UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không
-
Chương 6
UAAG - Đội điều tra tai nạn hàng không
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 1: Đường thẳng song song
Chương 6: Thoắt cái, ánh mặt trời đã bị đám mây sẫm màu che khuất, trông rất giống nụ cười khẽ đầy máu tanh của ma quỷ.
Sáng hôm sau, một người đàn ông tóc nâu với vóc dáng cao to vội vã đi vào trụ sở điều tra đưa video mô phỏng chuyến bay mà cơ quan An toàn Hàng không liên minh Châu Âu đã làm xong trước đó.
Lina rót cốc nước ấm cho anh ta: "Reid đợi anh suốt mấy ngày nay rồi."
Người đàn ông tóc nâu dè dặt ngẩng đầu nhìn sang hướng Trác Hoàn. "Bao giờ cũng cần phải phê duyệt, chưa kể kết quả ứng dụng mô phỏng vẫn còn đôi chỗ thiếu sót, cần cải thiện mà."
"Sầm!"
Ở khu vực làm việc trên tầng hai rộng lớn của trụ sở điều tra, ai nấy đều bị tiếng va đập bất thình lình thu hút sự chú ý bèn ngẩng đầu ngó chỗ phát ra tiếng động. Người ta chỉ thấy một người đàn ông lạnh lùng đạp đôi chân dài ra trước một cú là cái ghế xoay tít về phía sau, nó va phải bàn khiến tài liệu trên bàn lắc lư theo.
Tiếng động phát ra từ nơi đây.
Hình như đương sự không muốn giải thích mà chỉ khẽ cười lạnh, tiếp đó đứng dậy, chẳng thèm liếc người đàn ông tóc nâu bên cạnh Lina lấy một cái mà cứ đi phăm phăm qua họ. Hắn vò rối mái tóc đã được cột thành một búi tóc nhỏ, đoạn đi đến bàn Tô Phi.
"Đi lấy tài liệu qua đây."
Tô Phi nghệt mặt ra: "Hả? Tôi á?"
Lúc này, một bóng dáng cao gầy đứng dậy đi đến chỗ Lina.
Lina nở nụ cười bất đắc dĩ với anh, Phục Thành nhận ổ cứng rồi đưa đống đồ qua hết.
Phục Thành chắc mẩm tâm trạng của người đàn ông này đã tồi tệ lắm rồi. Hắn hếch cặp mắt lạnh căm chẳng mang độ ấm nào mà bình tĩnh nhìn anh, chừng hai giây sau mới vươn tay nhận ổ cứng trong tay anh.
Suốt cả một buổi sáng, trụ sở điều tra bị bủa vây trong áp suất thấp ngột ngạt.
Ít ra đó cũng là cơn lốc xoáy áp suất thấp cấp 12, mọi người không dám nói to, người đàn ông tóc nâu cũng như ngồi trên bàn chông.
Đến trưa, Trác Hoàn kiểm tra xong hết báo cáo điều tra. Người đàn ông tóc nâu thở phào nhẹ nhõm, căn bản không dám nhìn sắc mặt của Trác Hoàn nữa bèn tìm cớ rồi chạy té khói.
Trác Hoàn quay đầu lại: "Cô pha trà gì cho cậu ta thế?"
Lina mỉm cười đáp: "Nước ấm thôi."
Trác Hoàn sửng sốt, cứ nở nụ cười đầy hài lòng mãi.
Trác Hoàn: "Liên lạc với Mạch Phi về chuyện hộp đen chưa?"
Lina: "Tôi cứ tưởng anh đã đích thân liên lạc với Mạch Phi rồi mà Reid."
Trác Hoàn: "Cô đi liên lạc thì tiện hơn."
"Được."
Bàn giao sơ qua nhiệm vụ làm việc buổi chiều cho mấy người xong, Trác Hoàn lục lọi trong ngăn kéo bàn ra một cái bật lửa, đoạn đút vào túi. Hắn đi xuống tầng, rời khỏi trụ sở điều tra.
Phục Thành nhìn vọng xuống từ cửa sổ tầng hai bèn thấy hắn chuyển hướng đến một góc được che khuất bởi bóng râm và châm thuốc.
"Muốn đi hưởng thụ thời gian bữa trưa tuyệt vời với nhau trước khi chúng ta bắt đầu công việc buổi chiều không?"
Phục Thành ngẩng đầu, mỉm cười đáp lại chú Joseph: "Được ạ."
Hai người cầm sandwich rồi cùng xuống tầng với nhau.
Họ chạm mặt Trác Hoàn vừa hút thuốc về ở ngay đầu cầu thang, mùi thuốc lá ảm đạm quấn quanh người như làn khói mù bị trói gô vào người hắn chẳng thể tỏa ra. Hắn nhíu mày nhìn Phục Thành và ông chú Joseph, cuối cùng đường nhìn dừng trên cái sandwich trong tay hai người họ.
"Bữa trưa à?"
Chú Joseph cười tít mắt đáp: "Phải, ăn qua loa cho xong để còn kịp đi bệnh viện nữa."
Trác Hoàn lách mình để hai người đi trước.
Đến khi họ đã đi xuống cầu thang, Phục Thành mới ngoái đầu nhìn lại bèn bắt gặp người đàn ông nọ lại hai bước thành một, thoắt cái đã lên trên tầng rồi.
"Cháu có thấy Reid rất khó gần không?"
Phục Thành sững người một chốc, đoạn dời mắt đi.
"Không ạ."
Chú Joseph nhún vai: "Thế thì chú phải nói rồi, chú thấy thằng nhóc đó khó gần kinh khủng." Ông nháy mắt mấy bận với Phục Thành, "Cháu biết Adrain không, là cái cậu nhân viên điều tra của EASA ban nãy ấy. Nhóc đó lề mề những hai ngày mới đưa tài liệu video qua, chú phục cậu chàng thật luôn ấy chứ, tại cậu chàng có lòng can đảm phi phàm mà. Chú chưa từng thấy ai dám cho Reid leo cây lâu đến thế đâu, chắc người như vậy đã bị thằng nhóc Reid đó ném vào Đại Tây Dương cho cá xơi rồi. À đúng rồi, có phải cháu muốn hỏi tại sao lại là Đại Tây Dương mà không phải Thái Bình Dương không?"
Phục Thành mỉm cười: Không, cháu không muốn.
Chú Joseph tự hỏi tự đáp, trưng ánh mắt quá đỗi ngưỡng mộ: "Nghe bảo Reid có một hòn đảo nhỏ tư nhân ở Đại Tây Dương đó!"
Hai người gặm cái sandwich khô đét.
Chú Joseph: "Tối nay nhất định phải ăn một bữa ra trò, đằng nào cũng là quỹ chung chi trả hết mà!"
Phục Thành như sực nhớ ra một chuyện, anh nói bâng quơ: "Giả như thầy Trác đã coi trọng hiệu suất đến vậy mà hộp đen lại đang ở ngay chỗ công ty Mạch Phi, thì nếu muốn lấy nó nhanh hơn, thầy Trác nên liên lạc với công ty Mạch Phi chứ?" Dừng một đoạn, Phục Thành điềm nhiên nói tiếp: "Đằng nào thì thầy Trác cũng từng là nhà thiết kế chính của MaiFei F475 mà."
Chú Joseph cười phá lên: "Thế cháu không biết vụ này rồi, cháu biết Lina họ gì không?"
Phục Thành sửng sốt, trên mặt vẫn tỉnh rụi: "Không ạ."
"Con bé họ Comte." Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Phục Thành, chú Joseph hết sức hài lòng. "Ai cũng có thể mang họ Comte, nhưng ở cái giới hàng không này thì chỉ có mỗi một Comte thôi – Đó là cổ đông lớn thứ hai của công ty Mạch Phi, gia tộc Comte."
Chiều đến, Phục Thành và chú Joseph cùng nhau đi bệnh viện đại học Helsinki.
Trước khi cả hai sắp sửa cất bước vào bệnh viện, chú Joseph dừng bước nhìn Phục Thành. Ông trưng biểu cảm trịnh trọng, nghiêm túc hỏi: "Trước khi vào, chú muốn xác nhận hai chuyện đã. Thứ nhất, Phục này, cháu có biết người làm chứng mà chúng ta sắp thẩm vấn là ai không?"
"Biết ạ."
"Thứ hai, trước khi chưa có kết quả cuối cùng, không một ai biết nguyên nhân rơi tan xác thật sự của Japan Airlines JL917, cho nên bất kể dư luận bên ngoài có ý kiến gì, nhân viên điều tra chúng ta tuyệt đối, tuyệt đối cấm xen bất cứ tình cảm cá nhân nào vào."
Phục Thành nhìn vào đôi mắt màu xanh nhạt của chú Joseph, mãi sau mới gật đầu.
Hai người bước vào bệnh viện.
Trong vụ tai nạn máy bay của Japan Airlines JL917, tổng cộng có 136 hành khách và 9 thành viên phi hành đoàn gặp nạn, trong đó bao gồm một cơ trưởng, hai cơ phó, một kỹ sư trên máy bay và năm tiếp viên hàng không. Hôm nay người mà Phục Thành và Joseph thẩm vấn lấy chứng cứ là một tiếp viên may mắn còn sống trong số đó, Yamashita Kei.
Đi ngang qua từng phòng bệnh một, cuối cùng hai người cũng dừng bước trước một phòng đơn, sau khi gõ cửa được sự cho phép bèn đẩy cửa vào.
Phòng bệnh này hướng về phía Nam, ánh nắng mặt trời sáng sủa rọi xuyên qua ô cửa sổ sát đất thẳng vào phòng, dịu nhẹ như ngày xuân. Phục Thành không khỏi nheo mắt, sau mấy giây làm quen được với ánh sáng trong phòng, anh dần nhìn rõ người con gái trẻ đang nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô có một gương mặt thanh tú và xinh xắn, song nước da lại tái nhợt, gầy guộc không tưởng. Vì quá gầy nên hốc mắt cô lồi ra như sắp rớt tròng xuống vậy.
Phục Thành và chú Joseph đi đến trước giường bệnh của cô, cô lại như chẳng nghe thấy gì, vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái chăn giường màu trắng đã che lấp nửa người dưới của cô, nhưng nó chỉ phác họa mỗi một cái chân trái.
Không có chân phải.
Chú Joseph nói bằng tiếng Anh: "Chào cô Yamashita, tôi là Joseph, đây là đồng nghiệp của tôi – Phục Thành. Chúng tôi đã gọi điện trước đó và muốn xác nhận thêm một vài thông tin với cô."
Cô gái chầm chậm quay đầu lại nhìn hai người họ, lúc sau bèn gật đầu.
Chú Joseph cất giọng hòa ái: "Nếu trong lúc trò chuyện, cô thấy khó chịu ở đâu thì hãy nói ra bất cứ lúc nào nhé."
Thứ đáp lại ông là sự im lặng chưa bao giờ thay đổi của Yamashita Kei.
Chú Joseph nhìn sang Phục Thành, anh gật đầu rồi bật bút ghi âm.
"Xin hỏi lúc sự cố xảy ra, cô đang ở đâu, làm gì?"
Trong căn phòng im phăng phắc chỉ nghe mỗi tiếng dụng cụ chữa bệnh kêu tích tắc.
Ngay lúc Phục Thành tưởng cô không đáp, cô mở lời: "Tôi là tiếp viên của hạng thương gia trên JL917. Lúc máy bay sắp hạ cánh, tôi ngồi trên ghế an toàn ở khoang trước đợi hạ cánh."
"Cô có nghe thấy tiếng động nào khác thường không?"
"Không."
"Loa của cơ trưởng không vang lên và nhắc nhở đặc biệt gì à?"
"Không."
Mấy câu hỏi tiếp đó, câu trả lời của Yamashita Kei dần biến thành "Có" và "Không".
Phục Thành cầm lòng không đặng nhìn chú Joseph.
Trong tâm lý học thẩm vấn, nếu câu trả lời của người bị thẩm vấn chỉ có mỗi "Đúng" và "Không" thì thường sẽ rất khó nắm bắt được thông tin có ích, cho nên phải dốc hết sức nêu ra các câu hỏi mở, tránh các câu hỏi đóng.
Nhưng anh tin rằng với kinh nghiệm của chú Joseph thì chú sẽ không mắc cái lỗi này.
Ngay sau đó, anh nghe chú Joseph hỏi: "Lần cuối cùng cô nói chuyện với buồng lái là lúc nào, nói về nội dung gì?"
Yamashita Kei: "Tôi là tiếp viên của hạng thương gia, không có trách nhiệm nói chuyện với buồng lái."
Một lát sau, chú Joseph mới mở lời lần nữa: "Lần cuối cùng cô nói chuyện với Maeda Shosuke là bao giờ, nói về nội dung gì?"
Trong chớp mắt, gương mặt vì quá gầy mà trở thành hình dáng của bộ xương khô nổi gân xanh, mắt như sắp nứt ra. Yamashita Kei ngẩng đầu, nhìn chòng chọc chú Joseph một cách gắt gao.
Dường như chú Joseph chẳng để ý, ông như một bậc cha chú chỉ dẫn từng bước đi một, dịu giọng thốt: "Maeda Shosuke, cơ phó của Japan Airlines JL917, tổng số giờ bay trên MaiFei F435 chỉ có 917 giờ, nhưng thành tích sát hạch vẫn luôn xuất sắc, tôi tin cậu ta là một thanh niên hết sức ưu tú." Lấy một tấm ảnh từ trong lòng ra, chú Joseph tự nhìn tận mắt trước rồi mới đưa ra trước mặt Yamashita Kei: "Vị hôn phu của cô là một chàng trai rất đẹp trai đấy."
Yamashita Kei run bần bật nhận tấm ảnh đó. Cô nhìn không chớp mắt vào chàng trai tóc húi cua đang cười rạng rỡ trên tấm ảnh. Mãi sau, một giọt nước mắt cực lớn rơi bộp xuống tấm ảnh, tay cô bóp tấm ảnh nhăn nhúm.
Rất lâu sau, một giọng nữ khản đặc thút thít cất lên: "Hai ngày trước khi cất cánh... Buổi trưa ngày 17 tháng 12, tôi đã nói chuyện lần cuối với anh ấy. Chúng tôi đã cãi nhau một trận, tôi trả lại nhẫn cho anh ấy, anh ấy đã không còn là vị hôn phu của tôi nữa rồi. Anh ấy là người tốt, là tôi, là tôi đã vứt bỏ anh ấy, tôi không xứng với anh ấy."
Tiếng khóc lại mất kiềm chế, cô che má, nước mắt lăn xuống từ kẽ hở.
Cô khóc rống lên đầy bi thương, không còn thốt nổi một lời nào nữa.
Chú Joseph và Phục Thành ngồi lẳng lặng chứng kiến một bên.
Năm phút sau, Yamashita Kei run giọng, cô lau sạch nước mắt, đoạn nở nụ cười mệt mỏi: "Bố anh ấy nợ một món lớn, mãi đến tận nửa năm trước, món nợ này thực sự không giấu giếm được nữa nên mới bị chúng tôi biết được. Từ nhỏ Shosuke đã được dạy phải làm một nam tử hán, phải có lòng trách nhiệm, không được trốn tránh khó khăn, cho nên anh ấy đã chủ động gánh vác món nợ này."
"Nửa năm nay chúng tôi sống quá đỗi cơ cực, tôi muốn giúp anh ấy nhưng tôi chỉ là một người bình thường và yếu đuối. Anh ấy chưa từng bỏ cuộc, dẫu có bị chủ nợ đuổi đến tận cửa, anh ấy cũng giải thích với họ rất rất nghiêm túc, vả lại còn đảm bảo chắc chắn sẽ trả lại món nợ. Anh ấy đã làm được, anh ấy đã trả được rất rất nhiều tiền, nhưng vẫn còn rất nhiều, còn nhiều lắm."
"Tôi tệ quá, tôi tệ quá."
Hai tay bụm má, Yamashita Kei khóc không thành tiếng.
Bỗng, cô vươn hai tay ra dốc sức cầm lấy tay của Phục Thành.
Phục Thành ngồi ở vị trí gần cô nhất, giờ phút này như trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.
Cô vùng vẫy muốn quỳ xuống song chỉ còn mỗi một cẳng chân trái gầy yếu, thậm chí đến cả việc xuống giường cũng không làm nổi. Bởi vậy hai tay cô siết chặt tay Phục Thành, mắt trợn to nhìn anh với vẻ mong mỏi, nước mắt rơi tí tách xuống chăn.
"Tôi cầu xin anh, xin hãy tin anh ấy. Shosuke không phải hạng người đó, anh ấy sẽ không đi tìm cái chết, anh ấy sẽ không hại bất cứ mạng ai. Cuộc chia tay của chúng tôi là lỗi tại tôi hết, nếu anh ấy thật sự muốn chết, muốn kéo tôi chết cùng thì tại sao tôi vẫn còn sống? Tại sao, tại sao tôi vẫn còn sống?"
"Chẳng lẽ kẻ đáng chết nhất không phải tôi ư?"
"Là chính tôi đã ruồng rẫy anh ấy, là chính tôi đã sợ hãi. Đúng, Shosuke thông minh vậy mà, cách kéo tôi chết cùng nhiều vậy mà, anh ấy sẽ không để tôi còn sống đâu. Cho nên không phải anh ấy, thật sự không phải anh ấy. Tôi cầu xin anh, xin hãy tin anh ấy. Không phải anh ấy, thật sự không phải anh ấy."
Như lên cơn thần kinh, cô lặp đi lặp lại một câu giống nhau mãi. Những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã, vô số lời xin lỗi cũng không tài nào bù đắp nổi bao hối hận và tuyệt vọng trong nội tâm, và cô chỉ biết bật thốt hết lần này đến lần khác –
"Anh ấy là người tốt, anh ấy sẽ không như vậy, anh ấy sẽ không như vậy."
"Không phải anh ấy."
"Là tôi đáng chết, là tôi đáng chết..."
Hai tay cô bất thình lình bị người khác nắm chặt, cô chợt im bặt.
Yamashita Kei ngẩng đầu lên, bờ môi khô ráp và nứt nẻ hé mở, cô nhìn chàng trai bị ngăn cách bởi hằng hà lớp nước qua hàng nước mắt trĩu nặng.
Phục Thành cầm ngược lại tay cô, sắc mặt bình tĩnh, đoạn dịu giọng mở lời. Giọng nói anh rất đỗi nhẹ nhàng, song mỗi một con chữ lại hết sức tròn vạnh, chúng ngấm dần vào lòng cô, chẳng hiểu sao lại làm cô bình tĩnh lại.
"Tôi tin rằng vào giây phút cuối cùng trong đời anh ấy, chắc chắn bao suy tưởng của anh ấy đều là..."
"Nếu cô có thể sống tiếp thì thật tuyệt biết bao nhiêu."
Thế giới bất chợt im lặng.
Nửa tiếng sau.
Cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng.
Phục Thành toan cất bước thì cái giọng trêu đùa của chú Joseph cất lên: "Chú cứ đinh ninh ban nãy cháu định nói Tôi tin chắc chắn sự việc không như những gì người ngoài suy đoán, anh ấy không phải người như vậy đấy."
Bước chân dừng lại, Phục Thành quay đầu nhìn ông, trên khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo để lộ nét cười: "Cháu cứ tưởng ban nãy chính chú đã nói với cháu, trước khi sự thật được phơi bày, cho dù có ra sao thì nhân viên điều tra chúng ta tuyệt đối không được xen bất cứ tình cảm cá nhân nào vào cơ mà."
Ông chú Joseph bật cười, đoạn vỗ vai Phục Thành toan mở lời.
Chàng trai tóc đen vẫn dùng chất giọng chứa chan ý cười nọ và nói tiếp: "Chưa kể có khi Maeda Shosuke không thể chịu đựng được áp lực nợ nần và tan vỡ tình cảm nên chọn cách cho máy bay rơi để tự sát thì sao?"
Thoắt cái, ánh mặt trời đã bị đám mây sẫm màu che khuất, trông rất giống nụ cười khẽ đầy máu tanh của ma quỷ.
Khóe miệng dần sượng ngắt.
Chú Joseph im như thóc. Một lát sau, ông mới thấp giọng than: "Đám thanh niên ngày nay cứ bị làm sao ấy nhỉ."
Tác giả: Mạc Thần Hoan
Chuyển ngữ: Dú
Quyển 1: Đường thẳng song song
Chương 6: Thoắt cái, ánh mặt trời đã bị đám mây sẫm màu che khuất, trông rất giống nụ cười khẽ đầy máu tanh của ma quỷ.
Sáng hôm sau, một người đàn ông tóc nâu với vóc dáng cao to vội vã đi vào trụ sở điều tra đưa video mô phỏng chuyến bay mà cơ quan An toàn Hàng không liên minh Châu Âu đã làm xong trước đó.
Lina rót cốc nước ấm cho anh ta: "Reid đợi anh suốt mấy ngày nay rồi."
Người đàn ông tóc nâu dè dặt ngẩng đầu nhìn sang hướng Trác Hoàn. "Bao giờ cũng cần phải phê duyệt, chưa kể kết quả ứng dụng mô phỏng vẫn còn đôi chỗ thiếu sót, cần cải thiện mà."
"Sầm!"
Ở khu vực làm việc trên tầng hai rộng lớn của trụ sở điều tra, ai nấy đều bị tiếng va đập bất thình lình thu hút sự chú ý bèn ngẩng đầu ngó chỗ phát ra tiếng động. Người ta chỉ thấy một người đàn ông lạnh lùng đạp đôi chân dài ra trước một cú là cái ghế xoay tít về phía sau, nó va phải bàn khiến tài liệu trên bàn lắc lư theo.
Tiếng động phát ra từ nơi đây.
Hình như đương sự không muốn giải thích mà chỉ khẽ cười lạnh, tiếp đó đứng dậy, chẳng thèm liếc người đàn ông tóc nâu bên cạnh Lina lấy một cái mà cứ đi phăm phăm qua họ. Hắn vò rối mái tóc đã được cột thành một búi tóc nhỏ, đoạn đi đến bàn Tô Phi.
"Đi lấy tài liệu qua đây."
Tô Phi nghệt mặt ra: "Hả? Tôi á?"
Lúc này, một bóng dáng cao gầy đứng dậy đi đến chỗ Lina.
Lina nở nụ cười bất đắc dĩ với anh, Phục Thành nhận ổ cứng rồi đưa đống đồ qua hết.
Phục Thành chắc mẩm tâm trạng của người đàn ông này đã tồi tệ lắm rồi. Hắn hếch cặp mắt lạnh căm chẳng mang độ ấm nào mà bình tĩnh nhìn anh, chừng hai giây sau mới vươn tay nhận ổ cứng trong tay anh.
Suốt cả một buổi sáng, trụ sở điều tra bị bủa vây trong áp suất thấp ngột ngạt.
Ít ra đó cũng là cơn lốc xoáy áp suất thấp cấp 12, mọi người không dám nói to, người đàn ông tóc nâu cũng như ngồi trên bàn chông.
Đến trưa, Trác Hoàn kiểm tra xong hết báo cáo điều tra. Người đàn ông tóc nâu thở phào nhẹ nhõm, căn bản không dám nhìn sắc mặt của Trác Hoàn nữa bèn tìm cớ rồi chạy té khói.
Trác Hoàn quay đầu lại: "Cô pha trà gì cho cậu ta thế?"
Lina mỉm cười đáp: "Nước ấm thôi."
Trác Hoàn sửng sốt, cứ nở nụ cười đầy hài lòng mãi.
Trác Hoàn: "Liên lạc với Mạch Phi về chuyện hộp đen chưa?"
Lina: "Tôi cứ tưởng anh đã đích thân liên lạc với Mạch Phi rồi mà Reid."
Trác Hoàn: "Cô đi liên lạc thì tiện hơn."
"Được."
Bàn giao sơ qua nhiệm vụ làm việc buổi chiều cho mấy người xong, Trác Hoàn lục lọi trong ngăn kéo bàn ra một cái bật lửa, đoạn đút vào túi. Hắn đi xuống tầng, rời khỏi trụ sở điều tra.
Phục Thành nhìn vọng xuống từ cửa sổ tầng hai bèn thấy hắn chuyển hướng đến một góc được che khuất bởi bóng râm và châm thuốc.
"Muốn đi hưởng thụ thời gian bữa trưa tuyệt vời với nhau trước khi chúng ta bắt đầu công việc buổi chiều không?"
Phục Thành ngẩng đầu, mỉm cười đáp lại chú Joseph: "Được ạ."
Hai người cầm sandwich rồi cùng xuống tầng với nhau.
Họ chạm mặt Trác Hoàn vừa hút thuốc về ở ngay đầu cầu thang, mùi thuốc lá ảm đạm quấn quanh người như làn khói mù bị trói gô vào người hắn chẳng thể tỏa ra. Hắn nhíu mày nhìn Phục Thành và ông chú Joseph, cuối cùng đường nhìn dừng trên cái sandwich trong tay hai người họ.
"Bữa trưa à?"
Chú Joseph cười tít mắt đáp: "Phải, ăn qua loa cho xong để còn kịp đi bệnh viện nữa."
Trác Hoàn lách mình để hai người đi trước.
Đến khi họ đã đi xuống cầu thang, Phục Thành mới ngoái đầu nhìn lại bèn bắt gặp người đàn ông nọ lại hai bước thành một, thoắt cái đã lên trên tầng rồi.
"Cháu có thấy Reid rất khó gần không?"
Phục Thành sững người một chốc, đoạn dời mắt đi.
"Không ạ."
Chú Joseph nhún vai: "Thế thì chú phải nói rồi, chú thấy thằng nhóc đó khó gần kinh khủng." Ông nháy mắt mấy bận với Phục Thành, "Cháu biết Adrain không, là cái cậu nhân viên điều tra của EASA ban nãy ấy. Nhóc đó lề mề những hai ngày mới đưa tài liệu video qua, chú phục cậu chàng thật luôn ấy chứ, tại cậu chàng có lòng can đảm phi phàm mà. Chú chưa từng thấy ai dám cho Reid leo cây lâu đến thế đâu, chắc người như vậy đã bị thằng nhóc Reid đó ném vào Đại Tây Dương cho cá xơi rồi. À đúng rồi, có phải cháu muốn hỏi tại sao lại là Đại Tây Dương mà không phải Thái Bình Dương không?"
Phục Thành mỉm cười: Không, cháu không muốn.
Chú Joseph tự hỏi tự đáp, trưng ánh mắt quá đỗi ngưỡng mộ: "Nghe bảo Reid có một hòn đảo nhỏ tư nhân ở Đại Tây Dương đó!"
Hai người gặm cái sandwich khô đét.
Chú Joseph: "Tối nay nhất định phải ăn một bữa ra trò, đằng nào cũng là quỹ chung chi trả hết mà!"
Phục Thành như sực nhớ ra một chuyện, anh nói bâng quơ: "Giả như thầy Trác đã coi trọng hiệu suất đến vậy mà hộp đen lại đang ở ngay chỗ công ty Mạch Phi, thì nếu muốn lấy nó nhanh hơn, thầy Trác nên liên lạc với công ty Mạch Phi chứ?" Dừng một đoạn, Phục Thành điềm nhiên nói tiếp: "Đằng nào thì thầy Trác cũng từng là nhà thiết kế chính của MaiFei F475 mà."
Chú Joseph cười phá lên: "Thế cháu không biết vụ này rồi, cháu biết Lina họ gì không?"
Phục Thành sửng sốt, trên mặt vẫn tỉnh rụi: "Không ạ."
"Con bé họ Comte." Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Phục Thành, chú Joseph hết sức hài lòng. "Ai cũng có thể mang họ Comte, nhưng ở cái giới hàng không này thì chỉ có mỗi một Comte thôi – Đó là cổ đông lớn thứ hai của công ty Mạch Phi, gia tộc Comte."
Chiều đến, Phục Thành và chú Joseph cùng nhau đi bệnh viện đại học Helsinki.
Trước khi cả hai sắp sửa cất bước vào bệnh viện, chú Joseph dừng bước nhìn Phục Thành. Ông trưng biểu cảm trịnh trọng, nghiêm túc hỏi: "Trước khi vào, chú muốn xác nhận hai chuyện đã. Thứ nhất, Phục này, cháu có biết người làm chứng mà chúng ta sắp thẩm vấn là ai không?"
"Biết ạ."
"Thứ hai, trước khi chưa có kết quả cuối cùng, không một ai biết nguyên nhân rơi tan xác thật sự của Japan Airlines JL917, cho nên bất kể dư luận bên ngoài có ý kiến gì, nhân viên điều tra chúng ta tuyệt đối, tuyệt đối cấm xen bất cứ tình cảm cá nhân nào vào."
Phục Thành nhìn vào đôi mắt màu xanh nhạt của chú Joseph, mãi sau mới gật đầu.
Hai người bước vào bệnh viện.
Trong vụ tai nạn máy bay của Japan Airlines JL917, tổng cộng có 136 hành khách và 9 thành viên phi hành đoàn gặp nạn, trong đó bao gồm một cơ trưởng, hai cơ phó, một kỹ sư trên máy bay và năm tiếp viên hàng không. Hôm nay người mà Phục Thành và Joseph thẩm vấn lấy chứng cứ là một tiếp viên may mắn còn sống trong số đó, Yamashita Kei.
Đi ngang qua từng phòng bệnh một, cuối cùng hai người cũng dừng bước trước một phòng đơn, sau khi gõ cửa được sự cho phép bèn đẩy cửa vào.
Phòng bệnh này hướng về phía Nam, ánh nắng mặt trời sáng sủa rọi xuyên qua ô cửa sổ sát đất thẳng vào phòng, dịu nhẹ như ngày xuân. Phục Thành không khỏi nheo mắt, sau mấy giây làm quen được với ánh sáng trong phòng, anh dần nhìn rõ người con gái trẻ đang nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô có một gương mặt thanh tú và xinh xắn, song nước da lại tái nhợt, gầy guộc không tưởng. Vì quá gầy nên hốc mắt cô lồi ra như sắp rớt tròng xuống vậy.
Phục Thành và chú Joseph đi đến trước giường bệnh của cô, cô lại như chẳng nghe thấy gì, vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái chăn giường màu trắng đã che lấp nửa người dưới của cô, nhưng nó chỉ phác họa mỗi một cái chân trái.
Không có chân phải.
Chú Joseph nói bằng tiếng Anh: "Chào cô Yamashita, tôi là Joseph, đây là đồng nghiệp của tôi – Phục Thành. Chúng tôi đã gọi điện trước đó và muốn xác nhận thêm một vài thông tin với cô."
Cô gái chầm chậm quay đầu lại nhìn hai người họ, lúc sau bèn gật đầu.
Chú Joseph cất giọng hòa ái: "Nếu trong lúc trò chuyện, cô thấy khó chịu ở đâu thì hãy nói ra bất cứ lúc nào nhé."
Thứ đáp lại ông là sự im lặng chưa bao giờ thay đổi của Yamashita Kei.
Chú Joseph nhìn sang Phục Thành, anh gật đầu rồi bật bút ghi âm.
"Xin hỏi lúc sự cố xảy ra, cô đang ở đâu, làm gì?"
Trong căn phòng im phăng phắc chỉ nghe mỗi tiếng dụng cụ chữa bệnh kêu tích tắc.
Ngay lúc Phục Thành tưởng cô không đáp, cô mở lời: "Tôi là tiếp viên của hạng thương gia trên JL917. Lúc máy bay sắp hạ cánh, tôi ngồi trên ghế an toàn ở khoang trước đợi hạ cánh."
"Cô có nghe thấy tiếng động nào khác thường không?"
"Không."
"Loa của cơ trưởng không vang lên và nhắc nhở đặc biệt gì à?"
"Không."
Mấy câu hỏi tiếp đó, câu trả lời của Yamashita Kei dần biến thành "Có" và "Không".
Phục Thành cầm lòng không đặng nhìn chú Joseph.
Trong tâm lý học thẩm vấn, nếu câu trả lời của người bị thẩm vấn chỉ có mỗi "Đúng" và "Không" thì thường sẽ rất khó nắm bắt được thông tin có ích, cho nên phải dốc hết sức nêu ra các câu hỏi mở, tránh các câu hỏi đóng.
Nhưng anh tin rằng với kinh nghiệm của chú Joseph thì chú sẽ không mắc cái lỗi này.
Ngay sau đó, anh nghe chú Joseph hỏi: "Lần cuối cùng cô nói chuyện với buồng lái là lúc nào, nói về nội dung gì?"
Yamashita Kei: "Tôi là tiếp viên của hạng thương gia, không có trách nhiệm nói chuyện với buồng lái."
Một lát sau, chú Joseph mới mở lời lần nữa: "Lần cuối cùng cô nói chuyện với Maeda Shosuke là bao giờ, nói về nội dung gì?"
Trong chớp mắt, gương mặt vì quá gầy mà trở thành hình dáng của bộ xương khô nổi gân xanh, mắt như sắp nứt ra. Yamashita Kei ngẩng đầu, nhìn chòng chọc chú Joseph một cách gắt gao.
Dường như chú Joseph chẳng để ý, ông như một bậc cha chú chỉ dẫn từng bước đi một, dịu giọng thốt: "Maeda Shosuke, cơ phó của Japan Airlines JL917, tổng số giờ bay trên MaiFei F435 chỉ có 917 giờ, nhưng thành tích sát hạch vẫn luôn xuất sắc, tôi tin cậu ta là một thanh niên hết sức ưu tú." Lấy một tấm ảnh từ trong lòng ra, chú Joseph tự nhìn tận mắt trước rồi mới đưa ra trước mặt Yamashita Kei: "Vị hôn phu của cô là một chàng trai rất đẹp trai đấy."
Yamashita Kei run bần bật nhận tấm ảnh đó. Cô nhìn không chớp mắt vào chàng trai tóc húi cua đang cười rạng rỡ trên tấm ảnh. Mãi sau, một giọt nước mắt cực lớn rơi bộp xuống tấm ảnh, tay cô bóp tấm ảnh nhăn nhúm.
Rất lâu sau, một giọng nữ khản đặc thút thít cất lên: "Hai ngày trước khi cất cánh... Buổi trưa ngày 17 tháng 12, tôi đã nói chuyện lần cuối với anh ấy. Chúng tôi đã cãi nhau một trận, tôi trả lại nhẫn cho anh ấy, anh ấy đã không còn là vị hôn phu của tôi nữa rồi. Anh ấy là người tốt, là tôi, là tôi đã vứt bỏ anh ấy, tôi không xứng với anh ấy."
Tiếng khóc lại mất kiềm chế, cô che má, nước mắt lăn xuống từ kẽ hở.
Cô khóc rống lên đầy bi thương, không còn thốt nổi một lời nào nữa.
Chú Joseph và Phục Thành ngồi lẳng lặng chứng kiến một bên.
Năm phút sau, Yamashita Kei run giọng, cô lau sạch nước mắt, đoạn nở nụ cười mệt mỏi: "Bố anh ấy nợ một món lớn, mãi đến tận nửa năm trước, món nợ này thực sự không giấu giếm được nữa nên mới bị chúng tôi biết được. Từ nhỏ Shosuke đã được dạy phải làm một nam tử hán, phải có lòng trách nhiệm, không được trốn tránh khó khăn, cho nên anh ấy đã chủ động gánh vác món nợ này."
"Nửa năm nay chúng tôi sống quá đỗi cơ cực, tôi muốn giúp anh ấy nhưng tôi chỉ là một người bình thường và yếu đuối. Anh ấy chưa từng bỏ cuộc, dẫu có bị chủ nợ đuổi đến tận cửa, anh ấy cũng giải thích với họ rất rất nghiêm túc, vả lại còn đảm bảo chắc chắn sẽ trả lại món nợ. Anh ấy đã làm được, anh ấy đã trả được rất rất nhiều tiền, nhưng vẫn còn rất nhiều, còn nhiều lắm."
"Tôi tệ quá, tôi tệ quá."
Hai tay bụm má, Yamashita Kei khóc không thành tiếng.
Bỗng, cô vươn hai tay ra dốc sức cầm lấy tay của Phục Thành.
Phục Thành ngồi ở vị trí gần cô nhất, giờ phút này như trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.
Cô vùng vẫy muốn quỳ xuống song chỉ còn mỗi một cẳng chân trái gầy yếu, thậm chí đến cả việc xuống giường cũng không làm nổi. Bởi vậy hai tay cô siết chặt tay Phục Thành, mắt trợn to nhìn anh với vẻ mong mỏi, nước mắt rơi tí tách xuống chăn.
"Tôi cầu xin anh, xin hãy tin anh ấy. Shosuke không phải hạng người đó, anh ấy sẽ không đi tìm cái chết, anh ấy sẽ không hại bất cứ mạng ai. Cuộc chia tay của chúng tôi là lỗi tại tôi hết, nếu anh ấy thật sự muốn chết, muốn kéo tôi chết cùng thì tại sao tôi vẫn còn sống? Tại sao, tại sao tôi vẫn còn sống?"
"Chẳng lẽ kẻ đáng chết nhất không phải tôi ư?"
"Là chính tôi đã ruồng rẫy anh ấy, là chính tôi đã sợ hãi. Đúng, Shosuke thông minh vậy mà, cách kéo tôi chết cùng nhiều vậy mà, anh ấy sẽ không để tôi còn sống đâu. Cho nên không phải anh ấy, thật sự không phải anh ấy. Tôi cầu xin anh, xin hãy tin anh ấy. Không phải anh ấy, thật sự không phải anh ấy."
Như lên cơn thần kinh, cô lặp đi lặp lại một câu giống nhau mãi. Những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã, vô số lời xin lỗi cũng không tài nào bù đắp nổi bao hối hận và tuyệt vọng trong nội tâm, và cô chỉ biết bật thốt hết lần này đến lần khác –
"Anh ấy là người tốt, anh ấy sẽ không như vậy, anh ấy sẽ không như vậy."
"Không phải anh ấy."
"Là tôi đáng chết, là tôi đáng chết..."
Hai tay cô bất thình lình bị người khác nắm chặt, cô chợt im bặt.
Yamashita Kei ngẩng đầu lên, bờ môi khô ráp và nứt nẻ hé mở, cô nhìn chàng trai bị ngăn cách bởi hằng hà lớp nước qua hàng nước mắt trĩu nặng.
Phục Thành cầm ngược lại tay cô, sắc mặt bình tĩnh, đoạn dịu giọng mở lời. Giọng nói anh rất đỗi nhẹ nhàng, song mỗi một con chữ lại hết sức tròn vạnh, chúng ngấm dần vào lòng cô, chẳng hiểu sao lại làm cô bình tĩnh lại.
"Tôi tin rằng vào giây phút cuối cùng trong đời anh ấy, chắc chắn bao suy tưởng của anh ấy đều là..."
"Nếu cô có thể sống tiếp thì thật tuyệt biết bao nhiêu."
Thế giới bất chợt im lặng.
Nửa tiếng sau.
Cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng.
Phục Thành toan cất bước thì cái giọng trêu đùa của chú Joseph cất lên: "Chú cứ đinh ninh ban nãy cháu định nói Tôi tin chắc chắn sự việc không như những gì người ngoài suy đoán, anh ấy không phải người như vậy đấy."
Bước chân dừng lại, Phục Thành quay đầu nhìn ông, trên khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo để lộ nét cười: "Cháu cứ tưởng ban nãy chính chú đã nói với cháu, trước khi sự thật được phơi bày, cho dù có ra sao thì nhân viên điều tra chúng ta tuyệt đối không được xen bất cứ tình cảm cá nhân nào vào cơ mà."
Ông chú Joseph bật cười, đoạn vỗ vai Phục Thành toan mở lời.
Chàng trai tóc đen vẫn dùng chất giọng chứa chan ý cười nọ và nói tiếp: "Chưa kể có khi Maeda Shosuke không thể chịu đựng được áp lực nợ nần và tan vỡ tình cảm nên chọn cách cho máy bay rơi để tự sát thì sao?"
Thoắt cái, ánh mặt trời đã bị đám mây sẫm màu che khuất, trông rất giống nụ cười khẽ đầy máu tanh của ma quỷ.
Khóe miệng dần sượng ngắt.
Chú Joseph im như thóc. Một lát sau, ông mới thấp giọng than: "Đám thanh niên ngày nay cứ bị làm sao ấy nhỉ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook