Vạn Cổ Ma Thần
Chương 109: Tăng luôn

Cừu Thiếu Lâm thật sự bị dọa sợ, nhưng nghĩ đến đây cũng chỉ là một phàm nhân, cả người không một tia linh khí, có thể là hắn chỉ là tưởng tượng ra mà thôi, liền không chút sợ hãi, mà càng thêm phẫn nộ, quát:

- Tiểu tử chết tiệt! Dám tại trước mặt ta ngông cuồng!

“Ầm! —” Một tiếng như hổ rống, khi hắn quát một tiếng, trời đất như nổ vang, thiên khung run rẩy, vạn đạo pháp tắc như bị một tiếng này đánh nát, phá vỡ thời không mà ra, như là vạn thú tề âm, rung động trời đất.

Âm thanh nặng nề chấn lui tất cả mọi người, thánh uy như sóng thần dồn dập đánh lên hư không, khiến không gian xung quanh vạn dặm trở nên run rẩy, vỡ nát ra. Những người có thực lực bên dưới Thiên hoàng trong nháy mắt bị chấn chảy máu, thất thiểu phun huyết.

Tại dưới một tiếng này, toàn bộ những người nơi này đều tưởng rằng Dạ Ảnh đứng gần đó sẽ bị chấn thành thịt nát, dù sao thánh uy này cũng quá bá đạo.

Thế nhưng, khi bọn hắn tập trung nhìn lại, chờ đợi nhìn thấy thiếu niên cuồng ngạo kia bị ép chết kia, thì thay vì cười lên sảng khoái, bọn hắn lại trợn mắt há mồm, tựa như là có thể làm rớt cả mắt xuống dưới đất.

Tất cả mọi người lúc này đều có biểu cảm như vậy, không khí im lặng vô cùng, tựa hồ có thể nghe thấy được tiếng ruồi bay, muỗi kêu.

Một khắc ngắn ngủi trôi qua, sau đó là vô số tiếng ồn bạo phát ra, lập tức khiến nơi này trở nên kinh động nhiều người.

- Con bà nó...

- Thật sự là quỷ a...

- Gặp quỷ!

Vô số tu sĩ kinh hãi thốt lên khi thấy Dạ Ảnh tại dưới thánh uy đó vẫn nhàn hạ bình thản, không có như trong tưởng tượng của bọn hắn.

Dạ Ảnh đương nhiên sẽ không bị chút uy áp này chấn chết rồi, hắn chỉ đơn giản đứng ở đó, lạnh lùng nhìn tới Cừu Thiếu Lâm.

- Ngươi chỉ có chút này uy áp, cũng muốn hù dọa ta?

Hắn cười nhạt, nói ra.

Cừu Thiếu Lâm thấy Dạ Ảnh không bị làm sao rất kinh ngạc, hắn nghĩ trong người tiểu tử ngông cuồng này chắc hẳn có đem theo bảo vật chống đỗ uy áp, nên chống đỡ được uy áp của hắn.

Thế nhưng khi nghe thấy Dạ Ảnh lên tiếng cười ngạo đầy khinh thường như vậy, hắn thật sự chỉ muốn trong nháy mắt đem kẻ này chém hết tứ chi, ném vào Vạn Xà Quật vậy.

- Hừ!

Cừu Thiếu Lâm hừ lạnh một tiếng thật nặng, chợt thấy người hắn nổi lên từng đợt hào quang mạnh mẽ, hào quang dâng trào ra giống như Tinh Hà hạ xuống, vô số khỏa Tinh Thần lấp lánh soi sáng cả vạn dặm, rực lên như bầu trời sáng, chói cả mắt.

“Uỳnh, uỳnh...” hào quang dâng trào ra một cách điên cuồng, thấy được cả thời không cũng bị đánh nát, không gian bắt đầu nứt ra, vô số đạo hào quang bé nhỏ từ vết nứt mà ra, lập tức phủ kín khuông viên vạn dặm.

- Tiểu tử ngông cuồng, chết đi!

“Oanh! —“ một tiếng vọng cả đất trời, tại một tiếng này vang lên, bỗng thấy trong hào quang đó, xuất hiện ra một đại thủ rực chói hào quang, xuyên thủng qua thiên địa mà đánh xuống, lực lượng tuyệt mạnh, đủ để đem vạn dặm băng trôi nhấn chìm.

Đại thủ này, chấn vỡ không gian, lấy lực lượng tuyệt đối đánh nát pháp tắc, chấn nát vạn đạo, tại vô tận hào quang bên trên mà đánh xuống. Đại thủ như bao trùm vạn dặm bên trong, khi đại thủ đánh xuống, cả vạn dặm nơi này lập tức bị chấn run.

Toàn bộ người bên ngoài đều khiếp đảm, Thánh Nhân cuối cùng vẫn là Thánh Nhân, ra tay chính là khiến trời long đất lở, dời sông lấp biển.

“Chi, chi, chi...” Mênh mông hào quang rực lên, trong nháy mắt toàn bộ mọi người đều trở nên mờ mịt, đau mắt mà nhắm lại, không cách nào nhìn thấy được cảnh đại thủ này đánh xuống.

Dạ Ảnh nhìn đại thủ rơi xuống, cũng không một chút nào rung động, chỉ nhàn nhạt ngước đầu nhìn lên.

Bỗng ngay khi đại thủ đánh xuống, một đạo bóng người thon thả đầy kiên định lướt đến, tốc độ vô cùng nhanh chóng, tại trên đại thủ đánh đến.

Khi thấy bóng người này, hắn nhẹ nhướn mày.

“Ầm! — —“ Tiếng nổ vang trời, trên bầu trời bỗng nhiên truyền xuống một khí tức nặng nề, khí tức này truyền xuống lập tức bao phủ trời đất vào trong, mang theo hơi thở khủng bố, áp bách vô địch tản ra, thiên địa như bị uy áp này khiêu chiến, thị uy đồng dạng.

Một luồng quang mang nhàn nhạt như xuyên thủng cả hào quang mà ra, tại trước đại thủ rơi xuống đó hình thành nên một tấm chắn cứng rắn, tựa như cả trời sập đều chắn lại được, cứng rắn vô cùng, đên cả đại thủ cũng bị chống đỡ trong vòng vài cái nháy mắt!

Người nhảy vào này, chính là Mạc Huyền Nhi!

Sau khi đánh ngất hai vị sư huynh kia, nàng lại nhanh chóng trở về tìm Dạ Ảnh, thế nhưng khi mới trở về, đã thấy Dạ Ảnh chuẩn bị bị đại thủ đánh lên, nàng trong lúc đó không kịp suy nghĩ mà đã lướt đến, chống đỡ đại thủ kia giùm hắn.

Nàng thật sự thực lực không đủ, chỉ mới là Địa Hoàng, thế nhưng nhờ có Uy Thiên Thuẫn, nàng cũng có thể chống đỡ được một ít thời gian.

- Hừ!

Cừu Thiếu Lâm thấy thế cũng chỉ hừ lạnh đầy khinh thường, hào quang càng mạnh mẽ lót lên đại thủ.

“Oanh! —“ đại thủ càng thêm mạnh mẽ, hào quang như rực lửa đánh lên tấm chắn, lập tức sinh ra vô tận cuồng phong, hào quang như kim tuyến lấp lánh đầy tán loạn, chỉ là lúc này, không gian đã bị vỡ nát đến không cách nào vỡ nát thêm, lực lượng đáng sợ vô cùng.

Tấm chắn vô cùng cứng rắn, thế nhưng tại dưới đại thủ này đánh xuống, đều không cách nào ngăn chặn được, lập tức bị đánh nát.

“Phanh! —“ Cuối cùng, tại một tiếng này vang lên, tấm chắn vỡ tan, hóa thành vô số đạo quang mang biến mất, lúc này, bên dưới tấm chắn chợt hiện ra một thân ảnh, một nữ tử, nàng đưa mắt nhìn đại thủ đánh xuống, thế nhưng lại lộ ra vẻ kiên quyết.

Chi trong nháy mắt đó, đại thủ đánh lên người nàng, mang theo lực lượng mạnh mẽ đánh đến!

Nếu bị đại thủ này đánh lên, có khi sẽ bị đánh đến xương cốt không còn!

Chỉ là ngay khi đại thủ đánh xuống, bỗng một bóng người hiện ra, bóng người này như có vô số dòng Tinh Hà chảy ngược mà lên, từng khỏa Nhật Nguyệt Tinh Thần tại người hắn quay quanh, ánh sáng xẹt qua nơi hắn di chuyển, lưu lại vô tận vệt sáng.

“Oanh! —“ Một tay của hắn hóa thành quyền tại đại thủ đánh lên, tinh quang trên người hắn lập tức bạo phát, lực lượng vô địch đánh nát hư không, thời không như bị ngừng lại trong nháy mắt.

Đại thủ ẩn chứa hào quang bởi vì trước đó đã phải đánh vỡ tấm chắn kia, nên đã mất đi lực lượng vốn có, nên khi bị lực lượng vô địch này đánh lên, lập tức vang lên một tiếng nổ lớn.

Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, chỉ trong vòng cái chớp mắt, không kịp để người ta nhìn thấy, cũng không kịp để bọn hắn phản ứng, thì đại thủ đã vỡ nát, nổ tung rồi.

Thậm chí ngay cả Cừu Thiếu Lâm cũng không rõ tại sao đại thủ nổ tung.

Ngay lúc này, mọi khói bụi cũng tản đi, lộ ra hai thân ảnh đang đứng ở bên dưới, còn Cừu Thiếu Lâm thì vẫn lăng không đứng đó, chỉ là khi thấy tiểu tử ngông cuồng ôm lấy thiếu nữ trước kia nhảy vào, hắn cũng kinh ngạc.

Bởi vì trước đó hắn không rõ tại sao đại thủ của hắn bị nổ tung, nên hắn cứ tưởng rằng đại thủ này chính là đánh lên bọn hắn nên mới như vậy, nhưng hai kẻ này vẫn còn sống?

Cừu Thiếu Lâm không vội ra tay nữa, mà có chút kinh ngạc nhìn về thiếu nữ:

- Một Địa Hoàng cũng có thể cản ta một kích, hẳn là thân mang bảo vật phòng ngự đi?

Chỉ có thể mang bảo vật mới có thể lấy thực lực Địa Hoàng chặn một kích của Thánh Nhân mà thôi.

Chỉ là, hắn nếu cần, cũng không thiếu bảo vật.

Nói rồi, hắn lại cười đầy giễu cợt nhìn xuống thiếu niên, nói:

- Ngươi ngoài trốn sau lưng nữ nhân ra, còn có thể làm được gì?

Hai kẻ này ngoài Mạc Huyền Nhi cùng Dạ Ảnh thì là ai?

Thời khắc này Dạ Ảnh đang ôm lấy thân ảnh của Mạc Huyền Nhi, trên người bọn hắn không có một vết thương, thậm chí là hoàn hảo.

Lông mi run run, Mạc Huyền Nhi nhẹ mở mắt ra, khi thấy nằm trong tay Dạ Ảnh, nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết nàng lúc này rất bình yên, có thể là tại sinh tử, nàng tìm được một nơi để ký thác tâm tình.

- Được rồi, không có chuyện gì, trước lui ra đi!

Dạ Ảnh lúc này nhẹ lên tiếng.

Mạc Huyền Nhi lưu luyến rời tay hắn, rồi từng bước đi lui sau lưng hắn, nàng cũng không lên tiếng, dù nàng không biết Dạ Ảnh sẽ làm gì khi đối mặt với Cừu Thiếu Lâm với thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng nàng vẫn tin tưởng hắn.

Dạ Ảnh ngẩng đầu nhìn Cừu Thiếu Lâm, chỉ là lãnh đạm nhìn hắn, nhưng càng như thế càng khiến Cừu Thiếu Lâm khó chịu hơn.

- Ồ, Cừu huynh cũng ở đây sao?

Một tiếng nói vang lên, ngay sau đó thấy một thanh niên đạp không bước tới, tại bên cạnh Cừu Thiếu Lâm đứng.

Hắn đứng đó nhưng uy áp vẫn bao trùm xuống, uy áp này so với Cừu Thiếu Lâm không kém bao nhiêu, hẳn cũng là Thánh Nhân.

- Sao vậy?

Thanh niên này nhìn xuống Dạ Ảnh, lại lên tiếng.

- Cũng không có gì, chỉ là diệt vào con sâu khó chịu mà thôi. Hạo huynh cũng có chuyện gì sao?

Cừu Thiếu Lâm nói.

Hạo Long là một thanh niên với dung mạo bình thường, nhưng thực lực mạnh mẽ, khiến không ai dám khinh thường.

Vì Hạo gia cùng Cừu gia có chút quan hệ, nên hắn cũng quen biết Cừu Thiếu Lâm.

- Ha hả, cũng không có gì, chỉ là một chút chuyện cần ta giải quyết, bất quá cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Không phải Cừu huynh đang có chuyện sao, có muốn giúp một tay không?

Hạo Long híp mắt, cười cười nói.

Cừu Thiếu Lâm chợt nhích miệng, cười gật đầu, nói:

- Tốt, vậy thì Hạo huynh giúp ta bắt nàng ta lại. Trước tiên đem nàng ta hành hạ, sau đó lại phế hết thực lực, ném ra ngoài đi.

Hắn muốn trước hết bắt thiếu nữ kia, lại để tiểu tử chết tiệt này trợn to mắt mà nhìn hắn hành hạ nàng, xem hắn còn dám ngông cuồng nữa không!

- À, trên người nàng ta có bảo vật đấy, Hạo huynh nếu thích thì ta tặng luôn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương