Vân Bình Truyện
-
17: Dùng Linh Sư Luyện Đan
Sốt sắng cả một ngày, mặt trời cũng đã xuống núi, ba người Tạ Nhược Hi tay không trở về, quyết định bàn bạc đối sách thay vì mò kim đáy bể.
Nói là bàn bạc đối sách nhưng ba người chỉ trầm mặc nhìn xuống thị trấn nhỏ qua cửa sổ khách trạm, ngồi cả buổi chẳng nói chẳng rằng.
Đến khi mặt trăng lên tới đỉnh đầu, Tạ Nhược Hi mới lên tiếng: "Hai người hoài nghi là ai làm?"
Tạ Khải Vũ nhanh miệng đáp: "Hội Đoạt Long?"
Mộ Dung Thành lại nghĩ cái khác: "Yêu thú?"
Tạ Nhược Hi nghe xong hai ý kiến liền đưa tay lên day trán, thứ nhất hội Đoạt Long là Linh Sư, không thể có yêu khí được, vả lại họ đủ năng lực để tóm cả nhóm sáu người nhưng tại sao chỉ bắt ba người kia đi? Thứ hai các loại yêu thú có yêu khí khá mạnh, cho dù bắt xong người rồi rời đi thì yêu khí cũng không thể lập tức tan biến được, phải chăng có thứ khác tác oai tác quái?
Thế thì rốt cuộc là thứ gì chứ?
Đột nhiên Tạ Khải Vũ cất lời: "Hay là chúng ta đến nơi khác hỏi thử đi?"
Người trong thị trấn này đều không biết gì hết, vậy không bằng đến nơi khác hỏi xem có từng phát sinh loại chuyện tương tự trong khu vực này hay không.
Cảm thấy hợp lý, ba người lập tức thu dọn hành lý, trả tiền trọ rồi lên đường.
Đi được một lúc, họ bắt gặp một chùm lửa sáng rực phía xa xa, đến gần mới thấy, là một tiểu quân đội khoảng ba mươi người đang đi tuần, trên tay mỗi người cầm một cây đuốc, kiếm gác bên hông.
Cũng không bất ngờ lắm bởi thị trấn lúc nãy nằm ở ngay biên giới giao nhau giữa Huyền Linh quốc và Đường quốc, gặp được đội quân đi tuần mới là chuyện bình thường.
Một người từ trong tiểu đội thấy nhóm người bọn họ thì liền đứng ra kiểm tra: "Là kẻ nào?"
Tạ Khải Vũ móc ra một tấm lệnh bài, người kia vừa nhìn thấy đã nhận ra, là học viên của Linh Vân Học Viện!
Thấy y đã biết được thân phận của mình, Tạ Khải Vũ nhanh chóng hỏi về sự mất tích của ba người nọ.
Người kia nghe xong thì liền đăm chiêu, thành thật trả lời.
Hóa ra vào tháng trước, quanh đây quả thật từng có khá nhiều Linh Sư đột nhiên biến mất, vì chuyện xảy ra đột ngột nên Đường quốc vương chỉ kịp cho người âm thầm điều tra, tạm thời chưa thông báo ra bên ngoài.
Biết được một ít thông tin cũng coi như không uổng công, tạm biệt tiểu đội tuần tra, ba người lại thúc ngựa lên đường.
Lát sau, Mộ Dung Thành bỗng dừng lại, bàn tay nâng lên một ngọn lửa, Nhược Hi quay đầu nhìn, hắn đang bộc phát linh khí!
Dường như hiểu được ý hắn, nàng cũng nâng lên một khối băng nhỏ, hai luồng linh lực, hai đạo hồng – lam quang phát ra thứ ánh sáng đặc biệt.
Tạ Khải Vũ nhìn cây đuốc trên tay mình, mặt ngơ ngác, là chưa đủ sáng sao?
Chưa đến một khắc, thứ cần đến cũng đã đến, một nhóm hắc y nhân từ trên không trung đáp xuống đất, thân thủ nhanh nhẹn xếp dàn thành vòng tròn bao quanh ba người trên ngựa, trên người mỗi kẻ đều tỏa ra yêu khí nồng nặc.
Trong khi Tạ Khải Vũ đã triệu hồi Thừa Trung kiếm trên tay thì hai người còn lại vẫn bình chân như vại, đến liếc mắt nhìn xung quanh cũng chẳng thèm.
Y thật sự tức muốn xì khói luôn rồi!
Rất nhanh, nhóm hắc y nhân đã đồng loạt tung ra một làn khói tím, ba người bên trong vừa hít vào đã thấy hai mắt hoa hoa, mọi thứ xung quanh mờ mịt, lần lượt ngã khỏi ngựa, sáu đôi mắt chầm chậm nhắm lại, sau một mảng tối đen, ý thức của họ dần dần mất đi.
Nhóm hắc y nhân xông vào trong làn khói chưa tản hết, vác người đưa đến một môn phái cách đó không xa.
Tại nơi sự việc xảy ra lúc nãy, yêu khí lẫn linh khí đều sớm đã biến mất, cũng không có dấu vết của khói độc hay dấu chân người, chỉ có ba con ngựa thản nhiên gặm cỏ mà thôi.
*
Tạ Nhược Hi từ từ mở mắt, cả người ê ẩm vô cùng, muốn động đậy cũng không được, thấy được ánh sáng len lỏi qua khe cửa, nàng đại khái đoán được đã tới sáng, lại thấy lưng mình lành lạnh, chắc là đang nằm trên nền nhà, vậy là nàng đã ngủ một đêm không thoải mái chút nào a.
Lục đục xoay người muốn lấy đà ngồi dậy, nàng lại vô tình phát hiện bên cạnh mình có một người đang an tĩnh nằm đó, mới ngủ dậy nên đầu óc mụ mị, nàng không thèm nhìn rõ mặt đối phương đã theo phản xạ "bình thường" mà tặng hắn một cước lăn xa ba thước.
Dù bị Phược Linh trói chặt nhưng nàng vẫn có thể động thủ, thật lợi hại nha.
Bạch y nhân bị đá cho choàng tỉnh, đau đớn la một tiếng "A".
Nàng nghe thanh âm quen thuộc này mới nhận ra, đạp nhầm người rồi!
Không đúng.
Đâu có nhầm người? Là hắn nằm ngủ cạnh nàng cả một đêm đó!
Biết nàng suy nghĩ lung tung, Mộ Dung Thành lên tiếng: "Tiểu tổ tông à, ta cũng là bị người ta đem tới đây mà thôi, hơn nữa chúng ta bị trói từ cổ tới chân như sắp bị đem nướng thế này thì ta có thể làm gì cô đây?"
Nghe có vẻ..
có chút hợp lý..
nhỉ?
Nàng nghẹn họng, chỉ biết đảo mắt nhìn lung tung.
Nơi này nhìn âm u nhưng lại rất sạch sẽ, cách bố trí mộc mạc, đơn sơ nhưng đồ dùng đầy đủ, nhìn giống một căn phòng nhỏ của khách trạm vậy.
Hai người cố gắng lắm mới ngồi vững dậy, nhìn Phược Linh trói trên người mình mà sầu não.
Tối qua là họ nhận ra duy chỉ có Linh Sư mất tích, chính vì thế mới "vào hang hùm bắt cọp con", nhưng hình như tình thế này..
sai sai.
Tạ Khải Vũ không biết cũng bị đưa đến đâu luôn rồi.
Hai người lại nằm bệt xuống sàn, mặc kệ thế sự.
Qua nửa ngày, ngoài cửa xuất hiện vài thân ảnh, kế đó là sáu người thân vận tử y lần lượt bước vào, thấy hai người nọ đã tỉnh, họ tỏ vẻ khá bất ngờ.
Một nữ tử dung mạo thanh tú, y phục có phần khác biệt so với năm người còn lại, đoán chừng là kẻ có địa vị cao hơn, nàng ta hướng Mộ Dung Thành lên tiếng, âm điệu nhẹ nhàng vang vọng khắp căn phòng vốn rất im ắng: "Nhanh, đưa kẻ này đến cho Môn chủ."
Năm người còn lại vội vàng đến đỡ Mộ Dung Thành đi.
Nhược Hi thảnh thơi hỏi vu vơ: "Các ngươi là ai? Đây là đâu? Tại sao lại bắt Linh Sư đến đây? Những Linh Sư khác đâu? Vị Môn chủ mà ngươi nói là ai? Tại sao lại chỉ đưa hắn đi? Ngươi xinh đẹp như vậy tại sao lại đi làm chuyện thất đức như này?" Vân vân và mây mây, nàng hỏi liên tục một tràng những vấn đề khiến nữ tử kia không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ đành để lại một câu "Lát nữa khắc biết" rồi bỏ đi.
Nàng nằm một mình trong phòng vừa đói vừa chán, lăn qua lăn lại một lúc thì thấy có đĩa điểm tâm trên chiếc bàn bệt ở giữa phòng, không ngại bẩn y phục, nàng trực tiếp bò lổm nhổm như một con sâu đến chỗ điểm tâm.
Nỗ lực ngồi dậy tựa vào mép bàn cúi đầu gặm lấy một miếng bánh quế hoa, mùi vị không tồi.
Ăn xong miếng thứ ba, đoàn người vừa nãy lại tiến vào muốn đưa nàng đi, nhưng nàng đâu có dễ tính như Mộ Dung Thành, thẳng thắn chống đối, ai chạm vào người cũng đạp y ra.
Hết cách, nữ tử kia dùng phong linh tạo ra một cơn gió cuốn Nhược Hi bay theo nàng ta ra ngoài.
Trên đường Tạ Nhược Hi vẫn tiếp tục lải nhải hỏi nhiều câu khác nhau làm người ta đau đầu muốn chết!
Đi một đoạn đường khá dài, đoàn người dừng lại trước một căn phòng đặc biệt lớn, trên bảng đề to ba chữ "Luyện Đan đường".
Nữ tử kia bước vào phòng, còn chưa để Nhược Hi nhìn rõ cảnh vật đã thu hồi phong linh để nàng ngã sõng soài dưới đất.
Sở dĩ "sõng soài" là vì Phược Linh đã tự rơi ra trong lúc nàng ngã xuống rồi.
Nhược Hi chống tay đứng dậy, quan sát xung quanh, trong phòng nồng nặc linh lực lẫn yêu lực đan xen nhau, bốn vách tường đều là những chiếc tủ gỗ cao đến nóc phòng, chắc là để đựng đan dược đi, giữa phòng có một lò luyện đan bằng vàng đang hừng hực tỏa nhiệt, những kẻ thuộc nơi này đều đứng rải rác trong phòng, tập trung làm việc.
Còn nhóm người Mộ Dung Thành thì bị nhốt trong những chiếc lồng lớn ở góc phòng, còn có một số lồng có chứa yêu thú trong đó, đây là ý gì chứ? Coi họ là thú vật, là tù nhân sao?
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân, nàng chẳng buồn quay đầu nhìn, chỉ lẳng lặng đứng nhìn tình trạng của những người trong lồng.
Kẻ kia lại bước đến trước mặt Nhược Hi, hướng ánh mắt hứng thú nhìn nàng, đúng hơn là ánh mắt như nhìn con mồi của mình.
"Chậc, hôm nay bội thu rồi, chúng ta bắt được toàn là Hoàng tộc Vương thất này, linh đan hẳn là thuộc hàng thượng phẩm rồi đây!"
Nàng đưa mắt qua, là một nam tử trung niên, thân vận cẩm y, dáng người đoan chính, bất quá đôi mắt lại chất chứa dã tâm quá lớn.
Nhược Hi hiện tại đoán chắc được một điều, có lẽ đây là một môn phái luyện đan dược, mà không phải dùng linh thú để luyện đan, mà là dùng Linh Sư và yêu thú!
Nàng không nói câu nào, lập tức triệu hồi roi Ngọc Lam ra ý muốn đập nát chỗ này.
Nhưng chưa kịp nhấc roi lên, Phược Linh nằm dưới đất đã phi lên quấn chặt lấy nàng.
Nam tử trung niên kia bật cười: "Vân Bình Công Chúa việc gì phải nóng tính thế? Thảo dân Lý Hải vinh hạnh được đón tiếp các vị đây.
Nghe nói Công Chúa điện hạ bẩm sinh sở hữu lam băng, thảo dân thật sự muốn thử uống linh đan làm từ Hàn Linh của người đó."
Hay cho câu "thảo dân", bộ ngươi không cảm thấy ngượng khi nói hai từ đó sao?
Nhược Hi đảo mắt nhìn Mộ Dung Thành đang yên lặng quan sát, thấy hắn gật đầu một cái, nàng cũng không vội manh động, Tạ Khải Vũ bên cạnh trợn mắt nói nhỏ: "Này, ta xem huynh là huynh đệ, huynh lại.."
Chưa kịp nói hết câu y đã bị Mộ Dung Thành đạp cho một cái vào chân, y tức giận ngẩng đầu lại nhận được ánh mắt bình thản của hắn, nghĩ lại mới thấy, Thành Vương điện hạ là người thế nào chứ, chắc chắn là hắn đã có kế hoạch ổn thỏa rồi, có thể yên tâm được.
Tình hình bên này thì như vậy, tuy nhiên ba người Cố Nguyên, Tạ Uyển Đình và Tô Chỉ Yên thì lại nghi hoặc không thôi, sao lại đánh nhau rồi? Sau đó lại gạt bỏ suy nghĩ ấy, tập trung ngăn cản Lý Hải.
Lý Hải không quan tâm bọn họ, chỉ cho người lấy ra một viên đan dược màu đen đưa nàng uống, "Đây là Tỏa Linh đan, người uống vào rồi thì linh lực của người sẽ được bộc phát ra ngoài, lúc đó lò luyện đan của thảo dân sẽ hút lấy nó và chuyển hóa thành đan, tính mạng của người cũng sẽ được bảo toàn."
Nàng không phản kháng, hắn liền lấy Tỏa Linh đan tận tay nhét vô miệng nàng.
Kể ra viên linh đan này phát huy tác dụng cũng nhanh, Nhược Hi chưa gì đã cảm nhận được Hàn độc hoành hành trong cơ thể mình, cảm giác lạnh buốt thấu tim gan lẫn xương cốt mà hằng tháng nàng phải chịu đựng lại lần nữa tái phát.
Thoáng chốc, một lớp băng sương đã ôm trọn lấy Phược Linh, nàng vừa dùng nội lực, Phược Linh đã vỡ tan thành mấy mảnh rơi xuống đất.
Lý Hải tựa hồ nhớ đến điều gì đó, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nghe đồn Vân Bình Công Chúa trúng phải Hàn độc, từng bị Tuyết Chi kích thích mà làm chấn động Linh Vân Học Viện, vậy mà hắn lại quên mất điều này để giờ phải rơi vào thế hạ phong.
Nhược Hi nhanh chóng nhặt Ngọc Lam lên, rót nguồn linh lực lớn vào roi, tay trái đóng băng chiếc lồng nhốt Mộ Dung Thành, tay phải quất roi vào lồng, một phát không được, nàng quật phát thứ hai rồi lại phát thứ ba, quả nhiên, chiếc lồng vỡ tung.
Ngay sau đó nàng đã không chịu nổi ngã khuỵu xuống đất, nằm co ro dưới sàn.
Tạ Khải Vũ và Mộ Dung Thành thoát ra ngoài, một người phá nát những chiếc lồng còn lại, một người đối phó với những đệ tử chán sống xông lên.
Cả căn phòng to lớn chìm vào giá lạnh, tiếng leng keng thanh thúy lấn át cả tiếng kêu gào thảm thiết của đám đệ tử, yêu thú được thả ra cũng góp sức tấn công kẻ thù, khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tạ Nhược Hi thấy được tử y nữ tử có dung mạo thanh tú lúc nãy dùng phong linh đưa nàng ra khỏi căn phòng "nhộn nhịp" ấy đến ngồi dựa vào gốc cây sồi đối diện.
Phía Mộ Dung Thành khá dễ dàng, đám đệ tử kia tuy đông nhưng năng lực vẫn không thể so sánh với học viên của Linh Vân được mà bị đánh tan tác, chỉ riêng thực lực của Lý Hải rất đáng gờm, dù sao cũng là tiền bối kinh nghiệm dày dặn, còn là Hỏa Linh Sư, đối phó với y cũng có chút khó khăn.
Qua khoảng một tuần trà, Luyện Đan đường từ từ sập xuống, đám đệ tử còn sống hầu hết đều chạy mất dạng do bị yêu thú rượt đuổi, chỉ còn sáu người nọ không kịp chạy ra ngoài lại bị đè dưới đống đổ nát..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook