh Thần, Đại Nhật như bị dập tắt, uy áp mạnh mẽ tuyệt luân đánh tới, để không gian nổi lên từng trận kinh đào hải lãng cao vạn trượng.
“Oanh, oanh, oanh...” Từng đợt thanh âm vang lên, chỉ gặp quang mang điên cuồng trút ra, tại trên bầu trời dâng lên, lúc này thấy được từng mảnh từng mảnh vết nứt, chỉ gặp thiên địa vỡ vụn ra, không gian lắc lư chấn động dữ dội.
...
Nhìn lốc xoáy này rơi xuống mà toàn bộ đều im lặng, không một tiếng động, phảng phất đều bị chấn kinh, không cách nào phát ra một tiếng được. Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, lốc xoáy này làm bọn hắn cảm thấy cả linh hồn đều bị hút vào, vô cùng kinh khủng.
Mặc dù Phong Tuyết chỉ có thực lực Thiên Hoàng trung kỳ, thế nhưng tại một kích này đánh ra, rõ ràng là đã mơ hồ chạm tới Thiên Hoàng đỉnh phong lực lượng. Thiên Hoàng trung kỳ cùng Thiên Hoàng đỉnh phong đó là cách biệt giữa trời và đất, vậy mà nàng ta có thể đánh ra một kích mạnh mẽ thế này, rõ là một thiên tài.
Phong Tuyết sau khi đánh xuống lốc xoáy cực đại này, mọi thứ trước mắt liền trở nên mơ hồ, nếu như không phải là ý chí kiên cường thì đã ngất đi rồi.
Lốc xoáy phá toái mọi thứ rơi xuống, mọi thứ bị xoắn nát, thời không nứt vỡ ra, tựa hồ như là đang có thiên thạch từ thiên ngoại rơi xuống, mang theo áp lực bao trùm vạn dặm.
- Một kích này, đáng để ta sử ra chút thực lực!
Đối diện với lốc xoáy cực đại rơi xuống này, Dạ Ảnh cuối cùng cũng ngẩng nhẹ đầu lên, quát một tiếng:
- Hỗn Độn Vô Quang Thể!
Dứt lời, nghe một tiếng “oanh” vang lên, hắc bào đập mạnh, bỗng thấy quang mang phô thiên cái địa, tinh quang che lấy toàn bộ Thiên Địa, lúc này trong tinh quang vô hạn có vô số Tinh Cầu nối tiếp nhau đi ra, vạn đạo Dải Ngân Hà chảy xuôi từ vô tận Thời Đại mà tới, lập tức toàn bộ ánh sáng đều rơi xuống, tinh quang lóe lên soi sáng cả Vạn Cổ Hắc Ám.
“Oanh, oanh, oanh...” Liên tiếp từng tiếng vang lên, thấy được Hư không sập đổ, không gian đổ nát, thời gian như ngừng chảy, toàn bộ vạn pháp đều hóa thành hư vô, ngay sau đó một cỗ uy áp vô địch tản ra, thiên địa chi uy kinh khủng chấn kinh vạn giới!
Dị tượng khủng bố để toàn bộ đều kinh hãi, thiên địa chi uy tản ra khiến tất cả đều quỳ rầm rập xuống, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên, mà dù có muốn cũng không ngẩng lên được.
Trung tâm Thiên Địa chợt lắc lư, vô số Tinh Cầu chấn động bay lên, tại trên bầu trời bành trướng lên, ngay lập tức này đụng nát Thương Khung, quang mang tản ra như hải dương mênh mông, đem mọi ngỏ ngách đều rọi sáng.
- Đến đi!
Dạ Ảnh quát một tiếng vang vọng, uy áp kinh khủng tản ra làm không gian run rẩy, phía sau hắn từng khỏa Tinh Cầu đã tản ra tinh quang vô tận, đem cả Thanh Vân Tông đều rực sáng lên.
“Oanh! —“ một tiếng thật lớn, ngay tại cổ lốc xoáy cực đại khủng khiếp rơi xuống, Dạ Ảnh dạp ra một bước, trên đỉnh đầu vô số khỏa Tinh Cầu rạch không rơi xuống, lực lượng vô tận đụng đến không gian nát bấy, tại bên trên lốc xoáy đánh tới, tinh quang vô hạn chiếu rọi đi ra.
“Oanh! Oanh! —“ Thiên Địa run chuyển, lốc xoáy cực địa mạnh mẽ tản ra lực hút khủng khiếp tại trên vô số Tinh Cầu đó hút lên, khi Tinh Cầu bị hút vào, cả lốc xoáy đều kịch liệt run rẩy, thấy được lốc xoáy cực đại này bị Tinh Cầu đụng đến, bắt đầu nứt ra từng vết nứt.
Theo một khắc ngắn ngủi, Tinh Cầu toàn bộ rơi xuống, đem lốc xoáy cực đại đụng vỡ nát. Bởi vì Tinh Cầu ẩn chứa lực lượng quá kinh khủng, lốc xoáy cực đại cuối cùng cũng không chịu đựng được nó đụng đến, liên trong nháy mát hóa thành vô số lốc xoáy nhỏ, rồi biến mất hoàn toàn.
Tại lúc này, khi lốc xoáy cực đại biến mất, Phượng Tuyết cũng phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch được Trần Quốc đỡ lấy.
Cả hai người đều hoảng sợ nhìn lốc xoáy cực đại mạnh mẽ kia bị phá hủy dễ dàng, không ai nói năng gì. Ai mà ngờ tới, một chiêu mạnh mẽ như vậy cuối cùng lại không làm được gì, mà còn bị phá hủy một cách đơn giản!
Thời khắc này, toàn bộ đều trở nên im lặng, phảng phất như là pho tượng bất động.
Sợ!
Khiếp sợ hoàn toàn!
Thủ đoạn tuyệt luân, lực lượng lại mạnh mẽ, đây rốt cuộc là thiên tài nơi nào, tại sao lại tới Thanh Vân Tông bọn hắn gây sự?
Không ai biết, cũng không ai dám hỏi.
- Nên là thời điểm kết thúc!
Thời điểm này Dạ Ảnh chợt bước tới một bước, vừa bước ra một bước này, Thiên Địa trong nháy mắt lướt qua, tựa hồ chỉ cần hắn bước tới một bước thì cho dù là khoảng cách xa xôi ở đâu cũng chỉ trong nháy mắt.
“Oanh! —“ Trời đất nổ vang, Dạ Ảnh đấm ra một quyền, lực lượng mạnh mẽ tràn ra ngoài, tinh quang trong chớp mắt phun trào đi ra, nghe một tiếng oanh minh liền thấy vô số ánh sáng đủ màu sắc liền theo tay của hắn đánh ra, một tiếng vỡ nát do thời không vang lên.
Một quyền này chôn vùi Âm Dương, xé rách Ngũ Hành, toàn bộ vạn đạo vạn pháp đều biến mất, thay vào đó là tinh quang vô hạn, vô số ánh sáng che phủ trời đất vào trong, tựa hồ trong một quyền này, hắn chính là phá diệt mọi thứ, thay đổi trật tự, tự mình chưởng quản!
- Phá!
Trần Quốc kinh hãi vạn phần, hắn hét một tiếng thật lớn, vô tận thanh quang lập tức dâng trào lên trời, lực lượng mạnh mẽ ầm ầm đánh xuống, không gian chấn động vang lên từng tiếng nứt vỡ.
Đại thụ chợt phóng tới ngăn cản trước mắt, thanh quang khủng bố từ nó tràn ra, tựa hồ muốn đem một kích này ngăn lấy, thanh quang lực lượng mạnh mẽ tuyệt luân hướng tới một quyền của Dạ Ảnh đánh lên.
Thế nhưng là một quyền này đánh ra tựa như là tuyệt diệt, toàn bộ mọi thứ ngăn cản đều trở nên mỏng manh, không có thứ gì có thể ngăn được, cho dù là đại thụ tản ra vô tận thanh quang, cuối cùng cũng không ngăn cản được mảy may.
“Phanh! —“ Một tiếng, chỉ gặp thanh quang vỡ nát, từng đạo thanh quang tan thành mây khói, tại bên dưới một quyền này, quản chi Trần Quốc đánh ra một kích mạnh mẽ vẫn không ngăn được một quyền này của Dạ Ảnh một lúc.
Sau khi phá hủy thanh quang, Dạ Ảnh một quyền đánh lên đại thụ to lớn kia, lập tức một tiếng "phanh" vang lên, khi một quyền đại lên, chỉ gặp đại thụ nổ tung, vô tận thanh quang trong nháy mắt biến mất, hóa thành vô số mảnh vụn.
“Banh! —“ Quyền mang phá vỡ đại thụ, liền hướng Trần Quốc đánh tới, dưới lực lượng tuyệt đối này, Trần Quốc trong chớp mắt bị chấn thành huyết vụ, thậm chí cả huyết nhục cũng bị ép diệt, xương cốt cũng không còn.
Đánh chết Trần Quốc, một quyền này vẫn y nguyên đánh về phía sau, chính là hướng đến Phượng Tuyết phía sau giết tới, không vì cái gì mà thay đổi mục đích.
- Dừng tay!
“Rầm!” Khi quyền mang này vừa lúc muốn đánh tới, một tiếng gầm thét khiến trời xanh run rẩy, một cỗ uy áp cường đại ập tới, từng tiếng vỡ nát của thời không vang lên, dưới một tiếng gầm này, thấy được vạn dặm vọng lại từng đợt tiếng nổ, tàn phá bát phương, để vạn vật vì đó mà run rẩy.
Thế nhưng dù vậy, quyền mang vẫn không chút dừng lại, thậm chí là nhanh hơn, tinh quang cuồn cuộn trào ra, đánh vỡ thời không mà tới.
“Bá! —“ Một quyền đánh lên Phượng Tuyết, lực lượng vô địch đánh tới, trong nháy mắt này mọi thứ bị chôn vùi, hết thảy bị trấn diệt, liền thấy huyết tinh bắn ra, cốt nhục vỡ nát, đến cả một cơ hội gào thét cũng không có, cứ như thế mà chết!
Chỉ là một cái chớp mắt, thế nhưng lại khiến hai Thiên Hoàng chết!
Nói ra chuyện này chỉ sợ không ai tin, nhưng đó là sự thật.
Toàn bộ đệ tử bên dưới đã bị dọa chết không biết bao nhiêu người, có người không chịu nổi áp lực khủng khiếp mà chết, cũng có người vì bị lực lượng tản ra chấn chết, nói chung là rất nhiều.
Lúc này đây, Dạ Ảnh thu hồi tay lại, ở nơi tay hắn, tinh quang còn tản ra nhàn nhạt, mơ hồ thấy được Tinh Không bên trên xoay chuyển, Dải Ngân Hà như là khắc ở lòng bàn tay, chậm rãi chớp lóe lên ánh sáng huyền ảo.
Chỉ là, chính bàn tay đầy thần kì huyền ỏa này đem hai vị Thiên Hoàng giết chết, huyết tinh mơ hồ còn tại bên trên truyền ra, thật lâu sau mùi máu tươi mới tản đi được một chút.
Chợt một tiếng “oanh” vang lên, không gian phía trước chợt chấn động, từ bên trong Băng Lãnh Sương đi ra, nàng từ đầu đã rơi khỏi nơi chiến đấu này mà đứng ở một nơi khác quan sát. Nhìn thấy mọi chuyện đã kết thúc, nàng cũng trở lại.
Mặc dù nơi này huyết tinh nồng đậm đầy khó chịu, thế nhưng nàng không chút biến sắc, vẫn lạnh nhạt như cũ, nàng như không quan tâm mọi thứ bên ngoài.
Sau đó Dạ Ảnh quay đầu lịa, lạnh lùng nhìn đến phía bên trong từng dãy núi liên miên kéo dài kia, ngay tại nơi đó thấy được vô số đạo quang ánh chớp ẩn chớp hiện xuyên không mà tới, tốc độ cực nhanh, chỉ vài hơi thở đã đi được vạn dặm.
Khi những đạo thân ảnh này vừa chớp ẩn chớp hiện đi tới, trời đất như quay cuồng, Đại Nhật trên trời rơi xuống phía dưới, uy áp cực khủng từ nơi đó truyền tới, không gian vỡ nát, từng cái hố đen xuất hiện ra, quang mang che vạn dặm, phủ kín cả Thiên Địa.
- Tiểu tử càn rỡ!
Một đạo thanh âm giận dữ vang lên, sóng âm như bão táp, một tiếng chấn vỡ Tinh Thần, Đại Nhật như bị dập tắt, uy áp mạnh mẽ tuyệt luân đánh tới, để không gian nổi lên từng trận kinh đào hải lãng cao vạn trượng.
“Oanh, oanh, oanh...” Từng đợt thanh âm vang lên, chỉ gặp quang mang điên cuồng trút ra, tại trên bầu trời dâng lên, lúc này thấy được từng mảnh từng mảnh vết nứt, chỉ gặp thiên địa vỡ vụn ra, không gian lắc lư chấn động dữ dội.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook