"...... Doanh số bán hàng quý này tăng 33% so với cùng kỳ năm ngoái, thương mại điện tử kết hợp với lễ hội mua sắm cũng đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ giải phóng hàng tồn kho......"

Khách hàng đi ngang qua khu trung tâm thương mại đều không nhịn được mà hướng ánh mắt về phía hai người đàn ông đứng cùng nhau kia.

Hai người đều mặc âu phục thẳng thớm, người cao chân dài, ngoại hình cũng đẹp trai, một người giống như con lai, mày cao mắt sâu ngũ quan sắc nét, một người lịch sự văn nhã nhưng mang phong phạm của tinh anh. Cả hai đều là cực phẩm nhân gian, đứng chung một chỗ lại càng hấp dẫn ánh mắt.

"Anh không cần đi theo tôi," Tần Vũ Bạch nói với người quản lý khu thương mại, "Cứ làm việc của anh đi."

Người quản lý vội nói: "Tần tổng, ngài cứ nói đùa, ngài đã tự mình cải trang vi hành đến đây rồi, tôi nào còn việc gì khác."

Tần Vũ Bạch nhàn nhạt liếc anh ta một cái, "Tôi trả tiền cho anh không phải để anh nịnh nọt tôi, hết việc thì anh có thể về nhà nghỉ ngơi."

Người phụ trách cả kinh toát một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nói mình hiểu sai ý, xin Tần tổng thông cảm rồi thức thời lui xuống.

Trung tâm thương mại này có thể nói là không đáng được nhắc đến trong lãnh thổ công nghiệp khổng lồ của Tần gia hiện tại, nhưng Tần Vũ Bạch vẫn luôn coi trọng nó.

Nơi này là "sản nghiệp tổ tiên" của Tần thị năm đó, chứa đầy tâm huyết của cha ông khi gian nan khởi nghiệp, mấy năm trước thua lỗ rất nhiều, năm nào cũng bị đưa vào danh sách đề nghị đóng cửa.

Tần Vũ Bạch ra sức dẹp nghị luận của mọi người, bỏ tiền hỗ trợ tòa nhà thương mại này, cuối cùng hai năm nay cũng đã có chút khởi sắc.

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều nên lượng người qua lại bắt đầu tăng lên, Tần Vũ Bạch chịu khó mà nhìn từng gian hàng.

Vị trí của trung tâm thương mại này vốn rất tốt, đáng tiếc là thành phố đã thay đổi và phát triển rất nhiều, vị trí đắc địa nháy mắt liền biến thành đất trũng, khu vực xung quanh liên tục dỡ bỏ xây lại, dẫn đến một loạt các cao ốc trùm mền chưa hoàn thành, con đường cũng lâu rồi không tu sửa, hiện giờ trở thành một góc hoang vắng của đô thị.

Tần Vũ Bạch không chịu từ bỏ phần sản nghiệp tổ tiên này, tìm cách biến xung quanh thành một khu văn hóa nghệ thuật đổi mới thu hút giới trẻ, cuối cùng cũng đã mang lại cho tòa nhà này một sức sống mới. 

Nơi này tựa như hóa thân của con tàu Tần thị cũ hỏng khi xưa, khi đi dạo giữa tòa thương mại này, Tần Vũ Bạch có thể cảm nhận được những thứ mục nát đó đang trải qua những thay đổi kinh thiên động địa trong tay mình.

Đây là trách nhiệm của hắn, cũng là niềm kiêu hãnh của hắn.

"Không tồi......" Tần Vũ Bạch đang chuẩn bị kêu Ngụy Dịch Trần xuống chuẩn bị xe, ánh mắt lại bị cửa hàng phía trước cách đó không xa hấp dẫn.

Ngụy Dịch Trần vẫn luôn đi theo phía sau hắn, im lặng không nói lời nào tựa như không khí, lúc này nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy một cửa hàng máy tính.

Ánh đèn màu trắng trong cửa hàng rất bắt mắt, trước cửa còn treo biển quảng cáo.

Tần Vũ Bạch bước tới đó.

Nhân viên bán hàng thấy có khách vào, dáng vẻ khí độ bất phàm, nghĩ thầm đây là kèo thơm, vội vàng tiến lên tiếp đón nhiệt tình, "Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì ạ?"

Ánh mắt Tần Vũ Bạch liếc qua notebook thế hệ mới nhất trên kệ trưng bày, môi mỏng hơi mím, vẻ mặt khó lường.

Ngụy Dịch Trần đi phía sau hắn, bỗng nhiên nghĩ tới một người —— Yến Song.

Sau khi Yến Song tới trường học đã mất liên lạc được một tuần.

Không nhắn tin, không gọi điện, một chút tin tức cũng chưa truyền về.

Điện thoại cá nhân của Ngụy Dịch Trần lại lần nữa chìm vào yên lặng, không có ai tới quấy rầy.

Đối với việc này, hắn cũng không nôn nóng.

Ngụy Dịch Trần đã lĩnh giáo không ít thủ đoạn của Yến Song, đại khái hắn có thể đoán được Yến Song lạnh nhạt như vậy cũng là một kiểu kiềm chế khác.

Mà chủ nhân của hắn hiển nhiên chưa biết người tình của mình là một cao thủ đùa giỡn lòng người thế nào, hiệu suất làm việc giảm sút rõ rệt.

Hiện tại, có vẻ ông chủ của hắn đang muốn mua một chiếc notebook cho người tình bé nhỏ vẫn luôn học bằng điện thoại của mình.

Ngụy Dịch Trần cũng không bất ngờ.

Từ lâu hắn đã biết Yến Song chắc chắn sẽ thu phục được ông chủ này của hắn, tàn sát nhà tư bản này từ máu đến thịt đều không còn.

"Chiếc notebook này......" ngón tay Tần Vũ Bạch chỉ vào một chiếc trước mặt, "Tính năng thế nào?"

Nhân viên lập tức tinh tế mà giới thiệu.

"Thưa ngài, chiếc notebook này là loại bán chạy nhất hiện nay, mỏng nhẹ mà bền, cấu hình mạnh nhất trong các dòng notebook hiện tại ạ."

Tần Vũ Bạch "Ừm" một tiếng, ra vẻ suy tư gì đó.

Nhân viên bán hàng thấy hắn chưa ra được quyết định, tiếp tục nói: "Mục đích sử dụng chính của ngài là gì ạ? Làm việc văn phòng hay, chơi game, hay là thiết kế vẽ vời? Ngài có nhu cầu gì có thể nói, tôi có thể tùy theo nhu cầu mà giới thiệu cho ngài."

Tần Vũ Bạch phất phất tay, "Không cần." Ánh mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào chiếc notebook kia.

Nhân viên bị thái độ trịch thượng của hắn làm cho kinh ngạc, thật sự không dám nói gì nữa, lặng lẽ liếc Ngụy Dịch Trần đi sau hắn một cái, nghĩ thầm hai người này không phải là cấp cao xuống tuần tra cửa hàng đó chứ.

Không hổ là nhân viên kim bài, đoán cũng gần đúng sự thật.

Tần Vũ Bạch đưa tay vuốt lớp vỏ trơn nhẵn của chiếc notebook, lại nhấc lên xem thử trọng lượng, sau đó buông xuống thử độ nhạy của chuột.

Hắn mất ít nhất ba phút trước chiếc máy tính xách tay bán chạy nhất thị trường, nghiêm túc nghiên cứu kỹ lưỡng chiếc notebook này.

Ngay lúc nhân viên bán hàng và cả Ngụy Dịch Trần đều cho rằng hắn sẽ chốt đơn trả tiền thì  Tần Vũ Bạch thu tay về, hắn xoay người, biểu cảm mơ hồ mà tự do trên trên mặt đã hoàn toàn biến mất, "Đi thôi."

Ngụy Dịch Trần lái xe chở Tần Vũ Bạch trở lại Tần gia, hai người xuống xe, mới vừa bước lên bậc thang đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.

Tần gia có nột tiểu thiếu gia không thích ầm ĩ và một đại thiếu gia bận rộn, khiến cả ngôi nhà đều không có sức sống, đám người hầu cũng chẳng khác gì người câm.

"Thật sự không cần......"

"Yến tiên sinh, cậu đừng khách khí, cứ cởi ra đi, dù sao cũng khải giặt mà."

"Cậu ta thì tính là tiên sinh cái gì?"

Giọng nói của ông chủ xấu tính vang lên, khiến Yến Song và người hầu đang tranh giành áo thun trên người y giật mình, vô thức buông tay trốn sang một bên.

Tần Vũ Bạch đen mặt đi tới, nhìn thấy bộ dạng của Yến Song thì trừng mắt nhìn y, "Sao lại thế này? Làm gì mà thành như vậy?"

Nhìn Yến Song bây giờ rất chật vật, từ đầu tóc đến áo thun đều bị bắn không ít bùn, thậm chí trên kính cũng dính.

"Không sao," Yến Song đẩy kính mắt trên mũi, bình thản nói: "Tôi không cẩn thận té một cái trong vườn hoa thôi."

"Nói xằng bói bậy gì không biết."

Tần Vũ Bạch đi tới gần Yến Song.

Hỏi han rồi gượng gạo khi gặp lại đều biến mất dưới tình huống gặp mặt kỳ lạ này, hắn cứ như ngày nào cũng gặp Yến Song, tự nhiên mà xốc một góc áo của y lên, dùng giọng điệu trách cứ nói: "Ngã? Ngã mỗi thân trên à?"

"Tôi tiếp đất bằng mặt."

"Ha, có phải cậu cảm thấy mình còn rất hài hước đúng không?"

Ngụy Dịch Trần yên lặng nghe hai người lại sắp đấu võ mồm, nhanh chóng đơn giản hóa vấn đề thành loại tranh luận tình cảm ấu trĩ kiểu "Cậu là thứ gì mà cũng dám tranh luận với tôi", "Không muốn thấy tôi thì có thể đi".

Chủ nhân của hắn đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, nổi trận lôi đình kéo người tình nhỏ lên lầu.

Mà vị có diễn xuất siêu phàm kia yếu đuối bị kéo lên, còn không quên quay đầu nháy mắt một cái với hắn.

Bùn đất trên kính cũng không che giấu được đôi mắt sáng ngời, một thoáng này, cũng đủ khiến tim người nháy mắt tăng tốc.

Người hầu còn đang kinh ngạc chưa tỉnh nhìn thấy nét cười nhàn nhạt trên mặt quản gia thì lại giật mình thêm lần nữa.  

"Rốt cuộc có chuyện gì thế?" Quản gia cũng quan tâm tới chuyện này.

Người hầu giải thích: "Lúc thợ trồng hoa làm việc không để ý nên bùn lỡ văng tới Yến tiên sinh."

Sự thật là Yến Song dường như rất có hứng thú với việc gieo trồng hoa cỏ, dù thợ trồng hoa đã nhắc nhở nhưng vẫn đứng ở khoảng cách không an toàn để quan sát, kết quả mới dẫn đến một thân toàn bùn bắn.

"Nằm xuống!"

"Anh buông tôi ra......"

"Câm miệng, ầm ĩ cái gì, ngại mình chưa đủ bẩn à?"

Yến Song bị Tần Vũ Bạch cưỡng ép đè trước bồn tắm.

Hắn đang rửa sạch bùn trên tóc giúp y.

Nước bẩn chảy trên bồn tắm trắng sứ, Yến Song vẫn liên tục giãy giụa, khiến Tần Vũ Bạch cảm giác như mình đang tắm rửa cho một con mèo hoang vừa mới nhặt về.

"Giãy nữa xem?" Tần Vũ Bạch giọng điệu cứng rắn, lòng bàn tay giữ cổ Yến Song.

"Anh......" Dòng nước quá mạnh, Yến Song nhắm mắt lại, ngữ khí dần dần bất đắc dĩ, "Nước nóng quá."

"Nhiều chuyện."

Nhiệt độ nước giảm xuống.

Phòng tắm dần yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nước chảy, hơi nước dần dần bao phủ dày đặc, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

Yến Song cũng an phận hơn.

Mèo hoang cuối cùng cũng chấp nhận sự thật bị người nuôi dưỡng, thu hồi móng vuốt sắc bén, bắt đầu ngoan ngoãn để người định đoạt, khiến người không nhịn được muốn tiếp tục thử giới hạn của nó.

"Cở.i quần áo luôn đi, bẩn tới vậy rồi." Tần Vũ Bạch lạnh lùng nói.

Áo thun lặng lẽ bị kéo lên, tạo ra âm thanh nho nhỏ, chìm vào trong tiếng nước chảy.

Lòng bàn tay chạm vào làn da mềm mại, mèo nhỏ bị hắn khống chế khẽ run lên, nhưng vẫn không phản kháng.

Có lẽ do nhiệt độ trong phòng tắm khiến người trở nên mất nhạy bén, suy nghĩ của Tần Vũ Bạch vô thức thả lỏng, đại não trung thực mà hiện ra cảm giác chân thật nhất —— Yến Song đã về, hắn rất vui.

Ngón tay bỗng nhiên bị nắm chặt lấy, mèo nhỏ ngăn cản động tác của hắn.

Dường như Yến Song đã nhẫn nại tới cực hạn, y né tránh dòng nước bên trên, quay mặt đi, khuôn mặt y bị nhiệt độ xông cho hơi hồng hồng, đôi mắt cũng sáng ngời tràn ngập hơi nước, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Anh muốn làm gì thì làm đi, đừng làm mấy chuyện kì quái vậy."

Tần Vũ Bạch nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp đẽ kia, bỗng nhiên hắn có một loại cảm giác kỳ lạ.

Bọn họ đã lên giường rất nhiều lần, nhưng thực ra lại chưa có một lần nào là làm tình chân chính.

Mỗi lần sau khi kết thúc, hắn đều càng sốt ruột hơn lần trước.

Còn thiếu cái gì? Hay là hắn muốn đạt được thứ gì đó nhiều hơn?

Cửa sổ và cửa phòng tắm đều đóng kín, sự thiếu hụt oxy khiến ý thức cũng mơ hồ không rõ, người trước mặt là ai rốt cuộc cũng không phân biệt được, cũng có lẽ...... là hắn không muốn phân rõ......

Tay cầm vòi hoa sen buông ra, vòi hoa sen rơi xuống bồn tắm, bị dòng nước mạnh đẩy thành một con rắn vặn vẹo phun nước trong bồn, tưới cho cả hai người đều ướt đẫm.

Những giọt nước lăn trên bờ môi căng mọng, ướt át lại chói mắt, nó có màu đỏ của trái cấm trong vườn địa đàng, cũng có mị lực dẫn người sa đọa như thế.

Động tác tiến gần tới là không tự chủ được, cũng không thể kiểm soát, chờ đến khi Tần Vũ Bạch ý thức được, bờ môi hắn đã rơi vào hư không —— Yến Song tránh đi.

Bầu không khí như đóng băng trong giây lát, chỉ còn tiếng nước chảy tràn ngập trong phòng tắm.

Yến Song cắ.n môi dưới, vẻ mặt y lạnh nhạt, lảng tránh ánh mắt Tần Vũ Bạch đang nhìn chằm chằm mình, bình tĩnh nói: "Không phải anh đã nói, chỉ có người yêu mới có thể hôn môi sao?"

Ký ức lúc say rượu đột nhiên quay trở lại đầu Tần Vũ Bạch, rượu cũng như chui vào mạch máu của hắn một lần nữa, xung động chưa tàn của đêm đó không ngừng đánh trống reo hò.

Tần Vũ Bạch nắm lấy cằm Yến Song, xoay mặt y lại, lạnh nhạt nói: "Ai nói chúng ta không yêu nhau?"

Đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng mà quật cường kia chợt rung động dữ dội, không thể tin tưởng đồng thời lại phát ra ánh sáng rực rỡ

Là biểu cảm mà Tần Vũ Bạch chưa bao giờ nhìn thấy.

Y thật sự yêu hắn.

Những ý nghĩ điên rồ cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, phát ra những âm vang như tiếng hét.

Cực lực kiềm chế bàn tay phát run, Tần Vũ Bạch thong thả ung dung, thứ dâng lên trong lòng không phải sung sướng, mà là xung động lưỡng bại câu thương.

"Tôi yêu thân thể cậu, cậu yêu tiền của tôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương