Ưng Nô
Chương 24

Hôm sau, khi Lý Khánh Thành thức dậy, cả căn phòng sực nức hương thơm, bình sứ phủ tuyết trắng chẳng biết từ khi nào đã xếp đầy trong phòng, long lanh như pha lê. Trong bình cắm nhành mai đỏ tươi thắm.

Lý Khánh Thành mơ màng, chỉ thấy khắp nơi đều là bình, trên tủ, trên bàn, trên kệ, bên cạnh giường. Cả phòng ngát hương thơm, khiến lòng người cũng tươi mới sảng khoái.

Lý Khánh Thành duỗi lưng thật thoải mái, phát hiện tuyết trong bình vẫn chưa tan hết, giọt sương trên bình chậm rãi trượt xuống. Hắn quay đầu lại chợt thấy Trương Mộ đã ăn mặc chỉnh tề, một thân võ bào ráng đỏ, thắt lưng vàng, chân đi ủng đen, trông vô cùng đẹp trai, gã đang ngồi bên bàn viết chữ.

“Mộ ca, huynh hái mai à?” Lý Khánh Thành cười, quan sát góc nghiêng của Trương Mộ từ xa. Hắn cảm thấy tuy trên mặt gã có một vết bỏng nhưng sau khi bị thương, tên thị vệ này vẫn gan dạ khó tả.

Trương Mộ khẽ gật đầu, vò giấy trên tay thành một cục ném đi, tới giúp Lý Khánh Thành rửa mặt. Lúc cúi người mặc áo ngoài, Lý Khánh Thành đột nhiên nắm ngón tay Trương Mộ lắc lắc.

Trương Mộ mặc kệ hắn nắm tay mình, Lý Khánh Thành được thể nắm chặt hơn, Lý Khánh Thành nói: “Vết thương sau lưng ổn hơn chưa?”

Trương Mộ lặng lẽ gật đầu, Lý Khánh Thành dở khóc dở cười nói: “Huynh không nói nhiều hơn chút được sao?”

Trương Mộ: “Ổn rồi.”

Lý Khánh Thành hết hứng, hắn ăn mặc ngay ngắn, qua hành lang đến sảnh bên với Trương Mộ, bắt gặp Phương Thanh Dư đang trò chuyện với Tôn Thành. Tôn Thành vội vàng đứng dậy chào hỏi, Lý Khánh Thành phất tay áo nói: “Về sau ngươi qua lại giữa hai nhà thì không cần phải giữ lễ tiết đâu.”

Tôn Thành nghe xong mới thoải mái cười, gật đầu: “Ngày trước tiểu nhân có mắt không tròng, không biết người là điện hạ.”

Lý Khánh Thành biết Tôn Thành chính là thân tín của Tôn Nham, biết thân phận hắn rồi mới mở miệng chào hỏi, hắn cũng không thèm để ý, đón lấy tách trà cười nói: “Không sao, các ngươi đang nói chuyện gì thế?”

Tôn Thành nói: “Chúng thần đang nói về tam thiếu gia, đêm qua lúc Nham ca dặn thần hôm nay tới gặp điện hạ thì bị tam thiếu gia nghe thấy, cứ đòi tới gặp mặt anh rể.”

Lý Khánh Thành nói: “Vị thứ ba nhà ngươi không phải nữ à?”

Tôn Thành nghẹn lời, lát sau vẻ mặt có phần cổ quái, ấp úng nói: “Chuyện này… Điện hạ, tam tiểu thư từ nhỏ được nuôi như con trai, ở nhà tự do không ai quản lý, lúc nào cũng mặc đồ nam, gia huynh hết mực nuông chiều, cũng không ai dám làm tiểu thư mất vui, hôm nay mới nhờ tiểu đệ đến báo trước một tiếng, điện hạ xem…”

Lý Khánh Thành dở khóc dở cười, em gái út của Tôn Nham lại thích giả trai, nhưng nghĩ lại thì cô bé cũng mới mười hai tuổi, tuổi trẻ thích nổi loạn, coi như không thấy là được.

“Được, vậy cứ coi cô bé là con trai đúng không?” Lý Khánh Thành cười: “Ta hiểu rồi. Buổi chiều đưa người tới đây đi. Dù sao cũng nên gặp nhau mà.”

Người hầu dọn cơm trong nhà, Tôn Thành nhận lệnh rồi trở về Tôn phủ phía đông thành, Lý Khánh Thành nói: “Tất cả ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn, trước khi về cung cứ ăn như vậy nhé, không cần giữ quy củ đâu.”

Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Phương Thanh Dư nhìn Lý Khánh Thành môi đỏ răng trắng, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, y không nhịn được mà cười, nói: “Tối hôm qua người ngủ thế nào?”

Lý Khánh Thành trả lời ậm ờ, lúc mím môi ẩn hiện phong lưu, đôi mày cong cong: “Đứa con thứ ba nhà họ Tôn đã vào kinh bao giờ chưa? Chuyện ngày xưa ta đều không nhớ rõ, ai kể lại ý chính cho ta xem.”

Phương Thanh Dư nói: “Không nhớ nổi, cô bé này…”

Lý Khánh Thành: “Cậu bé.”

Phương Thanh Dư: “?”

Lý Khánh Thành nói: “Ngươi cứ coi người ta là con trai là được, chuyện khác đừng hỏi nhiều.”

Đường Hồng chóng mặt: “Thế là con trai hay là con gái?”

Lý Khánh Thành nói: “Là một đứa nhóc chưa từng đến kinh thành. Quá nửa là Tôn Nham cố tình để nó tới đây cho ta quen mặt, có lợi về sau.”

Đường Hồng làu bàu: “Sắp thành quốc cữu gia đến nơi rồi đấy. Chả cần làm cái quái gì, thế mà tự nhiên lại được làm anh rể hoàng đế.”

Lý Khánh Thành nói: “Ngươi đang hận bản thân không có lấy một người chị em để đưa vào cung làm hoàng hậu đấy hả.”

Sau buổi trưa, Tôn Thành dẫn Tôn Hâm mười hai tuổi đến căn nhà phía tây thành. Sớm mùa đông ấm áp, Lý Khánh Thành luyện quyền pháp trong sân, Tôn Hâm đứng nhìn dưới hiên nhà. Lý Khánh Thành luyện xong một bộ chưởng Ưng Phi, Tôn Hâm bỗng giễu cợt: “Con đường võ học của huynh không chuẩn.”

Lý Khánh Thành nghiêng đầu nhìn qua, mặc dù Tôn Hâm mới gần mười hai tuổi nhưng dáng dấp rất được, so với Lý Khánh Thành năm mười hai tuổi còn cao hơn một chút, đầu cao đến vai hắn.

“Con đường không chuẩn?” Lý Khánh Thành nói.

“Huynh không đặt tâm vào.” Tôn Hâm nói không hề khách khí: “Mười ba chiêu thức võ học nhà họ Trương, chỉ cần một chiêu để kết liễu kẻ thù, ra tay phải tàn nhẫn chuẩn xác, nhưng vào huynh lại biến thành khoa chân múa tay.”

Lý Khánh Thành đứng thẳng lên, trào phúng quan sát Tôn Hâm, ánh mắt kia lập tức kích Tôn Hâm khó chịu, Tôn Hâm nói: “Nhìn cái gì!”

Lý Khánh Thành híp mắt lắc đầu, chợt hỏi: “Đệ cũng biết đánh bộ quyền này à?”

Trương Mộ đứng một bên, ánh mắt tràn ngập ấm áp, nói: “Ở Tây Xuyên không ít người biết Ưng Võ, nhưng đều không phải con đường chính thống.”

Tôn Hâm không đáp, Lý Khánh Thành lại nói: “Võ học gia truyền của Tôn gia mấy người là Chiết Mai Thủ đúng không, tuyệt học chỉ truyền dòng chính không truyền chi thứ, nếu đệ đã biết cái gì gọi là một chiêu kết liễu kẻ thù vậy sao không nói thử xem, đệ từng giết bao nhiêu người? Anh rể của đệ từng chặt một cánh tay của Hung Nô Vương A Luật Tư, giết hai vạn người ở Phong Quan, em rể, đệ thì sao?”

Tôn Hâm lập tức nghẹn họng.

Lý Khánh Thành cười nói: “Ngồi đi, ta ở đây cũng buồn chán, đệ lại quen thuộc thành Đinh, chi bằng chúng ta…”

Tôn Hâm giễu cợt: “Miễn đi, ta chỉ đến nói một câu, nói xong đi luôn.”

Lý Khánh Thành ngồi xuống cạnh đình, tự mình khẽ cười: “Em rể à, đệ nói như thế làm ta khó nghĩ cực kì. Việc đệ đến đây hôm nay đã nói với đại ca đệ chưa?”

Tôn Hâm không sợ chút nào, lạnh lùng nói: “Đừng cứ mở miệng là gọi em rể, làm như thân lắm ý, ngươi biết không, chị gái ta chưa bao giờ muốn lấy ngươi đâu, thức thời thì mau cút khỏi Tây Xuyên, nhà họ Tôn không chào đón ngươi.”

Trương Mộ đi về phía Tôn Hâm, Lý Khánh Thành quát lớn: “Đứng lại!”

Tôn Hâm khẽ lui ra phía sau nửa bước, nắm một ngón tay, ánh mắt liếc về phía hành lang, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

“Chị ngươi không muốn cưới ta.” Lý Khánh Thành hết sức vui mừng, nói: “Ngươi tưởng ta muốn cưới chị ngươi chắc? Ngay cả mặt mũi bộ dạng chị ngươi thế nào ta cũng chưa từng thấy, không cưới càng tốt, sau này ngươi cũng đừng tới khóc lóc cầu xin.”

“Chuyện hôm nay.” Lý Khánh Thành phủi tay áo nói: “Đến khi nào thích hợp, ngươi có thể tự mình nói với Tôn Nham. Để xem y nghe lời này xong có phản ứng thế nào, nhất định là đặc sắc lắm đấy, người đâu, tiễn khách.”

Tôn Hâm thở dốc, từ từ lui ra sau, sau đó chạy bay biến không dám quay đầu, Trương Mộ đuổi theo một bước, Lý Khánh Thành lại nói: “Đứng lại, cố nói với một đứa nhóc làm gì?”

Lý Khánh Thành nói: “Huynh cũng nghe rồi đấy, Mộ ca.”

Trương Mộ nói cứng nhắc: “Không.”

Sắc mặt Trương Mộ bất định, gã cúi người trước Lý Khánh Thành: “Lời của Tôn Hâm không thể tính, cuộc hôn nhân này đã được ấn định năm năm trước rồi, Tôn Nham là người biết giữ chữ tín, lúc kinh thành lan truyền tin thái tử qua đời, tiểu thư nhà họ Tôn đã thủ tiết vì người, người không thể phụ lòng Tôn gia.”

Lý Khánh Thành kinh ngạc, sau đó mới hiểu Trương Mộ đang nói đỡ cho Tôn Hâm, không biết nên khóc hay cười, nói: “Việc này thì có liên quan gì tới huynh?”

Trương Mộ nói: “Người trưởng thành rồi, cũng phải thành hôn.”

Lý Khánh Thành thực sự không hiểu ra sao, mặt hắn tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Mộ ca, huynh lo quá nhiều chuyện rồi đấy.”

Trương Mộ không rõ cảm xúc của Lý Khánh Thành, hai mắt gã cứ cắm chặt xuống đất: “Thần cho rằng, điện hạ nên hứa trước với y.”

Lý Khánh Thành nói: “Hứa cái gì?”

Giọng nói thờ ơ của Phương Thanh Dư vang lên từ bên kia hành lang uốn khúc: “Ý của Trương huynh là điện hạ hứa trước với Tôn Nham sẽ cưới em gái y, có thế đôi bên mới có thể thoải mái hợp tác. Tôn Hâm nhất định đã biết tâm ý của anh trai mình nên mới chạy tới tuôn ra một tràng như vậy.”

Lý Khánh Thành lạnh lùng nói: “Người đâu? Tìm Tôn Hâm về đây, ta có lời muốn hỏi.”

Phương Thanh Dư mỉm cười, nói: “Người không dặn trước, ta không để ý, để đứa trẻ đó chạy thoát rồi, lúc ở ngoài kia ta thấy thần sắc nó không ổn nên mới qua đây.”

Lý Khánh Thành: “Ta làm sao hứa trước được? Em gái y tự vào cung, sống chết chưa rõ, sau này đến lúc hồi kinh cũng không biết liệu còn sống hay đã chết…”

Trương Mộ nói: “Nàng đã chịu thủ tiết vì điện hạ, dù nàng chết rồi người cũng phải cưới, cho nàng danh phận rõ ràng.”

Lý Khánh Thành không hài lòng ngắt lời gã: “Huynh nói cái quái gì vậy? Có thấy ngu không?”

Lý Khánh Thành biết ý Trương Mộ là muốn hắn hứa với Tôn Nham trước, nếu hắn may mắn về được kinh thành, Tôn Yên còn sống thì phải phong nàng làm hoàng hậu, chết rồi thì truy phong làm tiên hậu.

Phương Thanh Dư nhìn kỹ sắc mặt Lý Khánh Thành, ôn tồn nói: “Đây cũng có thể xem như một biện pháp.”

Trong vấn đề này, Phương Thanh Dư lại hiếm khi đồng quan điểm với Trương Mộ. Trương Mộ không lên tiếng, gã nhìn Lý Khánh Thành với ánh mắt chất chứa mong chờ, giống như đang đợi hắn gật đầu vậy.

Nhưng mà Lý Khánh Thành lại nổi giận vô cớ, chất vấn Trương Mộ: “Sao ta cứ phải cưới cô ta? Phương Thanh Dư, biến ra ngoài! Nơi này không có việc của ngươi!”

Phương Thanh Dư thấy tình thế không ổn, quay người bỏ đi, Lý Khánh Thành mặc kệ, hắn níu lấy Trương Mộ hỏi liên hồi: “Huynh đã bàn bạc với Tôn Nham rồi à? Nói ta nghe hết đi, dựa vào đâu mà cô ta vào kinh cưới Lý Củng, còn ta phải chạy theo mặc lại quần áo cũ của nó? Bởi vì anh cô ta cho ta tiền à? Ta cưới tiền của nhà họ Tôn hay cưới cô ta?”

“Huynh muốn làm cái ống truyền thanh thì đi đi! Chỉ cần nhà họ Tôn đồng ý giúp ta, ta tự có thứ khác để hứa với bọn họ! Huynh cũng nghe rồi đấy, em gái y không muốn lấy ta! Về sau đừng bao giờ nhắc lại việc này nữa! Đừng đang khi không lại tự rước bực vào mình!”

Trương Mộ: “Không, ta vẫn phải nhắc lại, người phải cưới nàng.”

Lý Khánh Thành im lặng một lát, đột nhiên giận dữ hét: “Trương Mộ! Huynh nghe hiểu được tiếng người không!”

Lý Khánh Thành ôm bụng bực tức không chỗ phát tác, khó mà giữ nổi bình tĩnh, cẩn thận nghĩ lại một chút thì cũng thấy như vậy không phải, chuyện này về tình về lý đều có thể nói cho rõ ràng, nhưng mà dường như có thay đổi bất kỳ lời nào đi nữa, chỉ cần từ chính miệng Trương Mộ nói ra, đều không thể không khiến hắn nổi cáu.

Nếu đổi thành người khác nói chuyện này, Đường Hồng hay thậm chí là Phương Thanh Dư, Lý Khánh Thành đều sẽ không để trong lòng, cùng lắm thì nói mấy câu rồi đuổi đi luôn. Nhưng mà không biết vì sao, Trương Mộ đề cập đến việc này lại khiến Lý Khánh Thành bực tức khó tả, tựa như có ai đó nắm chặt đôi vai của mình, không ngừng đẩy ra ngoài.

“Được rồi.” Lý Khánh Thành bình tĩnh lại một chút.

Trương Mộ quỳ xuống, khó khăn cân nhắc một lát, chợt nói: “Mộ ca dạy không tốt.”

Một ngọn lửa lại đột ngột bùng lên trong Lý Khánh Thành, hắn gào lên với Trương Mộ: “Phản rồi! Ta muốn cưới ai còn cần huynh dạy chắc?”

Trương Mộ kinh ngạc, vội vã giải thích: “Ta đang nói Ưng Võ…”

Trương Mộ ý thức được Lý Khánh Thành đã thực sự nổi cáu, mình lại không giỏi dùng ngôn từ, đành phải đổi chủ đề. Gã nghĩ rất lâu, vắt hết óc mới nghĩ được một câu dỗ dành, nhưng Lý Khánh Thành lại hiểu nhầm ý gã, thành ra lại đổ thêm dầu vào lửa, phẫn nộ ngày càng sâu.

Lý Khánh Thành nổi giận đùng đùng không thèm nói nữa, Trương Mộ lập tức đứng dậy bám theo, Lý Khánh Thành quay lại, nói: “Đừng đi theo ta! Biến ra góc úp mặt vào tường đi!”

Trương Mộ kinh ngạc đứng im, Lý Khánh Thành đi một mình về phòng trước, thấy Phương Thanh Dư đang thò đầu ra hóng hớt liền hung hăng cho y một đạp.

Lý Khánh Thành ngồi sau bức bình phong trong phòng, tâm trạng bực bội, binh sĩ dâng trà lên, Lý Khánh Thành uống mấy ngụm mới hơi bình tĩnh lại.

Phương Thanh Dư: “Kỳ thật cũng không nhất thiết phải làm như thế đâu, Thanh ca có ý này, đảm bảo vừa ý người.”

Lý Khánh Thành: “Ý gì?”

Phương Thanh Dư: “Lập hậu thì cứ lập thôi, sau này còn nhiều thời gian mà, trước mắt không nói chuyện sống chết của nàng ấy, nhà họ Tôn đang đứng một bên quan sát, người cứ hứa miệng với họ một câu là được.”

Lý Khánh Thành nói mất kiên nhẫn: “Ta chỉ không thoải mái thôi, lúc trước không đề cập tới việc này thì ta còn miễn cưỡng tìm cách gần gũi, ngươi không nghe thấy đứa trẻ đó nói cái gì à?”

Phương Thanh Dư mỉm cười nói: “Người đồng ý với họ đi, những chuyện còn lại cứ để ta lo, hoàng hậu chết rồi vẫn là hoàng hậu, cùng lắm thì cho một đao.” Ngụ ý một ngày nào đó sau khi về kinh sẽ trừ khử Tôn Yên chưa một lần gặp mặt.

Lý Khánh Thành nói: “Đây là cái ý kiến ngu xuẩn gì thế? Quân chủ không nói chơi, đã nói là làm, chưa kể nàng ấy có tội tình gì đâu chứ? Ngươi coi tất cả mọi người đều là lũ đần đấy à? Đụng tới chuyện gì cũng dùng bạo lực giải quyết, chuyện lần trước ám sát Vương châu úy còn chưa tính sổ với ngươi đâu, thật sự còn ngu hơn cả cái tên câm kia, cá mè một lứa!”

Phương Thanh Dư trịnh trọng đường hoàng, coi Lý Khánh Thành như trẻ nhỏ mà dỗ ngọt: “Thanh ca không sợ lòng người có vướng bận, người đừng giận. Vả lại chừng nào chúng ta chưa nói rõ chuyện này, Tôn Nham sẽ không tỏ rõ thái độ đâu.”

Tâm trạng Lý Khánh Thành khá hơn, biết Phương Thanh Dư cũng chỉ muốn tốt cho mình, trầm tư một lát rồi lạnh lùng nói:

“Y không tỏ rõ thái độ, ta buộc y tỏ rõ thái độ, người đâu, gọi Đường Hồng tới cho ta.”

Đường Hồng tiến vào sảnh, Lý Khánh Thành nói: “Ngươi có hiểu làm thế nào để cài mật thám trong quân đội không?”

Đường Hồng nghĩ ngợi, nói: “Hiểu, nhưng bây giờ chưa được, ít nhất phải ba tháng nữa.”

Lý Khánh Thành nhức đầu, hỏi: “Vì sao?”

Đường Hồng nói: “Cha ta từng dạy cách gài mật thám trong quân, trước tiên phải tuyển chọn gian tế, sau đó huấn luyện bồi dưỡng, còn phải kiểm tra thử nghiệm, không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, người muốn biết điều gì?”

Lý Khánh Thành nói: “Ta muốn phái năm mươi người ra ngoài, xâm nhập vào mọi quán rượu trên khắp các ngõ ngách, nghe ngóng mọi chuyện lớn nhỏ ở thành Đinh. Chúng ta mới chuyển tới đây, mắt mù tai điếc không rõ tình hình trong thành, muốn làm gì cũng thiếu tin tức.”

Đường Hồng nói: “Chúng ta mới đến đây hai ngày, điện hạ, ta đang huấn luyện gián điệp rồi. Thủ hạ hiện tại của ta đều là lính Bắc Cương tự do, muốn cải trang thành dân tam giáo cửu lưu, phu xe nghèo khổ không dễ, trong thành cũng toàn là sản nghiệp nhà họ Tôn, thế lực rắc rối phức tạp, không cẩn thận là đánh rắn động cỏ.”

Lý Khánh Thành nói: “Việc này không thể chậm trễ, ta không có đủ kiên nhẫn.”

Đường Hồng nói: “Không gấp được đâu, ta nói thật đấy.”

“Trà trộn vào phủ Châu úy mất mấy ngày?” Lý Khánh Thành hỏi.

Đường Hồng nói: “Khó mà nói trước được, dự tính cũng phải tới một năm.”

Lý Khánh Thành nói: “Ngươi đây là không làm mà đòi có ăn à, sau này làm tướng quân kiểu gì?”

Đường Hồng treo cái mặt như đi đưa đám, nói: “Điện hạ, có dựng cha ta dậy làm việc này cũng không nhanh được đâu. Năm xưa lúc tiên đế đánh Phong Thành, cha ta cũng phải mất tận ba năm chuẩn bị mới đưa được mật thám thâm nhập vào chỗ người Hung Nô đấy.”

Lý Khánh Thành nói: “Thôi thôi bỏ đi.”

Phương Thanh Dư chợt nói: “Ta giúp Đường Hồng nhé.”

Lý Khánh Thành nói: “Ngươi biết làm không?”

Phương Thanh Dư mỉm cười nói: “Ta cũng là con cháu thế gia, tuy Hồng Môn ngay thẳng chính trực, không quen thủ đoạn đen tối cho lắm, nhưng vẫn có thể có ích.”

Lý Khánh Thành nói: “Có nhiều người hỗ trợ dù sao cũng tốt hơn không có ai, vậy ngươi với Đường Hồng phụ trách việc này đi.”

Đường Hồng hơi lưỡng lự, mở miệng nói: “Nhà họ Trương ngày trước là đại tộc võ lâm nổi danh Tây Xuyên, hai bên đen trắng đều chơi được, không chừng Trương Mộ…”

Lý Khánh Thành liếc sang: “Coi như huynh ấy hiểu đi, ngươi cảm thấy huynh ấy có thể kiên nhẫn dạy bảo người khác không? Coi như huynh ấy dạy đi, liệu có thể dạy cho người ta hiểu được không?”

Đường Hồng nghĩ cũng phải, liền khoát tay đi làm việc.

Xế chiều hôm đó, lính gác cổng chợt báo có khách đến nhà, Lý Khánh Thành buông sách trong tay xuống, lúc bước ra ngoài bức bình phong, hắn tiện tay vuốt nhẹ chóp mũi một phát, nét mặt lập tức thay đổi, ánh mắt biến thành chan hòa thân thiện, dặn người pha trà đãi khách.

Người tới đông đảo, đều toát vẻ phong trần mệt mỏi. Mọi người ăn mặc không giống nhau, có già trẻ nam nữ, có kẻ lỗ mãng có cả thư sinh, một người đàn ông cao lớn dẫn đầu trong sảnh, những người còn lại đứng phía sau, ngoài sảnh còn hơn mười người chen chúc ngoái cổ nhìn ngó xung quanh.

Đầu tiên Lý Khánh Thành hơi sửng sốt, sau đó ý thức được những này đều là người trong giang hồ, hắn cười nói: “Các vị là…”

Một người gầy nhỏ nhẹ bảo: “Ưng chủ gọi chúng ta tới, trong phủ có chàng trai nào họ Trương không?”

Lý Khánh Thành lập tức hiểu rõ, thấy Đường Hồng đang thám thính trong sân liền nói: “Gọi Trương Mộ tới.”

Một câu vừa nói ra, cả đám người run run, vị đại hán dẫn đầu kia không biết Lý Khánh Thành là ai, thử dò xét: “Công tử họ gì?”

“Lý.” Lý Khánh Thành hồ hởi nói: “Ngồi cả đi, chuyển mấy chiếc ghế ra đây, nhà ta mới chuyển xong, đãi khách không được chu đáo, mong các vị huynh đệ bỏ qua.”

Cả sảnh yên lặng, mỗi người lại có tâm tư riêng. Lý Khánh Thành lần đầu gặp nhiều người tạp nham không rõ lai lịch như vậy, nhất thời cũng chưa biết đối phó thế nào. Sau khi uống mấy hớp trà, một phu nhân chợt cười nói: “Ta nhớ ra rồi, công tử chính là khách quý của sơn trang Ưng Vũ ngày xưa.”

Ánh mắt Lý Khánh Thành sáng lên, cười nói: “Cô nhận ra ta?”

Phu nhân mỉm cười, nói: “Năm xưa tiện thiếp từng làm tạp dịch trong sơn trang, chỉ được đứng nhìn công tử từ xa. Sau này nghe nói sơn trang bị cháy, tiểu ưng chủ không biết đã đi đâu, nghe nói là khăn gói lên kinh thành, cũng nhiều năm không gặp rồi. May mắn thay có ông trời chiếu cố, sáng sớm hôm nay, lão đại Lương gọi các huynh đệ lưu lạc tại hai thành Gia – Đinh suốt mười năm nay tới, nói tiểu ưng chủ vẫn còn sống, thế là chúng ta lập tức đến đây.”

Lý Khánh Thành càng nghe càng mơ hồ, hỏi: “Lão đại Lương là…”

“Là ta là ta.” Người đàn ông cao lớn kia vội vàng đứng dậy ôm tay, Lý Khánh Thành chắp tay đáp lễ. Trước khi tự giới thiệu bản thân, ông tiếp lời vị phu nhân vừa nói: “Vị này là Phấn Nương của Kiều Tiếu Tiên…”

Lý Khánh Thành mơ hồ đoán được gì đó, khẽ nhíu mày, hỏi: “Mọi người có biết Nga Nương không? Bệnh của ta đều do cô ấy chữa trị.”

“Nữ thần y! Sao lại không biết!” Cả đám xôn xao rối rít, lại có có người nói: “Hóa ra công tử cũng là người mình cả, vậy mà cứ quanh co mãi, mất bao thời gian.”

Một bà lão đứng dậy cười, nói: “Nga Nương là sư phụ ta, công tử mắc bệnh gì, ta có thể xem thử không?”

Dù thân phận Lý Khánh Thành cao quý nhưng cũng biết kính lão đắc thọ, hắn vội vàng đứng dậy nhường chỗ, bà lão run rẩy ngồi khoanh chân cạnh bàn, đưa tay tới bắt mạch.

“Công tử học nghệ ở đâu?” Một thư sinh cười nói.

Lý Khánh Thành tự giễu: “Ta từ nhỏ lười biếng, mọi công pháp đều do Mộ ca dạy.”

Ánh mắt mọi người đều lộ cảm xúc khó tả, một lát sau bà lão thu tay lại, lẩm bẩm: “Công tử từng trải qua một trận bệnh nặng?”

Lý Khánh Thành cười nói: “Nga Nương kê cho ta một phương thuốc, hiện giờ cũng gần hồi phục rồi.”

Bà lão chậm rãi gật đầu, đúng lúc đó Đường Hồng đi ra từ cửa hông, liếc mắt ra hiệu muốn nói chuyện riêng.

Lý Khánh Thành nhướng mày: “Mộ ca đâu?”

Đường Hồng nói: “Không tìm thấy người trong phòng.”

Lý Khánh Thành cau mày nói: “Sao lại không tìm thấy người, mới nãy còn trong vườn hoa, cũng không thấy huynh ấy ra ngoài… Thất lễ một chút.”

Hắn xin lỗi đám người trong sảnh, đứng dậy bước qua hành lang đến vườn hoa.

Trong phòng không người, dưới hiên trống rỗng, Lý Khánh Thành lướt mắt khắp nơi, sau khi nhìn ra sau hòn núi giả thì thấy Trương Mộ đang đứng ngẩn người.

Lý Khánh Thành nhớ lại trận mắng đột ngột chiều hôm trước, cùng với câu nói “Ra góc úp mặt vào tường đi”, không ngờ gã ngốc này thật sự đi ra một góc hẻo lánh đứng cả buổi chiều, hắn không nhịn được mà nở nụ cười.

“Này.” Lý Khánh Thành nói.

Trương Mộ nghiêng người sang, chăm chú nhìn Lý Khánh Thành.

“Bệ hạ?” Giọng Lâm Uyển vang lên bên tai.

Lý Hiệu mơ màng bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Hứa Lăng Vân nằm ở trên giường ngủ say, Lý Hiệu tựa bàn đọc sách ở gian ngoài, ngủ quên từ lúc nào không hay.

Đèn dầu đã được khều ba lần, bên ngoài sắc trời chạng vạng le lói, Lâm Uyển hất vạt áo thêu hoa, cúi người quỳ xuống.

Lý Hiệu nói: “Hoàng hậu mau miễn lễ, cô mải mê đọc sách quá, vậy mà cả một đêm rồi.” Dứt lời gã mới chợt nhớ lại, đủ loại cảnh tượng lúc nãy rốt cục là ảo ảnh trong mộng hay là chuyện được viết trên sách?

Lý Hiệu cúi đầu khẩn trương lật sách sột soạt, trong cuốn Ngu Thông Lược chỉ viết đến đoạn bộ hạ cũ của sơn trang Ưng Vũ tìm tới, cũng không ghi lại chuyện xảy ra đêm đó, lúc này trong đầu gã chỉ còn một mớ hỗn độn.

Hứa Lăng Vân mơ màng gọi: “Mộ ca?”

Lý Hiệu không nghe rõ, nhưng ý thức được mình vẫn còn ở trong phòng Hứa Lăng Vân, hàng mày kiếm khẽ nhíu, ra hiệu Lâm Uyển mau rời khỏi đây, hoàng hậu một nước lại chạy đến phòng ngủ của thị vệ thì còn ra thể thống gì? Gã vội đặt sách xuống, bảo Lâm Uyển ra ngoài.

Bầu trời đầy sao dần hạ xuống, hừng đông tỏa một vầng sáng bạc, Lý Hiệu và Lâm Uyển sóng vai cùng đi, Lâm Uyển ôn tồn nói: “Người đi cùng chờ bên ngoài quá lâu, không dám vào quấy rầy bệ hạ, thần thiếp tưởng bệ hạ ngủ trong phòng ưng nô nên định tới thăm, vào thu trời trở lạnh, bệ hạ đọc sách không nên quá lao lực.”

Lý Hiệu nói: “Tùy tiện xem chút sách thôi, không có gì đáng ngại.”

Lý Hiệu đã quên trận xích mích nhỏ nhặt lúc bữa tối, Lâm Uyển cũng thức thời không nói thêm gì, đế hậu về điện đi ngủ. Trời sáng, thái giám xướng gọi thiên tử thức dậy lâm triều.

Lý Hiệu ngủ mơ màng, trong mộng chập chờn toàn chuyện trong sách, dần dần quên sạch vụ săn thu hôm qua. Gã đứng dậy vội vàng rửa mặt, đội mũ thiên tử, lên xe dự buổi chầu sớm.

Đến tận khi xe dừng ở điện Thái Hòa, Lý Hiệu mới nhớ ra hôm qua đã bảo hủy buổi chầu sớm. Gã bó tay toàn tập, đã đến cửa hông thiên điện rồi, đi cũng không được, mắng cũng không xong, đành phải mặt dày vào nghe đám đại thần xôn xao đứng đầy trong triều, không đề cập tới chuyện hôm qua nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương