Ước Hẹn Phù Hoa
-
Chương 79
Thật ra trong lòng Thời Chung cũng cảm thấy rất khó xử. Mặc dù những gì anh đang nói đều là sự thật, không hề dối trá nhưng anh vẫn giấu giếm khá nhiều chuyện. Nếu mẹ Nhậm Tư Đồ tiếp tục truy hỏi “tại sao bố mẹ cậu lại không có thời gian lo cho cậu?” hoặc là “cho dù mẹ cậu có lấy chồng khác, ra nước ngoài thì hai người vẫn có thể liên lạc với nhau mà? Quan hệ giữa cậu và mẹ cậu căng thằng như vậy là vì nguyên nhân gì khác?” thì có lẽ Thời Chung sẽ không thể qua ải này mất.
Nhưng câu hỏi tiếp theo của Tư Đồ Phương Ngọc cũng chẳng làm Thời Chung thấy thoải mái hơn: “Vậy quan hệ giữa cậu với bố và em gái mình có tốt không? Họ sẽ tham dự hôn lễ của cậu chứ?”
Trái tim Thời Chung như bị ai đó bóp chặt.
“Bố con sẽ tham dự.” Thời Chung cảm thấy bàn tay đang nhặt rau của mình trở nên cứng đờ. “Em gái con… nó đã qua đời rồi.”
Thật ra có nhiều lúc, Thời Chung phải thừa nhận rằng Nhậm Tư Đồ vẫn còn may mắn bởi vì vào lúc khổ sở nhất, cô còn có Thịnh Gia Ngôn bên cạnh, giúp cô vượt qua bệnh trầm cảm. Về điều này, Thời Chung rất cảm kích Thịnh Gia Ngôn, bởi vì có những người không may mắn bằng cô đã bị chứng trầm cảm ấy giày vò đến nỗi phải chọn cách chấm dứt sinh mệnh của mình.
Thời Phân chính là một trong số đó.
Mắc chứng kén ăn, trầm cảm, cuối cùng cắt mạch máu tự tử.
Vào cái đêm trước khi an táng Thời Phân, cuối cùng mẹ anh cũng về nước, lần ấy bà đưa cho Thời Chung mấy chục ngàn, còn nói với anh: “Không đủ thì cứ nói với mẹ.”
Lúc ấy Thời Chung trả tiền lại ngay cho bà. “Không cần đâu. Đưa một lần coi như mưa đứt bán đoạn đi. Con cần một triệu.”
Mẹ anh có vẻ chấn kinh nhưng Thời Chung thì lại hết sức bình thản. “Một triệu, mua đứt mối quan hệ máu mủ ruột thịt của chúng ta, cả đời này con sẽ không đi tìm mẹ nữa. Thanh toán xong.”
Khi anh lạnh lùng nói mấy chữ “thanh toán xong” thì mẹ anh bật khóc, khóc mà vẫn rất đẹp. Nhưng Thời Chung không nhìn bà, chỉ bình tĩnh đứng dậy, bỏ đi…
Nhưng khi quay người bỏ đi, cuối cùng anh vẫn không ngăn được dòng nước mắt tuôn rơi. Có điều vẻ mặt của anh không vì nước mắt rơi xuống mà thay đổi. Anh vẫn hết sức bình tĩnh, giống như người đang khóc không phải là mình. Anh vừa là người đang khóc, vừa là một khán giả thờ ơ đứng nhìn.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, thật ra chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Năm đó, mẹ anh dùng một triệu để mua đứt quan hệ máu mủ ruột rà, còn anh thì dùng một triệu ấy để làm tiền vốn, kiếm được số tiền lãi đầu tiên. Bây giờ, bởi vì những hành vi buôn lậu và quan hệ với xã hội đen năm đó bị trình lên trên mà trở thành chứng cứ chống lại anh. Tuy anh nhờ cậy nhiều nơi, cố gắng bưng bít nhưng vẫn khó mà bảo đảm an toàn…
Tư Đồ Phương Ngọc không nỡ hỏi tiếp nữa. Bà lấy cái túi rau đi, đẩy ly nước tới trước mặt Thời Chung. “Đừng chỉ lo nhặt rau như thế, uống chút trà đi.”
Thời Chung nghe lời bà, cầm ly nước lên uống một hớp.
Chủ đề này được kết thúc tại đây. Thời Chung không khỏi hít sâu một hơi.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh cứ ngỡ khi nhắc lại chuyện này, mình sẽ không cảm thấy đau đến nỗi giống như bị người ta bóp chặt cổ họng như trước nữa, nhưng thì ra anh đã đánh giá cao chính mình.
“Ngày tổ chức hôn lễ, con sẽ cho xe tới đón bác.” Chuyển sang đề tài khác, cuối cùng thì sức mạnh vô hình đang thít chặt cổ họng Thời Chung cũng từ từ biến mất.
“Tôi?” Tư Đồ Phương Ngọc mỉm cười. “Tôi sẽ không đến đó.”
“Tại sao?” Thời Chung cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tư Đồ Phương Ngọc còn ngạc nhiên hơn cả anh. “Cậu chưa từng nghe con gái tôi kể nhà chúng tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Con đã nghe hết rồi.”
“Vậy chẳng phải đã có câu trả lời rồi à? Tôi không muốn gặp nó, cũng không dám gặp nó. Tôi khiến con gái mình trở nên như vậy, cậu cảm thấy tôi còn mặt mũi để bình tĩnh đứng trước mặt con bé sao?”
“Nhưng cô ấy không hề oán trách bác.”
“Tôi thà rằng nó hận tôi còn hơn là nhìn nó đối xử tốt với tôi.”
Thời Chung không nhịn được phải cau mày lại. “Nếu cô ấy hận bác thì người đau khổ sẽ chính là cô ấy. Bác không thể để cho con gái mình sống một cách nhẹ nhõm hơn sao?”
“Dù sao thì hiện giờ, tôi vừa không muốn nhìn thấy nó cười, vừa không muốn nhìn thấy nó khóc. Thấy nó khóc, tôi không chỉ đau lòng thay nó mà còn áy náy hối hận gần chết. Nhưng khi nó cười thì lại rất giống bố nó, nhìn nó cười tôi sẽ đau lòng cho chính mình. Cậu nói tôi ích kỉ cũng được, hèn nhát cũng được. Tóm lại tôi sẽ không tham dự hôn lễ này.”
Cuối cùng Thời Chung cũng hiểu được phần nào tại sao Nhậm Tư Đồ lại phải bó tay với mẹ mình như thế. Bà ấy cố chấp đến đáng sợ, bất luận thế nào cũng không có cơ hội thay đổi được tình hình.
Điện thoại của Thời Chung vang lên rất đúng lúc. Anh lấy điện thoại ra, thấy màn hình hiển thị tên của Nhậm Tư Đồ thì lập tức nghe máy. “A lô?”
Tư Đồ Phương Ngọc cũng liếc thấy màn hình, tuy nhiên không biết Nhậm Tư Đồ ở đầu dây bên kia nói những gì nhưng vừa nghe Thời Chung trả lời: “Anh đang ở…”
Thời Chung nói xong ba chữ này, liền ngẩng lên thì thấy Tư Đồ Phương Ngọc đang nhìn mình. Tư Đồ Phương Ngọc nghiêm túc lắc đầu với anh, rõ ràng là đang có ý định ngăn cản không cho anh nói tiếp. Thời Chung đành dừng lại trong giây lát rồi sửa lời: “Anh đang ở công ty, cũng sắp về rồi.”
Đợi Thời Chung cúp máy, Tư Đồ Phương Ngọc cũng đứng lên tiễn khách.
Bà tiễn anh ra tận cửa, trước khi đóng cửa lại vẫn không quên căn dặn: “Con trai à, bác nhận ra được con là một người có thể giữ được mọi chuyện trong lòng. Bác muốn nhờ con một chuyện.”
“Bác cứ nói đi ạ.”
“Đừng bao giờ nói cho Đồ Đồ biết những gì bác đã nói hôm nay.”
Thời Chung suy ngẫm một lúc, sau đó mới khẽ gật đầu.
Tuy động tác gật đầu của anh rất khẽ nhưng lại khiến cho người ta tự nhiên sinh ra cảm giác vô cùng tin tưởng. Tư Đồ Phương Ngọc tin một cách vô điều kiện rằng chàng trai trẻ này là người nói được làm được nên không khỏi cười an ủi.
“Con mau quay về đi, đừng để con bé đợi quá lâu.” Đây là câu nói cuối cùng mà bà mẹ vợ cố chấp này nói với Thời Chung.
Trên đường lái xe trở lại Bắc Kinh, Thời Chung không khỏi nghĩ rằng có lẽ trong lòng mỗi người đều cất chứa một bí mật không thể để cho ai biết, giống như bà mẹ vợ cố chấp của anh vậy. Một khi bí mật vạch trần tức là tương đương với việc vạch trần một vết sẹo đã liền kín miệng, hoặc tương đương với…
Điện thoại của Thời Chung bỗng đổ chuông, cắt ngang dòng suy tư của anh.
Thời Chung day vùng trán nặng trình trịch, lấy tai nghe bluetooth đeo lên tai.
Là điện thoại của người phụ trách hoạt động tín dụng của ngân hàng gọi cho anh. “Anh Thời, chúng tôi vừa từ ngân hàng trung tâm trở về, ngân hàng chúng tôi không thể nào phê duyệt cho khoản vay dự án của anh được, thật tình rất xin lỗi anh.”
“Tăng tài sản thế chấp như tôi đã nói lúc trước cũng không được luôn sao?”
Giọng nói của đối phương còn bất lực hơn cả anh: “Quả thật chúng tôi đã cố hết sức rồi nhưng mà vẫn không được. Chuyện Cục trưởng Lý bị cắt chức, khai trừ khỏi Đảng lẽ ra sẽ không trở nên rùm beng như thế. Nhưng vì scandal giữa ông ta và nữ ca sĩ kia nên hiện giờ dư luận xôn xao cả lên. Khi anh đấu thầu dự án này, Cục trưởng Lý là người phụ trách nó. Lỡ như dự án này bị liên lụy thì sao? Ngân hàng chúng tôi không thể mạo hiểm lớn như vậy được.”
Rõ ràng chuyện Cục trưởng Lý dan díu với nữ ca sĩ kia là do nhà họ Tưởng tiết lộ cho báo chí biết. Chuyện bị cắt chức, khai trừ Đảng vốn có thể lặng lẽ xử lý nay bị làm rùm beng lên. Anh giật mất dự án của nhà họ Tưởng, suýt nữa khiến Tưởng Lệnh Thần phải ăn cơm tù vì tội cưỡng hiếp. Xem ra phen này nhà họ Tưởng quyết dồn anh vào chỗ chết. Nếu dự án này của anh bị hủy bỏ thì toàn bộ tâm huyết và vốn liếng anh dồn vào đó sẽ tan thành bọt biển.
Thậm chí ngay cả vốn cưới vợ cũng phải tiêu sạch sành sanh…
Sau đó Thời Chung cúp máy, cả người trở nên buồn bực đến nỗi không thể nào bình tĩnh để lái xe được nước nên anh đành dừng xe lại bên đường, hạ cửa kính xuống, lục lọi khắp nơi để tìm bao thuốc lá, định hút một điếu để điều chỉnh lại dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình. Cuối cùng cũng tìm thấy bao thuốc. Thời Chung nhìn dòng chữ viết trên bao thuốc thì ngẩn ra, sau đó không kìm được bật cười.
Gần đây anh hút thuốc càng ngày càng nhiều, có lẽ Nhậm Tư Đồ cũng nhận ra và ghi nhớ trong lòng nên mới thừa dịp anh không để ý, viết lên bao thuốc của anh một câu: “Hút ít thuốc thôi, em đang nhìn anh đấy.” Cuối cùng còn khuyến mãi thêm một biểu tượng nhăn mặt trừng mắt.
Một cô gái vốn luôn mặc bộ giáp tự vệ, đối với ai cũng luôn đề phòng cẩn thận nhưng bây giờ lại vì anh mà trở nên nhí nhảnh đáng yêu trên nhiều phương diện. Anh muốn tiếp tục yêu thương chiều chuộng cô thế này, cho cô một cuộc sống sung túc đầy đủ nhưng hiện giờ tình hình lại trở nên như vậy…
Nụ cười của Thời Chung dần biến mất. Tâm sự nặng nề cứ đè nén trong lòng gần như khiến người ta không thở nổi.
Nhưng câu hỏi tiếp theo của Tư Đồ Phương Ngọc cũng chẳng làm Thời Chung thấy thoải mái hơn: “Vậy quan hệ giữa cậu với bố và em gái mình có tốt không? Họ sẽ tham dự hôn lễ của cậu chứ?”
Trái tim Thời Chung như bị ai đó bóp chặt.
“Bố con sẽ tham dự.” Thời Chung cảm thấy bàn tay đang nhặt rau của mình trở nên cứng đờ. “Em gái con… nó đã qua đời rồi.”
Thật ra có nhiều lúc, Thời Chung phải thừa nhận rằng Nhậm Tư Đồ vẫn còn may mắn bởi vì vào lúc khổ sở nhất, cô còn có Thịnh Gia Ngôn bên cạnh, giúp cô vượt qua bệnh trầm cảm. Về điều này, Thời Chung rất cảm kích Thịnh Gia Ngôn, bởi vì có những người không may mắn bằng cô đã bị chứng trầm cảm ấy giày vò đến nỗi phải chọn cách chấm dứt sinh mệnh của mình.
Thời Phân chính là một trong số đó.
Mắc chứng kén ăn, trầm cảm, cuối cùng cắt mạch máu tự tử.
Vào cái đêm trước khi an táng Thời Phân, cuối cùng mẹ anh cũng về nước, lần ấy bà đưa cho Thời Chung mấy chục ngàn, còn nói với anh: “Không đủ thì cứ nói với mẹ.”
Lúc ấy Thời Chung trả tiền lại ngay cho bà. “Không cần đâu. Đưa một lần coi như mưa đứt bán đoạn đi. Con cần một triệu.”
Mẹ anh có vẻ chấn kinh nhưng Thời Chung thì lại hết sức bình thản. “Một triệu, mua đứt mối quan hệ máu mủ ruột thịt của chúng ta, cả đời này con sẽ không đi tìm mẹ nữa. Thanh toán xong.”
Khi anh lạnh lùng nói mấy chữ “thanh toán xong” thì mẹ anh bật khóc, khóc mà vẫn rất đẹp. Nhưng Thời Chung không nhìn bà, chỉ bình tĩnh đứng dậy, bỏ đi…
Nhưng khi quay người bỏ đi, cuối cùng anh vẫn không ngăn được dòng nước mắt tuôn rơi. Có điều vẻ mặt của anh không vì nước mắt rơi xuống mà thay đổi. Anh vẫn hết sức bình tĩnh, giống như người đang khóc không phải là mình. Anh vừa là người đang khóc, vừa là một khán giả thờ ơ đứng nhìn.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, thật ra chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Năm đó, mẹ anh dùng một triệu để mua đứt quan hệ máu mủ ruột rà, còn anh thì dùng một triệu ấy để làm tiền vốn, kiếm được số tiền lãi đầu tiên. Bây giờ, bởi vì những hành vi buôn lậu và quan hệ với xã hội đen năm đó bị trình lên trên mà trở thành chứng cứ chống lại anh. Tuy anh nhờ cậy nhiều nơi, cố gắng bưng bít nhưng vẫn khó mà bảo đảm an toàn…
Tư Đồ Phương Ngọc không nỡ hỏi tiếp nữa. Bà lấy cái túi rau đi, đẩy ly nước tới trước mặt Thời Chung. “Đừng chỉ lo nhặt rau như thế, uống chút trà đi.”
Thời Chung nghe lời bà, cầm ly nước lên uống một hớp.
Chủ đề này được kết thúc tại đây. Thời Chung không khỏi hít sâu một hơi.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh cứ ngỡ khi nhắc lại chuyện này, mình sẽ không cảm thấy đau đến nỗi giống như bị người ta bóp chặt cổ họng như trước nữa, nhưng thì ra anh đã đánh giá cao chính mình.
“Ngày tổ chức hôn lễ, con sẽ cho xe tới đón bác.” Chuyển sang đề tài khác, cuối cùng thì sức mạnh vô hình đang thít chặt cổ họng Thời Chung cũng từ từ biến mất.
“Tôi?” Tư Đồ Phương Ngọc mỉm cười. “Tôi sẽ không đến đó.”
“Tại sao?” Thời Chung cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tư Đồ Phương Ngọc còn ngạc nhiên hơn cả anh. “Cậu chưa từng nghe con gái tôi kể nhà chúng tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Con đã nghe hết rồi.”
“Vậy chẳng phải đã có câu trả lời rồi à? Tôi không muốn gặp nó, cũng không dám gặp nó. Tôi khiến con gái mình trở nên như vậy, cậu cảm thấy tôi còn mặt mũi để bình tĩnh đứng trước mặt con bé sao?”
“Nhưng cô ấy không hề oán trách bác.”
“Tôi thà rằng nó hận tôi còn hơn là nhìn nó đối xử tốt với tôi.”
Thời Chung không nhịn được phải cau mày lại. “Nếu cô ấy hận bác thì người đau khổ sẽ chính là cô ấy. Bác không thể để cho con gái mình sống một cách nhẹ nhõm hơn sao?”
“Dù sao thì hiện giờ, tôi vừa không muốn nhìn thấy nó cười, vừa không muốn nhìn thấy nó khóc. Thấy nó khóc, tôi không chỉ đau lòng thay nó mà còn áy náy hối hận gần chết. Nhưng khi nó cười thì lại rất giống bố nó, nhìn nó cười tôi sẽ đau lòng cho chính mình. Cậu nói tôi ích kỉ cũng được, hèn nhát cũng được. Tóm lại tôi sẽ không tham dự hôn lễ này.”
Cuối cùng Thời Chung cũng hiểu được phần nào tại sao Nhậm Tư Đồ lại phải bó tay với mẹ mình như thế. Bà ấy cố chấp đến đáng sợ, bất luận thế nào cũng không có cơ hội thay đổi được tình hình.
Điện thoại của Thời Chung vang lên rất đúng lúc. Anh lấy điện thoại ra, thấy màn hình hiển thị tên của Nhậm Tư Đồ thì lập tức nghe máy. “A lô?”
Tư Đồ Phương Ngọc cũng liếc thấy màn hình, tuy nhiên không biết Nhậm Tư Đồ ở đầu dây bên kia nói những gì nhưng vừa nghe Thời Chung trả lời: “Anh đang ở…”
Thời Chung nói xong ba chữ này, liền ngẩng lên thì thấy Tư Đồ Phương Ngọc đang nhìn mình. Tư Đồ Phương Ngọc nghiêm túc lắc đầu với anh, rõ ràng là đang có ý định ngăn cản không cho anh nói tiếp. Thời Chung đành dừng lại trong giây lát rồi sửa lời: “Anh đang ở công ty, cũng sắp về rồi.”
Đợi Thời Chung cúp máy, Tư Đồ Phương Ngọc cũng đứng lên tiễn khách.
Bà tiễn anh ra tận cửa, trước khi đóng cửa lại vẫn không quên căn dặn: “Con trai à, bác nhận ra được con là một người có thể giữ được mọi chuyện trong lòng. Bác muốn nhờ con một chuyện.”
“Bác cứ nói đi ạ.”
“Đừng bao giờ nói cho Đồ Đồ biết những gì bác đã nói hôm nay.”
Thời Chung suy ngẫm một lúc, sau đó mới khẽ gật đầu.
Tuy động tác gật đầu của anh rất khẽ nhưng lại khiến cho người ta tự nhiên sinh ra cảm giác vô cùng tin tưởng. Tư Đồ Phương Ngọc tin một cách vô điều kiện rằng chàng trai trẻ này là người nói được làm được nên không khỏi cười an ủi.
“Con mau quay về đi, đừng để con bé đợi quá lâu.” Đây là câu nói cuối cùng mà bà mẹ vợ cố chấp này nói với Thời Chung.
Trên đường lái xe trở lại Bắc Kinh, Thời Chung không khỏi nghĩ rằng có lẽ trong lòng mỗi người đều cất chứa một bí mật không thể để cho ai biết, giống như bà mẹ vợ cố chấp của anh vậy. Một khi bí mật vạch trần tức là tương đương với việc vạch trần một vết sẹo đã liền kín miệng, hoặc tương đương với…
Điện thoại của Thời Chung bỗng đổ chuông, cắt ngang dòng suy tư của anh.
Thời Chung day vùng trán nặng trình trịch, lấy tai nghe bluetooth đeo lên tai.
Là điện thoại của người phụ trách hoạt động tín dụng của ngân hàng gọi cho anh. “Anh Thời, chúng tôi vừa từ ngân hàng trung tâm trở về, ngân hàng chúng tôi không thể nào phê duyệt cho khoản vay dự án của anh được, thật tình rất xin lỗi anh.”
“Tăng tài sản thế chấp như tôi đã nói lúc trước cũng không được luôn sao?”
Giọng nói của đối phương còn bất lực hơn cả anh: “Quả thật chúng tôi đã cố hết sức rồi nhưng mà vẫn không được. Chuyện Cục trưởng Lý bị cắt chức, khai trừ khỏi Đảng lẽ ra sẽ không trở nên rùm beng như thế. Nhưng vì scandal giữa ông ta và nữ ca sĩ kia nên hiện giờ dư luận xôn xao cả lên. Khi anh đấu thầu dự án này, Cục trưởng Lý là người phụ trách nó. Lỡ như dự án này bị liên lụy thì sao? Ngân hàng chúng tôi không thể mạo hiểm lớn như vậy được.”
Rõ ràng chuyện Cục trưởng Lý dan díu với nữ ca sĩ kia là do nhà họ Tưởng tiết lộ cho báo chí biết. Chuyện bị cắt chức, khai trừ Đảng vốn có thể lặng lẽ xử lý nay bị làm rùm beng lên. Anh giật mất dự án của nhà họ Tưởng, suýt nữa khiến Tưởng Lệnh Thần phải ăn cơm tù vì tội cưỡng hiếp. Xem ra phen này nhà họ Tưởng quyết dồn anh vào chỗ chết. Nếu dự án này của anh bị hủy bỏ thì toàn bộ tâm huyết và vốn liếng anh dồn vào đó sẽ tan thành bọt biển.
Thậm chí ngay cả vốn cưới vợ cũng phải tiêu sạch sành sanh…
Sau đó Thời Chung cúp máy, cả người trở nên buồn bực đến nỗi không thể nào bình tĩnh để lái xe được nước nên anh đành dừng xe lại bên đường, hạ cửa kính xuống, lục lọi khắp nơi để tìm bao thuốc lá, định hút một điếu để điều chỉnh lại dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình. Cuối cùng cũng tìm thấy bao thuốc. Thời Chung nhìn dòng chữ viết trên bao thuốc thì ngẩn ra, sau đó không kìm được bật cười.
Gần đây anh hút thuốc càng ngày càng nhiều, có lẽ Nhậm Tư Đồ cũng nhận ra và ghi nhớ trong lòng nên mới thừa dịp anh không để ý, viết lên bao thuốc của anh một câu: “Hút ít thuốc thôi, em đang nhìn anh đấy.” Cuối cùng còn khuyến mãi thêm một biểu tượng nhăn mặt trừng mắt.
Một cô gái vốn luôn mặc bộ giáp tự vệ, đối với ai cũng luôn đề phòng cẩn thận nhưng bây giờ lại vì anh mà trở nên nhí nhảnh đáng yêu trên nhiều phương diện. Anh muốn tiếp tục yêu thương chiều chuộng cô thế này, cho cô một cuộc sống sung túc đầy đủ nhưng hiện giờ tình hình lại trở nên như vậy…
Nụ cười của Thời Chung dần biến mất. Tâm sự nặng nề cứ đè nén trong lòng gần như khiến người ta không thở nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook