Ương Ngạnh Thiên Tuế
-
Chương 4: Chương 03
Chương 3
Hắn giận đến nỗi mặt mày tái xanh, tức giận chỉ tay về phía nàng: “Được, ngươi không nói đúng không? Ngươi không nói, thì cứ quỳ ở đây đến khi nói thì thôi.” Nói xong, hắn hất tay áo, xoay người bỏ đi.
Con sư tử bị nhuộm thành gấu trúc vênh mặt ra oai với nàng, sau đó cũng lúc lắc mông bỏ đi theo chủ.
Dung Tiểu Mãn cô đơn quỳ ở chỗ đó, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp.
Tam ca, có những điều, không phải ta không muốn nói, mà là thật sự không thể nào nói được...
Đông Phương Lạc đầy bụng tức giận trở về phòng, ngồi xuống ghế một lúc lâu, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống như cũ.
A Bảo đi theo sau hắn biết tâm trạng của chủ nhân không tốt, biết điều nhảy lên cái nệm của mình rồi nằm xuống, lặng thinh không ồn ào.
Đông Phương Lạc vừa nhìn nó liền tức giận. Rõ ràng là một con sư tử oai phong lẫm liệt, bây giờ lại trở nên buồn cười như thế này!
Hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ như trở lại ba năm trước.
Bởi vì mẫu hậu nên từ nhỏ, hắn và hai người anh trai đã bị xem như điềm xấu, luôn bị các phi tử cũng như phụ hoàng đối đãi không tốt.
Đại ca Đông Phương Diệu và Nhị ca Đông Phương Hách vì bảo vệ hắn, vào lúc hắn bảy tuổi đã lén đưa hắn đến Phượng Hoàng Sơn sống mai danh ẩn tích.
Những ngày ở Phượng Hoàng Sơn vừa đơn điệu vừa nhàm chán, dưới sự bảo vệ của mọi người, rốt cuộc hắn cũng an toàn trải qua cả thời niên thiếu.
Cho đến khi Tiểu Mãn xuất hiện...
Khi đó Tiểu Mãn mới có mười lăm tuổi, mày rậm, mắt to, thông minh lanh lợi, lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã ăn sạch bách dưa leo mà hắn thích ăn nhất, mặc dù hắn có địa vị thấp, phải trốn tránh đến tận Phượng Hoàng Sơn, nhưng không vì thế mà hạ nhân không nể sợ hắn, bọn họ luôn tận tâm, tận lực hầu hạ hắn và hai vị huynh trưởng.
Cho nên nhìn thấy tên trộm to gan như vậy, ý nghĩ đầu tiên trong hắn là phải dạy dỗ một lần mới được, vì vậy, hắn ép nàng bán thân, làm người hầu riêng cho hắn, mỗi ngày đều bị hắn bắt nạt vài lần.
Tiểu nha đầu này cũng thú vị lắm, những ngày đó, lúc nào cũng làm cho hắn vui vẻ. Hai người càng thân thiết, hắn càng phát hiện trái tim mình ngày càng bị nàng hấp dẫn.
Sau đó hắn mới biết, Tiểu Mãn có học y, ba tuổi thì theo sư phụ học y dược, đến Phượng Hoàng Sơn là vì muốn kiếm vài phương thuốc quý, nào ngờ trên đường đi bị trộm cướp hết đồ đạc, bất đắc dĩ nên mới ăn trộm dưa leo của hắn.
Hai người càng ở chung với nhau lâu, Tiểu Mãn lại càng thường xuyên làm cho hắn giận dữ rồi quát lên như sấm, làm cho hắn thường xuyên uy hiếp nàng, mỗi khi có cơ hội là đánh nàng một trận.
Nhưng hắn càng hung dữ, lòng hắn lại càng đau hơn gấp bội.
Dần dần, hắn mới phát hiện mình đã thích nha đầu kia, còn lén lấy chiếc lược bằng ngọc của mẫu hậu khi còn sống cho Tiểu Mãn.
Nói đến miếng ngọc đó, coi như cũng có chút lai lịch.
Mẫu hậu của hắn trước kia là công chúa của tộc Bố Nhĩ Mạn, khi xuất giá, bà ngoại của hắn đã trao chiếc lược ngọc tượng trưng ay mắn và giàu sang ẫu hậu hắn làm quà cưới.
Bởi vì hắn là đứa con nhỏ nhất, cho nên mẫu hậu yêu thương hắn nhiều hơn hai người anh trai.
Có một ngày, bà giao chiếc lược ngọc này cho hắn, bảo rằng ý nghĩa của chiếc lược này không phải đùa, ai có được nó, sau này có thể sống một đời giàu sang may mắn.
Đại ca Đông Phương Diệu vừa sinh ra đã được chọn trở thành thái tử, sau này nhất định sẽ làm hoàng đế.
Nhị ca Đông Phương Hách từ nhỏ đã thông minh khéo léo, tương lai cũng sẽ là một nhân vật hiển hách.
Chỉ có hắn, không có tài năng gì, chỉ được mỗi cá tính thẳng thắn, mẫu hậu sợ hắn sau này thiệt thòi, cho nên giao chiếc lược ngọc này cho hắn, để hắn lúc nào cũng mang theo, bảo vệ an toàn, còn bảo rằng, sau này nếu gặp được người hắn thích, thì trao chiếc lược này cho đối phương xem như tín vật định tình, bởi vì chiếc lược ngọc này có thể làm cho tình cảm giữa hai người càng thêm sâu đậm.
Khi hắn dần hiểu ra tình cảm của mình, liền đem cái lược ngọc này cho Tiểu Mãn, có điều, lúc ấy hắn không nói chuyện về chiếc lược cho nàng nghe.
Tiểu Mãn là một cô gái hồn nhiên, vừa nhận cái lược ngọc của hắn thì ngu ngơ nhìn hắn, sau đó hỏi, tự dưng sao lại tặng nàng cây lược làm gì?
Hắn tức giận không thôi, không thèm trả lời nàng, quay người bỏ đi.
Kết quả, mấy ngày sau liền xảy ra chuyện.
Hắn còn nhớ, hôm ấy thời tiết không tốt, mưa to cả ngày, ban sáng thì Tiểu Mãn ra ngoài hái thuốc, kết quả đến khuya mới về.
Nàng trở về nhưng trông nhem nhuốc, tội nghiệp vô cùng, đồng thời, còn mang theo một con sư tử cái đang có mang về.
Không biết con sư tử ấy bị con thú hung dữ nào tấn công, lúc Tiểu Mãn mang về thì cả người đầy máu, hơi thở hấp hối, yếu ớt.
Hắn hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tiểu Mãn nói với hắn, khi nàng hái thuốc về thì thấy con sư tử này bị thương nằm trên mặt đất, nàng không đành lòng nên lấy xe chở nó về, cũng vì vậy mà bao nhiêu thảo dược quý hiếm hái được đều rơi xuống núi.
Hắn nghe vậy, đầu tiên là quan tâm hỏi xem nàng có bị thương hay không, sau đó thì hỏi đến cái lược ngọc mới đưa cho nàng không lâu trước.
Tiểu Mãn ngẩn ra, lục lọi trong người, sắc mặt thay đổi, lắp bắp nói: “Chiếc lược ngọc đó chắc là vào lúc ta cứu con sư tử này bị rớt xuống núi luôn rồi.”
Lúc này thì hắn nổi giận thật, chẳng thèm nghe Tiểu Mãn giải thích, hung dữ mắng nàng một trận.
Tiểu Mãn luôn kiên cường bị hắn mắng đến nỗi nước mắt giàn giụa, sắc mặt xanh mét, quỳ xuống xin lỗi hắn.
Nhưng hắn đang nổi giận, đâu có chú ý nhiều đến như vậy, chiếc lược ngọc đó không phải chiếc lược bình thường, đó là mẫu hậu để lại cho hắn, là tín vật cho thê tử tương lai của hắn.
Hắn giao thứ quan trọng như vậy cho nàng, nhưng nàng lại tùy tiện làm mất, bảo hắn làm sao mà không bực?
Mắng nàng một trận xong, hắn tức giận trở về phòng.
Khi cơn giận dần dần tiêu tan thì trời đã sáng rõ.
Sáng sớm, hắn sai người kêu Tiểu Mãn đến, nhưng hạ nhân nói với hắn rằng, đêm trước Tiểu Mãn bị hắn mắng một trận, nước mắt nước mũi nói muốn đi tìm lại cái lược ngọc đó, nhưng đợi suốt đêm cũng không thấy nàng về.
Nghe đến đó, sắc mặt hắn thay đổi, quên mất thay quần áo mà vội vàng chạy đi tìm nàng.
Khi hắn chạy lên đỉnh núi, chỉ thấy dưới vách núi có một chiếc giày, nhìn kỹ lại, đúng là chiếc giày mà Tiểu Mãn hay mang khi đi hái thuốc, trái tim hắn chợt lạnh đi, nghĩ rằng Tiểu Mãn không thấy đường, lại thêm trời mưa đường trơn, bất cẩn trượt xuống chân núi rồi.
Hắn rất sợ, cảm giác như trời sắp sập xuống vậy, còn định nhảy xuống dưới tìm nàng, may mà bọn gia đinh chạy tới cản hắn lại, cảm giác tựa như trời sập xuống giống nhau, ót nóng lên sẽ phải nhảy xuống tìm nàng, hay là theo tới gia đinh liều mạng bắt hắn cho giật trở lại.
Quãng thời gian ấy, hắn như người mất hồn, mỗi ngày đều phái người xuống chân núi tìm kiếm Tiểu Mãn.
Nhưng phái đi hàng chục lần, lần nào cũng nhận được một kết quả, dưới chân núi không có người, mà Tiểu Mãn cũng không trở về nữa.
Có gia đinh nói, dưới chân núi có sói hoang, chắc là Tiểu Mãn trượt chân xuống núi bị sói hoang đó ăn mất rồi.
Bởi vì như vậy, hắn càng lo lắng hơn, tự mình xuống núi tìm, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn không biết Tiểu Mãn còn sống hay đã chết, có một quãng thời gian rất dài, rất dài, hắn ngồi trong vườn dưa leo từ sáng đến tối... Chỉ mong Dung Tiểu Mãn có thể lại xuất hiện trước mặt hắn, như trước kia.
Đợi một lần, mất ba năm.
Sau đó, huynh trưởng Đông Phương Diệu đăng cơ làm đế, hắn cũng được đón về kinh thành, phong làm vương gia.
Nhưng hắn vẫn không thể nào quên được Tiểu Mãn, trong lòng vẫn nghĩ rằng, sống thì thấy người, chết thì thấy xác.
Ba năm trôi qua, Tiểu Mãn không hề trở về.
Nếu không phải lần đó đến biệt viện ở phía Tây nghe hát, A Bảo tự dưng lại lạc đường, bị trúng “Nhuyễn cốt tán” thì có lẽ bây giờ hắn vẫn còn ngồi đợi kỳ tích xuất hiện.
Song, khi hắn thấy được nha đầu kia vui vẻ xuất hiện trước mặt mình, sau cảm giác hưng phấn là tức giận ngập trời.
Hắn giận nàng, tại sao còn sống lại không đến Phượng Hoàng Sơn tìm hắn?
Hắn muốn biết ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nàng bỏ đi mà không nói một tiếng, đã có chuyện gì xảy ra?
Suy nghĩ trở về thực tại, Đông Phương Lạc nhìn con sư tử nằm ngủ say sưa trên cái nệm êm ái. A Bảo chính là con của con sư tử cái mà Tiểu Mãn cứu năm ấy.
Mặc dù con sư tử cái đó sinh được, nhưng cuối cùng vẫn mất đi tính mạng.
Hắn chăm sóc A Bảo chẳng khác gì con của mình, ba năm trôi qua, con sư tử nhỏ bé ngày nào đã trở thành một con sư tử oai hùng hôm nay.
Nhưng lại bị biến thành gấu trúc như thế này, làm cho hắn mỗi lần nhìn là mỗi lần nghiến răng nghiến lợi.
Trời đã tối, nửa tiếng trước quản gia Tiết có báo lại, Tiểu Mãn vẫn quỳ ở đó từ sau khi hắn đi, không dám nhúc nhích nửa cái, đúng là biết điều thật.
Đông Phương Lạc thở dài, cơm tối còn chưa ăn đã đi thẳng đến đại lao, hai người canh phòng thấy vương gia đến, định quỳ xuống thỉnh an, hắn khoát tay ý bảo bọn họ lui ra.
Đúng là phòng giam của Tiểu Mãn vô cùng yên tĩnh, nhưng nhìn kỹ vào, hắn suýt nữa xỉu vì tức.
Nửa tiếng trước quản gia Tiết còn bảo nàng biết điều quỳ ở đây, không ngờ trong nháy mắt đã ngồi xuống, ngủ thiếp đi.
Hắn tức cũng không được mà cười cũng không xong, rất muốn đạp nàng một cước để nàng tỉnh lại, nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì ngủ mà đỏ bừng, còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, hắn không khỏi mềm lòng.
Kêu hạ nhân mở cửa phòng giam ra, hắn cẩn thận đi vào, nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ bé kia vào ngực.
Dung Tiểu Mãn cảm thấy có chút không thoải mái, xoay qua xoay lại trong lòng hắn, lẩm bẩm vài tiếng rồi sau đó tiếp tục ngủ.
Sau khi tỉnh lại, Dung Tiểu Mãn mới phát hiện mình đang nằm trên một cái giường rất mềm mại.
Một nha đầu lanh lợi thấy nàng tỉnh lại, cười hì hì đi đến, đưa thau nước rửa mặt đến trước mặt nàng, “Dung cô nương, ngươi tỉnh rồi?”
Dung Tiểu Mãn nhìn quanh bốn phía, lúng ta lúng túng nói: “Không phải ta đang bị vương gia phạt quỳ ở đại lao sao?”
Nha đầu kia che miệng cười một tiếng, “Tối qua ngươi ngủ thiếp đi, vương gia thấy vậy mềm lòng nên ôm ngươi đến sương phòng nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, nàng cười cười, tự nhủ: “Ta cũng biết là Tam ca thương ta mà.” Vừa nói, nàng vừa đứng dậy, rửa mặt, vừa la đói bụng không ngừng, nha đầu tên Đông Nhi kia đành phải ra ngoài tìm thức ăn cho nàng.
Chưa đến nửa tiếng, đã có người đến nói, khi nào nàng tỉnh hẳn thì đến phòng của vương gia gặp hắn.
Dung Tiểu Mãn đang nhét cái bánh bao vào họng, thế là bị gia đinh kéo đến phòng của Đông Phương Lạc luôn.
Đông Phương Lạc có thói quen dậy sớm, múa kiếm một hồi, thấy chảy mồ hôi thì tắm nước nóng, dùng đồ ăn sáng xong thì phái người đi xem thử xem nha đầu kia đã tỉnh ngủ chưa.
Khi hạ nhân bẩm báo lại nàng đã tỉnh dậy, còn đang ăn sáng, hắn lại thấy bực bội. Nha đầu này đúng là vô tâm, nhưng sau đó lại phái người đưa nàng đến.
Tiểu Mãn mười tám tuổi, xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều, vốn là hắn có thể nhìn nàng từ từ trưởng thành, nhưng nha đầu này lại bỏ đi không nói tiếng nào, hại hắn lo lắng hơn ba năm, hại hắn mất hết ba năm đẹp nhất đời người.
Nàng biết điều đến thỉnh an, Đông Phương Lạc vẫn còn tức giận vì chuyện cũ, tựa vào chiếc ghế lớn, lạnh giọng: “Ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao?”
Dung Tiểu Mãn nghĩ thầm, chứ không phải ngươi bắt ta đến sao? Ngươi không kêu, chắc gì ta đã đi.
Nhưng nàng lại không dám nói như vậy với Tam ca, ba năm trước nàng đã biết tính tình của hắn thất thường đến mức nào, xem ra ba năm trôi qua, hắn chẳng những không sửa tính, mà khôi phục lại thân phận vương gia càng làm cho tính tình hắn thêm nóng nảy.
Nàng cười nịnh nọt, “Ta biết Tam ca rất thương ta, nhất định không nỡ bỏ ta trong đại lao, dù bên ngoài ngươi chua ngoa lại thất thường nhưng bên trong lại rất mềm yếu, làm sao giận ta thật kia chứ?”
Đông Phương Lạc rất muốn hỏi nàng, sự tự tin này nàng lấy ở đâu ra thế?
Hắn thật sự rất giận nàng, điều đó tuyệt đối là sự thật.
Nhưng vừa định thốt ra, lại bị nuốt trở về. Nha đầu này luôn có bản lĩnh làm cho người ta tức giận, hắn không muốn giận dỗi vô ích với nàng.
Tức giận liếc nhìn nàng, hắn huýt sáo vài tiếng, chẳng bao lâu sau, A Bảo đã nhanh chóng có mặt.
Lúc đi ngang qua Dung Tiểu Mãn còn không vui liếc nàng một cái.
Vốn là nó vô cùng oai phong lẫm liệt, nhưng khi Dung Tiểu Mãn nhìn thấy vệt đen kế bên hai mắt của nó, vẫn không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Nụ cười này của nàng, chẳng những làm cho con sư tử nổi giận, mà ngay cả chủ nhân của nó cũng trợn mắt nhìn nàng.
Đông Phương Lạc vỗ bàn một cái, làm cho nàng sợ đến nỗi ngồi bệt xuống sàn, vỗ ngực vài cái, nàng nhỏ giọng nói: “Tam ca, lần sau vỗ bàn nhớ phải thông báo trước một tiếng! Làm ta sợ hú hồn!”
Hắn không giận dữ, chỉ cười, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, lấy mũi giày nhẹ nhàng đạp vào mông nàng một cái: “Có nhìn thấy chưa? A Bảo bị ngươi biến thành con gấu trúc, có buồn cười không?”
Nàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ngoan ngoãn quỳ thẳng lưng, làm như cô con dâu đang bị má chồng ăn hiếp: “Tam ca, ta sai rồi, ngươi phạt ta đi.”
“Ừ, bổn vương đang có ý đó, bổn vương cũng không phạt ngươi nhiều đâu, vậy...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook