Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
-
Chương 99
Đế Vân Vũ trầm mặc một khắc, vươn bàn tay thon dài, chộp vật nhỏ trên đống lá vừa “bỏ qua ~” với hắn lên.
Hắn bày ra kết giới, có thể chặn tất cả liên kết của Yêu Đều với bên ngoài. Nguyên Anh ở trong này, không có chân thân che chở, sẽ có tổn thương rất lớn. Nguyên thần của Thẩm Lưu Hưởng cũng như thần hồn, cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi hành vi như thế.
Cũng không biết Thẩm Lưu Hưởng để lại từ khi nào, lén lút đi theo sau hắn đã bao lâu.
Nếu không phát hiện ra sớm, quá chút nữa, Nguyên Anh chắc chắn sẽ mềm oặt nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Đế Vân Vũ muốn đem hắn ném khỏi kết giới về trước mặt chân thân, vô tình nói: “Quy củ là ta đặt ra, Nguyên Anh không phải vật còn sống, nhưng cũng không thể.”
Thẩm Lưu Hưởng đang khống chế hành động của Nguyên Anh bỗng ngạc nhiên, xuyên thấu qua tròng mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm bàn tay càng ngày càng gần, nghiến răng nghiến lợi.
Ngang ngược vô lý...... Ý chí sắt đá......
Nguyên Anh bị ném ra, người khác ở ngoài kết giới liền không thể nào biết được tình huống bên trong nữa. Đến lúc đó ma thú xuất thế, lôi kiếp buông xuống, cho dù Đế Vân Vũ làm như thế nào, gặp phải phiền toái gì, y đều chỉ có thể đứng ngoài kết giới trơ mắt nhìn, vô kế khả thi.
Từ Tinh Thần canh giữ ở một bên, thấy y nhíu mày, sốt ruột theo: “Tình huống thế nào? Đế phụ muốn ném ngươi ra có phải hay không? Ngươi thao túng Nguyên Anh chạy mau! Không được, không chạy nổi Đế phụ...... Ngươi, ngươi khóc cho Người xem!”
Thẩm Lưu Hưởng xác thật có kỹ thuật diễn một giây rơi lệ. Nhưng đối thượng với cặp mắt nhạt màu có thể nhìn thấu tất cả kia của Đế Vân Vũ, không chút nghi ngờ, đến lúc đó, y thương tâm khóc ô ô, sẽ lại bị Đế Vân Vũ cười ha ha giễu cợt.
Thẩm Lưu Hưởng không còn phương pháp, nhìn chằm chằm bàn tay như ngọc trước mặt, cắn răng một cái, thao túng Nguyên Anh đi lên, “Đừng đuổi! Đừng đuổi con!”
Đế Vân Vũ nói một không hai: “Không thương lượng.”
Dứt lời, sắp đem Nguyên Anh vớt lên.
Lúc này, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một chút xúc cảm, tinh tế mềm mại, lộ ra một mạt lạnh lẽo như lụa băng.
Đế Vân Vũ rũ mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo của Nguyên Anh tiến đến lòng bàn tay hắn, nhẹ cọ cọ, một đôi mắt đen nhánh chớp chớp, bên trong nhuận nhuận ánh nước, như nổi lên nước mắt trong suốt, hai bên khóe môi ủy khuất kéo xuống, liền nhìn chằm chằm hắn như thế.
“......”
Đế Vân Vũ không nói gì, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết kia liền tiếp tục cọ trong lòng bàn tay hắn, như mưa phùn phất qua đầu quả tim. Động tác tuy nhẹ, lại không chấp nhận được người ta không thèm để ý.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Đế Vân Vũ thu tay, ở thời điểm tiểu Nguyên Anh buông hàng mi xuống, không ngăn được khổ sở mất mát, hắn nắm cổ áo nó, xách lên giữa không trung, hỏi: “Nhất định phải đi theo?”
Thấy hai bàn tay nhỏ trắng mềm của Thẩm Lưu Hưởng bản thu nhỏ, khẩn trương nắm lấy nhau, dùng sức gật gật đầu.
Đế Vân Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt cọ đến đỏ của y: “Theo ta ở trong này, nguyên thần sẽ bị hao tổn, nghĩ kỹ rồi?”
Nguyên Anh lại gật gật đầu, Đế Vân Vũ không cần phải nhiều lời nữa, đem y để vào trong tay, nâng lên mang đi.
Thẩm Lưu Hưởng cách thành trăm dặm, cái trán đổ mồ hôi mỏng, mở mắt ra, Từ Tinh Thần vội hỏi: “Sao rồi? Đế phụ giữ ngươi sao?”
Nhìn thấy y gật đầu, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh, tưởng tượng đến nguyên thần Thẩm Lưu Hưởng có thể ở một chỗ với Đế phụ hồi lâu, trong lòng Từ Tinh Thần không nhịn được bốc lên chút ghen tị, “Đế phụ ra tay nhanh như vậy, sao ngươi có thể nghĩ ra để lại Nguyên Anh?...... Sớm biết vậy, ta cũng để lại một cái!”
Thẩm Lưu Hưởng cười cười, không trả lời.
Trên thực tế, y cũng không còn bao nhiêu sức lực để nói chuyện, Nguyên Anh cách quá xa, thao túng được một lát, tinh thần liền mệt mỏi đến không mở được mắt ra.
Cũng may, Đế Vân Vũ đáp ứng để lại Nguyên Anh, kế tiếp, y chỉ cần dựa vào cảm ứng với Nguyên Anh, là có thể biết tình huống của Đế Vân Vũ.
Trên những con đường vắng tanh trong Yêu Đều, gió thổi cực lớn, ven đường lá cây rơi rụng xôn xao.
Nguyên Anh mất đi điều khiển của Thẩm Lưu Hưởng, còn sót lại tâm trí bốn tuổi, mờ mịt ngồi trong tay Đế Vân Vũ, bị gió to thình lình thổi tới không mở được mắt ra, tóc đen mềm mượt bay loạn, phát quan vàng trên đỉnh đầu đều bị thổi lệch.
Bên tai đầy tiếng gió phần phật, hắn nhìn nhìn xung quanh, ngoài rúc thân mình thành một cục ra, thì cũng không biết nên trốn vào đâu.
Đến tận lúc có một ống tay áo rũ xuống, ngăn cuồng phong ở bên ngoài, Nguyên Anh mới đứng vững thân thể, thở phào nhẹ nhõm, chậm rì rì xoay người, bày ra tiếng nói mềm mại ngoan ngoãn gọi một tiếng “Đế phụ”.
Đế Vân Vũ hơi nhướn tuấn mi. Trưởng thành một chút rồi, nhưng thật ra ngoan hơn lúc ba tuổi không ít...... Một khi đã như vậy, vì sao bây giờ lại dài trở lại?
Trên đường tiếng gió gào thét, không hề có xu thế giảm bớt, Đế Vân Vũ buông ống tay áo chắn gió, đầu ngón tay nhẹ điểm lên đầu hắn, một tầng kết giới phiếm ánh kim liền bao phủ xuống.
Nguyên Anh giơ tay sờ sờ kết giới, phát hiện ấm dào dạt, mặt mày cong cười, thực thích cái không gian phong bế này.
Hắn ở trong đó, một đôi mắt theo bước chân của Đế Vân Vũ không ngừng đánh giá bốn phía, chỉ là nhìn một lát, bởi vì quá mức an tĩnh, ủ rũ đánh úp lại, liền nhịn không được ngáp một cái, nằm sấp trong tay Đế Vân Vũ, nhắm mắt lại.
Đế Vân Vũ nhận thấy, tầm mắt dừng trên người Nguyên Anh đảo mắt đã ngủ mất.
Vừa bừng tỉnh, cho rằng trong tay dính một cục bột nếp.
Không biết học được tư thế ngủ ở đâu, toàn thân rúc thành một cục, mặc quần áo tuyết trắng, da thịt lộ ra bên ngoài lại trắng nõn non mịn, không khác gì gạo nếp nặn thành bánh trôi, thêm vào mái tóc đen mềm mượt, nhìn vẫn là cục bánh trôi hạt mè.
Nhìn qua mềm mại vô cùng.
Đế Vân Vũ vươn tay, ngón tay khớp xương rõ ràng bắn vào đầu nhỏ, “Đi theo ta là để ngủ sao?”
Nguyên Anh ăn đau, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nếu đổi lại là Thẩm ba tuổi hoặc Thẩm Lưu Hưởng, tất nhiên sẽ nghiến răng nghiến lợi với người mạo muội đánh gãy mộng đẹp. Không hề giống đoạn nguyên thần này, mới vừa mất đi mẫu thân, bất kể thời điểm nào cũng đều thuận theo. Mờ mịt vô tội chớp chớp mắt xong, liền bắt lấy ngón tay thon dài bắn đau hắn, nỗ lực kéo vào trong lòng ngực, dùng đôi tay ôm lấy.
“Không thể đánh đâu.”
Đế Vân Vũ cho rằng Nguyên Anh sẽ sinh long hoạt hổ phản kháng, không nghĩ tới, đối phương ôm ngón tay làm ác, ôn hòa khuyên can một câu, liền tiếp tục ngủ.
Đế Vân Vũ im lặng.
…… Cục bột nếp còn rất dính nữa.
Nguyên Anh đi vào giấc ngủ, Thẩm Lưu Hưởng chỉ có thể cảm ứng được trong lòng ngực ôm thứ gì đó. Hẳn là nằm trong tay Đế Vân Vũ, bàn tay thon dài kia nhẹ nhàng lắc lư, thân mình rúc ở bên trong liền trở nên thập phần hưởng thụ.
Như nằm trên võng, ngủ đặc biệt thoải mái.
Vì thế một giấc ngủ này là hai canh giờ. Lúc Nguyên Anh lại mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, không còn ở trên đường cái nữa, mà là ở một mảnh rừng già trong núi sâu.
Bốn phía cây rừng tươi tốt, mặt trời bị che khuất dưới những tán cây cổ thụ tuổi tác thật lâu, phía dưới dây leo hỗn độn phô tán, xuyên qua giữa bụi cây. Cách đó không xa, tiếng nước chảy cùng tiếng côn trùng kêu đan xen, trở thành âm thanh hiếm hoi duy nhất trong rừng sâu tĩnh mịch.
Trước giờ Tý, Đế Vân Vũ cũng không có chuyện gì quan trọng, đợi trong phố xá Yêu Đều cũng không thú vị, liền tìm phiến núi rừng yên tĩnh. Nơi này tuy kém khá xa Thần Kỳ Sơn, nhưng ít nhiều làm hắn sinh ra chút cảm giác quen thuộc.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng ngủ quá lâu, sau khi tỉnh lại, trên má tuyết lộ ra hồng nhạt. Hắn ngồi dậy, hãy còn ngây người một lát mới nhẹ nâng hàng mi đen: “...... Khát.”
Trên thực tế, Nguyên Anh không khát cũng sẽ không đói, đây chỉ là hành vi theo bản năng cảm ứng giống với chân thân. Trong lòng Đế Vân Vũ biết rõ ràng, thần thức lại quét một lượt trong rừng, nói: “Có một tảng rừng cây ăn quả lớn, muốn quả quýt không?”
Đôi mắt Nguyên Anh sáng lên, cằm gật nhẹ.
Đế Vân Vũ dẫn hắn đến dưới một cây quýt, nâng tay lên, những nhánh cây kết đầy quả quýt đó liền như có ý thức tự chủ, chủ động sà xuống gần hắn, cúi đầu xuống, cho hắn ngắt lấy.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng bị đặt dưới mặt đất, ngửa đầu trông mong, mắt thấy Đế Vân Vũ hái xuống một quả quýt ngọt vàng óng, quay đầu lại đưa cho hắn, lập tức mặt mày hớn hở giơ đôi tay lên.
Đế Vân Vũ thấy thế, lại không biết nghĩ tới cái gì, động tác ngưng lại.
Hắn như suy tư gì đó, lại nhặt một cành cây khô dưới đất, quấn lên đó một đoạn dây nhỏ, thình lình thành hình một chiếc cần câu giản dị, chỉ là đầu kia sợi dây không phải buộc mồi câu, mà là quả quýt.
Một lát sau, Đế Vân Vũ khoanh chân ngồi dưới đất, cầm cành cây khô, ngón tay nhẹ gảy, quả quýt liền rũ trên đỉnh đầu tiểu Nguyên Anh, lắc lư.
“Đoạt được không?”
Nguyên Anh nghi hoặc chớp chớp mắt, đôi tay giơ cao qua đỉnh đầu, nỗ lực đủ rồi đủ, đầu ngón tay khó khăn lắm cọ qua vỏ quýt, chỉ có thể miễn cưỡng đụng tới.
Nếu nhón chân, liền có cơ hội.
Ánh mắt Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng hơi lóe, bỗng chốc nhón chân, giơ tay lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai gãi đỉnh đầu quả quýt, mắt thấy sắp thành công. Ai ngờ ngón tay Đế Vân Vũ vừa nhấc, quả quýt lại lên cao hơn, hai bàn tay nhỏ lập tức nắm vào khoảng không.
Nguyên Anh không giữ được trọng tâm, bước chân lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Hắn hoang mang ngẩng đầu nhìn nhìn quả quýt đong đưa, lại nhìn về phía Đế Vân Vũ.
Người sau nghiêng cằm, ánh mắt nhạt màu dừng trên người hắn, khóe môi cười như không cười: “Ngươi có thể thử nhảy một chút.”
Được hắn chỉ điểm, dưới tàng cây quýt, thân ảnh to bằng bàn tay nhắm ngay dây nhỏ treo quả quýt, nhảy bắn lên, rất giống một cục bánh gạo nếp biết cựa quậy.
Nhảy vài lần, Nguyên Anh mệt đến thở dốc mấy hơi dài.
Lúc tính toán không cần nữa, quả quýt kia lại sâu kín nhích lại gần, lắc lư trước mặt hắn, Nguyên Anh không nhịn được duỗi tay ra với, hai tay vươn cao, nhón chân, nhảy dựng lên cao.
Nguyên Anh thở hồng hộc, nghỉ ngơi một lúc lâu, quả quýt kia lại phe phẩy dáng vẻ mê người tới câu dẫn hắn, vì thế cứ vòng đi vòng lại.
Thẩm Lưu Hưởng ở xa ngoài kết giới: “......”
Y không thể tin tưởng, đường đường là Đế Quân...... Lại bắt nạt tiểu Nguyên Anh bốn tuổi, là việc người làm được sao? Truyền ra ngoài, mặt mũi Đế Quân còn muốn hay không?!
Ồ, kết giới chỉ có bọn họ, vậy không thì không sao rồi......
Đế Vân Vũ thấy Nguyên Anh không khóc không bực, một bộ bám riết không tha, cảm thấy hiếm lạ. Phẩm tính cùng nhẫn nại này, làm hắn cơ hồ không nhận ra là Thẩm Lưu Hưởng, không khỏi trêu đùa thêm một lát.
Nguyên Anh duỗi tay bắt quả quýt hồi lâu, phát hiện bất kể như thế nào đều lấy không được, bị đả kích không nhỏ, mặt mày buông xuống. Tuy không khóc không nháo, lại là biểu tình uể oải bẹp miệng.
Đế Vân Vũ thấy thế, không đùa nữa, gỡ quả quýt xuống đưa cho hắn. Ai ngờ Nguyên Anh giấu hai bàn tay nhỏ ra sau lưng, không chịu nhận, lắc lắc đầu.
Đế Vân Vũ không rõ nguyên do, lại đưa tới bên miệng hắn.
Nguyên Anh lập tức quay đầu đi, mím chặt khóe miệng, đôi mắt đen nhánh đựng đầy nước mắt, nhún nhún chóp mũi, ủy khuất khổ sở đến mức tận cùng, lại chịu đựng không khóc ra.
Đế Vân Vũ thấy hắn toàn thân trên dưới đều kháng cự: “Không muốn ăn?”
Một câu này như mở ra đập nước, vật nhỏ trước mặt ô oa một tiếng khóc ra, nước mắt lách cách nện xuống, tức khắc thấm ướt khuôn mặt.
Đế Vân Vũ thần sắc cứng đờ, hậu tri hậu giác, tiểu gia hỏa tức giận rồi.
Toàn bộ mảnh rừng u tĩnh quanh quẩn tiếng khóc thanh thúy, Đế Vân Vũ phảng phất như trấn định mà buông quả quýt trong tay, thi pháp làm tất cả quýt trên cây đều rơi xuống, xếp thành ngọn núi nhỏ cao bằng người, sau đó đem Nguyên Anh chuyển lên đỉnh núi quả quýt.
“Đều là của ngươi, ngươi làm đại vương núi quả quýt, cao hứng không?”
Nguyên Anh lại khóc to hơn, muốn đi xuống dưới chân núi quả quýt. Mới vừa đứng lên, quả quýt dưới chân liền lăn xuống.
Hắn cũng nhanh như chớp lăn xuống, nghiêng ngả lảo đảo, nửa đường được Đế Vân Vũ chặn lại, đầu váng mắt hoa.
Đế Vân Vũ trước mặt đều chia làm vài người, hắn cũng không biết nhào hướng người nào, đành bắt lấy vạt áo ấm áp, không ngăn được nấc vài cái.
Đế Vân Vũ rũ mắt, nhìn tiểu thân ảnh không ngừng cọ trong lòng ngực, hắn nhịn xuống xúc động ném văng ra, mới lạ mà đem người ôm lấy.
Hắn luôn luôn không thân mật với ai như vậy.
Nhưng kéo Nguyên Anh khỏi lòng ngực, phỏng chừng tối nay tiếng khóc cũng không ngừng được. Loại nhân đến quả, Đế Vân Vũ một bên nhíu mày, một bên vuốt đầu nhỏ trấn an. Đến lúc tiếng khóc trừu trừu lộc cộc nhỏdần, Nguyên Anh cũng ngủ rồi.
Đế Vân Vũ nhìn vạt áo ướt một mảnh nhỏ, thở dài, xoa xoa mi tâm.
Lần này đi vào giấc ngủ, Nguyên Anh tỉnh dậy rất nhanh, nhưng mở mắt ra chính là Thẩm Lưu Hưởng. Y thật sự không nhịn nổi nữa, tính thời gian, có thể chống đỡ một lát, liền thao tác Nguyên Anh.
Đế Vân Vũ phát hiện biến hóa, nhướng mày: “Tới rồi?”
Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, nhặt một quả quýt dưới đất lên, đôi tay ôm xoa xoa, há mồm cắn một miếng, không nếm được cái mùi vị gì, thuần túy ăn trong tưởng tượng.
“Kế tiếp Đế phụ tính làm gì?” Nghênh đón lôi kiếp, hay là hàng phục ma thú, dù sao cũng phải làm đủ chuẩn bị.
Đế Vân Vũ nhìn sắc trời, còn non nửa canh giờ trời sẽ tối, “Nướng cá.”
Phía trước có dòng suối, thần thức đảo qua, bên trong có không ít cá đang bơi.
Hắn niên thiếu ở Thần Kỳ Sơn tu hành, vì lấp đầy bụng nên thường xuyên đến sông bắt cá ăn. Sau này làm Đế Quân, lại không như thế nữa. Bây giờ đã sắp rời đi, lại muốn nướng một lần.
“?” Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu, khóe môi dính chút nước quýt, nghi hoặc nói: “Không phải nói không giữ lại vật còn sống sao?”
“Thế cũng tin?”
Ngữ khí Đế Vân Vũ lộ ra chút ý cười: “Có phải ta nói cái gì ngươi cũng tin không?”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Trong nguyên tác, cái gì Đế Quân nhất ngôn cửu đỉnh, miệng vàng lời ngọc?...... Xem ra toàn là lừa người!
Nhưng so với dáng vẻ cao cao tại thượng, bễ nghễ tam giới chúng sinh, Đế Vân Vũ như vậy lại có thêm chút mùi vị con người. Thẩm Lưu Hưởng cất bước, chạy nhanh đuổi theo.
Nhưng Nguyên Anh vốn chỉ lớn bằng bàn tay, tay ngắn chân ngắn, chạy có nhanh cũng không đuổi kịp thân ảnh phía trước.
Mắt không thấy bóng người đâu nữa, Thẩm Lưu Hưởng chỉ lo nhìn xung quanh, dưới chân vừa lơ đãng, dẫm vào một vũng bùn, “Thình thịch” chìm vào trong đó.
Đế Vân Vũ phát hiện tiếng bước chân chạy phía sau biến mất, quay đầu lại không nhìn thấy người đâu, đi vòng lại mấy bước, nhìn thấy tiểu thân ảnh bị bao phủ hơn phân nửa trong vũng bùn nhỏ, hai tay đang dùng sức quạt quạt.
Hắn cúi người câu lấy cổ áo, đem người xách lên.
Cả người Thẩm Lưu Hưởng bị bọc trong bùn lầy đen xì, vạt áo ướt lộc cộc, phát quan trên đầu đã rơi mất, tóc đen ướt át tán ở sau lưng.
Đế Vân Vũ xem xét, đột nhiên nói: “Ngươi lộ rồi.”
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng nhảy ra cái dấu chấm hỏi, nhưng Đế Vân Vũ không giải thích. Hắn tìm được kim quan nhỏ trong vũng bùn, dẫn y ra dòng suối rửa sạch, thi pháp hong khô đầu tóc, tiện đà đội kim quan lên trên đầu y, búi mái tóc đen mượt lên không chút cẩu thả.
Lúc sau, Đế Vân Vũ bắt được một con cá trong dòng suối trong vắt.
Mắt thấy đôi chân thon dài của hắn cất bước, không biết tính toán đi đâu, Thẩm Lưu Hưởng nhanh chóng nắm lấy vạt áo Đế Vân Vũ, một đường treo trên vạt áo thêu tơ vàng như chơi đánh đu.
Biến thành một thứ đồ trang sức danh xứng với thực.
Trong một mảnh đất trống rộng lớn giữa rừng, lưng dựa cả trời xanh cổ thụ, Đế Vân Vũ dừng bước chân.
Thẩm Lưu Hưởng buông đôi tay túm đến đỏ lên, một chút không cẩn thận làm ngã ngồi lên hòn đá trên mặt đất, đau đến nhăn mày nhỏ lại, đứng dậy xoa xoa.
Ba tuổi là Thái Tử gia Đế Cung, bốn tuổi được Đế Quân nâng trong lòng bàn tay...... Lớn lên, lớn lên phải tự lực cánh sinh.
Thẩm Lưu Hưởng mệt tâm thở dài.
Màn đêm buông xuống, cách ngày mai đã gần hơn một bước.
Tim Thẩm Lưu Hưởng bất tri bất giác đập nhanh hơn, khẩn trương hơn. Y lắc lắc đầu, khống chế quét ủ rũ ra khỏi Nguyên Anh.
Đế Vân Vũ không nhanh không chậm chuyển động cá nướng trên lửa, thoáng thấy tiểu thân ảnh ngồi xổm bên cạnh, mí mắt đánh nhau, không chịu được lắc đầu. Hắn liền giơ tay biến ra cái quạt hương bồ, “Không muốn ngủ liền hoạt động đi.”
Thẩm Lưu Hưởng nhận lấy chiếc quạt hương bồ phù hợp với thân hình Nguyên Anh, phẩy phẩy đống lửa. Vốn tưởng chút gió nhẹ này chỉ có thể đuổi tịch mịch. Ai ngờ tùy ý vung một cái, ngọn lửa trước mắt liền ầm ầm bốc lên, bập bùng lưỡi lửa yêu diễm giữa không trung, gió lạnh trong rừng nổi lên.
Thẩm Lưu Hưởng bị dọa nhảy, một chút ủ rũ bị thổi bay sạch.
Quạt hương bồ như đầu ngón tay người thường này, vậy mà lại là một pháp khí bất phàm. Lấy thân thể Nguyên anh cũng có thể thúc giục uy lực lớn như thế, “Đế phụ lấy thứ tốt này từ đâu ra vậy?”
Cá nướng đã chín, Đế Vân Vũ gỡ xuống, thuận miệng nói: “Ở Thần Kỳ Sơn còn không ít, tìm được là của các ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, ánh mắt không chớp dừng trên cá nướng. Nhìn vẻ ngoài này, liền biết chắc chắn béo ngậy mười phần.
Y mím môi, ngửa đầu nhìn cá, lại nhìn nhìn Đế Vân Vũ, trong tay người sau xuất hiện một đôi đũa ngọc, gắp lên một miếng thịt cá nhỏ, dẫn đầu đưa sang phía y.
Thẩm Lưu Hưởng thụ sủng nhược kinh, vội không ngừng nhón chân: “A ~”
Sau một lúc lâu, y a cái không khí.
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, nhìn thấy Đế Vân Vũ ăn thịt cá, ánh lửa chiếu rọi tuấn dung, biểu tình trên mặt còn kinh ngạc hơn y, ánh mắt cười như không cười.
Phảng phất đang nói: Thật cho rằng ta muốn đút cho ngươi? Không thể nào!
Thẩm Lưu Hưởng xụ miệng, đây không phải không chiếc đũa sao?...... Y yên lặng nhặt hai cành cây dưới đất lên, lau lau, ngửa đầu giơ một bàn tay lên.
Đế Vân Vũ hạ cá nướng xuống một chút.
Thẩm Lưu Hưởng gian nan điều khiển hai cành cây, phí sức chín trâu hai hổ gắp được một mẩu thịt. Lúc sắp đút được vào trong miệng, ngón tay run lên, lại lạch cạch rơi mất.
Thẩm Lưu Hưởng: “......” Vẫn là ngủ đi.
Y buông cành cây, tính toán tìm chỗ nào sạch sẽ ngủ một giấc. Nhưng vừa bước ra một bước, đã bị ngón tay thon dài câu lấy cổ áo, xách lên giữa không trung. Giây lát, rơi xuống một nơi ấm áp thoải mái.
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, vừa lúc có thể nhìn thấy đường cằm lãnh duệ sắc bén, tựa như đầu bút cứng phác hoạ mà ra, rõ ràng mà ánh vào trong mắt.
Sau đó miếng thịt cá to bằng hạt gạo được đũa ngọc gắp đưa tới bên miệng y.
Đế Vân Vũ rũ mắt: “Ngươi không nếm thấy mùi vị, ăn có cái gì ngon?”
Thẩm Lưu Hưởng há mồm, ngậm lấy miếng thịt cá nhỏ, sau khi đũa ngọc rút ra, hai hàm răng nhai một chút, má hơi hơi phồng lên, “Có thể nếm thấy là nóng, thịt rất mềm, còn không có xương.”
Đế Vân Vũ cười nhẹ một tiếng, lại đút cho y một chút nữa.
Đến lúc hai người ăn hết cá, Đế Vân Vũ nhìn sắc trời, “Còn một chút thời gian, có thể nghỉ ngơi một lát.”
Nghe vậy, trên mặt tiểu thân ảnh ngồi ở trong lòng ngực hắn, hiện lên một chút bất an, quét vòng bên hông Đế Vân Vũ, tầm mắt dừng trên một khối ngọc bội phiếm ánh sáng vàng kim.
Đế Vân Vũ xách Thẩm Lưu Hưởng lên, thân hình chợt lóe, xuất hiện trên một cây cổ thụ. Thân ảnh thon dài dựa lưng vào thân cây, ngồi trên cành cây, ngước mắt thấy bầu trời đêm, đầy trời ánh sao lấp lánh.
Tiểu thân ảnh trong lòng ngực hắn nhích tới nhích lui, cơ hồ đang tìm vị trí thích hợp, có thể tìm một lúc lâu cũng không được, thế nào cũng không ngủ an ổn.
Cuối cùng đến lúc Đế Vân Vũ đều mệt mỏi, nằm trên cành cây thô to, Thẩm Lưu Hưởng mới tìm được chỗ thích hợp, nằm sấp trên lồng ngực dày rộng của Đế Vân Vũ, làm bạn với khí tức ấm áp trầm ổn, mơ màng ngủ rồi.
Đế Vân Vũ vẫn chưa ngủ. Thực tế hắn đã quen một mình, trên ngực đột nhiên có thêm một vật nhỏ ấm hồ hồ, thế nào cũng không ngủ được.
Hắn nhẫn nại, cho Thẩm Lưu Hưởng hô hô ngủ thêm một lát.
Nhưng bởi vì tư thế ngủ của Thẩm Lưu Hưởng cực không tốt, nằm thành hình chữ X, thường thường lăn qua lăn lại, hoàn toàn khác tiểu Nguyên Anh cuộn tròn an phận lúc trước.
Ánh mắt Đế Vân Vũ khẽ nhúc nhích, liền xách y lên, đặt lên thảm nhung vừa mới biến ra bên cạnh, sau đó ngồi dậy, xòe bàn tay ra, linh lực hóa thành từng sợi ánh kim, thăm dò tứ phương.
Lôi kiếp của hắn sắp tới rồi, phong ấn ngầm chôn sâu đang yếu dần, đã có thể lướt qua kết giới thăm dò được tình huống của Cùng Kỳ.
Giây lát sau, Đế Vân Vũ thu tay. Mây đen che mất ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú ẩn dưới bóng trăng loang lổ, không thấy rõ bất kỳ biểu tình gì.
Liếc nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh, Đế Vân Vũ tùy tay bẻ một đoạn cành lá, quét quét trên khuôn mặt trắng nõn, thay y đuổi muỗi ong ong ong phiền phức đi.
Tính thời gian, đã qua nửa nén hương, liền dùng đầu cành gõ gõ đầu Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn tháy một mảnh lá xanh lắc nhẹ trước mắt, ý thức ngây ngốc, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Y xoa xoa khóe miệng, từ thảm nhung chui ra: “Đế phụ có chuyện gì?”
Đế Vân Vũ thu lại cành lá: “Ngươi hát cho ta nghe một khúc.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Hả?”
Y không thể tưởng tượng, nhưng Đế Vân Vũ không cho cự tuyệt mà đẩy hai bàn tay nhỏ trước người y ra, ấn một cái nhị hồ nhỏ vào trong lòng y, “Liền hát bài lần trước đi.”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Khóe môi Đế Vân Vũ nhẹ cong: “Hát mà hay, như lần trước, sẽ có thưởng.”
Thẩm Lưu Hưởng nhớ lần trước được thưởng hai khối linh thạch, nội tâm không hề gợn sóng. Nhưng thấy đôi mắt nhạt màu của Đế Vân Vũ nhìn mình chằm chằm, bộ dáng đang chờ y hát, đành phải thanh thanh giọng nói, căng da đầu hát lên.
Tức khắc, một người nỗ lực bày ra ai tuyệt, lại không che dấu được giọng sữa mềm mại ngọt nị, hát lên với tiếng đàn nhị hồ làm nhạc đệm.
“Tiểu Lưu Hưởng nha, trong đất vàng nha, ba tuổi đầu nha, không có mẹ nha.”
“Đi theo cha nha, chưa từng tốt nha.”
“Tiểu Lưu Hưởng nha, muốn cha nha.”
......
Hát đến cuối, thanh âm bất tri bất giác nhỏ dần, Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Đế Vân Vũ. Đang muốn nói chuyện, trong kết giới đột nhiên sinh ra biến động, toàn bộ không gian kịch liệt chấn động lên.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng trắng nhợt, lại thấy khắp rừng sâu, trừ cây cổ thụ bọn họ đang ngồi, đều bị một hung khí ngang ngược cường hãn va chạm làm tất cả đều sụp xuống.
Thiên diêu địa chấn, núi sông tan nát.
Vẻ mặt Đế Vân Vũ vẫn đạm nhiên, vươn bàn tay thon dài, vặn khuôn mặt nhỏ đang nhìn xung quanh bốn phía quay về, ánh mắt nhạt màu dừng trên người Thẩm Lưu Hưởng, “Sợ cái gì? Hát rất tốt, còn chưa lĩnh thưởng đâu.”
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người.
Đế Vân Vũ mở bàn tay ra, một chiếc lông phượng hiện lên giữa không trung.
“Tu vi vẫn luôn tiêu tán, ta rất không cao hứng, liền dùng chiếc lông phượng này cất giữ. Nếu có được tu vi bên trong, tuy không thể bằng ta, nhưng đủ để bễ nghễ tam giới.”
Thẩm Lưu Hưởng bỗng chốc mở to mắt, trong óc không tự chủ được nhảy ra bốn chữ “Một bước lên trời”.
Đế Vân Vũ nhìn khuôn mặt y kinh ngạc đến ngây người, trong mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt, đem lông phượng thu nhỏ, tựa như một cây trâm cài đầu ánh kim.
Xung quanh trời long đất lở, không nhanh không chậm cắm lên mái tóc mềm mượt của Thẩm Lưu Hưởng.
“Dù là cho Tinh Thần, Tinh Liên, hay để lại cho chính mình. Đều tùy ngươi.”
Hắn bày ra kết giới, có thể chặn tất cả liên kết của Yêu Đều với bên ngoài. Nguyên Anh ở trong này, không có chân thân che chở, sẽ có tổn thương rất lớn. Nguyên thần của Thẩm Lưu Hưởng cũng như thần hồn, cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi hành vi như thế.
Cũng không biết Thẩm Lưu Hưởng để lại từ khi nào, lén lút đi theo sau hắn đã bao lâu.
Nếu không phát hiện ra sớm, quá chút nữa, Nguyên Anh chắc chắn sẽ mềm oặt nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Đế Vân Vũ muốn đem hắn ném khỏi kết giới về trước mặt chân thân, vô tình nói: “Quy củ là ta đặt ra, Nguyên Anh không phải vật còn sống, nhưng cũng không thể.”
Thẩm Lưu Hưởng đang khống chế hành động của Nguyên Anh bỗng ngạc nhiên, xuyên thấu qua tròng mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm bàn tay càng ngày càng gần, nghiến răng nghiến lợi.
Ngang ngược vô lý...... Ý chí sắt đá......
Nguyên Anh bị ném ra, người khác ở ngoài kết giới liền không thể nào biết được tình huống bên trong nữa. Đến lúc đó ma thú xuất thế, lôi kiếp buông xuống, cho dù Đế Vân Vũ làm như thế nào, gặp phải phiền toái gì, y đều chỉ có thể đứng ngoài kết giới trơ mắt nhìn, vô kế khả thi.
Từ Tinh Thần canh giữ ở một bên, thấy y nhíu mày, sốt ruột theo: “Tình huống thế nào? Đế phụ muốn ném ngươi ra có phải hay không? Ngươi thao túng Nguyên Anh chạy mau! Không được, không chạy nổi Đế phụ...... Ngươi, ngươi khóc cho Người xem!”
Thẩm Lưu Hưởng xác thật có kỹ thuật diễn một giây rơi lệ. Nhưng đối thượng với cặp mắt nhạt màu có thể nhìn thấu tất cả kia của Đế Vân Vũ, không chút nghi ngờ, đến lúc đó, y thương tâm khóc ô ô, sẽ lại bị Đế Vân Vũ cười ha ha giễu cợt.
Thẩm Lưu Hưởng không còn phương pháp, nhìn chằm chằm bàn tay như ngọc trước mặt, cắn răng một cái, thao túng Nguyên Anh đi lên, “Đừng đuổi! Đừng đuổi con!”
Đế Vân Vũ nói một không hai: “Không thương lượng.”
Dứt lời, sắp đem Nguyên Anh vớt lên.
Lúc này, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một chút xúc cảm, tinh tế mềm mại, lộ ra một mạt lạnh lẽo như lụa băng.
Đế Vân Vũ rũ mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo của Nguyên Anh tiến đến lòng bàn tay hắn, nhẹ cọ cọ, một đôi mắt đen nhánh chớp chớp, bên trong nhuận nhuận ánh nước, như nổi lên nước mắt trong suốt, hai bên khóe môi ủy khuất kéo xuống, liền nhìn chằm chằm hắn như thế.
“......”
Đế Vân Vũ không nói gì, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết kia liền tiếp tục cọ trong lòng bàn tay hắn, như mưa phùn phất qua đầu quả tim. Động tác tuy nhẹ, lại không chấp nhận được người ta không thèm để ý.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Đế Vân Vũ thu tay, ở thời điểm tiểu Nguyên Anh buông hàng mi xuống, không ngăn được khổ sở mất mát, hắn nắm cổ áo nó, xách lên giữa không trung, hỏi: “Nhất định phải đi theo?”
Thấy hai bàn tay nhỏ trắng mềm của Thẩm Lưu Hưởng bản thu nhỏ, khẩn trương nắm lấy nhau, dùng sức gật gật đầu.
Đế Vân Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt cọ đến đỏ của y: “Theo ta ở trong này, nguyên thần sẽ bị hao tổn, nghĩ kỹ rồi?”
Nguyên Anh lại gật gật đầu, Đế Vân Vũ không cần phải nhiều lời nữa, đem y để vào trong tay, nâng lên mang đi.
Thẩm Lưu Hưởng cách thành trăm dặm, cái trán đổ mồ hôi mỏng, mở mắt ra, Từ Tinh Thần vội hỏi: “Sao rồi? Đế phụ giữ ngươi sao?”
Nhìn thấy y gật đầu, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh, tưởng tượng đến nguyên thần Thẩm Lưu Hưởng có thể ở một chỗ với Đế phụ hồi lâu, trong lòng Từ Tinh Thần không nhịn được bốc lên chút ghen tị, “Đế phụ ra tay nhanh như vậy, sao ngươi có thể nghĩ ra để lại Nguyên Anh?...... Sớm biết vậy, ta cũng để lại một cái!”
Thẩm Lưu Hưởng cười cười, không trả lời.
Trên thực tế, y cũng không còn bao nhiêu sức lực để nói chuyện, Nguyên Anh cách quá xa, thao túng được một lát, tinh thần liền mệt mỏi đến không mở được mắt ra.
Cũng may, Đế Vân Vũ đáp ứng để lại Nguyên Anh, kế tiếp, y chỉ cần dựa vào cảm ứng với Nguyên Anh, là có thể biết tình huống của Đế Vân Vũ.
Trên những con đường vắng tanh trong Yêu Đều, gió thổi cực lớn, ven đường lá cây rơi rụng xôn xao.
Nguyên Anh mất đi điều khiển của Thẩm Lưu Hưởng, còn sót lại tâm trí bốn tuổi, mờ mịt ngồi trong tay Đế Vân Vũ, bị gió to thình lình thổi tới không mở được mắt ra, tóc đen mềm mượt bay loạn, phát quan vàng trên đỉnh đầu đều bị thổi lệch.
Bên tai đầy tiếng gió phần phật, hắn nhìn nhìn xung quanh, ngoài rúc thân mình thành một cục ra, thì cũng không biết nên trốn vào đâu.
Đến tận lúc có một ống tay áo rũ xuống, ngăn cuồng phong ở bên ngoài, Nguyên Anh mới đứng vững thân thể, thở phào nhẹ nhõm, chậm rì rì xoay người, bày ra tiếng nói mềm mại ngoan ngoãn gọi một tiếng “Đế phụ”.
Đế Vân Vũ hơi nhướn tuấn mi. Trưởng thành một chút rồi, nhưng thật ra ngoan hơn lúc ba tuổi không ít...... Một khi đã như vậy, vì sao bây giờ lại dài trở lại?
Trên đường tiếng gió gào thét, không hề có xu thế giảm bớt, Đế Vân Vũ buông ống tay áo chắn gió, đầu ngón tay nhẹ điểm lên đầu hắn, một tầng kết giới phiếm ánh kim liền bao phủ xuống.
Nguyên Anh giơ tay sờ sờ kết giới, phát hiện ấm dào dạt, mặt mày cong cười, thực thích cái không gian phong bế này.
Hắn ở trong đó, một đôi mắt theo bước chân của Đế Vân Vũ không ngừng đánh giá bốn phía, chỉ là nhìn một lát, bởi vì quá mức an tĩnh, ủ rũ đánh úp lại, liền nhịn không được ngáp một cái, nằm sấp trong tay Đế Vân Vũ, nhắm mắt lại.
Đế Vân Vũ nhận thấy, tầm mắt dừng trên người Nguyên Anh đảo mắt đã ngủ mất.
Vừa bừng tỉnh, cho rằng trong tay dính một cục bột nếp.
Không biết học được tư thế ngủ ở đâu, toàn thân rúc thành một cục, mặc quần áo tuyết trắng, da thịt lộ ra bên ngoài lại trắng nõn non mịn, không khác gì gạo nếp nặn thành bánh trôi, thêm vào mái tóc đen mềm mượt, nhìn vẫn là cục bánh trôi hạt mè.
Nhìn qua mềm mại vô cùng.
Đế Vân Vũ vươn tay, ngón tay khớp xương rõ ràng bắn vào đầu nhỏ, “Đi theo ta là để ngủ sao?”
Nguyên Anh ăn đau, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nếu đổi lại là Thẩm ba tuổi hoặc Thẩm Lưu Hưởng, tất nhiên sẽ nghiến răng nghiến lợi với người mạo muội đánh gãy mộng đẹp. Không hề giống đoạn nguyên thần này, mới vừa mất đi mẫu thân, bất kể thời điểm nào cũng đều thuận theo. Mờ mịt vô tội chớp chớp mắt xong, liền bắt lấy ngón tay thon dài bắn đau hắn, nỗ lực kéo vào trong lòng ngực, dùng đôi tay ôm lấy.
“Không thể đánh đâu.”
Đế Vân Vũ cho rằng Nguyên Anh sẽ sinh long hoạt hổ phản kháng, không nghĩ tới, đối phương ôm ngón tay làm ác, ôn hòa khuyên can một câu, liền tiếp tục ngủ.
Đế Vân Vũ im lặng.
…… Cục bột nếp còn rất dính nữa.
Nguyên Anh đi vào giấc ngủ, Thẩm Lưu Hưởng chỉ có thể cảm ứng được trong lòng ngực ôm thứ gì đó. Hẳn là nằm trong tay Đế Vân Vũ, bàn tay thon dài kia nhẹ nhàng lắc lư, thân mình rúc ở bên trong liền trở nên thập phần hưởng thụ.
Như nằm trên võng, ngủ đặc biệt thoải mái.
Vì thế một giấc ngủ này là hai canh giờ. Lúc Nguyên Anh lại mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, không còn ở trên đường cái nữa, mà là ở một mảnh rừng già trong núi sâu.
Bốn phía cây rừng tươi tốt, mặt trời bị che khuất dưới những tán cây cổ thụ tuổi tác thật lâu, phía dưới dây leo hỗn độn phô tán, xuyên qua giữa bụi cây. Cách đó không xa, tiếng nước chảy cùng tiếng côn trùng kêu đan xen, trở thành âm thanh hiếm hoi duy nhất trong rừng sâu tĩnh mịch.
Trước giờ Tý, Đế Vân Vũ cũng không có chuyện gì quan trọng, đợi trong phố xá Yêu Đều cũng không thú vị, liền tìm phiến núi rừng yên tĩnh. Nơi này tuy kém khá xa Thần Kỳ Sơn, nhưng ít nhiều làm hắn sinh ra chút cảm giác quen thuộc.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng ngủ quá lâu, sau khi tỉnh lại, trên má tuyết lộ ra hồng nhạt. Hắn ngồi dậy, hãy còn ngây người một lát mới nhẹ nâng hàng mi đen: “...... Khát.”
Trên thực tế, Nguyên Anh không khát cũng sẽ không đói, đây chỉ là hành vi theo bản năng cảm ứng giống với chân thân. Trong lòng Đế Vân Vũ biết rõ ràng, thần thức lại quét một lượt trong rừng, nói: “Có một tảng rừng cây ăn quả lớn, muốn quả quýt không?”
Đôi mắt Nguyên Anh sáng lên, cằm gật nhẹ.
Đế Vân Vũ dẫn hắn đến dưới một cây quýt, nâng tay lên, những nhánh cây kết đầy quả quýt đó liền như có ý thức tự chủ, chủ động sà xuống gần hắn, cúi đầu xuống, cho hắn ngắt lấy.
Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng bị đặt dưới mặt đất, ngửa đầu trông mong, mắt thấy Đế Vân Vũ hái xuống một quả quýt ngọt vàng óng, quay đầu lại đưa cho hắn, lập tức mặt mày hớn hở giơ đôi tay lên.
Đế Vân Vũ thấy thế, lại không biết nghĩ tới cái gì, động tác ngưng lại.
Hắn như suy tư gì đó, lại nhặt một cành cây khô dưới đất, quấn lên đó một đoạn dây nhỏ, thình lình thành hình một chiếc cần câu giản dị, chỉ là đầu kia sợi dây không phải buộc mồi câu, mà là quả quýt.
Một lát sau, Đế Vân Vũ khoanh chân ngồi dưới đất, cầm cành cây khô, ngón tay nhẹ gảy, quả quýt liền rũ trên đỉnh đầu tiểu Nguyên Anh, lắc lư.
“Đoạt được không?”
Nguyên Anh nghi hoặc chớp chớp mắt, đôi tay giơ cao qua đỉnh đầu, nỗ lực đủ rồi đủ, đầu ngón tay khó khăn lắm cọ qua vỏ quýt, chỉ có thể miễn cưỡng đụng tới.
Nếu nhón chân, liền có cơ hội.
Ánh mắt Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng hơi lóe, bỗng chốc nhón chân, giơ tay lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai gãi đỉnh đầu quả quýt, mắt thấy sắp thành công. Ai ngờ ngón tay Đế Vân Vũ vừa nhấc, quả quýt lại lên cao hơn, hai bàn tay nhỏ lập tức nắm vào khoảng không.
Nguyên Anh không giữ được trọng tâm, bước chân lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Hắn hoang mang ngẩng đầu nhìn nhìn quả quýt đong đưa, lại nhìn về phía Đế Vân Vũ.
Người sau nghiêng cằm, ánh mắt nhạt màu dừng trên người hắn, khóe môi cười như không cười: “Ngươi có thể thử nhảy một chút.”
Được hắn chỉ điểm, dưới tàng cây quýt, thân ảnh to bằng bàn tay nhắm ngay dây nhỏ treo quả quýt, nhảy bắn lên, rất giống một cục bánh gạo nếp biết cựa quậy.
Nhảy vài lần, Nguyên Anh mệt đến thở dốc mấy hơi dài.
Lúc tính toán không cần nữa, quả quýt kia lại sâu kín nhích lại gần, lắc lư trước mặt hắn, Nguyên Anh không nhịn được duỗi tay ra với, hai tay vươn cao, nhón chân, nhảy dựng lên cao.
Nguyên Anh thở hồng hộc, nghỉ ngơi một lúc lâu, quả quýt kia lại phe phẩy dáng vẻ mê người tới câu dẫn hắn, vì thế cứ vòng đi vòng lại.
Thẩm Lưu Hưởng ở xa ngoài kết giới: “......”
Y không thể tin tưởng, đường đường là Đế Quân...... Lại bắt nạt tiểu Nguyên Anh bốn tuổi, là việc người làm được sao? Truyền ra ngoài, mặt mũi Đế Quân còn muốn hay không?!
Ồ, kết giới chỉ có bọn họ, vậy không thì không sao rồi......
Đế Vân Vũ thấy Nguyên Anh không khóc không bực, một bộ bám riết không tha, cảm thấy hiếm lạ. Phẩm tính cùng nhẫn nại này, làm hắn cơ hồ không nhận ra là Thẩm Lưu Hưởng, không khỏi trêu đùa thêm một lát.
Nguyên Anh duỗi tay bắt quả quýt hồi lâu, phát hiện bất kể như thế nào đều lấy không được, bị đả kích không nhỏ, mặt mày buông xuống. Tuy không khóc không nháo, lại là biểu tình uể oải bẹp miệng.
Đế Vân Vũ thấy thế, không đùa nữa, gỡ quả quýt xuống đưa cho hắn. Ai ngờ Nguyên Anh giấu hai bàn tay nhỏ ra sau lưng, không chịu nhận, lắc lắc đầu.
Đế Vân Vũ không rõ nguyên do, lại đưa tới bên miệng hắn.
Nguyên Anh lập tức quay đầu đi, mím chặt khóe miệng, đôi mắt đen nhánh đựng đầy nước mắt, nhún nhún chóp mũi, ủy khuất khổ sở đến mức tận cùng, lại chịu đựng không khóc ra.
Đế Vân Vũ thấy hắn toàn thân trên dưới đều kháng cự: “Không muốn ăn?”
Một câu này như mở ra đập nước, vật nhỏ trước mặt ô oa một tiếng khóc ra, nước mắt lách cách nện xuống, tức khắc thấm ướt khuôn mặt.
Đế Vân Vũ thần sắc cứng đờ, hậu tri hậu giác, tiểu gia hỏa tức giận rồi.
Toàn bộ mảnh rừng u tĩnh quanh quẩn tiếng khóc thanh thúy, Đế Vân Vũ phảng phất như trấn định mà buông quả quýt trong tay, thi pháp làm tất cả quýt trên cây đều rơi xuống, xếp thành ngọn núi nhỏ cao bằng người, sau đó đem Nguyên Anh chuyển lên đỉnh núi quả quýt.
“Đều là của ngươi, ngươi làm đại vương núi quả quýt, cao hứng không?”
Nguyên Anh lại khóc to hơn, muốn đi xuống dưới chân núi quả quýt. Mới vừa đứng lên, quả quýt dưới chân liền lăn xuống.
Hắn cũng nhanh như chớp lăn xuống, nghiêng ngả lảo đảo, nửa đường được Đế Vân Vũ chặn lại, đầu váng mắt hoa.
Đế Vân Vũ trước mặt đều chia làm vài người, hắn cũng không biết nhào hướng người nào, đành bắt lấy vạt áo ấm áp, không ngăn được nấc vài cái.
Đế Vân Vũ rũ mắt, nhìn tiểu thân ảnh không ngừng cọ trong lòng ngực, hắn nhịn xuống xúc động ném văng ra, mới lạ mà đem người ôm lấy.
Hắn luôn luôn không thân mật với ai như vậy.
Nhưng kéo Nguyên Anh khỏi lòng ngực, phỏng chừng tối nay tiếng khóc cũng không ngừng được. Loại nhân đến quả, Đế Vân Vũ một bên nhíu mày, một bên vuốt đầu nhỏ trấn an. Đến lúc tiếng khóc trừu trừu lộc cộc nhỏdần, Nguyên Anh cũng ngủ rồi.
Đế Vân Vũ nhìn vạt áo ướt một mảnh nhỏ, thở dài, xoa xoa mi tâm.
Lần này đi vào giấc ngủ, Nguyên Anh tỉnh dậy rất nhanh, nhưng mở mắt ra chính là Thẩm Lưu Hưởng. Y thật sự không nhịn nổi nữa, tính thời gian, có thể chống đỡ một lát, liền thao tác Nguyên Anh.
Đế Vân Vũ phát hiện biến hóa, nhướng mày: “Tới rồi?”
Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, nhặt một quả quýt dưới đất lên, đôi tay ôm xoa xoa, há mồm cắn một miếng, không nếm được cái mùi vị gì, thuần túy ăn trong tưởng tượng.
“Kế tiếp Đế phụ tính làm gì?” Nghênh đón lôi kiếp, hay là hàng phục ma thú, dù sao cũng phải làm đủ chuẩn bị.
Đế Vân Vũ nhìn sắc trời, còn non nửa canh giờ trời sẽ tối, “Nướng cá.”
Phía trước có dòng suối, thần thức đảo qua, bên trong có không ít cá đang bơi.
Hắn niên thiếu ở Thần Kỳ Sơn tu hành, vì lấp đầy bụng nên thường xuyên đến sông bắt cá ăn. Sau này làm Đế Quân, lại không như thế nữa. Bây giờ đã sắp rời đi, lại muốn nướng một lần.
“?” Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu, khóe môi dính chút nước quýt, nghi hoặc nói: “Không phải nói không giữ lại vật còn sống sao?”
“Thế cũng tin?”
Ngữ khí Đế Vân Vũ lộ ra chút ý cười: “Có phải ta nói cái gì ngươi cũng tin không?”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Trong nguyên tác, cái gì Đế Quân nhất ngôn cửu đỉnh, miệng vàng lời ngọc?...... Xem ra toàn là lừa người!
Nhưng so với dáng vẻ cao cao tại thượng, bễ nghễ tam giới chúng sinh, Đế Vân Vũ như vậy lại có thêm chút mùi vị con người. Thẩm Lưu Hưởng cất bước, chạy nhanh đuổi theo.
Nhưng Nguyên Anh vốn chỉ lớn bằng bàn tay, tay ngắn chân ngắn, chạy có nhanh cũng không đuổi kịp thân ảnh phía trước.
Mắt không thấy bóng người đâu nữa, Thẩm Lưu Hưởng chỉ lo nhìn xung quanh, dưới chân vừa lơ đãng, dẫm vào một vũng bùn, “Thình thịch” chìm vào trong đó.
Đế Vân Vũ phát hiện tiếng bước chân chạy phía sau biến mất, quay đầu lại không nhìn thấy người đâu, đi vòng lại mấy bước, nhìn thấy tiểu thân ảnh bị bao phủ hơn phân nửa trong vũng bùn nhỏ, hai tay đang dùng sức quạt quạt.
Hắn cúi người câu lấy cổ áo, đem người xách lên.
Cả người Thẩm Lưu Hưởng bị bọc trong bùn lầy đen xì, vạt áo ướt lộc cộc, phát quan trên đầu đã rơi mất, tóc đen ướt át tán ở sau lưng.
Đế Vân Vũ xem xét, đột nhiên nói: “Ngươi lộ rồi.”
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng nhảy ra cái dấu chấm hỏi, nhưng Đế Vân Vũ không giải thích. Hắn tìm được kim quan nhỏ trong vũng bùn, dẫn y ra dòng suối rửa sạch, thi pháp hong khô đầu tóc, tiện đà đội kim quan lên trên đầu y, búi mái tóc đen mượt lên không chút cẩu thả.
Lúc sau, Đế Vân Vũ bắt được một con cá trong dòng suối trong vắt.
Mắt thấy đôi chân thon dài của hắn cất bước, không biết tính toán đi đâu, Thẩm Lưu Hưởng nhanh chóng nắm lấy vạt áo Đế Vân Vũ, một đường treo trên vạt áo thêu tơ vàng như chơi đánh đu.
Biến thành một thứ đồ trang sức danh xứng với thực.
Trong một mảnh đất trống rộng lớn giữa rừng, lưng dựa cả trời xanh cổ thụ, Đế Vân Vũ dừng bước chân.
Thẩm Lưu Hưởng buông đôi tay túm đến đỏ lên, một chút không cẩn thận làm ngã ngồi lên hòn đá trên mặt đất, đau đến nhăn mày nhỏ lại, đứng dậy xoa xoa.
Ba tuổi là Thái Tử gia Đế Cung, bốn tuổi được Đế Quân nâng trong lòng bàn tay...... Lớn lên, lớn lên phải tự lực cánh sinh.
Thẩm Lưu Hưởng mệt tâm thở dài.
Màn đêm buông xuống, cách ngày mai đã gần hơn một bước.
Tim Thẩm Lưu Hưởng bất tri bất giác đập nhanh hơn, khẩn trương hơn. Y lắc lắc đầu, khống chế quét ủ rũ ra khỏi Nguyên Anh.
Đế Vân Vũ không nhanh không chậm chuyển động cá nướng trên lửa, thoáng thấy tiểu thân ảnh ngồi xổm bên cạnh, mí mắt đánh nhau, không chịu được lắc đầu. Hắn liền giơ tay biến ra cái quạt hương bồ, “Không muốn ngủ liền hoạt động đi.”
Thẩm Lưu Hưởng nhận lấy chiếc quạt hương bồ phù hợp với thân hình Nguyên Anh, phẩy phẩy đống lửa. Vốn tưởng chút gió nhẹ này chỉ có thể đuổi tịch mịch. Ai ngờ tùy ý vung một cái, ngọn lửa trước mắt liền ầm ầm bốc lên, bập bùng lưỡi lửa yêu diễm giữa không trung, gió lạnh trong rừng nổi lên.
Thẩm Lưu Hưởng bị dọa nhảy, một chút ủ rũ bị thổi bay sạch.
Quạt hương bồ như đầu ngón tay người thường này, vậy mà lại là một pháp khí bất phàm. Lấy thân thể Nguyên anh cũng có thể thúc giục uy lực lớn như thế, “Đế phụ lấy thứ tốt này từ đâu ra vậy?”
Cá nướng đã chín, Đế Vân Vũ gỡ xuống, thuận miệng nói: “Ở Thần Kỳ Sơn còn không ít, tìm được là của các ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, ánh mắt không chớp dừng trên cá nướng. Nhìn vẻ ngoài này, liền biết chắc chắn béo ngậy mười phần.
Y mím môi, ngửa đầu nhìn cá, lại nhìn nhìn Đế Vân Vũ, trong tay người sau xuất hiện một đôi đũa ngọc, gắp lên một miếng thịt cá nhỏ, dẫn đầu đưa sang phía y.
Thẩm Lưu Hưởng thụ sủng nhược kinh, vội không ngừng nhón chân: “A ~”
Sau một lúc lâu, y a cái không khí.
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, nhìn thấy Đế Vân Vũ ăn thịt cá, ánh lửa chiếu rọi tuấn dung, biểu tình trên mặt còn kinh ngạc hơn y, ánh mắt cười như không cười.
Phảng phất đang nói: Thật cho rằng ta muốn đút cho ngươi? Không thể nào!
Thẩm Lưu Hưởng xụ miệng, đây không phải không chiếc đũa sao?...... Y yên lặng nhặt hai cành cây dưới đất lên, lau lau, ngửa đầu giơ một bàn tay lên.
Đế Vân Vũ hạ cá nướng xuống một chút.
Thẩm Lưu Hưởng gian nan điều khiển hai cành cây, phí sức chín trâu hai hổ gắp được một mẩu thịt. Lúc sắp đút được vào trong miệng, ngón tay run lên, lại lạch cạch rơi mất.
Thẩm Lưu Hưởng: “......” Vẫn là ngủ đi.
Y buông cành cây, tính toán tìm chỗ nào sạch sẽ ngủ một giấc. Nhưng vừa bước ra một bước, đã bị ngón tay thon dài câu lấy cổ áo, xách lên giữa không trung. Giây lát, rơi xuống một nơi ấm áp thoải mái.
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, vừa lúc có thể nhìn thấy đường cằm lãnh duệ sắc bén, tựa như đầu bút cứng phác hoạ mà ra, rõ ràng mà ánh vào trong mắt.
Sau đó miếng thịt cá to bằng hạt gạo được đũa ngọc gắp đưa tới bên miệng y.
Đế Vân Vũ rũ mắt: “Ngươi không nếm thấy mùi vị, ăn có cái gì ngon?”
Thẩm Lưu Hưởng há mồm, ngậm lấy miếng thịt cá nhỏ, sau khi đũa ngọc rút ra, hai hàm răng nhai một chút, má hơi hơi phồng lên, “Có thể nếm thấy là nóng, thịt rất mềm, còn không có xương.”
Đế Vân Vũ cười nhẹ một tiếng, lại đút cho y một chút nữa.
Đến lúc hai người ăn hết cá, Đế Vân Vũ nhìn sắc trời, “Còn một chút thời gian, có thể nghỉ ngơi một lát.”
Nghe vậy, trên mặt tiểu thân ảnh ngồi ở trong lòng ngực hắn, hiện lên một chút bất an, quét vòng bên hông Đế Vân Vũ, tầm mắt dừng trên một khối ngọc bội phiếm ánh sáng vàng kim.
Đế Vân Vũ xách Thẩm Lưu Hưởng lên, thân hình chợt lóe, xuất hiện trên một cây cổ thụ. Thân ảnh thon dài dựa lưng vào thân cây, ngồi trên cành cây, ngước mắt thấy bầu trời đêm, đầy trời ánh sao lấp lánh.
Tiểu thân ảnh trong lòng ngực hắn nhích tới nhích lui, cơ hồ đang tìm vị trí thích hợp, có thể tìm một lúc lâu cũng không được, thế nào cũng không ngủ an ổn.
Cuối cùng đến lúc Đế Vân Vũ đều mệt mỏi, nằm trên cành cây thô to, Thẩm Lưu Hưởng mới tìm được chỗ thích hợp, nằm sấp trên lồng ngực dày rộng của Đế Vân Vũ, làm bạn với khí tức ấm áp trầm ổn, mơ màng ngủ rồi.
Đế Vân Vũ vẫn chưa ngủ. Thực tế hắn đã quen một mình, trên ngực đột nhiên có thêm một vật nhỏ ấm hồ hồ, thế nào cũng không ngủ được.
Hắn nhẫn nại, cho Thẩm Lưu Hưởng hô hô ngủ thêm một lát.
Nhưng bởi vì tư thế ngủ của Thẩm Lưu Hưởng cực không tốt, nằm thành hình chữ X, thường thường lăn qua lăn lại, hoàn toàn khác tiểu Nguyên Anh cuộn tròn an phận lúc trước.
Ánh mắt Đế Vân Vũ khẽ nhúc nhích, liền xách y lên, đặt lên thảm nhung vừa mới biến ra bên cạnh, sau đó ngồi dậy, xòe bàn tay ra, linh lực hóa thành từng sợi ánh kim, thăm dò tứ phương.
Lôi kiếp của hắn sắp tới rồi, phong ấn ngầm chôn sâu đang yếu dần, đã có thể lướt qua kết giới thăm dò được tình huống của Cùng Kỳ.
Giây lát sau, Đế Vân Vũ thu tay. Mây đen che mất ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú ẩn dưới bóng trăng loang lổ, không thấy rõ bất kỳ biểu tình gì.
Liếc nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh, Đế Vân Vũ tùy tay bẻ một đoạn cành lá, quét quét trên khuôn mặt trắng nõn, thay y đuổi muỗi ong ong ong phiền phức đi.
Tính thời gian, đã qua nửa nén hương, liền dùng đầu cành gõ gõ đầu Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn tháy một mảnh lá xanh lắc nhẹ trước mắt, ý thức ngây ngốc, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Y xoa xoa khóe miệng, từ thảm nhung chui ra: “Đế phụ có chuyện gì?”
Đế Vân Vũ thu lại cành lá: “Ngươi hát cho ta nghe một khúc.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Hả?”
Y không thể tưởng tượng, nhưng Đế Vân Vũ không cho cự tuyệt mà đẩy hai bàn tay nhỏ trước người y ra, ấn một cái nhị hồ nhỏ vào trong lòng y, “Liền hát bài lần trước đi.”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Khóe môi Đế Vân Vũ nhẹ cong: “Hát mà hay, như lần trước, sẽ có thưởng.”
Thẩm Lưu Hưởng nhớ lần trước được thưởng hai khối linh thạch, nội tâm không hề gợn sóng. Nhưng thấy đôi mắt nhạt màu của Đế Vân Vũ nhìn mình chằm chằm, bộ dáng đang chờ y hát, đành phải thanh thanh giọng nói, căng da đầu hát lên.
Tức khắc, một người nỗ lực bày ra ai tuyệt, lại không che dấu được giọng sữa mềm mại ngọt nị, hát lên với tiếng đàn nhị hồ làm nhạc đệm.
“Tiểu Lưu Hưởng nha, trong đất vàng nha, ba tuổi đầu nha, không có mẹ nha.”
“Đi theo cha nha, chưa từng tốt nha.”
“Tiểu Lưu Hưởng nha, muốn cha nha.”
......
Hát đến cuối, thanh âm bất tri bất giác nhỏ dần, Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Đế Vân Vũ. Đang muốn nói chuyện, trong kết giới đột nhiên sinh ra biến động, toàn bộ không gian kịch liệt chấn động lên.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng trắng nhợt, lại thấy khắp rừng sâu, trừ cây cổ thụ bọn họ đang ngồi, đều bị một hung khí ngang ngược cường hãn va chạm làm tất cả đều sụp xuống.
Thiên diêu địa chấn, núi sông tan nát.
Vẻ mặt Đế Vân Vũ vẫn đạm nhiên, vươn bàn tay thon dài, vặn khuôn mặt nhỏ đang nhìn xung quanh bốn phía quay về, ánh mắt nhạt màu dừng trên người Thẩm Lưu Hưởng, “Sợ cái gì? Hát rất tốt, còn chưa lĩnh thưởng đâu.”
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người.
Đế Vân Vũ mở bàn tay ra, một chiếc lông phượng hiện lên giữa không trung.
“Tu vi vẫn luôn tiêu tán, ta rất không cao hứng, liền dùng chiếc lông phượng này cất giữ. Nếu có được tu vi bên trong, tuy không thể bằng ta, nhưng đủ để bễ nghễ tam giới.”
Thẩm Lưu Hưởng bỗng chốc mở to mắt, trong óc không tự chủ được nhảy ra bốn chữ “Một bước lên trời”.
Đế Vân Vũ nhìn khuôn mặt y kinh ngạc đến ngây người, trong mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt, đem lông phượng thu nhỏ, tựa như một cây trâm cài đầu ánh kim.
Xung quanh trời long đất lở, không nhanh không chậm cắm lên mái tóc mềm mượt của Thẩm Lưu Hưởng.
“Dù là cho Tinh Thần, Tinh Liên, hay để lại cho chính mình. Đều tùy ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook