Vãn Ca Phi
-
Chương 4: Xích sắt đoạt mệnh!
Đôi mắt vốn đang khép chặt đột nhiên bừng mở, ánh mắt nàng bén lạnh quét nhìn xung quanh, như điện quang hỏa thạch, chuẩn xác nhắm ngay động mạch chủ của người con gái gầy ốm kia, giống như một con rắn độc đã nhắm trúng con mồi.
Không để cô ta kịp phản ứng, Ngu Vãn Ca nắm lấy xích sắt, hất ngang xiết chặt lấy yết hầu của cô ta, trong ánh mắt là sát khí ngùn ngụt.
Những người còn lại trong nhà giam đều bất ngờ trước tình huống này, ai nấy cũng đều kinh hãi, sợ đến nỗi chỉ biết trơ mắt ngây người nhìn theo.
“Á!!!” Cô gái bị xiết cổ mất đà quỳ bệch xuống nền đất, theo phản xạ hai tay nắm chặt xích sắt, cố gắng tách nó khỏi cổ mình càng xa càng tốt. Nhưng vùng vẫy, dẫy dụa như thế nào cũng vô phương tránh thoát.
Có vài người đứng dậy, nhưng chưa vội hành động, còn bận phán đoán thời cơ để xông lên hỗ trợ.
Rốt cuộc người chân lùn vừa nãy đã kịp hoàn hồn lại, lập tức xông lên cứu giúp, tàn nhẫn hung ác giật lấy chiếc móc bạc đang ghim chặt xuống xương tỳ bà của Ngu Vãn Cơ.
“A!!!” Ngu Vãn Ca phát ra tiếng gầm như dã thú bị thương, nhưng dù đau đớn cỡ nào, nàng vẫn cố gắng duy trì sức lực trên tay của mình lên xích sắt.
Dường như hành động đó khiến cô gái chân lùn này kinh sợ, đối diện với đôi mắt ẩn hiện sau mái tóc rối bời kia, cả người cô gái chân lùn liền lảo đảo ngã quỳ lên nền đất.
Cô gái ốm gầy dần dần mất đi sức phản kháng, sắc mặt tím tái, sau đó, cẳng chân vô thức dang ra, hoàn toàn không còn phản ứng.
Cô ta biết mình đã chết rồi.
Thực ra mà nói đoạn xích sắt được chốt trên xương tỳ bà của nàng vẫn chưa được chốt lại, cho nên trong quá trình giằng co, cả sợi dây xích tuột ra khỏi đoạn nối, duy còn sót lại mỗi cái móc sắt màu bạc còn bám chặt lên xương nàng, máu tươi không ngừng rỉ ra.
Ngu Vãn Ca không khác gì một con dã thú, đôi mắt đỏ hồng nhẹ chau lại, nàng lảo đảo đứng dậy, chỉ cần nhìn vào con mắt cuồng dại như loài kền kền chực chờ săn mồi kia đã đủ khiến người ta phải run sợ, một bước cũng không dám đến gần.
Những người xung quanh cũng im bặt, chằm chằm quan sát cô gái yếu mềm kia như đang trở thành một con người khác, xoay chuyển cục diện.
Ngu Vãn Ca cắn chặt răng, cố nén cơn đau giật phắt chiếc móc sắt còn lại ra khỏi vùng xương đòn của mình, những ngón tay bây giờ đã nhớp nháp máu tươi, nàng thong dong đưa lên miệng, nhẹ nhàng liếm vài cái.
Không ngờ chiếc móc cong cong đi liền với dây xích sắt này hiện giờ lại trở thành vũ khí để giúp nàng giữ mạng.
Còn nhớ ngày trước, chỉ với một cây Ngân Nguyệt cung và một thanh Hồng Liên đoản đao, nàng thành thạo vận dụng chúng, vì hắn khai mở một mảng trời mới, hoàn toàn không có đối thủ. Ai ngờ cuối cùng, nàng chết đi không có được một mảnh đất chôn thân!
Ngu Vãn Ca lao nhanh về phía cô gái chân lùn, trong đôi mắt sắc bén như từng đóa huyết liên ma mị đang bừng nở trong đêm tối.
Mắt thấy cô gái chân lùn đang thoáng lùi bước, mặc dù biết rõ cô gái đối diện cũng thuộc dạng sức tàn lực kiệt, nhưng ở nơi sâu thẳm của linh hồn mình, cô gái chân lùn lại không kiềm chế được cơn run rẩy, bước chân cũng vô thức lùi lại.
Khắp gian phòng tĩnh lặng như tờ để mặc cho Ngu Vãn Ca lướt qua họ phóng thẳng tới góc phòng, không một ai dám cản lại.
Cái gọi là quy luật sinh tồn chính là như thế.
Hai chân Ngu Vãn Ca hơi co lại, mượn đà của gờ tường, bàn tay nắm chặt xích sắc, mắt khẽ nheo lại như loài báo đang vồ mồi.
Cũng không để nàng kịp thở lấy sức, lính canh lập tức bị kinh động, “Chuyện gì đang xảy ra?”
‘Phựt’ một tiếng, roi da phóng tới, không chút lưu tình quất xuống, có hai cô gái bị trúng đòn, da thịt rách ra một đường máu dài.
Đến khi nhìn thấy thi thể nằm trên nền đất, trên cổ còn hằn một đường xiết rất sậm màu, tên lính canh lập tức ngẩng đầu nhìn mọi người, quát to:“Cái này… là đã ai làm? Các ngươi chán sống rồi phải không? Dám kiếm chuyện cho lão gia ta đây làm hả?”
Không một ai dám lên tiếng, nhưng rất nhiều ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngu Vãn Ca. Tên lính canh cũng không có ngu, vừa chuyển mắt liền nhìn ngay về phía cô gái đó, tay nàng vẫn đang giữ chặt dây xích, dường như cũng đã sơ lược đoán ra điều gì rồi.
Không để cô ta kịp phản ứng, Ngu Vãn Ca nắm lấy xích sắt, hất ngang xiết chặt lấy yết hầu của cô ta, trong ánh mắt là sát khí ngùn ngụt.
Những người còn lại trong nhà giam đều bất ngờ trước tình huống này, ai nấy cũng đều kinh hãi, sợ đến nỗi chỉ biết trơ mắt ngây người nhìn theo.
“Á!!!” Cô gái bị xiết cổ mất đà quỳ bệch xuống nền đất, theo phản xạ hai tay nắm chặt xích sắt, cố gắng tách nó khỏi cổ mình càng xa càng tốt. Nhưng vùng vẫy, dẫy dụa như thế nào cũng vô phương tránh thoát.
Có vài người đứng dậy, nhưng chưa vội hành động, còn bận phán đoán thời cơ để xông lên hỗ trợ.
Rốt cuộc người chân lùn vừa nãy đã kịp hoàn hồn lại, lập tức xông lên cứu giúp, tàn nhẫn hung ác giật lấy chiếc móc bạc đang ghim chặt xuống xương tỳ bà của Ngu Vãn Cơ.
“A!!!” Ngu Vãn Ca phát ra tiếng gầm như dã thú bị thương, nhưng dù đau đớn cỡ nào, nàng vẫn cố gắng duy trì sức lực trên tay của mình lên xích sắt.
Dường như hành động đó khiến cô gái chân lùn này kinh sợ, đối diện với đôi mắt ẩn hiện sau mái tóc rối bời kia, cả người cô gái chân lùn liền lảo đảo ngã quỳ lên nền đất.
Cô gái ốm gầy dần dần mất đi sức phản kháng, sắc mặt tím tái, sau đó, cẳng chân vô thức dang ra, hoàn toàn không còn phản ứng.
Cô ta biết mình đã chết rồi.
Thực ra mà nói đoạn xích sắt được chốt trên xương tỳ bà của nàng vẫn chưa được chốt lại, cho nên trong quá trình giằng co, cả sợi dây xích tuột ra khỏi đoạn nối, duy còn sót lại mỗi cái móc sắt màu bạc còn bám chặt lên xương nàng, máu tươi không ngừng rỉ ra.
Ngu Vãn Ca không khác gì một con dã thú, đôi mắt đỏ hồng nhẹ chau lại, nàng lảo đảo đứng dậy, chỉ cần nhìn vào con mắt cuồng dại như loài kền kền chực chờ săn mồi kia đã đủ khiến người ta phải run sợ, một bước cũng không dám đến gần.
Những người xung quanh cũng im bặt, chằm chằm quan sát cô gái yếu mềm kia như đang trở thành một con người khác, xoay chuyển cục diện.
Ngu Vãn Ca cắn chặt răng, cố nén cơn đau giật phắt chiếc móc sắt còn lại ra khỏi vùng xương đòn của mình, những ngón tay bây giờ đã nhớp nháp máu tươi, nàng thong dong đưa lên miệng, nhẹ nhàng liếm vài cái.
Không ngờ chiếc móc cong cong đi liền với dây xích sắt này hiện giờ lại trở thành vũ khí để giúp nàng giữ mạng.
Còn nhớ ngày trước, chỉ với một cây Ngân Nguyệt cung và một thanh Hồng Liên đoản đao, nàng thành thạo vận dụng chúng, vì hắn khai mở một mảng trời mới, hoàn toàn không có đối thủ. Ai ngờ cuối cùng, nàng chết đi không có được một mảnh đất chôn thân!
Ngu Vãn Ca lao nhanh về phía cô gái chân lùn, trong đôi mắt sắc bén như từng đóa huyết liên ma mị đang bừng nở trong đêm tối.
Mắt thấy cô gái chân lùn đang thoáng lùi bước, mặc dù biết rõ cô gái đối diện cũng thuộc dạng sức tàn lực kiệt, nhưng ở nơi sâu thẳm của linh hồn mình, cô gái chân lùn lại không kiềm chế được cơn run rẩy, bước chân cũng vô thức lùi lại.
Khắp gian phòng tĩnh lặng như tờ để mặc cho Ngu Vãn Ca lướt qua họ phóng thẳng tới góc phòng, không một ai dám cản lại.
Cái gọi là quy luật sinh tồn chính là như thế.
Hai chân Ngu Vãn Ca hơi co lại, mượn đà của gờ tường, bàn tay nắm chặt xích sắc, mắt khẽ nheo lại như loài báo đang vồ mồi.
Cũng không để nàng kịp thở lấy sức, lính canh lập tức bị kinh động, “Chuyện gì đang xảy ra?”
‘Phựt’ một tiếng, roi da phóng tới, không chút lưu tình quất xuống, có hai cô gái bị trúng đòn, da thịt rách ra một đường máu dài.
Đến khi nhìn thấy thi thể nằm trên nền đất, trên cổ còn hằn một đường xiết rất sậm màu, tên lính canh lập tức ngẩng đầu nhìn mọi người, quát to:“Cái này… là đã ai làm? Các ngươi chán sống rồi phải không? Dám kiếm chuyện cho lão gia ta đây làm hả?”
Không một ai dám lên tiếng, nhưng rất nhiều ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngu Vãn Ca. Tên lính canh cũng không có ngu, vừa chuyển mắt liền nhìn ngay về phía cô gái đó, tay nàng vẫn đang giữ chặt dây xích, dường như cũng đã sơ lược đoán ra điều gì rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook