Ung Dung Ném Bút
-
Chương 13-1: Tu thành chính quả
Editor: Trịnh Phương.
Thời gian sinh nhật trôi qua rất nhanh. Vì phải chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, cho nên mọi người cũng bắt đầu bận rộn. Sau khi thi xong chính là kỳ nghỉ đông mà Lâm Dung đã chờ đợi từ rất lâu, vừa vặn là thời gian cao điểm chuẩn bị bước vào năm mới.. Nhà trường đã tính đến việc sinh viên về nhà sẽ có chút khó khăn, cho nên đã bắt đầu bán vé cho sinh viên ngay tại trường trước mười ngày, chỉ là vé sinh viên nên toàn bộ đều là ghế ngồi cứng thậm chí là vé đứng. Lâm Dung đã quen với việc hưởng thụ những điều tốt nhất dĩ nhiên sẽ không có ý định về nhà bằng cách đó mà muốn ba lái xe tới đón mình, nhưng chính cô cũng biết rõ rằng công việc của ba rất bận rộn, huống chi như vậy cũng quá kỳ cục, đành chấp nhận thôi. Vì vậy cô nản lòng thoái chí đi về chỗ bán vé trong trường. Khi Lăng Tị Hiên đến tìm Lâm Dung, vừa đi vào sân trường thời đã thấy cảnh tượng Lâm Dung lê bước chân chậm rãi đi, không nhịn được bật cười, lặng lẽ đi tới trước mặt cô.
"Sao lại không có tinh thần như vậy? Thi không tốt sao?"
Trong giọng nói của Lâm Dung cũng lộ ra vẻ phờ phạc rũ rượi: "Không phải, em muốn đi mua vé xe lửa để về nhà. thật đáng ghét là trong trường chỉ có vé ghế ngồi cứng cùng vé đứng."
Lăng Tị Hiên cười cười: "Ha ha, anh biết rồi, không cần đi mua vé nữa, anh đã mua cho em hai vé xe lửa rồi đây." Nói xong liền lấy ra hai tờ vé đưa cho Lâm Dung.
Lâm Dung vô cùng vui sướng: "Có thật không? Oa, thật là giỏi!" Sau khi nhận lấy phiếu, cô lại buồn bực hỏi: "Nhưng sao lại là hai vé? Một tấm không phải đủ rồi sao?" Lâm Dung có một dự cảm chẳng lành. Không phải là Lăng Tị Hiên muốn về nhà cùng cô đó chứ?
"Em đi một mình thì quá không an toàn, không phải lớp em còn có một một bạn học tên Đông Hải sao? Cô ấy là bạn học cùng cấp ba của em, cho cô ấy một tấm vé, như vậy hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau khi ở trên đường, anh cũng có thể yên tâm hơn." Lăng Tị Hiên kiên nhẫn giải thích.
Lâm Dung không ngờ Lăng Tị Hiên sẽ chu đáo như vậy, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tị Hiên, cảm động không biết nên nói gì.
Ngày về nhà, Lăng Tị Hiên đưa người lên xe rồi mà vẫn chưa yên tâm: "Sau khi đến nhớ gửi nhắn tin cho anh, còn nữa, không được đổi số điện thoại di động để anh có thể dễ dàng gọi điện thoại."
"Không được, nếu như không đổi số, khi gọi điện thoại cho anh, em còn phải tốn tiền nữa." Lâm Dung bất mãn kháng nghị. Từ trước tới giờ, Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho cô nói chuyện không phải là tính theo phút mà là tính bằng giờ đồng hồ! Nếu như còn dùng số ở trường, cô thật sự rất lo lắng rằng tiền mừng tuổi của mình cũng không đóng nổi tiền điện thoại.
"Ai cần em tốn tiền, anh đã trả trước tiền điện thoài cho em rồi, xem thử tin nhắn trong điện thoại đi." Lăng Tị Hiên cau mày. di%end&anl_eq_uy)do0n
Nghe anh nói vậy, Lâm Dung vội lấy điện thoại di động ra, thấy hệ thống gửi tin nhắn tới, thông báo cô đã nạp thành công 1000 nguyên*, lúc này mới phản ứng được là Lăng Tị Hiên đã chuẩn bị xong xuôi từ trước. Tức giận vì Lăng Tị Hiên làm việc bá đạo mà không bàn bạc với mình, Lâm Dung kháng nghị: "Ai muốn anh nạp tiền chứ, em không cần! Cái này cho anh, về nhà em phải thay số." Từ trước đến giờ, cô đã quen với việc không được nợ Lăng Tị Hiên cái gì về mặt vật chất, mỗi lần Lăng Tị Hiên làm như vậy, Lâm Dung đều có cảm giác vừa bất bình lại vừa khó xử.
*Đơn vị tiền tệ, ở Trung Quốc là Nhân dân tệ. Đổi ra tiền Việt Nam là khoảng 3300000VNĐ (=.=|||)
Ngược lại là lúc này Lăng Tị Hiên cũng không có kiên nhẫn, vẻ mặt xem kịch vui nói với Lâm Dung: "Tùy em, nhưng nếu như anh gọi tới mà không được nên tìm đến nhà em thì em cũng đừng trách anh!"
Lâm Dung không còn cách nào: "Hừ, thật hèn hạ!" Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.
Sau khi về đến nhà, Lâm Dung nhanh chóng nhận được tin nhắn mà Lăng Tị Hiên gửi tới: "Thành tích cũng không tệ lắm, trừ một môn tốt ra thì mấy môn còn lại đều là xuất sắc, em biết môn nào không được xuất sắc chứ?" Phía sau là một kí hiệu mặt quỷ cười xấu xa. Sau khi xem xong, Lâm Dung hận tới mức muốn xóa luôn tin nhắn. Cô dĩ nhiên biết, nhất định là thể dục, môn này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng mình. Từ khi học tiểu học đã bắt đầu thất bại, lên cấp trung học cơ sở thì điểm đã tốt hơn, nhưng bởi vì thi cấp ba phải thi thể dục cho nên bị dày vò quá mức. Khi cô học ở cấp ba Lí Canh, bởi vì thành tích của các môn học khác khác biệt quá lớn so với thành tích môn thể dục, mà giáo thể dục rất quen thuộc với cô, giáo viên cũng cho cô mặt mũi nên mới cho cô qua môn thể dục. Đã đau nhiều lần cho nên cô căn bản là không có hi vọng xa vời gì, chỉ ngóng trông qua môn là tốt rồi.
Không giống như kiểu nghênh đón ngày nghỉ sau cả một học kì bị áp bức, trong kì nghỉ đông của đại học không có nhiều vui mừng như vậy, ngược lại còn có chút nhàm chán. Khi ở trường còn có nhiều bạn học như vậy, về đến nhà, bởi vì không có ai ở cùng, xem phim, chơi máy tính cũng đều cảm thấy nhàm chán, không khỏi nhớ lại thời gian ở trường.
Không giống với Lâm Dung, Lăng Tị Hiên không có kì nghỉ đông, hơn nữa càng thời điểm cuối năm thì anh càng bận túi bụi, vừa đưa Lâm Dung đi, trong quân đội liền mở hội nghị cuối năm, nhờ có ba anh ban tặng, kể từ khi anh thăng chức, việc chuẩn bị cho việc tổ chức hội nghị này vẫn do anh một tay phụ trách, từ đặt hàng những thứ cần có trong cuộc họp như nước suối, hoa tươi, mâm đựng trái cây, biên bản hội nghị; đến thuê người chụp ảnh, lục tượng sư, nội bộ cùng nhân viên truyền tin, ký giả ở bên ngoài; rồi đến bố trí hội trường, chuẩn bị bản thảo để đọc...... Không có người nào cùng phụ trách, anh hoàn toàn không thể rời mắt để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lăng Tị Hiên đã mệt đến sắp ngất. die#nd$anl(equ+yd-on
Sau hội nghị trong quân sẽ là các cấp chính phủ an ủi, họp mặt chúc tết. Tất cả các cuộc hội đàm, phàm là cấp thị xã trở lên thì anh đều phải đi, hiện tại có rất nhiều người muốn ngồi lên vị trí của anh, cũng có người muốn xem kịch vui, cho nên, mỗi lần gặp mặt như vậy, mặc dù không dùng làm gì, nhưng Lăng Tị Hiên cũng đã cảm thấy kiệt sức.
Mệt nhất là lúc gần cuối năm, trong quân đội cần phải chuyển ra chuyển vào rất nhiều thứ, những việc này có rất nhiều hạn chế, sợ nhất là tài xế vì quá gấp gáp mà gặp chuyện không may. Có lần, ngay ngày mùng hai tết, trong đoàn có một tài xế xe tải lái xe vào mười giờ tối lại đâm phải một người đi đường, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Đôi chân của người bị đâm đã không thể cứu chữa, chỉ có thể cắt, buổi tối hôm đó mình đã ngủ thiếp đi, nhưng vẫn là phải cố bò dậy tự mình khắc phục hậu quả. Xử lý xong thì cũng đã là sáng ngày hôm sau, Lăng Tị Hiên mệt đến tắm cũng không muốn tắm, mang theo cả người đầy vết máu liền ngủ thiếp đi ở trên giường, khiến mẹ Lăng sợ hết hồn khi về nhà.
Cho nên, mỗi lần nhận được điện thoại của Lăng Tị Hiên thì Lâm Dung cũng có thể nghe ra sự mệt mỏi từ trong giọng nói của anh, chứ đừng nói gì tới việc mỗi lần nghe điện thoại, cô đều nghe thấy tiếng lật giấy, tiếng bút viết "sột soạt" trên giấy, âm thanh tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng làm việc cùng với tiếng gõ cửa...... Mỗi lần, khi anh nói: "Lâm Dung, anh nhớ em lắm", cũng không có sự nhạo báng cùng nhẹ nhõm thường ngày, ngược lại còn có sự mệt mỏi không thể nói ra. Mỗi lần nghe điện thoại của anh, Lâm Dung liền cảm thấy đau lòng.
Kỳ nghỉ đông trôi qua từng ngày, một ngày Lăng Tị Hiên sẽ kiên trì gọi điện một hoặc hai lần vào buổi trưa, buổi tối, mà Lâm Dung cũng dần dần phát hiện, mình giống như đã hình thành thói quen có người này tồn tại ở bên cạnh, mà bây giờ, khi anh không có ở đây, bản thân vậy mà lại không quen, giống như thiếu thứ gì đó. Sáng sớm mỗi ngày, việc đầu tiên sau khi tỉnh ngủ của cô là mở điện thoại di động ra xem buổi tối hôm trước anh có gửi tin nhắn gì cho mình hay không—— bởi vì nhà cô ngủ từ sớm, mà buổi tối Lăng Tị Hiên thường phải cơm nước xong mới có thời gian, cho nên cô luôn không thể xem tin nhắn; buổi trưa có lúc cô ăn cơm cũng tương đối sớm nên lo rằng nếu như mình ngủ trưa thì sẽ không nhận được điện thoại của Lăng Tị Hiên, cho nên đều sẽ chờ anh đến mười hai giờ rưỡi, trên căn bản là anh sẽ gọi điện thoại tới vào khi đó, chờ khi cô thậm chí mang theo chút mong đợi cùng hưng phấn; thậm chí cũng quen với việc Lăng Tị Hiên mỗi ngày đều hỏi rốt cuộc lúc nào thì mình mới có thể trở lại trường, hỏi cô có thể về sớm hơn mấy ngày hay không; quen với việc Lăng Tị Hiên nói không thấy mình lâu như vậy, anh thật sự không chịu nổi nữa. di%ẻndan#lé!qu8yd7on
Cứ như vậy mà mơ mơ màng màng qua nhiều ngày, Lâm Dung rốt cuộc dần hiểu ra là trong lòng mình đã tiếp nhận anh, bắt đầu thích anh. Hiểu ra sự thật này, Lâm Dung lại bối rối rất lâu, cô không nóng lòng nói cho Lăng Tị Hiên ngay, mà suy tính rất lâu, rốt cuộc là bản thân nên nói cho anh biết hay giấu nhẹm đi, cố ý xa lánh anh, sau đó từ từ rời khỏi anh. Bởi vì chính mình còn chưa chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng mà đã rơi vào bể tình, cho nên Lâm Dung vẫn muốn trốn tránh, nhưng cô càng ngày càng phát hiện, mình không thể trốn tránh, bởi vì cô đã không còn sức chống cự đối với Lăng Tị Hiên. Cô căn bản sẽ không cự tuyệt anh. Nhìn ngoài mặt thì giống như là muốn cự tuyệt nhưng cô không làm được, vả lại, nếu suy nghĩ kỹ một chút, hình như chính mình cũng không phải là không muốn như vậy.
Thấy mấy ngày nay tâm tình của Lâm Dung không được ổn định, người mẹ làm giáo viên nhiều năm có đầy đủ kinh nghiệm giáo dục của cô cũng phát hiện ra chuyện gì đó, vậy nên, vào một buổi tối, sau khi cơm nước xong, bà gọi Lâm Dung ra ngoài đi dạo cùng mình, muốn mượn cơ hội này nói chuyện với Lâm Dung.
"Dung Dung, gần đây con bị sao vậy, mẹ cảm thấy con không phải là thật sự vui vẻ?"
"Mẹ, con...... Con muốn nói với mẹ một chuyện, mẹ không được tức giận đó." Từ nhỏ Lâm Dung đã rất thân với mẹ, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cô cũng sẽ tìm mẹ giúp một tay, lần này cũng không muốn gạt bà.
"Con muốn nói là con yêu rồi hả?" Bà cười hỏi cô.
"À? Sao mẹ biết?" Lâm Dung lấy làm kinh ngạc.
Mẹ Lâm nhịn không được mà cười: "Con đừng quên là mẹ đã làm giáo viên hai mươi mấy năm, làm chủ nhiệm mấy chục năm, học sinh các con làm gì, sao giáo viên lại không biết được?"
"Dạ… Thật ra thì con cũng chưa nói ra, cho nên hiện tại mới không biết nên làm thế nào." Lâm Dung cúi đầu.
"Nói mẹ nghe một chút, như vậy mẹ mới có thể giúp con, được không?"
"Vâng, mẹ còn nhớ rõ sinh viên lần trước đã tới trong nhà chúng ta không ạ? Người tên Lăng Tị Hiên đó?" Lâm Dung quyết định không nói cho mẹ mình biết thật ra thì Lăng Tị Hiên không phải sinh viên.
"À? Là cậu ấy?" Mẹ Lâm sợ hết hồn. Bà thật sự không nghĩ tới, cho tới hiện tại, bà vẫn nghĩ Lăng Tị Hiên là bạn học đại học của Lâm Dung, căn bản không nghĩ tới chuyện Lăng Tị Hiên và Lâm Dung có ý với nhau.
“Vâng, là anh ấy. Sau lần đó, anh ấy thường tới trường tìm con." Lâm Dung không nói cho mẹ toàn bộ sự thật: "Anh ấy mua giúp con một vài tài liệu học tập mà con không mua được, trước kì thi còn phụ đạo cho con về việc sử dụng máy vi tính."
"A, vậy sao." Mẹ Lâm gật đầu một cái. Ấn tượng của bà đối với Lăng Tị Hiên rất tốt: "Sau đó thì sao, con làm thế nào?"
"Con vẫn luôn không nhận lời anh ấy."
"Tại sao vậy?" Mẹ Lâm cảm thấy kì lạ.
"Con không muốn nói chuyện yêu đương ngay từ năm nhất của đại học, hơn nữa, lúc đó con cũng không thích anh ấy."
Mẹ Lâm cười, hỏi con gái: "Nói như vậy, bây giờ con thực sự thích cậu ta sao?"
"Con cũng không biết đó có phải thích hay không, con rất vui, cũng rất an tâm khi ở cùng anh ấy, nhưng lại không biết vì sao, cho nên rất hay nhớ tới lúc đi chơi, ăn cơm với anh ấy." [email protected]!anl)eq(uy_đon
Nghe được câu nói sau cùng, mẹ Lâm không nhịn được mà yêu thương xoa xoa đầu Lâm Dung: "Con nha, thật đúng là một đứa bé, cũng hai mươi rồi, còn cả ngày chỉ ăn với chơi. Dung Dung, điều này nói rõ là con thích cậu ấy nha. Nhưng mấu chốt là, cậu ấy là nghiêm túc sao? Không phải là cậu ấy thật sự sẽ đối xử tốt với con chứ? Mẹ nói con nghe, chuyện yêu thương nhất định phải nghiêm túc, nếu như cậu ấy không nghiêm túc trong chuyện này, cho dù con có thích thì cũng không thể ở cùng với cậu ấy, biết không?" Đối với chuyện như thế này, người làm mẹ sẽ luôn lo rằng con gái mình sẽ chịu thua thiệt, huống chi trong chuyện tình yêu, người chịu thua thiệt thường là con gái. Lâm Dung được mẹ Lâm cưng chiều từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là một đứa bé ngoan, mẹ Lâm không lo lắng mới là lạ.
"Ta cảm thấy anh ấy rất nghiêm túc, nhưng mẹ, con không xác định được." Lâm Dung ngẩng đầu lên nhìn mẹ để nhờ giúp đỡ.
"Vậy đơn giản, không phải con học khoa Văn sao? Vậy thì nên biết miêu tả sự việc một cách khách quan là như thế nào phải không?"
"Vâng, con biết rõ." Lâm Dung gật đầu một cái.
"Vậy con kể cho mẹ nghe những việc mà cậu ấy đã làm cho con, nói một cách khách quan, để mẹ phán đoán xem cậu ấy có thật sự yêu con hay không, mẹ bảo đảm sẽ không đoán sai. Nếu như cậu ấy thật sự thích con, con nên chấp nhận cậu ấy, có được không?" Mẹ Lâm nói.
"Vâng, được ạ." Lâm Dung thở một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu kẻ cặn kẽ tất cả những việc Lăng Tị Hiên đã làm với mình cho mẹ nghe: lúc cô không ngủ được thì nói chuyện phiếm cùng cô, lúc dạ dày cô không thoải mái thì liền vội vội vã đưa cô đi bệnh viện, biết nhường nhịn lúc cô tức giận, đưa cô đi gặp mẹ anh, nấu cơm cho cô, săn sóc lúc sinh nhật, còn nhớ được cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì......
Mẹ Lâm nghe con gái nói những điều này, mặc dù Lâm Dung vẫn chưa kể xong, mẹ Lâm cũng đã xác định là Lăng Tị Hiên thật sự thích Lâm Dung, hoặc là nói, nếu như bây giờ Lâm Dung đối với Lăng Tị Hiên là thích, vậy Lăng Tị Hiên đối với Lâm Dung chính là yêu. Vì vậy, bà nói với con gái: "Mẹ cảm thấy cậu ấy thích con, Dung Dung."
"A, nhưng con nên làm thế nào đây?" Thật ra thì Lâm Dung biết mẹ sẽ cho ra phán đoán này, nhưng cô muốn mẹ nói với cô rằng cô nên làm như thế nào.
"Nên chấp nhận tình cảm của cậu ấy." Bà vừa cười vừa sờ sờ đầu cô. Bà cảm thấy Lăng Tị Hiên chin chắn hơn con gái mình, hơn nữa, anh còn có thể quan tâm tới học tập của cô, ngoài ra còn trợ giúp cô về mặt học tập, điều này rất khó để làm được, tốt hơn các cặp đôi sinh viên đại học bình thường rất nhiều. Huống chi, lấy bối cảnh gia đình cùng địa vị xã hội của cha Lăng Tị Hiên, nếu anh có thể đưa Lâm Dung vể nhà mình, vậy đã nói rõ rằng anh rất nghiêm túc, thật sự muốn Lâm Dung gặp mặt người sinh ra mình.
"Nhưng con sợ về sau sẽ phải chia tay." Lâm Dung nói: "Như vậy còn không bằng không bắt đầu."
"Đứa ngốc, nếu ai cũng nghĩ giống như con thì có ai còn dám nói yêu thương nữa? Muốn có được tình yêu thì con phải biết quý trọng, chỉ cần con quý trọng nó thì có thể lấy được, nhưng nếu như con sợ mất đi mà không nếm thử, vậy thì sẽ không còn cơ hội nữa."
Nghe những lời này của mẹ, Lâm Dung bừng tỉnh, tâm tình đột nhiên tốt lên: "Cám ơn mẹ, con đã hiểu bản thân nên làm thế nào rồi."
Mẹ Lâm cười cười: "Chỉ là, mẹ có một yêu cầu, nhất định không được vì việc này mà làm trễ nải học tập, chuyện học tập luôn là quan trọng nhất, biết không?" Làm giáo viên, mẹ Lâm vẫn cảm thấy thành tích học tập của sinh viên đại học không quan trọng, nhưng việc tự học rất quan trọng.
Thời gian sinh nhật trôi qua rất nhanh. Vì phải chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, cho nên mọi người cũng bắt đầu bận rộn. Sau khi thi xong chính là kỳ nghỉ đông mà Lâm Dung đã chờ đợi từ rất lâu, vừa vặn là thời gian cao điểm chuẩn bị bước vào năm mới.. Nhà trường đã tính đến việc sinh viên về nhà sẽ có chút khó khăn, cho nên đã bắt đầu bán vé cho sinh viên ngay tại trường trước mười ngày, chỉ là vé sinh viên nên toàn bộ đều là ghế ngồi cứng thậm chí là vé đứng. Lâm Dung đã quen với việc hưởng thụ những điều tốt nhất dĩ nhiên sẽ không có ý định về nhà bằng cách đó mà muốn ba lái xe tới đón mình, nhưng chính cô cũng biết rõ rằng công việc của ba rất bận rộn, huống chi như vậy cũng quá kỳ cục, đành chấp nhận thôi. Vì vậy cô nản lòng thoái chí đi về chỗ bán vé trong trường. Khi Lăng Tị Hiên đến tìm Lâm Dung, vừa đi vào sân trường thời đã thấy cảnh tượng Lâm Dung lê bước chân chậm rãi đi, không nhịn được bật cười, lặng lẽ đi tới trước mặt cô.
"Sao lại không có tinh thần như vậy? Thi không tốt sao?"
Trong giọng nói của Lâm Dung cũng lộ ra vẻ phờ phạc rũ rượi: "Không phải, em muốn đi mua vé xe lửa để về nhà. thật đáng ghét là trong trường chỉ có vé ghế ngồi cứng cùng vé đứng."
Lăng Tị Hiên cười cười: "Ha ha, anh biết rồi, không cần đi mua vé nữa, anh đã mua cho em hai vé xe lửa rồi đây." Nói xong liền lấy ra hai tờ vé đưa cho Lâm Dung.
Lâm Dung vô cùng vui sướng: "Có thật không? Oa, thật là giỏi!" Sau khi nhận lấy phiếu, cô lại buồn bực hỏi: "Nhưng sao lại là hai vé? Một tấm không phải đủ rồi sao?" Lâm Dung có một dự cảm chẳng lành. Không phải là Lăng Tị Hiên muốn về nhà cùng cô đó chứ?
"Em đi một mình thì quá không an toàn, không phải lớp em còn có một một bạn học tên Đông Hải sao? Cô ấy là bạn học cùng cấp ba của em, cho cô ấy một tấm vé, như vậy hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau khi ở trên đường, anh cũng có thể yên tâm hơn." Lăng Tị Hiên kiên nhẫn giải thích.
Lâm Dung không ngờ Lăng Tị Hiên sẽ chu đáo như vậy, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tị Hiên, cảm động không biết nên nói gì.
Ngày về nhà, Lăng Tị Hiên đưa người lên xe rồi mà vẫn chưa yên tâm: "Sau khi đến nhớ gửi nhắn tin cho anh, còn nữa, không được đổi số điện thoại di động để anh có thể dễ dàng gọi điện thoại."
"Không được, nếu như không đổi số, khi gọi điện thoại cho anh, em còn phải tốn tiền nữa." Lâm Dung bất mãn kháng nghị. Từ trước tới giờ, Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho cô nói chuyện không phải là tính theo phút mà là tính bằng giờ đồng hồ! Nếu như còn dùng số ở trường, cô thật sự rất lo lắng rằng tiền mừng tuổi của mình cũng không đóng nổi tiền điện thoại.
"Ai cần em tốn tiền, anh đã trả trước tiền điện thoài cho em rồi, xem thử tin nhắn trong điện thoại đi." Lăng Tị Hiên cau mày. di%end&anl_eq_uy)do0n
Nghe anh nói vậy, Lâm Dung vội lấy điện thoại di động ra, thấy hệ thống gửi tin nhắn tới, thông báo cô đã nạp thành công 1000 nguyên*, lúc này mới phản ứng được là Lăng Tị Hiên đã chuẩn bị xong xuôi từ trước. Tức giận vì Lăng Tị Hiên làm việc bá đạo mà không bàn bạc với mình, Lâm Dung kháng nghị: "Ai muốn anh nạp tiền chứ, em không cần! Cái này cho anh, về nhà em phải thay số." Từ trước đến giờ, cô đã quen với việc không được nợ Lăng Tị Hiên cái gì về mặt vật chất, mỗi lần Lăng Tị Hiên làm như vậy, Lâm Dung đều có cảm giác vừa bất bình lại vừa khó xử.
*Đơn vị tiền tệ, ở Trung Quốc là Nhân dân tệ. Đổi ra tiền Việt Nam là khoảng 3300000VNĐ (=.=|||)
Ngược lại là lúc này Lăng Tị Hiên cũng không có kiên nhẫn, vẻ mặt xem kịch vui nói với Lâm Dung: "Tùy em, nhưng nếu như anh gọi tới mà không được nên tìm đến nhà em thì em cũng đừng trách anh!"
Lâm Dung không còn cách nào: "Hừ, thật hèn hạ!" Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.
Sau khi về đến nhà, Lâm Dung nhanh chóng nhận được tin nhắn mà Lăng Tị Hiên gửi tới: "Thành tích cũng không tệ lắm, trừ một môn tốt ra thì mấy môn còn lại đều là xuất sắc, em biết môn nào không được xuất sắc chứ?" Phía sau là một kí hiệu mặt quỷ cười xấu xa. Sau khi xem xong, Lâm Dung hận tới mức muốn xóa luôn tin nhắn. Cô dĩ nhiên biết, nhất định là thể dục, môn này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng mình. Từ khi học tiểu học đã bắt đầu thất bại, lên cấp trung học cơ sở thì điểm đã tốt hơn, nhưng bởi vì thi cấp ba phải thi thể dục cho nên bị dày vò quá mức. Khi cô học ở cấp ba Lí Canh, bởi vì thành tích của các môn học khác khác biệt quá lớn so với thành tích môn thể dục, mà giáo thể dục rất quen thuộc với cô, giáo viên cũng cho cô mặt mũi nên mới cho cô qua môn thể dục. Đã đau nhiều lần cho nên cô căn bản là không có hi vọng xa vời gì, chỉ ngóng trông qua môn là tốt rồi.
Không giống như kiểu nghênh đón ngày nghỉ sau cả một học kì bị áp bức, trong kì nghỉ đông của đại học không có nhiều vui mừng như vậy, ngược lại còn có chút nhàm chán. Khi ở trường còn có nhiều bạn học như vậy, về đến nhà, bởi vì không có ai ở cùng, xem phim, chơi máy tính cũng đều cảm thấy nhàm chán, không khỏi nhớ lại thời gian ở trường.
Không giống với Lâm Dung, Lăng Tị Hiên không có kì nghỉ đông, hơn nữa càng thời điểm cuối năm thì anh càng bận túi bụi, vừa đưa Lâm Dung đi, trong quân đội liền mở hội nghị cuối năm, nhờ có ba anh ban tặng, kể từ khi anh thăng chức, việc chuẩn bị cho việc tổ chức hội nghị này vẫn do anh một tay phụ trách, từ đặt hàng những thứ cần có trong cuộc họp như nước suối, hoa tươi, mâm đựng trái cây, biên bản hội nghị; đến thuê người chụp ảnh, lục tượng sư, nội bộ cùng nhân viên truyền tin, ký giả ở bên ngoài; rồi đến bố trí hội trường, chuẩn bị bản thảo để đọc...... Không có người nào cùng phụ trách, anh hoàn toàn không thể rời mắt để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lăng Tị Hiên đã mệt đến sắp ngất. die#nd$anl(equ+yd-on
Sau hội nghị trong quân sẽ là các cấp chính phủ an ủi, họp mặt chúc tết. Tất cả các cuộc hội đàm, phàm là cấp thị xã trở lên thì anh đều phải đi, hiện tại có rất nhiều người muốn ngồi lên vị trí của anh, cũng có người muốn xem kịch vui, cho nên, mỗi lần gặp mặt như vậy, mặc dù không dùng làm gì, nhưng Lăng Tị Hiên cũng đã cảm thấy kiệt sức.
Mệt nhất là lúc gần cuối năm, trong quân đội cần phải chuyển ra chuyển vào rất nhiều thứ, những việc này có rất nhiều hạn chế, sợ nhất là tài xế vì quá gấp gáp mà gặp chuyện không may. Có lần, ngay ngày mùng hai tết, trong đoàn có một tài xế xe tải lái xe vào mười giờ tối lại đâm phải một người đi đường, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Đôi chân của người bị đâm đã không thể cứu chữa, chỉ có thể cắt, buổi tối hôm đó mình đã ngủ thiếp đi, nhưng vẫn là phải cố bò dậy tự mình khắc phục hậu quả. Xử lý xong thì cũng đã là sáng ngày hôm sau, Lăng Tị Hiên mệt đến tắm cũng không muốn tắm, mang theo cả người đầy vết máu liền ngủ thiếp đi ở trên giường, khiến mẹ Lăng sợ hết hồn khi về nhà.
Cho nên, mỗi lần nhận được điện thoại của Lăng Tị Hiên thì Lâm Dung cũng có thể nghe ra sự mệt mỏi từ trong giọng nói của anh, chứ đừng nói gì tới việc mỗi lần nghe điện thoại, cô đều nghe thấy tiếng lật giấy, tiếng bút viết "sột soạt" trên giấy, âm thanh tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng làm việc cùng với tiếng gõ cửa...... Mỗi lần, khi anh nói: "Lâm Dung, anh nhớ em lắm", cũng không có sự nhạo báng cùng nhẹ nhõm thường ngày, ngược lại còn có sự mệt mỏi không thể nói ra. Mỗi lần nghe điện thoại của anh, Lâm Dung liền cảm thấy đau lòng.
Kỳ nghỉ đông trôi qua từng ngày, một ngày Lăng Tị Hiên sẽ kiên trì gọi điện một hoặc hai lần vào buổi trưa, buổi tối, mà Lâm Dung cũng dần dần phát hiện, mình giống như đã hình thành thói quen có người này tồn tại ở bên cạnh, mà bây giờ, khi anh không có ở đây, bản thân vậy mà lại không quen, giống như thiếu thứ gì đó. Sáng sớm mỗi ngày, việc đầu tiên sau khi tỉnh ngủ của cô là mở điện thoại di động ra xem buổi tối hôm trước anh có gửi tin nhắn gì cho mình hay không—— bởi vì nhà cô ngủ từ sớm, mà buổi tối Lăng Tị Hiên thường phải cơm nước xong mới có thời gian, cho nên cô luôn không thể xem tin nhắn; buổi trưa có lúc cô ăn cơm cũng tương đối sớm nên lo rằng nếu như mình ngủ trưa thì sẽ không nhận được điện thoại của Lăng Tị Hiên, cho nên đều sẽ chờ anh đến mười hai giờ rưỡi, trên căn bản là anh sẽ gọi điện thoại tới vào khi đó, chờ khi cô thậm chí mang theo chút mong đợi cùng hưng phấn; thậm chí cũng quen với việc Lăng Tị Hiên mỗi ngày đều hỏi rốt cuộc lúc nào thì mình mới có thể trở lại trường, hỏi cô có thể về sớm hơn mấy ngày hay không; quen với việc Lăng Tị Hiên nói không thấy mình lâu như vậy, anh thật sự không chịu nổi nữa. di%ẻndan#lé!qu8yd7on
Cứ như vậy mà mơ mơ màng màng qua nhiều ngày, Lâm Dung rốt cuộc dần hiểu ra là trong lòng mình đã tiếp nhận anh, bắt đầu thích anh. Hiểu ra sự thật này, Lâm Dung lại bối rối rất lâu, cô không nóng lòng nói cho Lăng Tị Hiên ngay, mà suy tính rất lâu, rốt cuộc là bản thân nên nói cho anh biết hay giấu nhẹm đi, cố ý xa lánh anh, sau đó từ từ rời khỏi anh. Bởi vì chính mình còn chưa chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng mà đã rơi vào bể tình, cho nên Lâm Dung vẫn muốn trốn tránh, nhưng cô càng ngày càng phát hiện, mình không thể trốn tránh, bởi vì cô đã không còn sức chống cự đối với Lăng Tị Hiên. Cô căn bản sẽ không cự tuyệt anh. Nhìn ngoài mặt thì giống như là muốn cự tuyệt nhưng cô không làm được, vả lại, nếu suy nghĩ kỹ một chút, hình như chính mình cũng không phải là không muốn như vậy.
Thấy mấy ngày nay tâm tình của Lâm Dung không được ổn định, người mẹ làm giáo viên nhiều năm có đầy đủ kinh nghiệm giáo dục của cô cũng phát hiện ra chuyện gì đó, vậy nên, vào một buổi tối, sau khi cơm nước xong, bà gọi Lâm Dung ra ngoài đi dạo cùng mình, muốn mượn cơ hội này nói chuyện với Lâm Dung.
"Dung Dung, gần đây con bị sao vậy, mẹ cảm thấy con không phải là thật sự vui vẻ?"
"Mẹ, con...... Con muốn nói với mẹ một chuyện, mẹ không được tức giận đó." Từ nhỏ Lâm Dung đã rất thân với mẹ, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cô cũng sẽ tìm mẹ giúp một tay, lần này cũng không muốn gạt bà.
"Con muốn nói là con yêu rồi hả?" Bà cười hỏi cô.
"À? Sao mẹ biết?" Lâm Dung lấy làm kinh ngạc.
Mẹ Lâm nhịn không được mà cười: "Con đừng quên là mẹ đã làm giáo viên hai mươi mấy năm, làm chủ nhiệm mấy chục năm, học sinh các con làm gì, sao giáo viên lại không biết được?"
"Dạ… Thật ra thì con cũng chưa nói ra, cho nên hiện tại mới không biết nên làm thế nào." Lâm Dung cúi đầu.
"Nói mẹ nghe một chút, như vậy mẹ mới có thể giúp con, được không?"
"Vâng, mẹ còn nhớ rõ sinh viên lần trước đã tới trong nhà chúng ta không ạ? Người tên Lăng Tị Hiên đó?" Lâm Dung quyết định không nói cho mẹ mình biết thật ra thì Lăng Tị Hiên không phải sinh viên.
"À? Là cậu ấy?" Mẹ Lâm sợ hết hồn. Bà thật sự không nghĩ tới, cho tới hiện tại, bà vẫn nghĩ Lăng Tị Hiên là bạn học đại học của Lâm Dung, căn bản không nghĩ tới chuyện Lăng Tị Hiên và Lâm Dung có ý với nhau.
“Vâng, là anh ấy. Sau lần đó, anh ấy thường tới trường tìm con." Lâm Dung không nói cho mẹ toàn bộ sự thật: "Anh ấy mua giúp con một vài tài liệu học tập mà con không mua được, trước kì thi còn phụ đạo cho con về việc sử dụng máy vi tính."
"A, vậy sao." Mẹ Lâm gật đầu một cái. Ấn tượng của bà đối với Lăng Tị Hiên rất tốt: "Sau đó thì sao, con làm thế nào?"
"Con vẫn luôn không nhận lời anh ấy."
"Tại sao vậy?" Mẹ Lâm cảm thấy kì lạ.
"Con không muốn nói chuyện yêu đương ngay từ năm nhất của đại học, hơn nữa, lúc đó con cũng không thích anh ấy."
Mẹ Lâm cười, hỏi con gái: "Nói như vậy, bây giờ con thực sự thích cậu ta sao?"
"Con cũng không biết đó có phải thích hay không, con rất vui, cũng rất an tâm khi ở cùng anh ấy, nhưng lại không biết vì sao, cho nên rất hay nhớ tới lúc đi chơi, ăn cơm với anh ấy." [email protected]!anl)eq(uy_đon
Nghe được câu nói sau cùng, mẹ Lâm không nhịn được mà yêu thương xoa xoa đầu Lâm Dung: "Con nha, thật đúng là một đứa bé, cũng hai mươi rồi, còn cả ngày chỉ ăn với chơi. Dung Dung, điều này nói rõ là con thích cậu ấy nha. Nhưng mấu chốt là, cậu ấy là nghiêm túc sao? Không phải là cậu ấy thật sự sẽ đối xử tốt với con chứ? Mẹ nói con nghe, chuyện yêu thương nhất định phải nghiêm túc, nếu như cậu ấy không nghiêm túc trong chuyện này, cho dù con có thích thì cũng không thể ở cùng với cậu ấy, biết không?" Đối với chuyện như thế này, người làm mẹ sẽ luôn lo rằng con gái mình sẽ chịu thua thiệt, huống chi trong chuyện tình yêu, người chịu thua thiệt thường là con gái. Lâm Dung được mẹ Lâm cưng chiều từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là một đứa bé ngoan, mẹ Lâm không lo lắng mới là lạ.
"Ta cảm thấy anh ấy rất nghiêm túc, nhưng mẹ, con không xác định được." Lâm Dung ngẩng đầu lên nhìn mẹ để nhờ giúp đỡ.
"Vậy đơn giản, không phải con học khoa Văn sao? Vậy thì nên biết miêu tả sự việc một cách khách quan là như thế nào phải không?"
"Vâng, con biết rõ." Lâm Dung gật đầu một cái.
"Vậy con kể cho mẹ nghe những việc mà cậu ấy đã làm cho con, nói một cách khách quan, để mẹ phán đoán xem cậu ấy có thật sự yêu con hay không, mẹ bảo đảm sẽ không đoán sai. Nếu như cậu ấy thật sự thích con, con nên chấp nhận cậu ấy, có được không?" Mẹ Lâm nói.
"Vâng, được ạ." Lâm Dung thở một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu kẻ cặn kẽ tất cả những việc Lăng Tị Hiên đã làm với mình cho mẹ nghe: lúc cô không ngủ được thì nói chuyện phiếm cùng cô, lúc dạ dày cô không thoải mái thì liền vội vội vã đưa cô đi bệnh viện, biết nhường nhịn lúc cô tức giận, đưa cô đi gặp mẹ anh, nấu cơm cho cô, săn sóc lúc sinh nhật, còn nhớ được cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì......
Mẹ Lâm nghe con gái nói những điều này, mặc dù Lâm Dung vẫn chưa kể xong, mẹ Lâm cũng đã xác định là Lăng Tị Hiên thật sự thích Lâm Dung, hoặc là nói, nếu như bây giờ Lâm Dung đối với Lăng Tị Hiên là thích, vậy Lăng Tị Hiên đối với Lâm Dung chính là yêu. Vì vậy, bà nói với con gái: "Mẹ cảm thấy cậu ấy thích con, Dung Dung."
"A, nhưng con nên làm thế nào đây?" Thật ra thì Lâm Dung biết mẹ sẽ cho ra phán đoán này, nhưng cô muốn mẹ nói với cô rằng cô nên làm như thế nào.
"Nên chấp nhận tình cảm của cậu ấy." Bà vừa cười vừa sờ sờ đầu cô. Bà cảm thấy Lăng Tị Hiên chin chắn hơn con gái mình, hơn nữa, anh còn có thể quan tâm tới học tập của cô, ngoài ra còn trợ giúp cô về mặt học tập, điều này rất khó để làm được, tốt hơn các cặp đôi sinh viên đại học bình thường rất nhiều. Huống chi, lấy bối cảnh gia đình cùng địa vị xã hội của cha Lăng Tị Hiên, nếu anh có thể đưa Lâm Dung vể nhà mình, vậy đã nói rõ rằng anh rất nghiêm túc, thật sự muốn Lâm Dung gặp mặt người sinh ra mình.
"Nhưng con sợ về sau sẽ phải chia tay." Lâm Dung nói: "Như vậy còn không bằng không bắt đầu."
"Đứa ngốc, nếu ai cũng nghĩ giống như con thì có ai còn dám nói yêu thương nữa? Muốn có được tình yêu thì con phải biết quý trọng, chỉ cần con quý trọng nó thì có thể lấy được, nhưng nếu như con sợ mất đi mà không nếm thử, vậy thì sẽ không còn cơ hội nữa."
Nghe những lời này của mẹ, Lâm Dung bừng tỉnh, tâm tình đột nhiên tốt lên: "Cám ơn mẹ, con đã hiểu bản thân nên làm thế nào rồi."
Mẹ Lâm cười cười: "Chỉ là, mẹ có một yêu cầu, nhất định không được vì việc này mà làm trễ nải học tập, chuyện học tập luôn là quan trọng nhất, biết không?" Làm giáo viên, mẹ Lâm vẫn cảm thấy thành tích học tập của sinh viên đại học không quan trọng, nhưng việc tự học rất quan trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook