Úc Nhiễm Trần
-
Quyển 4 - Chương 16
Edit: Nagi Maria
“Đừng giận, hai ngày nay ngươi toàn ăn cái này, đã đau răng mà còn ăn cái này, sẽ khó chịu hơn không phải sao?”
“Nhưng, ta muốn ăn…” Bản thân Nhiễm Trần cũng không hiểu tại sao lại thích ăn hồ lô đường đến vậy “Đại… đại phôi đản, sao ai cũng biết ta bị gãy hai cái răng vậy? Mà răng của ta sao lại bị gãy chứ? Chúng gãy ở đâu vậy?”
(nhắc cho ai không nhớ, bị Tiểu Chiêu tát gãy răng ý, hồi đi giải độc cho Tiểu Chiêu ^^)
Thương Vũ không dám trả lời, sợ hắn sẽ nhớ lại đau khổ của ngày đó.
“Đại, đại phôi đản, ngươi sao lại không trả lời ta? Ta thật đáng thương, thiếu mất hai cái răng, lại không biết rơi ở chỗ nào nữa, rốt cuộc chúng rơi ở chỗ nào chứ?” Nhiễm Trần liếm liếm lợi, nơi này vốn có hai cái răng dài mà ta.
“Ngươi muốn tìm sao?” Tiểu Quai vội gật đầu, cũng không biết khi răng rụng sẽ trông thế nào “Ta sẽ đi tìm giúp ngươi, nhưng ngươi phải hứa ăn cơm cho đàng hoàng, không được ăn hồ lô nữa”
Nhiễm Trần vừa nghĩ có thể nhìn thấy hai cái răng bị gãy của mình, liền vui vẻ đồng ý, cũng quên luôn mấy xâu hồ lô rồi. Nhiễm Trần gật đầu, ôm thỏ giả cùng Thương Vũ đi vào thái y viện.
“Nhiễm Trần, cho ngươi này” Thương Vũ đem hai cái răng nhỏ nhỏ đặt trong tay, đưa đến trước mặt Nhiễm Trần, vui vẻ cười cười.
“Ha ha, đây chính là răng của ta a, là răng của ta bị rụng, ngươi tìm thấy ở đâu vậy? A, răng của ta” Cầm hai cái răng nhỏ nhỏ nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy không vui.
“Nè, đây đâu phải răng của ta đâu, răng ta không thể lớn như vậy, răng ta nhỏ lắm” Cầm hai cái răng của Thương Vũ đưa cho hắn, hắn so sánh một chút, rồi phản bác, Thương Vũ chỉ im lặng không nói gì.
Úc Nhiễm Trần nhìn nhìn Thương Vũ, Thương Vũ rất bình tĩnh quay mặt sang chỗ khác, Nhiễm Trần đem mặt của Thương Vũ nâng lên nhìn nhìn.
“Đại, đại phôi đản, mặt ngươi, sao lại sưng như vậy? A! Cái này, hai cái răng này, là của ngươi sao? Ngươi, ngươi sao lại nhổ răng của mình cho ta?” Nhìn gương mặt Thương Vũ, bên phải có chút sưng, Nhiễm Trần cảm động không nói nên lời.
“Tự mình nhổ sao? Có đau không? Sao lại làm vậy chứ? Nhất định là rất đau! Rất đau, ngươi sau này không cần phải làm thế đâu, hai cái răng này, ta sẽ giữ gìn giúp ngươi, nếu ngươi muốn nhìn chúng ta sẽ lấy ra cho ngươi nhìn.”
“Ngươi quan tâm đến ta sao, Tiểu Quai?” Nhiễm Trần lo lắng gật gật đầu, Thương Vũ ôm Nhiễm Trần vào lòng, nghĩ đến những đau khổ mà hắn đã gây ra cho Nhiễm Trần, nhổ hai cái răng thì có đáng gì đâu.
Úc Nhiễm Trần rất thích ngực của hắn, rất ấm áp, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên kháng cự lại, đẩy Thương Vũ ra. Nhưng hắn cũng không biết tại sao mình lại muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp này, chỉ là trong lòng hắn hình như không muốn chấp nhận, trong đầu có cái gì đó xuất hiện, một chuỗi hình ảnh, khiến hắn sợ hãi, cho nên đẩy Thương Vũ ra.
Thương Vũ bi thương nhìn Nhiễm Trần, Nhiễm Trần cúi đầu không nói gì, lẳng lặng ôm thỏ giả trở về Lam Điện, lúc này Thương Vũ thật đau lòng, có lẽ hắn vẫn đi quá nhanh rồi, nên… Hắn chỉ có thể ngồi đó, nhìn bóng dáng kia xa dần, mỗi ngày một xa.
“Đừng giận, hai ngày nay ngươi toàn ăn cái này, đã đau răng mà còn ăn cái này, sẽ khó chịu hơn không phải sao?”
“Nhưng, ta muốn ăn…” Bản thân Nhiễm Trần cũng không hiểu tại sao lại thích ăn hồ lô đường đến vậy “Đại… đại phôi đản, sao ai cũng biết ta bị gãy hai cái răng vậy? Mà răng của ta sao lại bị gãy chứ? Chúng gãy ở đâu vậy?”
(nhắc cho ai không nhớ, bị Tiểu Chiêu tát gãy răng ý, hồi đi giải độc cho Tiểu Chiêu ^^)
Thương Vũ không dám trả lời, sợ hắn sẽ nhớ lại đau khổ của ngày đó.
“Đại, đại phôi đản, ngươi sao lại không trả lời ta? Ta thật đáng thương, thiếu mất hai cái răng, lại không biết rơi ở chỗ nào nữa, rốt cuộc chúng rơi ở chỗ nào chứ?” Nhiễm Trần liếm liếm lợi, nơi này vốn có hai cái răng dài mà ta.
“Ngươi muốn tìm sao?” Tiểu Quai vội gật đầu, cũng không biết khi răng rụng sẽ trông thế nào “Ta sẽ đi tìm giúp ngươi, nhưng ngươi phải hứa ăn cơm cho đàng hoàng, không được ăn hồ lô nữa”
Nhiễm Trần vừa nghĩ có thể nhìn thấy hai cái răng bị gãy của mình, liền vui vẻ đồng ý, cũng quên luôn mấy xâu hồ lô rồi. Nhiễm Trần gật đầu, ôm thỏ giả cùng Thương Vũ đi vào thái y viện.
“Nhiễm Trần, cho ngươi này” Thương Vũ đem hai cái răng nhỏ nhỏ đặt trong tay, đưa đến trước mặt Nhiễm Trần, vui vẻ cười cười.
“Ha ha, đây chính là răng của ta a, là răng của ta bị rụng, ngươi tìm thấy ở đâu vậy? A, răng của ta” Cầm hai cái răng nhỏ nhỏ nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy không vui.
“Nè, đây đâu phải răng của ta đâu, răng ta không thể lớn như vậy, răng ta nhỏ lắm” Cầm hai cái răng của Thương Vũ đưa cho hắn, hắn so sánh một chút, rồi phản bác, Thương Vũ chỉ im lặng không nói gì.
Úc Nhiễm Trần nhìn nhìn Thương Vũ, Thương Vũ rất bình tĩnh quay mặt sang chỗ khác, Nhiễm Trần đem mặt của Thương Vũ nâng lên nhìn nhìn.
“Đại, đại phôi đản, mặt ngươi, sao lại sưng như vậy? A! Cái này, hai cái răng này, là của ngươi sao? Ngươi, ngươi sao lại nhổ răng của mình cho ta?” Nhìn gương mặt Thương Vũ, bên phải có chút sưng, Nhiễm Trần cảm động không nói nên lời.
“Tự mình nhổ sao? Có đau không? Sao lại làm vậy chứ? Nhất định là rất đau! Rất đau, ngươi sau này không cần phải làm thế đâu, hai cái răng này, ta sẽ giữ gìn giúp ngươi, nếu ngươi muốn nhìn chúng ta sẽ lấy ra cho ngươi nhìn.”
“Ngươi quan tâm đến ta sao, Tiểu Quai?” Nhiễm Trần lo lắng gật gật đầu, Thương Vũ ôm Nhiễm Trần vào lòng, nghĩ đến những đau khổ mà hắn đã gây ra cho Nhiễm Trần, nhổ hai cái răng thì có đáng gì đâu.
Úc Nhiễm Trần rất thích ngực của hắn, rất ấm áp, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên kháng cự lại, đẩy Thương Vũ ra. Nhưng hắn cũng không biết tại sao mình lại muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp này, chỉ là trong lòng hắn hình như không muốn chấp nhận, trong đầu có cái gì đó xuất hiện, một chuỗi hình ảnh, khiến hắn sợ hãi, cho nên đẩy Thương Vũ ra.
Thương Vũ bi thương nhìn Nhiễm Trần, Nhiễm Trần cúi đầu không nói gì, lẳng lặng ôm thỏ giả trở về Lam Điện, lúc này Thương Vũ thật đau lòng, có lẽ hắn vẫn đi quá nhanh rồi, nên… Hắn chỉ có thể ngồi đó, nhìn bóng dáng kia xa dần, mỗi ngày một xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook