Úy Lam
-
Chương 5
Edit: Malbec
Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Gây chuyện?
Úy Lam không khỏi nhớ lại, trong hai mươi lăm năm cuộc đời của cô từ trước đến nay, có thể nói là gây chuyện thực sự không có. Nhưng cố tình từ hôm qua cho tới hôm nay, những lúc xảy ra chuyện đều bị anh ta bắt gặp.
Lúc này, “bao cát” quỳ rạp trên mặt đất cũng được bạn mình đỡ lên.
Chẳng qua một cú đá này của Tần Lục Trác không chỉ không giải quyết được chuyện gì, ngược lại càng làm bọn họ tức hơn. Đối phương nhìn chằm chằm anh, thấy anh lẻ loi một mình, nhìn nhau một cái, rốt cuộc có người cắn răng mắng: “CMN, mày muốn chết à.”
Tần Lục Trác cười lạnh, không nói gì.
Có người ngay lập tức chộp lấy bình rượu trên bàn, đang định xông tới thì từ cửa tiệm truyền đến một tiếng “Lão đại.”
Mọi người quay đầu lại, thấy mười mấy người đàn ông mặc áo khoác đen đứng ở cửa.
Mấy tên đàn ông bên này vốn đang hùng hổ muốn gây chuyện, ngay tập tức sắc mặt đều trắng bệch.
Thẩm Phóng thấy trận thế này sao mà không hiểu chuyện gì diễn ra. Nhất định là lúc ăn cơm gặp phải cái gì đó bẩn thỉu. Nhưng mà lão đại vừa mới đến cùng bọn họ được vài phút đã chơi đùa với tụi kia rồi sao?
Cái này không giống với tính cách của anh ấy đâu?
Tuy đáy lòng Thẩm Phóng nghĩ vậy nhưng vẫn mang theo người đi vào.
Cậu hỏi: “Lão đại, có chuyện gì sao?”
Tần Lục Trác liếc mắt nhìn mấy kẻ đối diện, hỏi: “Còn muốn gây chuyện sao?”
Úy Lam đứng ở bên cạnh lúc này mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá anh.
Hôm nay, anh vẫn một thân màu đen như cũ, tóc vừa ngắn vừa đen, lông mày sắc bén, hốc mắt sâu hơn so với người bình thường, hiện ra ngũ quan vô cùng sắc cạnh, ngay cả môi mỏng cũng khẽ mím lại.
Thần sắc của anh lạnh lùng nhìn về phía đối diện, con ngươi mang theo sự lạnh lẽo.
“Các người đi theo Tiết Tam?”
Tần Lục Trác nhìn mấy tên kia, nhàn nhạt hỏi.
Mấy tên kia đều không nghĩ anh sẽ hỏi vậy nên đều ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau.
Mãi đến khi Tần Lục Trác mặt không biểu cảm nói: “Hôm nay tôi không làm khó các người nhưng nếu lại để cho tôi nhìn thấy các người bắt nạt phụ nữ lần nữa, thấy một lần đánh một lần. Nếu không tin, trở về hỏi Tiết Tam một chút, lời nói của Tần Lục Trác rốt cuộc có đáng tin hay không.”
Tần, Lục, Trác.
Tên đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn trên cổ kinh ngạc nhìn anh, nhớ lại cái tên này từ sâu trong ký ức.
Chờ đến khi nhóm người kia đi rồi, ông chủ thấy thế bèn nhanh chóng đến hoà giải, nói: “Mấy cô mấy cậu ơi, quán ăn buôn bán nhỏ, thật sự là không đắc tội nổi những hung thần vừa rồi, mong mọi người thứ lỗi. Thế này nha, nếu đã đến ăn ở quán chúng tôi, hóa đơn sẽ được giảm giá 20%.”
Quán nướng BBQ này làm ăn rất tốt, nếu không thì sao đêm khuya như vậy mà vẫn còn nhiều người đến thế.
Bởi vì trên lầu có bàn tròn, người Thẩm Phóng mang đến đều được ông chủ đưa lên lầu.
Còn mấy người bọn họ đứng chung một chỗ lại không có ai mở miệng trước.
Cuối cùng, vẫn là Úy Lam nhìn Tần Lục Trác, nói: “Lại làm phiền anh rồi.”
Lại làm phiền? Ba người kia vừa nghe, a, hóa ra là có quen biết?
Tần Lục Trác nhìn cô, không để ý mà nói: “Biết là tốt.”
Không cho một chút mặt mũi nào.
Cũng may vẻ mặt Úy Lam bình thản, không tức giận.
Tâm tư Thẩm Phóng quay một vòng, lập tức nói: “Nếu là người quen vậy ngồi cùng nhau đi, mọi người không ngại chứ?”
Ôn Thấm và Từ Giai Ninh tất nhiên không có ý kiến, tuy rằng ban nãy lúc Tần Lục Trác uy hiếp người khác trông đặc biệt lưu manh nhưng nhìn kỹ người này lớn lên quá đẹp trai, con gái ít nhiều đều có chút nhan khống, luôn cảm thấy đàn ông đẹp trai thì không phải là người xấu.
Về phần Tần Lục Trác, còn chưa kịp ngăn cản Thẩm Phóng đã bị cậu ấy kéo ngồi xuống.
Đồ nướng mà Ôn Thấm gọi đã được bưng lên nên bọn họ cũng không đổi bàn khác.
Vì là bàn bốn người, Từ Giai Ninh và Ôn Thấm ngồi cùng nhau.
Thẩm Phóng trực tiếp kéo ghế bên cạnh Úy Lam, nói: “Lão đại, anh ngồi ở đây đi.”
Tần Lục Trác liếc cậu một cái, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Khi hai người không quá quen biết ngồi với nhau sẽ phải có người mở miệng trước. Tần Lục Trác không phải kiểu người sẽ mở miệng chào hỏi, Úy Lam thì tính tình lãnh đạm, ở cùng bạn bè cũng ít nói.
Cuối cùng, Thẩm Phóng mở lời trò chuyện trước cùng Ôn Thấm các cô.
Ôn Thấm đối với thân phận bọn họ có chút tò mò, đặc biệt là lời nói vừa rồi của Tần Lục Trác, nhịn không được hỏi: “Các người thật sự là dân anh chị à?”
Từ Giai Ninh không nghe nổi bèn dùng chân đá cô một cái.
Cũng may Thẩm Phóng cười to, không để ý mà nói: “Sao có thể, các cô nghĩ gì vậy. Thực ra chúng tôi là công ty hậu cần, đêm nay công ty có việc cho nên sau khi tăng ca, lão đại mời công nhân lại đây ăn BBQ.”
Từ Giai Ninh rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ôn Thấm lại có chút mất mát, cô lẩm bẩm nói: “Tôi còn tưởng rằng thật sự là xã hội đen.”
……
Úy Lam ngồi bên cạnh Tần Lục Trác, nở nụ cười.
Cô vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, chỉ là cả người quá im lặng, khi cười như vậy, mọi người nhìn cô lại cảm thấy cô rất xinh đẹp tươi mới, linh động đáng yêu. Làn da cô trong suốt, chính là loại người từ nhỏ đã được nuôi trong lồng kính, vừa trắng vừa mềm, đúng lúc có ánh sáng chiếu trên đầu cô, rọi vào trên người khiến cả người cô như phát sáng.
Thẩm Phóng thấy Tần Lục Trác cũng nhìn thoáng qua Úy Lam, đáy lòng kinh ngạc.
Thẩm Phóng giải thích nói: “Công ty chúng tôi tên là Hậu Cần Thanh Nguyên, trên mạng có official website của công ty, các cô không tin có thể kiểm tra xem.”
Ôn Thấm có phần thắc mắc hỏi: “Vì sao ban nãy mấy người kia vừa nghe tên lão đại các người đều rất sợ hãi vậy?”
Cô nói xong thì có phần cẩn thận mà nhìn thoáng qua Tần Lục Trác.
Người này quả thật là đại soái ca, chỉ có điều khí thế trên người quá mạnh mẽ.
Thẩm Phóng cười nói: “Đó là bởi vì lão đại chúng tôi trước kia là cảnh sát, xã hội đen sợ cảnh sát cũng là chuyện đương nhiên.”
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Cảnh sát…
Úy Lam vươn tay lấy ly giấy dùng một lần trên bàn, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải cánh tay người đàn ông bên cạnh.
Đúng là có chút cứng rắn.
Thẩm Phóng thấy biểu cảm trên mặt hai cô gái, dĩ nhiên rất đắc ý, miệng lưỡi tự hào mà nói: “Anh em chúng tôi trước kia cũng là là cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát hình sự.”
Lúc này ngay cả Úy Lam cũng nhịn không được nhìn về phía cậu, hỏi: “Xử lý án mạng?”
“Đều có.” Thẩm Phóng nói.
Ôn Thấm hứng thú bèn tra hỏi đến cùng: “Vậy sao hai người lại mở công ty?”
Thẩm Phóng duỗi tay gãi ót, ngượng ngùng mà cười nói: “Cái này, vì nhân dân phục vụ cũng không phải không ăn cơm. Ở Bắc Kinh này, tiền lương cảnh sát sao có thể mua phòng ở đây.”
Từ Giai Ninh cùng Ôn Thấm đều không phải người bản xứ Bắc Kinh nên rất đồng ý mà gật đầu.
Tuy lúc vừa mới tốt nghiệp, mỗi người đều ý chí tràn đầy, hận không thể lập tức thể hiện tài năng, ở cái thành phố lớn này, chiếm một vị trí nhỏ. Rất nhanh thì hiện thực sắc bén đã bào mòn những gai góc trên người họ. Những lý tưởng, mục tiêu lúc trước đều biến thành một làn khói, qua những ngày đêm bôn ba mệt mỏi biến mất theo làn gió.
Chỉ là lúc Thẩm Phóng nói xong, khóe miệng tràn đầy chua xót.
Nói dối nhiều như vậy, ngay cả chính mình cũng bắt đầu tin. Nhưng mà lý do này cho dù cậu nói trên một vạn lần cũng đều không có biện pháp lừa gạt chính mình, đặc biệt là nhìn Tần Lục Trác bên cạnh……
Nếu lão đại thật sự bị hiện thực đánh bại, không chừng còn dễ chịu hơn so với bây giờ đi.
“Đúng rồi, các cô làm công việc gì?” Thẩm Phóng hỏi.
Từ Giai Ninh học ngành tài chính, hiện tại làm việc ở công ty. Về phần Ôn Thấm, cô là bác sĩ thú y, trước mắt đang làm việc ở bệnh viện thú cưng, mục tiêu tương lai dĩ nhiên là mở một bệnh viện thú cưng của chính mình.
Cuối cùng, Thẩm Phóng nhìn về phía Úy Lam, cô gái này lớn lên xinh đẹp nhất trong ba người, cũng là người yên lặng nhất.
Cậu có chút tiếc hận mà nhìn Tần Lục Trác và cô ấy, hai người đều ít nói, hoàn toàn không thể cọ ra lửa.
Khi biết Úy Lam là chuyên gia tư vấn tâm lý, người đàn ông vẫn luôn rũ mắt thưởng thức bật lửa kia cuối cùng cũng khẽ nâng mí mắt, lười biếng nhìn thoáng qua cô.
Úy Lam nghiêng đầu nhìn anh, cười nhạt hỏi: “Không giống ư?”
“Ừ, chuyên gia tâm lý hàng ngày gây chuyện vào đồn công an, lần đầu thấy.”
Giọng nói Tần Lục Trác châm biếm, cầm ly giấy trước mặt uống một ngụm nước ấm bên trong.
Úy Lam nhìn chằm chằm yết hầu đang cử động của anh, người đàn ông này lớn lên ngay cả cổ cũng đẹp, vừa thon dài vừa có lực, khi ngửa đầu thì hàm dưới cắn chặt, khắp nơi đều lộ ra vẻ cường tráng.
Thẩm Phóng rất ít khi thấy lão đại nhà mình không khách khí với một cô gái như vậy, kỳ thật người thích Tần Lục Trác không ít, chẳng qua anh ấy ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn, huống chi là nói đến có thái độ.
Cho nên, thái độ không khách khí là một sự đặc biệt nhỉ?
Thẩm Phóng sợ Tần Lục Trác đắc tội đến cô gái nên nhanh chóng chuyển đề tài nói: "Chuyên gia tư vấn tâm lý rất lợi hại, tôi nhớ lúc còn ở đội cảnh sát đã gặp được một chuyên gia vô cùng giỏi, giống như chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu người khác.”
Cho đến nay, ký ức của Thẩm Phóng vẫn còn mới mẻ.
Vậy nên cậu vô cùng tò mò hỏi: “Úy tiểu thư, có phải cô cũng lợi hại như vậy không?”
Úy Lam không nói chuyện, ngược lại là Ôn Thấm cùng Từ Giai Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Nếu không cô phân tích tôi đi? Coi như là để giải trí.” Thẩm Phóng cười nói.
Cuối cùng, Úy Lam nhìn về phía anh ta, biểu cảm không rõ.
Thẩm Phóng thấy cô nhìn mình như vậy, cho là mình nói sai, vừa định nói, nếu không được thì thôi.
Sau đó cậu lại nghe thấy giọng nói của Úy Lam.
“Trước kia khi anh làm việc ở đội cảnh sát không phải thành viên ở tiền phương, công việc của anh chắc là kỹ sư kĩ thuật. Nếu chính xác hơn, chắc là kỹ sư IT.”
“Anh có chị gái, có lẽ không chỉ có một.”
“Hiện tại anh vẫn đang độc thân nhưng bên người cũng có đối tượng. Có lẽ là đối tượng được cha mẹ giới thiệu làm quen, anh không quá hài lòng về cô ấy, nhưng không trực tiếp cự tuyệt vì ngại mặt mũi cha mẹ.”
Nghe đến đó, Thẩm Phóng trừng mắt, có vẻ có phần không tin nổi.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Úy Lam lại liếc mắt nhìn cô lần nữa, con ngươi đen bóng có chút kinh ngạc.
Quả thật lời nói của cô làm anh ngạc nhiên.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
Thẩm Phóng: “Những điều này đều do cô đoán ra?”
Úy Lam hơi nhếch miệng: “Có lẽ nói là phỏng đoán thì hợp lý hơn.”
Ôn Thấm đắc ý nhìn Thẩm Phóng, nói: “Anh còn chưa được thấy luận văn đại học của Úy Lam, lúc cô ấy về nước, thầy hướng dẫn ở Harvard hết sức muốn giữ lại đó.”
Ôn Thấm sớm đã được lĩnh giáo qua năng lực trinh thám này của Úy Lam, thấy có người ngơ ngác như mình lúc trước, tất nhiên hết sức vui mừng.
Úy Lam quay đầu thì chạm phải tầm mắt của người bên cạnh, hỏi anh: “Muốn biết?”
Tần Lục Trác nhìn cô, cười cười, thấp giọng nói: “Sẵn sàng lắng nghe.”
Chỉ là trên mặt anh không có vẻ tò mò như người khác, ngược lại càng thêm nét lười biếng.
Có dáng vẻ của người nguyện ý cắn câu.
“Vừa rồi khi anh giải thích về công ty của mình, theo bản năng bảo chúng tôi tìm kiếm trên internet, chứng tỏ anh vô cùng tin tưởng internet. Khi anh nhắc tới trang web công ty, ngữ khí có hơi nâng lên, chứng tỏ lập ra cái official website này hẳn là có liên quan đến anh. Hơn nữa trước kia anh làm việc ở đội cảnh sát, không khó phỏng đoán trước kia anh là kỹ sư IT.”
Thẩm Phóng ở cùng với mấy cô gái các cô, đặc biệt là khi tiếp xúc với cô gái xinh đẹp cũng không câu nệ. Bản thân là dân IT chuyên nghiệp, từ trường cảnh sát thừa nam thiếu nữ bước ra, mà anh ta lại giỏi giao tiếp cùng con gái là do lớn lên cùng với chị gái, dáng vẻ nam tính biểu hiện ra ngoài là vẻ cơ bản nhất.
Về phần đối tượng hẹn hò kia, từ lúc anh ta bước vào, di động vẫn luôn để trên bàn, có ba lần thông báo WeChat. Không lần nào anh ta mở ra xem, nhất định không phải đồng nghiệp, hẳn là bạn bè. Nhưng mà có thể gửi tin nhắn cho anh lúc này, đa số là con gái. Anh ta lại không nóng vội xem tin nhắn, chứng tỏ cô gái này cũng không phải bạn gái anh ta.
Càng có thể là đang trong giai đoạn tiếp xúc.
Vì sao lại là đối tượng hẹn hò cha mẹ giới thiệu?
Bởi vì tuy anh ta không xem tin nhắn nhưng trên mặt cũng không có vẻ không kiên nhẫn, chứng tỏ hành động của đối tượng này còn trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Mà thái độ chịu đựng này, hơn nửa là do người giới thiệu cô ấy.
Đến khi Úy Lam nói xong, trên bàn một mảnh yên lặng.
Trên mặt Thẩm Phóng hiện lên vẻ khó tin, anh chỉ nói mấy câu như vậy, cô ấy liền có thể suy ra những thứ này.
Quan trọng nhất là, cô ấy đều nói đúng.
Những người khác đều thất thần, còn Úy Lam lại nhớ tới một chuyện.
Cô quay đầu hỏi: “Khuy cài áo của tôi, anh thấy không?”
Tần Lục Trác vẫn luôn không mở miệng, nhìn Úy Lam, ngón tay gõ nhẹ ở trên bàn, nói: “Ừ, rơi trên xe tôi, hôm nay tôi không mang theo người, cô sốt ruột sao?”
Úy Lam nhoẻn miệng cười, nghiêm túc mà nói: “Sốt ruột.”
Tần Lục Trác gật đầu, không thèm để ý: “Ừ, ngày mai gửi chuyển phát nhanh cho cô.”
: lustaveland.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook