Vạn Cổ Ma Thần
Chương 113: Giết tới Thanh Vân Tông

Một chỉ này đủ để người ta kinh ngạc, có thể nghiền không gian, chấn vạn vật, mạnh mẽ đủ đem một đại sơn nghiền ép trong nháy mắt.

Thế nhưng là, tại trong mắt của Băng Lãnh Sương, một chỉ này thật sự không đủ xem, tựa hồ đây chỉ là trẻ con đánh đấm, không được nàng để trong mắt.

Một kiếm chém lên, kiếm khí điên cuồng mà ra, trong chớp mắt cắt vụn thời không, cắt nát vạn giới, một đạo lam quang xé trời mà ra, tại trên Chỉ Sơn kia chém đến.

“Xẹt —” một tiếng đơn giản, kiếm khí chém lên cho dù là thế giới cũng bị chém thành vạn mảnh, bầu trời rạch dài một đường đen, kiếm khí này vạch lên, đó chính là vạn pháp run phục.

Bị kiếm khí này chém lên, thậm chí kiếm khí chưa đến, chỉ với quang mang rạch ra cũng đã đem Chỉ Sơn chém thành ngàn vạn mảnh nhỏ, không một tiếng động, vô thanh vô tức đem Chỉ Sơn này chém vụn, tan biến vào hư không đằng sau.

- Không!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lăng Tiếu mắt đỏ hoảng sợ muốn quay đầu chạy đi.

Nhưng...

“Phốc —” Một tiếng vang lên, thấy một luồng huyết quang phun trào lên, bầu trời rơi vải xuống từng giọt máu tươi, lúc này thấy được trên bầu trời rơi xuống hai mảnh thi thể, thi thể này bị chém ra làm đôi.

Không để người khác kịp phản ứng...

Lại thấy một đạo quang mang lướt ra, tại ngay phía sau thi thể đó chém ra, lập tức một tiếng rẹt vang lên, một thi thể khác lại nằm xuống, thi thể này chính là không có đầu, mắt cũng không có nhắm lại.

Khi máu chảy ra, lại bị một đạo hàn băng đông cứng lại, máu tươi không dính lên mặt đất, hết thảy đều nhanh gọn, không mất một chút thời gian nào.

Ra vỏ, vào vỏ... đó chính là lấy đi hai sinh mệnh!

Không chút do dự.

Một Thiên Hoàng cùng một Nhân Hoàng cứ như mà chết, chưa kịp để bọn hắn kịp hiểu ra là đang đối mặt với ai, thậm chí là kẻ tên Lâm Tam có thực lực Nhân Hoàng kia, chưa kịp đánh ra một quyền một cước gì thì đã bị Băng Lãnh Sương một kiếm chém chết.

Rõ ràng bi ai, vốn chỉ là hắn muốn ra ngoài chơi, thuận tiện giúp Lục Mặc Tâm một chút, nhưng cuối cùng chưa hiểu gì đã chết oan!

Thời điểm này, Lục Mặc Tâm đánh đến Dạ Ảnh, lực lượng như muốn phá vỡ không gian mà đến, ngay tại lúc còn đang cách yết hầu của Dạ Ảnh một đoạn cực ngắn, hắn cười lên đắc ý, cuối cùng cũng có thể giải được nổi khó chịu trong lòng, thế nhưng trong chớp mắt đó, mắt hắn trừng lớn vô cùng không tin được, tại ngực hắn, một lưỡi kiếm lạnh băng đâm xuyên tim hắn, hàn khí từ lưỡi kiếm lạnh lẽo tản ra, tại người hắn lan ra.

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, cả người hắn trở thành một tòa băng điêu hình người, trên mặt vẫn còn biểu cảm như vậy, nhưng sinh khí trong người đã đứt đoạn, rõ ràng là đã chết.

“Oanh! —” một tiếng, băng điêu chợt nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ, tại không gian bên trên biến mất, không chút dấu vết, như là chưa từng có băng điêu xuất hiện tại trên đời này vậy.

Băng Lãnh Sương giết ba người xong, mặt không chút đổi sắc, tựa hồ vừa rồi không phải giết người, mà là giết một con kiến hôi, không đáng để tâm.

Mạc Huyền Nhi chỉ nhẹ thở ra, nhưng nghĩ tới cũng là bọn hắn tự chuốc lấy, nàng liền không còn để ý nữa, cười lên vui vẻ, chạy tới ôm lấy Băng Lãnh Sương, ngọt ngào nói:

- Sương tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại.

Băng Lãnh Sương thu lại vẻ lạnh lùng, nhẹ xoa đầu Mạc Huyền Nhi, nói:

- Muội cũng rất lợi hại mà...

Lại nhìn tới Dạ Ảnh, đây mới là người lợi hại nhất a, chỉ là hắn không thể hiện ra mà thôi.

Mạc Huyền Nhi nghe nói vậy thì cười khổ nói:

- Muội nào có lợi hại, đến cả giúp Dạ đại ca một chút không được, chỉ khiến hắn thêm phiền toái. Nếu muội mà lợi hại như tỷ tỷ thì sẽ không để đại ca phải phiền toái như thế rồi.

Nàng cảm thấy tự mình gây ra phiền toái cho Dạ Ảnh, nếu không phải vì nàng thì làm sao đám người Lục Mặc Tâm này trêu chọc vào Dạ Ảnh chứ. Nếu nàng mà mạnh mẽ như Băng Lãnh Sương, thì những kẻ thiếu gia, công tử kia cần gì phải để Dạ Ảnh tự mình ra tay?

Không phải Dạ Ảnh luôn ẩn giấu thực lực của mình sao, hắn lần này bộc lộ ra, liệu có gây ảnh hưởng gì không? Nếu như hắn bị gì, không phải cả đời nàng đều áy náy sao?

- Giữa cả Thiên Địa này, người có thể giúp được ta không quá vài người, ngươi không giúp được cũng là bình thường, không cần phải đê tâm làm gì.

Lúc này Dạ Ảnh lạnh nhạt lên tiếng.

Quả thật, trong Thiên Địa này, người có thể để hắn coi trọng quả thật không quá vài người, người có thể giúp được hắn đã ít càng thêm ít, cho nên Mạc Huyền Nhi không giúp được gì cũng là sự tình bình thường.

Mạc Huyền Nhi hơi thất vọng, nhỏ giọng nói:

- Vậy không còn cách nào sao?

Dạ Ảnh đưa mắt nhìn đến một điểm xa xôi ở trên trời, nhẹ cười nói ra:

- Vậy ngươi trước tiên dẫn chúng ta tới Thanh Vân Tông đi!

Nàng không hiểu Dạ Ảnh là rốt cuộc muốn làm gì.

- Đi luôn ngay lúc này?

Nàng hỏi.

Khi thấy Dạ Ảnh gật đầu liền không hỏi thêm gì nữa mà quay người lướt đi, thân ảnh lướt lên vài lần đã biến mất ở một góc không gian không ai để ý tới.

Băng Lãnh Sương khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, chỉ là không biết chuyện này sẽ là chuyện gì?

Dạ Ảnh bỗng lên tiếng:

- Đi thôi! Nên là thời điểm lộ ra một chút nanh vuốt rồi, nếu không, bọn hắn lại cho rằng ta dễ trêu chọc đây.

Khi hắn nói câu này, mười phần tùy ý, thế nhưng là, một câu giống như phán xét xuống, giống như là Chúa Tể thẩm phán, nhãn quang chớp lóe xoay tròn đại đạo, một lời vừa ra làm rung động vạn phần.

...

Mạc Huyền Nhi cùng Dạ Ảnh, Băng Lãnh Sương ba người đi tới một ngọn núi nhỏ tràn đây cổ lão khí tức, bên trên ngọn núi này có một cái đạo môn cổ xưa, khí tức cổ lão chính là từ nó phát ra.

Đạo môn này không có cửa, mà có vô tận thanh quang tại trên đạo môn lưu chuyển, thanh quang như che lại toàn bộ phía sau đạo môn, không rõ phía sau đạo môn này rốt cuộc là thứ gì.

Khi ba người Dạ Ảnh tới đây, cũng không dừng lại mà đi thẳng vào bên trong đạo môn, lập tức thấy thanh quang chiếu rọi lên trên người bọn họ, chỉ trong nháy mắt đó, thấy được ba bóng người biến mất.

Thanh Vân Tông.

Đây là một không gian cách biệt, đất rộng trăm vạn, so với những thế lực bên ngoài Vũ Huyền Đại Lục kia đều muốn lớn hơn rất nhiều. Nơi này có từng đạo thần quang che khuất bầu trời, sơn hà vạn dặm hùng vĩ kéo dài bất tận, vô số đại thụ che trời như lơ lững tại trên không, đại khí tượng này vô cùng rung động lòng người.

Lúc này, ở Nghị Sự Đường.

Lưu Phong trưởng lão lên tiếng cười thoải mái:

- Ha hả, đám người Cửu Xà Yêu Môn biết chúng ta làm nhưng lại không có chứng cứ gì, chắc bọn hắn rất khó chịu.

- Đúng vậy, kế này của chúng ta chính là một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể đẩy Âm Dương Môn ra đầu ngọn sóng, lại có thể trả thù Cửu Xà Yêu Môn, quả thật rất tuyệt vời!

Tam Phong trưởng lão ngồi gần Lưu Phong gật đầu nói.

Quỳ Lai trưởng lão chính là người đề ra kế hoạch này, lúc này lão đang nhắm hờ mắt như ngủ, khí định thần nhàn, lão nhẹ mở miệng nói:

- Đừng nên vui mừng quá sớm, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.

Các vị trưởng lão khác nghe lão nói vậy cũng gật đầu, Quan Thổ cũng lên tiếng nói:

- Kế hoạch của chúng ta rất tuyệt, thế nhưng đám người kia vẫn không lên tiếng, rõ ràng là có chút không thích hợp, nhất là Âm Dương Môn, vốn là oan uổng, tại sao còn không giải thích đây? Hay bọn hắn có âm mưu gì?

Lời này đúng là để nhiều người phải suy ngẫm lại.

- Hừ, đám nửa đực nửa cái đó thì có âm mưu gì, bọn hắn không lên tiếng bởi vì biết cho dù lên tiếng cũng không giải quyết được gì, mà lại còn khiến cho bọn hắn bị nhiều người chú ý hơn. Vì vậy bọn hắn thà không lên tiếng còn hơn, dù sao cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới bọn hắn.

Lưu Phong hừ nói.

- Lưu trưởng lão nói thế thì thật không đúng rồi, Âm Dương Môn quỷ kế đa đoan, bọn hắn làm việc mà không có lợi liền không làm, ra tay ác độc, nếu chúng ta khinh suất không phải càng dễ sa vào bẫy của chúng?

Quan Thổ nhàn nhạt nói, lời hắn nói ra đều có đạo lý nhất định, khiến cho toàn bộ trưởng lão đều phải lưu tâm tới.

Lưu Phong có chút không phục, vốn còn muốn lên tiếng nói lại, thế nhưng lúc này chợt có một luồng khí tức lạnh lẽo truyền đến, ngay sau đó lại có từng tiếng hét đau đớn vang lên, mặc dù có chút mơ hồ, thế nhưng bọn hắn đều cảm nhận được rõ ràng.

- Phó Viễn đâu?

Cả đám trưởng lão nhíu mày, một người trong đó quát một tiếng.

Khi gã quát lên, âm thanh như sư tử rống giận, không gian run rẩy lên, thấy được một đạo quang mang nhanh chóng tại hư không hội tụ tới, ngay sau đó lại xuyên thủng hư không mà đi ra bên ngoài.

Khi lão vừa quát xong, chợt thấy một thân ảnh nhanh như chớp lóe lên, quỳ một chân cung kính nói:

- Phó Viễn có mặt.

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?

- Bên ngoài có ngoại nhân đánh đến, các đệ tử đang ngăn cản bọn hắn!

Phó Viễn mặt không đổi nói.

Đám người trưởng lão sắc mặt lạnh xuống, rõ ràng có người dám tại Thanh Vân Tông gậy sự, thật sự không để bọn hắn vào mắt rồi.

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương