Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
-
Chương 148: Tổng giám đốc xin tự trọng
Editor: Hồng Trúc
Rất nhanh, tin tức liền lan truyền khắp nơi, thông tin về Mạc Duẫn Sâm càng lúc càng bay đầy trời, thậm chí còn nói về việc anh ra nước ngoài du học, giới truyền thông moi móc toàn bộ thông tin của anh không chút kiêng nể.
Chỉ trong một buổi sáng, mọi người trong thành phố Vân Dương đều biết vị này là Mạc Duẫn Sâm tuổi trẻ tài cao, lại càng có nhiều nhà giàu tìm cách làm sao để đưa thiên kim tiểu thư nhà mình vào cửa!
Đang trong văn phòng lướt web bỗng nhiên Đường Dĩ Phi thấy được toàn bộ mọi chuyện, khóe miệng cong lên, lấy điện thoại trong ngăn kéo ra không hề nghĩ ngợi gọi Mạc Duẫn Sâm.
"Chào tổng giám đốc, chúc mừng nha." Cô cười tít mắt với đầu dây bên kia, như thể đang nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Duẫn Sâm lúc này.
Trước đó không lâu cô mới nói qua, bây giờ quả là linh nghiệm rồi.
"Vui cái gì mà vui, em không biết cái đám già kia có bao nhiêu phiền phức, quăng một mớ cục diện rối rắm để cho anh thu dọn, sắp bận đến chết rồi đây!" Mạc Duẫn Sâm phàn nàn, điện thoại nội bộ trong phòng cũng không ngừng reo lên.
Xem ra đúng là bận tối mắt tối mũi rồi!
Đường Dĩ Phi nhẹ cười một cái, lắc đầu: "Vậy anh làm việc đi."
"Ừ, được, buổi tối tan làm anh đón em."
Đường Dĩ Phi mới vừa định từ chối, bên kia đã nhanh chóng tắt điện thoại.
Được rồi, cái này Mạc Duẫn Sâm nổi tiếng như vậy lại đi đón cô, không phải muốn trở thành đề tài của toàn bộ công ty rồi à?
Đường Dĩ Phi đau đầu nâng trán...
Đến giờ tan làm, Đường Dĩ Phi cố ý ngồi rất lâu trong phòng làm việc, đợi cho mọi người đi hết, lúc này cô mới tắt máy tính, thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Ông trời luôn thích làm cho người khác trở tay không kịp, như bây giờ, Đường Dĩ Phi sững sờ nhìn mấy người công nhân đang đứng cạnh cửa thang máy treo bảng "Đang sửa chữa", chân tay luống cuống.
Chỗ này là tầng 23!
Tại sao lại sửa chữa thang máy ngay bây giờ chứ?
Chẵng lẽ cô phải đi thang bộ xuống?
Đường Dĩ Phi đang không biết xoay xở làm sao, bỗng nhiên thang máy chuyên dụng bên cạnh dừng lại, cánh cửa kim loại từ từ mở ra, một dòng khí lạnh ập tới.
Trước hết từ bên trong đi ra đúng là tổng giám đốc kế bên còn có trợ lí La Sâm, trên người luôn luôn là một bộ trang phục màu đen kỹ lưỡng, trên mặt không một chút biểu cảm dư thừa nào, lập tức đi lại gần Đường Dĩ Phi.
"Quản lí Đường, Boss mời cô đi cùng một chuyến."
Đường Dĩ Phi nghĩ thầm anh ta lại muốn chơi trò gì đó, hai chân không kiểm soát đi lại thang máy cao cấp.
Long Thiếu Tôn đút hai tay vào túi quần, tư thế ngạo nghễ, đôi mắt lạnh lẽo như muốn vồ lấy bàn tay cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đường Dĩ Phi đi vào, vừa đứng vào trong thang máy, trợ lí liền tự động đi ra ngoài.
Cánh cửa kim loại khép lại, cảm giác bị áp bực ập đến với cô, cô có thể tinh tường cảm nhận được ánh mắt người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt.
Cô cảm thấy được, còn như vậy nữa cô sẽ bốc cháy mất.
Vì thế, giả bộ cười, xoay người hỏi: "Không biết tổng giám đốc có gì căn dặn?"
Hai mắt Long Thiếu Tôn sáng như vì sao, nhìn bộ dạng của cô cũng không nói gì.
Chẳng qua là tầng 23, khoảnh khắc thang máy xuống đến tầng 1, "Đinh" một tiếng cánh cửa mở ra, chỉ là không đợi Đường Dĩ Phi đi ra ngoài, cỗ tay bị nắm lại, cả người liền bị túm vào.
Tiếp theo, cửa lại bị đóng.
Như vậy là muốn gì?
Đường Dĩ Phi khó hiểu, thậm chí có hơi tức giận: "Tổng giám đốc, xin tự trọng."
Cô biết mấy ngày gần đây là anh đưa hoa đến, chỉ tiếc là cô không vì vậy mà dao động, cũng không cảm kích.
Đã từng làm tổn thương cô quá nhiều, làm sao cô có thể cho anh ta cơ hội?!
Tự trọng?
Rất nhanh, tin tức liền lan truyền khắp nơi, thông tin về Mạc Duẫn Sâm càng lúc càng bay đầy trời, thậm chí còn nói về việc anh ra nước ngoài du học, giới truyền thông moi móc toàn bộ thông tin của anh không chút kiêng nể.
Chỉ trong một buổi sáng, mọi người trong thành phố Vân Dương đều biết vị này là Mạc Duẫn Sâm tuổi trẻ tài cao, lại càng có nhiều nhà giàu tìm cách làm sao để đưa thiên kim tiểu thư nhà mình vào cửa!
Đang trong văn phòng lướt web bỗng nhiên Đường Dĩ Phi thấy được toàn bộ mọi chuyện, khóe miệng cong lên, lấy điện thoại trong ngăn kéo ra không hề nghĩ ngợi gọi Mạc Duẫn Sâm.
"Chào tổng giám đốc, chúc mừng nha." Cô cười tít mắt với đầu dây bên kia, như thể đang nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Duẫn Sâm lúc này.
Trước đó không lâu cô mới nói qua, bây giờ quả là linh nghiệm rồi.
"Vui cái gì mà vui, em không biết cái đám già kia có bao nhiêu phiền phức, quăng một mớ cục diện rối rắm để cho anh thu dọn, sắp bận đến chết rồi đây!" Mạc Duẫn Sâm phàn nàn, điện thoại nội bộ trong phòng cũng không ngừng reo lên.
Xem ra đúng là bận tối mắt tối mũi rồi!
Đường Dĩ Phi nhẹ cười một cái, lắc đầu: "Vậy anh làm việc đi."
"Ừ, được, buổi tối tan làm anh đón em."
Đường Dĩ Phi mới vừa định từ chối, bên kia đã nhanh chóng tắt điện thoại.
Được rồi, cái này Mạc Duẫn Sâm nổi tiếng như vậy lại đi đón cô, không phải muốn trở thành đề tài của toàn bộ công ty rồi à?
Đường Dĩ Phi đau đầu nâng trán...
Đến giờ tan làm, Đường Dĩ Phi cố ý ngồi rất lâu trong phòng làm việc, đợi cho mọi người đi hết, lúc này cô mới tắt máy tính, thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Ông trời luôn thích làm cho người khác trở tay không kịp, như bây giờ, Đường Dĩ Phi sững sờ nhìn mấy người công nhân đang đứng cạnh cửa thang máy treo bảng "Đang sửa chữa", chân tay luống cuống.
Chỗ này là tầng 23!
Tại sao lại sửa chữa thang máy ngay bây giờ chứ?
Chẵng lẽ cô phải đi thang bộ xuống?
Đường Dĩ Phi đang không biết xoay xở làm sao, bỗng nhiên thang máy chuyên dụng bên cạnh dừng lại, cánh cửa kim loại từ từ mở ra, một dòng khí lạnh ập tới.
Trước hết từ bên trong đi ra đúng là tổng giám đốc kế bên còn có trợ lí La Sâm, trên người luôn luôn là một bộ trang phục màu đen kỹ lưỡng, trên mặt không một chút biểu cảm dư thừa nào, lập tức đi lại gần Đường Dĩ Phi.
"Quản lí Đường, Boss mời cô đi cùng một chuyến."
Đường Dĩ Phi nghĩ thầm anh ta lại muốn chơi trò gì đó, hai chân không kiểm soát đi lại thang máy cao cấp.
Long Thiếu Tôn đút hai tay vào túi quần, tư thế ngạo nghễ, đôi mắt lạnh lẽo như muốn vồ lấy bàn tay cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đường Dĩ Phi đi vào, vừa đứng vào trong thang máy, trợ lí liền tự động đi ra ngoài.
Cánh cửa kim loại khép lại, cảm giác bị áp bực ập đến với cô, cô có thể tinh tường cảm nhận được ánh mắt người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt.
Cô cảm thấy được, còn như vậy nữa cô sẽ bốc cháy mất.
Vì thế, giả bộ cười, xoay người hỏi: "Không biết tổng giám đốc có gì căn dặn?"
Hai mắt Long Thiếu Tôn sáng như vì sao, nhìn bộ dạng của cô cũng không nói gì.
Chẳng qua là tầng 23, khoảnh khắc thang máy xuống đến tầng 1, "Đinh" một tiếng cánh cửa mở ra, chỉ là không đợi Đường Dĩ Phi đi ra ngoài, cỗ tay bị nắm lại, cả người liền bị túm vào.
Tiếp theo, cửa lại bị đóng.
Như vậy là muốn gì?
Đường Dĩ Phi khó hiểu, thậm chí có hơi tức giận: "Tổng giám đốc, xin tự trọng."
Cô biết mấy ngày gần đây là anh đưa hoa đến, chỉ tiếc là cô không vì vậy mà dao động, cũng không cảm kích.
Đã từng làm tổn thương cô quá nhiều, làm sao cô có thể cho anh ta cơ hội?!
Tự trọng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook