Vài Lần Hồn Mộng
-
Chương 15
Một người đi một mình thì nhất định là rất cô đơn.
Nhược Nhất vốn tưởng rằng nàng có thể kiên cường thì có thể chiến thắng tất cả, thế nhưng mỗi khi đêm đến nàng lại thường sợ hãi, lại nghĩ đến những ngày tháng nàng với Thương Tiêu cùng nhau trải qua trước kia. Đặc biệt là lúc này- khi Nhược Nhất cầm mồi lửa nửa ngày cũng chưa đốt được một cành cây khô, nàng thở hổn hển ném mồi lửa trên đất, giẫm lên nó tan nát: “Lừa người! Đúng là hàng kém chất lượng!”
Mà lúc này, mặt trời đã sớm xuống núi, song nguyệt cũng còn chưa nhú lên, bốn phía một mảnh tĩnh mịch mờ mờ tối. Xa xa mơ hồ còn truyền đến tiếng sói tru dày đặc.
Lông tơ của Nhược Nhất dựng đứng lên, lại hối hận nhặt mồi lửa lên, nhưng lúc này, trong cái mồi lửa kia một đốm lửa nhỏ cũng không có. Nàng ôm đầu rên rỉ, lại luôn nhớ tới những chuyện hồi trước.
Khi Thương Tiêu vẫn còn là Tiểu Bạch Hồ chỉ có một cái đuôi, hắn chỉ cần dùng yêu khí liền dọa được dã thú đang đi kiếm ăn, hắn chỉ cần vừa động móng vuốt liền đốt được một bó củi lớn, đêm xuống khi trời trở lạnh hắn có thể cho Nhược Nhất tùy ý ôm hắn vào lòng để sưởi ấm, hắn có thể…….
Ánh mắt của Nhược Nhất không khỏi tối sầm lại, đáng tiếc, đó cũng chỉ là những chuyện trước kia mà thôi.
Nàng vỗ vỗ hai má, cố gắng làm cho chính mình lấy lại tinh thần. Không có đống lửa để xua đuổi dã thú, xem ra tối nay chỉ có thể ngủ ở trên cây thôi.
Vừa nghĩ như vậy, trong phút chốc, bỗng nhiên cành củi khô trước mắt của Nhược Nhất bùng lên ngọn lửa, sợ tới mức nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, ngã ngồi trên mặt đất, nàng thất kinh vuốt lại sợi tóc đang gần bén lửa.
Lại một mảnh tĩnh lặng, Nhược Nhất kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn lửa tự mình bốc cháy ngẩn người_ có lẽ nào, khả năng tiềm ẩn trong người nàng đột nhiên trỗi dậy làm cháy nhánh cây sao?
Có tiếng bước chân rất nhỏ từ phía đằng sau vang lên, trong lòng Nhược Nhất kinh hoảng, lập tức đề cao cảnh giác.
Mấy ngày nay thính giác cùng thị giác của nàng đều tốt lên rất nhiều, có lẽ theo lời nói của Vũ La, người bị Cửu Vỹ Bạch Hồ hạ ấn ký, thể chất trong người sẽ từ từ thay đổi tốt hơn.
Nàng hơi hơi quay đầu nhìn lại phía sau, nhất thời ngẩn ra, người đến ước chừng khoảng hai mươi tuổi nhìn có vẻ là một chàng trai tuấn tú. Vẻ mặt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, trên người mặc chính là kiểu quần áo để hành tẩu giang hồ màu đen thông thường, cổ tay áo cùng ống quần đều có dây thắt màu đỏ, viền áo cũng có hoa văn màu đỏ. Thoạt nhìn rất là anh tuấn tiêu sái tài giỏi.
Cách ăn mặc như thế này, không phải là kiều trang phục giang hồ hiệp khách mà mấy năm trước nàng thích nhất sao!
Nhược Nhất từng là một người mê võ hiệp, nam tử nàng hướng tới thường là kiếm khách có võ công cao cường, khuôn mặt tuấn tú, dáng người thon dài, thần sắc đạm mạc.
Nếu mà là trước kia, chỉ cần dựa vào trang phục và khí chất như chàng trai này là có thể khiến cho Nhược Nhất chạy theo bắt lấy. Cũng may hiện giờ nàng đã thay đổi sở thích rất nhiều, sẽ không đối với những người như thế này mà mơ ước táo bạo, nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà có thiện cảm với hắn……
Thanh niên kia chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh ngọn lửa, ôm kiếm đang cầm trong tay vào trong ngực, dựa vào một thân cây, nhưng lại nhắm mặt lại ngủ! Mà hắn từ đầu đến cuối không nhìn Nhược Nhất một cái, giống như nàng không tồn tại.
Bị nhìn chằm chằm?
” Này…….” Nhược Nhất nhịn không được cất tiếng hỏi, ” Xin hỏi ngươi là……”
Chàng trai mặc bộ đồ đen không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, vừa mở mắt, ánh lửa chiếu vào con ngươi đen trong suốt làm cho Nhược Nhất hơi hơi có chút nhộn nhạo, hai người nhìn nhay xuyên qua đống lửa trong chốc lát, thẳng đến khi Nhược Nhất cảm thấy hai mắt của mình bị ngọn lửa làm cho chói loá đến hoa cả mắt, chàng kiếm khách mới nói: “Lửa là do ta châm.”
Nhược Nhất lặng thinh, trong lòng âm thầm cân nhắc những lời này của hắn: lửa là do hắn châm, cho nên hắn phải ngồi chỗ này, đương nhiên là có thể nha, nàng cũng không đuổi hắn đi mà, đứa nhỏ này tại sao lại nói mấy lời như thế chứ?
Kiếm khách nói tiếp: ” Nàng rời đi chỗ khác.”
Nhược Nhất lại trầm ngâm, nói lửa là do hắn châm cùng nói nàng phải rời đi là hai sự kiện đáng phải suy nghĩ: ý của hắn là không hy vọng thành quả lao động của mình bị người khác chiếm tiện nghi sao ……
Vì thế, Nhược Nhất đúng lý hợp tình chỉ vào đống lửa nói: “Thế nhưng, củi là do ta kiếm.”
Lần này đổi thành kiếm khách trầm mặc một lát: “Như vậy thì đừng có mà tranh cãi ầm ĩ nữa.”
Cao thủ!
Chỉ cần tính cách có chút quái gở nhất định đều là cao thủ. Nhược Nhất tỏ vẻ tôn trọng ngậm miệng. Hiện giờ nàng đã có đống lửa này để xua đuổi dã thú, lại còn có một cao thủ gác đêm, tất nhiên là được tiện nghi do trời ban rồi.
Nàng đem quần áo trên người thắt chặt lại, nằm cách đống lửa mà ngủ, lúc nàng ngủ say mơ mơ màng màng suy nghĩ, đồ đạc đều bỏ lại ở trong khách điếm ở Lục Vũ Trấn, ngày mai nếu đi ngang qua chợ nhất định phải mua tấm thảm lông thật dày, ban đêm ở Cửu Châu rất là lạnh.
Thật không ngờ, khi hô hấp của nàng từ từ trở nên đều đều, nam tử ngủ không sâu dưới tàng cây đã hơi hơi mở mắt, nhìn thân ảnh của nàng qua ngọn lửa, có một chút đăm chiêu.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến thanh âm của nữ tử: “Chàng đứng lại……..Không được đi!” Thanh âm từ xa đến gần, đúng là hướng tới nơi này.
Nhược Nhất đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn tiếng nói nơi xa đó.
Hắc y thiếu hiệp nhanh chóng đứng lên đem đất đá ném trên đống lửa để dập tắt. Nhược Nhất nằm cạnh đống lửa tất nhiên là bị đất đá dính lên người.
Nàng nghĩ muốn mở miệng ngăn hắn lại, cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, còn không đợi Nhược Nhất lên tiếng, xa xa câu nói tiếp theo của nàng kia lập tức đem nàng sợ tới mức cứng người lại nín thở.
“Vân Chử, nếu chàng bước thêm một bước nữa, ngày mai ta nhất định đi Tầm Thường Cung tìm cung chủ của các ngươi!”
Tầm Thường Cung ba chữ kích động mạnh Nhược Nhất, nàng giật mình một cái, vội đứng dậy, lúc này cũng bất chấp chuyện khác, kéo thiếu hiệp trốn đằng sau một thân cây. Thiếu hiệp hơi hơi cứng người lại, cơ hồ là theo bản năng nắm chặt tay Nhược Nhất. Mà lúc này Nhược Nhất sớm bị “người Tầm Thường cung” làm cho sợ tới mức lo lắng không thôi, tất nhiên là không cảm giác được hành vi kỳ quái của thiếu hiệp.
Nhược Nhất nhìn xung quanh thăm dò, may mà gần đây thị lực của nàng tốt lắm, trong bóng tối, cũng mơ hồ nhìn thấy hai bóng người một nam một nữ đứng ở xa xa.
Lúc này song nguyệt đã lên cao giữa bầu trời, chiếu sáng rừng cây, cũng làm cho Nhược Nhất càng thấy rõ ràng.
Giọng nàng kia nói chuyện cũng không lớn lắm, nhưng tại ban đêm yên tĩnh làm cho có vẻ lớn hơn. Nàng ta tựa hồ còn đang nức nở khóc: “Ta thật sự làm cho chàng chán ghét……..Ta thật sự rất thích chàng, chỉ là thích chàng như vậy cũng không được sao?”
Nam tử phía trước trầm mặc trong chốc lát, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thiên Tố, nàng với ta cuối cùng tiên và yêu có sự khác biệt, lúc trước, nếu ta biết nàng là yêu, Vân Chử tình nguyện bị thương nặng mà chết cũng vạn lần sẽ không để cho nàng cứu.”
Nghe xong lời mở đầu này, Nhược Nhất đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, thì ra là một đoạn tình yêu của tiên và yêu a!
Hắc y thiếu hiệp căn bản đang nhìn chằm chằm tay của Nhược Nhất đến ngẩn người, lúc này nghe được đoạn đối thoại của hai người kia không khỏi khẽ nhíu mày cũng nâng mắt nhìn phương hướng bên kia.
“Tiên yêu có sự khác biệt!” Nữ tử khẽ cười một tiếng, sáu chữ này vô tình đâm vào trái tim nàng ta, ngữ điệu của nàng ta vừa chuyển, “Tiên yêu có sự khác biệt? Vân Chử công tử, chàng mới vừa cùng ta mây mưa, động tình như vậy, thế nhưng cũng còn nghĩ rằng tiên yêu có sự khác biệt sao? Ta còn nhớ rất rõ ràng, tay chàng ôn nhu mơn trớn da thịt của ta, từ cổ cho đến ngực rồi xuống tới bên hông, mỗi một tấc cũng chưa từng buông tha, chàng cũng hôn của ta…….”
Nhược Nhất nghe thấy có chút đỏ mặt, nữ tử yêu tộc này lại rất là lớn mật.
“Vô liêm sỉ!” Vân Chử nắm chặt tay nàng ta kéo lên, ngữ điệu có vẻ hổn hển, giống như thẹn quá thành giận nói: “Còn không cảm thấy xấu hổ sao! Nếu không phải nàng hạ dược ta lại sử dụng phép thuật dụ dỗ ta……..”
“Là ta hạ dược, nhưng ta chưa bao giờ thi triển phép thuật với chàng! Nam nữ hoan ái vốn là chuyện thường tình! Vân Chử, nếu trong lòng chàng không có Thiên Tố, dược này lấy tu vi của chàng mà nói thì hoàn toàn cũng không để vào mắt. Mới vừa rồi ở trên giường, chàng bức thiết như thế, vẫn có thể khắc chế được, đối đãi dịu dàng…….Ta, ta biết chàng trong lòng rất tỉnh táo……..”
“Câm mồm!” Hàn quang chợt loé, Vân Chử thế nhưng rút kiếm ra khỏi vỏ, ngữ khí của hắn tàn nhẫn độc ác, tựa như bức thiết che dấu cái gì đó: “Nàng cho rằng ta sẽ không giết nàng!”
Không khí tĩnh lặng trong chốc lát.
“Chàng sẽ không giết ta.” Ngữ khí cực kỳ kiên định, Thiên Tố tiến lên từng bước, ngực để ở ngay mũi kiếm của hắn, “Chàng sẽ không giết ta.” Năm chữ này từ miệng nàng nói ra, giống như ngôn ngữ tràn đầy tình cảm dịu dàng nhất trên thế gian, từng giọt từng giọt rót vào trong lòng.
Nhược Nhất thấy kiếm quang của Vân Chử khẽ run lên, thầm nghĩ nam nhân này nhất định sẽ không động thủ được. Cũng không biết từ đâu trong nháy mắt một sợi dây xích nhọn hiện lên phía sau Vân Chử, một cô gái mặc áo màu vàng như tia chớp xuất hiện bên cạnh Vân Chử.
Thiên Tố, Vân Chử hai người đều cả kinh, nàng kia lại cầm cổ tay của Vân Chử, đẩy tay hắn đâm thẳng về phía trước, Vân Chử thu tay lại không kịp hàn kiếm lập tức đâm vào ngực Thiên Tố!
Vân Chử ngẩn ngơ, nhất thời không động đậy.
Cô gái áo vàng rút kiếm ra rất nhanh, một dòng máu tươi phun ra, bắn trên vạt áo của hắn cùng trên giày, trong lòng bàn tay cô gái áo vàng ngưng tụ ra một nguồn tiên khí, Thiên Tố lúc này đã phục hồi lại tinh thần, phòng thủ trước ngực, cũng không nghĩ chiêu thức của nàng kia nhanh như gió, một chiêu đã hoá giải chiêu thức của Thiên Tố, nhắm ngay đến ngực đang không ngừng chảy máu của Thiên Tố chưởng mạnh, thân mình của Thiên Tố như diều đứt dây bay ra xa nằm trên bụi cỏ, không một tiếng động.
Vân Chử nhích người muốn chạy lại, cô gái áo vàng lại nắm chặt tay hắn lạnh lùng nói: “Loại hồ yêu này, ngươi còn muốn dây dưa cái gì nữa với nàng ta, có can đảm mê hoặc một trong tứ tướng của Tầm Thường cung, chết cũng không tiếc.”
Tứ tướng của Tầm Thường cung! Nhược Nhất có chút kinh ngạc, Vân Chử và Thái Phùng đúng là cùng cấp bậc.
Vân Chử nghe xong lời nói của cô gái áo vàng quả nhiên bất động. Trong rừng cây lại một mảnh tĩnh lặng, Nhược Nhất lại nghe Vân Chử lạnh lùng nói: “Khuynh Nguyệt, chuyện của ta không đến phiên ngươi quản. Đây là lần cuối cùng ta dễ dàng tha thứ cho ngươi.” Âm thanh của hắn lạnh cứng như băng, ngữ khí cũng rất là cứng rắn lạnh lùng. Nhưng cuối cùng hắn cũng không đi cứu Thiên Tố.
Nhược Nhất lúc này nghĩ, Vân Chử thật là đáng tức giận, hắn cũng nhất định là thích Thiên Tố, chỉ là tình yêu của hắn đối với Thiên Tố còn chưa đủ để hắn trở mặt với đồng bạn. Mặc dù đồng bạn của hắn giết chết Thiên Tố…….
Hắc y thiếu hiệp khẽ cau mày, không nói được lời nào.
Nhược Nhất vừa thầm mắng người của Tầm Thường cung quả nhiên cũng là đồ vô lại, vừa tiếc hận thay cho hồ yêu si tình, nhưng lại đi yêu một nam nhân bạc tình. Hai chiêu mới vừa rồi kia đánh thẳng vào ngực, đều là chiêu số muốn lấy mạng, hồ yêu Thiên Tố, sợ là không sống nổi.
Khuynh Nguyệt nói: “Chuyện của ngươi, tất nhiên là ta không muốn nhúng tay vào. Nhưng hôm nay Vương của yêu tộc đã thức tỉnh, bầy yêu quái khắp nơi trong Cửu Châu vui mừng như phát điên, thật là đau đầu, cung chủ vì thế trắng đêm suy nghĩ. Mà nay, ngươi lại còn có tâm trạng ở đây thanh thản cùng một con hồ yêu thấp kém dây dưa! Nếu mà ta không giết nàng ta, ngày khác ngươi sẽ cùng nàng bỏ trốn đúng không!”
Vân Chử trầm mặc, Khuynh Nguyệt nói tiếp: “Lần này ta tới đây là truyền ý chỉ của cung chủ cho ngươi, cung chủ nói, năm mươi dặm ở phía Đông Nam địa giới Anh Lương có một trấn nhỏ, gần đây người dân trong trấn đến cầu cứu, nói ở đó có một con quái vật chín đầu thực dữ tợn, cực kỳ hung ác, lệnh cho ngươi đi giết con quái vật đó……..Ngươi mau giải quyết chuyện này cho nhanh, liền hồi cung tĩnh dưỡng một thời gian, tịnh tâm cho tốt, đừng có mà làm mất mặt tứ tướng!” Nói xong, Khuynh Nguyệt vung ống tay áo mũi nhọn dây xích xẹt qua, thân ảnh của nàng biến mất, trong không trung ngược lại rơi xuống một cái hình nhân bằng giấy.
Thì ra vừa rồi cũng không phải là bản thân Khuynh Nguyệt tới đây, mà chỉ làm phép thuật điều khiển con rối làm cho hình nhân nói chuyện.
Đầu ngón tay Vân Chử vừa động, hình nhân bị nổ nát vụn, từng mảnh nhỏ bay hỗn loạn từ từ rơi xuống. Hắn đứng im tại chỗ trong chốc lát, tiện đà cũng xoay người rời đi.
Hắn chưa từng liếc mắt một cái tìm kiếm bóng dáng của Thiên Tố.
Người tu đạo, quả nhiên đều là hạng người bạc tình bạc nghĩa, nam tử này mới vừa cùng Thiên Tố mây mưa thân thiết triền miên xong, trong nháy mắt liền có thể đem nàng bỏ mặc ở nơi núi rừng hoang sơ, hoặc là, phải nói rằng đem nàng phơi thây nơi hoang dã………
Nghĩ đến đây, trái tim Nhược Nhất không khỏi chìm vào giá băng lạnh lẽo.
Nhược Nhất cẩn thận nhìn thân hình của Vân Chử đã chậm rãi đi xa, lập tức nhấc quần vội vội vàng vàng chạy lại nơi Thiên Tố rơi xuống mà tìm kiếm thân ảnh của nàng ta. Hắc y thiếu hiệp ở đằng sau nàng không nói gì, con ngươi đen bị ánh trăng chiếu sáng nhìn bóng dáng nơi xa kia.
Nhược Nhất tìm trong bụi cỏ một lúc, vẫn không tìm thấy Thiên Tố, liền nóng vội muốn nhờ thiếu hiệp trợ giúp tìm kiếm. Ngẩng đầu liền thấy hắn đang trầm ngâm nhìn xa xa, cũng nhìn theo ánh mắt của hắn —
Chỉ thấy Vân Chử đứng ở nơi xa đó, nghiêng người đứng một lúc, sau đó càng lúc càng xa.
Hắn đã nhìn thấy bọn họ.
Tiên và yêu yêu nhau, mặc dù ở thời điểm ở hai trăm năm trước cũng đã là một trọng tội. Vân Chử nhìn thấy bọn họ, vậy hắn cũng biết một màn vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy. Nhưng mà hắn cũng không có giết người diệt khẩu.
Là do hắn chắc chắn Thiên Tố đã chết nên không thèm để ý sao?
Nhược Nhất đang nghĩ ngợi, chợt thấy khoé mắt sáng ngời, nàng theo ánh sáng nhìn lại, một con tiểu hồ ly lông màu đỏ đang hấp hối nằm trong bụi cỏ, ở trong ngực có một vết kiếm đâm, máu không ngừng chảy ra, ánh sáng đó chính là do vết kiếm ấy phát ra.
Hơi thở của hồ ly rất yếu ớt. Bị thương nặng như vậy mà có thể sống sót đó là điều không tưởng, duy nhất có thể giải thích chính là do Vân Chử bảo vệ nàng ta.
Ở thời điểm bọn họ không chú ý, bảo vệ tâm mạch của nàng ta.
Nhược Nhất vốn tưởng rằng nàng có thể kiên cường thì có thể chiến thắng tất cả, thế nhưng mỗi khi đêm đến nàng lại thường sợ hãi, lại nghĩ đến những ngày tháng nàng với Thương Tiêu cùng nhau trải qua trước kia. Đặc biệt là lúc này- khi Nhược Nhất cầm mồi lửa nửa ngày cũng chưa đốt được một cành cây khô, nàng thở hổn hển ném mồi lửa trên đất, giẫm lên nó tan nát: “Lừa người! Đúng là hàng kém chất lượng!”
Mà lúc này, mặt trời đã sớm xuống núi, song nguyệt cũng còn chưa nhú lên, bốn phía một mảnh tĩnh mịch mờ mờ tối. Xa xa mơ hồ còn truyền đến tiếng sói tru dày đặc.
Lông tơ của Nhược Nhất dựng đứng lên, lại hối hận nhặt mồi lửa lên, nhưng lúc này, trong cái mồi lửa kia một đốm lửa nhỏ cũng không có. Nàng ôm đầu rên rỉ, lại luôn nhớ tới những chuyện hồi trước.
Khi Thương Tiêu vẫn còn là Tiểu Bạch Hồ chỉ có một cái đuôi, hắn chỉ cần dùng yêu khí liền dọa được dã thú đang đi kiếm ăn, hắn chỉ cần vừa động móng vuốt liền đốt được một bó củi lớn, đêm xuống khi trời trở lạnh hắn có thể cho Nhược Nhất tùy ý ôm hắn vào lòng để sưởi ấm, hắn có thể…….
Ánh mắt của Nhược Nhất không khỏi tối sầm lại, đáng tiếc, đó cũng chỉ là những chuyện trước kia mà thôi.
Nàng vỗ vỗ hai má, cố gắng làm cho chính mình lấy lại tinh thần. Không có đống lửa để xua đuổi dã thú, xem ra tối nay chỉ có thể ngủ ở trên cây thôi.
Vừa nghĩ như vậy, trong phút chốc, bỗng nhiên cành củi khô trước mắt của Nhược Nhất bùng lên ngọn lửa, sợ tới mức nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, ngã ngồi trên mặt đất, nàng thất kinh vuốt lại sợi tóc đang gần bén lửa.
Lại một mảnh tĩnh lặng, Nhược Nhất kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn lửa tự mình bốc cháy ngẩn người_ có lẽ nào, khả năng tiềm ẩn trong người nàng đột nhiên trỗi dậy làm cháy nhánh cây sao?
Có tiếng bước chân rất nhỏ từ phía đằng sau vang lên, trong lòng Nhược Nhất kinh hoảng, lập tức đề cao cảnh giác.
Mấy ngày nay thính giác cùng thị giác của nàng đều tốt lên rất nhiều, có lẽ theo lời nói của Vũ La, người bị Cửu Vỹ Bạch Hồ hạ ấn ký, thể chất trong người sẽ từ từ thay đổi tốt hơn.
Nàng hơi hơi quay đầu nhìn lại phía sau, nhất thời ngẩn ra, người đến ước chừng khoảng hai mươi tuổi nhìn có vẻ là một chàng trai tuấn tú. Vẻ mặt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, trên người mặc chính là kiểu quần áo để hành tẩu giang hồ màu đen thông thường, cổ tay áo cùng ống quần đều có dây thắt màu đỏ, viền áo cũng có hoa văn màu đỏ. Thoạt nhìn rất là anh tuấn tiêu sái tài giỏi.
Cách ăn mặc như thế này, không phải là kiều trang phục giang hồ hiệp khách mà mấy năm trước nàng thích nhất sao!
Nhược Nhất từng là một người mê võ hiệp, nam tử nàng hướng tới thường là kiếm khách có võ công cao cường, khuôn mặt tuấn tú, dáng người thon dài, thần sắc đạm mạc.
Nếu mà là trước kia, chỉ cần dựa vào trang phục và khí chất như chàng trai này là có thể khiến cho Nhược Nhất chạy theo bắt lấy. Cũng may hiện giờ nàng đã thay đổi sở thích rất nhiều, sẽ không đối với những người như thế này mà mơ ước táo bạo, nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà có thiện cảm với hắn……
Thanh niên kia chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh ngọn lửa, ôm kiếm đang cầm trong tay vào trong ngực, dựa vào một thân cây, nhưng lại nhắm mặt lại ngủ! Mà hắn từ đầu đến cuối không nhìn Nhược Nhất một cái, giống như nàng không tồn tại.
Bị nhìn chằm chằm?
” Này…….” Nhược Nhất nhịn không được cất tiếng hỏi, ” Xin hỏi ngươi là……”
Chàng trai mặc bộ đồ đen không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, vừa mở mắt, ánh lửa chiếu vào con ngươi đen trong suốt làm cho Nhược Nhất hơi hơi có chút nhộn nhạo, hai người nhìn nhay xuyên qua đống lửa trong chốc lát, thẳng đến khi Nhược Nhất cảm thấy hai mắt của mình bị ngọn lửa làm cho chói loá đến hoa cả mắt, chàng kiếm khách mới nói: “Lửa là do ta châm.”
Nhược Nhất lặng thinh, trong lòng âm thầm cân nhắc những lời này của hắn: lửa là do hắn châm, cho nên hắn phải ngồi chỗ này, đương nhiên là có thể nha, nàng cũng không đuổi hắn đi mà, đứa nhỏ này tại sao lại nói mấy lời như thế chứ?
Kiếm khách nói tiếp: ” Nàng rời đi chỗ khác.”
Nhược Nhất lại trầm ngâm, nói lửa là do hắn châm cùng nói nàng phải rời đi là hai sự kiện đáng phải suy nghĩ: ý của hắn là không hy vọng thành quả lao động của mình bị người khác chiếm tiện nghi sao ……
Vì thế, Nhược Nhất đúng lý hợp tình chỉ vào đống lửa nói: “Thế nhưng, củi là do ta kiếm.”
Lần này đổi thành kiếm khách trầm mặc một lát: “Như vậy thì đừng có mà tranh cãi ầm ĩ nữa.”
Cao thủ!
Chỉ cần tính cách có chút quái gở nhất định đều là cao thủ. Nhược Nhất tỏ vẻ tôn trọng ngậm miệng. Hiện giờ nàng đã có đống lửa này để xua đuổi dã thú, lại còn có một cao thủ gác đêm, tất nhiên là được tiện nghi do trời ban rồi.
Nàng đem quần áo trên người thắt chặt lại, nằm cách đống lửa mà ngủ, lúc nàng ngủ say mơ mơ màng màng suy nghĩ, đồ đạc đều bỏ lại ở trong khách điếm ở Lục Vũ Trấn, ngày mai nếu đi ngang qua chợ nhất định phải mua tấm thảm lông thật dày, ban đêm ở Cửu Châu rất là lạnh.
Thật không ngờ, khi hô hấp của nàng từ từ trở nên đều đều, nam tử ngủ không sâu dưới tàng cây đã hơi hơi mở mắt, nhìn thân ảnh của nàng qua ngọn lửa, có một chút đăm chiêu.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến thanh âm của nữ tử: “Chàng đứng lại……..Không được đi!” Thanh âm từ xa đến gần, đúng là hướng tới nơi này.
Nhược Nhất đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn tiếng nói nơi xa đó.
Hắc y thiếu hiệp nhanh chóng đứng lên đem đất đá ném trên đống lửa để dập tắt. Nhược Nhất nằm cạnh đống lửa tất nhiên là bị đất đá dính lên người.
Nàng nghĩ muốn mở miệng ngăn hắn lại, cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, còn không đợi Nhược Nhất lên tiếng, xa xa câu nói tiếp theo của nàng kia lập tức đem nàng sợ tới mức cứng người lại nín thở.
“Vân Chử, nếu chàng bước thêm một bước nữa, ngày mai ta nhất định đi Tầm Thường Cung tìm cung chủ của các ngươi!”
Tầm Thường Cung ba chữ kích động mạnh Nhược Nhất, nàng giật mình một cái, vội đứng dậy, lúc này cũng bất chấp chuyện khác, kéo thiếu hiệp trốn đằng sau một thân cây. Thiếu hiệp hơi hơi cứng người lại, cơ hồ là theo bản năng nắm chặt tay Nhược Nhất. Mà lúc này Nhược Nhất sớm bị “người Tầm Thường cung” làm cho sợ tới mức lo lắng không thôi, tất nhiên là không cảm giác được hành vi kỳ quái của thiếu hiệp.
Nhược Nhất nhìn xung quanh thăm dò, may mà gần đây thị lực của nàng tốt lắm, trong bóng tối, cũng mơ hồ nhìn thấy hai bóng người một nam một nữ đứng ở xa xa.
Lúc này song nguyệt đã lên cao giữa bầu trời, chiếu sáng rừng cây, cũng làm cho Nhược Nhất càng thấy rõ ràng.
Giọng nàng kia nói chuyện cũng không lớn lắm, nhưng tại ban đêm yên tĩnh làm cho có vẻ lớn hơn. Nàng ta tựa hồ còn đang nức nở khóc: “Ta thật sự làm cho chàng chán ghét……..Ta thật sự rất thích chàng, chỉ là thích chàng như vậy cũng không được sao?”
Nam tử phía trước trầm mặc trong chốc lát, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thiên Tố, nàng với ta cuối cùng tiên và yêu có sự khác biệt, lúc trước, nếu ta biết nàng là yêu, Vân Chử tình nguyện bị thương nặng mà chết cũng vạn lần sẽ không để cho nàng cứu.”
Nghe xong lời mở đầu này, Nhược Nhất đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, thì ra là một đoạn tình yêu của tiên và yêu a!
Hắc y thiếu hiệp căn bản đang nhìn chằm chằm tay của Nhược Nhất đến ngẩn người, lúc này nghe được đoạn đối thoại của hai người kia không khỏi khẽ nhíu mày cũng nâng mắt nhìn phương hướng bên kia.
“Tiên yêu có sự khác biệt!” Nữ tử khẽ cười một tiếng, sáu chữ này vô tình đâm vào trái tim nàng ta, ngữ điệu của nàng ta vừa chuyển, “Tiên yêu có sự khác biệt? Vân Chử công tử, chàng mới vừa cùng ta mây mưa, động tình như vậy, thế nhưng cũng còn nghĩ rằng tiên yêu có sự khác biệt sao? Ta còn nhớ rất rõ ràng, tay chàng ôn nhu mơn trớn da thịt của ta, từ cổ cho đến ngực rồi xuống tới bên hông, mỗi một tấc cũng chưa từng buông tha, chàng cũng hôn của ta…….”
Nhược Nhất nghe thấy có chút đỏ mặt, nữ tử yêu tộc này lại rất là lớn mật.
“Vô liêm sỉ!” Vân Chử nắm chặt tay nàng ta kéo lên, ngữ điệu có vẻ hổn hển, giống như thẹn quá thành giận nói: “Còn không cảm thấy xấu hổ sao! Nếu không phải nàng hạ dược ta lại sử dụng phép thuật dụ dỗ ta……..”
“Là ta hạ dược, nhưng ta chưa bao giờ thi triển phép thuật với chàng! Nam nữ hoan ái vốn là chuyện thường tình! Vân Chử, nếu trong lòng chàng không có Thiên Tố, dược này lấy tu vi của chàng mà nói thì hoàn toàn cũng không để vào mắt. Mới vừa rồi ở trên giường, chàng bức thiết như thế, vẫn có thể khắc chế được, đối đãi dịu dàng…….Ta, ta biết chàng trong lòng rất tỉnh táo……..”
“Câm mồm!” Hàn quang chợt loé, Vân Chử thế nhưng rút kiếm ra khỏi vỏ, ngữ khí của hắn tàn nhẫn độc ác, tựa như bức thiết che dấu cái gì đó: “Nàng cho rằng ta sẽ không giết nàng!”
Không khí tĩnh lặng trong chốc lát.
“Chàng sẽ không giết ta.” Ngữ khí cực kỳ kiên định, Thiên Tố tiến lên từng bước, ngực để ở ngay mũi kiếm của hắn, “Chàng sẽ không giết ta.” Năm chữ này từ miệng nàng nói ra, giống như ngôn ngữ tràn đầy tình cảm dịu dàng nhất trên thế gian, từng giọt từng giọt rót vào trong lòng.
Nhược Nhất thấy kiếm quang của Vân Chử khẽ run lên, thầm nghĩ nam nhân này nhất định sẽ không động thủ được. Cũng không biết từ đâu trong nháy mắt một sợi dây xích nhọn hiện lên phía sau Vân Chử, một cô gái mặc áo màu vàng như tia chớp xuất hiện bên cạnh Vân Chử.
Thiên Tố, Vân Chử hai người đều cả kinh, nàng kia lại cầm cổ tay của Vân Chử, đẩy tay hắn đâm thẳng về phía trước, Vân Chử thu tay lại không kịp hàn kiếm lập tức đâm vào ngực Thiên Tố!
Vân Chử ngẩn ngơ, nhất thời không động đậy.
Cô gái áo vàng rút kiếm ra rất nhanh, một dòng máu tươi phun ra, bắn trên vạt áo của hắn cùng trên giày, trong lòng bàn tay cô gái áo vàng ngưng tụ ra một nguồn tiên khí, Thiên Tố lúc này đã phục hồi lại tinh thần, phòng thủ trước ngực, cũng không nghĩ chiêu thức của nàng kia nhanh như gió, một chiêu đã hoá giải chiêu thức của Thiên Tố, nhắm ngay đến ngực đang không ngừng chảy máu của Thiên Tố chưởng mạnh, thân mình của Thiên Tố như diều đứt dây bay ra xa nằm trên bụi cỏ, không một tiếng động.
Vân Chử nhích người muốn chạy lại, cô gái áo vàng lại nắm chặt tay hắn lạnh lùng nói: “Loại hồ yêu này, ngươi còn muốn dây dưa cái gì nữa với nàng ta, có can đảm mê hoặc một trong tứ tướng của Tầm Thường cung, chết cũng không tiếc.”
Tứ tướng của Tầm Thường cung! Nhược Nhất có chút kinh ngạc, Vân Chử và Thái Phùng đúng là cùng cấp bậc.
Vân Chử nghe xong lời nói của cô gái áo vàng quả nhiên bất động. Trong rừng cây lại một mảnh tĩnh lặng, Nhược Nhất lại nghe Vân Chử lạnh lùng nói: “Khuynh Nguyệt, chuyện của ta không đến phiên ngươi quản. Đây là lần cuối cùng ta dễ dàng tha thứ cho ngươi.” Âm thanh của hắn lạnh cứng như băng, ngữ khí cũng rất là cứng rắn lạnh lùng. Nhưng cuối cùng hắn cũng không đi cứu Thiên Tố.
Nhược Nhất lúc này nghĩ, Vân Chử thật là đáng tức giận, hắn cũng nhất định là thích Thiên Tố, chỉ là tình yêu của hắn đối với Thiên Tố còn chưa đủ để hắn trở mặt với đồng bạn. Mặc dù đồng bạn của hắn giết chết Thiên Tố…….
Hắc y thiếu hiệp khẽ cau mày, không nói được lời nào.
Nhược Nhất vừa thầm mắng người của Tầm Thường cung quả nhiên cũng là đồ vô lại, vừa tiếc hận thay cho hồ yêu si tình, nhưng lại đi yêu một nam nhân bạc tình. Hai chiêu mới vừa rồi kia đánh thẳng vào ngực, đều là chiêu số muốn lấy mạng, hồ yêu Thiên Tố, sợ là không sống nổi.
Khuynh Nguyệt nói: “Chuyện của ngươi, tất nhiên là ta không muốn nhúng tay vào. Nhưng hôm nay Vương của yêu tộc đã thức tỉnh, bầy yêu quái khắp nơi trong Cửu Châu vui mừng như phát điên, thật là đau đầu, cung chủ vì thế trắng đêm suy nghĩ. Mà nay, ngươi lại còn có tâm trạng ở đây thanh thản cùng một con hồ yêu thấp kém dây dưa! Nếu mà ta không giết nàng ta, ngày khác ngươi sẽ cùng nàng bỏ trốn đúng không!”
Vân Chử trầm mặc, Khuynh Nguyệt nói tiếp: “Lần này ta tới đây là truyền ý chỉ của cung chủ cho ngươi, cung chủ nói, năm mươi dặm ở phía Đông Nam địa giới Anh Lương có một trấn nhỏ, gần đây người dân trong trấn đến cầu cứu, nói ở đó có một con quái vật chín đầu thực dữ tợn, cực kỳ hung ác, lệnh cho ngươi đi giết con quái vật đó……..Ngươi mau giải quyết chuyện này cho nhanh, liền hồi cung tĩnh dưỡng một thời gian, tịnh tâm cho tốt, đừng có mà làm mất mặt tứ tướng!” Nói xong, Khuynh Nguyệt vung ống tay áo mũi nhọn dây xích xẹt qua, thân ảnh của nàng biến mất, trong không trung ngược lại rơi xuống một cái hình nhân bằng giấy.
Thì ra vừa rồi cũng không phải là bản thân Khuynh Nguyệt tới đây, mà chỉ làm phép thuật điều khiển con rối làm cho hình nhân nói chuyện.
Đầu ngón tay Vân Chử vừa động, hình nhân bị nổ nát vụn, từng mảnh nhỏ bay hỗn loạn từ từ rơi xuống. Hắn đứng im tại chỗ trong chốc lát, tiện đà cũng xoay người rời đi.
Hắn chưa từng liếc mắt một cái tìm kiếm bóng dáng của Thiên Tố.
Người tu đạo, quả nhiên đều là hạng người bạc tình bạc nghĩa, nam tử này mới vừa cùng Thiên Tố mây mưa thân thiết triền miên xong, trong nháy mắt liền có thể đem nàng bỏ mặc ở nơi núi rừng hoang sơ, hoặc là, phải nói rằng đem nàng phơi thây nơi hoang dã………
Nghĩ đến đây, trái tim Nhược Nhất không khỏi chìm vào giá băng lạnh lẽo.
Nhược Nhất cẩn thận nhìn thân hình của Vân Chử đã chậm rãi đi xa, lập tức nhấc quần vội vội vàng vàng chạy lại nơi Thiên Tố rơi xuống mà tìm kiếm thân ảnh của nàng ta. Hắc y thiếu hiệp ở đằng sau nàng không nói gì, con ngươi đen bị ánh trăng chiếu sáng nhìn bóng dáng nơi xa kia.
Nhược Nhất tìm trong bụi cỏ một lúc, vẫn không tìm thấy Thiên Tố, liền nóng vội muốn nhờ thiếu hiệp trợ giúp tìm kiếm. Ngẩng đầu liền thấy hắn đang trầm ngâm nhìn xa xa, cũng nhìn theo ánh mắt của hắn —
Chỉ thấy Vân Chử đứng ở nơi xa đó, nghiêng người đứng một lúc, sau đó càng lúc càng xa.
Hắn đã nhìn thấy bọn họ.
Tiên và yêu yêu nhau, mặc dù ở thời điểm ở hai trăm năm trước cũng đã là một trọng tội. Vân Chử nhìn thấy bọn họ, vậy hắn cũng biết một màn vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy. Nhưng mà hắn cũng không có giết người diệt khẩu.
Là do hắn chắc chắn Thiên Tố đã chết nên không thèm để ý sao?
Nhược Nhất đang nghĩ ngợi, chợt thấy khoé mắt sáng ngời, nàng theo ánh sáng nhìn lại, một con tiểu hồ ly lông màu đỏ đang hấp hối nằm trong bụi cỏ, ở trong ngực có một vết kiếm đâm, máu không ngừng chảy ra, ánh sáng đó chính là do vết kiếm ấy phát ra.
Hơi thở của hồ ly rất yếu ớt. Bị thương nặng như vậy mà có thể sống sót đó là điều không tưởng, duy nhất có thể giải thích chính là do Vân Chử bảo vệ nàng ta.
Ở thời điểm bọn họ không chú ý, bảo vệ tâm mạch của nàng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook