Vạn Cổ Chi Vương
-
Chương 23: Tin tức võ phũ cấp cao
- Cái gì? Ngươi nói trước khi đi muốn tặng cho ta một kiện lễ vật sao?
Vẻ mặt La Thiên có chút ngoài ý muốn.
Vốn hắn tưởng rằng, ước định với Côn Già đã hoàn thành, không nghĩ tới lại còn có một niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
Phốc!
Côn Già há miệng, gió tanh trào ra, nó nhổ ra ba cái răng đen nhánh, so với bàn tay của người trưởng thành còn lớn hơn rất nhiều.
La Thiên tiếp nhận ba cái răng, lòng bàn tay trầm xuống, hắn lập tức cảm nhận được trong hàm răng này ẩn chứa lực lượng khủng khiếp khiến cho hắn kinh hãi.
- Ồ? Ba cái răng này là đạo cụ tiêu hao một lần, có thể bộc phát ra công kích tương đương một phần mười thực lực của ngươi sao?
La Thiên vui vẻ nhận lấy ba cái răng.
Thụy Thú Côn Già chính là cấm kỵ của mấy thành gần Lăng Vân quận, Võ giả nhân loại không có biện pháp làm gì được nó.
Tất cả người cố gắng công kích nó, toàn bộ đều bị giết chết.
Cho dù là một phần mười công kích của Côn Già, chỉ sợ dưới Linh Hải cảnh không người nào có thể ngăn cản được nó.
Cái này không phải là lễ vật, quả thực là đại sát khí a.
Ngay lúc trong lòng La Thiên vui vẻ.
Rống!
Côn Già gầm nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ giảo hoạt.
- Cái gì? Ngươi nói trong vòng một năm muốn ta chuẩn bị cho ngươi ba mươi vạn cân huyết nhục Yêu thú nhị tinh sao?
Thân thể La Thiên lảo đảo một cái, khóe miệng co giật.
Yêu thú nhị tinh, đây chính là tồn tại tương đương với Võ giả Linh Hải cảnh trong nhân loại.
Võ giả Linh Hải cảnh mạnh như thế nào chứ? Chỉ sợ toàn bộ Thanh Xương thành cũng không có được mấy người, chỉ cần búng một ngón tay cũng có thể diệt một đống Võ giả Khai Mạch cảnh.
La Thiên im lặng, quả nhiên trong thiên hạ này không có bữa cơm trưa miễn phí mà.
Sao Côn Già lại tặng không đòn sát thủ cường đại như vậy chứ? Hóa ra là có yêu cầu.
Chẳng lẽ nó không lo lắng, mình thu đồ vào túi, tương lai sẽ không làm việc cho nó, khi đó chẳng phải là mất cả chì lẫn chài hay sao?
La Thiên có trực giác: Côn Già đại trí giả ngu, quả thật không đơn giản, ánh mắt ẩn chứa thâm ý kia dường như có thể nhìn thấy sự tồn tại của Thần mạch trong cơ thể hắn vậy.
Dùng tư chất Thần mạch của La Thiên, trong một năm muốn tiến giai tới Linh Hải cảnh cũng không phải là chuyện không có khả năng.
...
Cáo biệt với Côn Già.
Hai người La Thiên nhanh chóng lên đường, từ biên giới Hắc Yêu lĩnh rời xa khỏi Thanh Xương thành.
Sau khi Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết tấn thăng tầng một, cảm ứng đối với hung cát của La Thiên ngày càng mạnh mẽ.
Giờ phút này.
Linh giác của La Thiên đã cảm ứng được, ở gần Thanh Xương thành càng lâu thì sẽ lại càng nguy hiểm.
Một cỗ nguy cơ và sát ý vô hình làm cho La Thiên cảm thấy rất bất an.
Đỗ gia kia, nhất định đã phát động ra một lượng lớn nhân thủ, đang truy đuổi mình bốn phương tám hướng.
- Thiên Thư, có thể suy diễn ra ta đi đâu an toàn hơn hay không?
Ý thức của La Thiên đụng chạm vào Thiên Thư, ôm ý nghĩ muốn thử một lần.
Mười ngày gần đây Thiên Thư tích đã lũy tích được không ít lực lượng, tờ thứ nhất tràn ngập ánh sáng, trên tờ thứ hai ảm đạm vừa hiện lên cũng mơ hồ hiển hiện ra một tia sáng bóng.
- Nơi nào có bản thần thì nơi đó an toàn nhất!
Sương mù màu đen hiển hiện, Thiên Thư chi thần lại chạy đến.
- Thiếu niên, chỉ cần thả bản thần ra ngoài, bản thần sẽ hộ giá ngươi, có thể bảo đảm một đường thuận buồm xuôi gió...
Khóe miệng La Thiên giật giật, hắn thật sự càng ngày chịu không nổi gia hỏa này.
- Bắt đầu bói toán.
Trên thiên thư, hiển hiện mấy chữ.
Bói toán?
La Thiên không khỏi sững sờ, chuyện này không giống như là trước đây nha.
Ô...ô...n...g!
Ánh sáng màu xám trên thiên thư nhanh chóng giảm xuống, vốn tờ thứ nhất tràn ngập ánh sáng lại nhanh chóng ảm đạm tới tận đáy.
Tiêu hao lớn như thế làm cho La Thiên cảm thấy đau xót không thôi.
Lúc suy diễn tin tức của Thụy Thú Côn Già cũng không có tiêu hao lớn như vậy nha.
Chẳng lẽ, lần này bởi vì dùng chức năng bói toán, cho nên tiêu hao lớn hơn rất nhiều so với suy diễn bình thường?
- Tới Lăng Vân Quận thành có thể trợ giúp hóa giải nguy cơ, có lẽ còn có điềm lành.
Bên trên trang sách phác thảo ra một hàng chữ.
- Lăng Vân Quận thành? Được!
Ánh mắt La Thiên sáng lên, ý thức lập tức rời khỏi Thiên thư.
Lăng Vân quận chính là Quận thành, cao hơn Thanh Xương thành một cấp bậc.
Theo cấp bậc hành chính mà nói.
Tất cả mấy thành thị bao gồm cả Thanh Xương thành đều thuộc quản hạt của Lăng Vân quận.
Một khi đến Lăng Vân quận, coi như là Đỗ gia thì cũng phải thu tay lại, không dám trắng trợn truy bắt La Thiên.
Bốn năm ngày sau.
Một nam một nữ đi từ trong Hắc Yêu lĩnh ra, đi tới gần Lăng Vân Quận thành.
Người nam thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, thân thể cao thẳng, mặc áo khoác ngoài bằng da thú; nữ sắc mặt vàng như nến, tướng mạo nhìn như phổ thông, nhưng đôi mắt lại rực rỡ trong suốt, như ngôi sao sáng giữa trời đêm vậy.
Một nam một nữ này chính là La Thiên và Ninh Tuyết Dao đã cải trang cách ăn mặc.
Mấy ngày nay.
La Thiên dựa vào trực giác cùng với tác dụng của Linh thức đã thoát khỏi mấy nhóm người đuổi bắt từ Đỗ gia.
Trái lại, Ninh Tuyết Dao bởi vì dung nhan rất đẹp, không ngờ lại bị hai gã Võ giả tán tu thấy sắc mà nảy lòng tà uế; tu vi của hai người kia cũng chỉ là Khai mạch tam tứ trọng mà thôi. Kết cục bị La Thiên chém nhanh giết gọn.
Bởi vậy, lúc này hai người mới hơi cải trang cách ăn mặc một chút, cuối cùng cũng không dễ làm cho người khác chú ý nữa.
Đúng lúc này, từ phía xa xa truyền đến tiếng đánh nhau.
- A! Chạy mau!
- Không chống nổi được nữa rồi...
Cách đó mấy trăm thước có hai gã thiếu niên mặc y phục lộng lẫy đang bị một đầu chim ưng lớn không ngừng truy kích.
Đầu chim ưng kia giương đôi cánh năm sáu thước ra, cái cánh trên thân như sắt, toả ra yêu khí cường đại, chính là Yêu thú nhất tinh trung giai.
- Thiết Linh Ưng! Tu vi ngang với Khai Mạch cảnh tứ ngũ trọng.
Sắc mặt của La Thiên hơi tái.
Yêu thú Khai mạch tứ ngũ trọng, thực lực vốn đã rất là đáng sợ.
Mà đầu Thiết Linh Ưng này với tư cách là phi cầm, cho nên tính cơ động cực cao, một khi bị nó nhìn chằm chằm vào thì chỉ có thể nói lành ít dữ nhiều.
Lúc này, hai gã thiếu niên kia, tu vi ít nhất cũng là Khai Mạch tứ trọng đã bị thương, cho nên bị Thiết Linh Ưng đuổi giết cho chật vật không chịu nổi.
- Huynh đệ, tới giúp chúng ta chia sẻ một chút áp lực, Trần Hạo Phi ta ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tình.
Một tên thiếu niên áo lam trong đó nhìn thấy hai người La Thiên, vội vã hô lớn.
- Hai gã thiếu niên này nhìn qua không giống người xấu, không bằng chúng ta đi cứu một chút đi?
Ninh Tuyết Dao dùng giọng điệu trưng cầu nói.
- Cũng được.
La Thiên nhẹ nhàng tới gần, nghĩ cách cứu viện hai người kia.
Vù vù Phanh~!
Một chưởng của La Thiên chụp về phía đầu Thiết Linh Ưng kia, ba cái khí mạch trong cơ thể chấn động, không thể gạt được hai người còn lại.
- Ài, chỉ là một tên Khai Mạch tam trọng, tới đây có khác gì chịu chết đâu?
Tên thiếu niên áo trắng còn lại có chút, thất vọng nói.
- Không đúng, một chưởng này của hắn lại có thể hóa giải một lần công kích của Thiết Linh Ưng.
Ánh mắt của tên thiếu niên áo lam tên là Trần Hạo Phi kia sáng lên.
Người này tuy có tu vi Khai Mạch tam trọng, thế nhưng lại có sức chiến đấu Khai Mạch tứ trọng, làm cho áp lực của hai người giảm nhiều.
Không chỉ có như thế, thân pháp của La Thiên phóng khoáng, lúc quần nhau cùng Thiết Linh Ưng lại để lộ ra vẻ nước chảy mây trôi.
Mỗi một khắc La Thiên đều âm thầm thúc giục Ngưng Tinh Kiếm chỉ, một chỉ đâm trúng cánh của Thiết Linh Ưng, lực chỉ lạnh như băng được ngưng luyện như kiếm phong lóe lên rồi biến mất.
Vù vù Phanh phanh~!
Đầu Thiết Linh Ưng kia kêu một tiếng, trên cánh nó hiện lên một tia máu, trong lúc hốt hoảng nó bay về phía chân trời, bỏ trốn mất tích.
Sưu sưu!
Thiếu niên áo lam tên là Trần Hạo Phi thở dài một hơi, thiếu niên áo trắng kia trực tiếp đặt mông ngồi xuống dưới đất, há mồm thở dốc.
- Tại hạ Trần Hạo Phi, đây là bằng hữu Lâm Vân của ta. Cảm ơn huynh đệ đã xuất thủ tương trợ.
Thiếu niên mặc áo lam cảm kích nói.
Sau khi nói chuyện với nhau thì La Thiên mới biết được, hai thiếu niên này có thân phận không tầm thường.
Trần Hạo Phi và Lâm Vân đều là thiếu chủ của thế gia Võ Đạo trong Lăng Vân quận, ở Quận thành thì gia tộc của hai người cũng có thể đứng vào mười thứ hạng đầu.
Theo lý thuyết, dùng thực lực của hai người cũng không phải sợ Thiết Linh Ưng.
Nhưng hai người Trần Hạo Phi, lúc săn bắt đã bị Thiết Linh Ưng đánh lén.
Thiết Linh Ưng này toàn thân có cái cánh như sắt, lực phòng ngự lại không tầm thường, bởi vì là phi cầm cho nên vừa linh hoạt lại còn cơ động, làm cho hai người càng đánh càng tổn thương, không cách nào thoát khỏi nó được.
- Nếu như ta không đoán sai, các hạ hẳn là La Thiên bị treo giải thưởng truy nã ở hắc thị nha.
Trần Hạo Phi dò xét La Thiên, bỗng nhiên mở miệng nói.
Những lời này làm cho sắc mặt La Thiên đại biến, tức thì có chút cảnh giác nhìn về phía hai người.
- Khà khà, La huynh không cần khẩn trương, ta cũng không có địch ý gì cả. Vừa rồi nhìn thấy ngươi dùng chỉ pháp, ta chỉ có chút suy đoán, không nghĩ tới lại là người thật.
Trần Hạo Phi thản nhiên cười nói.
- Hừ! Đỗ gia kia ở Thanh Xương thành là bá chủ, chỉ có điều tới Lăng Vân Quận thành, hai nhà chúng ta sẽ không để cho chúng tùy tiện làm càn.
Thiếu niên áo trắng tên là Lâm Vân có chút kiêu ngạo nói.
Lúc này La Thiên mới thở dài một hơi.
Lúc hai người nói chuyện, La Thiên dùng Linh thức gắt gao tập trung, sau khi xác định vẻ mặt hai người thản nhiên không có dấu hiệu nói dối thì hắn mới yên lòng.
Cũng đúng, gia tộc của hai người Trần Hạo Phi ở trong Quận thành có thể xếp vào trong mười thứ hạng đầu, tuyệt đối không kém gì Đỗ gia, lại thêm là gia tộc ở Quận thành, cho nên đương nhiên không cần phải sợ Đỗ gia làm gì cả.
Đồng thời, La Thiên còn nhận được một tin tức, Đỗ gia kia không những truy nã hắn ở hắc thị mà ngay cả Quận thành cũng ở trong phạm vi truy nã.
- La huynh yên tâm, tạm thời cứ theo chúng ta đi tới Quận thành làm khách đi.
Trần Hạo Phi vỗ ngực nói.
- Sắp tới là thời gian Lăng Vân Võ phủ chiêu sinh, trong thời điểm mấu chốt này, Đỗ gia tuyệt đối không dám gây sự ở Quận thành đâu.
- Võ phủ chiêu sinh sao?
Trong lòng La Thiên khẽ động, vội vã hỏi thăm.
Thanh Phong Học phủ ở chỗ hắn chỉ là Học phủ sơ đẳng, truyền thụ lý luận võ đạo và vũ kỹ, chỉ ở mức trụ cột cơ bản nhất mà thôi.
Mà Lăng Vân Võ phủ chính là Học phủ cao đẳng, có cao thủ Linh Hải cảnh tọa trấn, bên trong chứa rất nhiều vũ kỹ công pháp cấp cao, bồi dưỡng ra được rất nhiều cường giả Võ Đạo, còn có một ít nhân vật truyền kỳ.
Nghe nói, Thành chủ của mấy thành thị xung quanh Lăng Vân quận, bao gồm cả Thành chủ của Thanh Xương thành cũng đều phát xuất từ Lăng Vân Võ phủ cả.
Vẻ mặt La Thiên có chút ngoài ý muốn.
Vốn hắn tưởng rằng, ước định với Côn Già đã hoàn thành, không nghĩ tới lại còn có một niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
Phốc!
Côn Già há miệng, gió tanh trào ra, nó nhổ ra ba cái răng đen nhánh, so với bàn tay của người trưởng thành còn lớn hơn rất nhiều.
La Thiên tiếp nhận ba cái răng, lòng bàn tay trầm xuống, hắn lập tức cảm nhận được trong hàm răng này ẩn chứa lực lượng khủng khiếp khiến cho hắn kinh hãi.
- Ồ? Ba cái răng này là đạo cụ tiêu hao một lần, có thể bộc phát ra công kích tương đương một phần mười thực lực của ngươi sao?
La Thiên vui vẻ nhận lấy ba cái răng.
Thụy Thú Côn Già chính là cấm kỵ của mấy thành gần Lăng Vân quận, Võ giả nhân loại không có biện pháp làm gì được nó.
Tất cả người cố gắng công kích nó, toàn bộ đều bị giết chết.
Cho dù là một phần mười công kích của Côn Già, chỉ sợ dưới Linh Hải cảnh không người nào có thể ngăn cản được nó.
Cái này không phải là lễ vật, quả thực là đại sát khí a.
Ngay lúc trong lòng La Thiên vui vẻ.
Rống!
Côn Già gầm nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ giảo hoạt.
- Cái gì? Ngươi nói trong vòng một năm muốn ta chuẩn bị cho ngươi ba mươi vạn cân huyết nhục Yêu thú nhị tinh sao?
Thân thể La Thiên lảo đảo một cái, khóe miệng co giật.
Yêu thú nhị tinh, đây chính là tồn tại tương đương với Võ giả Linh Hải cảnh trong nhân loại.
Võ giả Linh Hải cảnh mạnh như thế nào chứ? Chỉ sợ toàn bộ Thanh Xương thành cũng không có được mấy người, chỉ cần búng một ngón tay cũng có thể diệt một đống Võ giả Khai Mạch cảnh.
La Thiên im lặng, quả nhiên trong thiên hạ này không có bữa cơm trưa miễn phí mà.
Sao Côn Già lại tặng không đòn sát thủ cường đại như vậy chứ? Hóa ra là có yêu cầu.
Chẳng lẽ nó không lo lắng, mình thu đồ vào túi, tương lai sẽ không làm việc cho nó, khi đó chẳng phải là mất cả chì lẫn chài hay sao?
La Thiên có trực giác: Côn Già đại trí giả ngu, quả thật không đơn giản, ánh mắt ẩn chứa thâm ý kia dường như có thể nhìn thấy sự tồn tại của Thần mạch trong cơ thể hắn vậy.
Dùng tư chất Thần mạch của La Thiên, trong một năm muốn tiến giai tới Linh Hải cảnh cũng không phải là chuyện không có khả năng.
...
Cáo biệt với Côn Già.
Hai người La Thiên nhanh chóng lên đường, từ biên giới Hắc Yêu lĩnh rời xa khỏi Thanh Xương thành.
Sau khi Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết tấn thăng tầng một, cảm ứng đối với hung cát của La Thiên ngày càng mạnh mẽ.
Giờ phút này.
Linh giác của La Thiên đã cảm ứng được, ở gần Thanh Xương thành càng lâu thì sẽ lại càng nguy hiểm.
Một cỗ nguy cơ và sát ý vô hình làm cho La Thiên cảm thấy rất bất an.
Đỗ gia kia, nhất định đã phát động ra một lượng lớn nhân thủ, đang truy đuổi mình bốn phương tám hướng.
- Thiên Thư, có thể suy diễn ra ta đi đâu an toàn hơn hay không?
Ý thức của La Thiên đụng chạm vào Thiên Thư, ôm ý nghĩ muốn thử một lần.
Mười ngày gần đây Thiên Thư tích đã lũy tích được không ít lực lượng, tờ thứ nhất tràn ngập ánh sáng, trên tờ thứ hai ảm đạm vừa hiện lên cũng mơ hồ hiển hiện ra một tia sáng bóng.
- Nơi nào có bản thần thì nơi đó an toàn nhất!
Sương mù màu đen hiển hiện, Thiên Thư chi thần lại chạy đến.
- Thiếu niên, chỉ cần thả bản thần ra ngoài, bản thần sẽ hộ giá ngươi, có thể bảo đảm một đường thuận buồm xuôi gió...
Khóe miệng La Thiên giật giật, hắn thật sự càng ngày chịu không nổi gia hỏa này.
- Bắt đầu bói toán.
Trên thiên thư, hiển hiện mấy chữ.
Bói toán?
La Thiên không khỏi sững sờ, chuyện này không giống như là trước đây nha.
Ô...ô...n...g!
Ánh sáng màu xám trên thiên thư nhanh chóng giảm xuống, vốn tờ thứ nhất tràn ngập ánh sáng lại nhanh chóng ảm đạm tới tận đáy.
Tiêu hao lớn như thế làm cho La Thiên cảm thấy đau xót không thôi.
Lúc suy diễn tin tức của Thụy Thú Côn Già cũng không có tiêu hao lớn như vậy nha.
Chẳng lẽ, lần này bởi vì dùng chức năng bói toán, cho nên tiêu hao lớn hơn rất nhiều so với suy diễn bình thường?
- Tới Lăng Vân Quận thành có thể trợ giúp hóa giải nguy cơ, có lẽ còn có điềm lành.
Bên trên trang sách phác thảo ra một hàng chữ.
- Lăng Vân Quận thành? Được!
Ánh mắt La Thiên sáng lên, ý thức lập tức rời khỏi Thiên thư.
Lăng Vân quận chính là Quận thành, cao hơn Thanh Xương thành một cấp bậc.
Theo cấp bậc hành chính mà nói.
Tất cả mấy thành thị bao gồm cả Thanh Xương thành đều thuộc quản hạt của Lăng Vân quận.
Một khi đến Lăng Vân quận, coi như là Đỗ gia thì cũng phải thu tay lại, không dám trắng trợn truy bắt La Thiên.
Bốn năm ngày sau.
Một nam một nữ đi từ trong Hắc Yêu lĩnh ra, đi tới gần Lăng Vân Quận thành.
Người nam thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, thân thể cao thẳng, mặc áo khoác ngoài bằng da thú; nữ sắc mặt vàng như nến, tướng mạo nhìn như phổ thông, nhưng đôi mắt lại rực rỡ trong suốt, như ngôi sao sáng giữa trời đêm vậy.
Một nam một nữ này chính là La Thiên và Ninh Tuyết Dao đã cải trang cách ăn mặc.
Mấy ngày nay.
La Thiên dựa vào trực giác cùng với tác dụng của Linh thức đã thoát khỏi mấy nhóm người đuổi bắt từ Đỗ gia.
Trái lại, Ninh Tuyết Dao bởi vì dung nhan rất đẹp, không ngờ lại bị hai gã Võ giả tán tu thấy sắc mà nảy lòng tà uế; tu vi của hai người kia cũng chỉ là Khai mạch tam tứ trọng mà thôi. Kết cục bị La Thiên chém nhanh giết gọn.
Bởi vậy, lúc này hai người mới hơi cải trang cách ăn mặc một chút, cuối cùng cũng không dễ làm cho người khác chú ý nữa.
Đúng lúc này, từ phía xa xa truyền đến tiếng đánh nhau.
- A! Chạy mau!
- Không chống nổi được nữa rồi...
Cách đó mấy trăm thước có hai gã thiếu niên mặc y phục lộng lẫy đang bị một đầu chim ưng lớn không ngừng truy kích.
Đầu chim ưng kia giương đôi cánh năm sáu thước ra, cái cánh trên thân như sắt, toả ra yêu khí cường đại, chính là Yêu thú nhất tinh trung giai.
- Thiết Linh Ưng! Tu vi ngang với Khai Mạch cảnh tứ ngũ trọng.
Sắc mặt của La Thiên hơi tái.
Yêu thú Khai mạch tứ ngũ trọng, thực lực vốn đã rất là đáng sợ.
Mà đầu Thiết Linh Ưng này với tư cách là phi cầm, cho nên tính cơ động cực cao, một khi bị nó nhìn chằm chằm vào thì chỉ có thể nói lành ít dữ nhiều.
Lúc này, hai gã thiếu niên kia, tu vi ít nhất cũng là Khai Mạch tứ trọng đã bị thương, cho nên bị Thiết Linh Ưng đuổi giết cho chật vật không chịu nổi.
- Huynh đệ, tới giúp chúng ta chia sẻ một chút áp lực, Trần Hạo Phi ta ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tình.
Một tên thiếu niên áo lam trong đó nhìn thấy hai người La Thiên, vội vã hô lớn.
- Hai gã thiếu niên này nhìn qua không giống người xấu, không bằng chúng ta đi cứu một chút đi?
Ninh Tuyết Dao dùng giọng điệu trưng cầu nói.
- Cũng được.
La Thiên nhẹ nhàng tới gần, nghĩ cách cứu viện hai người kia.
Vù vù Phanh~!
Một chưởng của La Thiên chụp về phía đầu Thiết Linh Ưng kia, ba cái khí mạch trong cơ thể chấn động, không thể gạt được hai người còn lại.
- Ài, chỉ là một tên Khai Mạch tam trọng, tới đây có khác gì chịu chết đâu?
Tên thiếu niên áo trắng còn lại có chút, thất vọng nói.
- Không đúng, một chưởng này của hắn lại có thể hóa giải một lần công kích của Thiết Linh Ưng.
Ánh mắt của tên thiếu niên áo lam tên là Trần Hạo Phi kia sáng lên.
Người này tuy có tu vi Khai Mạch tam trọng, thế nhưng lại có sức chiến đấu Khai Mạch tứ trọng, làm cho áp lực của hai người giảm nhiều.
Không chỉ có như thế, thân pháp của La Thiên phóng khoáng, lúc quần nhau cùng Thiết Linh Ưng lại để lộ ra vẻ nước chảy mây trôi.
Mỗi một khắc La Thiên đều âm thầm thúc giục Ngưng Tinh Kiếm chỉ, một chỉ đâm trúng cánh của Thiết Linh Ưng, lực chỉ lạnh như băng được ngưng luyện như kiếm phong lóe lên rồi biến mất.
Vù vù Phanh phanh~!
Đầu Thiết Linh Ưng kia kêu một tiếng, trên cánh nó hiện lên một tia máu, trong lúc hốt hoảng nó bay về phía chân trời, bỏ trốn mất tích.
Sưu sưu!
Thiếu niên áo lam tên là Trần Hạo Phi thở dài một hơi, thiếu niên áo trắng kia trực tiếp đặt mông ngồi xuống dưới đất, há mồm thở dốc.
- Tại hạ Trần Hạo Phi, đây là bằng hữu Lâm Vân của ta. Cảm ơn huynh đệ đã xuất thủ tương trợ.
Thiếu niên mặc áo lam cảm kích nói.
Sau khi nói chuyện với nhau thì La Thiên mới biết được, hai thiếu niên này có thân phận không tầm thường.
Trần Hạo Phi và Lâm Vân đều là thiếu chủ của thế gia Võ Đạo trong Lăng Vân quận, ở Quận thành thì gia tộc của hai người cũng có thể đứng vào mười thứ hạng đầu.
Theo lý thuyết, dùng thực lực của hai người cũng không phải sợ Thiết Linh Ưng.
Nhưng hai người Trần Hạo Phi, lúc săn bắt đã bị Thiết Linh Ưng đánh lén.
Thiết Linh Ưng này toàn thân có cái cánh như sắt, lực phòng ngự lại không tầm thường, bởi vì là phi cầm cho nên vừa linh hoạt lại còn cơ động, làm cho hai người càng đánh càng tổn thương, không cách nào thoát khỏi nó được.
- Nếu như ta không đoán sai, các hạ hẳn là La Thiên bị treo giải thưởng truy nã ở hắc thị nha.
Trần Hạo Phi dò xét La Thiên, bỗng nhiên mở miệng nói.
Những lời này làm cho sắc mặt La Thiên đại biến, tức thì có chút cảnh giác nhìn về phía hai người.
- Khà khà, La huynh không cần khẩn trương, ta cũng không có địch ý gì cả. Vừa rồi nhìn thấy ngươi dùng chỉ pháp, ta chỉ có chút suy đoán, không nghĩ tới lại là người thật.
Trần Hạo Phi thản nhiên cười nói.
- Hừ! Đỗ gia kia ở Thanh Xương thành là bá chủ, chỉ có điều tới Lăng Vân Quận thành, hai nhà chúng ta sẽ không để cho chúng tùy tiện làm càn.
Thiếu niên áo trắng tên là Lâm Vân có chút kiêu ngạo nói.
Lúc này La Thiên mới thở dài một hơi.
Lúc hai người nói chuyện, La Thiên dùng Linh thức gắt gao tập trung, sau khi xác định vẻ mặt hai người thản nhiên không có dấu hiệu nói dối thì hắn mới yên lòng.
Cũng đúng, gia tộc của hai người Trần Hạo Phi ở trong Quận thành có thể xếp vào trong mười thứ hạng đầu, tuyệt đối không kém gì Đỗ gia, lại thêm là gia tộc ở Quận thành, cho nên đương nhiên không cần phải sợ Đỗ gia làm gì cả.
Đồng thời, La Thiên còn nhận được một tin tức, Đỗ gia kia không những truy nã hắn ở hắc thị mà ngay cả Quận thành cũng ở trong phạm vi truy nã.
- La huynh yên tâm, tạm thời cứ theo chúng ta đi tới Quận thành làm khách đi.
Trần Hạo Phi vỗ ngực nói.
- Sắp tới là thời gian Lăng Vân Võ phủ chiêu sinh, trong thời điểm mấu chốt này, Đỗ gia tuyệt đối không dám gây sự ở Quận thành đâu.
- Võ phủ chiêu sinh sao?
Trong lòng La Thiên khẽ động, vội vã hỏi thăm.
Thanh Phong Học phủ ở chỗ hắn chỉ là Học phủ sơ đẳng, truyền thụ lý luận võ đạo và vũ kỹ, chỉ ở mức trụ cột cơ bản nhất mà thôi.
Mà Lăng Vân Võ phủ chính là Học phủ cao đẳng, có cao thủ Linh Hải cảnh tọa trấn, bên trong chứa rất nhiều vũ kỹ công pháp cấp cao, bồi dưỡng ra được rất nhiều cường giả Võ Đạo, còn có một ít nhân vật truyền kỳ.
Nghe nói, Thành chủ của mấy thành thị xung quanh Lăng Vân quận, bao gồm cả Thành chủ của Thanh Xương thành cũng đều phát xuất từ Lăng Vân Võ phủ cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook