Ước Hẹn Phù Hoa
-
Chương 64: Rối càng thêm rối
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ngờ được rằng trong một tháng chuẩn bị cho hôn lễ thì công ty của Thời Chung đột nhiên trở nên dồn dập nhiều việc.
Ngay cả ngày hôm sau, công ty chuyển nhà đã chuyển gần hết đồ đạc của Nhậm Tư Đồ qua mà cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Anh vẫn nhắn tin về đều đặn, lúc đầu đại khái nói là sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm nhưng cuối cùng đành phải đổi lại thành: “Em ngủ trước đi, có lẽ phải nửa đêm anh mới về nhà được.”
Nhậm Tư Đồ nghỉ ngơi một lát rồi trả lời: “Em đưa đồ ăn khuya cho anh nha.”
Đợi rồi đợi, Nhậm Tư Đồ chỉ đợi được một câu của anh. “Anh không cần ăn khuya đâu.”
Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy chán chường nhưng ngay sau đó cô lại nhận được tin nhắn của anh. “Đưa bà xã của anh tới cho anh là được.”
Nhậm Tư Đồ không kìm được bật cười một tiếng.
Lúc này Tầm Tầm đã đi ngủ. Trẻ con không biết lạ giường, vừa tới nhà mới là ngủ một cách say sưa. Nơi này là khu dân cư có trường học tốt nhất, rất gần với trường mẫu giáo và trường điểm mà Nhậm Tư Đồ đã chấm từ lâu. Như thế, mỗi ngày Tầm Tầm có thể ngủ thêm nửa tiếng. Một nguyên nhân khác khiến Tầm Tầm rất thích ngôi nhà mới này chính là nhà của cô bạn Lý Duệ Y ở cách đây một khu, Tầm Tầm đã dự tính là chiều mai, sau khi tan học sẽ hẹn với Lý Duệ Y cùng về nhà nên tối nay phải ngủ thật ngon để lấy sức. Vì thế, khi Nhậm Tư Đồ đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện thì giật bắn cả mình…
“Cô chủ, khuya thế này mà còn chưa ngủ sao?”
Nhậm Tư Đồ giật mình quay đầu lại thì thấy cô giúp việc mà Thời Chung mới thuê đang đứng ngoài phòng khách cách đó không xa và nhìn cô.
Thật ra Thời Chung đã sắp xếp hết sức chu đáo. Căn phòng mà Tầm Tầm đang ngủ vốn chính là phòng dành cho khách, nay được sửa thành phòng trẻ con tràn ngập sắc màu. Anh còn thuê một cô giúp việc giỏi nấu ăn, có lẽ là để nịnh nọt cái miệng ham ăn của Tầm Tầm.
Nhưng trong lúc nhất thời, Nhậm Tư Đồ vẫn chưa thể quen với việc trong nhà có thêm một người lạ. Cô lịch sự gật đầu với cô giúp việc rồi nói: “Dì đi ngủ trước đi, cháu còn phải ra ngoài một chuyến.” Nói xong cô liền đứng dậy, chuẩn bị về phòng mình thay quần áo, còn đầu óc thì đã bay sang nơi khác trước rồi.
Khi Nhậm Tư Đồ đến trước tòa nhà làm việc của Trung Hâm thì đã là một tiếng đồng hồ sau. Cô ngửa đầu nhìn khung cửa sổ sát sàn còn sáng đèn trên cao. Tuy ai đó nói chỉ cần đưa bà xã của anh ta tới là được nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn mua một đống thức ăn khuya. Cô lo là có nhiều người bị ai kia buộc phải tăng ca với mình nên đã mua thức ăn đủ cho khoảng mười người.
Nhậm Tư Đồ xách một đống thức ăn, hì hục bước vào tòa nhà. Bảo vệ đang gác đêm cũng đã gà gật buồn ngủ nhưng Nhậm Tư Đồ lại hết sức tỉnh táo. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô đến với thân phận bà chủ nên trong lòng vẫn cảm thấy hơi hồi hộp.
Trong lúc đi thang máy, Nhậm Tư Đồ nghĩ chắc họ đang họp trong phòng họp lớn nên xách đồ đạc trên tay đi tìm phòng họp. Thật ra phòng họp không hề khó tìm. Đi tới căn phòng có ánh sáng hắt ra, Nhậm Tư Đồ khó nhọc đưa tay gõ cửa.
Không lâu sau, có người mở cửa ra.
Là Trợ lý Tôn.
Trợ lý Tôn thấy Nhậm Tư Đồ thì hơi ngạc nhiên, ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn thấy những thứ trên tay Nhậm Tư Đồ thì vội vàng đưa tay xách giúp cô. “Sao bà chủ lại đến đây?”
Trợ lý Tôn sửa miệng gọi rất nhanh. Ai mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Nhậm Tư Đồ cũng vậy nên không khỏi mỉm cười với anh ta. “Tôi mang thức ăn khuya đến cho mọi người.”
Có lẽ thường ngày Trợ lý Tôn đã quen với việc bị áp bức nên thấy bà chủ ân cần niềm nở như vậy thì lập tức cảm động đến độ khóe mắt cay cay, vội vàng mời bà chủ mới vào trong phòng họp, cao giọng thông báo với mọi người bên trong: “Bà chủ mang thức ăn khuya đến cho chúng ta này!”
Đi theo Thời Chung đều là những người trẻ tuổi nên khi nghe có cái ăn thì căn phòng vốn đang hết sức căng thẳng, ngột ngạt bỗng trở nên tràn ngập sức sống. Mọi người lao nhao đứng dậy chạy về phía Trợ lý Tôn để lấy thức ăn. Còn một người, thường ngày rất thân thiết với Trợ lý Tôn thì lại cứ nhìn Nhậm Tư Đồ từ đầu đến chân rồi kề sát vào tai Trợ lý Tôn, thì thầm: “Chẳng phải thường ngày anh hay đánh cược với tôi là ông chủ thích đàn ông ư? Sao tự nhiên bây giờ lại xuất hiện một bà chủ vậy?”
Trợ lý Tôn bày ra vẻ “chuyện đã qua thì đừng nhắc lại”. Đó là những lời mà anh lỡ dại nói ra trong lúc tức giận vào mấy năm trước, khi bị Thời Chung “áp bức” đến nỗi không thể nhẫn nhịn được nữa mà thôi. Trợ lý Tôn quay đầu nhìn Nhậm Tư Đồ bằng ánh mắt xin lỗi, dù rằng lúc này Nhậm Tư Đồ đứng cách anh ta vài bước, chắc là không nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Còn những người khác, vừa chia đồ ăn khuya vừa đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều đang tò mò: Người thường ngày không thèm liếc mắt nhìn phụ nữ một cái mà cũng có vợ ư?
Nhưng không tiện bàn tán chuyện này trước mặt người trong cuộc nên họ đành nhân lúc chia đồ ăn khuya, đưa mắt nhìn nhau để trao đổi. Thỉnh thoảng Nhậm Tư Đồ lại bắt gặp những ánh mắt nhìn về phía mình với vẻ tò mò nên ít nhiều cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thời Chung đâu thì càng không muốn ở đây nữa, liền đi về phía Trợ lý Tôn, hỏi: “Thời Chung đâu?”
Trợ lý Tôn nghe thấy thế thì không nhịn được phải vỗ vào đầu mình một cái. Mục đích thực sự khi bà chủ mang đồ ăn khuya đến đây chính là để tìm ông chủ, sao bây giờ anh ta mới nhớ ra nhỉ? Vì thế, Trợ lý Tôn vội vàng trả lời: “Lúc nãy sếp đột nhiên tuyên bố tạm dừng cuộc họp, về lại phòng làm việc của mình rồi.”
“Tạm dừng cuộc họp?”
Trợ lý Tôn nhớ lại gương mặt lạnh lùng đáng sợ của Thời Chung khi đột nhiên tuyên bố tạm dừng cuộc họp, không có dũng khí để suy đoán xem rốt cuộc do đâu mà gương mặt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh, cho nên đành phải lẳng lặng gật đầu với Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ chào tạm biệt mọi người rồi sang phòng làm việc của Thời Chung để tìm anh.
Khi đẩy cửa bước vào, Nhậm Tư Đồ chỉ có duy nhất cảm giác: căn phòng làm việc này rất yên tĩnh, đến nỗi không có bất cứ âm thanh nào. Đèn ở gian phòng ngoài cũng không bật lên, mọi ánh sáng đều được phát ra từ ánh đèn hắt qua khe cửa gian phòng bên trong.
Nhậm Tư Đồ cứ thế mà đẩy cửa bước vào.
Cô nhìn thấy Thời Chung đang chống tay lên trán, cúi đầu ngồi trước bàn làm việc. Chiếc máy tính trước mặt anh đang mở, ánh sáng trên màn hình chiếu lên một bên mặt anh hắt xuống nền nhà tạo thành một cái bóng, in trên mặt sàn.
Lẽ nào anh ngủ rồi sao?
Ngay cả ngày hôm sau, công ty chuyển nhà đã chuyển gần hết đồ đạc của Nhậm Tư Đồ qua mà cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Anh vẫn nhắn tin về đều đặn, lúc đầu đại khái nói là sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm nhưng cuối cùng đành phải đổi lại thành: “Em ngủ trước đi, có lẽ phải nửa đêm anh mới về nhà được.”
Nhậm Tư Đồ nghỉ ngơi một lát rồi trả lời: “Em đưa đồ ăn khuya cho anh nha.”
Đợi rồi đợi, Nhậm Tư Đồ chỉ đợi được một câu của anh. “Anh không cần ăn khuya đâu.”
Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy chán chường nhưng ngay sau đó cô lại nhận được tin nhắn của anh. “Đưa bà xã của anh tới cho anh là được.”
Nhậm Tư Đồ không kìm được bật cười một tiếng.
Lúc này Tầm Tầm đã đi ngủ. Trẻ con không biết lạ giường, vừa tới nhà mới là ngủ một cách say sưa. Nơi này là khu dân cư có trường học tốt nhất, rất gần với trường mẫu giáo và trường điểm mà Nhậm Tư Đồ đã chấm từ lâu. Như thế, mỗi ngày Tầm Tầm có thể ngủ thêm nửa tiếng. Một nguyên nhân khác khiến Tầm Tầm rất thích ngôi nhà mới này chính là nhà của cô bạn Lý Duệ Y ở cách đây một khu, Tầm Tầm đã dự tính là chiều mai, sau khi tan học sẽ hẹn với Lý Duệ Y cùng về nhà nên tối nay phải ngủ thật ngon để lấy sức. Vì thế, khi Nhậm Tư Đồ đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện thì giật bắn cả mình…
“Cô chủ, khuya thế này mà còn chưa ngủ sao?”
Nhậm Tư Đồ giật mình quay đầu lại thì thấy cô giúp việc mà Thời Chung mới thuê đang đứng ngoài phòng khách cách đó không xa và nhìn cô.
Thật ra Thời Chung đã sắp xếp hết sức chu đáo. Căn phòng mà Tầm Tầm đang ngủ vốn chính là phòng dành cho khách, nay được sửa thành phòng trẻ con tràn ngập sắc màu. Anh còn thuê một cô giúp việc giỏi nấu ăn, có lẽ là để nịnh nọt cái miệng ham ăn của Tầm Tầm.
Nhưng trong lúc nhất thời, Nhậm Tư Đồ vẫn chưa thể quen với việc trong nhà có thêm một người lạ. Cô lịch sự gật đầu với cô giúp việc rồi nói: “Dì đi ngủ trước đi, cháu còn phải ra ngoài một chuyến.” Nói xong cô liền đứng dậy, chuẩn bị về phòng mình thay quần áo, còn đầu óc thì đã bay sang nơi khác trước rồi.
Khi Nhậm Tư Đồ đến trước tòa nhà làm việc của Trung Hâm thì đã là một tiếng đồng hồ sau. Cô ngửa đầu nhìn khung cửa sổ sát sàn còn sáng đèn trên cao. Tuy ai đó nói chỉ cần đưa bà xã của anh ta tới là được nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn mua một đống thức ăn khuya. Cô lo là có nhiều người bị ai kia buộc phải tăng ca với mình nên đã mua thức ăn đủ cho khoảng mười người.
Nhậm Tư Đồ xách một đống thức ăn, hì hục bước vào tòa nhà. Bảo vệ đang gác đêm cũng đã gà gật buồn ngủ nhưng Nhậm Tư Đồ lại hết sức tỉnh táo. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô đến với thân phận bà chủ nên trong lòng vẫn cảm thấy hơi hồi hộp.
Trong lúc đi thang máy, Nhậm Tư Đồ nghĩ chắc họ đang họp trong phòng họp lớn nên xách đồ đạc trên tay đi tìm phòng họp. Thật ra phòng họp không hề khó tìm. Đi tới căn phòng có ánh sáng hắt ra, Nhậm Tư Đồ khó nhọc đưa tay gõ cửa.
Không lâu sau, có người mở cửa ra.
Là Trợ lý Tôn.
Trợ lý Tôn thấy Nhậm Tư Đồ thì hơi ngạc nhiên, ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn thấy những thứ trên tay Nhậm Tư Đồ thì vội vàng đưa tay xách giúp cô. “Sao bà chủ lại đến đây?”
Trợ lý Tôn sửa miệng gọi rất nhanh. Ai mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Nhậm Tư Đồ cũng vậy nên không khỏi mỉm cười với anh ta. “Tôi mang thức ăn khuya đến cho mọi người.”
Có lẽ thường ngày Trợ lý Tôn đã quen với việc bị áp bức nên thấy bà chủ ân cần niềm nở như vậy thì lập tức cảm động đến độ khóe mắt cay cay, vội vàng mời bà chủ mới vào trong phòng họp, cao giọng thông báo với mọi người bên trong: “Bà chủ mang thức ăn khuya đến cho chúng ta này!”
Đi theo Thời Chung đều là những người trẻ tuổi nên khi nghe có cái ăn thì căn phòng vốn đang hết sức căng thẳng, ngột ngạt bỗng trở nên tràn ngập sức sống. Mọi người lao nhao đứng dậy chạy về phía Trợ lý Tôn để lấy thức ăn. Còn một người, thường ngày rất thân thiết với Trợ lý Tôn thì lại cứ nhìn Nhậm Tư Đồ từ đầu đến chân rồi kề sát vào tai Trợ lý Tôn, thì thầm: “Chẳng phải thường ngày anh hay đánh cược với tôi là ông chủ thích đàn ông ư? Sao tự nhiên bây giờ lại xuất hiện một bà chủ vậy?”
Trợ lý Tôn bày ra vẻ “chuyện đã qua thì đừng nhắc lại”. Đó là những lời mà anh lỡ dại nói ra trong lúc tức giận vào mấy năm trước, khi bị Thời Chung “áp bức” đến nỗi không thể nhẫn nhịn được nữa mà thôi. Trợ lý Tôn quay đầu nhìn Nhậm Tư Đồ bằng ánh mắt xin lỗi, dù rằng lúc này Nhậm Tư Đồ đứng cách anh ta vài bước, chắc là không nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Còn những người khác, vừa chia đồ ăn khuya vừa đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều đang tò mò: Người thường ngày không thèm liếc mắt nhìn phụ nữ một cái mà cũng có vợ ư?
Nhưng không tiện bàn tán chuyện này trước mặt người trong cuộc nên họ đành nhân lúc chia đồ ăn khuya, đưa mắt nhìn nhau để trao đổi. Thỉnh thoảng Nhậm Tư Đồ lại bắt gặp những ánh mắt nhìn về phía mình với vẻ tò mò nên ít nhiều cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thời Chung đâu thì càng không muốn ở đây nữa, liền đi về phía Trợ lý Tôn, hỏi: “Thời Chung đâu?”
Trợ lý Tôn nghe thấy thế thì không nhịn được phải vỗ vào đầu mình một cái. Mục đích thực sự khi bà chủ mang đồ ăn khuya đến đây chính là để tìm ông chủ, sao bây giờ anh ta mới nhớ ra nhỉ? Vì thế, Trợ lý Tôn vội vàng trả lời: “Lúc nãy sếp đột nhiên tuyên bố tạm dừng cuộc họp, về lại phòng làm việc của mình rồi.”
“Tạm dừng cuộc họp?”
Trợ lý Tôn nhớ lại gương mặt lạnh lùng đáng sợ của Thời Chung khi đột nhiên tuyên bố tạm dừng cuộc họp, không có dũng khí để suy đoán xem rốt cuộc do đâu mà gương mặt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh, cho nên đành phải lẳng lặng gật đầu với Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ chào tạm biệt mọi người rồi sang phòng làm việc của Thời Chung để tìm anh.
Khi đẩy cửa bước vào, Nhậm Tư Đồ chỉ có duy nhất cảm giác: căn phòng làm việc này rất yên tĩnh, đến nỗi không có bất cứ âm thanh nào. Đèn ở gian phòng ngoài cũng không bật lên, mọi ánh sáng đều được phát ra từ ánh đèn hắt qua khe cửa gian phòng bên trong.
Nhậm Tư Đồ cứ thế mà đẩy cửa bước vào.
Cô nhìn thấy Thời Chung đang chống tay lên trán, cúi đầu ngồi trước bàn làm việc. Chiếc máy tính trước mặt anh đang mở, ánh sáng trên màn hình chiếu lên một bên mặt anh hắt xuống nền nhà tạo thành một cái bóng, in trên mặt sàn.
Lẽ nào anh ngủ rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook