Một tia chớp bổ xuống, Mục Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Tái Tái mở cửa xe bước xuống, đi tới trước mặt hai mẹ con, trên mặt nở nụ cười nhưng tay lại động “Dì không thể nói như vậy, cô Văn nho nhã, điềm tĩnh như vậy tương đối thích hợp không bước ra cổng trước không vào cổng sau thì tốt hơn.”

Trả lại nguyên lời mà bà ta nói, Nhiễm Tái Tái đã túm người ném ra khỏi xe của mình “Chào chú chúng cháu đi, mọi người vào đi.”

Lên xe, đạp chân ga, không thèm để ý đến những người khác, dù thế nào đi nữa cậu cũng đã đón được người, để lại khói xe cho người khác cũng chẳng sao, vui sướng huýt sáo.

Qua kính chiếu hậu, Mục Nhĩ thấy Văn Mễ Hi đuổi theo mấy bước, liên tục vỗ ngực đầy tiếc nuối, sắc mặt rất đặc sắc!

“Tiện Nhân, sao cậu làm người lại thất đức như vậy, con gái người ta thật tâm với cậu, cậu lại không thương tiếc ném xuống.” Lúc nãy cô nhìn thấy khi Nhiễm Tái Tái túm Thi Hoa Nhĩ và Văn Mễ Hi, chính là cực kỳ không khách khí, Mục Nhĩ cũng hoài nghi, choáng nha, có phải nhân cơ hội hạ độc hay không! Tuy là trách cứ Nhiễm Tái Tái nhưng trên mặt lại rất rực rỡ.

Dừng huýt sáo, Nhiễm Tái Tai cố ý hiểu sai ý “A! Sao tôi lại ngửi thấy mùi dấm chua Sơn Tây ở đây?”

Mục Nhĩ trợn mắt nhìn cậu ta “Tiện Nhân! Người chị kia của tôi rất tốt, vẫn còn là khuê nữ, hai là cậu thử một chút xem?”

Nhiễm Tái Tái la lên “Đừng, tha cho tôi đi! Tôi còn muốn sống thêm vài năm.”

Vừa rồi cậu ta cố ý kêu “Cô Văn”, vốn dĩ chỉ là con của người khác, không biết sao ba Mục Nhĩ lại nhiệt tình như vậy, còn nói cậu ta là vị hôn phu của Mục Nhĩ, sao còn hướng về phía cậu ta làm loạn như vậy? Cậu ta rãnh rỗi nên chơi trò chó vờn mèo. Thật sự là hoàn hảo, Mục Nhĩ rất thích! Vấn đề là cô ta nhìn qua không phải dạng gì tốt, cậu ta vẫn nên tránh thì tốt hơn!

“A! Đúng rồi, Tiểu Bất Điểm vẫn còn ở đó!” Mục Nhĩ nghĩ tới liền hướng về phía Nhiễm Tái Tái kêu lên.

Nhiễm Tái Tái thả chậm tốc độ “Phải quay lại mang đi sao?”

Vừa rồi dồn hết sự chú ý lên người hai mẹ con nhà kia, cô không nhìn thấy Tiểu Bất Điểm đứng đó lưu luyến không rồi “Ừ, mang đi.”

Nơi này không phải trong thành phố, Nhiễm Tái Tái quay ngược đầu xe, quay trở lại.

Trước cửa nhà, Tiểu Bất Điểm vẫn giống như tối hôm qua nằm im, cái đầu lười biếng đặt trên hai chân trước, nhắm mắt lại, không có tinh thần.

Nghe tiếng xe, Tiểu Bất Điểm hạ mắt, Mục Nhĩ ngồi chồm hổm xuống dang tay với nó, Tiểu Bất Điểm đứng dậy, chạy về phía Mục Nhĩ, đầu chó chạm vào đầu người, Mục Nhĩ cười khúc khích, đẩy cơ thể nó ra, chỉ chỉ cửa xe “Đi lên.”

Tiểu Bất Điểm vui sướng phe phẩy cái đuôi to dễ dàng nhảy lên xe, Mục Nhĩ cũng đi lên xe, đóng cửa xe, hớn hở nói với Nhiễm Tái Tái “Đi thôi!”

Không nhìn thấy ai Mục Nhĩ cảm thấy hơi mất mát.

Tiểu Bất Điểm đi đâu cũng không có ai quan tâm tới.

Nghiêng đầu thấy Tiểu Bất Điểm lè lưỡi đứng trên xe vẫy đuôi với cô, Mục Nhĩ cười rộ lên “Được rồi, ngồi xuống! Bây giờ chúng ta bỏ nhà đi, sau này không về nữa, tao đi đâu, mày sẽ ở đó được không?”

Tiểu Bất Điểm hiểu tính người, bước một bước tới, đầu tựa vào trên đùi Mục Nhĩ làm nũng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương