Ung Dung Ném Bút
Chương 1: Quen biết. Thổ lộ

*.” Không hề xem Lâm Dung có đồng ý hay không, một đám nữ sinh liền ríu rít nói số di động số cho anh, để anh tiện gọi lại cho Lâm Dung: “Chúng ta có thể làm bạn không?”

“A,...... Đương nhiên là có thể.” Lâm Dung thậm chí cũng không phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì mà đã đồng ý với anh. Sau khi thấy anh cầm điện thoại di động của mình lưu số của anh vào, Lâm Dung mới biết anh tên là Lăng Tị Hiên.

Bạn học xung quanh có người hâm mộ, có người thể hiện ánh mắt và lời nói ghen tỵ dĩ nhiên là không thể tránh khỏi. Họ tài nào không hiểu được, một người có khuôn mặt tầm thường như Lâm Dung, dáng người cũng bình thường, nhìn qua không hề đặc sắc, vậy sao vị huấn luyện viên đó lại muốn làm bạn với cô? Nói thật thì chính Lâm Dung cũng không hiểu, chỉ là cô không có hứng thú đối với mấy chuyện này cho nên cũng không có coi là quan trọng, hơn nữa thần kinh không ổn định, rất nhanh sẽ quên.

Khi nhớ tới cái tên Lăng Tị Hiên lần nữa thì đã là một tuần sau. Sau khi huấn luyện quân sự xong, trường học liền cho nghỉ phép. Gần một tháng huấn luyện quân sự khiến Lâm Dung mệt muốn chết, hơn nữa cô căn bản cũng không quen ở trường. Lúc nhỏ, vừa mới rời khỏi mẹ thì Lâm Dung đã chạy về nhà mình, cho đến khi nhà trường gọi điện thoại đến thúc giục thì cô mới lưu luyến trở lại trường học. Hôm đó, khi cô đến túc xá thì đã là hơn bảy giờ tối, người hướng dẫn muốn mọi người phải tập trung vào lúc tám giờ, cho nên khi Lăng Tị Hiên gọi điện thoại đến, cô đang vội vàng hấp tấp thu dọn đồ đạc, thay quần áo. Thấy cuộc gọi tới, cô ngẫm một hồi lâu mới nhớ tới người này là ai, mặc dù nghi hoặc lại có chút không bình tĩnh, Lâm Dung vẫn nhận điện thoại.

“Này, có chuyện gì sao?” Lâm Dung muốn cúp điện thoại nhanh một chút.

“A, em có việc gấp sao?” Đối phương nhạy bén nhận ra.

“Ừ, người hướng dẫn nói tám giờ tập trung, nhưng hiện tại tôi mới trở lại từ nhà, cho nên phải lập tức đi tới đó.”

“A, là vì chuyện này.” Đầu óc của người phía bên kia điện thoại tỉnh táo lại rất nhanh: “Không cần đi, người hướng dẫn căn bản cũng không thèm để ý xem có ai không tới.”

“Tôi vẫn nên đi.” Lâm Dung vẫn là một đứa bé ngoan, ý nghĩ của nàng còn chưa có từ sinh hoạt cấp 3 chuyển đổi tới đây, cô cảm thấy không thể không tham gia buổi họp đầu tiên mà giáo viên tổ chức, nếu không cũng quá không lễ phép. Hơn nữa, nếu giáo viên điểm danh mà mình lại không đi thì chẳng phải là để lại cho giáo viên một ấn tượng vô cùng kém về mình hay sao.

“Vậy thì tốt, anh đến dưới lầu ký túc xã của em, bây giờ em xuống đây đi, anh lái xe đưa em đi, như vậy sẽ nhanh hơn.” Lăng Tị Hiên không kiên trì nữa.

Lâm Dung ngẩng đầu nhìn bề ngoài, đã sắp tới trễ, hội trường để họp lại cách túc xá rất xa, đi bộ đoán chừng phải mất 20 phút, thật sự là không còn kịp rồi. Cô suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì tốt, cám ơn anh nha, hiện tại tôi liền đi xuống.” Bởi vì gấp gáp, cô thậm chí cũng không nhớ đến việc hỏi tại sao anh lại có xe.

Đi xuống dưới lầu, Lâm Dung nhìn xung quanh một lượt, trừ một chiếc Audi A8 ra thì ở ngoài không có chiếc xe nào khác. Cô đang muốn chạy tới hội trường thì xe cửa sổ xe Audi mở ra, Lăng Tị Hiên ngó đầu ra: “Nhanh lên xe đi!” Sửng sốt một chút, nhìn Lăng Tị Hiên đang chờ mình, cô vội vàng ngồi lên xe.

“Sao anh lại có chiếc xe tốt như vậy?” Lâm Dung rất tò mò, không nén được mà hỏi anh. Không giống với các bạn nữ khác, Lâm Dung cảm thấy rất hứng thú đối với xe, cũng hiểu rõ các loại xe nổi tiếng. Chiếc Audi A8 của anh ít nhất phải hơn 1 triệu (tính theo nhân dân tệ của Trung Quốc, đổi ra tiền Việt Nam có giá trị khoảng hơn 3.3 tỷ VNĐ).

“A, cái này thì chờ khi em ra ngoài anh sẽ nói với em, đợi lát nữa em đi xem xem người hướng dẫn của các em không điểm danh, nếu như người hướng dẫn mặc kệ, vậy em ra ngoài, anh chờ em ở dưới lầu.” Nói xong mấy câu này, Lăng Tị Hiên cũng không quay đầu mà chuyên tâm lái xe: “Biết không?”

“Tôi không biết, dù giáo sư không điểm danh thì tôi cũng không thể không đến.” Lần này khiến Lâm Dung tức giận: Lăng Tị Hiên này là ai chứ, sao anh ta lại bảo mình làm ra chuyện như vậy.

Lần này lái xe không nhịn được mà nhìn cô cười: “Không quan trọng, lát nữa em sẽ biết, khẳng định không phải một mình em đến, phần lớn mọi người sẽ chạy ra ngoài lúc giữa gì, người ở lại trên căn bản đều là ban cán sự, đến lúc đó am và bạn học cùng ra ngoài là được. Được rồi, đến, mau vào đi! Nếu không thì thật sự là em sẽ tới muộn.” Không đợi cô nói thêm gì, Lăng Tị Hiên đã mở cửa xe cho cô, anh lái xe rất nhanh, cho nên hai người chưa nói mấy câu cũng đã đến nơi.

Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là nói một câu cám ơn rồi xuống xe, khi đi tới phòng học, mọi người đã gần tới đủ. Phần lớn mọi người là mới vừa trở lại từ nhà cho nên cũng rất vui vẻ, thậm chí còn có người đang phân chia đồ ăn ngon ở nhà mình hoặc là đặc sản cho bạn bè ở trong phòng. Lâm Dung đi quanh phòng học một vòng, trong tay đã có một bọc đồ ăn lớn được gói kĩ, nghĩ mình tới sau mà vẫn có thể có lộc ăn, tâm tình cô tự nhiên cũng tốt lên không ít.

Buổi tổng kết quả thật không có chuyện gì lớn, chỉ có toàn lời càu nhàu. Mười phút sau, quả nhiên có rất nhiều bạn học bắt đầu len lén trốn ra ngoài từ cửa sau. Lâm Dung vốn định kiên trì nghe cho hết, nhưng nghe không được bao lâu thì cô liền phát hiện hình như người hướng dẫn càng nói càng xa, thậm chí đã bắt đầu nói về chồng cô ấy và cô ấy du học nước ngoài, biết sau đó không còn chuyện gì quan trọng, Lâm Dung thật sự là nghe không nổi nữa, cùng bạn cùng phòng và vài bạn học khác lén trốn ra khỏi phòng học từ cửa sau.

Mới vừa đi ra đại sảnh lầu một, một luồng ánh sáng mạnh liền chiếu lên người cô và mấy bạn cùng phòng trên. Lâm Dung vừa lấy tay che mắt vừa nhìn, đó là một chiếc xe Audi, vì vậy cô bảo bạn học rằng mình có việc, muốn bọn họ đi về trước. Sau khi thấy bạn học đã đi xa, Lâm Dung mới đi tới trước xe, người ở bên trong đã mở cửa xe ra: “Lên xe đi!”

Lần này Lâm Dung không nghe lời như vậy: “Anh còn có chuyện gì sao? Tôi mệt rồi, muốn trở về kí túc xá để ngủ.”

“Không phải là em hỏi anh là xe này ở đâu ra sao, anh nói cho em nghe một chút, rất nhanh thôi, lên đây đi.” Hiện tại mới hơn tám giờ, Lăng Tị Hiên dĩ nhiên biết là Lâm Dung kiếm cớ.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, ở đây có rất nhiều học sinh cùng giáo viên, nghĩ anh sẽ không có ý đồ bất lương, Lâm Dung ngồi lên xe.

“Anh nói đi.”

“A, thật ra thì tôi không phải là huấn luyện viên của các em, mà là người chỉ huy tất cả huấn luyện viên của các em.” Lời nói của Lăng Tị Hiên liền khiến Lâm Dung sợ hết hồn.

“A? Vậy rốt cuộc là anh bao nhiêu tuổi?” Lâm Dung bị dọa sợ. Mỗi năm trường của bọn họ có gần một vạn học sinh mới, lúc quân huấn chia thành hơn bốn mươi đội, phân thành sáu doanh mới hợp thành một đại đoàn, trừ trung đội trưởng là quân nhân bình thường ở ngoài, thì tất cả đội trưởng, doanh trưởng cùng đoàn trưởng tất cả đều là đội trưởng trong quân khu, đến hiện tại Lâm Dung vẫn chưa từng gặp doanh trưởng cùng đoàn trưởng thần bí, nếu như chính là người ở trước mắt này, vậy anh cũng quá trẻ tuổi rồi?

Lăng Tị Hiên nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Anh không có lừa em, hiện tại anh hai mươi mốt tuổi, sinh vào tháng 12 năm 86.” Đây là buổi tập huấn cuối cùng, Lăng Tị Hiên không đi không được cho nên mới đến hiện trường một chuyến.

“A, hóa ra là vậy, nhưng tại sao anh lại gạt chúng tôi? Lại còn nói anh là huấn luyện viên? Là người dạy học? Còn là phó đội trưởng?” Lâm Dung liên tiếp hỏi bốn vấn đề, giống như pháo nhỏ không ngừng nổ khiến cho Lăng Tị Hiên cười to.

“Ha ha, em vẫn còn nhớ rõ những chuyện này sao? Bởi vì bạn học của em hỏi anh như vậy, cho nên anh liền tùy tiện trả lời các cô ấy, không đúng, cũng không phải là nói bừa, anh quả thật là học sinh cũ nha.”

“A, vậy anh là đoàn trưởng thật?” Lâm Dung nhìn vẻ mặt thành thật của Lăng Tị Hiên cũng nghĩ rằng anh không giống như là đang gạt cô, nhưng vẫn không nhịn được mà hoài nghi.

“Đoàn trưởng thật? Chẳng lẽ còn có giả sao?” Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn cô, cảm thấy cô nói chuyện rất hài hước.

“A, tôi nói nhầm, ý của tôi là, vậy anh thật sự là đoàn trường?”

“Đúng vậy, thế nào?”

Suy nghĩ một chút thêm một lúc, Lâm Dung nói như khẳng định: “Không thể nào, anh lừa tôi!”

Khóe miệng của Lăng Tị Hiên lại cong lên vài phần: “Có phải cảm thấy không giống bình thường không? Anh chỉ lớn hơn em một năm lẻ mười một tháng, không những đã tốt nghiệp đại học mà còn lên tới chức đoàn trưởng?”

“Đúng vậy.” Lâm Dung gật đầu một cái, nhưng ngay lập tức đã phản ứng kịp: “A, sao anh biết tôi bao nhiêu tuổi?”

“Không có gì, trong hồ sơ của học sinh mới có viết, anh từng xem qua, cho nên đã biết.”

“Vậy làm như thế nào mà anh được lên làm đoàn trưởng? Tại sao lại có chiếc xe tốt như vậy?” Lâm Dung hỏi.

“A, anh cứ thăng chức mà lên làm đó chứ, từng chút từng chút, đầu tiên là liên trưởng, sau đó là trại phó, sau đó là phó đoàn trưởng, thật ra thì hiện tại anh cũng là phó đoàn trưởng. Ba anh cho anh không ít tiền để mua xe này, cho nên anh không phải bỏ ra nhiều tiền lắm.” Lăng Tị Hiên kiên nhẫn giải thích cho cô.

“Anh trẻ tuổi như vậy sao đã coi như là đoàn trưởng rồi, thật là lợi hại.” Lâm Dung biết đoàn trưởng là cán bộ cấp chỉ huy. Đây là lần đầu tiên cô biết thì ra là cũng có người có thể lên làm cán bộ cấp chỉ huy, nói thật, cô vẫn rất bội phục.

“Ha ha, không có gì đặc biệt cả, bộ đội bây giờ có rất nhiều cán bộ đều rất trẻ tuổi, chỉ là tôi trẻ hơn một chút so với bọn họ.” Mặc dù nghe quen những lời nịnh hót lấy lòng, nhưng nghe thấy Lâm Dung khen mình như vậy, Lăng Tị Hiên vừa khẩn trương lại vừa vui mừng.

“Vậy anh tới tìm tôi là vì việc gì, ngày đó còn nhớ số di động của tôi?” Lâm Dung hỏi anh.

“Không có gì, anh rất thích em, muốn em làm bạn gái của anh, cho nên ghé thăm em một chút.” Lăng Tị Hiên nói rất tự nhiên, giống như hỏi “Em ăn cơm chưa?“. Lâm Dung lại hoàn toàn bị dọa ngã. Thứ nhất, cô không ngờ Lăng Tị Hiên sẽ thổ lộ với mình, thứ hai, cô không ngờ Lăng Tị Hiên sẽ trực tiếp nói với thích mình một cách tự nhiên như vậy.

“A, gì cơ?”

Lăng Tị Hiên cười, nhìn cô, hỏi: “Thế nào? Bây giờ em đã có bạn trai chưa?” Mặc dù trên mặt mang nụ cười thản nhiên, nhưng thật ra thì trong lòng Lăng Tị Hiên rất hồi hộp. Anh lo rằng Lâm Dung sẽ lập tức cự tuyệt mình, hoặc là nói cho anh biết cô đã có bạn trai, mặc dù hiện tại anh biết Lâm Dung vẫn chưa từng yêu đương.

“Không phải, hiện tại tôi không có, nhưng......”

“Vậy là được rồi, em không có bạn trai, cho nên anh thích em cũng không có vấn đề gì? Ít nhất không có ai ghen, phải không?”

“Nhưng mà...... Tôi......” Lâm Dung do dự: “Bây giờ tôi còn chưa nghĩ tới việc yêu đương.”

“Vậy chúng ta luôn là bạn bè, nếu vậy thì ngày mai anh có thể mời em ăn một bữa cơm, đúng không?”

“A?”

“Coi như là một người bạn bình thường mời em ăn cơm, cứ xem như là quà cảm ơn vì hôm nay anh giúp em về kịp lúc kí túc xá đóng cửa, được không?” Lăng Tị Hiên dừng xe nhìn Lâm Dung.

“Nếu không, ngày mai em mời anh ăn cơm, được không?” Lâm Dung nghĩ một lát, hỏi anh. Nếu là cảm tạ hắn, sẽ phải mời hắn ăn cơm, cơm nước xong coi như xong; để cho hắn xin chính mình tự ăn cơm, nhất định sẽ rất phiền toái.

“Được, ngày mai chúng ta nói tiếp, đến lúc đó anh gọi điện thoại cho em, được chứ?” Lăng Tị Hiên lại rất bao dung, không cãi cọ với cô.

Sau khi xuống xe, thậm chí ngay cả một câu “hẹn gặp lại” Lâm Dung cũng không nói mà chạy thẳng vào kí túc xá, vào trong được một lúc lâu thì cô mới nhớ ra rằng mình quên cầm mấy túi đồ ăn ở trong xe Lăng Tị Hiên rồi. Cô nhớ những thứ đó đều ăn rất ngon, còn có rất nhiều pho mát, trái cây mình chưa từng thấy, nhưng anh nhất định đã đi rồi, mình có muốn thì cũng thể không quay ngược thời gian, nhưng mà đồ ăn ngon như vậy, cho nên Lâm Dung cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Mà phía dưới, Lăng Tị Hiên thấy những thứ này thì đột nhiên cười, khi lái xe về đến nhà, anh mở túi giấy ra, đồ vật bên trong, có nước quả, pho mát, bánh Trung thu, còn có một loại quả vỏ cứng ít nước. Anh chọn ra thứ ăn ngon, vừa ăn vừa xem TV.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương