Vạn Cổ Chi Vương
-
Chương 2: Tuyết Dao
- Phế vật, nằm xuống cho ta!
Thiếu niên mặt rỗ luyện thể cửu trọng kia là người dẫn đầu xuất thủ.
Sưu sưu!
Một quyền kéo tới, cương mãnh ác liệt, sức gió tràn ra bốn phía.
Sắc mặt La Thiên ngưng trọng, người đả thương hắn lúc trước đều là luyện thể cửu trọng, cũng chỉ có sáu bảy thành chiến lực mà thôi.
Dưới áp lực này ý thức của hắn phản ứng, đột nhiên tăng tốc lên thêm vài lần, Linh thức cũng phóng ra ngoài.
Ồ!
Đột nhiên La Thiên phát hiện ra, động tác của mấy người thiếu niên mặt rỗ, Liễu Nguyên Hổ, trở nên chậm chạp, cứng ngắc, có cảm giác chậm chạm như là trẻ con vận động vậy.
Không chỉ như thế, ngay cả quỹ tích và chỗ sơ hở của chiêu thức cũng bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
- Cái này...
Trong lòng La Thiên chấn động.
Rất nhanh hắn đã thấy rõ, đây là biến hóa do Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết mang đến.
Cho dù La Thiên chỉ tu luyện thiên nhập môn, thế nhưng Tinh Thần lực lại gấp bội người cùng bậc, huống chi lại có Linh thức gia trì.
Phanh!
La Thiên đánh ra một chưởng đánh vào cổ tay của thiếu niên mặt rỗ.
- Ai ôi!!!!
Thiếu niên mặt rỗ kêu lên thảm thiết, đau tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, không thể nâng nổi cánh tay bị trúng đòn.
Một chiêu đã bị đánh bại?
Mấy tên đệ tử Liễu tộc khác, chấn động.
Trong mắt bọn họ, dường như thiếu niên mặt rỗ đã dùng cổ tay nghênh đón nắm tay, bị La Thiên đánh trúng một chưởng.
- Súc sinh! Xem ta dùng một chiêu đánh bại ngươi ra sao đây!
Liễu Nguyên Hổ thân thể cao lớn hét lớn một tiếng, đột nhiên nhào về phía trước.
Liệt Hổ trảo!
Tay của hắn hóa thành trảo, bành trướng lên vài phần, toả ra một cỗ sóng khí nóng rực, đánh thẳng vào ngực La Thiên.
Uy lực của một trảo này so với thiếu niên mặt rỗ luyện thể cửu trọng còn mạnh hơn gấp đôi!
Nếu như trúng đích, dù là hòn đá kiên cố cũng sẽ phải rạn nứt.
Thứ tu luyện Liễu Nguyên Hổ, cũng không phải là vũ kỹ trụ cột ở bên trong Học phủ, mà là vũ kỹ Nhập phẩm cao siêu hơn của Liễu tộc, tên là Liệt Hổ trảo.
- Liễu Nguyên Hổ này đã sắp mở ra võ mạch rồi, đồng thời còn kém nửa bước nữa sẽ bước vào Khai Mạch cảnh, trở thành Võ giả chính thức.
La Thiên thầm nói trong lòng.
Linh thức của hắn mơ hồ cảm ứng được võ mạch trong cơ thể Liễu Nguyên Hổ ít nhất đã mở ra được hai phần ba.
Sưu sưu sưu!
Mắt thấy một trảo của Liễu Nguyên Hổ sắp sửa đâm trúng ngực La Thiên.
- Chỗ sơ hở quá rõ ràng.
Ánh mắt của La Thiên lạnh lùng mà nghiêm nghị, bờ vai co rụt lại, đột nhiên bước ra nửa bước.
Sưu sưu!
Một trảo chí mạng đến từ Liễu Nguyên Hổ xẹt qua sát bên người hắn, rất là mạo hiểm.
Nhìn như mạo hiểm, nhưng ở trong ý thức của La Thiên, chuyện đã xảy ra ở trong thực tế dường như đã bị thả chậm đi vài lần.
Mà chuyện này vẫn chưa hết!
- Tránh ra cho ta!
La Thiên tránh thoát, đồng thời đột nhiên đưa tay ra.
Phanh một cái, tay hắn bắt được cánh tay của Liễu Nguyên Hổ, thuận thế mượn lực kéo một phát.
- A!
Liễu Nguyên Hổ sợ hãi kêu lên một tiếng, cơ thể bị La Thiên mượn lực kéo một cái ném bay lên trời.
Một màn này làm cho mặt mấy thành viên khác của Liễu tộc khiếp sợ phải biến sắc.
Ầm!
Liễu Nguyên Hổ bay ra xa vài thước, trán đập vào trên một thân cây, máu tươi bắn ra, một lúc lâu sau cũng không dậy nổi được.
- Đơn giản như vậy sao?
Trong lòng La Thiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Vừa rồi lúc xuất thủ, hắn có cảm giác cơ thể nhẹ nhàng một cách khó hiểu, vận dụng đối với lực lượng cũng vượt xa trước đây vài lần.
La Thiên nghĩ lại, lại cảm thấy bình thường.
Linh thức là thứ mà chỉ có Võ giả Địa Nguyên cảnh mới có được.
Tinh Thần lực của hắn tăng lên gấp mấy lần, có Linh thức gia trì, trên phương diện cảnh giới Võ Đạo hoàn toàn nghiền ép được những người này.
- A!
Mấy người Liễu tộc cả kinh thất thố.
Lần này mới chỉ đối mặt mà thiếu niên mặt rỗ và Liễu Nguyên Hổ đều bị một chiêu của La Thiên đánh bại.
Nhất là Liễu Nguyên Hổ, Linh Mạch trong cơ thể đã được kích hoạt hơn nửa, thậm chí còn có tu vi được coi như là chuẩn võ giả.
Sưu!
Thừa dịp mấy người ngây người, La Thiên như là hổ vào bầy dê, một trận quyền đấm cước đá xuất hiện.
Phanh phanh phanh phanh! Ba ba ba...
Sau đó là cảnh bụi đất tung bay, một trận tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, vốn La Thiên mới chỉ hung ác đánh Liễu Nguyên Hổ một phen, lúc này mấy người cũng không thoát khỏi số phận như churcura mình.
Một lát sau.
Bốn người Liễu Nguyên Hổ mặt mũi bầm dập, nhìn như tên ăn mày nhìn La Thiên rời khỏi nơi này.
Bóng lưng của thiếu niên kia đã khác xưa trước đây, có một loại khí chất lạnh lùng cao ngất, cao lớn thêm vài phần một cách khó hiểu.
- Tên tiểu tử này... Vẫn còn là phế vật không có cách nào mở ra võ mạch kia nữa hay sao?
Thiếu niên mặt rỗ bụm khuôn mặt đang sưng lên, nỉ non nói.
...
Nhà của La Thiên ở trong khu bình dân của Thanh Xương thành.
Két..!
Cửa phòng mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần vô bì đập vào ánh mắt của hắn.
Trước cửa có một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, lông mi giống như núi xa, dung nhan đẹp như trong tranh, người mặc y phục màu trắng đơn ginả, lại toả ra một cỗ khí chất xuất trần uyển chuyển hàm xúc mà lại đoan trang xuất hiện.
- Tiểu Thiên, lại bị bắt nạt khi tới Học phủ sao?
Đôi mi thanh tú của thiếu nữ này khẽ cau lại, lấy khăn tay ra, lau vết máu trên trán của La Thiên.
- Tuyết Dao, ta không sao...
La Thiên nhìn thiếu nữ mặt y phục màu trắng gần trong gang tấc, nhìn khuôn mặt không trang điểm và con mắt trong suốt như nước, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc nhè nhẹ.
Một mùi thơm tươi mát, thấm đẫm lòng người tràn tới.
Tiếng lòng của La Thiên run rẩy, cảm giác hổ thẹn, ái mộ, không cam lòng tuôn ra, tâm tình rất là phức tạp.
Thiếu nữ này tên là Ninh Tuyết Dao, so với La Thiên còn lớn hơn hai tháng, năm năm trước đã được phụ thân mang về nhà hắn ở.
Theo như phụ thân nói, bởi rằng nợ nhân tình của một trưởng bối nào đó trong nhà Ninh Tuyết Dao cho nên người mới dẫn nàng tới Thanh Xương thành tị nạn, lại nuôi nấng giống như nghĩa nữ vậy.
Năm năm trước, từ lần đầu tiên gặp Ninh Tuyết Dao, La Thiên đã bị sự lan tâm huệ chất của nàng hấp dẫn, trong lòng sinh ra ấn tượng khá tốt.
Chỉ là.
Ninh Tuyết Dao khác thiếu nữ bình thường, trời sinh đã có một cỗ khí chất xuất trần thánh khiết cao quý, làm cho người ta tự cảm thấy tự ti mặc cảm.
Hơn nữa, dường như Ninh Tuyết Dao luôn coi hắn như đệ đệ mà đối xử.
Một tia ái mộ trong lòng La Thiên luôn bị chôn sâu vào trong lòng, làm cho mỗi lần đối mặt với đôi mắt đẹp dường như có thể xuyên thấu tâm linh của Ninh Tuyết Dao thì hắn cũng không dám nhìn thẳng.
- Tuyết Dao, ta sắp mở ra được võ mạch rồi.
La Thiên vui vẻ nói.
- Được! Tiểu Thiên là thiên tài, đương nhiên có thể mở võ mạch ra rồi.
Con mắt trong suốt của Ninh Tuyết Dao như mỉm cười.
Hiển nhiên, nàng không coi lời của La Thiên là thật, nàng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên này.
La Thiên chuẩn bị nói ra chân tướng, nhưng nghĩ đến sự thần kỳ của Tạo Hóa Thiên Thư cùng với Thần mạch của mình, hắn quyết định cứ giấu trước đã.
Coi như là võ mạch Thiên Giai cũng đã đủ để làm cho toàn bộ Thanh Xương thành thậm chí là Thương Vân quốc chấn động, chứ đừng nói đến Thần mạch?
Mà Tạo Hóa Thiên Thư được xưng là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, chỉ sợ giá trị sẽ càng lớn hơn.
Nếu như Tuyết Dao biết rõ những thứ này sẽ chỉ có hại đối với nàng mà thôi.
- Hai tháng sau, nợ nần sẽ được trả sạch, sẽ không có người nào bắt nạt được ngươi nữa.
Ninh Tuyết Dao mở miệng nói.
- Hai tháng sau?
Trong lòng La Thiên chấn động, nghĩ đến một việc, hắn lập tức áy náy phẫn hận, nắm chặt hai nắm tay lại.
Hai tháng sau, Ninh Tuyết Dao sẽ bị bức bách gả cho thiếu chủ Đỗ gia Đỗ Vân Trình.
Đỗ gia giống như Liễu gia kia, đều là đại gia tộc trong Thanh Xương thành, là một trong tam đại gia tộc.
Lại nói tiếp, chuyện này cũng là bởi vì La Thiên.
Bởi vì hắn không có cách nào mở võ mạch ra cho nên mấy tháng trước, Đỗ gia đã từng giúp đỡ, đưa cho La Thiên một viên Khai mạch đan thượng phẩm, muốn giúp hắn khai mạch.
Khai mạch đan thượng phẩm là đan dược chuyên môn để cho người có võ mạch Địa giai trở lên sử dụng, trân quý bực nào cơ chứ. Có giá trị hai vạn hoàng kim, ngay cả thiếu chủ của gia tộc nhị lưu trong Thanh Xương thành này cũng không có tư cách dùng.
Nhưng La Thiên vẫn thất bại.
Từ đó về sau, hắn được nhận định là phế mạch, đã định trước là người không có cách nào trở thành Võ giả được.
Các thế gia bên trong Thanh Xương thành tức thì trở mặt, Đỗ gia còn có mấy lần đến thăm nhà đòi nợ.
Mãi đến một tháng trước.
Thiếu chủ Đỗ Vân Trình của Đỗ gia đến đây đòi nợ, kinh sợ vì nhan sắc của Ninh Tuyết Dao, ngay cả nước bọt cũng chảy ra.
Vì vậy.
Đỗ Vân Trình phát ngôn bừa bãi, nói chỉ cần để Ninh Tuyết Dao gả cho hắn, Đỗ gia sẽ không tính toán chuyện Khai mạch đan mà còn giúp trả hết những nợ nần khác.
Nếu như phụ thân La Thiên còn ở đây thì những người này tuyệt sẽ không dám lớn lối như vậy, chỉ tiếc phụ thân hắn đã rời khỏi đây mấy năm, xa ngút ngàn dặm không có một chút tin tức nào cả.
Cuối cùng, Ninh Tuyết Dao vì quan tâm tới an nguy của La Thiên mà đã đạt thành hiệp nghị với Đỗ gia.
Trong hiệp nghị có nói: Hai tháng, nếu không có biện pháp trả hết hai vạn hoàng kim nợ thì Ninh Tuyết Dao sẽ phải gả cho Đỗ Vân Trình!
- Tuyết Dao, ta không thể để cho nàng gả cho Đỗ Vân Trình, người này ở trong Thanh Xương thành là hoa thiếu nổi danh, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn đùa bỡn giết hại rồi.
La Thiên thầm hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định mà sắc nhọn.
Nếu như hắn có thể mở võ mạch, dùng tư chất Thần mạch trở thành Võ giả chính thức thì sẽ có khả năng thay đổi được vận mệnh.
- Đúng rồi, Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết của ta đã nhập môn, không biết bây giờ có thể dùng lực lượng của Thiên Thư hay không.
Trong lòng La Thiên khẽ động.
Việc cấp bách chính là mở ra Thần mạch ở trong cơ thể của hắn.
Trở về phòng.
La Thiên nhắm mắt lại, ý thức ở chỗ sâu trong óc, chạm vào quyển sách cổ to lớn kia.
Giờ phút này, mặt ngoài của Thiên Thư có một tầng ánh sáng màu xám so với phía trước còn sáng ngời hơn một chút.
Thiếu niên mặt rỗ luyện thể cửu trọng kia là người dẫn đầu xuất thủ.
Sưu sưu!
Một quyền kéo tới, cương mãnh ác liệt, sức gió tràn ra bốn phía.
Sắc mặt La Thiên ngưng trọng, người đả thương hắn lúc trước đều là luyện thể cửu trọng, cũng chỉ có sáu bảy thành chiến lực mà thôi.
Dưới áp lực này ý thức của hắn phản ứng, đột nhiên tăng tốc lên thêm vài lần, Linh thức cũng phóng ra ngoài.
Ồ!
Đột nhiên La Thiên phát hiện ra, động tác của mấy người thiếu niên mặt rỗ, Liễu Nguyên Hổ, trở nên chậm chạp, cứng ngắc, có cảm giác chậm chạm như là trẻ con vận động vậy.
Không chỉ như thế, ngay cả quỹ tích và chỗ sơ hở của chiêu thức cũng bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
- Cái này...
Trong lòng La Thiên chấn động.
Rất nhanh hắn đã thấy rõ, đây là biến hóa do Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết mang đến.
Cho dù La Thiên chỉ tu luyện thiên nhập môn, thế nhưng Tinh Thần lực lại gấp bội người cùng bậc, huống chi lại có Linh thức gia trì.
Phanh!
La Thiên đánh ra một chưởng đánh vào cổ tay của thiếu niên mặt rỗ.
- Ai ôi!!!!
Thiếu niên mặt rỗ kêu lên thảm thiết, đau tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, không thể nâng nổi cánh tay bị trúng đòn.
Một chiêu đã bị đánh bại?
Mấy tên đệ tử Liễu tộc khác, chấn động.
Trong mắt bọn họ, dường như thiếu niên mặt rỗ đã dùng cổ tay nghênh đón nắm tay, bị La Thiên đánh trúng một chưởng.
- Súc sinh! Xem ta dùng một chiêu đánh bại ngươi ra sao đây!
Liễu Nguyên Hổ thân thể cao lớn hét lớn một tiếng, đột nhiên nhào về phía trước.
Liệt Hổ trảo!
Tay của hắn hóa thành trảo, bành trướng lên vài phần, toả ra một cỗ sóng khí nóng rực, đánh thẳng vào ngực La Thiên.
Uy lực của một trảo này so với thiếu niên mặt rỗ luyện thể cửu trọng còn mạnh hơn gấp đôi!
Nếu như trúng đích, dù là hòn đá kiên cố cũng sẽ phải rạn nứt.
Thứ tu luyện Liễu Nguyên Hổ, cũng không phải là vũ kỹ trụ cột ở bên trong Học phủ, mà là vũ kỹ Nhập phẩm cao siêu hơn của Liễu tộc, tên là Liệt Hổ trảo.
- Liễu Nguyên Hổ này đã sắp mở ra võ mạch rồi, đồng thời còn kém nửa bước nữa sẽ bước vào Khai Mạch cảnh, trở thành Võ giả chính thức.
La Thiên thầm nói trong lòng.
Linh thức của hắn mơ hồ cảm ứng được võ mạch trong cơ thể Liễu Nguyên Hổ ít nhất đã mở ra được hai phần ba.
Sưu sưu sưu!
Mắt thấy một trảo của Liễu Nguyên Hổ sắp sửa đâm trúng ngực La Thiên.
- Chỗ sơ hở quá rõ ràng.
Ánh mắt của La Thiên lạnh lùng mà nghiêm nghị, bờ vai co rụt lại, đột nhiên bước ra nửa bước.
Sưu sưu!
Một trảo chí mạng đến từ Liễu Nguyên Hổ xẹt qua sát bên người hắn, rất là mạo hiểm.
Nhìn như mạo hiểm, nhưng ở trong ý thức của La Thiên, chuyện đã xảy ra ở trong thực tế dường như đã bị thả chậm đi vài lần.
Mà chuyện này vẫn chưa hết!
- Tránh ra cho ta!
La Thiên tránh thoát, đồng thời đột nhiên đưa tay ra.
Phanh một cái, tay hắn bắt được cánh tay của Liễu Nguyên Hổ, thuận thế mượn lực kéo một phát.
- A!
Liễu Nguyên Hổ sợ hãi kêu lên một tiếng, cơ thể bị La Thiên mượn lực kéo một cái ném bay lên trời.
Một màn này làm cho mặt mấy thành viên khác của Liễu tộc khiếp sợ phải biến sắc.
Ầm!
Liễu Nguyên Hổ bay ra xa vài thước, trán đập vào trên một thân cây, máu tươi bắn ra, một lúc lâu sau cũng không dậy nổi được.
- Đơn giản như vậy sao?
Trong lòng La Thiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Vừa rồi lúc xuất thủ, hắn có cảm giác cơ thể nhẹ nhàng một cách khó hiểu, vận dụng đối với lực lượng cũng vượt xa trước đây vài lần.
La Thiên nghĩ lại, lại cảm thấy bình thường.
Linh thức là thứ mà chỉ có Võ giả Địa Nguyên cảnh mới có được.
Tinh Thần lực của hắn tăng lên gấp mấy lần, có Linh thức gia trì, trên phương diện cảnh giới Võ Đạo hoàn toàn nghiền ép được những người này.
- A!
Mấy người Liễu tộc cả kinh thất thố.
Lần này mới chỉ đối mặt mà thiếu niên mặt rỗ và Liễu Nguyên Hổ đều bị một chiêu của La Thiên đánh bại.
Nhất là Liễu Nguyên Hổ, Linh Mạch trong cơ thể đã được kích hoạt hơn nửa, thậm chí còn có tu vi được coi như là chuẩn võ giả.
Sưu!
Thừa dịp mấy người ngây người, La Thiên như là hổ vào bầy dê, một trận quyền đấm cước đá xuất hiện.
Phanh phanh phanh phanh! Ba ba ba...
Sau đó là cảnh bụi đất tung bay, một trận tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, vốn La Thiên mới chỉ hung ác đánh Liễu Nguyên Hổ một phen, lúc này mấy người cũng không thoát khỏi số phận như churcura mình.
Một lát sau.
Bốn người Liễu Nguyên Hổ mặt mũi bầm dập, nhìn như tên ăn mày nhìn La Thiên rời khỏi nơi này.
Bóng lưng của thiếu niên kia đã khác xưa trước đây, có một loại khí chất lạnh lùng cao ngất, cao lớn thêm vài phần một cách khó hiểu.
- Tên tiểu tử này... Vẫn còn là phế vật không có cách nào mở ra võ mạch kia nữa hay sao?
Thiếu niên mặt rỗ bụm khuôn mặt đang sưng lên, nỉ non nói.
...
Nhà của La Thiên ở trong khu bình dân của Thanh Xương thành.
Két..!
Cửa phòng mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần vô bì đập vào ánh mắt của hắn.
Trước cửa có một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, lông mi giống như núi xa, dung nhan đẹp như trong tranh, người mặc y phục màu trắng đơn ginả, lại toả ra một cỗ khí chất xuất trần uyển chuyển hàm xúc mà lại đoan trang xuất hiện.
- Tiểu Thiên, lại bị bắt nạt khi tới Học phủ sao?
Đôi mi thanh tú của thiếu nữ này khẽ cau lại, lấy khăn tay ra, lau vết máu trên trán của La Thiên.
- Tuyết Dao, ta không sao...
La Thiên nhìn thiếu nữ mặt y phục màu trắng gần trong gang tấc, nhìn khuôn mặt không trang điểm và con mắt trong suốt như nước, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc nhè nhẹ.
Một mùi thơm tươi mát, thấm đẫm lòng người tràn tới.
Tiếng lòng của La Thiên run rẩy, cảm giác hổ thẹn, ái mộ, không cam lòng tuôn ra, tâm tình rất là phức tạp.
Thiếu nữ này tên là Ninh Tuyết Dao, so với La Thiên còn lớn hơn hai tháng, năm năm trước đã được phụ thân mang về nhà hắn ở.
Theo như phụ thân nói, bởi rằng nợ nhân tình của một trưởng bối nào đó trong nhà Ninh Tuyết Dao cho nên người mới dẫn nàng tới Thanh Xương thành tị nạn, lại nuôi nấng giống như nghĩa nữ vậy.
Năm năm trước, từ lần đầu tiên gặp Ninh Tuyết Dao, La Thiên đã bị sự lan tâm huệ chất của nàng hấp dẫn, trong lòng sinh ra ấn tượng khá tốt.
Chỉ là.
Ninh Tuyết Dao khác thiếu nữ bình thường, trời sinh đã có một cỗ khí chất xuất trần thánh khiết cao quý, làm cho người ta tự cảm thấy tự ti mặc cảm.
Hơn nữa, dường như Ninh Tuyết Dao luôn coi hắn như đệ đệ mà đối xử.
Một tia ái mộ trong lòng La Thiên luôn bị chôn sâu vào trong lòng, làm cho mỗi lần đối mặt với đôi mắt đẹp dường như có thể xuyên thấu tâm linh của Ninh Tuyết Dao thì hắn cũng không dám nhìn thẳng.
- Tuyết Dao, ta sắp mở ra được võ mạch rồi.
La Thiên vui vẻ nói.
- Được! Tiểu Thiên là thiên tài, đương nhiên có thể mở võ mạch ra rồi.
Con mắt trong suốt của Ninh Tuyết Dao như mỉm cười.
Hiển nhiên, nàng không coi lời của La Thiên là thật, nàng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên này.
La Thiên chuẩn bị nói ra chân tướng, nhưng nghĩ đến sự thần kỳ của Tạo Hóa Thiên Thư cùng với Thần mạch của mình, hắn quyết định cứ giấu trước đã.
Coi như là võ mạch Thiên Giai cũng đã đủ để làm cho toàn bộ Thanh Xương thành thậm chí là Thương Vân quốc chấn động, chứ đừng nói đến Thần mạch?
Mà Tạo Hóa Thiên Thư được xưng là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, chỉ sợ giá trị sẽ càng lớn hơn.
Nếu như Tuyết Dao biết rõ những thứ này sẽ chỉ có hại đối với nàng mà thôi.
- Hai tháng sau, nợ nần sẽ được trả sạch, sẽ không có người nào bắt nạt được ngươi nữa.
Ninh Tuyết Dao mở miệng nói.
- Hai tháng sau?
Trong lòng La Thiên chấn động, nghĩ đến một việc, hắn lập tức áy náy phẫn hận, nắm chặt hai nắm tay lại.
Hai tháng sau, Ninh Tuyết Dao sẽ bị bức bách gả cho thiếu chủ Đỗ gia Đỗ Vân Trình.
Đỗ gia giống như Liễu gia kia, đều là đại gia tộc trong Thanh Xương thành, là một trong tam đại gia tộc.
Lại nói tiếp, chuyện này cũng là bởi vì La Thiên.
Bởi vì hắn không có cách nào mở võ mạch ra cho nên mấy tháng trước, Đỗ gia đã từng giúp đỡ, đưa cho La Thiên một viên Khai mạch đan thượng phẩm, muốn giúp hắn khai mạch.
Khai mạch đan thượng phẩm là đan dược chuyên môn để cho người có võ mạch Địa giai trở lên sử dụng, trân quý bực nào cơ chứ. Có giá trị hai vạn hoàng kim, ngay cả thiếu chủ của gia tộc nhị lưu trong Thanh Xương thành này cũng không có tư cách dùng.
Nhưng La Thiên vẫn thất bại.
Từ đó về sau, hắn được nhận định là phế mạch, đã định trước là người không có cách nào trở thành Võ giả được.
Các thế gia bên trong Thanh Xương thành tức thì trở mặt, Đỗ gia còn có mấy lần đến thăm nhà đòi nợ.
Mãi đến một tháng trước.
Thiếu chủ Đỗ Vân Trình của Đỗ gia đến đây đòi nợ, kinh sợ vì nhan sắc của Ninh Tuyết Dao, ngay cả nước bọt cũng chảy ra.
Vì vậy.
Đỗ Vân Trình phát ngôn bừa bãi, nói chỉ cần để Ninh Tuyết Dao gả cho hắn, Đỗ gia sẽ không tính toán chuyện Khai mạch đan mà còn giúp trả hết những nợ nần khác.
Nếu như phụ thân La Thiên còn ở đây thì những người này tuyệt sẽ không dám lớn lối như vậy, chỉ tiếc phụ thân hắn đã rời khỏi đây mấy năm, xa ngút ngàn dặm không có một chút tin tức nào cả.
Cuối cùng, Ninh Tuyết Dao vì quan tâm tới an nguy của La Thiên mà đã đạt thành hiệp nghị với Đỗ gia.
Trong hiệp nghị có nói: Hai tháng, nếu không có biện pháp trả hết hai vạn hoàng kim nợ thì Ninh Tuyết Dao sẽ phải gả cho Đỗ Vân Trình!
- Tuyết Dao, ta không thể để cho nàng gả cho Đỗ Vân Trình, người này ở trong Thanh Xương thành là hoa thiếu nổi danh, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn đùa bỡn giết hại rồi.
La Thiên thầm hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định mà sắc nhọn.
Nếu như hắn có thể mở võ mạch, dùng tư chất Thần mạch trở thành Võ giả chính thức thì sẽ có khả năng thay đổi được vận mệnh.
- Đúng rồi, Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết của ta đã nhập môn, không biết bây giờ có thể dùng lực lượng của Thiên Thư hay không.
Trong lòng La Thiên khẽ động.
Việc cấp bách chính là mở ra Thần mạch ở trong cơ thể của hắn.
Trở về phòng.
La Thiên nhắm mắt lại, ý thức ở chỗ sâu trong óc, chạm vào quyển sách cổ to lớn kia.
Giờ phút này, mặt ngoài của Thiên Thư có một tầng ánh sáng màu xám so với phía trước còn sáng ngời hơn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook