Từ lúc Mục Nhĩ đem theo nhiều đồ như vậy tới nhà, Cao Sênh Anh đã biết Mục Nhĩ có ý định gì, ngay cả chó cô cũng mang đến thì có nghĩa chính là không có ý định quay về nữa.

Mục Nhân Chương không đồng ý với quyết định của Cao Sênh Anh “Con bé cũng đã tới đây rồi, cũng chỉ là thêm một đôi đũa, cả tuần con bé đều ở trường, nó muốn ở đây thì để nó ở đây là được rồi.” Ông chỉ có một người con gái, kẻ đầu bạc đã tiễn người đầu xanh, không phải người ta nói yêu ai yêu cả đường đi lối về sao, Mục Nhĩ thật sự làm cho người khác yêu thích, Mục Nhân Chương không thiếu cháu trai nhưng chỉ yêu thích đứa cháu ngoại duy nhất này.

Cao Sênh Anh quyết giữ nguyên quyết định của mình “Không phải chúng ta chỉ có một mình con bé.”

Trong nhà này Mục Nhân Chương là một người nương từ, mà Cao Sênh Anh lại là một người quả cảm sấm rền gió cuốn, những việc lớn đều do bà quyết định.

Nói đến chuyện Mục Nhĩ Mục Nhân Chường liền mù quáng “Con bé không muốn về nhà, chỉ muốn ở lại đây, sao lại không thể cho con bé ở?”

Cao Sênh Anh dịu dàng cười, đối phó với ông, đây là điều lợi hại nhất “Dù cho bây giờ con bé ra ngoài ở tôi có thể lặng lẽ chu cấp tiềng cho con bé, chủ duy nhất không thể ở nơi này.”

Mục Nhân Chương giận đến xoay mặt, Mục Nhĩ không thiếu tiền, cô thiếu tình thương của mẹ, thiếu sự thương yêu của mọi người!

Cao Sênh Anh dụ dỗ, giọng nói cực nhẹ nhàng “Nếu con bé ở đây, cậu cùng các anh trai của nó nhìn thấy sẽ không sao nhưng nếu các mợ cùng chị dâu nhìn thấy, có thể bảo đảm họ đồng lòng với con bé không? Không xuất hiện mâu thuẫn không? Xem như ngoài miệng không nói nhưng trong lòng khó tránh khỏi có thành kiến, chuyện này đối với con bé không tốt, đối với những người trong nhà cũng không tốt.”

Mục Nhân Chương nghĩ không ra, cháu ngoại của ông tới đây ở thì làm sao?

Rốt cuộc Cao Sênh Anh là phụ nữ, nghĩ tỉ mỉ, phân tích với ông “Một ngày hai ngày thì không sao, hoặc là sau này mỗi ngày tới đây ăn cơm đều có thể chỉ duy nhất không thể ở lại nơi này.” Tận Tình nêu ra ví dụ, giọng điệu Cao Sênh Anh đầy dụ dỗ “Các mợ cùng chị dâu muốn đợi con bé tốt lên là do họ cam tâm tình nguyện, nhưng nếu con bé đột nhiên chuyển tới đây ở, chúng ta lại không làm gì, những đứa trẻ khác cũng sẽ có ý kiến, khó tránh khỏi sẽ có thành kiến với con bé.”

Mục Nhân Chương đỏ mắt, lỗ mũi chua xót “Vậy bà muốn con bé đi đâu?”

Cao Sênh Anh nói ông đều hiểu, thật sự Mục Nhĩ không thể ở lại đây, vì sự hài hòa trong gia đình, ông không thể giữ Mục Nhĩ ở lại.

Lúc Mục Nhĩ đi vệ sinh xong, vốn muốn đi xuống xem trò vui với ông bà ngoại nhưng lại nghe thấy có điều không đúng, cô liền đứng trên cầu thang nghe, nghe đến đó cô liền che miệng rớt nước mắt, ông ngoại vĩnh viễn là người thương cô nhất, cô không muốn ông ngoại đau lòng vì cô.

Cao Sênh Anh không lên tiếng, Mục Nhân Chương im lặng, một mình khổ sở.

Nhà họ Mục là một gia tộc nổi tiếng, phải nói là một gia đình thịnh vượng không ngừng phát triển, không thể không có người nào tâm phúc, không có người nắm quyền, nhà họ bọn là một chuỗi dây thừng đồng nhất, chính là xuất phát từ nhà Cao Sênh Anh.

Bà chưa bao giờ bênh vực ai, vĩnh viễn xử lý công việc đều rất công bằng. Nhà ai cũng sẽ có một người không hiếu thuận hoặc dính vào chuyện không hay, nhưng nhà họ Mục vài chục năm nay không có một ai, chỉ có duy nhất một cô con gái ngậm trong miệng chỉ sợ tan ra, gả cho một người đàn ông mà cô tự chọn, quay đầu lại đã bị đoạt miệng vì bị cướp chồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương