Vạn Cổ Cuồng Đế
-
C404: Tự do chí thượng
Không có bất kỳ pháp tắc nào không thể trái nghịch, chí cao như thiên đạo cũng là như thế.
Mà hệ thống pháp tắc của Thần linh ở trong mắt Tịch Thiên Dạ lại có trăm ngàn chỗ hở, chỉ là một hệ thống pháp tắc đơn sơ mà thôi.
Chỉ có điều tu vi hiện tại của Tịch Thiên Dạ không cao, không cách nào thay đổi pháp tắc nơi này, vì lẽ đó muốn dẫn mấy trăm người đi ra ngoài, chỉ có thế lén đi ra.
Đương nhiên muốn tránh né Thần linh pháp tắc để đi ra ngoài cũng phải chuyện đơn giản, bởi vì không gian Thần truyền rất quan trọng đối với Thiên Lan Thần Tông, các đời Thần linh đều lưu lại dấu ấn pháp tắc của mình ở đây, năm này tháng nọ qua đi, ít nhất cũng có trên trăm vị Thần linh lưu lại dấu ấn pháp tắc ở đây.
Những thần linh pháp tắc đan xen lẫn nhau, phảng phất như từng cái từng cái xiềng xích khóa chặt thôn trang cùng tất cả mọi người, Tịch Thiên Dạ mang một người đi ra ngoài không khó, thế nhưng mang theo mấy trắm người đi ra thì rất phiền phức.
“Thần tử đại nhân, Thần linh pháp tắc là không thế trái nghịch” Thôn trưởng thở dài nói.
Hắn căn bản không tin một Thần tử chỉ có tu vi Thiên tôn có thể trái nghịch Thần linh pháp tắc, ở thời kỳ thượng cổ thần thoại Thần linh là đại diện cho ý chí của thiên địa, đừng nói Tôn giả hay Thánh giả, cho dù là Đại đế cùng Thánh tổ cũng không thể vi phạm Thần linh pháp tắc. Bằng không ắt bị trời phạt mà chết.
"Từ giờ trở đi, tất cả mọi người phải nghe theo mệnh lệnh của ta.”
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói, vừa dứt lời hẳn đã đi đến một chỗ đất trống, từ trong không gian tinh thạch lấy ra lượng lớn tài liệu, những tài liệu này đều là tài nguyên hẳn được ban tặng sau khi trở thành đệ tử Thần truyền, cũng may có đống vật liệu quý giá này, bằng không Tịch Thiên Dạ cũng không có biện pháp nào.
Hãn chuẩn bị bố trí một khu vực cầm cố pháp tắc, ở bên trong sẽ bài xích tất cả pháp tắc, không cho bất kỳ quy tắc nào có thể đi vào. Nếu là ở thế giới bên ngoài thì hoàn toàn không thế bố trí một khu vực như thế, dù là phổ thông tiên nhân cũng chưa chắc làm được, nhưng ở trong không gian nhỏ này, thiên đạo quy tắc không hoàn chỉnh, chỉ có một ít quy tắc do thần linh lưu lại, vì lẽ đó muốn cầm cố pháp tắc của bọn họ, tạo ra một không gian hư vô, cũng không phải là chuyện không tưởng.
Sau ba ngày, dưới sự bố trí tỉ mỉ của Tịch Thiên Dạ, một không gian hư vô đã hình thành, trong phạm vi ngàn trượng nơi đây, không có thiên địa, không có pháp tắc, cũng không có Thần linh... dường như một vũ trụ nguyên thủy nhất... khắp nơi trống rỗng.
Môn bí pháp này vô cùng phức tạp cùng tỉnh vi, so với những trận pháp mà Tịch Thiên Dạ từng bố trí còn khó hơn rất nhiều, hầu như tiêu hao tất cả tài nguyên hẳn được ban tặng mới miễn cưỡng bố trí thành, có thể nói là trả một cái giá rất lớn.
Chỉ thấy ở đất trống, có một con đường uốn lượn hướng lên trời, kéo dài vào sâu trong hư không, không biết đi về phương nào.
"Thần tử đại nhân, đây là...?" Lão thôn trưởng nghỉ hoặc nhìn Tịch Thiên Dạ, ở nơi đất trống kia, hẳn không cảm giác được bất kỳ pháp tắc nào, phẳng phất như chỉ có vô tận hư vô, ngoài ra không có thứ gì khác.
Hắn lần đầu tiên gặp phải hoàn cảnh quý dị như thế, mặc dù có chút không hiểu, nhưng hẳn cũng biết, xuất hiện hiện tượng như thế, quả thực là đã trái với quy tắc trong thiên địa, loại chuyện này hoàn toàn không có khả năng tồn tại.
“Dọc theo con đường này đi về phía trước, còn đi tới nơi nào, xem vận khí đi”
Tịch Thiên Dạ đứng ở trước vách đá, chắp tay sau lưng khẽ nói.
Cuối con đường này chính là thế giới khác, trong vùng không gian này không có pháp tắc, tự nhiên đám người trong thôn sẽ không bị quy tắc xiềng xích khóa chặt.
Đương nhiên, đi tới nơi nào, Tịch Thiên Dạ cũng không thể trăm phần trăm xác định, chỉ có thể bảo đảm bọn họ sẽ xuất hiện ở khu vực an toàn bên trong di tích Thiên Lan. Dù sao, không gian bên trong di tích Thiên Lan quá hỗn loạn, đã từng xảy ra cuộc chiến giữa các Thần linh, cả thế giới đã bị xé nát, dẫn đến đôi khi ở một khu vực nho nhỏ lại đột nhiên xuất hiện vô số không gian mãnh vỡ, mỗi một người đi qua con đường này lại xuất hiện ở những nơi khác nhau là chuyện hoàn toàn bình thường.
Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không để bọn họ đi đến khu vực nguy hiểm, dù không thể đưa ra vị trí chính xác, nhưng hẳn vẫn có thể bảo đảm không có vấn đề, chỉ là sau khi đi ra ngoài, e là người trong thôn cần phải mất một quãng thời gian thật lâu mới có thể tụ tập lại bên nhau, cũng may tất cả mọi người thôn trang kể cả mấy đứa nhỏ đều có tu vi Thánh nhân, hơn nữa không phải Thánh nhân tầm thường có thể so sánh, bọn họ có năng lực sinh tồn khá mạnh mẽ.
Mọi người đều hiện vẻ không thể tin, con đường hướng lên trời đi vào sâu trong hư vô trước mắt họ thực sự có thể đưa bọn họ ra ngoài?
Rất nhiều người do dự không quyết, dù sao ai cũng không biết đắng sau con đường này có tồn tại nguy hiểm gì không,
"Ta đi trước”
Man Cổ Sơn hét lớn một tiếng, là người thứ nhất bước vào con đường phía trước, là chiến sĩ tiên phong của Thần tử, hẳn đương nhiên sẽ không hoài nghĩ chủ nhân của mình, hẳn luôn phải đứng ở phía trước tất cả mọi người, đây là chức trách của bọn họ.
Man Cổ Sơn nhanh chân tiển lên, dọc theo con đường từng bước đi lên, một đường thẳng tới trời xanh, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người
"Thật sự không bị Thần linh pháp tắc hạn chế”
Mọi người đều chấn động nhìn vị trí Man Cổ Sơn vừa biến mất, nhìn hẳn đi vào sâu trong hư không, nhìn hẳn bước ra không gian Thần truyền, biến mất trong thời không loạn lưu.
Hắn là người đầu tiên trong thôn chân chính bước ra khỏi không gian này.
"Có thể đi ra ngoài, thật có thể đi ra ngoài!"
“Trời ạ, chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài, thật không bị hạn chế a”
"Nhưng Man Cổ Sơn đã đi tới nơi nào?"
Lúc này mọi người đều nhìn về Tịch Thiên Dạ với ánh mắt chấn động cùng kính nể.
Thần tử không hổ là Thần tử, quả nhiên như lời đồn đại, bất kỳ một đời đệ tử Thần truyền nào cũng là thiên kiêu phong hoa tuyệt đại, có năng lực thông thiên triệt địa.
Lão thôn trưởng cũng kinh ngạc cùng khiếp sợ không nói nên lời.
Người trong thôn thật thà không hiểu chuyện, không có quá nhiều kiến thức, nhưng hắn là thôn trưởng, là người trông coi kho điển tịch của thôn, làm sao lại không biết, thủ đoạn như thế là kinh thiên động địa cỡ nào.
Coi trời bằng vung a!
Thật sự là coi trời bằng vung a, hoàn toàn không thiên địa quy tắc.
E là Thần linh cũng không có năng lực kinh khủng như vậy đi, dù là chí cao vô thượng như Tổ thần cũng chưa chắc có thể hoàn toàn cấm tiệt thế giới pháp tắc của một khu vực, hóa thiên địa thành hư vô.
Bất quá, tuy rằng có thể đi ra ngoài, nhưng rất nhiều thôn dân vẫn còn có chút do dự không quyết, bởi vì không ai có thể xác định, sau khi rời khỏi không gian Thần truyền sẽ gặp phải chuyện gì, tuy răng Man Cổ Sơn đã đi ra ngoài, nhưng hắn cũng không cách nào quay lại, nói cho bọn họ biết hoàn cảnh bên ngoài là như thế nào, nơi đó sẽ có cái gì đang chờ đợi bọn họ.
Thiên tính của con người luôn luôn sợ hãi những điều không biết, mọi người do dự, lỡ như gặp phải tuyệt lộ, bọn họ phải làm sao bây giờ.
"Nếu không yên lòng, không dám nhấc chân lên, các ngươi có thể tiếp tục lưu lại chỗ này. Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói
“Hy vọng đang ở ngay trước mắt, nếu không đi ra ngoài lão hủ sẽ chết không cam lòng, cho dù bên ngoài là sự hủy diệt, ta cũng không có bất cứ tiếc nuối nào”
Lão thôn trưởng chậm rãi đi ra, ánh mắt kiên định nhìn mọi người trong thôn, biểu hiện trịnh trọng nói:
"Từ giờ trở đi, các ngươi hãy tự quyết định tương lại của chính mình, các ngươi có thể lựa chọn đi ra ngoài, cũng là có thể lựa chọn lưu lại"
Nói xong, lão thôn trưởng liền bước lên con đường phía trước, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Mà hệ thống pháp tắc của Thần linh ở trong mắt Tịch Thiên Dạ lại có trăm ngàn chỗ hở, chỉ là một hệ thống pháp tắc đơn sơ mà thôi.
Chỉ có điều tu vi hiện tại của Tịch Thiên Dạ không cao, không cách nào thay đổi pháp tắc nơi này, vì lẽ đó muốn dẫn mấy trăm người đi ra ngoài, chỉ có thế lén đi ra.
Đương nhiên muốn tránh né Thần linh pháp tắc để đi ra ngoài cũng phải chuyện đơn giản, bởi vì không gian Thần truyền rất quan trọng đối với Thiên Lan Thần Tông, các đời Thần linh đều lưu lại dấu ấn pháp tắc của mình ở đây, năm này tháng nọ qua đi, ít nhất cũng có trên trăm vị Thần linh lưu lại dấu ấn pháp tắc ở đây.
Những thần linh pháp tắc đan xen lẫn nhau, phảng phất như từng cái từng cái xiềng xích khóa chặt thôn trang cùng tất cả mọi người, Tịch Thiên Dạ mang một người đi ra ngoài không khó, thế nhưng mang theo mấy trắm người đi ra thì rất phiền phức.
“Thần tử đại nhân, Thần linh pháp tắc là không thế trái nghịch” Thôn trưởng thở dài nói.
Hắn căn bản không tin một Thần tử chỉ có tu vi Thiên tôn có thể trái nghịch Thần linh pháp tắc, ở thời kỳ thượng cổ thần thoại Thần linh là đại diện cho ý chí của thiên địa, đừng nói Tôn giả hay Thánh giả, cho dù là Đại đế cùng Thánh tổ cũng không thể vi phạm Thần linh pháp tắc. Bằng không ắt bị trời phạt mà chết.
"Từ giờ trở đi, tất cả mọi người phải nghe theo mệnh lệnh của ta.”
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói, vừa dứt lời hẳn đã đi đến một chỗ đất trống, từ trong không gian tinh thạch lấy ra lượng lớn tài liệu, những tài liệu này đều là tài nguyên hẳn được ban tặng sau khi trở thành đệ tử Thần truyền, cũng may có đống vật liệu quý giá này, bằng không Tịch Thiên Dạ cũng không có biện pháp nào.
Hãn chuẩn bị bố trí một khu vực cầm cố pháp tắc, ở bên trong sẽ bài xích tất cả pháp tắc, không cho bất kỳ quy tắc nào có thể đi vào. Nếu là ở thế giới bên ngoài thì hoàn toàn không thế bố trí một khu vực như thế, dù là phổ thông tiên nhân cũng chưa chắc làm được, nhưng ở trong không gian nhỏ này, thiên đạo quy tắc không hoàn chỉnh, chỉ có một ít quy tắc do thần linh lưu lại, vì lẽ đó muốn cầm cố pháp tắc của bọn họ, tạo ra một không gian hư vô, cũng không phải là chuyện không tưởng.
Sau ba ngày, dưới sự bố trí tỉ mỉ của Tịch Thiên Dạ, một không gian hư vô đã hình thành, trong phạm vi ngàn trượng nơi đây, không có thiên địa, không có pháp tắc, cũng không có Thần linh... dường như một vũ trụ nguyên thủy nhất... khắp nơi trống rỗng.
Môn bí pháp này vô cùng phức tạp cùng tỉnh vi, so với những trận pháp mà Tịch Thiên Dạ từng bố trí còn khó hơn rất nhiều, hầu như tiêu hao tất cả tài nguyên hẳn được ban tặng mới miễn cưỡng bố trí thành, có thể nói là trả một cái giá rất lớn.
Chỉ thấy ở đất trống, có một con đường uốn lượn hướng lên trời, kéo dài vào sâu trong hư không, không biết đi về phương nào.
"Thần tử đại nhân, đây là...?" Lão thôn trưởng nghỉ hoặc nhìn Tịch Thiên Dạ, ở nơi đất trống kia, hẳn không cảm giác được bất kỳ pháp tắc nào, phẳng phất như chỉ có vô tận hư vô, ngoài ra không có thứ gì khác.
Hắn lần đầu tiên gặp phải hoàn cảnh quý dị như thế, mặc dù có chút không hiểu, nhưng hẳn cũng biết, xuất hiện hiện tượng như thế, quả thực là đã trái với quy tắc trong thiên địa, loại chuyện này hoàn toàn không có khả năng tồn tại.
“Dọc theo con đường này đi về phía trước, còn đi tới nơi nào, xem vận khí đi”
Tịch Thiên Dạ đứng ở trước vách đá, chắp tay sau lưng khẽ nói.
Cuối con đường này chính là thế giới khác, trong vùng không gian này không có pháp tắc, tự nhiên đám người trong thôn sẽ không bị quy tắc xiềng xích khóa chặt.
Đương nhiên, đi tới nơi nào, Tịch Thiên Dạ cũng không thể trăm phần trăm xác định, chỉ có thể bảo đảm bọn họ sẽ xuất hiện ở khu vực an toàn bên trong di tích Thiên Lan. Dù sao, không gian bên trong di tích Thiên Lan quá hỗn loạn, đã từng xảy ra cuộc chiến giữa các Thần linh, cả thế giới đã bị xé nát, dẫn đến đôi khi ở một khu vực nho nhỏ lại đột nhiên xuất hiện vô số không gian mãnh vỡ, mỗi một người đi qua con đường này lại xuất hiện ở những nơi khác nhau là chuyện hoàn toàn bình thường.
Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không để bọn họ đi đến khu vực nguy hiểm, dù không thể đưa ra vị trí chính xác, nhưng hẳn vẫn có thể bảo đảm không có vấn đề, chỉ là sau khi đi ra ngoài, e là người trong thôn cần phải mất một quãng thời gian thật lâu mới có thể tụ tập lại bên nhau, cũng may tất cả mọi người thôn trang kể cả mấy đứa nhỏ đều có tu vi Thánh nhân, hơn nữa không phải Thánh nhân tầm thường có thể so sánh, bọn họ có năng lực sinh tồn khá mạnh mẽ.
Mọi người đều hiện vẻ không thể tin, con đường hướng lên trời đi vào sâu trong hư vô trước mắt họ thực sự có thể đưa bọn họ ra ngoài?
Rất nhiều người do dự không quyết, dù sao ai cũng không biết đắng sau con đường này có tồn tại nguy hiểm gì không,
"Ta đi trước”
Man Cổ Sơn hét lớn một tiếng, là người thứ nhất bước vào con đường phía trước, là chiến sĩ tiên phong của Thần tử, hẳn đương nhiên sẽ không hoài nghĩ chủ nhân của mình, hẳn luôn phải đứng ở phía trước tất cả mọi người, đây là chức trách của bọn họ.
Man Cổ Sơn nhanh chân tiển lên, dọc theo con đường từng bước đi lên, một đường thẳng tới trời xanh, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người
"Thật sự không bị Thần linh pháp tắc hạn chế”
Mọi người đều chấn động nhìn vị trí Man Cổ Sơn vừa biến mất, nhìn hẳn đi vào sâu trong hư không, nhìn hẳn bước ra không gian Thần truyền, biến mất trong thời không loạn lưu.
Hắn là người đầu tiên trong thôn chân chính bước ra khỏi không gian này.
"Có thể đi ra ngoài, thật có thể đi ra ngoài!"
“Trời ạ, chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài, thật không bị hạn chế a”
"Nhưng Man Cổ Sơn đã đi tới nơi nào?"
Lúc này mọi người đều nhìn về Tịch Thiên Dạ với ánh mắt chấn động cùng kính nể.
Thần tử không hổ là Thần tử, quả nhiên như lời đồn đại, bất kỳ một đời đệ tử Thần truyền nào cũng là thiên kiêu phong hoa tuyệt đại, có năng lực thông thiên triệt địa.
Lão thôn trưởng cũng kinh ngạc cùng khiếp sợ không nói nên lời.
Người trong thôn thật thà không hiểu chuyện, không có quá nhiều kiến thức, nhưng hắn là thôn trưởng, là người trông coi kho điển tịch của thôn, làm sao lại không biết, thủ đoạn như thế là kinh thiên động địa cỡ nào.
Coi trời bằng vung a!
Thật sự là coi trời bằng vung a, hoàn toàn không thiên địa quy tắc.
E là Thần linh cũng không có năng lực kinh khủng như vậy đi, dù là chí cao vô thượng như Tổ thần cũng chưa chắc có thể hoàn toàn cấm tiệt thế giới pháp tắc của một khu vực, hóa thiên địa thành hư vô.
Bất quá, tuy rằng có thể đi ra ngoài, nhưng rất nhiều thôn dân vẫn còn có chút do dự không quyết, bởi vì không ai có thể xác định, sau khi rời khỏi không gian Thần truyền sẽ gặp phải chuyện gì, tuy răng Man Cổ Sơn đã đi ra ngoài, nhưng hắn cũng không cách nào quay lại, nói cho bọn họ biết hoàn cảnh bên ngoài là như thế nào, nơi đó sẽ có cái gì đang chờ đợi bọn họ.
Thiên tính của con người luôn luôn sợ hãi những điều không biết, mọi người do dự, lỡ như gặp phải tuyệt lộ, bọn họ phải làm sao bây giờ.
"Nếu không yên lòng, không dám nhấc chân lên, các ngươi có thể tiếp tục lưu lại chỗ này. Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói
“Hy vọng đang ở ngay trước mắt, nếu không đi ra ngoài lão hủ sẽ chết không cam lòng, cho dù bên ngoài là sự hủy diệt, ta cũng không có bất cứ tiếc nuối nào”
Lão thôn trưởng chậm rãi đi ra, ánh mắt kiên định nhìn mọi người trong thôn, biểu hiện trịnh trọng nói:
"Từ giờ trở đi, các ngươi hãy tự quyết định tương lại của chính mình, các ngươi có thể lựa chọn đi ra ngoài, cũng là có thể lựa chọn lưu lại"
Nói xong, lão thôn trưởng liền bước lên con đường phía trước, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook