Ước Hẹn Phù Hoa
-
Chương 14
Hôm sau chính là ngày cuối năm.
Có lẽ, vì hôm qua vì cãi nhau trong điện thoại, hoặc có lẽ Thịnh Gia Ngôn bận việc thật nên lời đề nghị đón năm mới tại nhà anh đã bị hủy bỏ. Tầm Tầm có chút oán thán khi phải ở nhà đón năm mới với hai người phụ nữ này. “Năm nào cũng thế này cả, chán chết đi được...”
Nhậm Tư Đồ và Tôn Dao đều là những người không biết nấu ăn, bữa tối phải gọi đồ ăn ngoài về, đây là nguyên nhân chính khiến Tầm Tầm bất mãn.
Nhậm Tư Đồ vừa gọi điện đặt đồ ăn xong, quay lại thì thấy Tầm Tầm đang khoanh hai tay trước ngực ngồi trên sofa với dáng vẻ bất mãn. “Con lặp lại lần nữa, con không ăn thức ăn ở ngoài!”
Tôn Dao đang ngồi bên cạnh Tầm Tầm, vừa xem quảng cáo mình đóng trên ti vi vừa oán thán: “Đã nói phần mặt phía bên phải của dì đẹp hơn mà cứ không chịu nghe. Con xem, quay kiểu gì mà khiến mặt dì giống như cái cây xỏ giày thế kia...”
Thấy Tôn Dao không thèm để ý tới mình, Tầm Tầm cố ý nhấn mạnh, bổ sung thêm một câu thật khó nghe: “Cây xỏ giày cực lớn...”
Tôn Dao lập tức nhăn mày lại, sau đó quay người qua gõ vào đầu Tầm Tầm không chút khách khí. Tuy cô đang xem quảng cáo, nhưng trên thực tế, những lời than thở của Tầm Tầm cô nghe không sót chữ nào. “Vậy thì chỉ có thể trách chú Gia Ngôn của con cho chúng ta leo cây, giữa chừng quyết định đi ăn cơm với một người bạn từ nước ngoài trở về.”
Tầm Tầm nghe thế thì môi dẩu lên càng cao.
Tôn Dao nghĩ một lúc, sau đó lập tức tìm được kế sách. “Nếu không thì gọi điện cho chú chân dài của con đi, xem xem chú ấy có thời gian không?”
Mắt Tầm Tầm lập tức sáng lên, nhưng sau đó lại trở nên u ám. “Chú ấy bị tai nạn giao thông, Nhậm Tư Đồ không cho cháu làm phiền người ta dưỡng bệnh.”
Tôn Dao giật mình, sau đó đưa mắt nhìn về phía Nhậm Tư Đồ. Nhậm Tư Đồ gật đầu, Tôn Dao nhất thời cảm thấy hơi chán nản nên cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lên...
Trước nay Tôn Dao không hề thiếu những lời mời vào đêm cuối năm, bây giờ vừa mở Wechat lên là có thể tìm được hơn mười tin nhắn hẹn hò mà trước kia cô không thèm đoái hoài. “Tám giờ rưỡi, tiệc buffet kiểu Nhật, có muốn đi không?”
Tầm Tầm gật đầu lia lịa.
“À, ở đây còn có một lời mời nữa, cũng là tám giờ rưỡi, nhưng là đồ ăn kiểu Thái.”
Tầm Tầm cân nhắc một chút rồi quyết định: “Đồ ăn kiểu Thái.”
“Còn tin nhắn này nữa... Bảy giờ rưỡi, ăn lẩu.”
Mắt Tầm Tầm lập tức sáng rực lên nhưng Tôn Dao nhìn đồng hồ rồi lập tức gạt phắt đi. “Bây giờ đã bảy giờ rồi, chắc chắn là không kịp nữa, hay thôi đi.” Nói xong thì xóa tin nhắn ấy ngay.
Nhậm Tư Đồ đành phải nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Mình đã gọi đồ ăn bên ngoài rồi...” Đáng tiếc, lời nhắc nhở của cô đã bị hai người này phớt lờ làm như không nghe thấy.
Lúc Nhậm Tư Đồ không nén được tiếng thở dài thì chuông cửa lại vang lên hai tiếng “kính coong”.
“Đồ ăn đến rồi sao?”
Tôn Dao ngạc nhiên hỏi, Tầm Tầm hoảng hốt xong lại nghiêm túc tuyên bố: “Con không ăn đồ ăn bên ngoài.”
Nhậm Tư Đồ đã nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
Nhưng đứng bên ngoài cửa nhà cô không phải là anh chàng đưa đồ ăn nhanh.
“Sao anh lại...” Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên nhìn chàng trai với một cánh tay bị bó bột ở ngoài cửa.
Khi Tôn Dao, Tầm Tầm và Nhậm Tư Đồ ngồi trên chiếc xe hơi rộng lớn như một căn phòng thì từ “ngạc nhiên” đã không đủ để miêu tả nét mặt của họ lúc này.
Trong chiếc xe rộng lớn như căn phòng này, các đầu bếp đang chuẩn bị thức ăn và những dụng cụ cần thiết cho một bữa tiệc nướng. Thời Chung lấy đồ uống từ trong chiếc tủ lạnh bên cạnh bàn thức ăn ra mời khách. Khi đồ uống được đặt vào tay Tầm Tầm, Tần Tầm dùng ánh mắt để thể hiện sự sùng bái của mình dành cho chú chân dài. “Mấy cái vỉ này...” Tầm Tầm chỉ vào mấy cái vỉ nướng mà đầu bếp đang chuẩn bị. “Chúng ta đang đi mở tiệc nướng sao?”
Thời Chung mỉm cười. “Trong cốp xe còn có pháo hoa nữa, sau khi ra ngoại ô mở tiệc BBQ ở đó xong thì chúng ta có thể bắn pháo hoa.”
Tiếng hoan hô thích thú của Tầm Tầm lập tức vang vọng khắp không gian.
Tôn Dao hài lòng nhìn một đầu bếp khác đang ướp thịt bò, lặng lẽ thì thầm vào tai Nhậm Tư Đồ - người dường như đang thất thần kia: “Đừng có nghĩ tới Thịnh Gia Ngôn của cậu nữa, anh ta...” Tôn Dao hất cằm về phía Thời Chung đang trò chuyện vui vẻ với Tầm Tầm. “... quả là khiến người ta phải động lòng.”
Khi Thời Chung mang thức uống sang bên này thì Tôn Dao đã thức thời dẫn Tầm Tầm đi thăm quan những căn phòng khác trên xe.
Nhậm Tư Đồ nhận lấy đồ uống đang sủi bọt, nhìn người đàn ông trước mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi chỉ biết nói: “Cám ơn cậu.”
Anh không nói gì, chỉ chu đáo đặt ống hút vào trong ly cho cô.
Lúc uống nước, Nhậm Tư Đồ lại bất giác nhớ đến câu mà Tôn Dao đã thì thầm vào tai mình trước khi dẫn Tầm Tầm đi tham quan những căn phòng khác. “Nghe lời mình đi, phụ nữ không có tình yêu chân chính đâu. Phụ nữ là kiểu ai tốt với mình thì sẽ đi theo người đó... Thật ra bây giờ cậu còn lưu luyến không quên được Thịnh Gia Ngôn cũng chỉ vì năm ấy khi cậu xảy ra chuyện, Thịnh Gia Ngôn đã chăm sóc cậu quá tốt, cho nên... Nếu một ngày cậu hoàn toàn quên được Thịnh Gia Ngôn và đến với anh ta thì mình hoàn toàn không ngạc nhiên gì cả...”
Khi về tới nhà thì đã hơn mười hai giờ đêm nhưng Tầm Tầm vẫn còn rất hưng phấn. Cu cậu nhảy từ trên xe xuống, “ợ” một cái rồi nói với Thời Chung đang tiễn họ xuống xe: “Khi nào đến Tết âm lịch, chúng ta lại đi bắn pháo hoa nữa nhé.”
Ngay cả hoạt động vào Tết âm lịch, Tầm Tầm cũng sắp xếp trước cả rồi, khiến cho Tôn Dao đang dắt tay Tầm Tầm cũng không khỏi bật cười, giơ cái túi có chứa những hộp đựng thức ăn trên tay mình lên. “Cái thằng nhóc tham ăn này, ăn nhiều thế rồi còn gói ghém mang về nữa, lần sau chú chân dài còn dám dẫn con đi hay sao chứ? Bị con ăn tới nghèo luôn rồi...”
Đối với những lời trêu chọc của Tôn Dao, Tầm Tầm chỉ “xì” một cái vẻ xem thường, sau đó lại ngước đôi mắt sáng rực như sao lên nhìn Thời Chung. “Được không chú? Được không...”
Thời Chung làm động tác Ok, Tầm Tầm lập tức nhảy cẫng lên như muốn nhào lên người Thời Chung để hoan hô. Nhậm Tư Đồ thấy thế thì toát mồ hôi lạnh, vội vã ôm ngang eo, kéo Tầm Tầm lại.
“Con không sợ mình nhảy lên thì tay kia của chú cũng gãy theo hay sao?” Nhậm Tư Đồ nhìn Tầm Tầm, chỉ vào cánh tay bó bột của Thời Chung. Lúc ấy Tầm Tầm mới bĩu môi, bỏ qua ý định nhảy lên người anh.
Thời Chung thì lại thấy chẳng có vấn đề gì. “Gãy thì thôi chứ sao. Như thế mẹ cháu có thể chăm sóc chú cả đời, đúng không?”
Nhậm Tư Đồ thấy Tầm Tầm không hề nghĩ ngợi mà định há miệng trả lời ngay thì cô vội vã đưa tay bịt miệng cậu nhóc lại. Đáng tiếc cô vẫn chậm một bước, trước khi cô bịt miệng Tầm Tầm thì đã nghe thấy tiếng đồng ý đầy sung sướng của cậu bé: “Đúng vậy!”
Cô bị nó bán đi để đổi lấy thịt và pháo hoa như thế sao? Nhậm Tư Đồ cảm thấy hết sức bất lực.
Thời Chung chỉ nhìn cô, khẽ mỉm cười. Nhậm Tư Đồ vừa thoát khỏi sự ngượng ngùng mà Tầm Tầm mang đến, thì lập tức rơi vào cơn bối rối do anh mang lại. Nhất là trước mặt Tôn Dao và Tầm Tầm, cô không có dũng khí để nhìn anh, đành khách sáo nói: “Lần sau gặp lại... Ừm... Chúc mừng năm mới...”
Anh không trả lời, chỉ thoáng cúi người xuống, đến gần Nhậm Tư Đồ. Môi của anh như sắp chạm vào bờ môi của cô, Nhậm Tư Đồ chỉ biết trợn tròn mắt.
Tôn Dao ở bên cạnh như đang xem kịch hay, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không hề chớp mắt. Tầm Tầm thì hô nhỏ một tiếng rồi vội vàng nín thở, đưa hai tay che hai mắt lại.
Nhưng ngay sau đó, nụ hôn của anh khẽ chệch qua một chút, không rơi xuống môi Nhậm Tư Đồ mà nhẹ nhàng đặt lên má cô.
Nụ hôn rất khẽ, giống như chiếc lông vũ xẹt qua, nhưng lại khiến cho đầu óc Nhậm Tư Đồ trở nên trống rỗng.
Tầm Tầm không nén được cơn tò mò, bàn tay vốn đang che kín mắt giờ hé ra thành hai cái khe nhỏ. Thấy Thời Chung không hôn lên môi cô thì cu cậu lập tức nổi giận, thả bàn tay đang che trên mắt xuống. “Đáng ghét, làm người ta uổng công kích động một phen!”
Lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới hoàn hồn lại.
Dường như, Thời Chung rất thích nhìn dáng vẻ bối rối, luống cuống tay chân của cô. Nụ cười khẽ trên môi kia từ từ lan ra đến tận khóe mắt, đến lúc ấy anh mới đáp lời cô: “Chúc mừng năm mới.”
Năm mới cần có tiến triển mới...
Đây là những lời Nhậm Tư Đồ tự nói với bản thân trước khi đi ngủ.
Nhưng cô lại giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Cô ngồi dậy, lần tìm điện thoại gác trên đầu giường dưới ánh trăng mờ.
Mỗi năm, vào dịp Tết Dương lịch, người đầu tiên chúc mừng Nhậm Tư Đồ và người đầu tiên nhận được lời chúc của cô đều là Thịnh Gia Ngôn. Nhưng lần này, cô không nhận được lời chúc của anh, cũng không chủ động gửi tin nhắn chúc mừng anh.
Nhậm Tư Đồ không biết mình đang giận dỗi với ai mà bốn chữ “chúc mừng năm mới” đã được viết ra nhưng cuối cùng, sau một lát do dự lại bị xóa đi. Cô ném điện thoại lên đầu giường, xuống bếp tìm nước uống.
Nhậm Tư Đồ cầm ly nước, không quay vào phòng ngủ mà lại bất giác đi đến bên cạnh cửa sổ phòng khách.
Bầu trời đêm bên ngoài hết sức tĩnh mịch nhưng dường như Nhậm Tư Đồ lại nhìn thấy hình ảnh pháo hoa lúc nãy.
Tầm Tầm hết sức vui vẻ, đốt pháo hoa xong mà trong miệng vẫn còn ngậm một xâu thịt nướng ú ớ đòi đốt pháo trúc. Cốp xe của Thời Chung giống như một cái hộp ma thuật, đúng là có pháo trúc thật.
Tôn Dao dũng cảm xung phong đi châm lửa, trong nháy mắt ngòi pháo đã phát ra những tiếng xèo xèo. Tôn Dao vội vàng tránh ra xa, bịt tai lại. Còn Tầm Tầm lại không thèm để ý đến tiếng nổ đinh tai nhức óc sắp tới, tay vẫn đang cầm một xâu thịt, ăn một cách say xưa.
Thấy ngòi nổ sắp cháy hết, Nhậm Tư Đồ vội vã kéo Tầm Tầm đến bên cạnh mình, bịt tai cậu nhóc lại. Ngay sau đó, tiếng pháo nổ đầu tiên vang lên, Nhậm Tư Đồ chỉ cảm thấy tai mình hơi đau rát. Nhưng một giây sau, Nhậm Tư Đồ cảm thấy vai mình bị ai đó kéo, còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã ôm vai cô, kéo vào lòng.
Một tai của cô thì dán sát vào lồng ngực vững chãi của anh, tai khác thì được bàn tay ấm áp của anh bịt lại. Tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức cách xa Nhậm Tư Đồ. Bởi thế, cô ngơ ngẩn trong mấy giây rồi mới bị tiếng tim đập thình thịch bên tai mình làm thức tỉnh.
Nghe tiếng tim đập nhịp nhàng vững chãi của anh, cảm nhận sự ấm áp mà tay anh mang lại, giờ khắc ấy, dường như thời gian và mọi thứ phiền não đều cách xa cô. Nhậm Tư Đồ cứ thế mà lẳng lặng chìm đắm trong sự bình yên anh mang lại. Cuối cùng, cô không kìm được mà ngước mắt nhìn anh.
Trong ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối, gương mặt góc cạnh và kiên nghị của anh đẹp đến lạ lùng...
Nhậm Tư Đồ dần hoàn hồn lại từ trong hồi ức tươi đẹp ấy.
Lúc này, bầu trời đêm yên tĩnh đến mức không có chút ấm áp, cứ toát lên sự lạnh lẽo xa cách vạn dặm. Giống như Thịnh Gia Ngôn vậy, cứ giữ khoảng cách bạn bè với cô, không cho cô đến gần anh thêm một bước.
Nhưng tại sao cô cứ mặt dày không chịu đi? Như thế gọi là không biết tự trọng chứ còn gì nữa?
Không biết tự trọng... Nhậm Tư Đồ nghiền ngẫm từ này, muốn cười khổ mà cũng cười không nổi.
Cô thu lại ánh mắt, xoay người định đi vào phòng ngủ thì chân bỗng khựng lại...
Tầng cô ở không cao lắm nên không khó nhận ra người đàn ông đang đứng dựa vào xe hút thuốc kia là ai. Nhậm Tư Đồ cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng người đã bị cô bỏ quên nãy giờ, không kìm được mà cau mày...
Sao anh lại đến đây?
Anh đến khi nào vậy?
Đã đến mà tại sao không bảo với cô, lại chỉ đứng đó hút thuốc một mình...
Nếu không phải vì còn chưa hết hy vọng thì sao cô lại vội vội vàng vàng thay đôi ủng đi tuyết, khoác đại một chiếc áo khoác, nôn nóng chạy xuống lầu?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Nhậm Tư Đồ, khiến cô không kìm được rất muốn hỏi anh. Nhưng khi chạy tới trước mặt anh, trong đầu cô chỉ còn nhớ tới một câu: “Sao anh lại mặc phong phanh thế này? Không sợ lạnh chết à?”
Thịnh Gia Ngôn ngẩn ra một chút, vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay, nụ cười trên khuôn mặt vẫn hơi cứng đờ. “Khuya thế này mà em vẫn chưa ngủ sao?”
Trong xe ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
Nhậm Tư Đồ liếc nhìn anh. Dường như anh đã tốn công ăn mặc khá chỉn chu, áo khoác được ủi thẳng thớm, đầu tóc cũng được chải kỹ lưỡng, nhưng lạ nhất là gạt tàn trên xe anh thì lại chứa đầy mẩu đầu thuốc.
Thịnh Gia Ngôn rất ít khi hút thuốc, lần trước khi anh hút một cách điên cuồng như thế là vì anh và…
Nhậm Tư Đồ cố gắng xua những ký ức không vui này ra khỏi đầu, nhíu mày quan sát anh: “Hôm nay anh sao thế? Đến mà cũng không gọi cho em.”
Thịnh Gia Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đoán xem hôm nay anh đi ăn cơm tối với ai?”
“Chẳng phải anh nói là một người bạn cũ từ nước ngoài về sao?”
“Yết Vũ Tình.” Thịnh Gia Ngôn cười khổ, bổ sung thêm.
Nhậm Tư Đồ thẫn thờ.
“Cô ấy về nước để tổ chức hôn lễ, lần này cố ý tới đưa thiệp mời cho anh.”
Lần trước, khi anh hút thuốc, uống rượu là dịp anh và Yết Vũ Tình chia tay. Lần này… lại là vì cô ta. Nhậm Tư Đồ cố giữ cho giọng của mình không trở nên bực bội nhưng vẫn không kìm được, giọng của cô trở nên nặng nề: “Liên quan gì tới em?”
Thịnh Gia Ngôn lấy từ trong ngăn kéo xe ra hai tấm thiệp cưới, đưa cho Nhậm Tư Đồ. “Một cái là của em.”
Nếu nói phía sau một người đàn ông vô tình đều có một người phụ nữ làm tổn thương anh ta sâu sắc thì với Thịnh Gia Ngôn, Yết Vũ Tình chính là người phụ nữ kia.
Chỉ dựa vào điều này, Nhậm Tư Đồ đã không muốn nhận tấm thiệp cưới kia. Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt bất lực của Thịnh Gia Ngôn, cô đành nhận lấy và mở nó ra.
Nhưng vừa nhìn thấy thời gian kết hôn, cô liền nhét tấm thiệp vào ngăn kéo. “Em không đi được.”
Thịnh Gia Ngôn nhìn gương mặt hơi cứng đờ của cô, cười vẻ bất đắc dĩ. “Anh đã không để tâm đến, chịu tham gia hôn lễ của bạn gái cũ thì em để ý gì chứ?”
“Nếu anh thực sự không để ý thì…” Nhậm Tư Đồ rất muốn cười lạnh nhưng đáng tiếc, từng tiếng của cô nghe sao có vẻ chua chát. “… sẽ không hút thuốc nhiều như thế.”
Lúc ấy, Thịnh Gia Ngôn mới phát hiện ra mình quên đổ gạt tàn trong xe. Anh cúi đầu nhìn đống tàn thuốc, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh ấy. Cô gái bên cạnh anh từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống, để mặc cho người đàn ông khác thân mật hôn lên má của mình.
Lúc ấy, xe của Thịnh Gia Ngôn đã đậu ở đây, cách chiếc xe ấy không xa. Ngay cả chính bản thân Thịnh Gia Ngôn cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy nụ hôn đặt trên má cô thì tay chân lại trở nên luống cuống, thậm chí còn bối rối hơn cả khi nhận được thiệp cưới.
Trong xe của anh có thuốc lá để mời khách, bây giờ đã bị anh hút không còn gói nào. Nghĩ lại thấy tức cười, Thịnh Gia Ngôn chán nản xua tay, gạt đi những phiền não trong lòng, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường. “Em không đi thật à?”
Nếu là Nhậm Tư Đồ lúc hai mươi tuổi, có lẽ cô sẽ nói thẳng với anh rằng: Em ghen tị với cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta hạnh phúc. Em càng đau lòng cho anh, không muốn nhìn thấy anh vì một người mà đau khổ hết lần này đến lần khác.
Nhưng Nhậm Tư Đồ hai mươi bảy tuổi thì chỉ có thể nói: “Hôm ấy em có hẹn họp mặt các bạn cũ, anh xin lỗi cô ấy một tiếng giúp em.”
Buổi họp lớp với các bạn cũ vốn được Nhậm Tư Đồ hết sức mong đợi, nhưng vì diễn ra cùng ngày tổ chức hôn lễ của Yết Vũ Tình nên khiến cô cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.
Cộng thêm việc cô phải về trước một ngày để tham gia buổi họp lớp, Tầm Tầm và Tôn Dao lại về trễ hơn cô nên đành giao Tầm Tầm cho Tôn Dao chăm sóc một hôm. Nhậm Tư Đồ không được yên tâm lắm, cho nên càng không có tâm trạng nào tham gia buổi họp mặt. Đến giờ ăn cơm tối, cô nhắn tin cho Tôn Dao, bảo cô ấy đừng có dẫn Tầm Tầm đến mấy chỗ bán thức ăn nhanh. Sau đó, cô còn nhắn thêm một tin bảo Tôn Dao đừng cho thằng bé ăn quá nhiều đồ ngọt sau bữa cơm.
Mãi đến khi Tôn Dao nhắn lại một loạt chữ “tuân lệnh” thì Nhậm Tư Đồ mới yên tâm cất điện thoại đi.
Các bạn học nhiều năm không gặp, nay ai nấy đều đã trở thành con sâu rượu, tửu lượng rất tốt. Khi uống được vài ly, có người đã hơi ngà ngà, họ bắt đầu nhận mặt bạn bè nhầm loạn xạ cả lên. Người bạn ngồi cạnh Nhậm Tư Đồ hỏi: “À… Cậu chính là Thời Chung đúng không? Nào nào nào, chúng ta uống thêm ly nữa!”
Một người bạn còn tỉnh táo lập tức bước tới kéo anh bạn đang nhận nhầm lung tung kia ra. “Thời Chung nói có việc nên tới trễ một chút. Cậu đã nhận sai người rồi, còn mặt mũi bảo người ta uống rượu nữa sao? Mau lên, tự phạt một ly đi!”
Từ lúc bắt đầu, Nhậm Tư Đồ chỉ lo nhắn tin nên gần như chưa uống ly nào. Cô vừa cất điện thoại vào túi xách, lập tức bị tóm lại, một ly rượu vang nhanh chóng được nhét vào tay cô. “Lớp phó học tập à, cậu như thế là không nghĩa khí chút nào. Khó khăn lắm bạn bè mới tụ hội một lần, sao có thể chỉ uống nước ngọt được? Nào, tôi thông cảm cho cậu là nữ nên không bắt cậu uống rượu đế, rượu vang chắc được chứ?”
Anh bạn tự xưng là biết thông cảm cho phụ nữ lập tức bị các bạn đồng thanh chế nhạo: “Thôi đi cha nội, chắc chắn Tai To uống còn khá hơn cả cậu đó! Cậu quên rồi sao, buổi lễ tốt nghiệp năm đó, tất cả chúng ta đều mặc sức mà uống, chỉ có cậu ấy là không say.”
Sau đó có người hùa theo. “Hình như là thế thật… Nhậm Tư Đồ, lúc ấy mình còn hỏi cậu nhỉ? Cậu đã dõng dạc tuyên bố bởi vì cả nhà cậu đều biết uống rượu nên cậu được di truyền khả năng ngàn chén không say.”
Không ai phát hiện ra vẻ mặt Nhậm Tư Đồ đã trở nên hơi khác thường, bởi vì ngay sau đó cô giơ cao ly rượu lên, nói: “Vậy mình uống cạn đây!” Nói xong, cô liền uống một hơi cạn sạch, vẻ rất thuần thục.
Các bạn học nam thấy cô uống được như thế thì đều nhốn nháo, đòi bước tới mời rượu cô. Không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Mãi đến khi ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng cảm thấy hơi chếch choáng thì cô mới hối hận: Để lộ khả năng uống rượu của mình trên bàn nhậu, chắc chắn là tự tìm đường chết.
Sau buổi tiệc, cả đám rủ nhau đi tiếp tăng hai, tìm đến một quán bar.
Năm ngoái, khi cô về nhà ăn Tết thì vẫn chưa có quán bar này. Quán bar này được bài trí rất có phong cách. Vốn là những băng ghế dài tách biệt nay được thiết kế gần giống như những con thuyền bên bờ sông. Trên mỗi khoang thuyền đều có nhân viên phục vụ, bartender và lối đi riêng, vừa đảm bảo một không gian độc lập riêng tư, vừa có thể ngắm phong cảnh trên sông về đêm.
Sau khi đoàn người xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này thì đều ngơ ngác nhìn nhau. “Chẳng phải nói là đi mấy quán bar trong nội thành sao? Sao tự nhiên lại chạy tới đây?”
Lớp trưởng – người phụ trách tổ chức hoạt động – đã uống tới nỗi đầu óc choáng váng, lúc ấy anh ta mới nhớ ra, liền giải thích: “Một người bạn đến trễ nên rất áy náy, vì thế đã mời chúng ta đến đây để chơi cho biết.”
Nói xong, anh ta vung tay lên, loạng choạng dẫn mọi người lên thuyền…
Nơi này là do Thời Chung sắp xếp sao?
Sau khi chạy vào toilet lần thứ ba vì uống rượu cộng với say tàu, Nhậm Tư Đồ có cảm giác kích động đến mức muốn đấm mạnh vào tường. Trang trí đẹp thì có ích gì? Bây giờ hai chân cô đang mềm nhũn ra, không đứng vững nữa rồi đây.
Nhậm Tư Đồ chống tay men theo vách tường để về lại khoang thuyền, cúi người đi thật chậm, bước xuống những bậc thang. Vừa đi được vài bước thì cô đã đối mặt với kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này…
Thời Chung đang từ trong khoang thuyền bước ra.
Nhậm Tư Đồ bị say tàu nên không muốn nói chuyện. Thấy anh định ra ngoài bèn nghiêng người nhường lối cho anh. Không ngờ lúc ấy Thời Chung không đi nữa mà kéo lấy tay cô, cùng cô quay lại khoang thuyền.
Nhậm Tư Đồ ngơ ngác không hiểu gì. “Chẳng phải cậu định ra ngoài sao?”
Giọng anh có vẻ rất thoải mái: “Tôi ra ngoài là để tìm em.”
Anh nói rất đường hoàng, bàn tay đang dắt tay cô thì lại rất cẩn thận, chu đáo. Trái tim Nhậm Tư Đồ đập thình thịch, cảm thấy vô cùng xúc động. Nhưng khi vừa xúc động được vài giây thì đã bị cơn choáng váng bất ngờ kéo tới làm cho khó chịu, cô không nhịn được, lên tiếng oán trách: “Cậu chọn chỗ quỷ quái gì thế này? Tôi sắp chết ngất đi rồi.”
Thời Chung hơi ngẩn ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, dáng vẻ loạng choạng không vững của cô khiến anh thấy tức cười. Anh cố nín cười, ôm chầm lấy eo cô. “Thế này thì không choáng váng nữa chứ?”
Anh ôm cô, đi về phía chiếc sofa trong khoang thuyền.
Nhậm Tư Đồ vô thức bắt lấy bàn tay đang nắm eo của mình kia, đang do dự không biết có nên kéo tay anh ra không thì anh đã kéo cô về tới sofa, ngồi xuống.
Mọi người thấy Thời Chung ra ngoài rồi lại quay lại thì đều reo hò: “Thời Chung, chẳng phải cậu nói ra ngoài gọi điện thoại sao? Sao tự nhiên quay lại vậy? Về rất đúng lúc, tới trễ, phạt ba ly!”
Nói xong, mọi người rót đầy ba ly Whisky, bày thành một hàng trên chiếc bàn trước mặt Thời Chung.
Thời Chung nhìn Nhậm Tư Đồ với vẻ bất đắc dĩ, như thể cô hại anh không thể thoát được ba ly này vậy. Nhưng hình như đúng là thế thật, nếu lúc nãy không gặp phải cô thì anh đã có thể dùng cái cớ đi gọi điện thoại để chuồn êm rồi.
Thời Chung nhận lấy ly rượu, đang định ngửa đầu uống cạn thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên đưa tay che miệng ly lại. “Nể mặt cậu ấy bị thương thế này mà còn đến tham gia buổi họp lớp, mọi người phạt cậu ấy một ly thôi được không?
Các bạn học xung quanh đều ngạc nhiên, sau đó cười ha hả với giọng bỡn cợt. “Tai To, cậu và cậu ta có quan hệ gì vậy, sao phải đích thân ra mặt bênh vực cho cậu ta?”
Những người tinh mắt lập tức phát hiện ra chuyện thú vị hơn, vội vàng gọi mọi người nhìn về phía Nhậm Tư Đồ. “Các cậu xem, xem đi, tay của ai vậy? Còn ôm chỗ đó nữa…”
Nhậm Tư Đồ cảm thấy đầu óc tê dại, Thời Chung lặng lẽ thả bàn tay đang ôm eo cô ra, nhìn các bạn học rồi bật cười. “Đừng có cười dâm đãng thế nữa, tôi uống là được chứ gì?”
Thời Chung không từ chối ai, ai mời là uống. Nhậm Tư Đồ phải nép người vào trong góc xa nhất của sofa mới thoát nạn được, lặng lẽ ngồi đó uống nước suối.
Lúc này, không biết ai đề nghị mà đám bạn học cũ này lại hưng phấn hẳn lên, đòi chơi trò “ai là bạn tốt”.
Nhậm Tư Đồ và Thời Chung bị các bạn học gán ghép thành một đôi nên không thế thoát được kiếp nạn. Bọn họ vốn ngồi cách nhau ba người, lúc này bị xô đẩy, cuối cùng Nhậm Tư Đồ bị ép ngồi cạnh Thời Chung.
Chính Nhậm Tư Đồ cũng không hiểu, chỉ là trò chơi thôi nhưng sao tự nhiên cô lại thấy căng thẳng thế này? Thời Chung thì chỉ nhìn cô và mỉm cười, lúc ấy bắt đầu trả lời câu hỏi:
“Tên của cô ấy?”
“Nhậm Tư Đồ.”
“Sinh nhật của cô ấy?”
“Không biết.” Thời Chung trả lời rất dõng dạc, khiến cho mọi người, kể cả Nhậm Tư Đồ đều cảm thấy ngạc nhiên.
Người đặt câu hỏi chỉ có thể mang theo sự nghi hoặc, hỏi tiếp: “Biệt danh của cô ấy?”
Lúc này, Thời Chung mới cụp mắt suy nghĩ vài giây. “Không biết.”
Nhậm Tư Đồ cảm thấy có người đang nhìn mình với ánh mắt thông cảm nên đành cười gượng gạo.
“Chức vụ mà cô ấy từng đảm nhận ở lớp?”
“Quên rồi.”
Lần này, Nhậm Tư Đồ nghe những người bên cạnh thì thầm to nhỏ: “Không phải chứ? Lúc nãy chúng ta còn gọi biệt danh của Nhậm Tư Đồ mà, cậu ta nghe bọn mình gọi thì phải biết chứ?”
Câu hỏi lại tiếp tục, Nhậm Tư Đồ thì ngồi nhấp nhổm không yên. Khi nghe người đặt câu hỏi tiếp “Ngôi sao mà cô ấy thích nhất là ai?” thì Nhậm Tư Đồ muốn nhảy vào trả lời thay anh cho xong.
Nhưng trên thực tế, điều mà Nhậm Tư Đồ có thể làm chính là vân vê mấy ngón tay, ngồi yên ở đó, nghe Thời Chung nói: “Năm ấy, khi chúng ta còn đi học thì ai nổi tiếng nhất nhỉ? Vương Phi? Tôi đoán là Vương Phi.”
Rõ ràng là các bạn học không thể ngờ được. Hai người này thoạt nhìn có quan hệ rất ám muội nhưng sao lại khiến trò chơi thành một tai nạn thế này?
Nhậm Tư Đồ cũng không ngờ được…
Người đặt câu hỏi đã hết cách, muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi nhàm chán này. “Tôi đã khoan hồng độ lượng tha cho cậu năm câu hỏi rồi, câu hỏi này cậu không thể bỏ qua đâu đấy. Cùng học với nhau ba năm, cậu đã từng làm chuyện có lỗi với cô ấy chưa?”
“Cho xin đi, lúc ấy tôi nói với cô ấy tổng cộng chưa quá mười câu, làm gì có chuyện xin lỗi cô ấy?”
Lúc này, Nhậm Tư Đồ hết sức hối hận là sao lúc nãy mình không chịu khăng khăng trốn trong một góc mà ra đây làm gì. Lúc này, cô đang ngồi bên cạnh Thời Chung, khoảng cách giữa hai người chưa tới mười centimet, gần như khiến cho cô không còn mặt mũi nào nữa.
Người đặt câu hỏi dường như còn muốn cố gắng giảng hòa nên hỏi Nhậm Tư Đồ với giọng trêu chọc: “Tư Đồ, cậu đúng là xui xẻo thật, sao lại bị ghép thành một đôi với anh chàng này chứ? Tôi không đành lòng nên phải hỏi giùm cậu câu hỏi cuối cùng này…”
Nhậm Tư Đồ cười vẻ xấu hổ.
Người đặt câu hỏi không còn cách nào khác, đành quay lại nhìn Thời Chung. “Được rồi, Thời Chung, tự cậu đến giải quyết vấn đề đi. Bây giờ cậu có câu nào muốn nói với vị lớp phó đáng kính đáng mến, luôn chép đáp án bài tập cho chúng ta không?
“Tôi muốn nói…” Thời Chung nhìn cô.
Nhậm Tư Đồ nắm chặt tay, nhìn vào mắt anh. Nếu ngay cả câu này mà anh cũng không trả lời được thì cô nhất định sẽ nện cho anh một cú.
May mà Thời Chung không nói “không biết’ nữa, nhưng câu mà anh nói ra cũng không hay hơn câu không biết là mấy.
“Bọn họ đều chép đáp án của cậu, chỉ có tôi là không. Trước nay tôi luôn nộp vở trắng trong giờ tiếng Anh.”
Câu trả lời của Thời Chung lập tức khiến cho tất cả mọi người cười ồ lên thích thú.
Nhậm Tư Đồ cười hùa theo, nắm đấm cũng buông lỏng ra, nhưng sao trong lòng lại thấy không yên, không biết là có cảm giác gì.
May mà sau đó lại có hai người bạn thay chỗ họ, tiếp tục trò chơi hỏi đáp này. Vì bị say tàu nên lúc nãy Nhậm Tư Đồ đã vào toilet nhiều lần, bây giờ có lấy cớ này thì cũng không bị nghi ngờ.
Nhậm Tư Đồ đi rửa mặt.
Rốt cuộc trong lòng đang có cảm giác không vui hay cô bị say tàu quá nặng? Nhậm Tư Đồ nhìn mình trong gương, hít thở sâu vài lần rồi mới ra khỏi toilet.
Có người đang thong thả đi qua đi lại trước toilet để đợi cô.
Thấy trên mũi cô còn đọng những giọt nước chưa được lau sạch, anh mỉm cười rồi bước lên một bước, lau nó giúp cô.
Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu tránh né.
Trái ngược với vẻ buồn bực không vui của Nhậm Tư Đồ, tâm trạng của anh lại rất tốt, còn hỏi cô: “Em giận à?”
“Không.”
“Có.” Anh thẳng thắn vạch trần lời nói dối của cô. “Thế chứng tỏ em để ý tới tôi.”
Nhậm Tư Đồ nhìn ánh mắt như trêu chọc của anh, cơn giận càng không biết xả vào đâu. “Tôi đã nói là không có mà!”
Nói xong, cô liền vòng qua bên cạnh anh, đi ra ngoài.
Nhưng anh lại choàng tay qua, ôm eo cô níu lại.
Rõ ràng anh chỉ còn có một tay nhưng sao sức lực lại mạnh như thế, cô không thể nào giãy ra được…
“Có những lời tôi chỉ muốn nói cho mình em nghe.”
Rõ ràng giọng của anh rơi vào tai cô, hơi thở của anh cũng chỉ phả vào tai cô, nhưng sao Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy hơi thở tê dại của anh đã phả vào lòng mình?
“Tên cô ấy là Nhậm Tư Đồ!”
Giọng của anh rất sâu xa, cứ vang vọng mãi vào lòng người. Nhậm Tư Đồ không nén được mà nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc vẫn choáng váng, nhưng không biết là do say tàu hay là do anh ở phía sau mình…
“Sinh nhật của cô ấy là ngày 11 tháng 10.”
“Biệt danh của cô ấy là Đồ Đồ Tai To.”
“Cô ấy là lớp phó phụ trách môn tiếng Anh, hay cáu kỉnh nhất.”
Nhậm Tư Đồ nghe tới đây thì không kìm được bật cười, nhưng nụ cười ấy lại nhanh chóng biến mất vì giọng nói tuyệt diệu của anh.
“Trong bộ Cuốn theo chiều gió, cô ấy thích nhất là nhân vật Clark Gable, cảm thấy đàn ông để ria mép kiểu ấy rất gợi cảm.” Không biết từ lúc nào, anh đã buông eo của cô ra nhưng cô lại quên né tránh, chỉ lẳng lặng đứng trong vòng tay anh, mặc cho anh chậm rãi vuốt ve gương mặt mình. “Còn nữa, câu mà tôi muốn nói với cô ấy nhất là…”
Anh nhẹ nhàng xoay cằm của cô qua, như có ý muốn buộc cô nhìn thẳng vào mình.
Người đàn ông này dùng ánh mắt ấy để nhìn cô, những điều muốn nói đều chất chứa hết trong ánh mắt, cần gì phải nói ra nữa? Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình điên rồi, cô chưa bao giờ không thể kiềm chế nổi mình mà làm ra hành vi điên cuồng như vậy, cho dù là trước mặt Thịnh Gia Ngôn…
Cô đưa tay vòng qua cổ anh, hơi kéo đầu anh xuống thấp một chút, bất chấp tất cả, hôn lên môi anh…
Có lẽ, vì hôm qua vì cãi nhau trong điện thoại, hoặc có lẽ Thịnh Gia Ngôn bận việc thật nên lời đề nghị đón năm mới tại nhà anh đã bị hủy bỏ. Tầm Tầm có chút oán thán khi phải ở nhà đón năm mới với hai người phụ nữ này. “Năm nào cũng thế này cả, chán chết đi được...”
Nhậm Tư Đồ và Tôn Dao đều là những người không biết nấu ăn, bữa tối phải gọi đồ ăn ngoài về, đây là nguyên nhân chính khiến Tầm Tầm bất mãn.
Nhậm Tư Đồ vừa gọi điện đặt đồ ăn xong, quay lại thì thấy Tầm Tầm đang khoanh hai tay trước ngực ngồi trên sofa với dáng vẻ bất mãn. “Con lặp lại lần nữa, con không ăn thức ăn ở ngoài!”
Tôn Dao đang ngồi bên cạnh Tầm Tầm, vừa xem quảng cáo mình đóng trên ti vi vừa oán thán: “Đã nói phần mặt phía bên phải của dì đẹp hơn mà cứ không chịu nghe. Con xem, quay kiểu gì mà khiến mặt dì giống như cái cây xỏ giày thế kia...”
Thấy Tôn Dao không thèm để ý tới mình, Tầm Tầm cố ý nhấn mạnh, bổ sung thêm một câu thật khó nghe: “Cây xỏ giày cực lớn...”
Tôn Dao lập tức nhăn mày lại, sau đó quay người qua gõ vào đầu Tầm Tầm không chút khách khí. Tuy cô đang xem quảng cáo, nhưng trên thực tế, những lời than thở của Tầm Tầm cô nghe không sót chữ nào. “Vậy thì chỉ có thể trách chú Gia Ngôn của con cho chúng ta leo cây, giữa chừng quyết định đi ăn cơm với một người bạn từ nước ngoài trở về.”
Tầm Tầm nghe thế thì môi dẩu lên càng cao.
Tôn Dao nghĩ một lúc, sau đó lập tức tìm được kế sách. “Nếu không thì gọi điện cho chú chân dài của con đi, xem xem chú ấy có thời gian không?”
Mắt Tầm Tầm lập tức sáng lên, nhưng sau đó lại trở nên u ám. “Chú ấy bị tai nạn giao thông, Nhậm Tư Đồ không cho cháu làm phiền người ta dưỡng bệnh.”
Tôn Dao giật mình, sau đó đưa mắt nhìn về phía Nhậm Tư Đồ. Nhậm Tư Đồ gật đầu, Tôn Dao nhất thời cảm thấy hơi chán nản nên cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn lên...
Trước nay Tôn Dao không hề thiếu những lời mời vào đêm cuối năm, bây giờ vừa mở Wechat lên là có thể tìm được hơn mười tin nhắn hẹn hò mà trước kia cô không thèm đoái hoài. “Tám giờ rưỡi, tiệc buffet kiểu Nhật, có muốn đi không?”
Tầm Tầm gật đầu lia lịa.
“À, ở đây còn có một lời mời nữa, cũng là tám giờ rưỡi, nhưng là đồ ăn kiểu Thái.”
Tầm Tầm cân nhắc một chút rồi quyết định: “Đồ ăn kiểu Thái.”
“Còn tin nhắn này nữa... Bảy giờ rưỡi, ăn lẩu.”
Mắt Tầm Tầm lập tức sáng rực lên nhưng Tôn Dao nhìn đồng hồ rồi lập tức gạt phắt đi. “Bây giờ đã bảy giờ rồi, chắc chắn là không kịp nữa, hay thôi đi.” Nói xong thì xóa tin nhắn ấy ngay.
Nhậm Tư Đồ đành phải nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Mình đã gọi đồ ăn bên ngoài rồi...” Đáng tiếc, lời nhắc nhở của cô đã bị hai người này phớt lờ làm như không nghe thấy.
Lúc Nhậm Tư Đồ không nén được tiếng thở dài thì chuông cửa lại vang lên hai tiếng “kính coong”.
“Đồ ăn đến rồi sao?”
Tôn Dao ngạc nhiên hỏi, Tầm Tầm hoảng hốt xong lại nghiêm túc tuyên bố: “Con không ăn đồ ăn bên ngoài.”
Nhậm Tư Đồ đã nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
Nhưng đứng bên ngoài cửa nhà cô không phải là anh chàng đưa đồ ăn nhanh.
“Sao anh lại...” Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên nhìn chàng trai với một cánh tay bị bó bột ở ngoài cửa.
Khi Tôn Dao, Tầm Tầm và Nhậm Tư Đồ ngồi trên chiếc xe hơi rộng lớn như một căn phòng thì từ “ngạc nhiên” đã không đủ để miêu tả nét mặt của họ lúc này.
Trong chiếc xe rộng lớn như căn phòng này, các đầu bếp đang chuẩn bị thức ăn và những dụng cụ cần thiết cho một bữa tiệc nướng. Thời Chung lấy đồ uống từ trong chiếc tủ lạnh bên cạnh bàn thức ăn ra mời khách. Khi đồ uống được đặt vào tay Tầm Tầm, Tần Tầm dùng ánh mắt để thể hiện sự sùng bái của mình dành cho chú chân dài. “Mấy cái vỉ này...” Tầm Tầm chỉ vào mấy cái vỉ nướng mà đầu bếp đang chuẩn bị. “Chúng ta đang đi mở tiệc nướng sao?”
Thời Chung mỉm cười. “Trong cốp xe còn có pháo hoa nữa, sau khi ra ngoại ô mở tiệc BBQ ở đó xong thì chúng ta có thể bắn pháo hoa.”
Tiếng hoan hô thích thú của Tầm Tầm lập tức vang vọng khắp không gian.
Tôn Dao hài lòng nhìn một đầu bếp khác đang ướp thịt bò, lặng lẽ thì thầm vào tai Nhậm Tư Đồ - người dường như đang thất thần kia: “Đừng có nghĩ tới Thịnh Gia Ngôn của cậu nữa, anh ta...” Tôn Dao hất cằm về phía Thời Chung đang trò chuyện vui vẻ với Tầm Tầm. “... quả là khiến người ta phải động lòng.”
Khi Thời Chung mang thức uống sang bên này thì Tôn Dao đã thức thời dẫn Tầm Tầm đi thăm quan những căn phòng khác trên xe.
Nhậm Tư Đồ nhận lấy đồ uống đang sủi bọt, nhìn người đàn ông trước mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi chỉ biết nói: “Cám ơn cậu.”
Anh không nói gì, chỉ chu đáo đặt ống hút vào trong ly cho cô.
Lúc uống nước, Nhậm Tư Đồ lại bất giác nhớ đến câu mà Tôn Dao đã thì thầm vào tai mình trước khi dẫn Tầm Tầm đi tham quan những căn phòng khác. “Nghe lời mình đi, phụ nữ không có tình yêu chân chính đâu. Phụ nữ là kiểu ai tốt với mình thì sẽ đi theo người đó... Thật ra bây giờ cậu còn lưu luyến không quên được Thịnh Gia Ngôn cũng chỉ vì năm ấy khi cậu xảy ra chuyện, Thịnh Gia Ngôn đã chăm sóc cậu quá tốt, cho nên... Nếu một ngày cậu hoàn toàn quên được Thịnh Gia Ngôn và đến với anh ta thì mình hoàn toàn không ngạc nhiên gì cả...”
Khi về tới nhà thì đã hơn mười hai giờ đêm nhưng Tầm Tầm vẫn còn rất hưng phấn. Cu cậu nhảy từ trên xe xuống, “ợ” một cái rồi nói với Thời Chung đang tiễn họ xuống xe: “Khi nào đến Tết âm lịch, chúng ta lại đi bắn pháo hoa nữa nhé.”
Ngay cả hoạt động vào Tết âm lịch, Tầm Tầm cũng sắp xếp trước cả rồi, khiến cho Tôn Dao đang dắt tay Tầm Tầm cũng không khỏi bật cười, giơ cái túi có chứa những hộp đựng thức ăn trên tay mình lên. “Cái thằng nhóc tham ăn này, ăn nhiều thế rồi còn gói ghém mang về nữa, lần sau chú chân dài còn dám dẫn con đi hay sao chứ? Bị con ăn tới nghèo luôn rồi...”
Đối với những lời trêu chọc của Tôn Dao, Tầm Tầm chỉ “xì” một cái vẻ xem thường, sau đó lại ngước đôi mắt sáng rực như sao lên nhìn Thời Chung. “Được không chú? Được không...”
Thời Chung làm động tác Ok, Tầm Tầm lập tức nhảy cẫng lên như muốn nhào lên người Thời Chung để hoan hô. Nhậm Tư Đồ thấy thế thì toát mồ hôi lạnh, vội vã ôm ngang eo, kéo Tầm Tầm lại.
“Con không sợ mình nhảy lên thì tay kia của chú cũng gãy theo hay sao?” Nhậm Tư Đồ nhìn Tầm Tầm, chỉ vào cánh tay bó bột của Thời Chung. Lúc ấy Tầm Tầm mới bĩu môi, bỏ qua ý định nhảy lên người anh.
Thời Chung thì lại thấy chẳng có vấn đề gì. “Gãy thì thôi chứ sao. Như thế mẹ cháu có thể chăm sóc chú cả đời, đúng không?”
Nhậm Tư Đồ thấy Tầm Tầm không hề nghĩ ngợi mà định há miệng trả lời ngay thì cô vội vã đưa tay bịt miệng cậu nhóc lại. Đáng tiếc cô vẫn chậm một bước, trước khi cô bịt miệng Tầm Tầm thì đã nghe thấy tiếng đồng ý đầy sung sướng của cậu bé: “Đúng vậy!”
Cô bị nó bán đi để đổi lấy thịt và pháo hoa như thế sao? Nhậm Tư Đồ cảm thấy hết sức bất lực.
Thời Chung chỉ nhìn cô, khẽ mỉm cười. Nhậm Tư Đồ vừa thoát khỏi sự ngượng ngùng mà Tầm Tầm mang đến, thì lập tức rơi vào cơn bối rối do anh mang lại. Nhất là trước mặt Tôn Dao và Tầm Tầm, cô không có dũng khí để nhìn anh, đành khách sáo nói: “Lần sau gặp lại... Ừm... Chúc mừng năm mới...”
Anh không trả lời, chỉ thoáng cúi người xuống, đến gần Nhậm Tư Đồ. Môi của anh như sắp chạm vào bờ môi của cô, Nhậm Tư Đồ chỉ biết trợn tròn mắt.
Tôn Dao ở bên cạnh như đang xem kịch hay, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không hề chớp mắt. Tầm Tầm thì hô nhỏ một tiếng rồi vội vàng nín thở, đưa hai tay che hai mắt lại.
Nhưng ngay sau đó, nụ hôn của anh khẽ chệch qua một chút, không rơi xuống môi Nhậm Tư Đồ mà nhẹ nhàng đặt lên má cô.
Nụ hôn rất khẽ, giống như chiếc lông vũ xẹt qua, nhưng lại khiến cho đầu óc Nhậm Tư Đồ trở nên trống rỗng.
Tầm Tầm không nén được cơn tò mò, bàn tay vốn đang che kín mắt giờ hé ra thành hai cái khe nhỏ. Thấy Thời Chung không hôn lên môi cô thì cu cậu lập tức nổi giận, thả bàn tay đang che trên mắt xuống. “Đáng ghét, làm người ta uổng công kích động một phen!”
Lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới hoàn hồn lại.
Dường như, Thời Chung rất thích nhìn dáng vẻ bối rối, luống cuống tay chân của cô. Nụ cười khẽ trên môi kia từ từ lan ra đến tận khóe mắt, đến lúc ấy anh mới đáp lời cô: “Chúc mừng năm mới.”
Năm mới cần có tiến triển mới...
Đây là những lời Nhậm Tư Đồ tự nói với bản thân trước khi đi ngủ.
Nhưng cô lại giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Cô ngồi dậy, lần tìm điện thoại gác trên đầu giường dưới ánh trăng mờ.
Mỗi năm, vào dịp Tết Dương lịch, người đầu tiên chúc mừng Nhậm Tư Đồ và người đầu tiên nhận được lời chúc của cô đều là Thịnh Gia Ngôn. Nhưng lần này, cô không nhận được lời chúc của anh, cũng không chủ động gửi tin nhắn chúc mừng anh.
Nhậm Tư Đồ không biết mình đang giận dỗi với ai mà bốn chữ “chúc mừng năm mới” đã được viết ra nhưng cuối cùng, sau một lát do dự lại bị xóa đi. Cô ném điện thoại lên đầu giường, xuống bếp tìm nước uống.
Nhậm Tư Đồ cầm ly nước, không quay vào phòng ngủ mà lại bất giác đi đến bên cạnh cửa sổ phòng khách.
Bầu trời đêm bên ngoài hết sức tĩnh mịch nhưng dường như Nhậm Tư Đồ lại nhìn thấy hình ảnh pháo hoa lúc nãy.
Tầm Tầm hết sức vui vẻ, đốt pháo hoa xong mà trong miệng vẫn còn ngậm một xâu thịt nướng ú ớ đòi đốt pháo trúc. Cốp xe của Thời Chung giống như một cái hộp ma thuật, đúng là có pháo trúc thật.
Tôn Dao dũng cảm xung phong đi châm lửa, trong nháy mắt ngòi pháo đã phát ra những tiếng xèo xèo. Tôn Dao vội vàng tránh ra xa, bịt tai lại. Còn Tầm Tầm lại không thèm để ý đến tiếng nổ đinh tai nhức óc sắp tới, tay vẫn đang cầm một xâu thịt, ăn một cách say xưa.
Thấy ngòi nổ sắp cháy hết, Nhậm Tư Đồ vội vã kéo Tầm Tầm đến bên cạnh mình, bịt tai cậu nhóc lại. Ngay sau đó, tiếng pháo nổ đầu tiên vang lên, Nhậm Tư Đồ chỉ cảm thấy tai mình hơi đau rát. Nhưng một giây sau, Nhậm Tư Đồ cảm thấy vai mình bị ai đó kéo, còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã ôm vai cô, kéo vào lòng.
Một tai của cô thì dán sát vào lồng ngực vững chãi của anh, tai khác thì được bàn tay ấm áp của anh bịt lại. Tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức cách xa Nhậm Tư Đồ. Bởi thế, cô ngơ ngẩn trong mấy giây rồi mới bị tiếng tim đập thình thịch bên tai mình làm thức tỉnh.
Nghe tiếng tim đập nhịp nhàng vững chãi của anh, cảm nhận sự ấm áp mà tay anh mang lại, giờ khắc ấy, dường như thời gian và mọi thứ phiền não đều cách xa cô. Nhậm Tư Đồ cứ thế mà lẳng lặng chìm đắm trong sự bình yên anh mang lại. Cuối cùng, cô không kìm được mà ngước mắt nhìn anh.
Trong ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối, gương mặt góc cạnh và kiên nghị của anh đẹp đến lạ lùng...
Nhậm Tư Đồ dần hoàn hồn lại từ trong hồi ức tươi đẹp ấy.
Lúc này, bầu trời đêm yên tĩnh đến mức không có chút ấm áp, cứ toát lên sự lạnh lẽo xa cách vạn dặm. Giống như Thịnh Gia Ngôn vậy, cứ giữ khoảng cách bạn bè với cô, không cho cô đến gần anh thêm một bước.
Nhưng tại sao cô cứ mặt dày không chịu đi? Như thế gọi là không biết tự trọng chứ còn gì nữa?
Không biết tự trọng... Nhậm Tư Đồ nghiền ngẫm từ này, muốn cười khổ mà cũng cười không nổi.
Cô thu lại ánh mắt, xoay người định đi vào phòng ngủ thì chân bỗng khựng lại...
Tầng cô ở không cao lắm nên không khó nhận ra người đàn ông đang đứng dựa vào xe hút thuốc kia là ai. Nhậm Tư Đồ cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng người đã bị cô bỏ quên nãy giờ, không kìm được mà cau mày...
Sao anh lại đến đây?
Anh đến khi nào vậy?
Đã đến mà tại sao không bảo với cô, lại chỉ đứng đó hút thuốc một mình...
Nếu không phải vì còn chưa hết hy vọng thì sao cô lại vội vội vàng vàng thay đôi ủng đi tuyết, khoác đại một chiếc áo khoác, nôn nóng chạy xuống lầu?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Nhậm Tư Đồ, khiến cô không kìm được rất muốn hỏi anh. Nhưng khi chạy tới trước mặt anh, trong đầu cô chỉ còn nhớ tới một câu: “Sao anh lại mặc phong phanh thế này? Không sợ lạnh chết à?”
Thịnh Gia Ngôn ngẩn ra một chút, vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay, nụ cười trên khuôn mặt vẫn hơi cứng đờ. “Khuya thế này mà em vẫn chưa ngủ sao?”
Trong xe ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
Nhậm Tư Đồ liếc nhìn anh. Dường như anh đã tốn công ăn mặc khá chỉn chu, áo khoác được ủi thẳng thớm, đầu tóc cũng được chải kỹ lưỡng, nhưng lạ nhất là gạt tàn trên xe anh thì lại chứa đầy mẩu đầu thuốc.
Thịnh Gia Ngôn rất ít khi hút thuốc, lần trước khi anh hút một cách điên cuồng như thế là vì anh và…
Nhậm Tư Đồ cố gắng xua những ký ức không vui này ra khỏi đầu, nhíu mày quan sát anh: “Hôm nay anh sao thế? Đến mà cũng không gọi cho em.”
Thịnh Gia Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đoán xem hôm nay anh đi ăn cơm tối với ai?”
“Chẳng phải anh nói là một người bạn cũ từ nước ngoài về sao?”
“Yết Vũ Tình.” Thịnh Gia Ngôn cười khổ, bổ sung thêm.
Nhậm Tư Đồ thẫn thờ.
“Cô ấy về nước để tổ chức hôn lễ, lần này cố ý tới đưa thiệp mời cho anh.”
Lần trước, khi anh hút thuốc, uống rượu là dịp anh và Yết Vũ Tình chia tay. Lần này… lại là vì cô ta. Nhậm Tư Đồ cố giữ cho giọng của mình không trở nên bực bội nhưng vẫn không kìm được, giọng của cô trở nên nặng nề: “Liên quan gì tới em?”
Thịnh Gia Ngôn lấy từ trong ngăn kéo xe ra hai tấm thiệp cưới, đưa cho Nhậm Tư Đồ. “Một cái là của em.”
Nếu nói phía sau một người đàn ông vô tình đều có một người phụ nữ làm tổn thương anh ta sâu sắc thì với Thịnh Gia Ngôn, Yết Vũ Tình chính là người phụ nữ kia.
Chỉ dựa vào điều này, Nhậm Tư Đồ đã không muốn nhận tấm thiệp cưới kia. Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt bất lực của Thịnh Gia Ngôn, cô đành nhận lấy và mở nó ra.
Nhưng vừa nhìn thấy thời gian kết hôn, cô liền nhét tấm thiệp vào ngăn kéo. “Em không đi được.”
Thịnh Gia Ngôn nhìn gương mặt hơi cứng đờ của cô, cười vẻ bất đắc dĩ. “Anh đã không để tâm đến, chịu tham gia hôn lễ của bạn gái cũ thì em để ý gì chứ?”
“Nếu anh thực sự không để ý thì…” Nhậm Tư Đồ rất muốn cười lạnh nhưng đáng tiếc, từng tiếng của cô nghe sao có vẻ chua chát. “… sẽ không hút thuốc nhiều như thế.”
Lúc ấy, Thịnh Gia Ngôn mới phát hiện ra mình quên đổ gạt tàn trong xe. Anh cúi đầu nhìn đống tàn thuốc, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh ấy. Cô gái bên cạnh anh từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống, để mặc cho người đàn ông khác thân mật hôn lên má của mình.
Lúc ấy, xe của Thịnh Gia Ngôn đã đậu ở đây, cách chiếc xe ấy không xa. Ngay cả chính bản thân Thịnh Gia Ngôn cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy nụ hôn đặt trên má cô thì tay chân lại trở nên luống cuống, thậm chí còn bối rối hơn cả khi nhận được thiệp cưới.
Trong xe của anh có thuốc lá để mời khách, bây giờ đã bị anh hút không còn gói nào. Nghĩ lại thấy tức cười, Thịnh Gia Ngôn chán nản xua tay, gạt đi những phiền não trong lòng, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường. “Em không đi thật à?”
Nếu là Nhậm Tư Đồ lúc hai mươi tuổi, có lẽ cô sẽ nói thẳng với anh rằng: Em ghen tị với cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta hạnh phúc. Em càng đau lòng cho anh, không muốn nhìn thấy anh vì một người mà đau khổ hết lần này đến lần khác.
Nhưng Nhậm Tư Đồ hai mươi bảy tuổi thì chỉ có thể nói: “Hôm ấy em có hẹn họp mặt các bạn cũ, anh xin lỗi cô ấy một tiếng giúp em.”
Buổi họp lớp với các bạn cũ vốn được Nhậm Tư Đồ hết sức mong đợi, nhưng vì diễn ra cùng ngày tổ chức hôn lễ của Yết Vũ Tình nên khiến cô cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.
Cộng thêm việc cô phải về trước một ngày để tham gia buổi họp lớp, Tầm Tầm và Tôn Dao lại về trễ hơn cô nên đành giao Tầm Tầm cho Tôn Dao chăm sóc một hôm. Nhậm Tư Đồ không được yên tâm lắm, cho nên càng không có tâm trạng nào tham gia buổi họp mặt. Đến giờ ăn cơm tối, cô nhắn tin cho Tôn Dao, bảo cô ấy đừng có dẫn Tầm Tầm đến mấy chỗ bán thức ăn nhanh. Sau đó, cô còn nhắn thêm một tin bảo Tôn Dao đừng cho thằng bé ăn quá nhiều đồ ngọt sau bữa cơm.
Mãi đến khi Tôn Dao nhắn lại một loạt chữ “tuân lệnh” thì Nhậm Tư Đồ mới yên tâm cất điện thoại đi.
Các bạn học nhiều năm không gặp, nay ai nấy đều đã trở thành con sâu rượu, tửu lượng rất tốt. Khi uống được vài ly, có người đã hơi ngà ngà, họ bắt đầu nhận mặt bạn bè nhầm loạn xạ cả lên. Người bạn ngồi cạnh Nhậm Tư Đồ hỏi: “À… Cậu chính là Thời Chung đúng không? Nào nào nào, chúng ta uống thêm ly nữa!”
Một người bạn còn tỉnh táo lập tức bước tới kéo anh bạn đang nhận nhầm lung tung kia ra. “Thời Chung nói có việc nên tới trễ một chút. Cậu đã nhận sai người rồi, còn mặt mũi bảo người ta uống rượu nữa sao? Mau lên, tự phạt một ly đi!”
Từ lúc bắt đầu, Nhậm Tư Đồ chỉ lo nhắn tin nên gần như chưa uống ly nào. Cô vừa cất điện thoại vào túi xách, lập tức bị tóm lại, một ly rượu vang nhanh chóng được nhét vào tay cô. “Lớp phó học tập à, cậu như thế là không nghĩa khí chút nào. Khó khăn lắm bạn bè mới tụ hội một lần, sao có thể chỉ uống nước ngọt được? Nào, tôi thông cảm cho cậu là nữ nên không bắt cậu uống rượu đế, rượu vang chắc được chứ?”
Anh bạn tự xưng là biết thông cảm cho phụ nữ lập tức bị các bạn đồng thanh chế nhạo: “Thôi đi cha nội, chắc chắn Tai To uống còn khá hơn cả cậu đó! Cậu quên rồi sao, buổi lễ tốt nghiệp năm đó, tất cả chúng ta đều mặc sức mà uống, chỉ có cậu ấy là không say.”
Sau đó có người hùa theo. “Hình như là thế thật… Nhậm Tư Đồ, lúc ấy mình còn hỏi cậu nhỉ? Cậu đã dõng dạc tuyên bố bởi vì cả nhà cậu đều biết uống rượu nên cậu được di truyền khả năng ngàn chén không say.”
Không ai phát hiện ra vẻ mặt Nhậm Tư Đồ đã trở nên hơi khác thường, bởi vì ngay sau đó cô giơ cao ly rượu lên, nói: “Vậy mình uống cạn đây!” Nói xong, cô liền uống một hơi cạn sạch, vẻ rất thuần thục.
Các bạn học nam thấy cô uống được như thế thì đều nhốn nháo, đòi bước tới mời rượu cô. Không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Mãi đến khi ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng cảm thấy hơi chếch choáng thì cô mới hối hận: Để lộ khả năng uống rượu của mình trên bàn nhậu, chắc chắn là tự tìm đường chết.
Sau buổi tiệc, cả đám rủ nhau đi tiếp tăng hai, tìm đến một quán bar.
Năm ngoái, khi cô về nhà ăn Tết thì vẫn chưa có quán bar này. Quán bar này được bài trí rất có phong cách. Vốn là những băng ghế dài tách biệt nay được thiết kế gần giống như những con thuyền bên bờ sông. Trên mỗi khoang thuyền đều có nhân viên phục vụ, bartender và lối đi riêng, vừa đảm bảo một không gian độc lập riêng tư, vừa có thể ngắm phong cảnh trên sông về đêm.
Sau khi đoàn người xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này thì đều ngơ ngác nhìn nhau. “Chẳng phải nói là đi mấy quán bar trong nội thành sao? Sao tự nhiên lại chạy tới đây?”
Lớp trưởng – người phụ trách tổ chức hoạt động – đã uống tới nỗi đầu óc choáng váng, lúc ấy anh ta mới nhớ ra, liền giải thích: “Một người bạn đến trễ nên rất áy náy, vì thế đã mời chúng ta đến đây để chơi cho biết.”
Nói xong, anh ta vung tay lên, loạng choạng dẫn mọi người lên thuyền…
Nơi này là do Thời Chung sắp xếp sao?
Sau khi chạy vào toilet lần thứ ba vì uống rượu cộng với say tàu, Nhậm Tư Đồ có cảm giác kích động đến mức muốn đấm mạnh vào tường. Trang trí đẹp thì có ích gì? Bây giờ hai chân cô đang mềm nhũn ra, không đứng vững nữa rồi đây.
Nhậm Tư Đồ chống tay men theo vách tường để về lại khoang thuyền, cúi người đi thật chậm, bước xuống những bậc thang. Vừa đi được vài bước thì cô đã đối mặt với kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này…
Thời Chung đang từ trong khoang thuyền bước ra.
Nhậm Tư Đồ bị say tàu nên không muốn nói chuyện. Thấy anh định ra ngoài bèn nghiêng người nhường lối cho anh. Không ngờ lúc ấy Thời Chung không đi nữa mà kéo lấy tay cô, cùng cô quay lại khoang thuyền.
Nhậm Tư Đồ ngơ ngác không hiểu gì. “Chẳng phải cậu định ra ngoài sao?”
Giọng anh có vẻ rất thoải mái: “Tôi ra ngoài là để tìm em.”
Anh nói rất đường hoàng, bàn tay đang dắt tay cô thì lại rất cẩn thận, chu đáo. Trái tim Nhậm Tư Đồ đập thình thịch, cảm thấy vô cùng xúc động. Nhưng khi vừa xúc động được vài giây thì đã bị cơn choáng váng bất ngờ kéo tới làm cho khó chịu, cô không nhịn được, lên tiếng oán trách: “Cậu chọn chỗ quỷ quái gì thế này? Tôi sắp chết ngất đi rồi.”
Thời Chung hơi ngẩn ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, dáng vẻ loạng choạng không vững của cô khiến anh thấy tức cười. Anh cố nín cười, ôm chầm lấy eo cô. “Thế này thì không choáng váng nữa chứ?”
Anh ôm cô, đi về phía chiếc sofa trong khoang thuyền.
Nhậm Tư Đồ vô thức bắt lấy bàn tay đang nắm eo của mình kia, đang do dự không biết có nên kéo tay anh ra không thì anh đã kéo cô về tới sofa, ngồi xuống.
Mọi người thấy Thời Chung ra ngoài rồi lại quay lại thì đều reo hò: “Thời Chung, chẳng phải cậu nói ra ngoài gọi điện thoại sao? Sao tự nhiên quay lại vậy? Về rất đúng lúc, tới trễ, phạt ba ly!”
Nói xong, mọi người rót đầy ba ly Whisky, bày thành một hàng trên chiếc bàn trước mặt Thời Chung.
Thời Chung nhìn Nhậm Tư Đồ với vẻ bất đắc dĩ, như thể cô hại anh không thể thoát được ba ly này vậy. Nhưng hình như đúng là thế thật, nếu lúc nãy không gặp phải cô thì anh đã có thể dùng cái cớ đi gọi điện thoại để chuồn êm rồi.
Thời Chung nhận lấy ly rượu, đang định ngửa đầu uống cạn thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên đưa tay che miệng ly lại. “Nể mặt cậu ấy bị thương thế này mà còn đến tham gia buổi họp lớp, mọi người phạt cậu ấy một ly thôi được không?
Các bạn học xung quanh đều ngạc nhiên, sau đó cười ha hả với giọng bỡn cợt. “Tai To, cậu và cậu ta có quan hệ gì vậy, sao phải đích thân ra mặt bênh vực cho cậu ta?”
Những người tinh mắt lập tức phát hiện ra chuyện thú vị hơn, vội vàng gọi mọi người nhìn về phía Nhậm Tư Đồ. “Các cậu xem, xem đi, tay của ai vậy? Còn ôm chỗ đó nữa…”
Nhậm Tư Đồ cảm thấy đầu óc tê dại, Thời Chung lặng lẽ thả bàn tay đang ôm eo cô ra, nhìn các bạn học rồi bật cười. “Đừng có cười dâm đãng thế nữa, tôi uống là được chứ gì?”
Thời Chung không từ chối ai, ai mời là uống. Nhậm Tư Đồ phải nép người vào trong góc xa nhất của sofa mới thoát nạn được, lặng lẽ ngồi đó uống nước suối.
Lúc này, không biết ai đề nghị mà đám bạn học cũ này lại hưng phấn hẳn lên, đòi chơi trò “ai là bạn tốt”.
Nhậm Tư Đồ và Thời Chung bị các bạn học gán ghép thành một đôi nên không thế thoát được kiếp nạn. Bọn họ vốn ngồi cách nhau ba người, lúc này bị xô đẩy, cuối cùng Nhậm Tư Đồ bị ép ngồi cạnh Thời Chung.
Chính Nhậm Tư Đồ cũng không hiểu, chỉ là trò chơi thôi nhưng sao tự nhiên cô lại thấy căng thẳng thế này? Thời Chung thì chỉ nhìn cô và mỉm cười, lúc ấy bắt đầu trả lời câu hỏi:
“Tên của cô ấy?”
“Nhậm Tư Đồ.”
“Sinh nhật của cô ấy?”
“Không biết.” Thời Chung trả lời rất dõng dạc, khiến cho mọi người, kể cả Nhậm Tư Đồ đều cảm thấy ngạc nhiên.
Người đặt câu hỏi chỉ có thể mang theo sự nghi hoặc, hỏi tiếp: “Biệt danh của cô ấy?”
Lúc này, Thời Chung mới cụp mắt suy nghĩ vài giây. “Không biết.”
Nhậm Tư Đồ cảm thấy có người đang nhìn mình với ánh mắt thông cảm nên đành cười gượng gạo.
“Chức vụ mà cô ấy từng đảm nhận ở lớp?”
“Quên rồi.”
Lần này, Nhậm Tư Đồ nghe những người bên cạnh thì thầm to nhỏ: “Không phải chứ? Lúc nãy chúng ta còn gọi biệt danh của Nhậm Tư Đồ mà, cậu ta nghe bọn mình gọi thì phải biết chứ?”
Câu hỏi lại tiếp tục, Nhậm Tư Đồ thì ngồi nhấp nhổm không yên. Khi nghe người đặt câu hỏi tiếp “Ngôi sao mà cô ấy thích nhất là ai?” thì Nhậm Tư Đồ muốn nhảy vào trả lời thay anh cho xong.
Nhưng trên thực tế, điều mà Nhậm Tư Đồ có thể làm chính là vân vê mấy ngón tay, ngồi yên ở đó, nghe Thời Chung nói: “Năm ấy, khi chúng ta còn đi học thì ai nổi tiếng nhất nhỉ? Vương Phi? Tôi đoán là Vương Phi.”
Rõ ràng là các bạn học không thể ngờ được. Hai người này thoạt nhìn có quan hệ rất ám muội nhưng sao lại khiến trò chơi thành một tai nạn thế này?
Nhậm Tư Đồ cũng không ngờ được…
Người đặt câu hỏi đã hết cách, muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi nhàm chán này. “Tôi đã khoan hồng độ lượng tha cho cậu năm câu hỏi rồi, câu hỏi này cậu không thể bỏ qua đâu đấy. Cùng học với nhau ba năm, cậu đã từng làm chuyện có lỗi với cô ấy chưa?”
“Cho xin đi, lúc ấy tôi nói với cô ấy tổng cộng chưa quá mười câu, làm gì có chuyện xin lỗi cô ấy?”
Lúc này, Nhậm Tư Đồ hết sức hối hận là sao lúc nãy mình không chịu khăng khăng trốn trong một góc mà ra đây làm gì. Lúc này, cô đang ngồi bên cạnh Thời Chung, khoảng cách giữa hai người chưa tới mười centimet, gần như khiến cho cô không còn mặt mũi nào nữa.
Người đặt câu hỏi dường như còn muốn cố gắng giảng hòa nên hỏi Nhậm Tư Đồ với giọng trêu chọc: “Tư Đồ, cậu đúng là xui xẻo thật, sao lại bị ghép thành một đôi với anh chàng này chứ? Tôi không đành lòng nên phải hỏi giùm cậu câu hỏi cuối cùng này…”
Nhậm Tư Đồ cười vẻ xấu hổ.
Người đặt câu hỏi không còn cách nào khác, đành quay lại nhìn Thời Chung. “Được rồi, Thời Chung, tự cậu đến giải quyết vấn đề đi. Bây giờ cậu có câu nào muốn nói với vị lớp phó đáng kính đáng mến, luôn chép đáp án bài tập cho chúng ta không?
“Tôi muốn nói…” Thời Chung nhìn cô.
Nhậm Tư Đồ nắm chặt tay, nhìn vào mắt anh. Nếu ngay cả câu này mà anh cũng không trả lời được thì cô nhất định sẽ nện cho anh một cú.
May mà Thời Chung không nói “không biết’ nữa, nhưng câu mà anh nói ra cũng không hay hơn câu không biết là mấy.
“Bọn họ đều chép đáp án của cậu, chỉ có tôi là không. Trước nay tôi luôn nộp vở trắng trong giờ tiếng Anh.”
Câu trả lời của Thời Chung lập tức khiến cho tất cả mọi người cười ồ lên thích thú.
Nhậm Tư Đồ cười hùa theo, nắm đấm cũng buông lỏng ra, nhưng sao trong lòng lại thấy không yên, không biết là có cảm giác gì.
May mà sau đó lại có hai người bạn thay chỗ họ, tiếp tục trò chơi hỏi đáp này. Vì bị say tàu nên lúc nãy Nhậm Tư Đồ đã vào toilet nhiều lần, bây giờ có lấy cớ này thì cũng không bị nghi ngờ.
Nhậm Tư Đồ đi rửa mặt.
Rốt cuộc trong lòng đang có cảm giác không vui hay cô bị say tàu quá nặng? Nhậm Tư Đồ nhìn mình trong gương, hít thở sâu vài lần rồi mới ra khỏi toilet.
Có người đang thong thả đi qua đi lại trước toilet để đợi cô.
Thấy trên mũi cô còn đọng những giọt nước chưa được lau sạch, anh mỉm cười rồi bước lên một bước, lau nó giúp cô.
Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu tránh né.
Trái ngược với vẻ buồn bực không vui của Nhậm Tư Đồ, tâm trạng của anh lại rất tốt, còn hỏi cô: “Em giận à?”
“Không.”
“Có.” Anh thẳng thắn vạch trần lời nói dối của cô. “Thế chứng tỏ em để ý tới tôi.”
Nhậm Tư Đồ nhìn ánh mắt như trêu chọc của anh, cơn giận càng không biết xả vào đâu. “Tôi đã nói là không có mà!”
Nói xong, cô liền vòng qua bên cạnh anh, đi ra ngoài.
Nhưng anh lại choàng tay qua, ôm eo cô níu lại.
Rõ ràng anh chỉ còn có một tay nhưng sao sức lực lại mạnh như thế, cô không thể nào giãy ra được…
“Có những lời tôi chỉ muốn nói cho mình em nghe.”
Rõ ràng giọng của anh rơi vào tai cô, hơi thở của anh cũng chỉ phả vào tai cô, nhưng sao Nhậm Tư Đồ lại cảm thấy hơi thở tê dại của anh đã phả vào lòng mình?
“Tên cô ấy là Nhậm Tư Đồ!”
Giọng của anh rất sâu xa, cứ vang vọng mãi vào lòng người. Nhậm Tư Đồ không nén được mà nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc vẫn choáng váng, nhưng không biết là do say tàu hay là do anh ở phía sau mình…
“Sinh nhật của cô ấy là ngày 11 tháng 10.”
“Biệt danh của cô ấy là Đồ Đồ Tai To.”
“Cô ấy là lớp phó phụ trách môn tiếng Anh, hay cáu kỉnh nhất.”
Nhậm Tư Đồ nghe tới đây thì không kìm được bật cười, nhưng nụ cười ấy lại nhanh chóng biến mất vì giọng nói tuyệt diệu của anh.
“Trong bộ Cuốn theo chiều gió, cô ấy thích nhất là nhân vật Clark Gable, cảm thấy đàn ông để ria mép kiểu ấy rất gợi cảm.” Không biết từ lúc nào, anh đã buông eo của cô ra nhưng cô lại quên né tránh, chỉ lẳng lặng đứng trong vòng tay anh, mặc cho anh chậm rãi vuốt ve gương mặt mình. “Còn nữa, câu mà tôi muốn nói với cô ấy nhất là…”
Anh nhẹ nhàng xoay cằm của cô qua, như có ý muốn buộc cô nhìn thẳng vào mình.
Người đàn ông này dùng ánh mắt ấy để nhìn cô, những điều muốn nói đều chất chứa hết trong ánh mắt, cần gì phải nói ra nữa? Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình điên rồi, cô chưa bao giờ không thể kiềm chế nổi mình mà làm ra hành vi điên cuồng như vậy, cho dù là trước mặt Thịnh Gia Ngôn…
Cô đưa tay vòng qua cổ anh, hơi kéo đầu anh xuống thấp một chút, bất chấp tất cả, hôn lên môi anh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook