Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
-
Chương 92: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sáng ngày hôm sau, Tần Dương quả nhiên lái xe đưa Hà Tấn đi làm như đã nói, nhưng vì tối qua tan rã trong không vui cho nên sắc mặt hắn vẫn luôn không tốt lắm.
Rõ ràng đã mang người tới bên cạnh mình, khoảng cách hiện nay chỉ vẻn vẹn có một bức tường, thế mà tại sao lại còn xa hơn so với tận cuối chân trời cơ chứ. Điều này khiến cho Tần Dương cảm thấy vô cùng lo lắng. Bởi không làm được chuyện gì, lại suốt ngày lo được lo mất mà sợ sự nóng vội của mình làm đối phương chán ghét, cho nên hắn quả thực phi thường mỏi mệt.
Hà Tấn cũng rất bất an, một mực duy trì khoảng cách thỏa đáng với Tần Dương trong lo lắng. Cậu vừa tự nhủ bản thân không được suy nghĩ lung tung, vừa sợ không cẩn thận sẽ bị đối phương nhìn ra manh mối, để rồi không biết phải xử lý thế nào.
Cũng may ngày hôm đó Tần Dương không nấn ná ở quán cafe, sau khi đưa cậu đến nơi liền tỉnh bơ nói buổi tối sẽ đến đón rồi lái xe đi mất.
A K tới sớm, nhìn thấy một màn đón đưa kia, nhịn không được lại trêu chọc Hà Tấn: “Còn lái xe đưa đón em mà dám nói là bạn học, giữa nam sinh với nam sinh, đâu ra thân thiết như vậy hả!”
Hà Tấn bị lời nói của A K làm cho suy nghĩ miên man bất định, đoán bừa đoán bãi, không biết có phải Tần Dương thực sự thích mình hay không. Thế nhưng, lúc trước, rõ ràng Chương Tiêu đã nói Tần Dương có “người mình thích” rồi cơ mà, thế này là sao? Cho dù tự kỷ một chút, nói là vì mình nên Tần Dương mới từ bỏ tình cảm ngày xưa, song cậu lại đặt Thương Hỏa ở vị trí nào? Tuy đã thống nhất hiện thực là hiện thực, game là game, nhưng khẳng định người kia sẽ để ý tới chuyện mình tìm bạn trai ở ngoài đời, đúng không? (=_=)
Lại nói, tình cảm của mình đối với Tần Dương rốt cuộc có phải yêu thích không, hay chẳng qua chỉ là xúc động xuất phát từ sự ngây thơ bồng bột?
…
Hà Tấn rất muốn tâm sự với “đồng loại” A K về mấy vấn đề này, song tâm lý cậu vẫn có phần kháng cự. Dù sao thì cậu mới quen A K chưa tới hai ngày, thảo luận loại chuyện như thế, từ một khía cạnh nào đó cũng đồng nghĩa với việc cậu bắt đầu đối diện với tính hướng của mình, mà đây là điều Hà Tấn hoàn toàn không dám, cho nên cậu vẫn rút cổ co đầu.
Nội tâm chất chứa đủ loại mâu thuẫn cùng khúc mắc khiến đại não Hà Tấn sắp sửa nổ tung. Cậu chỉ có thể hung hăng áp bức bản thân không được nghĩ bậy để chuyên chú vào công việc trên tay.
Sau khi Tần Dương đưa Hà Tấn đi làm thì liền mang mũ giáp tới cửa hàng phân phối sản phẩm của công ty game. Không ngờ nhân viên ở đó lại nói, đây là mũ giáp bản quà tặng của chương trình rút thăm trúng thưởng, muốn đổi cũ lấy mới cần chính chủ mang chứng minh thư đến nghiệm chứng thân phận mới được. Ngoài ra, chính chủ còn phải tự đội thử mũ mới để đảm bảo quá trình di dời số liệu không xảy ra sai sót.
Nhân viên cửa hàng không biết chiếc mũ giáp này vốn là Tần Dương can thiệp hộp đen để Hà Tấn trúng thưởng, cho nên một đống tư liệu liên quan hiện tại vẫn nằm trong tay của Tần Dương! Nói cách khác, nếu Hà Tấn tự đi đổi mũ thì sự việc sẽ hoàn toàn bại lộ…
Tần Dương bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Bành Vũ Hạo, hỏi xem nên xử lý vấn đề này như thế nào.
Bành Vũ Hạo giúp hắn hỏi thăm một hồi, buổi trưa gọi lại báo hắn biết, mùng bảy có thể tới công ty game, sẽ có người sửa giúp, không mất tiền, đại khái khoảng mười lăm ngày là có thể nhận lại.
Tần Dương nhíu mày: “Mùng bảy? Sửa một chút còn mất tới mười lăm ngày? Quá chậm, không được.”
Bành Vũ Hạo: “Đại ca của tôi ơi, mười lăm ngày còn chậm? Người khác sửa ít nhất phải ba tháng đấy!”
Tần Dương: “Còn có mười ngày nữa là trận đấu bắt đầu, ông cảm thấy tôi có thể chờ nổi?”
Bành Vũ Hạo: “Ặc, suýt nữa thì em quên… Em sẽ giúp bác hỏi thêm một chút.”
Tần Dương lại đợi thêm một buổi chiều, hơn bốn giờ Bành Vũ Hạo mới gọi lại: “Ôi, anh giai yêu quý của tôi ơi, vì giúp anh tìm người mà tôi phải nói đến mòn miệng sùi bọt mép luôn rồi đấy…”
Tần Dương: “Nói thẳng đi, có thể hay không thể.”
Bành Vũ Hạo: “Có thể! Cụ mầy…”
Thì ra sau một hồi vòng qua vòng lại, cuối cùng Bành Vũ Hạo liên hệ được với kỹ sư bên bộ phận nghiên cứu phát triển mũ giáp trực thuộc tổng công ty, vừa nói thân phận Tần Dương ra, anh kỹ sư nọ kiền nhận là fan của Thương Hỏa, nhanh chóng đồng ý giúp đỡ còn lập tức báo địa chỉ nhà để Tần Dương mang mũ giáp qua.
Tần Dương cúp điện thoại, lập tức xuất phát, đi hết nửa cái thành phố, ước chừng sáu giờ tối mới đến nơi. Anh kỹ sư thấy Tần Dương, ánh mắt liền bứng sáng: “Đại thần, cậu thực đẹp trai, à không đại thần, so với diện mạo thì kỹ thuật PK của cậu lại càng đẹp!… Đại thần, lát nữa cậu có thể ký tên cho tôi không?”
Tần Dương đưa mũ giáp qua, cười nói: “Hân hạnh.”
Chàng kỹ sư sáng bừng con mắt, mời Tần Dương vào nhà: “Trước hết tôi phải kiểm tra một chút.”
Tuy được đối phương mời vào song Tần Dương lại phát hiện, trong phòng ngay cả chỗ để đặt chân cũng đều không có, trên bàn trên đất chất đầy các loại sách, dụng cụ, công cụ, quần áo linh tinh… Xem ra tên này là một con mọt sách thuộc ngành kỹ thuật!
Tần Dương thấy đối phương tìm được một góc giữa mảnh hỗn loạn xung quanh để rúc vào, mở đèn bàn, trước thử công tắc nguồn, sau lại vì bật không được mà trực tiếp lấy một đống tua vít tháo phần vỏ màu vàng kim của chiếc mũ ra, để lộ cả đống thiết bị điện tử chi chít ở bên trong.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy những chi tiết phức tạp bên trong mũ giáp, vì thế không khỏi kinh ngạc mà tới gần nhòm ngó một hồi. Hắn thấy anh kỹ thuật viên kia nhanh tay tháo một thứ đặt ở giữa đống thiết bị rối tinh rối mù ra, lại lấy hai sợi dây kim loại ở đâu đó, nối vào mũ giáp, kế tiếp đèn báo của mũ lập tức sáng lên.
Anh kỹ thuật viên mở phần mềm kiểm tra trên máy tính, nhập câu lệnh vào, quá trình kiểm tra bắt đầu. Thanh trạng thái chạy vào vèo, một đường đều là màu xanh, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi đến tầm 70% mới xuất hiện vài vạch đỏ.
Kỹ thuật viên nói: “Bộ phận cảm ứng ở vỏ não của thiết bị bị tổn hại.”
Tần Dương: “Có thể sửa không?”
“Có thể, đổi cái mạch cảm ứng mới là được.” Anh kỹ sư ngửa người ra sau, tìm tìm kiếm kiếm một cái gì đó ở trên giá, qua một lúc liền lấy được cái hộp giấy còn chưa mở ra, nói, “Đây là cái mới, thay thế mất khoảng một tiếng đồng hồ… À, còn phải đổi công tắc nguồn, cái cũ không dùng được, có lẽ mất thêm nửa giờ nữa.”
“Không việc gì, cứ làm từ từ.” Xong trong hôm nay là được, Tần Dương nghĩ tới bộ dáng vui sướng của Hà Tấn khi thấy mũ giáp đã sửa xong, nhịn không được mà nở nụ cười.
Anh kỹ thuật viên rất chuyên tâm, thời điểm làm việc, một câu cũng không nói. Tần Dương rảnh rỗi không có việc gì, bắt đầu gửi tin nhắn tới cho Hà Tấn, lần này là dùng thân phận của Thương Hỏa.
Hôm qua hắn ở quán cà phê với Hà Tấn nửa ngày, buổi tối cũng ở cùng nhau, ngay cả một câu ‘chúc ngủ ngon’ cũng chưa hề nói…
Thương Hỏa: “Vợ à, đang bận gì thế?”
A Tấn: “Em đang đi làm.”
Tần Dương rầu rĩ, vẫn là thân phận Thương Hỏa tốt hơn, muốn nói gì thì nói, muốn hỏi gì thì hỏi. Hắn cảm giác được, rõ ràng Hà Tấn lãnh đạm với phiên bản thực của hắn hơn là phiên bản ảo rất nhiều. Nhưng Tần Dương thật sự không hiểu, Hà Tấn là một người biết phân định internet và hiện thực, thế thì tại sao cậu ấy lại không nhiệt tình với bạn ngoài đời hơn?
Thương Hỏa: “Còn đang làm à, em mua mũ giáp mới chưa?”
A Tấn: “Vẫn chưa, bạn em nói có quen người sửa mũ, hôm nay sẽ đi hỏi giúp em.”
Thương Hỏa: “Nhanh quay lại trò chơi một chút, anh nhớ em.”
Tần Dương nghĩ, trong game còn có thể ôm ôm hôn hôn và ngủ chung phòng, mà hiện thực tất cả đều không được.
Qua khoảng chừng mười phút, Hà Tấn mới trả lời: “Ừm, em cũng muốn chơi, cũng rất nhớ anh.”
Tần Dương nhìn chằm chằm những lời này, đãi ngộ quá đỗi khác biệt khiến cho nội tâm hắn vừa chua vừa ngọt, quả thực là rối rắm vạn phần!
Nghĩ đến chuyện Hà Tấn bắt đầu thừa nhận nhớ mình vào đêm giao thừa, Tần Dương thực sự thấy hiếu kỳ, trong game mình có mị lực lớn đến vậy sao, lại có thể khiến một người hay rụt rè e thẹn chính miệng nói “nhớ anh” như thế?
Nhưng mà rõ ràng ngoài đời thực, mình đối với Hà Tấn tốt lắm nha, đưa cậu ấy đi mua vợt tennis, cùng uống nước ăn cơm, mua tặng khăn quàng cổ, lại tiễn ra tận nhà ga, bây giờ còn giúp sửa mũ giáp… Vì cớ gì Hà Tấn không hề động tâm dù chỉ là một chút?
Rõ ràng cùng là một người, cớ sao cậu ấy thân mật với “Thương Hỏa” như vậy, mà lại lãnh đạm với mình như thế nha!?
Tới nước này, xem như Tần Dương đã hoàn toàn nếm được cái gì gọi là “tự mua dây buộc mình” rồi đó.
Một tiếng ba mươi phút sau, anh kỹ sư thay thế xong các linh kiện cần thiết, tiến hành kiểm tra mũ giáp lần thứ hai, lần này toàn bộ quá trình đều sáng đèn xanh.
“Hẳn là ổn rồi đó.” Để chắc chắn, anh kỹ sư còn xem xét thông tin lưu trong bộ nhớ. Bởi vì mũ giáp buộc định với người chơi, cho nên một khi lỗi hoặc mất thông tin sẽ phải khôi phục thiết lập ban đầu. Trong màn hình hiện ra tư liệu người sử dụng mũ giáp, kỹ thuật viên bảo Tần Dương đối chiếu lại một lần —
ID người sử dụng: ht2000
Tên game: A Tấn
Hệ thống kiểm tra: giới tính nam, 22 tuổi
—-
Anh kỹ thuật viên càng nhìn càng thấy cái tên game trước mắt thật là quen thuộc, trong lòng thầm nói: Ố? Đây là mũ giáp của vợ đại thần à?
Nhìn xuống hàng chữ dưới, giới tính nam…
“Thông tin đúng rồi.” Tần Dương gật gật đầu, mở vòng tay, “Chi phí sửa chữa bao nhiêu, tôi chuyển khoản cho anh được chứ?”
Anh kỹ thuật viên ngốc nghếch bất chợt hồi thần, lắp bắp xua tay: “Không cần, không cần đâu.”
Tần Dương: “Linh kiện thay thế phải mất tiền chứ, tết nhất còn bắt anh tăng ca sửa chữa này nọ, không trả tiền tôi sẽ ngại.”
Anh kỹ thuật viên: “Vậy được, mạch cảm ứng 1200, nguồn điện 600, tổng cộng 2000 đi.”
Tần Dương cho chuyển cho người nọ 3000, còn dư 1000 xem như tiền công, lại ký tên đồng thời căn dặn đối phương giữ bí mật về thân phận của mình, cuối cùng còn trao đổi số điện thoại cho nhau: “Về sau cần hỗ trợ cái gì thì có thể tìm tôi.”
Anh kỹ thuật viên kích động gật gật đầu, tiễn Tần Dương xuống tận cửa, nhìn con xe Jaguar rời đi mới kịp thời phản ứng… Hình như thông tin hiển thị trên phần mềm kiểm tra khi nãy là nam, mà đại thần còn bình tĩnh nói “đúng”, chẳng lẽ… đại thần là… gà vàng sao!? Ôi đệt… Thế mà lại là đồng loại! (⊙o⊙)
Mắt thấy sắp sửa đến chín giờ, Tần Dương gọi điện thoại cho Hà Tấn: “Tan làm chưa?”
Hà Tấn: “Sắp, cậu đang lái xe?”
Tần Dương: “Ừ, chờ một chút, tôi đang trên đường, có lẽ sẽ đến muộn.”
Hà Tấn: “Từ từ lái, đừng vội.”
Nhưng mà Tần Dương làm sao có thể từ từ, tuy trong lòng oán giận người nọ xa cách với mình, song vẫn là mong nhớ đối phương từng giây từng phút, Hắn lái xe rất nhanh, con đường vốn phải mất cả tiếng đồng hồ, chỉ hơn bốn mươi phút đã đi hết rồi.
Từ xa hắn đã nhìn thấy Hà Tấn. Người nọ lưng đeo túi xách, cổ quấn khăn quàng, một mình đứng trước cửa quán cà phê, hà hơi vào tay xoa xoa cho ấm. Đèn xe chiếu tới, Hà Tấn ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn, trên mặt liền lộ ra biểu tình vui sướng. Tuy khoảnh khắc ấy chỉ thoáng lướt qua, nhưng Tần Dương vẫn cảm thấy có phần an ủi.
Cậu mở cửa xe, mang theo một luồng gió lạnh tiến vào. Tần Dương nhìn người nọ, chẳng qua chỉ xa nhau từ sáng đến tối, ấy vậy mà lại tựa như không gặp đã lâu lắm rồi, yêu, thật sự là một trạng thái đặc biệt tra tấn tinh thần…
Hắn vòng tay qua lưng ghế, lấy mũ giáp đặt ở hàng ghế sau đưa cho Hà Tấn, như khoe công mà cười, nói: “Xong rồi.”
Quả nhiên Hà Tấn mở to hai mắt, vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Nhanh vậy!”
Tần Dương: “Ừ hứ ~ ”
Hà Tấn nhìn đi nhìn lại mất lần, đúng là mũ của mình, thế nhưng đèn nguồn đã sáng lên rồi!
Kỳ thực, khi tra được phương thức đổi cũ lấy mới ở trên mạng, Hà Tấn cũng rất luyến tiếc. Tuy cậu mới dùng cái mũ này có mấy tháng, nhưng nó là phần thưởng rút thăm của cậu. Trong lòng cậu, đây không chỉ là một cái mũ giáp chơi game, mà còn là biểu tượng của may mắn, là đường thông dẫn cậu bước vào một thế giới khác, cũng là nơi chốn để cậu ký thác tinh thần hướng tới tự do.
Chẳng qua, mẹ cậu sẽ không bao giờ hiểu được những điều này, bà chỉ thấy chơi game là vạn ác, cho nên mới dễ dàng đập đi, dễ dàng hủy diệt thế giới tinh thần mà Hà Tấn vẫn hằng gìn giữ.
Từ khoảnh khắc mũ giáp bị ném hỏng, Hà Tấn vẫn luôn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cứ nhớ lại là trong lòng liền phát đau, cho dù có đổi sang cái mới, với cậu mà nói, ý nghĩa cũng là không giống.
Cậu không biết, vốn dĩ Tần Dương cũng muốn đổi cái mới, kết quả là lăn lộn cả ngày nhưng vẫn không xong, cuối cùng lại nhờ tình cờ quen được anh giai kỹ thuật mà thỏa mãn được tâm tư của cậu.
Hiện giờ, những gì mất đi đã tìm lại được, Hà Tấn quý trọng ôm cái mũ giáp vào lòng, cảm động đến mức không biết nói gì cho phải.
*****
Sáng ngày hôm sau, Tần Dương quả nhiên lái xe đưa Hà Tấn đi làm như đã nói, nhưng vì tối qua tan rã trong không vui cho nên sắc mặt hắn vẫn luôn không tốt lắm.
Rõ ràng đã mang người tới bên cạnh mình, khoảng cách hiện nay chỉ vẻn vẹn có một bức tường, thế mà tại sao lại còn xa hơn so với tận cuối chân trời cơ chứ. Điều này khiến cho Tần Dương cảm thấy vô cùng lo lắng. Bởi không làm được chuyện gì, lại suốt ngày lo được lo mất mà sợ sự nóng vội của mình làm đối phương chán ghét, cho nên hắn quả thực phi thường mỏi mệt.
Hà Tấn cũng rất bất an, một mực duy trì khoảng cách thỏa đáng với Tần Dương trong lo lắng. Cậu vừa tự nhủ bản thân không được suy nghĩ lung tung, vừa sợ không cẩn thận sẽ bị đối phương nhìn ra manh mối, để rồi không biết phải xử lý thế nào.
Cũng may ngày hôm đó Tần Dương không nấn ná ở quán cafe, sau khi đưa cậu đến nơi liền tỉnh bơ nói buổi tối sẽ đến đón rồi lái xe đi mất.
A K tới sớm, nhìn thấy một màn đón đưa kia, nhịn không được lại trêu chọc Hà Tấn: “Còn lái xe đưa đón em mà dám nói là bạn học, giữa nam sinh với nam sinh, đâu ra thân thiết như vậy hả!”
Hà Tấn bị lời nói của A K làm cho suy nghĩ miên man bất định, đoán bừa đoán bãi, không biết có phải Tần Dương thực sự thích mình hay không. Thế nhưng, lúc trước, rõ ràng Chương Tiêu đã nói Tần Dương có “người mình thích” rồi cơ mà, thế này là sao? Cho dù tự kỷ một chút, nói là vì mình nên Tần Dương mới từ bỏ tình cảm ngày xưa, song cậu lại đặt Thương Hỏa ở vị trí nào? Tuy đã thống nhất hiện thực là hiện thực, game là game, nhưng khẳng định người kia sẽ để ý tới chuyện mình tìm bạn trai ở ngoài đời, đúng không? (=_=)
Lại nói, tình cảm của mình đối với Tần Dương rốt cuộc có phải yêu thích không, hay chẳng qua chỉ là xúc động xuất phát từ sự ngây thơ bồng bột?
…
Hà Tấn rất muốn tâm sự với “đồng loại” A K về mấy vấn đề này, song tâm lý cậu vẫn có phần kháng cự. Dù sao thì cậu mới quen A K chưa tới hai ngày, thảo luận loại chuyện như thế, từ một khía cạnh nào đó cũng đồng nghĩa với việc cậu bắt đầu đối diện với tính hướng của mình, mà đây là điều Hà Tấn hoàn toàn không dám, cho nên cậu vẫn rút cổ co đầu.
Nội tâm chất chứa đủ loại mâu thuẫn cùng khúc mắc khiến đại não Hà Tấn sắp sửa nổ tung. Cậu chỉ có thể hung hăng áp bức bản thân không được nghĩ bậy để chuyên chú vào công việc trên tay.
Sau khi Tần Dương đưa Hà Tấn đi làm thì liền mang mũ giáp tới cửa hàng phân phối sản phẩm của công ty game. Không ngờ nhân viên ở đó lại nói, đây là mũ giáp bản quà tặng của chương trình rút thăm trúng thưởng, muốn đổi cũ lấy mới cần chính chủ mang chứng minh thư đến nghiệm chứng thân phận mới được. Ngoài ra, chính chủ còn phải tự đội thử mũ mới để đảm bảo quá trình di dời số liệu không xảy ra sai sót.
Nhân viên cửa hàng không biết chiếc mũ giáp này vốn là Tần Dương can thiệp hộp đen để Hà Tấn trúng thưởng, cho nên một đống tư liệu liên quan hiện tại vẫn nằm trong tay của Tần Dương! Nói cách khác, nếu Hà Tấn tự đi đổi mũ thì sự việc sẽ hoàn toàn bại lộ…
Tần Dương bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Bành Vũ Hạo, hỏi xem nên xử lý vấn đề này như thế nào.
Bành Vũ Hạo giúp hắn hỏi thăm một hồi, buổi trưa gọi lại báo hắn biết, mùng bảy có thể tới công ty game, sẽ có người sửa giúp, không mất tiền, đại khái khoảng mười lăm ngày là có thể nhận lại.
Tần Dương nhíu mày: “Mùng bảy? Sửa một chút còn mất tới mười lăm ngày? Quá chậm, không được.”
Bành Vũ Hạo: “Đại ca của tôi ơi, mười lăm ngày còn chậm? Người khác sửa ít nhất phải ba tháng đấy!”
Tần Dương: “Còn có mười ngày nữa là trận đấu bắt đầu, ông cảm thấy tôi có thể chờ nổi?”
Bành Vũ Hạo: “Ặc, suýt nữa thì em quên… Em sẽ giúp bác hỏi thêm một chút.”
Tần Dương lại đợi thêm một buổi chiều, hơn bốn giờ Bành Vũ Hạo mới gọi lại: “Ôi, anh giai yêu quý của tôi ơi, vì giúp anh tìm người mà tôi phải nói đến mòn miệng sùi bọt mép luôn rồi đấy…”
Tần Dương: “Nói thẳng đi, có thể hay không thể.”
Bành Vũ Hạo: “Có thể! Cụ mầy…”
Thì ra sau một hồi vòng qua vòng lại, cuối cùng Bành Vũ Hạo liên hệ được với kỹ sư bên bộ phận nghiên cứu phát triển mũ giáp trực thuộc tổng công ty, vừa nói thân phận Tần Dương ra, anh kỹ sư nọ kiền nhận là fan của Thương Hỏa, nhanh chóng đồng ý giúp đỡ còn lập tức báo địa chỉ nhà để Tần Dương mang mũ giáp qua.
Tần Dương cúp điện thoại, lập tức xuất phát, đi hết nửa cái thành phố, ước chừng sáu giờ tối mới đến nơi. Anh kỹ sư thấy Tần Dương, ánh mắt liền bứng sáng: “Đại thần, cậu thực đẹp trai, à không đại thần, so với diện mạo thì kỹ thuật PK của cậu lại càng đẹp!… Đại thần, lát nữa cậu có thể ký tên cho tôi không?”
Tần Dương đưa mũ giáp qua, cười nói: “Hân hạnh.”
Chàng kỹ sư sáng bừng con mắt, mời Tần Dương vào nhà: “Trước hết tôi phải kiểm tra một chút.”
Tuy được đối phương mời vào song Tần Dương lại phát hiện, trong phòng ngay cả chỗ để đặt chân cũng đều không có, trên bàn trên đất chất đầy các loại sách, dụng cụ, công cụ, quần áo linh tinh… Xem ra tên này là một con mọt sách thuộc ngành kỹ thuật!
Tần Dương thấy đối phương tìm được một góc giữa mảnh hỗn loạn xung quanh để rúc vào, mở đèn bàn, trước thử công tắc nguồn, sau lại vì bật không được mà trực tiếp lấy một đống tua vít tháo phần vỏ màu vàng kim của chiếc mũ ra, để lộ cả đống thiết bị điện tử chi chít ở bên trong.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy những chi tiết phức tạp bên trong mũ giáp, vì thế không khỏi kinh ngạc mà tới gần nhòm ngó một hồi. Hắn thấy anh kỹ thuật viên kia nhanh tay tháo một thứ đặt ở giữa đống thiết bị rối tinh rối mù ra, lại lấy hai sợi dây kim loại ở đâu đó, nối vào mũ giáp, kế tiếp đèn báo của mũ lập tức sáng lên.
Anh kỹ thuật viên mở phần mềm kiểm tra trên máy tính, nhập câu lệnh vào, quá trình kiểm tra bắt đầu. Thanh trạng thái chạy vào vèo, một đường đều là màu xanh, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi đến tầm 70% mới xuất hiện vài vạch đỏ.
Kỹ thuật viên nói: “Bộ phận cảm ứng ở vỏ não của thiết bị bị tổn hại.”
Tần Dương: “Có thể sửa không?”
“Có thể, đổi cái mạch cảm ứng mới là được.” Anh kỹ sư ngửa người ra sau, tìm tìm kiếm kiếm một cái gì đó ở trên giá, qua một lúc liền lấy được cái hộp giấy còn chưa mở ra, nói, “Đây là cái mới, thay thế mất khoảng một tiếng đồng hồ… À, còn phải đổi công tắc nguồn, cái cũ không dùng được, có lẽ mất thêm nửa giờ nữa.”
“Không việc gì, cứ làm từ từ.” Xong trong hôm nay là được, Tần Dương nghĩ tới bộ dáng vui sướng của Hà Tấn khi thấy mũ giáp đã sửa xong, nhịn không được mà nở nụ cười.
Anh kỹ thuật viên rất chuyên tâm, thời điểm làm việc, một câu cũng không nói. Tần Dương rảnh rỗi không có việc gì, bắt đầu gửi tin nhắn tới cho Hà Tấn, lần này là dùng thân phận của Thương Hỏa.
Hôm qua hắn ở quán cà phê với Hà Tấn nửa ngày, buổi tối cũng ở cùng nhau, ngay cả một câu ‘chúc ngủ ngon’ cũng chưa hề nói…
Thương Hỏa: “Vợ à, đang bận gì thế?”
A Tấn: “Em đang đi làm.”
Tần Dương rầu rĩ, vẫn là thân phận Thương Hỏa tốt hơn, muốn nói gì thì nói, muốn hỏi gì thì hỏi. Hắn cảm giác được, rõ ràng Hà Tấn lãnh đạm với phiên bản thực của hắn hơn là phiên bản ảo rất nhiều. Nhưng Tần Dương thật sự không hiểu, Hà Tấn là một người biết phân định internet và hiện thực, thế thì tại sao cậu ấy lại không nhiệt tình với bạn ngoài đời hơn?
Thương Hỏa: “Còn đang làm à, em mua mũ giáp mới chưa?”
A Tấn: “Vẫn chưa, bạn em nói có quen người sửa mũ, hôm nay sẽ đi hỏi giúp em.”
Thương Hỏa: “Nhanh quay lại trò chơi một chút, anh nhớ em.”
Tần Dương nghĩ, trong game còn có thể ôm ôm hôn hôn và ngủ chung phòng, mà hiện thực tất cả đều không được.
Qua khoảng chừng mười phút, Hà Tấn mới trả lời: “Ừm, em cũng muốn chơi, cũng rất nhớ anh.”
Tần Dương nhìn chằm chằm những lời này, đãi ngộ quá đỗi khác biệt khiến cho nội tâm hắn vừa chua vừa ngọt, quả thực là rối rắm vạn phần!
Nghĩ đến chuyện Hà Tấn bắt đầu thừa nhận nhớ mình vào đêm giao thừa, Tần Dương thực sự thấy hiếu kỳ, trong game mình có mị lực lớn đến vậy sao, lại có thể khiến một người hay rụt rè e thẹn chính miệng nói “nhớ anh” như thế?
Nhưng mà rõ ràng ngoài đời thực, mình đối với Hà Tấn tốt lắm nha, đưa cậu ấy đi mua vợt tennis, cùng uống nước ăn cơm, mua tặng khăn quàng cổ, lại tiễn ra tận nhà ga, bây giờ còn giúp sửa mũ giáp… Vì cớ gì Hà Tấn không hề động tâm dù chỉ là một chút?
Rõ ràng cùng là một người, cớ sao cậu ấy thân mật với “Thương Hỏa” như vậy, mà lại lãnh đạm với mình như thế nha!?
Tới nước này, xem như Tần Dương đã hoàn toàn nếm được cái gì gọi là “tự mua dây buộc mình” rồi đó.
Một tiếng ba mươi phút sau, anh kỹ sư thay thế xong các linh kiện cần thiết, tiến hành kiểm tra mũ giáp lần thứ hai, lần này toàn bộ quá trình đều sáng đèn xanh.
“Hẳn là ổn rồi đó.” Để chắc chắn, anh kỹ sư còn xem xét thông tin lưu trong bộ nhớ. Bởi vì mũ giáp buộc định với người chơi, cho nên một khi lỗi hoặc mất thông tin sẽ phải khôi phục thiết lập ban đầu. Trong màn hình hiện ra tư liệu người sử dụng mũ giáp, kỹ thuật viên bảo Tần Dương đối chiếu lại một lần —
ID người sử dụng: ht2000
Tên game: A Tấn
Hệ thống kiểm tra: giới tính nam, 22 tuổi
—-
Anh kỹ thuật viên càng nhìn càng thấy cái tên game trước mắt thật là quen thuộc, trong lòng thầm nói: Ố? Đây là mũ giáp của vợ đại thần à?
Nhìn xuống hàng chữ dưới, giới tính nam…
“Thông tin đúng rồi.” Tần Dương gật gật đầu, mở vòng tay, “Chi phí sửa chữa bao nhiêu, tôi chuyển khoản cho anh được chứ?”
Anh kỹ thuật viên ngốc nghếch bất chợt hồi thần, lắp bắp xua tay: “Không cần, không cần đâu.”
Tần Dương: “Linh kiện thay thế phải mất tiền chứ, tết nhất còn bắt anh tăng ca sửa chữa này nọ, không trả tiền tôi sẽ ngại.”
Anh kỹ thuật viên: “Vậy được, mạch cảm ứng 1200, nguồn điện 600, tổng cộng 2000 đi.”
Tần Dương cho chuyển cho người nọ 3000, còn dư 1000 xem như tiền công, lại ký tên đồng thời căn dặn đối phương giữ bí mật về thân phận của mình, cuối cùng còn trao đổi số điện thoại cho nhau: “Về sau cần hỗ trợ cái gì thì có thể tìm tôi.”
Anh kỹ thuật viên kích động gật gật đầu, tiễn Tần Dương xuống tận cửa, nhìn con xe Jaguar rời đi mới kịp thời phản ứng… Hình như thông tin hiển thị trên phần mềm kiểm tra khi nãy là nam, mà đại thần còn bình tĩnh nói “đúng”, chẳng lẽ… đại thần là… gà vàng sao!? Ôi đệt… Thế mà lại là đồng loại! (⊙o⊙)
Mắt thấy sắp sửa đến chín giờ, Tần Dương gọi điện thoại cho Hà Tấn: “Tan làm chưa?”
Hà Tấn: “Sắp, cậu đang lái xe?”
Tần Dương: “Ừ, chờ một chút, tôi đang trên đường, có lẽ sẽ đến muộn.”
Hà Tấn: “Từ từ lái, đừng vội.”
Nhưng mà Tần Dương làm sao có thể từ từ, tuy trong lòng oán giận người nọ xa cách với mình, song vẫn là mong nhớ đối phương từng giây từng phút, Hắn lái xe rất nhanh, con đường vốn phải mất cả tiếng đồng hồ, chỉ hơn bốn mươi phút đã đi hết rồi.
Từ xa hắn đã nhìn thấy Hà Tấn. Người nọ lưng đeo túi xách, cổ quấn khăn quàng, một mình đứng trước cửa quán cà phê, hà hơi vào tay xoa xoa cho ấm. Đèn xe chiếu tới, Hà Tấn ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn, trên mặt liền lộ ra biểu tình vui sướng. Tuy khoảnh khắc ấy chỉ thoáng lướt qua, nhưng Tần Dương vẫn cảm thấy có phần an ủi.
Cậu mở cửa xe, mang theo một luồng gió lạnh tiến vào. Tần Dương nhìn người nọ, chẳng qua chỉ xa nhau từ sáng đến tối, ấy vậy mà lại tựa như không gặp đã lâu lắm rồi, yêu, thật sự là một trạng thái đặc biệt tra tấn tinh thần…
Hắn vòng tay qua lưng ghế, lấy mũ giáp đặt ở hàng ghế sau đưa cho Hà Tấn, như khoe công mà cười, nói: “Xong rồi.”
Quả nhiên Hà Tấn mở to hai mắt, vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Nhanh vậy!”
Tần Dương: “Ừ hứ ~ ”
Hà Tấn nhìn đi nhìn lại mất lần, đúng là mũ của mình, thế nhưng đèn nguồn đã sáng lên rồi!
Kỳ thực, khi tra được phương thức đổi cũ lấy mới ở trên mạng, Hà Tấn cũng rất luyến tiếc. Tuy cậu mới dùng cái mũ này có mấy tháng, nhưng nó là phần thưởng rút thăm của cậu. Trong lòng cậu, đây không chỉ là một cái mũ giáp chơi game, mà còn là biểu tượng của may mắn, là đường thông dẫn cậu bước vào một thế giới khác, cũng là nơi chốn để cậu ký thác tinh thần hướng tới tự do.
Chẳng qua, mẹ cậu sẽ không bao giờ hiểu được những điều này, bà chỉ thấy chơi game là vạn ác, cho nên mới dễ dàng đập đi, dễ dàng hủy diệt thế giới tinh thần mà Hà Tấn vẫn hằng gìn giữ.
Từ khoảnh khắc mũ giáp bị ném hỏng, Hà Tấn vẫn luôn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cứ nhớ lại là trong lòng liền phát đau, cho dù có đổi sang cái mới, với cậu mà nói, ý nghĩa cũng là không giống.
Cậu không biết, vốn dĩ Tần Dương cũng muốn đổi cái mới, kết quả là lăn lộn cả ngày nhưng vẫn không xong, cuối cùng lại nhờ tình cờ quen được anh giai kỹ thuật mà thỏa mãn được tâm tư của cậu.
Hiện giờ, những gì mất đi đã tìm lại được, Hà Tấn quý trọng ôm cái mũ giáp vào lòng, cảm động đến mức không biết nói gì cho phải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook