Cũng may có “Tiểu Bất Điểm” cho hai người thêm can đảm, Mục Nhĩ an ủi Đường Tiểu Náo “Không sao, lần sau chúng ta không để đồ có giá trị trong phòng.”

Đường Tiểu Náo vẫn chưa hết nghi ngờ “Mục Nhĩ, cậu có phát hiện ra không, cửa phòng trọ của chúng ta vẫn hoàn hảo không có chút hư hỏng nào, mình vẫn có thể dùng chìa khóa mở cửa.”

Lơi nói của Đường Tiểu Náo khiến Mục Nhĩ lạnh sống lưng.

Đường Tiểu Náo phân tích “Chủ cho thuê nhà là người rất tốt, không phải là chủ nhà dùng chìa khóa dự phòng động tay động chân. Có thể là người có tay nghề, mới có thể nhẹ nhàng cầm thẻ ngân hàng của mình đi.” Căn phòng cô thuê không có nhiều thứ có giái trị, thứ có trị nhất chỉ là tờ chi phiếu kia.

Đường Tiểu Náo khó hiểu “Vấn đề là nơi bí ẩn khó tìm như vậy mà cũng có thể tìm ra được, mình thật sự phục người đó.” Chỉ sợ đem theo trên người không an toàn, cô mới dùng giấy gói lại, giấu vào chân tường, không nghĩ tới vẫn bị người ta  tìm thấy.

“Nhìn xem cậu có còn thiếu đồ gì không.”

Chỉ lo cho đồ của mình, không lo nhìn đồ của Mục Nhĩ, Đường Tiểu Náo có chút xấu hổ nhắc nhở Mục Nhĩ.

Mục Nhĩ tươi cười khoát tay “Đồ của mình đối với người khác mà nói đều là đồ chơi dành cho trẻ con, không ai muốn lấy.”

Mọi người thường nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, lúc nói những lời này trong lòng Mục Nhĩ rất sợ, cô có cảm giác rất xấu.

Mặc dù không phải chuyện tốt nhưng đối với cô lại rất ý nghĩa.

Từ ngân hàng quay về phòng trọ, còn chưa mở cửa Mục Nhĩ liền lôi kéo Đường Tiểu Náo vì có cảm giác không tốt lắm.

Đừng thấy Đường Tiểu Náo có vẻ nhu nhược, cô đã trải qua nhiều chuyện nên bây giờ cô rất dũng cảm, nở nụ cười với Mục Nhĩ, mở cửa phòng.

Hai người cùng Tiểu Bất Điểm vừa bước vào phòng, cánh cửa liền đóng lại như một cơn gió.

“Tiểu Bất Điểm” điên cuồng kêu, ngay sau đó im lặng nằm trên mặt đất.

Đợi đến khi Đường Tiểu Náo cùng Mục Nhĩ phản ứng kịp, người tới đã lười biếng dựa về phía sau, hai chân bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng.

“Yên tâm, không chết được, chỉ trúng thuốc mê.” Thấy hai cô gái lo âu nhìn con chó nằm trên mặt đất, Tổ Tiểu Duyên ngồi trên ghế nói.

“Anh vào đây bằng cách nào?” Sau khi hốt hoảng Đường Tiểu Náo tỉnh táo hỏi.

Tổ Tiểu Duyên nhìn cô với ánh mắt đầy thưởng thức, nhún vai không ngừng cười “Tôi quang minh chính đại đi vào.”

Tổ Tiểu Duyên nhìn qua lớn hơn bọn họ mấy tuổi, có bộ dáng khoảng hai mươi lăm tuổi, lưu manh, cà chớn lại không giống xã hội đen.

Trong lòng Mục Nhĩ không ngừng kêu la, trong đầu dường như đang suy nghĩ gì đó.

Tổ Tiểu Duyên không thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của hai người thì càng cười rộ hơn.

Đường Tiểu Náo càng nhìn càng không hiểu, nhưng cô không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác, đứng chắn trước mặt Mục Nhĩ hỏi “Anh tới đây làm gì?”

Tổ Tiểu Duyên dường như nghĩ tới gì đó “Đúng rồi, tôi tới hỏi mật mã thẻ ngân hàng, bọc kín như vậy, bên trong nhất định là có rất nhiều tiền.”

Tổ Tiểu Duyên cảm thấy nhàm chán, ánh mắt di chuyển chung quanh cách trang trí đơn giản trong phòng, ma xui quỷ khiến mới chú ý tới cái bọc giấu dưới chân tường, đó cũng là thu hoạch ngoài ý muốn của anh ta.

Cơ thể Đường Tiểu Náo không tự chủ được khẩn trương, quả nhiên......

“Làm sao anh biết chỗ tôi để chi phiếu?” Chỗ đó không có mấy người có thể nghĩ đến.

Tổ Tiểu Duyên nghĩ tới liền cười, nhún vai nói “Vận khí của tôi tốt thôi!”

Đường Tiểu Náo còn chưa hỏi xong đã có người đi vào

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương