Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
-
Chương 12: Chủ nhân của xe đua
Bởi vì muốn đi cô nhi viện, cô cố ý phân công nhà bếp làm một chút điểm tâm, khi Đường Hữu Tuần thức dậy rời giường đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa.
“Oh, em thức dậy thật là sớm!” Đường Tuần Hữu giễu cợt nói.
“Anh hai, anh nhanh ăn điểm tâm, sắp đến giờ rồi, không thể chậm trễ được.
Khuôn mặt của Đường Dĩ Phi đỏ bừng, giật nhẹ góc áo anh.
Từ cầu thang bước xuống, Đường Tư Nhiên đương nhiên nhìn thấy tất cả, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt, ánh mắt lướt qua Đường Dĩ Phi.
“Chuẩn bị đi đâu vậy?”
Trong lòng Đường Dĩ Phi thoáng giật mình, “Chị cả..”
“Dắt em ấy ra ngoài đi chơi, thuận tiện mua cho em ấy mấy bộ quần áo, thế nào, chị đi cùng chứ? Làm người tư vấn cho bọn em?”
Đường Tuần Hữu vừa ăn điểm tâm, vừa như lơ đễnh ném cho người kia một ánh mắt khiêu khích!
“Chị không đi đâu, em đưa em ấy đi chọn lựa vài bộ quần áo, giày, đồ trang sức, trang điểm đi.” Đường Tư Nhiên chỉ nói hai câu rồi rời đi.
Rõ ràng là là hai chị em sinh đôi cách nhau không quá năm phút đồng hồ, vậy mà tính cách của hai người lại khác nhau nhiều như vậy?
Đường Dĩ Phi quay lưng lại hướng về phía Đường Tuần Hữu gian xảo le lưỡi trêu chọc.
“Hừ, sợ em luôn, đi thôi.” Thả miếng bánh mì vừa mới ăn được một nửa xuống, Đường Tuần Hữu cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài cùng Đường Dĩ Phi.
Chiếc xe đua không được tính là xa hoa cao cấp, dù sao Đường Tuần Hữu mới hai mươi tuổi, nhà họ Đường dạy con không theo chủ trương xa hoa lãng phí nên cha Đường mới tăng cho hai chị em song sinh một chiếc xe đua vào ngày sinh nhật tròn hai mươi tuổi.
Xe đua màu bạc có dáng vẻ rất đặc biệt cáu tạo hình giọt nước nghiêng nhiều vè mặt tốc độ.
Đường Tuần Hữu đạp chân ga, tốc độ của xe đua nhanh hơn so với xe hơi bình thường rất nhiều.
Xe đua mui trần có ưu điểm là không cần mở chốt cửa sổ cũng có thể hưởng thụ gió thu thổi nhẹ vào mặt tăng thêm một phần anh khí.
Sợi tóc mềm mại bay bay trong gió, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt, Đường Dĩ Phi nhắm mắt lại hưởng thụ.
Chưa bao giờ nghĩ tới thì ra có một người anh trai bảo bọc cưng chiều mình lại có cảm giác tốt như vậy!
“Dĩ Phi, tháng sau anh em mình đi qua Mạc Thành!” Nhìn thấy cô nở nụ cười chân thật, Đường Tuần Hữu cưng chiều nói.
Đứa em gái này cũng quá tốt bụng, cô nhi viện ở phố Vân Dương trước kia cô bao giờ đến, vậy mà bây giờ lại cố chấp nhất định phải đi cho bằng được.
Nghĩ đến trên ghế sau của xe còn mang một đống đồ ăn cùng đồ chơi, Đường Tuần Hữu chỉ có thể lắc đầu.
“Dạ vâng!” Con mắt hơi híp lại bỗng nhiên mở ra, ánh mắt đen bóng trong suốt lộ ra một tia vui sướng không thể kiềm chế.
“Đến lúc đó anh sẽ nói trước cho em.”
“Cảm ơn anh hai!”
Đường phố rộng lớn, bởi vì đèn đỏ cỗ xe đua Bugatti Veyron đang phóng nhanh không thể không dừng lại, vững vàng đứng ở bên trong vạch kẻ đường màu trắng.
“Oa... Là bản xe đua số lượng có hạn Bugatti Veyron! Ở thành phố Vân Duơng thế mà có thể nhìn thấy nó, thật là vinh hạnh mà.” Nhìn Đường Tuần Hữu đang đợi đèn đỏ liếc mắt nhìn qua thiếu chút nữa rơi tròng mắt xuống.
Tại đầu đường ồn ào, một chiếc xe đua cuồng dã lớn lối thế mà tuân thủ quy tắc giao thông an ổn đứng chờ đèn đỏ dĩ nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Chiếc xe đua làm anh hai sợ hãi thán phục?
Đường Dĩ Phi không khỏi quay sang nhìn.
Quà thật chiếc xe này hơn hẳn chiếc xe đua của anh hai, bề ngoài màu đen không làm người ta cảm thấy ngột ngạt mag ngược lại àm cho người ta cảm thấy khí thế của vương giả, bá đạo mà hoang dã.
Ánh mắt từ thân xe di chuyển lên người lái, một ánh mắt nghi ngờ lộ ra trên khuôn mặt của cô.
Mái tóc màu nâu đậm phất phơ trong gió, lông mày hình lưỡi mác sắc sảo vô cùng mị hoặc.
Lông mi thon dài ở dưới mí mắt nhếch lên, lộ ra vài phần nhu tình.
Sống mũi cao thẳng phác họa lên khuôn mặt thâm thúy của anh.
Đôi môi mỏng gợi cảm không gì sánh kịp.
“Oh, em thức dậy thật là sớm!” Đường Tuần Hữu giễu cợt nói.
“Anh hai, anh nhanh ăn điểm tâm, sắp đến giờ rồi, không thể chậm trễ được.
Khuôn mặt của Đường Dĩ Phi đỏ bừng, giật nhẹ góc áo anh.
Từ cầu thang bước xuống, Đường Tư Nhiên đương nhiên nhìn thấy tất cả, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt, ánh mắt lướt qua Đường Dĩ Phi.
“Chuẩn bị đi đâu vậy?”
Trong lòng Đường Dĩ Phi thoáng giật mình, “Chị cả..”
“Dắt em ấy ra ngoài đi chơi, thuận tiện mua cho em ấy mấy bộ quần áo, thế nào, chị đi cùng chứ? Làm người tư vấn cho bọn em?”
Đường Tuần Hữu vừa ăn điểm tâm, vừa như lơ đễnh ném cho người kia một ánh mắt khiêu khích!
“Chị không đi đâu, em đưa em ấy đi chọn lựa vài bộ quần áo, giày, đồ trang sức, trang điểm đi.” Đường Tư Nhiên chỉ nói hai câu rồi rời đi.
Rõ ràng là là hai chị em sinh đôi cách nhau không quá năm phút đồng hồ, vậy mà tính cách của hai người lại khác nhau nhiều như vậy?
Đường Dĩ Phi quay lưng lại hướng về phía Đường Tuần Hữu gian xảo le lưỡi trêu chọc.
“Hừ, sợ em luôn, đi thôi.” Thả miếng bánh mì vừa mới ăn được một nửa xuống, Đường Tuần Hữu cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài cùng Đường Dĩ Phi.
Chiếc xe đua không được tính là xa hoa cao cấp, dù sao Đường Tuần Hữu mới hai mươi tuổi, nhà họ Đường dạy con không theo chủ trương xa hoa lãng phí nên cha Đường mới tăng cho hai chị em song sinh một chiếc xe đua vào ngày sinh nhật tròn hai mươi tuổi.
Xe đua màu bạc có dáng vẻ rất đặc biệt cáu tạo hình giọt nước nghiêng nhiều vè mặt tốc độ.
Đường Tuần Hữu đạp chân ga, tốc độ của xe đua nhanh hơn so với xe hơi bình thường rất nhiều.
Xe đua mui trần có ưu điểm là không cần mở chốt cửa sổ cũng có thể hưởng thụ gió thu thổi nhẹ vào mặt tăng thêm một phần anh khí.
Sợi tóc mềm mại bay bay trong gió, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt, Đường Dĩ Phi nhắm mắt lại hưởng thụ.
Chưa bao giờ nghĩ tới thì ra có một người anh trai bảo bọc cưng chiều mình lại có cảm giác tốt như vậy!
“Dĩ Phi, tháng sau anh em mình đi qua Mạc Thành!” Nhìn thấy cô nở nụ cười chân thật, Đường Tuần Hữu cưng chiều nói.
Đứa em gái này cũng quá tốt bụng, cô nhi viện ở phố Vân Dương trước kia cô bao giờ đến, vậy mà bây giờ lại cố chấp nhất định phải đi cho bằng được.
Nghĩ đến trên ghế sau của xe còn mang một đống đồ ăn cùng đồ chơi, Đường Tuần Hữu chỉ có thể lắc đầu.
“Dạ vâng!” Con mắt hơi híp lại bỗng nhiên mở ra, ánh mắt đen bóng trong suốt lộ ra một tia vui sướng không thể kiềm chế.
“Đến lúc đó anh sẽ nói trước cho em.”
“Cảm ơn anh hai!”
Đường phố rộng lớn, bởi vì đèn đỏ cỗ xe đua Bugatti Veyron đang phóng nhanh không thể không dừng lại, vững vàng đứng ở bên trong vạch kẻ đường màu trắng.
“Oa... Là bản xe đua số lượng có hạn Bugatti Veyron! Ở thành phố Vân Duơng thế mà có thể nhìn thấy nó, thật là vinh hạnh mà.” Nhìn Đường Tuần Hữu đang đợi đèn đỏ liếc mắt nhìn qua thiếu chút nữa rơi tròng mắt xuống.
Tại đầu đường ồn ào, một chiếc xe đua cuồng dã lớn lối thế mà tuân thủ quy tắc giao thông an ổn đứng chờ đèn đỏ dĩ nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Chiếc xe đua làm anh hai sợ hãi thán phục?
Đường Dĩ Phi không khỏi quay sang nhìn.
Quà thật chiếc xe này hơn hẳn chiếc xe đua của anh hai, bề ngoài màu đen không làm người ta cảm thấy ngột ngạt mag ngược lại àm cho người ta cảm thấy khí thế của vương giả, bá đạo mà hoang dã.
Ánh mắt từ thân xe di chuyển lên người lái, một ánh mắt nghi ngờ lộ ra trên khuôn mặt của cô.
Mái tóc màu nâu đậm phất phơ trong gió, lông mày hình lưỡi mác sắc sảo vô cùng mị hoặc.
Lông mi thon dài ở dưới mí mắt nhếch lên, lộ ra vài phần nhu tình.
Sống mũi cao thẳng phác họa lên khuôn mặt thâm thúy của anh.
Đôi môi mỏng gợi cảm không gì sánh kịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook