Vạn Cổ Đại Đế
-
Chương 90: Đan kiếp xuất hiện!
Chân khí của Lăng Tiêu liên tục tiêu hao không ngừng, nhưng linh chủng Thôn Thiên phát huy toàn lực, linh khí mênh mông xung quanh đều bị Lăng Tiêu cắn nuốt bổ sung cho cơ thể hắn, khiến hắn có thể luyện chế không ngừng.
Tuy vậy, tinh thần lực của Lăng Tiêu tiêu hao gần như đã đạt đến ranh giới khô cạn, nếu không lấy Vô Tự Thiên Thư ra bảo vệ, nói không chừng việc luyện chế dung dịch Đoạt Thiên phải thất bại.
Luyện chế đã sắp đến hồi kết thúc.
OÀ..ÀNH!
Sau một khắc, bên trong Lục Dương Đỉnh bỗng nhiên bắt đầu phun trào ánh sáng vô tận, sáng mờ tất cả, hơi nước bốc lên, một xoáy nước mang theo thần mang vô cùng vô tận bắt đầu cắn nuốt thiên địa linh khí một cách điên cuồng.
Ầm ầm!
Trong vòng ngàn dặm tất cả thiên địa linh khí đều bị Lục Dương Đỉnh cắn nuốt. Trong hư không xuất hiện đường vân mây óng ánh khắp nơi, tình cảnh kinh người.
"Ngưng tụ cho ta!"
Lăng Tiêu không để ý bản thân đã ướt đẫm mồ hôi, quát to một tiếng, hai tay kết ấn, Lục Dương Đỉnh lập tức chấn động, một cột hào quang rực rỡ xông thẳng lên trời.
Không ai có thể hình dung ánh sáng này, giống như đưa bản thân lên thần giới, trời đất đều trở nên mịt mờ.
Một chất lỏng mang theo hào quang bảy màu (như cầu vồng), từ từ lơ lửng bên trong Lục Dương Đỉnh.
"Đây là dung dịch Đoạt Thiên sao? Thật xinh đẹp!"
Ánh mắt của Liễu Phiêu Phiêu và Nam Cung Tình đều sáng ngời, có chút mê đắm.
"Ha ha ha… Đan đạo của Thánh tử thật phi thường, quá mức kinh thiên động địa. Lão tử ta phục sát đất. Vậy mà thật sự luyện chế được dung dịch Đoạt Thiên!"
Đại trưởng lão hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, bộ râu trắng cũng hơi vểnh lên, trong ánh mắt đầy vẻ kích động.
"Cuối cùng cũng thành công."
Nắm đấm luôn nắm chặt của Nam Cung Hiên cũng từ từ thả lỏng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, như có một tảng đá trong long được vứt bỏ.
Dù sao dung dịch Đoạt Thiên trong truyền thuyết quá thần kỳ, Lăng Tiêu yêu nghiệt như thế nào đi nữa cũng không thể khiến cho Nam Cung Hiên và Đại trưởng lão hoàn toàn tin tưởng chắc chắn hắn sẽ luyện chế thành công. Trong lòng hai người vẫn đầy thấp thỏm.
Giờ thì họ hoàn toàn nhẹ nhõm.
"Vẫn chưa xong."
Trong ánh mắt Lăng Tiêu toát ra vẻ nghiêm túc hơn, nhìn lên trên không trung.
Ầm ầm!
Ngay tại một khắc dung dịch Đoạt Thiên xuất hiện, mây đen tràn ngập trong hư không, gió rít từng đợt mạnh mẽ. Một đường sấm sét màu đen xuất hiện trên bầu trời rồi nổ vang.
Khí thế cổ xưa bao phủ dung dịch Đoạt Thiên.
Đường sét lại lóe lên, hiện rõ uy lực cùng áp lực mạnh mẽ to lớn như từ trên Cửu Thiên cao vời vợi, cũng như từ Tinh Hà xa xôi đang giáng xuống, tản ra hơi thở diệt thế.
"Đây là đan kiếp? Dung dịch Đoạt Thiên xuất hiện đan kiếp?"
Đại trưởng lão hốt hoảng hô lên, trong ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Mặc dù đã từng nghe qua truyền thuyết về dung dịch Đoạt Thiên, cướp đoạt sự thần kỳ của đất trời, vừa xuất thế sẽ có đan kiếp hạ xuống. Nhưng đây là lần đầu tiên Đại trưởng lão thấy đan kiếp, làm sao ông không khiếp sợ.
"Đan kiếp phải do đan dược tiếp nhận, ngoại lực không có cách nào hỗ trợ. Không biết dung dịch Đoạt Thiên mà Thánh tử luyện chế được có thể ngăn cản hay không?"
Đại trưởng lão lo lắng không thôi.
Lăng Tiêu cũng căng thẳng.
Nhưng đan kiếp là một ngưỡng cửa bắt buộc phải đi qua.
Chỉ có trải qua đan kiếm thì dung dịch Đoạt Thiên mới có thể thật có tác dụng tạo ra sinh cơ, mới thật sự là dung dịch Đoạt Thiên.
Uỳnh!
Một đường sét lóe ánh bạc nổ xuống, tốc độ nhanh vô cùng, nháy mắt đã đập lên dung dịch Đoạt Thiên.
Dung dịch Đoạt Thiên khẽ run lên, bị ánh sáng bạc đó bao phủ, hơi thở hủy diệt tràn ra.
Ngay khi mọi người đang lo lắng thì đường sét kia dần biến mất, dung dịch Đoạt Thiên vẫn không chút hư hại, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng thêm chói mắt, hương thơm ngát lan tràn khiến tinh thần mọi người thêm chấn động.
"Tốt! Chắn được rồi!"
Đại trưởng lão và Nam Cung Hiên đều khẽ thở nhẹ, nhưng một đường sét nữa lại rơi xuống khiến trái tim hai người như muốn ngừng đập.
Ầm ầm!
Đan kiếp của dung dịch Đoạt Thiên có tổng cộng chín lần, mà lần sau sẽ mạnh hơn lần trước, đây chính là biểu thị cho sự đánh giá của trời đất, lôi kiếp này có thể hủy diệt vạn vật.
Sau đó bảy đường sét lần lượt xuất hiện, nhưng tất cả đều bị dung dịch Đoạt Thiên chặn được, hơn nữa còn lột xác thêm thăng hoa.
OÀ..ÀNH!
Một đường sét cuối cùng, đường kính phải to cỡ thùng nước, đường sét này màu đen nhánh, như muốn nối liền trời đất, đánh xuống dung dịch Đoạt Thiên.
Sự khủng bố bộc phát ra, che khuất cả núi đồi ở quanh đây. Đường sét này mãi lâu sau mới tan đi. Mà khi Lăng Tiêu thấy giữa không trung, dung dịch Đoạt Thiên sáng chói, hào quang chín màu lập lòe, đỏ tươi chủ đạo. Lúc đó hắn mới dám thở nhẹ ra.
Oonggg!
Dung dịch Đoạt Thiên khẽ run lên, như có lý trí, nó hóa thành một vệt sáng muốn chạy đi.
"Muốn trốn? Quay lại đây cho ta!"
Mắt Lăng Tiêu sắc lạnh, một bàn tay được tạo nên từ chân khí chộp đến, bắt dung dịch Đoạt Thiên trở về, cẩn thận tỉ mẩn cất vào bên trong bình ngọc.
Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Tiêu cũng cảm giác được đầu đau muốn nứt ra, tinh thần lực tiêu hao khô cạn rồi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đứng không vững, ngồi sụp xuống.
"Lăng Tiêu, ngươi không sao chứ?"
Nam Cung Tình vội vàng chạy lên đỡ hắn.
Mấy người Nam Cung Hiên cũng hốt hoảng chạy đến, ánh mắt lo lắng quan tâm.
"Ta không sao! Tinh thần bị thiếu hụt nên hơn choáng váng chút thôi. Nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ."
Lăng Tiêu nở nụ cười.
Hắn cứ thế ngồi khoanh chân, tay mở ra bình ngọc, dung dịch Đoạt Thiên tản ra quang mang trong suốt, run nhẹ.
Tất cả chỉ có hơn mười giọt!
Lăng Tiêu lấy ra một giọt, há miệng nuốt vào.
Dung dịch Đoạt Thiên ẩn chứa sinh cơ vô vàn, cướp đoạt sự thần kỳ của đất trời, đối với võ giả tất nhiên có chỗ tốt muốn nghẹn luôn. Bây giờ Lăng Tiêu đã có thể chất và tinh thần cứng rắn, tất nhiên không e ngại mà nuốt luôn, vừa hồi phục sự tiêu hao của bản thân vừa kiểm tra hiệu quả của dung dịch Đoạt Thiên.
OÀ..ÀNH!
Một giọt dung dịch Đoạt Thiên trôi vào bụng, quanh thân Lăng Tiêu đột nhiên bốc lên một luồng ánh sáng mờ mờ, hơi thở sinh mệnh lan ra từ bên trong cơ thể hắn. Chân khí tiêu hao trong cơ thể Lăng Tiêu và tinh thần lực cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Chỉ là chưa đến một phút đồng hồ, Lăng Tiêu nhảy lên một cái, hai mắt thần quang trong trẻo, hơi thở mạnh mẽ, biểu hiện của trạng thái đỉnh phong!
Hiệu quả của một giọt dung dịch Đoạt Thiên không chỉ như vậy, Lăng Tiêu vốn định lợi dụng nó mà đột phá, nhưng sau khi hắn khôi phục thì tất cả năng lượng còn lại đã bị Vô Tự Thiên Thư cướp mất, khiến Lăng Tiêu có chút buồn buồn.
"Tốt! Giờ đã luyện chế thành công dung dịch Đoạt Thiên, kế tiếp chính là để cho chúng ta chứng kiến thời khắc kỳ tích."
Lăng Tiêu mỉm cười, đi tới cây Ngộ Đạo, trong ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.
Mặc dù Lăng Tiêu biết dung dịch Đoạt Thiên có hiệu quả vô cùng, ở kiếp trước, cũng đã có thể cứu sống một cây cổ thụ có linh khí vừa mới chết, khẳng định đối với cây Ngộ Đạo cũng sẽ có tác dụng. Nhưng cụ thể tác dụng đến mức nào thì còn cần kiểm nghiệm qua mới rõ.
Tuy vậy, tinh thần lực của Lăng Tiêu tiêu hao gần như đã đạt đến ranh giới khô cạn, nếu không lấy Vô Tự Thiên Thư ra bảo vệ, nói không chừng việc luyện chế dung dịch Đoạt Thiên phải thất bại.
Luyện chế đã sắp đến hồi kết thúc.
OÀ..ÀNH!
Sau một khắc, bên trong Lục Dương Đỉnh bỗng nhiên bắt đầu phun trào ánh sáng vô tận, sáng mờ tất cả, hơi nước bốc lên, một xoáy nước mang theo thần mang vô cùng vô tận bắt đầu cắn nuốt thiên địa linh khí một cách điên cuồng.
Ầm ầm!
Trong vòng ngàn dặm tất cả thiên địa linh khí đều bị Lục Dương Đỉnh cắn nuốt. Trong hư không xuất hiện đường vân mây óng ánh khắp nơi, tình cảnh kinh người.
"Ngưng tụ cho ta!"
Lăng Tiêu không để ý bản thân đã ướt đẫm mồ hôi, quát to một tiếng, hai tay kết ấn, Lục Dương Đỉnh lập tức chấn động, một cột hào quang rực rỡ xông thẳng lên trời.
Không ai có thể hình dung ánh sáng này, giống như đưa bản thân lên thần giới, trời đất đều trở nên mịt mờ.
Một chất lỏng mang theo hào quang bảy màu (như cầu vồng), từ từ lơ lửng bên trong Lục Dương Đỉnh.
"Đây là dung dịch Đoạt Thiên sao? Thật xinh đẹp!"
Ánh mắt của Liễu Phiêu Phiêu và Nam Cung Tình đều sáng ngời, có chút mê đắm.
"Ha ha ha… Đan đạo của Thánh tử thật phi thường, quá mức kinh thiên động địa. Lão tử ta phục sát đất. Vậy mà thật sự luyện chế được dung dịch Đoạt Thiên!"
Đại trưởng lão hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, bộ râu trắng cũng hơi vểnh lên, trong ánh mắt đầy vẻ kích động.
"Cuối cùng cũng thành công."
Nắm đấm luôn nắm chặt của Nam Cung Hiên cũng từ từ thả lỏng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, như có một tảng đá trong long được vứt bỏ.
Dù sao dung dịch Đoạt Thiên trong truyền thuyết quá thần kỳ, Lăng Tiêu yêu nghiệt như thế nào đi nữa cũng không thể khiến cho Nam Cung Hiên và Đại trưởng lão hoàn toàn tin tưởng chắc chắn hắn sẽ luyện chế thành công. Trong lòng hai người vẫn đầy thấp thỏm.
Giờ thì họ hoàn toàn nhẹ nhõm.
"Vẫn chưa xong."
Trong ánh mắt Lăng Tiêu toát ra vẻ nghiêm túc hơn, nhìn lên trên không trung.
Ầm ầm!
Ngay tại một khắc dung dịch Đoạt Thiên xuất hiện, mây đen tràn ngập trong hư không, gió rít từng đợt mạnh mẽ. Một đường sấm sét màu đen xuất hiện trên bầu trời rồi nổ vang.
Khí thế cổ xưa bao phủ dung dịch Đoạt Thiên.
Đường sét lại lóe lên, hiện rõ uy lực cùng áp lực mạnh mẽ to lớn như từ trên Cửu Thiên cao vời vợi, cũng như từ Tinh Hà xa xôi đang giáng xuống, tản ra hơi thở diệt thế.
"Đây là đan kiếp? Dung dịch Đoạt Thiên xuất hiện đan kiếp?"
Đại trưởng lão hốt hoảng hô lên, trong ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Mặc dù đã từng nghe qua truyền thuyết về dung dịch Đoạt Thiên, cướp đoạt sự thần kỳ của đất trời, vừa xuất thế sẽ có đan kiếp hạ xuống. Nhưng đây là lần đầu tiên Đại trưởng lão thấy đan kiếp, làm sao ông không khiếp sợ.
"Đan kiếp phải do đan dược tiếp nhận, ngoại lực không có cách nào hỗ trợ. Không biết dung dịch Đoạt Thiên mà Thánh tử luyện chế được có thể ngăn cản hay không?"
Đại trưởng lão lo lắng không thôi.
Lăng Tiêu cũng căng thẳng.
Nhưng đan kiếp là một ngưỡng cửa bắt buộc phải đi qua.
Chỉ có trải qua đan kiếm thì dung dịch Đoạt Thiên mới có thể thật có tác dụng tạo ra sinh cơ, mới thật sự là dung dịch Đoạt Thiên.
Uỳnh!
Một đường sét lóe ánh bạc nổ xuống, tốc độ nhanh vô cùng, nháy mắt đã đập lên dung dịch Đoạt Thiên.
Dung dịch Đoạt Thiên khẽ run lên, bị ánh sáng bạc đó bao phủ, hơi thở hủy diệt tràn ra.
Ngay khi mọi người đang lo lắng thì đường sét kia dần biến mất, dung dịch Đoạt Thiên vẫn không chút hư hại, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng thêm chói mắt, hương thơm ngát lan tràn khiến tinh thần mọi người thêm chấn động.
"Tốt! Chắn được rồi!"
Đại trưởng lão và Nam Cung Hiên đều khẽ thở nhẹ, nhưng một đường sét nữa lại rơi xuống khiến trái tim hai người như muốn ngừng đập.
Ầm ầm!
Đan kiếp của dung dịch Đoạt Thiên có tổng cộng chín lần, mà lần sau sẽ mạnh hơn lần trước, đây chính là biểu thị cho sự đánh giá của trời đất, lôi kiếp này có thể hủy diệt vạn vật.
Sau đó bảy đường sét lần lượt xuất hiện, nhưng tất cả đều bị dung dịch Đoạt Thiên chặn được, hơn nữa còn lột xác thêm thăng hoa.
OÀ..ÀNH!
Một đường sét cuối cùng, đường kính phải to cỡ thùng nước, đường sét này màu đen nhánh, như muốn nối liền trời đất, đánh xuống dung dịch Đoạt Thiên.
Sự khủng bố bộc phát ra, che khuất cả núi đồi ở quanh đây. Đường sét này mãi lâu sau mới tan đi. Mà khi Lăng Tiêu thấy giữa không trung, dung dịch Đoạt Thiên sáng chói, hào quang chín màu lập lòe, đỏ tươi chủ đạo. Lúc đó hắn mới dám thở nhẹ ra.
Oonggg!
Dung dịch Đoạt Thiên khẽ run lên, như có lý trí, nó hóa thành một vệt sáng muốn chạy đi.
"Muốn trốn? Quay lại đây cho ta!"
Mắt Lăng Tiêu sắc lạnh, một bàn tay được tạo nên từ chân khí chộp đến, bắt dung dịch Đoạt Thiên trở về, cẩn thận tỉ mẩn cất vào bên trong bình ngọc.
Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Tiêu cũng cảm giác được đầu đau muốn nứt ra, tinh thần lực tiêu hao khô cạn rồi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đứng không vững, ngồi sụp xuống.
"Lăng Tiêu, ngươi không sao chứ?"
Nam Cung Tình vội vàng chạy lên đỡ hắn.
Mấy người Nam Cung Hiên cũng hốt hoảng chạy đến, ánh mắt lo lắng quan tâm.
"Ta không sao! Tinh thần bị thiếu hụt nên hơn choáng váng chút thôi. Nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ."
Lăng Tiêu nở nụ cười.
Hắn cứ thế ngồi khoanh chân, tay mở ra bình ngọc, dung dịch Đoạt Thiên tản ra quang mang trong suốt, run nhẹ.
Tất cả chỉ có hơn mười giọt!
Lăng Tiêu lấy ra một giọt, há miệng nuốt vào.
Dung dịch Đoạt Thiên ẩn chứa sinh cơ vô vàn, cướp đoạt sự thần kỳ của đất trời, đối với võ giả tất nhiên có chỗ tốt muốn nghẹn luôn. Bây giờ Lăng Tiêu đã có thể chất và tinh thần cứng rắn, tất nhiên không e ngại mà nuốt luôn, vừa hồi phục sự tiêu hao của bản thân vừa kiểm tra hiệu quả của dung dịch Đoạt Thiên.
OÀ..ÀNH!
Một giọt dung dịch Đoạt Thiên trôi vào bụng, quanh thân Lăng Tiêu đột nhiên bốc lên một luồng ánh sáng mờ mờ, hơi thở sinh mệnh lan ra từ bên trong cơ thể hắn. Chân khí tiêu hao trong cơ thể Lăng Tiêu và tinh thần lực cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Chỉ là chưa đến một phút đồng hồ, Lăng Tiêu nhảy lên một cái, hai mắt thần quang trong trẻo, hơi thở mạnh mẽ, biểu hiện của trạng thái đỉnh phong!
Hiệu quả của một giọt dung dịch Đoạt Thiên không chỉ như vậy, Lăng Tiêu vốn định lợi dụng nó mà đột phá, nhưng sau khi hắn khôi phục thì tất cả năng lượng còn lại đã bị Vô Tự Thiên Thư cướp mất, khiến Lăng Tiêu có chút buồn buồn.
"Tốt! Giờ đã luyện chế thành công dung dịch Đoạt Thiên, kế tiếp chính là để cho chúng ta chứng kiến thời khắc kỳ tích."
Lăng Tiêu mỉm cười, đi tới cây Ngộ Đạo, trong ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.
Mặc dù Lăng Tiêu biết dung dịch Đoạt Thiên có hiệu quả vô cùng, ở kiếp trước, cũng đã có thể cứu sống một cây cổ thụ có linh khí vừa mới chết, khẳng định đối với cây Ngộ Đạo cũng sẽ có tác dụng. Nhưng cụ thể tác dụng đến mức nào thì còn cần kiểm nghiệm qua mới rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook