Uyển Vân
-
Chương 29: Trừng trị loạn đảng
Nửa canh giờ trước, với
sự xuất hiện của Nguyệt Minh cùng Nguyệt Dạ, Trang Thiên Nhật đã bị bắt sống,
tất cả đồng đảng của hắn một toán thì bị giết, những kẻ còn lại cũng đều đã bị
bắt, có thể nói kế hoạch lần này của Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ vô cùng thuận lợi.
“ Hiên Viên Vũ, thì ra ngươi đã tính trước hết thảy, ta thật sự đã bị ngươi lừa ” giờ phút này Trang Thiên Nhật hiện đang bị trói trong đại lao phủ nha Tông Châu,
“ Trang Thiên Nhật, có trách thì trách ngươi quá chủ quan mà thôi ” Hiên Viên Vũ cười lạnh đáp lời.
“ Hơn nữa, ngươi đáng lý ra không nên đánh chủ ý lên người nữ nhân của ta ” khi nói đến đây, trong giọng nói Hiên Viên Vũ tràn ngập sát ý, hoàn toàn không hề có một tia tình cảm.
“ Hừ, ta đã rơi vào tay ngươi, ngươi muốn chém muốn giết tùy ngươi ” Trang Thiên Nhật hừ lạnh tỏ vẻ không quan tâm.
“ Chém, giết. Nếu là lúc trước ta có thể để cho ngươi như vậy mà rời đi nhân thế. Nhưng mà kể từ lúc ngươi có ý định tổn thương đến nữ nhân của ta, thì người đã mất đi tư cách đó rồi ” Hiên Viên Vũ cười khẩy khinh thường, sau đó phất tay ra hiệu.
Phía sau hai hắc y tiến đến, khuân theo một cái hòm, đến trước mặt Trang Thiên Nhật thì đặt xuống, sau đó mở ra, cảnh tượng bên trong hòm nếu người yếu tim nhìn vào chắc hẳn sẽ té xỉu. Vì bên trong đó tất cả đều là xà, đủ loại xà nhiều màu sắc, kích cỡ khác nhau.
Nhưng có một điều chắc chắn là chúng đều là xà có chứa kịch độc, nếu không phải trên mặt còn bị ngắn cách bởi một lớp dược vật khống xà, thì e rằng chúng đã bò ra khắp đại lao.
“ Trang Thiên Nhật, hôm nay bổn vương sẽ để cho ngươi nếm thử tư vị thế nào là ‘xà quật’, để ngươi nhớ kỷ, nếu có kiếp sau, tuyệt đừng nên đánh chủ ý đến nữ nhân của bổn vương ” Hiên Viên Vũ vẻ mặt âm trầm cười lạnh.
Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị nghe xong hiểu ý, ngay lập tức tiến đến cởi trói, sau đó đem Trang Thiên Nhật ném vào trong hòm.
“ AAA ” giờ phút này trong đại lao chỉ là tiếng la thảm thiết của Trang Thiên Nhật, khi hắn còn chưa kịp phản ứng gì trước lời nói của Hiên Viên Vũ thì đã bị ném vào giữa bầy xà, đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì xà đã ở trên người hắn loạn cắn, Trang Thiên Nhật giờ phút này rốt cuộc không thể nói lời nào được nữa, vì miệng của hắn đã bị một con độc xà thừa lúc hắn la lên, mà chui vào trong.
Chẳng bao lâu trên người Trang Thiên Nhật chỉ còn lại một mãnh máu me đầm đìa, xà không chỉ ở bên ngoài, mà những con đã chui vào trong người hắn, vì tìm đường ra, mà đục khoét khắp người hắn.
Cảnh tượng này khiến cho đám thuộc hạ của Trang Thiên Nhật đang bị giam trong đại lao không khỏi sợ hãi đến nổi xanh cả mặt, đặc biệt là Lạc Mẫn Diệu, nàng thật không ngờ Hiên Viên Vũ nhìn bề ngoài như thư sinh nho nhã, nhưng ẩn nấp đằng sau bộ mặt đó lại là một kẻ máu lạnh thị huyết đến vậy.
Nhưng họ lại không hề biết, giờ đây Hiên Viên Vũ trong mắt họ mới chân chính là kẻ năm đó dẫn đầu ám vệ đánh lui kỵ binh Thác Ngân, là Tứ vương gia của Nguyên Niên quốc, là người đứng đầu của ‘Huyết Vệ Ảnh Đoàn’.
Đây mới thật là bản chất của y, nếu bình thường y sẽ không hề bộc lộ ra ngoài bản chất thật, nhưng nếu có kẻ không biết sống chết chạm đến nghịch lân của y, thì sẽ khiến cho nó bộc lộ, và cũng chỉ có những người thân cận mới hiểu. Một khi bản chất thật của Hiên Viên Vũ lộ ra, thì sẽ là ‘máu chảy thành sông, thây phơi đầy đồng, thi cốt khắp nơi’.
Đến lúc đó y sẽ chân chính biến thành Tu La đòi mạng, sẽ trở thành Ác Ma, mà người đời ai nghe cũng phải khiếp sợ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tam quốc lại kiêng kỵ y đến vậy. Cũng chỉ vì từ trận chiến năm đó, họ đã nhìn thấy được điều này, cho nên để tránh tổn thất như Thác Ngân lập lại lần nữa, trước khi tìm ra đối sách họ đều không dám manh động mà tiến công Nguyên Niên.
Tiếng la hét hoàn toàn tắt hẳn, giờ đây trong hòm Trang Thiên Nhật chỉ còn là một bộ bạch cốt đầy máu, ngay cả quần áo cũng không còn, điều này có thể thấy được bọn rắn kia đã đói đến mức nào.
“ Tiếp tục đi, tất cả những tên có phần trong việc bàn tính kế hoạch lần này đều đem uy xà cho hết ta ” Hiên Viên Vũ nhìn thấy Trang Thiên Nhật đã chết, nên đưa mắt nhìn về phía mấy lão già cùng đám người Thanh Châu tri huyện đang bị giam trong lao lạnh giọng nói, y sẽ không quên, kế hoạch lần này họ cũng có phần.
Ánh mắt ý lạnh như băng, tràn ngập sát ý lướt nhìn phòng giam, làm cho mọi người một trận rét run, không ai dám nhìn thẳng vào y, như thể sợ nhìn vào ánh mắt kia của y thì nó sẽ lấy mạng họ vậy.
“ Những người còn lại cùng Lạc Mẫn Diệu để lại cho ta ” đang lúc thần kinh mọi người còn đang căng thẳng, lúc này từ bên ngoài một giọng nói vô cùng êm tai vang lên đánh vỡ bầu không khí.
“ Vân nhi, nàng đã đến rồi ” Hiên Viên Vũ vừa nhìn thấy người mới đến, không khỏi để lộ một nụ cười như xuân phong, ngữ điệu trở nên ôn nhu dị thường, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lạnh băng cùng tràn ngập sát ý lúc nãy, điều này làm cho mọi người trong đại lao ai cũng một phen trố mắt ngạc nhiên.
“ Ta đến vốn định xử lý bọn họ, nhưng xem ra huynh đã ra tay trước ” Uyển Vân lười nhác tiến đến bên cạnh Hiên Viên Vũ ngồi xuống, nhìn vào bộ thi khô trong hòm, không khỏi nhíu mày nghi hoặc.
“ Ta biết nàng muốn báo thù, nhưng mà những chuyện này ta sẽ làm, nàng cứ nghĩ ngơi, ta không muốn nàng vất vả ” Hiên Viên Vũ đưa tay nắm lấy tay Uyển Vân, ngữ điệu đầy quan tâm.
“ Ta không có yếu đuối như thế ” Uyển Vân liếc mắt nhìn y, thái độ dù tỏ vẻ bất mãn, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
“ Hảo, nếu nàng thích thì tùy nàng vậy ” Hiên Viên Vũ cười nhẹ, gật đầu, chỉ cần nàng muốn, y sẽ thuận theo.
“ Nguyệt Dạ, mấy vị lão gia tử nay tuổi đã lớn, ưu tiên cho họ trước đi ” Uyển Vân nghe vậy thì ngay lập tức mỉm cười xoay người nhìn Nguyệt Dạ vừa theo sau vào ra lệnh.
Nguyệt Dạ vâng mệnh, tiến đến gần phòng giam, lúc này bên ngoài có mấy hắc y tự động đến giúp ý đem mấy lão giả kia lôi ra, họ dù là thuộc hạ của Hiên Viên Vũ, nhưng họ đều rõ Uyển Vân chính là chủ mẫu tương lai của mình, đã vậy thì họ cũng phải nghe theo thôi.
Sau khi mấy hắc y mang mấy lão giả trói lên tường, Nguyệt Dạ lạnh lùng đảo quanh họ một vòng, sau đó trở lại bên cạnh đứng phía sau Uyển Vân không nói lời nào. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị nghi hoặc nhìn nhau, ‘hình như Nguyệt Dạ không hề làm gì cả, nhưng chẳng phải Quận chúa bảo hắn xử lý mấy lão già này sao a ???’.
Hai người nghi vấn vừa xong, chỉ nghe thấy mấy lão giả bắt đầu vặn vẹo vô cùng khó chịu, nhưng họ dường như bị người ta điểm huyệt không thể nào phát ra tiếng, nên không thể nào phát tiết mà la lên được, gương mặt họ càng ngày càng đỏ, thậm chí thất khứu còn chảy máu, nhưng mà cho dù họ có cố gắng thế nào cũng không thể nào thoát được sự đau khổ nào.
“ Nếm thử đi, đây chính là hậu quả của các ngươi năm đó khi ra tay sát hại phụ mẫu của ta ” Uyển Vân giờ phút này có lẽ bị ảnh hưởng bởi thù hận của bản thể ‘Nhan Uyển Vân’ thật sự, cho nên trên người tỏa ra vô hạn sát ý, khiến mọi người xung quanh không khỏi rùng mình.
Hiên Viên Vũ cũng cảm nhận được điều này, nhưng y không ngăn cản, mà tận tình để nàng giải tỏa, vì y biết chỉ có như vậy nàng mới có thể trút đi mối hận trong lòng, giờ phút này điều y duy nhất có thể làm cho nàng chính là không tiếng động nắm lấy đôi tay bé nhỏ kia an ủi nàng mà thôi.
“ Hiên Viên Vũ, thì ra ngươi đã tính trước hết thảy, ta thật sự đã bị ngươi lừa ” giờ phút này Trang Thiên Nhật hiện đang bị trói trong đại lao phủ nha Tông Châu,
“ Trang Thiên Nhật, có trách thì trách ngươi quá chủ quan mà thôi ” Hiên Viên Vũ cười lạnh đáp lời.
“ Hơn nữa, ngươi đáng lý ra không nên đánh chủ ý lên người nữ nhân của ta ” khi nói đến đây, trong giọng nói Hiên Viên Vũ tràn ngập sát ý, hoàn toàn không hề có một tia tình cảm.
“ Hừ, ta đã rơi vào tay ngươi, ngươi muốn chém muốn giết tùy ngươi ” Trang Thiên Nhật hừ lạnh tỏ vẻ không quan tâm.
“ Chém, giết. Nếu là lúc trước ta có thể để cho ngươi như vậy mà rời đi nhân thế. Nhưng mà kể từ lúc ngươi có ý định tổn thương đến nữ nhân của ta, thì người đã mất đi tư cách đó rồi ” Hiên Viên Vũ cười khẩy khinh thường, sau đó phất tay ra hiệu.
Phía sau hai hắc y tiến đến, khuân theo một cái hòm, đến trước mặt Trang Thiên Nhật thì đặt xuống, sau đó mở ra, cảnh tượng bên trong hòm nếu người yếu tim nhìn vào chắc hẳn sẽ té xỉu. Vì bên trong đó tất cả đều là xà, đủ loại xà nhiều màu sắc, kích cỡ khác nhau.
Nhưng có một điều chắc chắn là chúng đều là xà có chứa kịch độc, nếu không phải trên mặt còn bị ngắn cách bởi một lớp dược vật khống xà, thì e rằng chúng đã bò ra khắp đại lao.
“ Trang Thiên Nhật, hôm nay bổn vương sẽ để cho ngươi nếm thử tư vị thế nào là ‘xà quật’, để ngươi nhớ kỷ, nếu có kiếp sau, tuyệt đừng nên đánh chủ ý đến nữ nhân của bổn vương ” Hiên Viên Vũ vẻ mặt âm trầm cười lạnh.
Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị nghe xong hiểu ý, ngay lập tức tiến đến cởi trói, sau đó đem Trang Thiên Nhật ném vào trong hòm.
“ AAA ” giờ phút này trong đại lao chỉ là tiếng la thảm thiết của Trang Thiên Nhật, khi hắn còn chưa kịp phản ứng gì trước lời nói của Hiên Viên Vũ thì đã bị ném vào giữa bầy xà, đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì xà đã ở trên người hắn loạn cắn, Trang Thiên Nhật giờ phút này rốt cuộc không thể nói lời nào được nữa, vì miệng của hắn đã bị một con độc xà thừa lúc hắn la lên, mà chui vào trong.
Chẳng bao lâu trên người Trang Thiên Nhật chỉ còn lại một mãnh máu me đầm đìa, xà không chỉ ở bên ngoài, mà những con đã chui vào trong người hắn, vì tìm đường ra, mà đục khoét khắp người hắn.
Cảnh tượng này khiến cho đám thuộc hạ của Trang Thiên Nhật đang bị giam trong đại lao không khỏi sợ hãi đến nổi xanh cả mặt, đặc biệt là Lạc Mẫn Diệu, nàng thật không ngờ Hiên Viên Vũ nhìn bề ngoài như thư sinh nho nhã, nhưng ẩn nấp đằng sau bộ mặt đó lại là một kẻ máu lạnh thị huyết đến vậy.
Nhưng họ lại không hề biết, giờ đây Hiên Viên Vũ trong mắt họ mới chân chính là kẻ năm đó dẫn đầu ám vệ đánh lui kỵ binh Thác Ngân, là Tứ vương gia của Nguyên Niên quốc, là người đứng đầu của ‘Huyết Vệ Ảnh Đoàn’.
Đây mới thật là bản chất của y, nếu bình thường y sẽ không hề bộc lộ ra ngoài bản chất thật, nhưng nếu có kẻ không biết sống chết chạm đến nghịch lân của y, thì sẽ khiến cho nó bộc lộ, và cũng chỉ có những người thân cận mới hiểu. Một khi bản chất thật của Hiên Viên Vũ lộ ra, thì sẽ là ‘máu chảy thành sông, thây phơi đầy đồng, thi cốt khắp nơi’.
Đến lúc đó y sẽ chân chính biến thành Tu La đòi mạng, sẽ trở thành Ác Ma, mà người đời ai nghe cũng phải khiếp sợ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tam quốc lại kiêng kỵ y đến vậy. Cũng chỉ vì từ trận chiến năm đó, họ đã nhìn thấy được điều này, cho nên để tránh tổn thất như Thác Ngân lập lại lần nữa, trước khi tìm ra đối sách họ đều không dám manh động mà tiến công Nguyên Niên.
Tiếng la hét hoàn toàn tắt hẳn, giờ đây trong hòm Trang Thiên Nhật chỉ còn là một bộ bạch cốt đầy máu, ngay cả quần áo cũng không còn, điều này có thể thấy được bọn rắn kia đã đói đến mức nào.
“ Tiếp tục đi, tất cả những tên có phần trong việc bàn tính kế hoạch lần này đều đem uy xà cho hết ta ” Hiên Viên Vũ nhìn thấy Trang Thiên Nhật đã chết, nên đưa mắt nhìn về phía mấy lão già cùng đám người Thanh Châu tri huyện đang bị giam trong lao lạnh giọng nói, y sẽ không quên, kế hoạch lần này họ cũng có phần.
Ánh mắt ý lạnh như băng, tràn ngập sát ý lướt nhìn phòng giam, làm cho mọi người một trận rét run, không ai dám nhìn thẳng vào y, như thể sợ nhìn vào ánh mắt kia của y thì nó sẽ lấy mạng họ vậy.
“ Những người còn lại cùng Lạc Mẫn Diệu để lại cho ta ” đang lúc thần kinh mọi người còn đang căng thẳng, lúc này từ bên ngoài một giọng nói vô cùng êm tai vang lên đánh vỡ bầu không khí.
“ Vân nhi, nàng đã đến rồi ” Hiên Viên Vũ vừa nhìn thấy người mới đến, không khỏi để lộ một nụ cười như xuân phong, ngữ điệu trở nên ôn nhu dị thường, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lạnh băng cùng tràn ngập sát ý lúc nãy, điều này làm cho mọi người trong đại lao ai cũng một phen trố mắt ngạc nhiên.
“ Ta đến vốn định xử lý bọn họ, nhưng xem ra huynh đã ra tay trước ” Uyển Vân lười nhác tiến đến bên cạnh Hiên Viên Vũ ngồi xuống, nhìn vào bộ thi khô trong hòm, không khỏi nhíu mày nghi hoặc.
“ Ta biết nàng muốn báo thù, nhưng mà những chuyện này ta sẽ làm, nàng cứ nghĩ ngơi, ta không muốn nàng vất vả ” Hiên Viên Vũ đưa tay nắm lấy tay Uyển Vân, ngữ điệu đầy quan tâm.
“ Ta không có yếu đuối như thế ” Uyển Vân liếc mắt nhìn y, thái độ dù tỏ vẻ bất mãn, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
“ Hảo, nếu nàng thích thì tùy nàng vậy ” Hiên Viên Vũ cười nhẹ, gật đầu, chỉ cần nàng muốn, y sẽ thuận theo.
“ Nguyệt Dạ, mấy vị lão gia tử nay tuổi đã lớn, ưu tiên cho họ trước đi ” Uyển Vân nghe vậy thì ngay lập tức mỉm cười xoay người nhìn Nguyệt Dạ vừa theo sau vào ra lệnh.
Nguyệt Dạ vâng mệnh, tiến đến gần phòng giam, lúc này bên ngoài có mấy hắc y tự động đến giúp ý đem mấy lão giả kia lôi ra, họ dù là thuộc hạ của Hiên Viên Vũ, nhưng họ đều rõ Uyển Vân chính là chủ mẫu tương lai của mình, đã vậy thì họ cũng phải nghe theo thôi.
Sau khi mấy hắc y mang mấy lão giả trói lên tường, Nguyệt Dạ lạnh lùng đảo quanh họ một vòng, sau đó trở lại bên cạnh đứng phía sau Uyển Vân không nói lời nào. Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị nghi hoặc nhìn nhau, ‘hình như Nguyệt Dạ không hề làm gì cả, nhưng chẳng phải Quận chúa bảo hắn xử lý mấy lão già này sao a ???’.
Hai người nghi vấn vừa xong, chỉ nghe thấy mấy lão giả bắt đầu vặn vẹo vô cùng khó chịu, nhưng họ dường như bị người ta điểm huyệt không thể nào phát ra tiếng, nên không thể nào phát tiết mà la lên được, gương mặt họ càng ngày càng đỏ, thậm chí thất khứu còn chảy máu, nhưng mà cho dù họ có cố gắng thế nào cũng không thể nào thoát được sự đau khổ nào.
“ Nếm thử đi, đây chính là hậu quả của các ngươi năm đó khi ra tay sát hại phụ mẫu của ta ” Uyển Vân giờ phút này có lẽ bị ảnh hưởng bởi thù hận của bản thể ‘Nhan Uyển Vân’ thật sự, cho nên trên người tỏa ra vô hạn sát ý, khiến mọi người xung quanh không khỏi rùng mình.
Hiên Viên Vũ cũng cảm nhận được điều này, nhưng y không ngăn cản, mà tận tình để nàng giải tỏa, vì y biết chỉ có như vậy nàng mới có thể trút đi mối hận trong lòng, giờ phút này điều y duy nhất có thể làm cho nàng chính là không tiếng động nắm lấy đôi tay bé nhỏ kia an ủi nàng mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook