Vạn Cổ Cuồng Đế
-
C555: Bố cục tinh xảo
"Thí luyện chỉ địa còn lớn hơn nhiều so với không gian tầng ba, nhìn qua chỉ thấy vô biên vô hạn như tinh không.
Những nguồn sáng như hào quang lấp lánh dĩ nhiên không phải sao trời mà là một khối những lục địa trôi nối vô định trong hư không.
Những mảng lục địa đó rất kỳ quái, nơi lớn có thể ngang một quốc gia trên Nam Man đại lục, cũng có nơi chỉ khoảng trăm trượng.
Số lượng những lục địa nhỏ đó rất nhiều, lít nha lít nhít.
Thần tử điện hạ, thí luyện chỉ địa trong truyền thuyết chính là nơi này. Những lục địa cỡ nhỏ kia là di tích từ thời đại thượng cổ. Trước đó ở Thiên Lan thần tông có chút đặc thù, sau thời thượng cố thì không rõ vì đâu mà bị dịch chuyển tới vùng hư không này. Những mảnh đó có rất nhiều cơ duyên lẫn bảo vật, thậm chí là truyền thừa hoàn chỉnh”
Long Lịch Hải giải thích cặn kẽ.
Những người khác hết thảy đều nhìn những mảnh lục địa đó một cách thèm khát. Có mảnh ở xa tít tắt, về cơ bản là không thể chạm tới nhưng cũng có mảnh thì gần kề, tựa như có thể đặt chân tới.
Song tất cả đều phát hiện ra khi bản thân đang ở trong vùng hư không thì không cách nào di chuyển được, năng lực hành động bị hạn chế, tiến một bước cũng không xong.
"Hư không ở vùng thí luyện có cấm chế từ thượng cổ cấm chế, tất cả mọi người không thể di chuyển tùy ý."
Long Lịch Hải thản nhiên nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao để tới những lục địa có cơ duyên cùng bảo vật kia đây?"
Long Phù Sơn nhịn không được thốt lên.
Long Lịch Hải nghe vậy mỉm cười.
“Tiểu tử ngốc. Nếu thí luyện chỉ địa có thể di chuyển tùy ý và các tiểu lục địa kia có thể chạm tới dễ dàng thì chẳng hóa ra người ta đi đâu cũng nhặt được bảo vật à? Bảo vật ở thí luyện chỉ địa này sao có thể dễ cầm như vậy được?"
Long Phù Sơn đầy vẻ nghĩ hoặc. Nếu như không di chuyển được, vậy thì đi tầm bảo, tìm cơ duyên như thế nào đây?
Không chỉ có Long Phù Sơn, những người khác cũng nhìn về phía vị lão nhân Long Lịch Hải
"Ở Thí luyện chỉ địa, nơi nào có cơ duyên thì còn tùy vận khí các ngươi, vô duyên thì đừng mơ làm nên chuyện. Các ngươi có thấy tiểu lục địa bên kia chứ? Đừng nghĩ nó nằm gần các ngươi mà có thể chạm vào. Nếu không có duyên thì ngươi có đi cả đời cũng không tới"
Long Lịch Hải cười nói.
"A.....!"
"Vậy thì chúng ta tới nơi này để làm gì?"
"Thí luyện chỉ địa có nhiều cơ duyên như vậy. Chúng ta lại không thể tới, chỉ có thể nhìn...."
Những người trẻ tuổi xung quanh vang lên một chuỗi tiếng than văn. Không thể di chuyển thì dù bảo vật nắm ngay trước mặt cũng theo không kịp.
Long Lịch Hải cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu nói:
"Tới được nơi này với các ngươi đã là may mắn lớn nhất rồi. Dù không thể động, nhưng các ngươi lại có thể được dẫn dắt. Hãy chú tâm vào những lục địa nhỏ kia, dùng toàn tâm để cảm nhận đi. Nếu ai đó sinh ra liên hệ thì kẻ đó là người hữu duyên. Những lục địa nhỏ đó tự khắc dẫn các ngươi đi tới."
Man Thiên Ý nghe vậy không chờ đợi gì nữa, phóng ra ý niệm của mình, từng đợt cảm ứng những lục địa cỡ nhỏ nọ.
Nhưng hắn thất vọng bởi ý niệm đã đảo qua cả trăm mảnh đất bằng mà không một nơi nào mảy may nảy sinh chút cảm ứng với hắn.
"Các ngươi nhớ kỹ, trong thí luyện chỉ địa, quan trọng nhất không phải là sức mạnh mà là duyên phận. Hữu duyên cũng sẽ tùy duyên mà tới. Từ từ cảm ứng đi, đừng sợ phiền phức. Ta tin rằng ai đã có thể tới đây chắc chắn có duyên với một tòa lục địa nào đó "
Vị lão nhân Long Lịch Hải nhìn mọi người xung quanh, chỉ dẫn từng bước làm sao thu được cơ duyên ở thí luyện chi địa
Sau đó không lâu, thực sự có người sinh ra cảm ứng với một tiểu lục địa trong hư không. Một cỗ lực lượng thăn bí từ mảnh đất đó phóng ra, bao phủ trên thân người nọ, từng chút một dẫn dụ hắn đi theo.
Có người thành công làm nảy sinh vô số ánh nhìn hâm mộ. Từng người một càng thêm gắng sức đi cảm nhận những tiểu lục địa kia.
Đám người Long Thiên Nhi, Man Cổ Sơn hơi lưỡng lự nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Làm hộ vệ của Tịch Thiên Dạ, nhiệm vụ trọng yếu nhất của bọn hắn là bảo vệ chủ nhân an toàn. Nếu bọn hắn cảm ứng những tiểu lục địa kia, sau khi thành công chắc chắn sẽ tách khỏi chủ nhân.
"Các ngươi đều thử một chút đi, không cần để tâm đến ta. Ở Thiên Lan di tích này cũng không còn ai có thể uy hiếp được an toàn của ta nữa rồi”
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Long Thiên Nhi mấy người nghe vậy, liền nhớ tới tu vi hiện tại của chủ nhân. E là còn cường đại hơn cả bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, một đám đều kích động. Dĩ nhiên cơ duyên với thí luyện chỉ đại cũng khiến bọn hắn cảm thấy rất hứng thú.
"Chú nhân, nếu như ngươi có thể cảm ứng được cùng một đại lục với Thận Nhi thì tốt quá." Thải Thận Nhi lưu luyến không rời nói.
"Tiểu nha đầu, ngươi cứ cảm ứng thành công trước rồi hẵng nói sau. Đừng để tới mức không được chút nào thì xấu hổ lắm đấy” Long Thiên Nhi cười nói.
“Còn lâu ta mới như vậy!"
Khuôn mặt nhỏ của Thải Thận Nhi ửng đỏ, lập tức nhắm mắt lại để cảm ứng tựa như để chứng tỏ bản thân.
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng nhìn vào hư không vô tận. Bố cục nơi này có một chút ý tứ. Khéo léo mà tỉ mỉ tới mức này thì sợ là chỉ có nữ tử mới làm nổi.
"Cổ hết sức đi tìm thử lục địa cộng hướng với huyết mạch của các ngươi đi. Nếu không thấy hợp thì đừng để ý. " Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không sai, đi tìm tổ địa của bản thân hoặc trọng địa của chủng tộc mình là chuyện phổ biến nhất ở thí luyện chỉ địa. Xác suất để tới lục địa của chúng tộc. khác là một phần vạn. Mà dù có tới cũng chưa chắc có cơ duyên gì. Cho nên trước hết phải tìm lục địa cộng hưởng với huyết mạch của mình, đừng lãnh phí thời gian nơi khác.
Hắc Bạch thành chủ cách đó không xa nghe vậy, hơi kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ, chợt khẽ gật đầu nói.
Hắn không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ không phải người của Thiên Lan di tích mà lại biết điều này.
Thời gian trôi đi, người xuất hiện cảm ứng với tiểu lục địa ngày càng nhiều. Đã có hơn một nửa di chuyển vào sâu trong hư không.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi không phải người của Thiên Lan di tích chúng ta. Trọng địa của các chúng tộc khác trong di tích e là sẽ không để ngươi tới."
Hắc Bạch thành chủ quay người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, thấy hẳn vẫn ngồi nguyên vị thì mim cười mà nói.
Những người đã bay đi kia đều là vì đã tìm ra lục địa hòa hợp với huyết mạch của bản thân, được ý niệm tiên tổ triệu hoán.
Tịch Thiên Dạ là một tu sĩ ở Nam Man đại lục. Về cơ bản hắn đến thí luyện chỉ địa là vô nghĩa, vì sẽ không có lục địa nào cộng hưởng với hắn.
"Ở thí luyện chi địa của Thiên Lan di tích, nơi có cơ duyên cùng bảo vật thì chỉ thuộc về hậu duệ của Thiên Lan. Những người khác muốn tranh thủ chút lợi ích cũng chỉ là nằm mơ."
Hắc Đồng thánh quân lạnh lùng nói.
Làm hai kẻ mạnh nhất Hắc Bạch thần thành, những người khác chưa đi hết thì bọn hẳn cũng chưa vội động thân. Cả hai hai vẫn cứ yên lặng trông theo những người đi trước.
“Hắc Đồng thánh quân, ngươi thật to gan, dám ăn nói như vậy với Thần tử điện hạ."
Đôi mắt Hàn Ảnh Nhi lạnh lẽo, sát khí bức người nhìn vẽ phía Hắc Đồng thánh quân.
Lúc này, người xung quanh đã lần lượt rời đi. Bốn hộ vệ của Tịch Thiên Dạ cũng đã có ba người cộng hưởng thành công với tiểu lục địa. Chỉ có Hàn Ảnh Nhi xem ra vẫn chưa thành công, đứng sau lưng Tịch Thiên Dạ không nhúc nhích.
Những nguồn sáng như hào quang lấp lánh dĩ nhiên không phải sao trời mà là một khối những lục địa trôi nối vô định trong hư không.
Những mảng lục địa đó rất kỳ quái, nơi lớn có thể ngang một quốc gia trên Nam Man đại lục, cũng có nơi chỉ khoảng trăm trượng.
Số lượng những lục địa nhỏ đó rất nhiều, lít nha lít nhít.
Thần tử điện hạ, thí luyện chỉ địa trong truyền thuyết chính là nơi này. Những lục địa cỡ nhỏ kia là di tích từ thời đại thượng cổ. Trước đó ở Thiên Lan thần tông có chút đặc thù, sau thời thượng cố thì không rõ vì đâu mà bị dịch chuyển tới vùng hư không này. Những mảnh đó có rất nhiều cơ duyên lẫn bảo vật, thậm chí là truyền thừa hoàn chỉnh”
Long Lịch Hải giải thích cặn kẽ.
Những người khác hết thảy đều nhìn những mảnh lục địa đó một cách thèm khát. Có mảnh ở xa tít tắt, về cơ bản là không thể chạm tới nhưng cũng có mảnh thì gần kề, tựa như có thể đặt chân tới.
Song tất cả đều phát hiện ra khi bản thân đang ở trong vùng hư không thì không cách nào di chuyển được, năng lực hành động bị hạn chế, tiến một bước cũng không xong.
"Hư không ở vùng thí luyện có cấm chế từ thượng cổ cấm chế, tất cả mọi người không thể di chuyển tùy ý."
Long Lịch Hải thản nhiên nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao để tới những lục địa có cơ duyên cùng bảo vật kia đây?"
Long Phù Sơn nhịn không được thốt lên.
Long Lịch Hải nghe vậy mỉm cười.
“Tiểu tử ngốc. Nếu thí luyện chỉ địa có thể di chuyển tùy ý và các tiểu lục địa kia có thể chạm tới dễ dàng thì chẳng hóa ra người ta đi đâu cũng nhặt được bảo vật à? Bảo vật ở thí luyện chỉ địa này sao có thể dễ cầm như vậy được?"
Long Phù Sơn đầy vẻ nghĩ hoặc. Nếu như không di chuyển được, vậy thì đi tầm bảo, tìm cơ duyên như thế nào đây?
Không chỉ có Long Phù Sơn, những người khác cũng nhìn về phía vị lão nhân Long Lịch Hải
"Ở Thí luyện chỉ địa, nơi nào có cơ duyên thì còn tùy vận khí các ngươi, vô duyên thì đừng mơ làm nên chuyện. Các ngươi có thấy tiểu lục địa bên kia chứ? Đừng nghĩ nó nằm gần các ngươi mà có thể chạm vào. Nếu không có duyên thì ngươi có đi cả đời cũng không tới"
Long Lịch Hải cười nói.
"A.....!"
"Vậy thì chúng ta tới nơi này để làm gì?"
"Thí luyện chỉ địa có nhiều cơ duyên như vậy. Chúng ta lại không thể tới, chỉ có thể nhìn...."
Những người trẻ tuổi xung quanh vang lên một chuỗi tiếng than văn. Không thể di chuyển thì dù bảo vật nắm ngay trước mặt cũng theo không kịp.
Long Lịch Hải cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu nói:
"Tới được nơi này với các ngươi đã là may mắn lớn nhất rồi. Dù không thể động, nhưng các ngươi lại có thể được dẫn dắt. Hãy chú tâm vào những lục địa nhỏ kia, dùng toàn tâm để cảm nhận đi. Nếu ai đó sinh ra liên hệ thì kẻ đó là người hữu duyên. Những lục địa nhỏ đó tự khắc dẫn các ngươi đi tới."
Man Thiên Ý nghe vậy không chờ đợi gì nữa, phóng ra ý niệm của mình, từng đợt cảm ứng những lục địa cỡ nhỏ nọ.
Nhưng hắn thất vọng bởi ý niệm đã đảo qua cả trăm mảnh đất bằng mà không một nơi nào mảy may nảy sinh chút cảm ứng với hắn.
"Các ngươi nhớ kỹ, trong thí luyện chỉ địa, quan trọng nhất không phải là sức mạnh mà là duyên phận. Hữu duyên cũng sẽ tùy duyên mà tới. Từ từ cảm ứng đi, đừng sợ phiền phức. Ta tin rằng ai đã có thể tới đây chắc chắn có duyên với một tòa lục địa nào đó "
Vị lão nhân Long Lịch Hải nhìn mọi người xung quanh, chỉ dẫn từng bước làm sao thu được cơ duyên ở thí luyện chi địa
Sau đó không lâu, thực sự có người sinh ra cảm ứng với một tiểu lục địa trong hư không. Một cỗ lực lượng thăn bí từ mảnh đất đó phóng ra, bao phủ trên thân người nọ, từng chút một dẫn dụ hắn đi theo.
Có người thành công làm nảy sinh vô số ánh nhìn hâm mộ. Từng người một càng thêm gắng sức đi cảm nhận những tiểu lục địa kia.
Đám người Long Thiên Nhi, Man Cổ Sơn hơi lưỡng lự nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Làm hộ vệ của Tịch Thiên Dạ, nhiệm vụ trọng yếu nhất của bọn hắn là bảo vệ chủ nhân an toàn. Nếu bọn hắn cảm ứng những tiểu lục địa kia, sau khi thành công chắc chắn sẽ tách khỏi chủ nhân.
"Các ngươi đều thử một chút đi, không cần để tâm đến ta. Ở Thiên Lan di tích này cũng không còn ai có thể uy hiếp được an toàn của ta nữa rồi”
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Long Thiên Nhi mấy người nghe vậy, liền nhớ tới tu vi hiện tại của chủ nhân. E là còn cường đại hơn cả bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, một đám đều kích động. Dĩ nhiên cơ duyên với thí luyện chỉ đại cũng khiến bọn hắn cảm thấy rất hứng thú.
"Chú nhân, nếu như ngươi có thể cảm ứng được cùng một đại lục với Thận Nhi thì tốt quá." Thải Thận Nhi lưu luyến không rời nói.
"Tiểu nha đầu, ngươi cứ cảm ứng thành công trước rồi hẵng nói sau. Đừng để tới mức không được chút nào thì xấu hổ lắm đấy” Long Thiên Nhi cười nói.
“Còn lâu ta mới như vậy!"
Khuôn mặt nhỏ của Thải Thận Nhi ửng đỏ, lập tức nhắm mắt lại để cảm ứng tựa như để chứng tỏ bản thân.
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng nhìn vào hư không vô tận. Bố cục nơi này có một chút ý tứ. Khéo léo mà tỉ mỉ tới mức này thì sợ là chỉ có nữ tử mới làm nổi.
"Cổ hết sức đi tìm thử lục địa cộng hướng với huyết mạch của các ngươi đi. Nếu không thấy hợp thì đừng để ý. " Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không sai, đi tìm tổ địa của bản thân hoặc trọng địa của chủng tộc mình là chuyện phổ biến nhất ở thí luyện chỉ địa. Xác suất để tới lục địa của chúng tộc. khác là một phần vạn. Mà dù có tới cũng chưa chắc có cơ duyên gì. Cho nên trước hết phải tìm lục địa cộng hưởng với huyết mạch của mình, đừng lãnh phí thời gian nơi khác.
Hắc Bạch thành chủ cách đó không xa nghe vậy, hơi kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ, chợt khẽ gật đầu nói.
Hắn không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ không phải người của Thiên Lan di tích mà lại biết điều này.
Thời gian trôi đi, người xuất hiện cảm ứng với tiểu lục địa ngày càng nhiều. Đã có hơn một nửa di chuyển vào sâu trong hư không.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi không phải người của Thiên Lan di tích chúng ta. Trọng địa của các chúng tộc khác trong di tích e là sẽ không để ngươi tới."
Hắc Bạch thành chủ quay người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, thấy hẳn vẫn ngồi nguyên vị thì mim cười mà nói.
Những người đã bay đi kia đều là vì đã tìm ra lục địa hòa hợp với huyết mạch của bản thân, được ý niệm tiên tổ triệu hoán.
Tịch Thiên Dạ là một tu sĩ ở Nam Man đại lục. Về cơ bản hắn đến thí luyện chỉ địa là vô nghĩa, vì sẽ không có lục địa nào cộng hưởng với hắn.
"Ở thí luyện chi địa của Thiên Lan di tích, nơi có cơ duyên cùng bảo vật thì chỉ thuộc về hậu duệ của Thiên Lan. Những người khác muốn tranh thủ chút lợi ích cũng chỉ là nằm mơ."
Hắc Đồng thánh quân lạnh lùng nói.
Làm hai kẻ mạnh nhất Hắc Bạch thần thành, những người khác chưa đi hết thì bọn hẳn cũng chưa vội động thân. Cả hai hai vẫn cứ yên lặng trông theo những người đi trước.
“Hắc Đồng thánh quân, ngươi thật to gan, dám ăn nói như vậy với Thần tử điện hạ."
Đôi mắt Hàn Ảnh Nhi lạnh lẽo, sát khí bức người nhìn vẽ phía Hắc Đồng thánh quân.
Lúc này, người xung quanh đã lần lượt rời đi. Bốn hộ vệ của Tịch Thiên Dạ cũng đã có ba người cộng hưởng thành công với tiểu lục địa. Chỉ có Hàn Ảnh Nhi xem ra vẫn chưa thành công, đứng sau lưng Tịch Thiên Dạ không nhúc nhích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook