Úc Nhiễm Trần
-
Quyển 3 - Chương 5
Edit: Nagi Maria
Khi đã đến đây rồi ta cảm thấy bản thân thật xúi quẩy, ngoài từ đó ra ta thật không còn từ nào khác để diễn tả tình cảnh của ta hiện giờ. Ta nghĩ gặp được Ngưng Vương đã là xui lắm rồi, mà sự thật hiện tại thì còn đáng sợ hơn.
Người ngồi kia chính là người đã bỏ mặc khi ta bị đánh đập, Dương Phi Long.
Điều duy nhất ta cảm thấy may mắn chính là, Ngưng Vương nhìn thấy được gương mặt xấu xí đầy sẹo của ta, còn đối với Phi Long, ta vẫn đội mũ.
“Còn không mau mời thần y ngồi” Dương Phi Long nhìn chân trái bị thương của ta, có một chút thương xót nhìn ta.
Lòng ta thầm nghĩ, nếu ngươi biết người trước mặt ngươi chính là tiểu quan mỗi ngày chờ người đến thượng, liệu ngươi còn khách khí được như vậy không?
“Thần y, ta có một người mắc một căn bệnh rất nặng, vì bất đắc dĩ nên ta mới dùng đến hạ sách này, mong thần y thông cảm cho sự nóng lòng của ta, đừng bực bội trong lòng, chỉ cần thần y chữa khỏi cho bạn tốt của ta, dù là điều kiện gì, ta cũng đáp ứng ngươi” Hắn nói chuyện rất khách sáo, làm ta cảm thấy buồn cười, có người nào có thể khiến hắn hạ mình đi cầu xin người khác như vậy sao? Chỉ có một người thôi, đệ đệ ta, Tiểu Chiêu. Ta nên cảm thấy may mắn, nên vui hay nên buồn đây?
“Ta không phải thần y, thần y là đương kim Tề Quân kìa” Ta đang nói sự thật.
“Ta biết Tề Quân là thần y, nhưng Tề Quân làm sao ta có thể mời đến được” Thật sự là nể mặt ta một chút không được sao, ai, ta cười khổ “Nhưng người có thể trị được bệnh Cầu Hoa cho hai làng ở Đông Lâm, cũng là một người có y thuật phi phàm rồi. Ta biết, ngươi chính là người cùng một sư môn với đương kim hoàng thượng, lại là con nuôi của Tề Quân, theo hắn học y thuật, như vậy khả năng chữa bệnh cũng đã hơn người rồi” Dương Phi Long nhìn tôi quả quyết nói.
“Ta, ta chỉ là đi thay người thôi, chứ thật ra chẳng biết gì cả” Ta đang nói sự thật, trong lòng vẫn có một cảm thấy khó chịu.
“Vậy ngài hãy nói điều kiện đi, dù là kim ngân châu bái, hay là mỹ sắc, chỉ cần ngài nói, ta nhất định sẽ cho ngài”
Buồn cười, nếu ta nói ngươi hãy giết chết Tiểu Chiêu, và ngươi hãy yêu ta, ngươi có làm được không? A, nói thế thôi, ta không phải loại người đó. Hơn nữa, ta đã có cha và Tử Quỷ phụ thân rồi, không thèm đến ý đến lũ quỷ đáng ghét các ngươi. (Anh biết mắng người ta rồi nha ^^)
“Ta không cần kim ngân châu báu, cũng không cần mỹ sắc” Mấy thứ này, cha và Tử Quỷ phụ thân dư sức cho ta nhiều hơn cả ngươi, mà ta cũng không thích mấy thứ này, trước giờ ta đều không muốn chúng.
Nghĩ lại ta liền bật cười, nếu cha cùng Tử Quỷ phụ thân cái gì cũng cho ta, vậy ta có cần phải xin ngươi không nhỉ?
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Dương Phi Long có chút tức giận nhìn ta.
“Ta có thể chữa bệnh cho bằng hữu ngươi. Nhưng, thứ nhất, ta muốn ở trong phủ chữa bệnh, vào thời gian rãnh ta muốn có một phòng riêng để ở” Dương Phi Long lập tức gật đầu, đối với hắn như vậy là quá lời đi.
“Thứ hai, bình sinh ta sợ người lạ, nên không thích người khác nhìn thấy mặt mình, vì thế trong phủ ta muốn đội mũ” Hắn tiếp tục gật đầu, chỉ cần chữa khỏi cho ‘bằng hữu’ của hắn, hắn chắc cũng chẳng thèm để ý người chữa bệnh là ai đâu.
“Thứ ba, các người đem ta bắt đến đây, người nhà ta sẽ rất lo lắng, ta không cần ngày nào cũng phải gửi thư về nhà, nhưng cách năm ngày ta bắt buộc phải viết một lá thứ để báo cho người nhà là ta vẫn an toàn, có được không?” Hắn gật đầu, ta biết hắn cũng muốn dùng cách này để chứng minh là ta vẫn sống tốt khi ở đây.
“Được, vậy ngay bây giờ ta sẽ chữa trị cho bằng hữu của ngươi, ngươi có thể dẫn ta đi không?”
Hắn gật đầu, sau đó lại không tin nhìn ta, hỏi lại lần nữa “Ngay bây giờ?”
“Đúng, ngay bây giờ, chỉ cần ngươi đảm bảo an toàn cho ta, ta cam đoan sẽ trị khỏi bệnh cho bằng hữu của ngươi, khỏi hoàn toàn.”
Hắn trịnh trọng gật đầu, sau đó mang ta đi nhìn ‘bằng hữu’ của hắn.
Quả nhiên, ta đoán không hề sai, chính là Tiểu Chiêu, nhưng nhìn mặt lại không có chút máu, trắng bệch, trong lòng ta cảm thấy thật khổ. Dù sao đó cũng là đệ đệ song sinh của ta, dù y từng thương tổn ta, nhưng ta thấy y như vậy cũng chẳng thể vui nổi, chỉ thấy đau lòng thôi.
Ta bắt mạch cho Tiểu Chiêu, qua một lớp màn của mũ, ta cẩn thận xem xét toàn bộ cơ thể Tiểu Chiêu, thì ra hắn trúng Hoàn Thiên Tán. Loại độc này chỉ có ở Úc Đan, không biết từ lúc nào bị biến mất trong giang hồ. Nhưng độc này ta biết nó, sau khi Úc Đan cống nạp loại độc này vào cung thì nó chỉ xuất hiện trong cung, còn bên ngoài chưa thấy bao giờ.
“Bị trúng độc Hoàn Thiên Tán, giai đoạn đầu người trúng độc sẽ không nhận thức rõ mọi vật, suy nghĩ hỗn loạn, bên trong của hỗn loạn, người luyện công thì bị tẩu hoả nhập ma. Giai đoạn hai, người sau khi bọ tẩu hoả nhập ma kinh mạch sẽ đứt thành từng đoạn, người không luyện công thì suy nghĩ lung tung, không phân rõ thực hư. Còn bằng hữu của ngươi đang ở giai đoạn cuối rồi, ngươi xem, xương cốt đã mềm nhũn, móng tay toàn bộ biến thành màu đen, kinh mạch nếu lên đến não, muốn cứu cũng cứu không được”
Dương Phi Long nhìn hoa văn trên cổ Tiểu Chiêu, ánh mắt cực kỳ thương xót “Vậy có cứu chữa được hay không?”
“Được, nhưng phải cần nước sông Đan Giang ở Úc Đan và Tang Xán hoa ở Lưu An. Nếu trong vòn 3 ngày ngươi mang được những thứ này về đây, ta sẽ cứu hắn trở về. Nếu muốn khỏi hẳn cần ít nhất là một tháng.” Ta vẫn chưa nói xong, hắn đã ngậm tay huýt lên một tiếng, hai con chim ưng liền xuất hiện, ta chưa từng thấy cảnh này nên ngay lập tức bị doạ sợ trốn vào góc tường.
Chim ưng này cũng được nuôi để đưa tin giống bồ câu của cha và Tử Quỷ phụ thân, nhưng tốc độ của nó thì nhanh gấp ba lần. Hắn viết một tờ giấy, thả chim ưng đi. Hắn thấy ta trốn trong góc tường, liền khẽ cười “Thần y lá gan nhỏ vậy sao?”
“Ta, ta không phải thần y” May là cách một lớp vải của mũ sa, nên chắc chắn hắn không thể thấy được gương mặt xấu xí đằng sau tấm vải lụa này của ta.
“Ta vẫn chưa biết cao danh quí tánh của công tử” Hắn suy nghĩ gì đó, nhìn ta chằm chằm hỏi.
Thật tức cười, thủ hạ hắn còn biết tên ta để xưng hô, mà chính mình lại không biết mới hay “A, vậy sao thủ hạ của ngươi lại biết ta?”
“Ta chỉ bảo họ đi tìm thần y thôi” Chỉ cần cứu được Tiểu Chiêu, ai cứu cũng được đúng không?
Ta không trả lời, hắn cũng không hỏi lại, chỉ nắm lấy tay Tiểu Chiêu thật chặt, thâm tình mà nhìn Tiểu Chiêu.
Trong lòng ta vẫn cảm thấy sợ hãi, ta cứ tưởng đã thoát khỏi hình bóng của họ rồi, nhưng ngay từ lúc gặp Ngưng Vương, ta mới phát hiện thật ra ta đang cố trốn tránh con tim của mình, nhưng thật sự tâm ta đã chết rồi.
Ta vốn cho là tâm ta đã chết, nhưng thật ra nó chỉ đang ngủ say thôi. Giờ người này lại xuất hiện ngay trước mặt ta, ta không muốn phải đau khổ nữa, nhưng tâm ta đã tỉnh lại rồi, nó thật sự đã bừng tỉnh trong lòng ta rồi.
Ta không muốn nhìn nữa, càng nhìn càng khó chịu mà thôi.
“Ta đi viết phương thuốc, trước hết ngươi hãy cố giữ mạch của hắn ổn định, chỉ cần trong vòng ba ngày tìm được hai thứ kia, ta sẽ giúp ngươi cứu hắn về”
Lúc đó ta có thể về với cha và Tử Quỷ phụ thân rồi, ta có thể tiếp tục hạnh phúc rồi, ta sẽ không còn nhìn thấy cảnh hai người các ngươi thâm tình mà yêu nhau nữa.
Hắn gọi người dẫn đường cho ta. Ở ngoài cửa ta nghe được hắn ẩn tình gọi tên Tiểu Chiêu.
Khi đã đến đây rồi ta cảm thấy bản thân thật xúi quẩy, ngoài từ đó ra ta thật không còn từ nào khác để diễn tả tình cảnh của ta hiện giờ. Ta nghĩ gặp được Ngưng Vương đã là xui lắm rồi, mà sự thật hiện tại thì còn đáng sợ hơn.
Người ngồi kia chính là người đã bỏ mặc khi ta bị đánh đập, Dương Phi Long.
Điều duy nhất ta cảm thấy may mắn chính là, Ngưng Vương nhìn thấy được gương mặt xấu xí đầy sẹo của ta, còn đối với Phi Long, ta vẫn đội mũ.
“Còn không mau mời thần y ngồi” Dương Phi Long nhìn chân trái bị thương của ta, có một chút thương xót nhìn ta.
Lòng ta thầm nghĩ, nếu ngươi biết người trước mặt ngươi chính là tiểu quan mỗi ngày chờ người đến thượng, liệu ngươi còn khách khí được như vậy không?
“Thần y, ta có một người mắc một căn bệnh rất nặng, vì bất đắc dĩ nên ta mới dùng đến hạ sách này, mong thần y thông cảm cho sự nóng lòng của ta, đừng bực bội trong lòng, chỉ cần thần y chữa khỏi cho bạn tốt của ta, dù là điều kiện gì, ta cũng đáp ứng ngươi” Hắn nói chuyện rất khách sáo, làm ta cảm thấy buồn cười, có người nào có thể khiến hắn hạ mình đi cầu xin người khác như vậy sao? Chỉ có một người thôi, đệ đệ ta, Tiểu Chiêu. Ta nên cảm thấy may mắn, nên vui hay nên buồn đây?
“Ta không phải thần y, thần y là đương kim Tề Quân kìa” Ta đang nói sự thật.
“Ta biết Tề Quân là thần y, nhưng Tề Quân làm sao ta có thể mời đến được” Thật sự là nể mặt ta một chút không được sao, ai, ta cười khổ “Nhưng người có thể trị được bệnh Cầu Hoa cho hai làng ở Đông Lâm, cũng là một người có y thuật phi phàm rồi. Ta biết, ngươi chính là người cùng một sư môn với đương kim hoàng thượng, lại là con nuôi của Tề Quân, theo hắn học y thuật, như vậy khả năng chữa bệnh cũng đã hơn người rồi” Dương Phi Long nhìn tôi quả quyết nói.
“Ta, ta chỉ là đi thay người thôi, chứ thật ra chẳng biết gì cả” Ta đang nói sự thật, trong lòng vẫn có một cảm thấy khó chịu.
“Vậy ngài hãy nói điều kiện đi, dù là kim ngân châu bái, hay là mỹ sắc, chỉ cần ngài nói, ta nhất định sẽ cho ngài”
Buồn cười, nếu ta nói ngươi hãy giết chết Tiểu Chiêu, và ngươi hãy yêu ta, ngươi có làm được không? A, nói thế thôi, ta không phải loại người đó. Hơn nữa, ta đã có cha và Tử Quỷ phụ thân rồi, không thèm đến ý đến lũ quỷ đáng ghét các ngươi. (Anh biết mắng người ta rồi nha ^^)
“Ta không cần kim ngân châu báu, cũng không cần mỹ sắc” Mấy thứ này, cha và Tử Quỷ phụ thân dư sức cho ta nhiều hơn cả ngươi, mà ta cũng không thích mấy thứ này, trước giờ ta đều không muốn chúng.
Nghĩ lại ta liền bật cười, nếu cha cùng Tử Quỷ phụ thân cái gì cũng cho ta, vậy ta có cần phải xin ngươi không nhỉ?
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Dương Phi Long có chút tức giận nhìn ta.
“Ta có thể chữa bệnh cho bằng hữu ngươi. Nhưng, thứ nhất, ta muốn ở trong phủ chữa bệnh, vào thời gian rãnh ta muốn có một phòng riêng để ở” Dương Phi Long lập tức gật đầu, đối với hắn như vậy là quá lời đi.
“Thứ hai, bình sinh ta sợ người lạ, nên không thích người khác nhìn thấy mặt mình, vì thế trong phủ ta muốn đội mũ” Hắn tiếp tục gật đầu, chỉ cần chữa khỏi cho ‘bằng hữu’ của hắn, hắn chắc cũng chẳng thèm để ý người chữa bệnh là ai đâu.
“Thứ ba, các người đem ta bắt đến đây, người nhà ta sẽ rất lo lắng, ta không cần ngày nào cũng phải gửi thư về nhà, nhưng cách năm ngày ta bắt buộc phải viết một lá thứ để báo cho người nhà là ta vẫn an toàn, có được không?” Hắn gật đầu, ta biết hắn cũng muốn dùng cách này để chứng minh là ta vẫn sống tốt khi ở đây.
“Được, vậy ngay bây giờ ta sẽ chữa trị cho bằng hữu của ngươi, ngươi có thể dẫn ta đi không?”
Hắn gật đầu, sau đó lại không tin nhìn ta, hỏi lại lần nữa “Ngay bây giờ?”
“Đúng, ngay bây giờ, chỉ cần ngươi đảm bảo an toàn cho ta, ta cam đoan sẽ trị khỏi bệnh cho bằng hữu của ngươi, khỏi hoàn toàn.”
Hắn trịnh trọng gật đầu, sau đó mang ta đi nhìn ‘bằng hữu’ của hắn.
Quả nhiên, ta đoán không hề sai, chính là Tiểu Chiêu, nhưng nhìn mặt lại không có chút máu, trắng bệch, trong lòng ta cảm thấy thật khổ. Dù sao đó cũng là đệ đệ song sinh của ta, dù y từng thương tổn ta, nhưng ta thấy y như vậy cũng chẳng thể vui nổi, chỉ thấy đau lòng thôi.
Ta bắt mạch cho Tiểu Chiêu, qua một lớp màn của mũ, ta cẩn thận xem xét toàn bộ cơ thể Tiểu Chiêu, thì ra hắn trúng Hoàn Thiên Tán. Loại độc này chỉ có ở Úc Đan, không biết từ lúc nào bị biến mất trong giang hồ. Nhưng độc này ta biết nó, sau khi Úc Đan cống nạp loại độc này vào cung thì nó chỉ xuất hiện trong cung, còn bên ngoài chưa thấy bao giờ.
“Bị trúng độc Hoàn Thiên Tán, giai đoạn đầu người trúng độc sẽ không nhận thức rõ mọi vật, suy nghĩ hỗn loạn, bên trong của hỗn loạn, người luyện công thì bị tẩu hoả nhập ma. Giai đoạn hai, người sau khi bọ tẩu hoả nhập ma kinh mạch sẽ đứt thành từng đoạn, người không luyện công thì suy nghĩ lung tung, không phân rõ thực hư. Còn bằng hữu của ngươi đang ở giai đoạn cuối rồi, ngươi xem, xương cốt đã mềm nhũn, móng tay toàn bộ biến thành màu đen, kinh mạch nếu lên đến não, muốn cứu cũng cứu không được”
Dương Phi Long nhìn hoa văn trên cổ Tiểu Chiêu, ánh mắt cực kỳ thương xót “Vậy có cứu chữa được hay không?”
“Được, nhưng phải cần nước sông Đan Giang ở Úc Đan và Tang Xán hoa ở Lưu An. Nếu trong vòn 3 ngày ngươi mang được những thứ này về đây, ta sẽ cứu hắn trở về. Nếu muốn khỏi hẳn cần ít nhất là một tháng.” Ta vẫn chưa nói xong, hắn đã ngậm tay huýt lên một tiếng, hai con chim ưng liền xuất hiện, ta chưa từng thấy cảnh này nên ngay lập tức bị doạ sợ trốn vào góc tường.
Chim ưng này cũng được nuôi để đưa tin giống bồ câu của cha và Tử Quỷ phụ thân, nhưng tốc độ của nó thì nhanh gấp ba lần. Hắn viết một tờ giấy, thả chim ưng đi. Hắn thấy ta trốn trong góc tường, liền khẽ cười “Thần y lá gan nhỏ vậy sao?”
“Ta, ta không phải thần y” May là cách một lớp vải của mũ sa, nên chắc chắn hắn không thể thấy được gương mặt xấu xí đằng sau tấm vải lụa này của ta.
“Ta vẫn chưa biết cao danh quí tánh của công tử” Hắn suy nghĩ gì đó, nhìn ta chằm chằm hỏi.
Thật tức cười, thủ hạ hắn còn biết tên ta để xưng hô, mà chính mình lại không biết mới hay “A, vậy sao thủ hạ của ngươi lại biết ta?”
“Ta chỉ bảo họ đi tìm thần y thôi” Chỉ cần cứu được Tiểu Chiêu, ai cứu cũng được đúng không?
Ta không trả lời, hắn cũng không hỏi lại, chỉ nắm lấy tay Tiểu Chiêu thật chặt, thâm tình mà nhìn Tiểu Chiêu.
Trong lòng ta vẫn cảm thấy sợ hãi, ta cứ tưởng đã thoát khỏi hình bóng của họ rồi, nhưng ngay từ lúc gặp Ngưng Vương, ta mới phát hiện thật ra ta đang cố trốn tránh con tim của mình, nhưng thật sự tâm ta đã chết rồi.
Ta vốn cho là tâm ta đã chết, nhưng thật ra nó chỉ đang ngủ say thôi. Giờ người này lại xuất hiện ngay trước mặt ta, ta không muốn phải đau khổ nữa, nhưng tâm ta đã tỉnh lại rồi, nó thật sự đã bừng tỉnh trong lòng ta rồi.
Ta không muốn nhìn nữa, càng nhìn càng khó chịu mà thôi.
“Ta đi viết phương thuốc, trước hết ngươi hãy cố giữ mạch của hắn ổn định, chỉ cần trong vòng ba ngày tìm được hai thứ kia, ta sẽ giúp ngươi cứu hắn về”
Lúc đó ta có thể về với cha và Tử Quỷ phụ thân rồi, ta có thể tiếp tục hạnh phúc rồi, ta sẽ không còn nhìn thấy cảnh hai người các ngươi thâm tình mà yêu nhau nữa.
Hắn gọi người dẫn đường cho ta. Ở ngoài cửa ta nghe được hắn ẩn tình gọi tên Tiểu Chiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook