Từ sau khi Đồng Thịnh Chử trở về, cuộc sống của Tô Đường trở nên quá tốt đẹp, mỗi sáng thức dậy đều tràn ngập ý cười.

Nhưng mấy ngày gần đây Tô Đường dần cảm thấy kì lạ.

Bởi vì hành tung của Đồng Thịnh Chử bắt đầu thay đổi một cách bí ẩn, có đôi lúc đến tận buổi tối trước khi đi ngủ cậu mới được gặp mặt hắn, nói được vài câu rồi thôi.

"Haizz." Tô Đường nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh, hai tay nâng cặp bánh bao trên má thở dài phiền muộn.

A Chử rốt cuộc đang bận cái gì mà liên tục xin nghỉ phép hơn một tháng rồi? Cũng đã sắp đến kì thi cuối kì rồi còn đâu.

Không lẽ là gia tộc điêu khắc của A Chử cũng đang kiểm tra định kì? Cho nên lúc này A Chử mới bận rộn chăm chỉ để đạt được thành tích tốt?

Nhưng cậu cũng không nhìn thấy A Chử ở nhà...!


"Nhóc mập, bụng của cậu ồn quá." Thanh âm Lâm Diệu Ngữ từ phía sau truyền đến cắt ngang mạch suy nghĩ của Tô Đường.

Tô Đường quay đầu nhìn lại liền thấy cậu bạn mập tủi thân bưng bụng của mình lùi ra sau.

Bây giờ là thời gian tan học nên trong lớp rất ồn ào, Tô Đường cẩn thận lắng tai nghe, quả nhiên nghe được tiếng "rột rột" truyền đến trong bụng nhóc mập.

Lâm Diệu Ngữ chu miệng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bút mất hứng.

Tối nay cô còn có giờ học múa nên định đem bài tập trên lớp làm cho xong, kết quả bị làm phiền không thể tập trung được.

Chưa hết, nhóc mập còn ôm bụng than thở liên hồi: "Tớ đói bụng quá đi, đói quá!"

Lảm nhảm cằn nhằn làm Lâm Diệu Ngữ viết không nổi nữa.

"Không phải cậu có rất nhiều đồ ăn sao, lấy ra ăn đi." Lâm Diệu Ngữ tức giận, rõ ràng mỗi ngày nhóc mập đều mang rất nhiều đồ ăn vặt đến lớp, tại sao hôm nay lại không ăn.


Ai biết câu này của Lâm Diệu Ngữ nhất thời chạm vào nỗi đau của nhóc mập, nó ưu sầu rơi nước mắt.

"Không có." Từng giọt nước mắt rơi xuống, khuôn mặt đầy thịt vì đau khổ mà nhăn lại thành một đóa hoa cúc, đôi mắt vốn đã nhỏ giờ đây híp lại như đường chỉ, hai tay mập mạp ôm bụng đáng thương khóc: "Tớ đói."

Lâm Diệu Ngữ đang hung dữ liền ngây ngẩn cả người, Tô Đường xoay người hóng chuyện cũng ngây ngẩn cả người.

Tại sao khóc nhanh vậy...!

Tô Đường sợ nhất nhìn người khác khóc, hơn nữa đây còn là một đứa nhỏ.

Tô Đường không biết phải làm sao, cậu hoang mang rối loạn lục tìm trong cặp, lấy ra một cái bánh ngọt sáng nay được quản gia của nhà Đồng Thịnh Chử đưa cho, đẩy đến trước mặt nhóc mập: "Đừng khóc, tớ có bánh ngọt, cho cậu ăn."

Lâm Diệu Ngữ cũng lấy một thanh chocolate trong cặp: "Cho cậu chocolate, tớ không phải cố ý mắng cậu đâu."


Nhóc mập vẫn luôn ăn không kiểm soát, lúc này nó đã đói đến mức mơ hồ, vừa nhìn thấy đồ ăn được đưa tới còn chưa kịp cảm ơn đã nuốt ngụm nước bọt, sau đó không khách sáo vồ lấy ăn như hổ đói.

Gió cuốn mây tan, một phần bánh ngọt cộng thêm thanh chocolate hai mươi centimet chưa tới một phút đã rơi hết vào bụng nhóc mập.

Tô Đường hoàn toàn không kịp đau lòng.

Tô Đường kinh ngạc, cậu biết nhóc mập sẽ ăn nhưng không nghĩ tới gặp phải tình cảnh này: "Nhóc mập, đã bao lâu cậu không được ăn rồi?"

Lâm Diệu Ngữ cũng khiếp sợ, lúc này mới ổn định nghe Tô Đường hỏi, ngạc nhiên nói: "Sáng giờ tớ chưa thấy cậu ăn gì hết.

Đồ ăn vặt ba mẹ cậu chuẩn bị đâu?"

Ba mẹ nhóc mập cưng chiều con đến mức nào cả lớp đều biết.

Có nhiều lần nhóc mập quên mang theo đồ ăn ở nhà, ba của nhóc còn cố ý lái xe chạy đến trường đưa cho con trai.
Bọn họ từng giây từng phút đều không để nhóc mập đói bụng, thậm chí sợ con mình ảnh hưởng đến các bạn học trong lớp nên đôi lúc sẽ tặng cho cả lớp đồ ăn vặt nhập khẩu, vừa ngon vừa đảm bảo chất lượng dinh dưỡng.

Nhóc mập vừa nghe hai người hỏi lại bắt đầu thút thít khóc, vừa khóc vừa lau nước mũi.

Tô Đường nhìn thấy liền vội vàng tìm khăn tay, cùng Lâm Diệu Ngữ tay chân luống cuống đưa cho nhóc mập lau nước mắt.

"Buổi sáng cậu quên mang theo? Ba của cậu cũng quên luôn?" Tô Đường xoay chuyển đầu óc tính toán: "Đừng khóc, tớ đi tìm thầy cô để gọi điện thoại cho ba của cậu đưa tới có được không?"

Các thầy cô đều biết nhóc mập thường xuyên đói bụng, một khi đói bụng sẽ không ngừng kêu vang làm ảnh hưởng đến việc học của lớp.

Trừ việc này ra thì bình thường nhóc mập rất ngoan, thành tích cũng thuộc trong mười hạng đầu.
Chính vì vậy các thầy cô mắt nhắm mắt mở cho phép nhóc mập mang đồ ăn đến lớp.

Vậy nên nếu Tô Đường đi tìm thầy cô có khả năng thành công rất cao.

"Thiệt không? Có thể chứ?" Nghe có cách liên lạc với ba mình để đem đồ ăn đến, nhóc mập nhất thời tràn đầy sức sống, hai mắt nó đẫm lệ cảm động nắm chặt tay Tô Đường: "Đường Đường, cậu thật tốt."

Tô Đường cũng sợ nhóc mập đói xỉu liền chạy đến phòng giáo viên.

Sau khi trở về Tô Đường vẻ mặt hoài nghi, cậu lặng lẽ kéo Lâm Diệu Ngữ qua hỏi nhỏ: "Sáng giờ cậu thật sự không nhìn thấy nhóc mập ăn gì sao?"

Lâm Diệu Ngữ thắc mắc không biết tại sao Tô Đường hỏi vấn đề này nhưng vẫn khẳng định gật đầu: "Ban đầu tớ cũng rất thắc mắc tại sao nhóc mập hôm nay không ăn gì, ngày thường đều sẽ ăn một ổ bánh mì thật to với sữa bò."
Tô Đường sờ cằm, biểu tình có chút nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu nhóc mập không ăn, vậy thì đồ ăn vặt chạy đi đâu?

Ở văn phòng khi giáo viên gọi cho ba của nhóc mập, cậu nghe được rõ ràng chú ấy nói buổi sáng đã cho con trai mang đồ ăn vặt theo rồi.

Nhưng nhóc mập lại không có đồ ăn.

"Đường Đường, có vấn đề gì sao?" Lâm Diệu Ngữ tò mò hỏi.

Tô Đường nhìn thoáng qua nhóc mập ngồi trên ghế đáng thương ôm bụng, nói: "Ba của nhóc mập nói đã chuẩn bị đồ ăn vặt đầy đủ cho bạn ấy mang đến lớp rồi."

Lâm Diệu Ngữ nghe xong cũng hiểu được chuyện này có vấn đề.

"Hay là chúng ta hỏi nhóc mập thử xem?" Cô suy ngẫm một hồi nói.

Tô Đường gật đầu.

Ai biết hai người vừa hỏi, nhóc mập lại bắt đầu khổ sở khóc không ngừng.

Tô Đường vừa mệt mỏi vừa hoảng đành phải cầm tiền tiêu vặt chạy xuống lầu mua một cái bánh mì cho nó ăn.
Tô Đường ngồi trên ghế thở dài vỗ ngực không ngừng.

Tuyệt chiêu khóc cũng thật đáng sợ.

"Cảm ơn Đường Đường." Nhóc mập cắn bánh mì, thanh âm cực kì tủi thân.

"Đồ ăn vặt của cậu rốt cuộc chạy đi đâu." Lâm Diệu Ngữ tức giận, bài tập còn chưa làm mà nhóc mập này mất thời gian quá.

"Tớ, tớ..." Nhóc mập cúi đầu ấp úng không nói nên lời.

Tô Đường cùng Lâm Diệu Ngữ đều nhìn chằm chằm nó, một lòng chờ đợi đáp án.

"Rơi mất hết rồi." Nhóc mập cuối cùng cũng mở lời: "Buổi sáng cặp bị rách, cho nên toàn bộ đều rơi ra ngoài."

Lâm Diệu Ngữ nhanh tay lôi cặp sách của nhóc mập lên, quả thật nhìn thấy dưới đáy có một lỗ trống thật to.

Lâm Diệu Ngữ nhỏ tuổi nên không nghĩ nhiều, chỉ vỗ bả vai nhóc mập: "Tối nay về nhà nhớ đổi cặp mới, đừng để làm rớt nữa đó."
Nhóc mập ôm cặp liên tục gật đầu.

Tô Đường ngược lại sờ sờ cằm.

Cặp sách của nhóc mập, rõ ràng là bị dao nhỏ rạch ra.

Tô Đường cẩn thận chú ý nhóc mập, thấy làn da lộ ra ngoài vẫn như trước trắng trẻo không bị gì cũng hơi yên tâm.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba...!

Nhóc mập vẫn như trước mỗi ngày đều đói bụng, Tô Đường với Lâm Diệu Ngữ hỏi đồ ăn vặt đâu, lần nào nhóc mập cũng lấy cớ không rớt thì chính là ăn hết mất rồi, hỏi tiền tiêu vặt thì nói không mang theo.

Đừng nói Tô Đường đã là người trưởng thành, tới Lâm Diệu Ngữ còn cảm thấy kì lạ.

Tô Đường dọn xong cặp sách, quay lại nói với Lâm Diệu Ngữ đang lẩm bẩm chuyện của nhóc mập: "Cuối tuần nhóc mập ở nhà sẽ có đồ ăn, đừng lo lắng."

"Ai thèm lo lắng." Lâm Diệu Ngữ hừ hừ hai tiếng: "Tại cậu ta ảnh hưởng đến việc học của tớ."
Tô Đường buồn cười, Lâm Diệu Ngữ là một cô bé tuy mạnh miệng nhưng lại rất dễ mềm lòng.

Rõ ràng quan tâm đến mức hai ngày nay trong cặp lúc nào cũng mang thêm ít đồ ăn vặt cứu tế cho nhóc mập.

Nhưng Tô Đường cũng không vạch trần Lâm Diệu Ngữ.

Cậu vác cặp lên, vẫy tay tạm biệt Lâm Diệu Ngữ sau đó cấp tốc chạy ra cổng trường.

Tối hôm qua Đồng Thịnh Chử nói với cậu lúc tan học hắn sẽ đến đón rồi hai người cùng nhau về nhà.

Tô Đường đã lâu không đi trên con đường này cùng Đồng Thịnh Chử, khi được hắn dắt tay cậu cảm thấy vô cùng yên tâm.

Mặc dù trong thời gian này Đồng Thịnh Chử rất bận, thường xuyên mất tích bí ẩn, nhưng tình bạn giữa hai người vẫn như trước không thay đổi.

Thật ra Tô Đường có chút lo lắng, Đồng Thịnh Chử mỗi ngày đều bị ép buộc điêu khắc không được tiếp xúc với bất cứ ai, tâm tính liệu có trở nên bất ổn hay không? Có khi nào lại biến thành nhân vật phản diện lạnh lùng trong sách không? Chính vì vậy Tô Đường rất quý trọng khoảng thời gian được ở cùng Đồng Thịnh Chử, ngay cả mấy câu chuyện cứu vớt thế giới đã thật lâu không đụng đến cũng bị cậu đào lại kể.
Thái độ rất quyết tâm không cho hắn đi lệch hướng.

.....!

Sáng thứ hai, thời điểm Tô Đường kiên cường tự tỉnh dậy đã không còn nhìn thấy bóng dáng Đồng Thịnh Chử bên cạnh.

Tối hôm qua Tô Đường cố ý ngủ lại nhà Đồng Thịnh Chử vậy mà sáng nay vẫn không thấy người.

Cậu bĩu môi thầm oán trong lòng, sau đó rời giường chuẩn bị đi học.

Sáng sớm hôm nay cậu không chỉ muốn dậy sớm để chào hỏi Đồng Thịnh Chử mà còn có mục đích khác.

Rất nhanh đã rửa mặt xong, Tô Đường nhìn đồng hồ điểm sáu giờ rưỡi liền vội vàng mang cặp, xuống lầu lấy một cái bánh bao trên bếp, ra đến cổng vội vàng chào cụ Tô đang chạy bộ một tiếng rồi lập tức vọt đi.

Cậu hôm nay muốn điều tra chân tướng việc đồ ăn vặt của nhóc mập biến mất!

_________________

Đôi lời của tác giả: Hôm nay Đường Đường muốn trừ gian diệt ác~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương