V Đại Có Một Bé Chuột
-
Chương 64: Dumbledore hạ quyết tâm
Rất hiển nhiên, bộ điện ảnh này muốn không thành công cũng không được. Bởi vì một chút toan tính khiến toàn dân tham dự của Peter, hầu như tất cả mọi người đều không khỏi đóng góp chút công sức vào bộ phim này. Tỷ như ma thụ đang lay động kia, xác chết ven đường, hoặc giả là người khống chế đạo cụ bay qua màn hình, giúp diễn viên thay đổi phục trang hay hỗ trợ góc độ ánh sáng… Dù sao trong mỗi cảnh quay đều có không ít công sức đóng góp lớn nhỏ khác nhau của mọi người.
Vì vậy đại đa số học sinh đều có thể tìm được một chút công sức của mình hòa quyện trong câu chuyện đặc sắc kia
Bỏ qua một chút điểm kích động nho nhỏ này, kỹ năng diễn xuất của hai nhân vật chính, bối cảnh được pháp thuật gia trì tỉ mỉ càng thêm rộng lớn hào hùng, còn có nội dung chấn động lòng người.
Bọn họ lần lượt vì thắng lợi của Valencia mà hoan hô (Ma tộc là phía phản diện hiển nhiên bị tiêu diệt), lần lượt vì các loại hy sinh của Giles mà chấn động. Mỗi lần Giles bị người khác chỉ trích căm hận, những khán giả ngồi bên dưới lại cảm thấy thâm tâm khó chịu, chỉ hận không thể hô to, ‘Các ngươi mở to mắt ra nhìn công lao của Giles!’
Thế nhưng, một phân cảnh tranh luận trong gian mật thất tối tâm không thấy rõ mặt người đã để lộ ra chân tướng. Bọn họ không phải không hiểu, không phải nhìn được không rõ, mà là bởi vì thủ đoạn của Giles, thanh danh của Giles đều đã định ra, bọn họ nhất định phải đứng ở lập trường đối lập mới có thể bảo toàn chính mình tốt hơn, mới có thể đạt được nhiều sự ủng hộ hơn.
Thêm nữa, tuy rằng trên đầu môi bọn họ không ngừng yêu cầu thảo phạt Giles, bài xích Giles, thế nhưng người kia hiện tại không thể chết được, hắn phải vì đại lục mà làm một thanh đao vô hình. Đội quân nhân nghĩa không phải không thể thắng lợi, chỉ là cái giá phải trả kia quả thực quá lớn.
Thế nhưng sau khi đại sự thành công, Giles… phải chết. Như vậy lịch sử của đế quốc mới có thể lưu lại quang huy vĩnh cửu.
Lúc Peter viết ra đoạn này cũng đã nghiêm túc thảo luận với mọi người, vấn đề này có phải quá phức tạp đen tối, có chút không thích hợp cho bọn nhỏ ở Hogwarts xem. Bất quá Voldemort và Shiela đều kiên trì giữ lại chi tiết này, mà Severus cũng lên tiếng tán đồng.
“Dù sao cũng là do người Đức bỏ tiền ủng hộ, phim này cũng là quay cho bọn họ xem, hết thảy chi tiết đều không dễ hiểu đến mức nào, hơn nữa tư tâm của những kẻ làm khó Giles trước sau cũng phải làm cho rõ ràng. Kịch bản đã tẩy trắng Thần tộc, những thứ khác lại sạch sẽ nữa liền trở thành truyện cổ tích rồi. Đừng xem thường năng lực lý giải của mọi người.” Lại chỉ về phía Severus. “Không phải y cũng có thể hiểu được sao?”
Không cần tính toán việc Severus có tính là phù hợp tiêu chuẩn của học sinh thông thường hay không, chỉ là những lý do khác Voldemort đều nói rất có đạo lý, vì vậy Peter chỉ có thể viết trắng ra một chút.
Bất quá càng là như vậy, trái lại càng làm nổi bật lên sự tàn nhẫn của đối phương.
Mà đến thời điểm bọn họ muốn xử lý Giles, Valencia lại không chút do dự mà phản bác, thậm chí dùng cả vinh dự và danh tiếng minh quân của mình ra chi trì, khiến các khán giả một đường lo lắng đều nhịn không được lên tiếng hoan hô.
Cách một nấc thang vương tọa, hai người bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này ấm áp đến mức trong xương mọi người đều mềm nhũn cả ra.
Tiếp theo chính là sự kiện khiến người ta tuyệt vọng.
Thần dụ gây sức ép cực lớn cho mọi người, mà khi Giles nhìn về phía Valencia, khóe miệng thậm chí còn mang theo một tia cười nhợt nhạt.
Giles thật sự rất thản nhiên, hắn chỉ cần thấy được sự khó xử của ‘bạn tốt’, cùng với tất cả ọi chuyện người kia đã làm để bảo vệ mình đã đủ để thỏa mãn.So với sự thanh thản của Giles, trong phân đoạn này sự khiêu chiến kỹ thuật diễn xuất của nhân vật Valencia lại rất cao, trình độ phức tạp thậm chí so với những vai diễn đỉnh cao của Peter ở đời trước cũng có thể xếp đến những vị trí đầu.
Tình bạn giữa bọn họ là không thể tranh luận, tình yêu giữa bọn họ lại như sương giữa đêm trăng, cảm giác Peter phải xây dựng đó là, ai cũng biết bọn họ yêu nhau, thế nhưng rồi ai cũng lại không biết.
Dưới phân bậc cảm tình như vậy, một bên là đại nghĩa không thể không chọn, một bên lại là sự tồn tại quan trọng nhất trong nội tâm.
Lúc này, ống kính hiển nhiên sẽ quay đặc tả biểu tình của Valencia.
Chỉ thấy sau khi Valencia nhìn thấy nụ cười của Giles cũng cứng ngắc đáp lại bằng một nụ cười. Y không có cách dùng một biểu tình nào khác đến đối mặt với ‘bạn tốt’, khi bọn họ nhìn nhau đều là mỉm cười. Y không muốn đối phương trong những giây phút cuối cùng phải thấy nước mắt của mình, giữa bọn họ chắc chắn chỉ có hạnh phúc.
Valencia không muốn thừa nhận sự thật trước mắt, y có bao nhiêu hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, sau khi cười xong giấc mộng sẽ kết thúc, y sẽ tỉnh lại. Thế nhưng máu tươi nóng hổi đã tuôn trào, cơ thể người nọ từ từ lạnh như băng, tất cả đều là búa sắt gõ mạnh vào hy vọng của y.
Cả thế giới đều đang vỡ vụn.
Giơ kiếm, đâm thẳng, động tác nhanh nhẹn mượt mà như mây bay nước chảy, thế nhưng có ai nhìn thấy được sự cứng ngắc trên gương mặt Valencia.
Y ôm thi thể Giles vào lòng, nụ cười trên khóe miệng rốt cục biến mất, y không rơi một giọt nước mắt nào, cũng không phát ra thanh âm gì, thế nhưng tiếng kêu gào thống khổ từ trong nội tâm tựa hồ như đang quanh quẩn bên tai mọi người.
Trái tim của Valencia đã chết.
Sự tán thưởng của mọi người đối với bộ phim này ngoại trừ biểu đạt qua tiếng vỗ tay còn có một mảnh lớn tiếng khóc thút thít. Được rồi, căn cứ vào nguyên nhân đặc thù, sự thành công lớn nhất của bộ phim này chính là hành động không để ý đến thân phận hiệu trưởng của mình của Dumbledore, cảnh phim vừa kết thúc cụ liền đứng dậy rời đi.
Một câu chuyện khác biệt, bối cảnh khác biệt, đối thoại khác biệt.
Thế nhưng lập trong giống nhau, ám muội giống nhau… cũng bi kịch giống nhau.
Thậm chí ngay cả Peter cũng không biết, nụ cười y bố trí để chứng tỏ tình cảm giữa hai nhân vật chính vẫn tốt đẹp cho đến giờ khắc sau cùng chính là cọng rơm áp vỡ phòng tuyến tâm lý của Dumbledore.
Khi đó… trong trận quyết đấu chưa từng có ai chứng kiến kia…
Gellert, cũng đã cười với cụ như vậy.
Tình cảm giữa bọn họ cũng không thuần túy như Valencia và Giles, cái chết của Ariana chính là vết thương không thể khép lại giữa bọn họ. Trước trận quyết đấu định mệnh đó, bọn họ thậm chí đã có vài thập niên chưa từng gặp nhau.
Tuổi trẻ rực rỡ đã từng cùng nhau thương thảo lý tưởng, sau đó bọn họ bởi chia cách bởi hai quốc gia, hai trận doanh, để rồi… tuyệt nhiên không hề lui tới.
Thế nhưng, Gellert vẫn nở nụ cười, một nụ cười nhàn nhạt như chưa từng có những năm tháng phân ly.
Đúng vậy, Gellert sai rồi. Đến lúc hắn sai đến mức tận cùng chính mình phải đứng ra ngăn cản hắn. Thế nhưng… cũng giống như Giles vậy…
Gellert có sai, bản thân cụ lại không có sao?
Đạo lý này cụ hiểu được, thế nhưng lại không được lẫn tránh mà chỉ có thể cầm đũa phép lên quyết đấu. Thực lực hai người vốn sàn sàn như nhau, hai bên lại không muốn một hồi quyết đấu dùng mạng trao đổi.
Dumbledore cầm trên tay đũa phép thích hợp nhất với cuộc đời mình đã gắn bó từ năm 11 tuổi, Gellert lại cầm một cây đũa phép cũ kỹ bình thường chưa từng nhận chủ. Cao thấp đã định.
“Gellert… cậu tặng váy cho tớ?!”
“… … Đây là cho Ariana.”
“Chổi bay kia?”
“Là của Aberforth.”
“Quyển sách này?”
“Đó là tặng cho bác tớ.”
“Thế quà Giáng sinh của tớ đâu?”
“Lòng hiếu kỳ quá nặng từ cậu đã quấy rầy sự xuất hiện của món quà giáng sinh kia, Albus.” Gellert bất đắc dĩ hất hàm chỉ về phía bàn làm việc của mình, ở đó có một chiếc đồng hồ quả quýt đang ráp dở.
“Trong lòng anh chỉ có hắn, chỉ có nghiên cứu, thanh danh và thành tựu của anh. Anh rốt cục xem cái nhà này của chúng ta là gì, có quan tâm đến Ariana hay không?!!”
“Không phải.”
“Tôi không muốn nghe anh giải thích.”
“Dừng tay! Aberforth.”
“Lại là mày, mày có tư cách gì đến dạy dỗ tao.”
… …
“Không… Ariana!”
“Hẹn gặp lại, Albus.”
“Ừ.”
“Tôi thua.”
“Gellert…”
“Hãy giữ cây đũa phép này.”
“Không.”
“Kính nhờ.”
“Được.”
–
“Albus, thầy làm sao vậy?” Sau khi McGonagall thay Dumbledore xử lý xong tất cả mọi chuyện sau đó liền đến phòng hiệu trưởng. Cũng may là hiện tại mọi người đều đang chìm trong kích động, không ai chú ý đến sự thất thố của Dumbledore.
“Không có gì, Minerva. Tôi chỉ là nhớ đến vài chuyện quan trọng.”
Tuy rằng giáo sư McGonagall cũng phát hiện tình trạng hiện giờ của Dumbledore rất không đúng, bất quá hình tượng của đối phương trong lòng bà đã quá mạnh mẽ, trong quan điểm của thuộc hạ đã theo vị phù thủy trắng này lâu nhất thì ‘Không có chuyện gì Dumbledore không giải quyết được’. Huống chi, mỗi người đều có bí mật riêng của mình.
“Không quản thầy có tâm tình gì, chỉ là trách nhiệm của hiệu trưởng thầy vẫn nên thực hiện hoàn tất.” Trong lòng McGonagall đã có chút lý giải tình huống của Dumbledore, bà chỉ lấy ra mấy tấm da dê nhờ Dumbledore ký tên.
“Lúc này còn có việc gì?” Học kỳ đều đã kết thúc, nếu có việc cũng chỉ là cúp nhà mà thôi. Bởi vì có sự tồn tại của Peter, nếu như sân khấu kịch và điện ảnh đều có thể mang ra cộng điểm, như vậy cúp nhà trong suốt bảy năm này căn bản là do Hufflepuff bao hết. Thế nhưng ngay từ đầu Peter đã biểu thị, đây là kết quả nỗ lực của toàn thể học sinh. Vì vậy sân khấu kịch và điện ảnh không dùng đến thêm điểm, thế nên năm ngoái là do Slytherin nhận cúp, năm nay nếu không có gì bất ngờ xảy ra liền đến lượt Gryffindor. Cuộc thi Quidditch thật sự chính là điểm cộng lớn nhất trong năm, mà năm nay đội Quidditch của Gryffindor lại có một ngôi sao mới sáng chói —— James Potter.
Theo tình huống mà nói, tuy rằng phương thức theo đuổi bạn gái của đứa trẻ này có chút ngốc nghếch, thế nhưng thiên phú bay lượn của cậu ta tuyệt đối có thể được lịch sử ghi nhận.
“Tôi cũng vốn cho rằng chuyện này không quá quan trọng, đáng tiếc đứa trẻ Peter này luôn có những suy nghĩ ngoài dự định. Trò ấy đã đưa cho tôi vài phần… hợp đồng quyền sử dụng hình ảnh.”
“… …” Đây lại là chuyện gì?
Tuy rằng Dumbledore không hiểu, thế nhưng hợp đồng lại để trước mặt ông, chỉ cần nhìn một chút là được.
Trên thực tế đây chính là vấn đề tuổi tác của một diễn viên.
《 Giới 》 là sân khấu kịch, có chút chi tiết không cần cẩn thận như vậy, nếu như chiều cao của bọn trẻ đạt yêu cầu, có đôi khi không cần thuốc tăng tuổi, chỉ cần dán râu mép vào là được rồi. Mà mấy thứ như râu giả, tóc giả, lông mi giả… Peter ở giới Muggle chỉ cần vươn tay là có thể mang về cả núi, tiền liền không thành vấn đề.
Thế nhưng 《Cứu thế 》 lại là phim điện ảnh. Ngẫm lại xem, trên màn ảnh rộng 300cm2 phóng to gương mặt của diễn viên, làn da nhẵn nhụi trẻ trung kia không phải chỉ cần dùng râu mép là có thể che đậy.
Cái gì? Hóa trang đặc biệt? Ngươi đùa sao, chỗ này là giới phù thủy..
Bất quá dưới sự cố vấn từ nọc đọc được phun ra điên cuồng của Severus, Peter cũng hiểu được, thuốc tăng tuổi là không có vấn đề, thế nhưng nếu như dùng quá nhiều thì đối với thân thể vẫn là có hại.
Tỷ như, thiếu niên mười ba tuổi như y muốn trở thành hai mươi ba mươi tuổi không phải vấn đề lớn.
Thế nhưng nếu muốn thành sáu mươi tuổi thì sao? Đó chính là có chút vượt quá. Hơn nữa giới phù thủy phổ biến rất lâu già, ngươi muốn gương mặt có chút tuổi tác còn phải cộng thêm vài mươi năm.
Như vậy thuốc đa dịch liền trở thành lựa chọn lý tưởng.
Mọi người đều viết thư về nhà xin ảnh chụp của trưởng bối để Peter chọn. Gương mặt của trưởng bối nhà ai có vẻ ăn ảnh liền viết thư về nhà xin tóc.
May là những vai diễn cần diễn viên có tuổi cũng không nhiều, Peter rất biết khống chế kịch bản để các vai diễn đều nằm trong độ tuổi trẻ trung. Thế nhưng bởi vì những vấn đề khó lường như vậy, vấn đề quyền hình ảnh nhất định phải lo lắng, đây là vấn đề ở thế giới Muggle tuyệt đối không xảy ra.
Chỉ là… ngươi dùng gương mặt của người khác đến đóng phim, ít nhiều cũng phải trả phí hình ảnh.
Thế nhưng nếu dựa theo mục tiêu vĩ đại sau này của Peter mà xem, chuyện này thực sự phải làm cho rõ ràng. Tuy rằng Peter nhớ ra có chút hơi chậm, thế nhưng may là những nhân vật được mượn mặt đều là người thân của học sinh Hogwarts, muốn giải quyết cũng không khó khăn.
Dumbledore hoàn toàn không biết mục tiêu của Peter, đơn thuần cho rằng đứa trẻ này làm thế chỉ vì tránh đi một chút tranh cãi. Dù sao diễn viên lên sân khấu cũng không chắc chắn là thân nhân của người được mượn hình ảnh. Thế nên Peter liền đệ đơn lên hiệu trưởng xin quyền, đồng thời còn công khai tiền thù lao, chỉ cần đối phương ký tên là được. Tuy rằng trên mặt pháp luật mà nói vẫn còn khuất tất (vì chưa có những điều khoản tương quan), thế nhưng ít nhất vẫn đã có văn bản đồng ý của hiệu trưởng.
“Chuyện này tôi sẽ xem lại. Minerva, còn có chuyện gì sao?”
“Còn có Sirius Black.” Nhắc đến chuyện này tâm trạng của giáo sư McGonagall cũng tốt hơn một chút. “Đứa trẻ này, cư nhiên tự mình học xong Animagus, thực sự quá nguy hiểm rồi.”
Lo lắng là thật, tức giận cũng là thật. Thế nhưng có học sinh có thể đạt được thành tích vượt trội trong môn học mình giảng dạy, giáo sư McGonagall cũng thật lòng vô cùng cao hứng.
“Ha hả, không ngờ tới mà, hóa ra trong nhóm học sinh len lén học Animagus lại còn có một Black.”
Animagus được xem như đẳng cấp ứng dụng cao nhất của thuật biến hình, là trình độ được rất nhiều học sinh hướng đến. Thế nhưng trước giờ bởi vì sự táo bạo và khả năng làm liều của mình, thiên phú từ các học sinh Gryffindor vẫn là đáng ghi nhận nhất.
Theo như pháp luật, nếu như được giáo sư hướng dẫn, sau khi bọn họ biến hình thành công nhất định phải đăng ký với bộ pháp thuật, chỉ là nếu làm như vậy thì không còn thú vị gì rồi.
Thế nên từ trước đến giờ có rất nhiều học sinh đã lén lút học tập, dẫn đến các loại sự cố khác nhau, cơ hồ vài năm lại xuất hiện sự kiện này một lần. Chỉ bất quá mỗi lần sau khi có người thất bại, nhìn thấy bộ dạng nửa người nửa thú trong thời gian khắc phục của bạn học, có rất nhiều học sinh vốn đang xúc động muốn thử nghiệm đều kịp dừng cương trước vực. Vì vậy loại chuyện này thật ra cũng là có chút tính chất chu kỳ.
Có thể đoán được, sự thành công của Sirius sẽ nhất lên một cao trào như thế nào. Giáo sư chính là một công việc mâu thuẫn như vậy, bởi vì sự ‘mạo hiểm’ của bọn trẻ mà cảm thấy đau đầu, lại vì sự ‘thành công’ của bọn họ mà vui mừng khôn xiết.
“Trong kỳ nghỉ hè này chứng thực Animagus phải hoàn thành cho xong. Chỉ là hiệu xuất của bộ pháp thuật…”
“Minerva.” Dumbledore đương nhiên hiểu được ý tứ của bà, trên thực tế loại chuyện này để Dumbledore đi là thích hợp nhất. Cũng chỉ có ông mới có thể đồng thời trấn áp được Bộ pháp thuật và giới học thuật để nhanh chóng nhận được chứng nhận. Bởi vì chuyện này nếu như để giáo sư McGonagall làm, khó tránh khỏi tình trạng học sinh bị gọi đến nhiều lần không ngừng thực hiện các bài kiểm tra nặng nề mới coi như có thể hợp cách. “Chuyện này phải nhờ cô rồi.”
“Thầy phải ra ngoài?”
“… Không, Ừ… là. Đại khái…”
“Albus?” McGonagall không dám tin nhìn Dumbledore, đây là lần đầu tiên bà thấy đối phương phân vân ấp úng như vậy.
Dumbledore tháo mắt kính xuống nhẹ nhàng lau chùi, khi người ta không nhìn rõ sự vật xung quanh cũng sẽ theo bản năng cho rằng hiện tại không ai nhìn mình…
Thời gian cứ như vậy chậm chạp trôi đi, McGonagall vừa lo lắng vừa kiên định chờ đợi câu trả lời của thủ trưởng đồng thời cũng là bạn tốt của mình. Có lẽ bà vẫn chỉ nhận được một câu ‘Không có gì’, thế nhưng bà cảm thấy giờ khắc này mình vẫn nên chờ đợi… hoặc là nói theo cách khác, ép buộc Dumbledore đưa ra câu trả lời.
” Minerva… chuyện trong kỳ nghỉ này phải nhờ cô rồi.”
“Được.”
“Tôi phải đi xa một chuyến.” Dumbledore đeo cặp mắt kính đã được lau đến sáng bóng lên mặt lần nữa, biểu tình cũng là thả lỏng hiếm thấy.
“Việc trong trường học cứ giao cho tôi đi.” Biểu tình của giáo sư McGonagall cũng nhẹ nhàng hơn.
“A, được rồi. Cô cảm thấy…” Gương mặt của Dumbledore có hơi đỏ lên. Ai da, muốn hỏi thăm cấp dưới trẻ tuổi hơn mình loại chuyện thế này, thật sự có chút…
“Cô cảm thấy tôi mặc cái áo chùng ba màu tím vàng đỏ chen lẫn kia có đẹp mắt không?” Đó là cái áo chùng cụ thích nhất.
“… …”
“Hay là cái màu cà phê phối xanh biếc kia tương đối trang trọng.” Lần trước khi gặp nhau người kia ăn mặc rất trang trọng, bất quá hiện tại nếu ăn mặc như vậy… có phải quá nghiêm túc rồi không… không tốt cho giao lưu.
“… …”
“Tuy rằng cá nhân tôi cho rằng cái màu lam phối cam vàng có vẻ trẻ trung hơn một chút.”
“… …”
” Minerva?”
“Tôi còn có việc, phải đi trước.”
Vì vậy đại đa số học sinh đều có thể tìm được một chút công sức của mình hòa quyện trong câu chuyện đặc sắc kia
Bỏ qua một chút điểm kích động nho nhỏ này, kỹ năng diễn xuất của hai nhân vật chính, bối cảnh được pháp thuật gia trì tỉ mỉ càng thêm rộng lớn hào hùng, còn có nội dung chấn động lòng người.
Bọn họ lần lượt vì thắng lợi của Valencia mà hoan hô (Ma tộc là phía phản diện hiển nhiên bị tiêu diệt), lần lượt vì các loại hy sinh của Giles mà chấn động. Mỗi lần Giles bị người khác chỉ trích căm hận, những khán giả ngồi bên dưới lại cảm thấy thâm tâm khó chịu, chỉ hận không thể hô to, ‘Các ngươi mở to mắt ra nhìn công lao của Giles!’
Thế nhưng, một phân cảnh tranh luận trong gian mật thất tối tâm không thấy rõ mặt người đã để lộ ra chân tướng. Bọn họ không phải không hiểu, không phải nhìn được không rõ, mà là bởi vì thủ đoạn của Giles, thanh danh của Giles đều đã định ra, bọn họ nhất định phải đứng ở lập trường đối lập mới có thể bảo toàn chính mình tốt hơn, mới có thể đạt được nhiều sự ủng hộ hơn.
Thêm nữa, tuy rằng trên đầu môi bọn họ không ngừng yêu cầu thảo phạt Giles, bài xích Giles, thế nhưng người kia hiện tại không thể chết được, hắn phải vì đại lục mà làm một thanh đao vô hình. Đội quân nhân nghĩa không phải không thể thắng lợi, chỉ là cái giá phải trả kia quả thực quá lớn.
Thế nhưng sau khi đại sự thành công, Giles… phải chết. Như vậy lịch sử của đế quốc mới có thể lưu lại quang huy vĩnh cửu.
Lúc Peter viết ra đoạn này cũng đã nghiêm túc thảo luận với mọi người, vấn đề này có phải quá phức tạp đen tối, có chút không thích hợp cho bọn nhỏ ở Hogwarts xem. Bất quá Voldemort và Shiela đều kiên trì giữ lại chi tiết này, mà Severus cũng lên tiếng tán đồng.
“Dù sao cũng là do người Đức bỏ tiền ủng hộ, phim này cũng là quay cho bọn họ xem, hết thảy chi tiết đều không dễ hiểu đến mức nào, hơn nữa tư tâm của những kẻ làm khó Giles trước sau cũng phải làm cho rõ ràng. Kịch bản đã tẩy trắng Thần tộc, những thứ khác lại sạch sẽ nữa liền trở thành truyện cổ tích rồi. Đừng xem thường năng lực lý giải của mọi người.” Lại chỉ về phía Severus. “Không phải y cũng có thể hiểu được sao?”
Không cần tính toán việc Severus có tính là phù hợp tiêu chuẩn của học sinh thông thường hay không, chỉ là những lý do khác Voldemort đều nói rất có đạo lý, vì vậy Peter chỉ có thể viết trắng ra một chút.
Bất quá càng là như vậy, trái lại càng làm nổi bật lên sự tàn nhẫn của đối phương.
Mà đến thời điểm bọn họ muốn xử lý Giles, Valencia lại không chút do dự mà phản bác, thậm chí dùng cả vinh dự và danh tiếng minh quân của mình ra chi trì, khiến các khán giả một đường lo lắng đều nhịn không được lên tiếng hoan hô.
Cách một nấc thang vương tọa, hai người bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này ấm áp đến mức trong xương mọi người đều mềm nhũn cả ra.
Tiếp theo chính là sự kiện khiến người ta tuyệt vọng.
Thần dụ gây sức ép cực lớn cho mọi người, mà khi Giles nhìn về phía Valencia, khóe miệng thậm chí còn mang theo một tia cười nhợt nhạt.
Giles thật sự rất thản nhiên, hắn chỉ cần thấy được sự khó xử của ‘bạn tốt’, cùng với tất cả ọi chuyện người kia đã làm để bảo vệ mình đã đủ để thỏa mãn.So với sự thanh thản của Giles, trong phân đoạn này sự khiêu chiến kỹ thuật diễn xuất của nhân vật Valencia lại rất cao, trình độ phức tạp thậm chí so với những vai diễn đỉnh cao của Peter ở đời trước cũng có thể xếp đến những vị trí đầu.
Tình bạn giữa bọn họ là không thể tranh luận, tình yêu giữa bọn họ lại như sương giữa đêm trăng, cảm giác Peter phải xây dựng đó là, ai cũng biết bọn họ yêu nhau, thế nhưng rồi ai cũng lại không biết.
Dưới phân bậc cảm tình như vậy, một bên là đại nghĩa không thể không chọn, một bên lại là sự tồn tại quan trọng nhất trong nội tâm.
Lúc này, ống kính hiển nhiên sẽ quay đặc tả biểu tình của Valencia.
Chỉ thấy sau khi Valencia nhìn thấy nụ cười của Giles cũng cứng ngắc đáp lại bằng một nụ cười. Y không có cách dùng một biểu tình nào khác đến đối mặt với ‘bạn tốt’, khi bọn họ nhìn nhau đều là mỉm cười. Y không muốn đối phương trong những giây phút cuối cùng phải thấy nước mắt của mình, giữa bọn họ chắc chắn chỉ có hạnh phúc.
Valencia không muốn thừa nhận sự thật trước mắt, y có bao nhiêu hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, sau khi cười xong giấc mộng sẽ kết thúc, y sẽ tỉnh lại. Thế nhưng máu tươi nóng hổi đã tuôn trào, cơ thể người nọ từ từ lạnh như băng, tất cả đều là búa sắt gõ mạnh vào hy vọng của y.
Cả thế giới đều đang vỡ vụn.
Giơ kiếm, đâm thẳng, động tác nhanh nhẹn mượt mà như mây bay nước chảy, thế nhưng có ai nhìn thấy được sự cứng ngắc trên gương mặt Valencia.
Y ôm thi thể Giles vào lòng, nụ cười trên khóe miệng rốt cục biến mất, y không rơi một giọt nước mắt nào, cũng không phát ra thanh âm gì, thế nhưng tiếng kêu gào thống khổ từ trong nội tâm tựa hồ như đang quanh quẩn bên tai mọi người.
Trái tim của Valencia đã chết.
Sự tán thưởng của mọi người đối với bộ phim này ngoại trừ biểu đạt qua tiếng vỗ tay còn có một mảnh lớn tiếng khóc thút thít. Được rồi, căn cứ vào nguyên nhân đặc thù, sự thành công lớn nhất của bộ phim này chính là hành động không để ý đến thân phận hiệu trưởng của mình của Dumbledore, cảnh phim vừa kết thúc cụ liền đứng dậy rời đi.
Một câu chuyện khác biệt, bối cảnh khác biệt, đối thoại khác biệt.
Thế nhưng lập trong giống nhau, ám muội giống nhau… cũng bi kịch giống nhau.
Thậm chí ngay cả Peter cũng không biết, nụ cười y bố trí để chứng tỏ tình cảm giữa hai nhân vật chính vẫn tốt đẹp cho đến giờ khắc sau cùng chính là cọng rơm áp vỡ phòng tuyến tâm lý của Dumbledore.
Khi đó… trong trận quyết đấu chưa từng có ai chứng kiến kia…
Gellert, cũng đã cười với cụ như vậy.
Tình cảm giữa bọn họ cũng không thuần túy như Valencia và Giles, cái chết của Ariana chính là vết thương không thể khép lại giữa bọn họ. Trước trận quyết đấu định mệnh đó, bọn họ thậm chí đã có vài thập niên chưa từng gặp nhau.
Tuổi trẻ rực rỡ đã từng cùng nhau thương thảo lý tưởng, sau đó bọn họ bởi chia cách bởi hai quốc gia, hai trận doanh, để rồi… tuyệt nhiên không hề lui tới.
Thế nhưng, Gellert vẫn nở nụ cười, một nụ cười nhàn nhạt như chưa từng có những năm tháng phân ly.
Đúng vậy, Gellert sai rồi. Đến lúc hắn sai đến mức tận cùng chính mình phải đứng ra ngăn cản hắn. Thế nhưng… cũng giống như Giles vậy…
Gellert có sai, bản thân cụ lại không có sao?
Đạo lý này cụ hiểu được, thế nhưng lại không được lẫn tránh mà chỉ có thể cầm đũa phép lên quyết đấu. Thực lực hai người vốn sàn sàn như nhau, hai bên lại không muốn một hồi quyết đấu dùng mạng trao đổi.
Dumbledore cầm trên tay đũa phép thích hợp nhất với cuộc đời mình đã gắn bó từ năm 11 tuổi, Gellert lại cầm một cây đũa phép cũ kỹ bình thường chưa từng nhận chủ. Cao thấp đã định.
“Gellert… cậu tặng váy cho tớ?!”
“… … Đây là cho Ariana.”
“Chổi bay kia?”
“Là của Aberforth.”
“Quyển sách này?”
“Đó là tặng cho bác tớ.”
“Thế quà Giáng sinh của tớ đâu?”
“Lòng hiếu kỳ quá nặng từ cậu đã quấy rầy sự xuất hiện của món quà giáng sinh kia, Albus.” Gellert bất đắc dĩ hất hàm chỉ về phía bàn làm việc của mình, ở đó có một chiếc đồng hồ quả quýt đang ráp dở.
“Trong lòng anh chỉ có hắn, chỉ có nghiên cứu, thanh danh và thành tựu của anh. Anh rốt cục xem cái nhà này của chúng ta là gì, có quan tâm đến Ariana hay không?!!”
“Không phải.”
“Tôi không muốn nghe anh giải thích.”
“Dừng tay! Aberforth.”
“Lại là mày, mày có tư cách gì đến dạy dỗ tao.”
… …
“Không… Ariana!”
“Hẹn gặp lại, Albus.”
“Ừ.”
“Tôi thua.”
“Gellert…”
“Hãy giữ cây đũa phép này.”
“Không.”
“Kính nhờ.”
“Được.”
–
“Albus, thầy làm sao vậy?” Sau khi McGonagall thay Dumbledore xử lý xong tất cả mọi chuyện sau đó liền đến phòng hiệu trưởng. Cũng may là hiện tại mọi người đều đang chìm trong kích động, không ai chú ý đến sự thất thố của Dumbledore.
“Không có gì, Minerva. Tôi chỉ là nhớ đến vài chuyện quan trọng.”
Tuy rằng giáo sư McGonagall cũng phát hiện tình trạng hiện giờ của Dumbledore rất không đúng, bất quá hình tượng của đối phương trong lòng bà đã quá mạnh mẽ, trong quan điểm của thuộc hạ đã theo vị phù thủy trắng này lâu nhất thì ‘Không có chuyện gì Dumbledore không giải quyết được’. Huống chi, mỗi người đều có bí mật riêng của mình.
“Không quản thầy có tâm tình gì, chỉ là trách nhiệm của hiệu trưởng thầy vẫn nên thực hiện hoàn tất.” Trong lòng McGonagall đã có chút lý giải tình huống của Dumbledore, bà chỉ lấy ra mấy tấm da dê nhờ Dumbledore ký tên.
“Lúc này còn có việc gì?” Học kỳ đều đã kết thúc, nếu có việc cũng chỉ là cúp nhà mà thôi. Bởi vì có sự tồn tại của Peter, nếu như sân khấu kịch và điện ảnh đều có thể mang ra cộng điểm, như vậy cúp nhà trong suốt bảy năm này căn bản là do Hufflepuff bao hết. Thế nhưng ngay từ đầu Peter đã biểu thị, đây là kết quả nỗ lực của toàn thể học sinh. Vì vậy sân khấu kịch và điện ảnh không dùng đến thêm điểm, thế nên năm ngoái là do Slytherin nhận cúp, năm nay nếu không có gì bất ngờ xảy ra liền đến lượt Gryffindor. Cuộc thi Quidditch thật sự chính là điểm cộng lớn nhất trong năm, mà năm nay đội Quidditch của Gryffindor lại có một ngôi sao mới sáng chói —— James Potter.
Theo tình huống mà nói, tuy rằng phương thức theo đuổi bạn gái của đứa trẻ này có chút ngốc nghếch, thế nhưng thiên phú bay lượn của cậu ta tuyệt đối có thể được lịch sử ghi nhận.
“Tôi cũng vốn cho rằng chuyện này không quá quan trọng, đáng tiếc đứa trẻ Peter này luôn có những suy nghĩ ngoài dự định. Trò ấy đã đưa cho tôi vài phần… hợp đồng quyền sử dụng hình ảnh.”
“… …” Đây lại là chuyện gì?
Tuy rằng Dumbledore không hiểu, thế nhưng hợp đồng lại để trước mặt ông, chỉ cần nhìn một chút là được.
Trên thực tế đây chính là vấn đề tuổi tác của một diễn viên.
《 Giới 》 là sân khấu kịch, có chút chi tiết không cần cẩn thận như vậy, nếu như chiều cao của bọn trẻ đạt yêu cầu, có đôi khi không cần thuốc tăng tuổi, chỉ cần dán râu mép vào là được rồi. Mà mấy thứ như râu giả, tóc giả, lông mi giả… Peter ở giới Muggle chỉ cần vươn tay là có thể mang về cả núi, tiền liền không thành vấn đề.
Thế nhưng 《Cứu thế 》 lại là phim điện ảnh. Ngẫm lại xem, trên màn ảnh rộng 300cm2 phóng to gương mặt của diễn viên, làn da nhẵn nhụi trẻ trung kia không phải chỉ cần dùng râu mép là có thể che đậy.
Cái gì? Hóa trang đặc biệt? Ngươi đùa sao, chỗ này là giới phù thủy..
Bất quá dưới sự cố vấn từ nọc đọc được phun ra điên cuồng của Severus, Peter cũng hiểu được, thuốc tăng tuổi là không có vấn đề, thế nhưng nếu như dùng quá nhiều thì đối với thân thể vẫn là có hại.
Tỷ như, thiếu niên mười ba tuổi như y muốn trở thành hai mươi ba mươi tuổi không phải vấn đề lớn.
Thế nhưng nếu muốn thành sáu mươi tuổi thì sao? Đó chính là có chút vượt quá. Hơn nữa giới phù thủy phổ biến rất lâu già, ngươi muốn gương mặt có chút tuổi tác còn phải cộng thêm vài mươi năm.
Như vậy thuốc đa dịch liền trở thành lựa chọn lý tưởng.
Mọi người đều viết thư về nhà xin ảnh chụp của trưởng bối để Peter chọn. Gương mặt của trưởng bối nhà ai có vẻ ăn ảnh liền viết thư về nhà xin tóc.
May là những vai diễn cần diễn viên có tuổi cũng không nhiều, Peter rất biết khống chế kịch bản để các vai diễn đều nằm trong độ tuổi trẻ trung. Thế nhưng bởi vì những vấn đề khó lường như vậy, vấn đề quyền hình ảnh nhất định phải lo lắng, đây là vấn đề ở thế giới Muggle tuyệt đối không xảy ra.
Chỉ là… ngươi dùng gương mặt của người khác đến đóng phim, ít nhiều cũng phải trả phí hình ảnh.
Thế nhưng nếu dựa theo mục tiêu vĩ đại sau này của Peter mà xem, chuyện này thực sự phải làm cho rõ ràng. Tuy rằng Peter nhớ ra có chút hơi chậm, thế nhưng may là những nhân vật được mượn mặt đều là người thân của học sinh Hogwarts, muốn giải quyết cũng không khó khăn.
Dumbledore hoàn toàn không biết mục tiêu của Peter, đơn thuần cho rằng đứa trẻ này làm thế chỉ vì tránh đi một chút tranh cãi. Dù sao diễn viên lên sân khấu cũng không chắc chắn là thân nhân của người được mượn hình ảnh. Thế nên Peter liền đệ đơn lên hiệu trưởng xin quyền, đồng thời còn công khai tiền thù lao, chỉ cần đối phương ký tên là được. Tuy rằng trên mặt pháp luật mà nói vẫn còn khuất tất (vì chưa có những điều khoản tương quan), thế nhưng ít nhất vẫn đã có văn bản đồng ý của hiệu trưởng.
“Chuyện này tôi sẽ xem lại. Minerva, còn có chuyện gì sao?”
“Còn có Sirius Black.” Nhắc đến chuyện này tâm trạng của giáo sư McGonagall cũng tốt hơn một chút. “Đứa trẻ này, cư nhiên tự mình học xong Animagus, thực sự quá nguy hiểm rồi.”
Lo lắng là thật, tức giận cũng là thật. Thế nhưng có học sinh có thể đạt được thành tích vượt trội trong môn học mình giảng dạy, giáo sư McGonagall cũng thật lòng vô cùng cao hứng.
“Ha hả, không ngờ tới mà, hóa ra trong nhóm học sinh len lén học Animagus lại còn có một Black.”
Animagus được xem như đẳng cấp ứng dụng cao nhất của thuật biến hình, là trình độ được rất nhiều học sinh hướng đến. Thế nhưng trước giờ bởi vì sự táo bạo và khả năng làm liều của mình, thiên phú từ các học sinh Gryffindor vẫn là đáng ghi nhận nhất.
Theo như pháp luật, nếu như được giáo sư hướng dẫn, sau khi bọn họ biến hình thành công nhất định phải đăng ký với bộ pháp thuật, chỉ là nếu làm như vậy thì không còn thú vị gì rồi.
Thế nên từ trước đến giờ có rất nhiều học sinh đã lén lút học tập, dẫn đến các loại sự cố khác nhau, cơ hồ vài năm lại xuất hiện sự kiện này một lần. Chỉ bất quá mỗi lần sau khi có người thất bại, nhìn thấy bộ dạng nửa người nửa thú trong thời gian khắc phục của bạn học, có rất nhiều học sinh vốn đang xúc động muốn thử nghiệm đều kịp dừng cương trước vực. Vì vậy loại chuyện này thật ra cũng là có chút tính chất chu kỳ.
Có thể đoán được, sự thành công của Sirius sẽ nhất lên một cao trào như thế nào. Giáo sư chính là một công việc mâu thuẫn như vậy, bởi vì sự ‘mạo hiểm’ của bọn trẻ mà cảm thấy đau đầu, lại vì sự ‘thành công’ của bọn họ mà vui mừng khôn xiết.
“Trong kỳ nghỉ hè này chứng thực Animagus phải hoàn thành cho xong. Chỉ là hiệu xuất của bộ pháp thuật…”
“Minerva.” Dumbledore đương nhiên hiểu được ý tứ của bà, trên thực tế loại chuyện này để Dumbledore đi là thích hợp nhất. Cũng chỉ có ông mới có thể đồng thời trấn áp được Bộ pháp thuật và giới học thuật để nhanh chóng nhận được chứng nhận. Bởi vì chuyện này nếu như để giáo sư McGonagall làm, khó tránh khỏi tình trạng học sinh bị gọi đến nhiều lần không ngừng thực hiện các bài kiểm tra nặng nề mới coi như có thể hợp cách. “Chuyện này phải nhờ cô rồi.”
“Thầy phải ra ngoài?”
“… Không, Ừ… là. Đại khái…”
“Albus?” McGonagall không dám tin nhìn Dumbledore, đây là lần đầu tiên bà thấy đối phương phân vân ấp úng như vậy.
Dumbledore tháo mắt kính xuống nhẹ nhàng lau chùi, khi người ta không nhìn rõ sự vật xung quanh cũng sẽ theo bản năng cho rằng hiện tại không ai nhìn mình…
Thời gian cứ như vậy chậm chạp trôi đi, McGonagall vừa lo lắng vừa kiên định chờ đợi câu trả lời của thủ trưởng đồng thời cũng là bạn tốt của mình. Có lẽ bà vẫn chỉ nhận được một câu ‘Không có gì’, thế nhưng bà cảm thấy giờ khắc này mình vẫn nên chờ đợi… hoặc là nói theo cách khác, ép buộc Dumbledore đưa ra câu trả lời.
” Minerva… chuyện trong kỳ nghỉ này phải nhờ cô rồi.”
“Được.”
“Tôi phải đi xa một chuyến.” Dumbledore đeo cặp mắt kính đã được lau đến sáng bóng lên mặt lần nữa, biểu tình cũng là thả lỏng hiếm thấy.
“Việc trong trường học cứ giao cho tôi đi.” Biểu tình của giáo sư McGonagall cũng nhẹ nhàng hơn.
“A, được rồi. Cô cảm thấy…” Gương mặt của Dumbledore có hơi đỏ lên. Ai da, muốn hỏi thăm cấp dưới trẻ tuổi hơn mình loại chuyện thế này, thật sự có chút…
“Cô cảm thấy tôi mặc cái áo chùng ba màu tím vàng đỏ chen lẫn kia có đẹp mắt không?” Đó là cái áo chùng cụ thích nhất.
“… …”
“Hay là cái màu cà phê phối xanh biếc kia tương đối trang trọng.” Lần trước khi gặp nhau người kia ăn mặc rất trang trọng, bất quá hiện tại nếu ăn mặc như vậy… có phải quá nghiêm túc rồi không… không tốt cho giao lưu.
“… …”
“Tuy rằng cá nhân tôi cho rằng cái màu lam phối cam vàng có vẻ trẻ trung hơn một chút.”
“… …”
” Minerva?”
“Tôi còn có việc, phải đi trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook