Ước Hẹn Biển Khơi
-
Chương 58: Cảm ơn
Hải Dương bị âm thanh sột soạt làm cho giật mình thức tỉnh khỏi những suy nghĩ viển vông mơ mộng.
Hải Phong lúc này đã ngồi dậy, thấy cô giật mình quay lại thì vờ dụi mắt một cái, dáng vẻ mơ màng như mới tỉnh ngủ.
Cô tháo tai nghe xuống, trong phòng không quá sáng nên Hải Dương không nhìn thấy nét cười nơi khoé mắt của Hải Phong. Cô há miệng định nói chuyện nhưng đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng, không biết phải mở lời thế nào, đành nhỏ giọng
- Dậy rồi hả?
Hải Phong không để ý đến sự ngốc nghếch của câu hỏi, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Giọng cậu trầm trầm mang theo một chút khàn khàn của người mới ngủ dậy, cực kì... quyến rũ.
Cô lằng lặng nuối nước bọt.
Hải Phong nhìn cô chăm chú, ánh mắt cậu mênh mang đến mức làm cô bối rối tay chân, vội vàng đứng dậy lắp bắp
- À thì.... cậu nghỉ học lâu quá nên tớ mang bài vở qua cho cậu xem... chứ không phải là... à...ờ....
Tay chân lúc này giống như món đồ bị người ta lắp vào, trở nên thừa thãi. Cô ngập ngừng nhìn xuống mũi chân, trong đầu không ngừng gào thét
Nói cái gì thế??
Giọng mình hình như hơi chói tai thì phải? Chắc làm cậu ấy giật mình rồi!!
Chết mất thôi
Hải Dương đứng đó, xoắn xuýt không biết nên mở lời thế nào còn Hải Phong vẫn ngồi yên, lặng lẽ nhìn cô không rời.
Một người đi mãi trong bóng tối thì ánh sáng một khi xuất hiện dù chỉ le lói như ngọn nến trước gió thì vẫn sẽ thắp sáng cả cuộc đời người ấy.
Cảm giác của Hải Phong bây giờ chính là như vậy.
Với cậu, Hải Dương không chỉ là ngọn nến nhỏ bé, cậu ấy là ngọn hải đăng cậu mải miết đuổi theo. Theo đuổi nhiều năm như vậy rồi, đến lúc gần chạm đến lại do dự, hoang mang không biết có lên chạm vào hay không. Mang theo hơi thở mỏi mệt của một kẻ lang thang đã lâu, vừa mong đợi lại vừa bất lực, rốt cục chỉ dám đứng lại ngắm nhìn điều mình khao khát.
Hải Dương không thấy người trước mặt lên tiếng, lén lút ngẩng đầu liếc cậu một cái nhưng lại bất ngờ bắt gặp đôi mắt trong suốt đang nhìn mình.
Giống như có ai cầm búa gõ mạnh lên trái tim, rung động mãnh liệt!
Sao cậu ấy lại nhìn cô chăm chú thế??
Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Hải Dương cũng cảm thấy bối rối, cô vội vàng nhìn về phía khác, lảng tránh ánh mắt như pha lê ấy. Trong lồng ngực, trái tim giống như ngựa hoang mạnh mẽ đập.
Hải Dương khẽ nuốt nước bọt. Ngay lúc cô định mở miệng nói một cậu để xua tan bầu không khí mờ ám trong phòng thì người trước mặt cuối cùng cũng lên tiếng.
- Hải Dương....
Tiếng cậu truyền đến từ ngay trước mặt nhưng không hiểu sao lại có cảm giác xa xôi, mênh mang đến lạ. Hải Dương dần bình tĩnh lại, cô khẽ ừ một tiếng để báo hiệu rằng bản thân đang lắng nghe.
Hải Phong nhìn thẳng vào mắt Hải Dương, khoé môi cong cong nét cười quen thuộc, khẽ nói
- Cảm ơn cậu
Tiếng cậu giống như sóng biển từ xa truyền đến, mơ hồ nhưng đủ để cô nhận biết được.
Cảm ơn vì điều gì?
Hải Dương không biết và cô cũng không có ý moi móc ý nghĩa của câu nói ấy. Cô chỉ cảm thấy giống như đã rất lâu rồi mới gặp lại Hải Phong, rất lâu rồi mới thấy lại nụ cười lấp ló của cậu.
Cô cũng cười, khoé mắt cong cong
- Ừm!
——-
Hải Phong lúc này đã ngồi dậy, thấy cô giật mình quay lại thì vờ dụi mắt một cái, dáng vẻ mơ màng như mới tỉnh ngủ.
Cô tháo tai nghe xuống, trong phòng không quá sáng nên Hải Dương không nhìn thấy nét cười nơi khoé mắt của Hải Phong. Cô há miệng định nói chuyện nhưng đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng, không biết phải mở lời thế nào, đành nhỏ giọng
- Dậy rồi hả?
Hải Phong không để ý đến sự ngốc nghếch của câu hỏi, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Giọng cậu trầm trầm mang theo một chút khàn khàn của người mới ngủ dậy, cực kì... quyến rũ.
Cô lằng lặng nuối nước bọt.
Hải Phong nhìn cô chăm chú, ánh mắt cậu mênh mang đến mức làm cô bối rối tay chân, vội vàng đứng dậy lắp bắp
- À thì.... cậu nghỉ học lâu quá nên tớ mang bài vở qua cho cậu xem... chứ không phải là... à...ờ....
Tay chân lúc này giống như món đồ bị người ta lắp vào, trở nên thừa thãi. Cô ngập ngừng nhìn xuống mũi chân, trong đầu không ngừng gào thét
Nói cái gì thế??
Giọng mình hình như hơi chói tai thì phải? Chắc làm cậu ấy giật mình rồi!!
Chết mất thôi
Hải Dương đứng đó, xoắn xuýt không biết nên mở lời thế nào còn Hải Phong vẫn ngồi yên, lặng lẽ nhìn cô không rời.
Một người đi mãi trong bóng tối thì ánh sáng một khi xuất hiện dù chỉ le lói như ngọn nến trước gió thì vẫn sẽ thắp sáng cả cuộc đời người ấy.
Cảm giác của Hải Phong bây giờ chính là như vậy.
Với cậu, Hải Dương không chỉ là ngọn nến nhỏ bé, cậu ấy là ngọn hải đăng cậu mải miết đuổi theo. Theo đuổi nhiều năm như vậy rồi, đến lúc gần chạm đến lại do dự, hoang mang không biết có lên chạm vào hay không. Mang theo hơi thở mỏi mệt của một kẻ lang thang đã lâu, vừa mong đợi lại vừa bất lực, rốt cục chỉ dám đứng lại ngắm nhìn điều mình khao khát.
Hải Dương không thấy người trước mặt lên tiếng, lén lút ngẩng đầu liếc cậu một cái nhưng lại bất ngờ bắt gặp đôi mắt trong suốt đang nhìn mình.
Giống như có ai cầm búa gõ mạnh lên trái tim, rung động mãnh liệt!
Sao cậu ấy lại nhìn cô chăm chú thế??
Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Hải Dương cũng cảm thấy bối rối, cô vội vàng nhìn về phía khác, lảng tránh ánh mắt như pha lê ấy. Trong lồng ngực, trái tim giống như ngựa hoang mạnh mẽ đập.
Hải Dương khẽ nuốt nước bọt. Ngay lúc cô định mở miệng nói một cậu để xua tan bầu không khí mờ ám trong phòng thì người trước mặt cuối cùng cũng lên tiếng.
- Hải Dương....
Tiếng cậu truyền đến từ ngay trước mặt nhưng không hiểu sao lại có cảm giác xa xôi, mênh mang đến lạ. Hải Dương dần bình tĩnh lại, cô khẽ ừ một tiếng để báo hiệu rằng bản thân đang lắng nghe.
Hải Phong nhìn thẳng vào mắt Hải Dương, khoé môi cong cong nét cười quen thuộc, khẽ nói
- Cảm ơn cậu
Tiếng cậu giống như sóng biển từ xa truyền đến, mơ hồ nhưng đủ để cô nhận biết được.
Cảm ơn vì điều gì?
Hải Dương không biết và cô cũng không có ý moi móc ý nghĩa của câu nói ấy. Cô chỉ cảm thấy giống như đã rất lâu rồi mới gặp lại Hải Phong, rất lâu rồi mới thấy lại nụ cười lấp ló của cậu.
Cô cũng cười, khoé mắt cong cong
- Ừm!
——-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook