Uyên Ương Lệ
Chương 7

Ba năm sau____

“A____” một tiếng thét thê lương chói tai trong phòng trúc tĩnh lặng truyền ra, choàng tỉnh giữa cơn ác mộng, Đường Linh Nhi khó nhọc mở mắt.

“Mơ, chỉ là mơ…” nàng thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đôi mắt mở to chứa đầy hoảng sợ.

Nặng nề ngồi dậy, cơ hồ như một bản năng, nàng chạy tới bên chiếc gương đồng cách đó vài bước.

“A___” âm thanh tuyệt vọng từ trong cổ họng phát ra, nàng kêu khàn cả giọng, tiếng kêu chất chứa bi thương. Vội vàng che mặt lùi lại, lảo đảo vấp ngã, thân thể lại lãnh thêm vết thương, nhưng nàng không hề có cảm giác đau.

Không, nàng không nên nhìn nữa! Kia không phải khuôn mặt của nàng, nữ nhân xấu xí như ma quỷ kia, không phải nàng, không phải nàng__ ngã ngồi bệt xuống đất, nàng cuộn tròn thân hình nhỏ bé, run run khóc nức nở.

Ba năm! Nàng vẫn không thể bình tĩnh đối diện với gương mặt đáng sợ này, chất độc tàn phá cơ thể, điên cuồng xé rách từng mảng da thịt, bóp méo hoàn toàn dung mạo ban đầu.

Làm sao? Nàng làm sao có thể tiếp nhận đây? Một gương mặt ngay cả chính bản thân mình cũng buồn nôn kinh sợ, vậy còn mong chờ ai có thể tiếp nhận?

Sẽ không, sẽ không có người nào chịu tiếp nhận nàng, bao gồm cả… nam nhân nàng yêu nhất kiếp này.

Dòng suy nghĩ lan man chắp cánh, bay tới ba năm trước, cái ngày tuyệt vọng ấy ── ngày đó, nàng cũng tuyệt vọng đứng bên vách đá. Ngay khi nhắm mắt lại, vào thời khắc đối mặt với cái chết, bên tai bỗng có tiếng nói: “Linh Nhi ngốc, muội đang làm gì?”

Xoay người lại, trông thấy người anh thương yêu nàng từ nhỏ, rốt cuộc không còn kiềm chế được, lao vào vòng tay hắn, suy sụp khóc.”Đường ca…”

“Muội làm sao vậy? Vì sao muốn tìm tới cái chết?”

Đường Lâm Uyên ngàn vạn lần không ngờ tới tình huống này, mấy ngày nay, thấy cảnh đôi vợ chồng son tình nồng ý mật, ra vào quấn quýt, hắn bèn thức thời tránh đi, không muốn làm cái việc rình coi vô đạo đức, không ngờ… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Linh Nhi buồn bã liếc nhìn, nước mắt lại chảy xuống lần nữa, nhịn không được đem hết thảy mọi chuyện phát sinh trong mấy ngày này, tất cả đều nói cho Đường ca.

“Muội… muội nên làm gì bây giờ? Nếu Trần huynh… Muội không muốn huynh ấy chứng kiến cái chết của mình, nhưng… nhưng…” Linh Nhi sớm đã mất phương hướng, chỉ có thể yếu đuối trông cậy vào vị ca ca này.

“Huynh hiểu, huynh hiểu!” Đường Lâm Uyên không ngừng vỗ về thân mình run rẩy của nàng, thương tiếc nói: “Nha đầu ngốc, muội đã quên muội có một người cha là thần y Dương Châu sao? Bá phụ nhất định sẽ có cách, đừng khóc .”

“A… Thật thế sao?” Nàng nghi hoặc mông lung ngẩng đầu.

“Đương nhiên.” Ánh mắt Đường Lâm Uyên kiên định, phút chốc trấn tĩnh sự hoảng loạn của nàng.

Khi ấy, nàng rất có lòng tin phụ thân có thể giải kịch độc trong cơ thể mình, rồi sau đó, nàng sẽ lại trở về trong lòng Nhược Trần, trọn kiếp không rời xa.

Những ngày nay, Đường Lâm Uyên tự mình dùng nội công giúp nàng chống trọi, chờ phụ thân đang ngày đêm bôn ba, băng đường xa như bay đến… Ngày nối tiếp đêm, độc tính thấm vào tận xương tủy, đau thấu tim gan, tra tấn nàng tưởng chừng chết đi sống lại, nhưng nàng vẫn không cam lòng! Nàng muốn gặp mặt Nhược Trần một lần nữa, nếu có thể, nàng còn muốn huynh ấy cả đời kề bên, bởi vì không cam lòng, cho nên mới cố vùng vẫy.

Nhưng, gắng sức chịu đựng lửa nóng thiêu đốt bao ngày, từng cơn đau đớn đến tê tim dại phổi, kết quả nàng chỉ thấy được ánh mắt đầy áy náy và đau lòng của phụ thân, cùng với… gương mặt đã hoàn toàn biến dạng này.

Quả nhiên ngay cả phụ thân cũng không thể giải được kỳ độc trong người nàng, y thuật hạng nhất của ông ấy, cộng thêm nội lực thâm hậu, chỉ có thể chống lại chất độc, bảo toàn tính mạng, chứ không thể cứu vãn dung nhan, như thế, nàng tình nguyện chết đi còn hơn!

Bộ dạng người không giống người, quỷ không giống quỷ, thử hỏi nàng làm sao có dũng khí đi gặp Nhược Trần? Nàng sợ, sợ nhìn thấy vẻ chán ghét kinh tởm trong mắt hắn… Mộng đẹp đã vỡ, nàng với hắn, không bao giờ có thể nữa…

Lúc phụ thân nói với nàng, chết phải thấy xác, bằng không Nhược Trần cả đời sẽ không hết hi vọng, nàng liền đem bộ y phục nhuốm máu kia đưa cho hắn,

“Cứ để cho huynh ấy nghĩ, con thật sự đã chết đi, dù sao…” Nàng cười bi ai. “Con hiện giờ so với người chết rồi cũng không khác biết, nếu huynh ấy kiên trì muốn tìm thấy xác, con sẽ mang xác đến cho huynh ấy!”

Đường Dật Ưu nghe xong tâm thần chấn động, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể theo ý nữ nhi. Với bản lĩnh của Cốc Ánh Trần, nhất định sẽ dồn hết tâm sức xuống vực tìm bộ quần áo dính máu kia.

Có một lần, nàng thực sự đã muốn chấm dứt sự sống, nhưng Đường Lâm Uyên khuyên giải một phen, lòng nàng lại xao động.

“Nếu giả dụ một ngày Nhược Trần phát hiện muội không chết, muội nghĩ, hắn sẽ như thế nào? Không cần ta nói, muội hiểu hơn ai hết, như vậy, muội còn yên tâm ra đi sao?”

Bởi vì một câu này, nàng ôm sầu nhịn đau mà sống.

Ngón tay run rẩy, chạm vào gương mặt dữ tợn đáng sợ, không chỉ gương mặt này, còn cả da thịt dưới lớp quần áo, đã hoàn toàn biến dạng, nàng tự ti chán ghét, không đối mặt với người khác, kể cả cha mẹ.

Phu thê Đường Dật thương xót ái nữ, đành phải mặc nàng làm theo ý mình, sống một mình nơi ngoại ô, rời xa chốn đông người.

Nàng thật sự không biết, sống như vậy còn có ý nghĩa gì, nếu không phải vì lo cho an nguy của Nhược Trần, nàng chắc chắn không thiết sống nữa!

Không biết bản thân đã khóc bao lâu, đến khi có một đôi tay ấm áp kéo nàng vào trong lòng… như chim sợ cành cong, nàng vội vàng đẩy hắn ra, quay lưng che mặt đi.

Đường Lâm Uyên thở dài, cũng không ngăn cản, thấy nàng hoảng hốt tìm kiếm, bèn đưa chiếc khăn loan bên giường cho nàng.

“Vừa lúc không có công chuyện, ta thuận đường đến thăm muội.”

Đường Linh Nhi không nói gì, chân mày ẩn chứa xót xa. Nay nàng như vậy, còn gì xinh đẹp chứ?

Đường Lâm Uyên thấy thế, đành phải nói: “Vẫn không chịu gặp hắn sao? Biết rõ hắn ngay cả bài vị của muội cũng muốn cưới, đó là vì si tình đến tột cùng, muội lại nhẫn tâm tra tấn hắn như thế?”

Nàng trốn tránh không mở mắt. “Đó chỉ là vì trách nhiệm, huynh ấy sẽ quên thôi.”

Giọng nói vang lên, thanh âm không còn mềm mại như xưa, khô cứng khó nghe, Đường Lâm Uyên nghe thấy, ngực một trận đau đớn.

Có thể trách Linh Nhi hèn nhát sao? Đổi lại là hắn, cũng không thể chịu đựng được đi gặp lại người yêu!

“Trách nhiệm? Vì trách nhiệm, hắn thủ tiết với một tấm bài vị suốt ba năm? Vì trách nhiệm, hắn từ chối vô số mỹ nữ, chỉ cô độc sống trong kí ức về muội? Muội biết hay không, trong mấy năm nay, có bao nhiêu bà mối tới cửa xin làm mai cho hắn? Muội biết hay không, giữa những con người này, có bao nhiêu thiên kim danh môn, vương công quý tộc, tài sắc vẹn toàn? Muội biết hay không, hắn trả lời như thế nào? Hắn nói, hắn đã có thê tử, kiếp này không cưới ai nữa! Lời tuyên bố đó, tuyệt không phải đùa giỡn. Vì muội, hắn tình nguyện đắc tội với bao nhân vật quyền khuynh thế đảo trong thiên hạ!”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…” nàng che hai tai, ngoan cố không muốn nghe.

“Huynh không phải muội, huynh không biết được tâm tình của muội đâu!” Nàng sao lại không nhớ Nhược Trần? Nàng sao lại không muốn được huynh ấy ôm ấp, khóc lóc kể hết mọi bi khuất? Nhưng nàng không thể! Nàng không thể không nghĩ, sau khi nhìn thấy khuôn mặt này, bọn họ sẽ còn lại chút gì? Là hối hận, là xa cách, hay tự trách?

Cho dù huynh ấy có thể chấp nhận, thế thì đã sao? Đó sớm đã không còn là tình yêu đơn thuần, mà là trách nhiệm cùng cảm giác day dứt, thứ quý giá nhất đã đổi thay, còn níu giữ làm chi?

Cứ cho là nàng ích kỷ, nàng yếu đuối đi! Nàng vẫn không thể đối mặt, thà để kí ức vĩnh viễn lưu giữ hình ảnh một cô gái vui tươi xinh đẹp như ánh mặt trời, còn hơn cho huynh ấy thấy bộ dáng quỷ mỵ xấu xí hiện nay.

“Muội sao lại để ý chuyện vụn vặt.” Đường Lâm Uyên nhíu mày, một cảm giác xúc động tràn đến, hắn rất muốn kéo cái khăn che trên mặt nàng xuống.

Chính chiếc khăn mỏng manh này, đã trở thành công cụ giúp nàng trốn tránh sự thật, giấu mình trong tim, vây khốn bản thân thân giữa tầng tầng lớp lớp, bị tra tấn, không chì mỗi nàng, mà còn có những người thân luôn quan tâm xung quanh.

“Trước kia, muội nói hắn đối với muội, chỉ là trách nhiệm, cho nên dù muội chết, sẽ có người thay thế, hắn sớm muộn cũng có thể thoát khỏi bóng ma này. Nhưng kết quả thế nào? Hắn cưới bài vị của muội, hơn nữa còn định thủ tiết đến chết! Muội còn dám nói hắn không yêu muội? ! Tất cả mọi người đều thấy rõ, chỉ có muội tự lừa mình dối người, hắn ngay từ đầu đã yêu muội phát cuồng!”

Một câu nói cuối cùng, như lưỡi dao cứa vào trái tim tổn thương, nàng yếu ớt ngã xuống.”Vậy thì đã sao? Vậy thì đã sao? Muội không xứng với huynh ấy! Cho dù huynh ấy không cần gì khác, cho dù huynh ấy vẫn yêu muội như trước, nhưng Đường ca, muội có thể cho huynh ấy cái gì? Không thể sinh con cho huynh ấy, không thể khiến huynh ấy vui cười sảng khoái, thậm chí… đến kì độc tính phát tác, huynh ấy sẽ ra sao? Huynh ấy sẽ còn thống khổ hơn muội, sẽ không thể tha thứ cho chính mình… Muội không muốn huynh ấy như vậy!”

Đường Lâm Uyên im lặng, một hồi lâu, đôi mắt thâm trầm một lần nữa khuyên nhủ nàng. “Cho dù hắn đang gặp nguy hiểm, muội cũng không muốn ở bên cạnh?”

Nàng khẽ giật mình. “Có ý gì?”

“Nếu Cung Chí Nghiêu biết hắn không chết, nhất định sẽ lại bắt đầu hành động .”

Linh Nhi nghe vậy cả kinh, thân mình hơi run rẩy.

“Nếu muội muốn mặc kệ sự sống chết của hắn, có thể ở nơi đây đợi đến khi chết già, cả đời trốn tránh sự thật không bước ra ngoài, dù sao, ba năm đã qua, muội không có dũng khí rời khỏi nơi này một bước, ai cũng không thể bức được muội.”

“Đường ca____” nàng hoảng sợ kêu.

“Đừng nhìn ta, đó không phải trượng phu của ta, ta không có nghĩa vụ bảo vệ tính mạng hắn.” Đã nói đến như vậy, nếu còn không thể bức nàng đối mặt với tất cả, hắn cũng hết cách.

“Đừng…” nàng lui lại mấy bước, bên ngoài ánh mặt trời chói mắt, nhìn bóng dáng Đường Lâm Uyên từng bước khuất xa, nàng mâu thuẫn suy nghĩ, trong lòng trào dâng muôn vàn làn sóng kích động.

“A____” Thu Nhược Trần hét lớn một tiếng, chén trà trên tay rơi xuống, giữa màn đêm yên tĩnh bỗng truyền ra một tiếng vang dữ dội.

Vịn mép bàn, một tay nắm vạt áo, Thu Nhược Trần đau gập thân người, giữa trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Có sao không?” Cốc Thanh Vân nhìn thấy nhíu mày lại, đỡ hắn đến ngồi trên ghế, chờ đợi cơn đau vô nguyên cớ qua đi.

Thấy hắn thở nhẹ ra, lúc này ông mới đưa qua chén nước. “Cũng đã ba năm, bệnh tình vẫn chưa chuyển biến sao?”

Thu Nhược Trần uống nước trà, khẽ lắc đầu.

“Hỏi đại phu chưa? Có biết nguyên nhân không?”

Thu Nhược Trần vẫn lắc đầu. “Có lẽ là di chứng của lần trúng độc trước!”

Từ lần đó, mỗi tháng vào ngày này, hắn sẽ bị một cơn đau xé ruột vô nguyên cớ hành hạ, loại đau đớn xuyên tâm thấu thịt này, cực không tầm thường, nhưng lại rất khó tìm ra nguyên nhân.

“Cứ như vậy cũng không phải cách, con có muốn… “

Hắn không muốn cơn đau này biến mất, một cảm giác rất khó nói nên lời, hắn tình nguyện chịu đựng, đây tựa như mối liên hệ duy nhất giữa hắn và Linh Nhi, chua xót khiến tim hắn đau đớn — nhưng, cơn đau gợi nhớ hắn, đã từng có một nữ tử, nàng yêu hắn đến vậy, vì hắn chấp nhận trả giá hết thảy, từ đó nhắc nhở hắn, không được quên nàng, cũng chứng minh hình bóng mờ nhạt kia đã từng tồn tại.

Phải không? Thật như vậy sao?

Hắn im lặng tự hỏi, nội tâm đau đớn, không thể cho hắn đáp án.

“A___” tiếng kêu thảm thiết vang lên, quanh quẩn trong bóng đêm yên tĩnh, gợi bao cảm xúc thê lương.

Nhìn bộ dáng thống khổ của nàng, Đường Dật Ưu thân là một người cha, tim như dao cắt.

Nhanh chóng điểm mấy đại huyệt, đem nội lực thâm hậu của bản thân không ngừng truyền vào trong cơ thể nàng, mạnh mẽ chống lại kịch độc.

Cố lên, Linh Nhi! Con đã chống đỡ suốt ba năm qua, cha tin tưởng, lần này con cũng có thể !

Đau đớn đến tê tim liệt phổi dày vò, nàng thật sự muốn lấy cái chết để được giải thoát, nhưng, một khuôn mặt tuấn tú bất phàm vào lúc này lại nổi lên trong óc… Không, nàng không thể chết được, nàng không thể bỏ hắn được, dù thế nào, nàng cũng phải gặp hắn một lần nữa, xem xem hắn có sống tốt không…

“Linh Nhi, con sao rồi?” Đỡ lấy nữ nhi ngả vào trong lòng, Đường Dật Ưu ân cần hỏi.

Mí mắt nặng nề giật giật, thấy con gái suy yếu như thế, Đường Dật Ưu đau lòng lau mồ hôi trên mặt cho nàng.

Linh Nhi thở dốc, kinh hoàng né tránh, cả người lăn xuống giường, mặc kệ cơ thể đang bị thương, hoảng hốt lấy khăn che mặt lại.

Đường Dật Ưu đau lòng.”Con ngay cả cha cũng không thể đối mặt sao?”

Không ai ghét bỏ con hết! Cho dù có, con vẫn như mãi là nữ nhi của cha, mặc kệ biến thành thế nào, đều là bảo bối cha nâng niu nhất, vì sao con vẫn không hiểu được điều này, không thể đối mặt với chính mình?

Linh Nhi mím môi không nói, thân thể run rẩy lui vào trong góc, không cho bất luận một ai đến gần.

Cảnh này Đường Dật Ưu nhìn thấy hết, ngực nhói đau. Ông biết, bất luận là ai, đối với nữ nhi mà nói, đều chỉ có sự sợ hãi và bất an, nếu thật muốn nó bình tĩnh, chỉ có thể tránh ra xa.

Nhìn sâu nữ nhi một cái, ông im lặng thở dài, không còn cố gắng gần gũi.”Con nghỉ ngơi cho tốt đi, ta về trước, mẹ con đang chờ ta.”

“Cha___” một tiếng kêu nhẹ, giữ lấy bước chân đang sắp sửa rời đi, Đường Dật Ưu ngạc nhiên xoay lại.

“Con muốn đi Phần Dương.” Đấu tranh nhiều ngày nay, tình cảm vẫn chiến thắng sự sỡ hãi.

Quá mức kinh ngạc, Đường Dật Ưu nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể im lặng nhìn nữ nhi.

Nó… thật sự làm vậy sao? Nguyện ý rời khỏi lớp vỏ bọc, không còn cuộn mình trong góc tối?

Cho tới nay, cũng chỉ Nhược Trần có thể khiến nó làm vậy…”Đi thôi, đi gặp Nhược Trần cũng tốt.” Nếu nói ai có thể giúp Linh Nhi hồi sinh, chính là Nhược Trần, ông luôn luôn chờ nữ nhi chủ động phá bỏ cục diện bế tắc này, chỉ như vậy nó mới có thể có một tia hi vọng.

Ông vẫn tin, Nhược Trần, là tia sáng sinh mệnh cuối cùng của nữ nhi, hắn sẽ đem đến cho Linh Nhi một sức sống hoàn toàn mới.

Nhược nhi, một lần nữa ta giao vết thương lòng của nữ nhi cho con, tuyệt đối đừng để dượng thất vọng…



Thành Phân Dương

Vẫn là tiếng người ồn ào khắp các con đường, khiến hơi thở của nàng bỗng chốc trở nên thật khó khăn.

Thật nhiều, thật nhiều người, đã lâu nàng chưa từng ở giữa một đám đông như vậy, lòng nàng đang run rẩy, tay chân mềm oặt cơ hồ không thể làm ra bất cứ một hành động gì.

Nàng sợ, rất muốn tìm một nơi vắng bóng người, nhưng đâu mới là chỗ dung thân của nàng?

Mọi người đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, ánh mắt đó, như muốn đem nàng xé nát thành từng mảnh…. Không! Nàng không thể chịu nổi!

Nàng muốn chạy trốn, nàng phải chạy trốn!

Không dám nhìn những ánh mắt hèn mọn thăm dò đó nữa, nàng nhanh chóng rời đi. Không nên nghĩ, không nên nhìn, không nên cảm giác…

Vừa làm xong sổ sách, Thu Nhược Trần bước từ trong cửa hàng ra, lơ đãng đúng lúc bị đụng phải.

Hắn lảo đảo lùi lại hai bước, nhìn người con gái đang ngã sấp xuống đất “Cô không sao chứ?”

“Đừng động đến ta…” nàng sợ hãi lùi bước, bao bọc thân hình đang run rẩy.

Thu Nhược Trần nhướng mày, cánh tay đưa ra trước mặt nàng.

Giọng nói trầm thấp vang lên: “Bà bà, người đừng khẩn trương, vãn bối chỉ muốn đỡ người đứng lên thôi.”

Bà bà?! Nội tâm mỏng manh đau đớn một hồi, nhìn bề ngoài nàng có vẻ tuổi già sức yếu đến vậy sao?

Ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thân thiện đang nhìn xuống khuôn mặt mình, mắt nàng mở lớn, kinh hoàng thở mạnh, nước mắt khiếp sợ không kịp khống chế trào ra.

Là… là hắn! Cuối cùng nàng lại được nhìn thấy hắn , nhưng mà, hắn không nhận ra nàng, một tiếng “Bà bà”, đau tận tâm can.

Thu Nhược Trần nhìn nàng, đôi mắt hiện lên sự nghi hoặc. Vẻ mặt bà lão này phảng phất bi thương, hắn đã nói lời nào làm tổn thương bà ấy sao? Không có mà!

Chẵng lẽ sau khi đụng phải hắn, bà cụ ngã xuống bị va vào đâu? Gân cốt người già đúng là không chịu nổi tổn thương.

“Thật sự xin lỗi, là vãn bối không cẩn thận. Xin hỏi nhà bà bà ở đâu, vãn bối sẽ đưa người trở về.” Tuy bản thân mới là người bị va phải, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm.

Cố nén lệ trong mắt, rõ ràng đối diện nhau mà không thể nói thành lời, Linh Nhi cảm thấy bi kịch đời người đến bước này, đã là tận cùng!

Nàng không nên tới đây, đúng không? Biết rõ kết quả nhất định sẽ như vậy, nàng vì sao còn muốn đến? Vì sao còn muốn đối mặt với nỗi bi ai này? Trong mắt hắn, nàng sớm đã không còn như ban đầu… Đúng! Vợ hắn, là nữ nhân thanh lệ động lòng người, tươi cười ngọt ngào, còn nàng bây giờ, chỉ là một người từng chịu nhiều tang thương, thể xác và tâm thần đã mệt mỏi ủ rũ. Một “bà bà”, sao có thể là vợ hắn?

Nàng, không còn là cái gì hết… Ngửa hai mắt đẫm lệ, nhìn xuyên thấu hắn, đồng thời cũng hoảng hốt mở to mắt, không kịp nói thêm bất điều gì, nàng theo bản năng lao về phía hắn, thay hắn hứng chịu hung khí đoạt mệnh đang từ phía sau phóng tới kia.

“Lại một cái kẻ chết thay. Hừ! Thu Nhược Trần, ngươi thực may mắn!” Thanh âm đã đi khuất vọng lại từ đám đông, Thu Nhược Trần một phen kinh ngạc, chỉ kịp chạy tới đỡ lấy thân người ngã vào lòng mình, trên vai nàng còn lưu lại hung khí, chứng minh hết thảy sự việc đều không phải ảo giác.

Trời, chuyện gì đã xảy ra?

Khi cõng người về đến nhà, nàng đã hôn mê.

Thu Nhược Trần không có thời gian suy nghĩ, cởi bỏ quần áo giúp nàng bôi thuốc cầm máu, dù sao nàng cũng đáng tuổi mẹ hắn, không cần quá để ý lễ giáo.

Khi mảng lưng hiện ra trước mắt, hắn kinh ngạc hít sâu, phần da thịt này…. cơ hồ không một chỗ nào nguyên vẹn, từng vết sẹo nứt nẻ, quả thực khiến người ta không nỡ nhìn.

Rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện đáng sợ gì? Giờ khắc này, hắn không thể kìm nổi tò mò đối với nữ nhân đang hôn mê này.

Xử lý xong vết thương, hắn thối lui từng bước, xem xét kỹ hung khí cầm trong tay, tuy hắn xác định được loại độc bôi trên đó, nhưng nàng lại không hề có phản ứng trúng độc, thật quỷ dị.

Thu Nhược Trần lâm vào mê muội.

Hắn không rõ, bọn họ chỉ là hai người xa lạ mà thôi, nàng vì sao muốn liều mình cứu giúp?

“Ư___” một tiếng rên nhẹ, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hắn vội vàng tiến đến bên giường. “Người tỉnh rồi? Cảm thấy như thế nào?”

Yếu ớt khẽ mở mắt, hướng về phía thân hình xiết bao quen thuộc, chắc chắn hắn bình yên vô sự, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nàng bối rối sờ sờ khuôn mặt, nhận thấy khăn che vẫn còn, mối thắt nơi đáy lòng như được cởi bỏ.

“Người đừng khẩn trương, không được người đồng ý, vãn bối sẽ không tùy ý làm bậy.” Hắn nhẹ giọng nói, trấn an nỗi lo sợ trong lòng nàng.

Đúng vậy, hắn rất hiếu kỳ muốn biết dưới lớp khăn che là một gương mặt như thế nào, nhưng như vậy sẽ khiến nàng tổn thương, không tránh khỏi có phần tàn nhẫn.

“Bà bà, hiện giờ người đang bị thương, không biết người nhà có lo lắng không? Người có muốn vãn bối báo tin cho nhi tử hoặc trượng phu không?”

Nhi tử? Trượng phu? Hắn quả thực nghĩ nàng là một bà lão gần đất xa trời sao?

“Tại sao không nói lời nào?” Nhìn thấy sự bi ai trong mắt nàng, Thu Nhược Trần giật mình hiểu gia.”Chẳng lẽ… Người không có thân nhân sao?”

Nàng vẫn trầm mặc không nói, Thu Nhược Trần cũng đành cam chịu.

Hóa ra, bà bà một thân một mình, là một người số khổ.

Lòng trắc ẩn đột nhiên dâng lên, hắn thấp giọng an ủi. “Bà bà đã cứu vãn bối một mạng, nếu không chê, hãy nhận vãn bối làm nhi tử, ở lại nơi đây để vãn bối phụng dưỡng người cả đời.”

Nàng có thể chịu đựng nhiều hơn nữa sao? Cùng trượng phu mặt đối mặt lại không nhận ra nhau, Linh Nhi cảm thấy thật bi ai!

Muốn khóc, nhưng đã không còn nước mắt, nàng đẩy hắn ra, lảo đảo chạy ra ngoài.

“Bà__“ Thu Nếu Trần ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.

Mái tóc dài tung bay trong gió, mang đậm hương thơm thiếu nữ, hắn khẽ nhếch miệng, nhìn theo hình bóng vừa mới rời đi, bỗng nhiên nhận ra mình đã mắc phải một sai lầm lớn.

Đây là loại thiếu nữ có dáng người đặc biệt! Nhưng còn mái đầu bạc trắng như mây, và cả giọng nói chẳng giống một người đang tuổi thanh xuân kia nữa?

Hắn nên sớm đoán ra, trên mình lưu lại một vết sẹo đáng sợ như vậy, nhất định nàng từng gặp thảm kịch, nếu vậy, giọng nói bị biến đổi cũng chẳng có gì lạ, có khi… tuổi của nàng so với hắn còn nhỏ hơn! Vậy mà hắn lại gọi nàng là “bà bà”!

Khó trách trông nàng khổ sở như vậy, hắn nhất định đã làm nàng bị tổn thương nghiêm trọng, thật đáng chết!

Sau khi tỉnh ngộ, hắn nhanh chóng đuổi theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương