Vạn Cổ Chi Vương
Chương 22: Tâm bệnh của Liễu Tử Yên

Trận chiến này, La Thiên thu được hơn hai vạn sáu nghìn hai lượng Hoàng kim, mấy viên Linh khí đan, còn có một viên Bồi khí đan trung phẩm.

Đương nhiên, thứ có giá trị cao nhất chính là bảo khí Kim Tỏa giáp kia.

- Tiểu Thiên, chúng ta mau chóng gom đủ mười vạn cân huyết nhục Yêu thú rồi rời khỏi Thanh Xương thành đi.

Trong lòng Ninh Tuyết Dao có chút bất an.

Ở Thanh Xương thành, Đỗ gia quyền thế ngập trời, hai người không thể ở lại nơi này được nữa.

- Được! Chỉ là chúng ta phải xử lý mấy xác chết này trước đã.

La Thiên tỉnh táo nói.

Sau nửa canh giờ, La Thiên đã xử lý sạch sẽ mấy xác chết.

Như thế, trong thời gian ngắn Đỗ gia cũng không có cách nào tìm được Đỗ Vân Trình.

Sau khi hoàn thành những thứ này, hai người La Thiên lập tức lên đường, đi hoàn thành ước định với Thụy Thú. Mười vạn cân huyết nhục Yêu thú cũng không phải là một nhiệm vụ nhẹ nhõm.

...

Chớp mắt một cái, thời gian bảy ngày đã trôi qua.

Thanh Xương thành, Đỗ gia.

Trong một gian lầu các xa hoa rộng rãi.

Sắc mặt gia chủ Đỗ Hồng của Đỗ gia âm trầm, trong mắt hiển lộ ra lửa giận.

Trong cơ thể của hắn dường như có một ngọn núi lửa đang bị đè nén, tùy thời bộc phát, khí tức kinh khủng của Khai Mạch cảnh cửu trọng làm cho không khí cũng có chút trì trệ.

- Báo gia chủ, căn cứ vào tin tức tìm hiểu khắp nơi, Thiếu chủ mất tích ở phía nam Hắc Yêu lĩnh, mất tích gần khu vực của Thụy Thú, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều...

Một gã trung niên mặt đen nửa quỳ ở dưới đất, run giọng nói.

Mấy ngày trước, Đỗ Vân Trình mất tích đã làm kinh động cả Đỗ gia, làm cả gia tộc phát động nhân thủ, cơ hồ lật tung cả Thanh Xương thành lên để tìm kiếm tung tích của hắn.

Nhưng mà.

Mấy ngày trôi qua.

Đỗ gia vận dụng một lượng lớn nhân thủ cũng không phát hiện ra được tung tích của thiếu chủ Đỗ gia, ngay cả xác chết cũng không tìm được.

Vừa tiến vào Hắc Yêu lĩnh, sau đó bảy ngày vẫn chưa trở về.

Căn cứ vào phán đoán trước đây, trên cơ bản có thể tuyên bố tin tức người chết rồi.

Xác chết không tìm thấy là chuyện quá bình thường.

Ở bên trong Hắc Yêu lĩnh có rất nhiều yêu thú, không có bất kỳ xác chết nào có thể tồn tại được một ngày một đêm.

- Tìm ra hung thủ cho ta! Nhi tử của ta có Đỗ Thiên bảo hộ, không thể đi sâu vào Hắc Yêu lĩnh được, tuyệt đối không thể nào chết ở trong miệng của Yêu thú.

Khuôn mặt Đỗ Hồng lạnh lẽo, sát ý trong mắt làm cho người ta sợ hãi.

- Hung thủ có hiềm nghi lớn nhất chính là La Thiên. Bởi vì thiếu chủ đuổi theo hắn cho nên mới tới Hắc Yêu lĩnh, hơn nữa theo tin vịt ở trong nội thành, kẻ này có khả năng đã mở ra được võ mạch cao giai...

Trên trán của trung niên mặt đen có mồ hôi lạnh ứa ra.

Gia chủ Đỗ gia trước mắt chính là đại nhân vật chính thức của Thanh Xương thành, chỉ cần dậm chân một phát là có thể làm cho cả Thanh Xương thành chấn động.

- La Thiên? Võ mạch cao giai sao?

Đỗ Hồng mày nhíu lại, sát ý và vẻ lãnh khốc trong mắt ngày càng nồng nặc.

- Phái thêm nhân thủ cho ta, đi tới Hắc Yêu lĩnh giết chết La Thiên. Nếu như nhân thủ không đủ thì tới hắc thị treo giải thưởng!

- Cho dù trả một cái giá lớn, cũng phải báo thù...

Thanh âm lạnh như băng tràn ngập cừu hận vang vọng ở trong đại điện.

...

Cùng lúc đó.

Tin tức liên quan tới việc La Thiên mở ra võ mạch cao giai, giết chết Đỗ Vân Trình giống như là cơn lốc quét qua toàn bộ Thanh Xương thành.

Từ ba đại gia tộc, các đại thế gia, tới bình dân đều nghị luận về chuyện này.

Bình dân và Võ giả tán tu đều vỗ tay tán dương.

Dù sao Đỗ Vân Trình là bá chủ trong Thanh Xương thành, mạnh mẽ cướp đoạt mỹ nữ, xem mạng người như cỏ rác, có thể kể ra đủ loại hành vi làm ác của hắn.

Một ngày nọ, tại Liễu gia một trong tam đại gia tộc của Thanh Xương thành.

- Ngươi đã nghe tin gì chưa, đại tiểu thư trở về rồi đó!

- Thật sao? Không phải đại tiểu thư đang ở Vũ phủ trong Quận thành sao?

Gia nô và nha hoàn của Liễu gia đều bàn luận sôi nổi.

Thiên kim Liễu gia Liễu Tử Yên chính là đệ nhất thiên tài của Thanh Xương thành, hai năm trước đã mở ra võ mạch cao giai, được cao nhân Võ đạo trong Quận thành thu làm đồ đệ.

Liễu Tử Yên không chỉ có thiên phú Võ đạo cực cao mà dáng người cũng đẹp, bình thường rất hào phóng đối với đám hạ nhân như bọn họ.

Giờ phút này, ở bên trong Diễn võ trường của Liễu gia.

Một nữ tử cao gầy mặc áo vàng xinh đẹp tuyệt trần đang chỉ điểm vũ kỹ cho mấy tên đệ tử Liễu gia.

Thiếu nữ mặc áo vàng này có dung nhan đẹp đẽ, da thịt trắng như tuyết, mái tóc như thác nước tung bay theo gió, có chút cảm giác đơn độc.

Người này chính là Liễu Tử Yên, đệ nhất thiên tài Thanh Xương thành.

- Hừ! Mấy tháng không gặp, không ngờ đám người các ngươi lại không có tiến triển gì cả.

Thân thể mềm mại của Liễu Tử Yên khẽ run lên, xinh đẹp lộng lẫy, dùng lực lượng một người quyết đấu cùng năm tên đệ tử Liễu gia.

Năm tên đệ tử Liễu gia này, tu vi từ Khai Mạch nhị trọng đến Khai Mạch tứ trọng.

Năm người liên thủ cũng không địch lại nổi Liễu Tử Yên.

Liễu Tử Yên chỉ vẻn vẹn vung bàn tay thon dài trắng nõn, bắn ra khí mang màu tím nhạt tựa như cánh hoa là đã có thể đánh bại năm tên đệ tử tinh anh của Liễu tộc, đánh cho bọn họ liên tiếp lui lại.

Sưu sưu sưu sưu! Phanh Phanh Phanh!

Một đạo khí mang màu tím nhạt giống như là cầu vồng đánh bay năm tên đệ tử Liễu tộc ra ngoài.

- Thật là mất mặt, ngay cả hai thành thực lực của ta cũng không đỡ nổi.

Vẻ mặt Liễu Tử Yên có chút thất vọng.

Sắc mặt năm tên đệ tử Liễu gia trở nên trắng bệch, không dám lên tiếng.

Không phải là bọn hắn yếu.

Mà là Liễu Tử Yên quá mạnh mẽ.

Dù sao, trong đám người bọn hắn, tu vi thấp nhất là Khai Mạch nhị trọng, cao nhất cũng chỉ là Khai Mạch tứ trọng đỉnh phong.

Năm người liên thủ, không đánh lại được một tay của Liễu Tử Yên.

- Được rồi, mấy người các ngươi đều chưa tới mười tám tuổi, vài ngày sau theo ta cùng đi tới Lăng Vân quận để tham gia khảo hạch của Lăng Vân Võ phủ.

Liễu Tử Yên khua tay nói.

Nghe vậy, năm người Liễu gia có chút hưng phấn.

Lăng Vân Võ phủ, đây chính là Võ phủ cao cấp của Thương Vân quốc, là cái nôi của cường giả Võ đạo.

Có thể nói, bây giờ ở bên trong Thanh Xương thành, có sáu thành cường giả Khai Mạch cảnh thất trọng trở lên đều từng tốt nghiệp ở Lăng Vân Võ phủ.

So sánh với nó, Thanh Phong Học phủ chỉ có thể coi như là Võ phủ sơ đẳng, thứ học được đều là kiến thức cơ bản và cấp thấp vũ kỹ.

- Liễu Nguyên Bá, ngươi ở lại một chút.

Liễu Tử Yên chỉ giữ lại Liễu Nguyên Bá có tu vi thấp nhất trong năm người.

- Đại tiểu thư, người có gì phân phó?

Trong lòng Liễu Nguyên Bá kích động, vẻ mặt có chút đỏ lên.

Không ngờ giai nhân tuyệt mỹ như đại tiểu thư lại chỉ giữ lại mình hắn.

Mấy ngày trước, Liễu Nguyên Bá thua ở trong tay La Thiên cho nên đã về gia tộc dốc lòng tu luyện, cuối cùng cũng đột phá đến Khai Mạch nhị trọng.

Khai Mạch cảnh nhị trọng, có tư cách đi tham gia khảo hạch của Lăng Vân Võ phủ, cho nên hắn mới có cơ hội được Liễu Tử Yên chỉ điểm.

- Nghe nói, ngươi đã giao thủ qua với La Thiên. Ngươi nói lại chuyện lúc đó cho ta nghe xem.

Liễu Tử Yên bình tĩnh nói.

Liễu Nguyên Bá không dám giấu giếm, lập tức nói chuyện ngày đó mình dùng tu vi Khai Mạch nhất trọng lại thua bởi La Thiên luyện thể cảnh lại một lần.

Sau khi nghe xong, mặt ngọc của Liễu Tử Yên hiện lên vẻ lạnh lẽo, trong con ngươi sáng như sao thoáng hiện lên vẻ oán hận.

Đợi cho Liễu Nguyên Bá rời khỏi.

Phanh~!

Liễu Tử Yên ném vỡ một bộ chén trà quý báu, làm cho nha hoàn bên cạnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Đám nha hoàn nhìn nhau.

Từ trước đến nay đại tiểu thư luôn trầm ổn tỉnh táo, xinh đẹp mà lại hào phóng, vì sao hôm nay lại thất thố như thế chứ?

- La Thiên... Xem ra ngươi đã mở ra võ mạch cao giai thật rồi.

Hai hàng chân mày lá liễu của Liễu Tử Yên nhíu lại, hàm răng trắng tinh khẽ cắn vào môi.

Giờ khắc này, trong đôi mắt đẹp rực rỡ của nàng thoáng hiện lên một tia sát khí.

- Trước kia hai phụ tử các ngươi từ chối hôn ước ở trước mặt nhiều người, phần sỉ nhục to lớn kia đã để lại tâm ma trong Võ Đạo chi tâm của ta.

Bàn tay trắng như ngọc của Liễu Tử Yên nắm chặt, khí mang màu tím giống như là điện mang lóe lên, khí tức rất là đáng sợ.

Tâm ma!

Nếu như ở đây có người thứ hai, chỉ sợ sẽ chấn động.

Tâm ma chính là điểm yếu trong tâm linh trên con đường tu hành Võ Đạo, sẽ cản trở tu vi tiến bộ.

Vào thời khắc mấu chốt, thậm chí tâm ma sẽ làm cho người tu hành tẩu hỏa nhập ma, bị điên loạn thôn phệ.

- Tâm ma kia, vốn theo suy nghĩ của ta, ta sẽ làm cho ngươi chịu nhục ở Học phủ, bị chèn ép, vĩnh viễn không có cách nào trưởng thành được, như vậy sẽ tiêu tan hơn nửa.

- Nhưng không nghĩ tới, ngươi lại mở ra võ mạch cao giai, nếu không ngăn cản thì sẽ rất có khả năng để cho ngươi một bước lên trời.

Trên mặt ngọc của Liễu Tử Yên, sát khí ngày càng tăng lên.

...

Hắc Yêu lĩnh.

Bảy tám ngày qua đi.

Phanh!

La Thiên ném xác chết của một đầu Yêu thú nặng ngàn cân tới trước mắt Thụy Thú Côn Già.

- Tiểu ca! Mười vạn cân huyết nhục Yêu thú đã đủ, ước định của chúng ta đã hoàn thành.

La Thiên mỉm cười, lấy Thông Linh bí thuật câu thông với Côn Già.

Theo trao đổi trong những ngày này, hắn phát hiện ra bản tính của Côn Già rất ôn hòa, khuyết điểm lớn nhất chính là lười.

Mỗi lần La Thiên đưa huyết nhục Yêu thú tới, nó đều có vẻ vui sướng.

Những ngày này, thông qua chém giết và ma luyện với Yêu thú, tốc độ trưởng thành của La Thiên cực nhanh.

Hơn nữa vào ba ngày trước, La Thiên phục dụng Linh khí đan và mấy thứ Linh tài, tu vi rốt cuộc đã tấn chức lên Khai Mạch tam trọng, thực lực chỉnh thể tăng mạnh!

Bây giờ, La Thiên có lòng tin, coi như gặp lại Đỗ Thiên lúc đỉnh phong thì hắn cũng có thể chính diện chiến một trận.

Rống!

Côn Già gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt có chút hiền lành.

- Cái gì? Ngươi nói trước khi đi muốn tặng cho ta một kiện lễ vật sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương