U Linh Tửu Điếm
-
Chương 86: Baal (hạ)
Ngay lúc Locktine Boutini quay đầu.
Hai tấm lưới đỏ và bạc trên không trung giao nhau.
Ánh sáng đối nghịch ánh sáng, càng tản ra hào quanh rừng rực!
Thạch Phi Hiệp chỉ thấy mắt đau nhói, nước mắt tuôn như suối, sau đó tầm nhìn mờ mịt như lạc trong sương mù.
Tiếng cười của Baal ong ong vang bên tai, “Isfel, thiên sứ chiến đấu. Thực lực của ngươi thoái hóa đến mức này sao?”
Cùng tiếng cười của hắn, ánh sáng càng lúc càng mạnh. Dù nhắm chặt mắt, Thạch Phi Hiệp vẫn có thể cảm nhận được bên ngoài đang bao bọc bởi một màu đỏ chói.
Isfel đột nhiên quát: “Lui ra sau.”
Thạch Phi Hiệp lập tức bị một lực hút lấy, cấp thiết kéo hắn về phía sau!
Ầm!
Cùng với tiếng nổ cực lớn, đất dưới chân rung chuyển.
Thạch Phi Hiệp miễn cưỡng mở mắt ra, lại thấy cảnh vật trước mắt không ngừng xoay lắc vặn vẹo.
Trần nhà lại chậm chạp nâng cao.
Hắn nhìn bức tường càng ngày càng nâng cao và không gian trống trải xung quanh, khiếp sợ thì thầm: “Đây là chuyện gì?”
Isfel từ không trung lướt trở lại, bước đến bên cạnh hắn: “Hắn dùng ánh sáng đỏ hạ kết giới: “Chúng ta đang ở trong kết giới.”
“Thế Hughes mọi người đâu?”
“Bọn họ ở bên ngoài kết giới.” Isfel trầm giọng, “Hắn chỉ kéo chúng ta vào kết giới.”
Tường cuối cùng ngừng mọc cao.
Bức tường trước mặt đột nhiên có một bóng đen cực lớn chậm rãi hiện ra. Tiếng cười khàn khàn trầm thấp của Baal vang lên theo bóng đen, “Hoan nghênh đi vào lĩnh vực của ta. Haha, Isfel đã lâu không tới, chắc là hoài niệm lắm?”
“Hắn không phải bảo là không có thời gian sao? Sao giờ nhàn hạ thế? Đầu hắn có phải cũng bệnh rồi không?” Thạch Phi Hiệp suy nghĩ, “Lúc nãy chúng ta lấy Mani đánh cuộc, nhưng giờ Mani chết rồi. Người chết không đối chứng, hay là chúng ta lấy hắn cược đi? Lần này ta cược đầu hắn không bị chứng tật.”
Isfel nói: “Ngươi muốn thắng hay muốn thua?”
Thạch Phi Hiệp kinh hãi, “Sao ngươi có thể thẳng thắn vậy?”
Isfel kết luận luôn, “Trở về đến bể bơi.”
Thạch Phi Hiệp thẹn thùng cúi đầu, “Ừm.”
Baal cả giận: “Các ngươi có phải đã quá không coi ai ra gì rồi không?”
Thạch Phi Hiệp thành thật gật đầu: “Phải. Vì nói thật, ở chỗ này ngoài chúng ta ra, ta không thấy ai hết.”
“Lại mồm mép?” Baal giận quá mà cười. “Được. Ta muốn xem lát nữa ngươi khóc thế nào!”
Isfel đẩy Thạch Phi Hiệp ra sau, dùng thanh âm cực nhỏ nói: “Lát nữa khi ta bảo ngươi ném, ngươi hãy ném hắc tinh thạch ra bên ngoài.”
Thạch Phi Hiệp khẽ giật mình, lắc đầu liên tục. Isfel ở trong hắc tinh thạch, ném hắc tinh thạch ra ngoài có khác nào ném Isfel ra ngoài?
Isfel yên lặng nhìn hắn, con mắt đen thăm thẳm chứa đầy sự kiên định đáng tin cậy. “Ngươi yên tâm, hắc tinh thạch là hắc tinh thạch, ta là ta.” Nếu không phải lúc nãy hắn quá sơ ý, không nhìn ra luồng sáng đỏ đó là kết giới, thì hắn đã không rơi vào đây, còn liên lụy Thạch Phi Hiệp đang đeo hắc tinh thạch.
Nội tâm Thạch Phi Hiệp dao động.
“Chậc chậc, lúc này ngươi còn dám để ý đến một con người.” Trong tiếng cười của Baal có mang phần than thở, “Isfel, lãnh đạm của ngươi đi đâu hết rồi.”
Isfel nói: “Để cho ngươi hết rồi.”
“Ồ? Ta lúc này lại muốn xem, bị thần xem là mắc tội lãnh đạm, cuối cùng lãnh đến mức độ nào!” Nói xong, gian phòng đột nhiên đỏ chói.
Nhiệt độ tăng lên như tên bay.
Từ tay Isfel lập tức xuất hiện một kết giới băng.
Nhưng hơi lạnh chỉ chốc lát đã hóa thành hư ảo.
Lòng bàn chân Thạch Phi Hiệp bị bỏng đến nổi bóng, hơi nước từ cơ thể bốc hơi với tốc độ kinh người.
Ảo ảnh của Isfel lui về sau một bước, trùng điệp với hắn.
Thạch Phi Hiệp lập tức cảm thấy nhiệt độ hạ xuống, tinh thần không khỏi run lên.
“Thấy bóng đen kia không?” Thanh âm không ấm không lạnh của hắn truyền đến bên tai.
Thạch Phi Hiệp cố gắng nhấc mi mắt lên, chậm rãi gật đầu. Cơ thể khô kiệt khiến suy nghĩ của hắn ngắt quãng.
“Nhìn kĩ điểm giữa bóng đen ấy.” Isfel không ngừng truyền năng lượng từ hắc tinh thạch qua, đối kháng với nhiệt độ đã có thể so với nham thạch nóng chảy.
Đồng tử Thạch Phi Hiệp phóng đại, ánh mắt mơ hồ giữ chặt lấy bóng đen bên trên.
Isfel tiếp tục: “Lấy hắc tinh thạch ra.” Bởi vì hắc tinh thạch là nguồn gốc lực lượng của ảo ảnh hắn, nên hắn không có cách nào chạm vào nó.
Thạch Phi Hiệp giơ tay lên, lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Baal vẫn đang cười, “Isfel, chẳng lẽ ngươi muốn để nó dùng Hắc tinh thạch phá kết giới? Hừm, đây đúng là biện pháp duy nhất. Có điều, nếu không có Hắc tinh thạch, ngươi dùng cái gì chiến đấu với ta? Hồng bảo thạch? Lam bảo thạch? Tử thủy tinh? Đống đá đó không thể phát huy một phần vạn lực lượng của ngươi.”
Isfel không để ý tới hắn, vẫn nhẹ nhàng cổ vũ Thạch Phi Hiệp, “Lấy ghim cài xuống đi.”
Ngón tay Thạch Phi Hiệp run rẩy, dùng tốc độ rất chậm duy chuyển dần lên ngực.
Baal nói: “Isfel, hay là để ta giúp hắn một tay.” Hắn dứt lời, bóng đen trên tường bắn ra một tia sáng đỏ, nhằm chỗ Thạch Phi Hiệp và Isfel.
Isfel lại giơ tay lập kết giới.
Nhưng năng lượng Hắc tinh thạch vừa dùng cản sức nóng, vừa tạo kết giới tiêu hao rất nhanh chóng.
Những chấm sáng màu bạc, màu vàng trên hắc tinh thạch biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Baal mỉm cười: “Anh bạn trẻ, phải nhanh lên, nếu không thì…”
Thạch Phi Hiệp cắn môi, dồn hết sức lực vào cánh tay. Lúc hắn đưa tay lên đã không còn cảm giác tay tồn tại nữa, chỉ thấy cơ bắp co rút vì đau đớn. Khi ngón tay tháo được ghim cài xuống, hắn cảm thấy thân thể đã là sương khói, chẳng có chút liên hệ nào với tính mạng mình nữa.
Isfel đột nhiên thu kết giới lại, nhanh chóng cầm cánh tay hắn vung mạnh về phía trước.
Hắc tinh thạch tạo một đường cong trong không trung, chuẩn xác nhằm vào trung tâm bóng đen.
Đồng thời, ánh sáng đỏ kia vì không còn trở ngại nữa, cuồn cuộn bắn vào cơ thể Thạch Phi Hiệp.
“Phụt!”
Thạch Phi Hiệp bị lực đẩy của tia sáng đỏ đánh bắn ra ngoài.
Máu đỏ tóe ra.
Hughes trợn mắt nhìn Thạch Phi Hiệp vừa mới biến mất vào không trung lại đột nhiên xuất hiện đúng vị trí vừa nãy.
Cùng với sự xuất hiện của hắn là máu đỏ chói mắt.
Hắn chuyển người, hai tay đỡ lấy Thạch Phi Hiệp, còn chưa mở miệng, Locktine Boutini đã trong nháy mắt di động đến bên cạnh hắn, dốc sức thi triển phép chữa trị.
Sử dụng đến lần thứ bảy thứ tám, Hughes mới ngăn hắn thôi sử dụng phép không ngừng. “Mạch đã ổn định, không có việc gì rồi.”
Locktine Boutini nhẹ thở phào, mệt mỏi khụy người xuống.
“Các ngươi hành động cũng nhanh nhẹn nhỉ. Ta mới biến mất một lát, đã có thể giải quyết hết đám phế vật hình nhân này.” Mani vốn đang ngả rạp trên bục đột nhiên lại đầy sinh khí, tươi cười nhìn mọi người.
Chiến sĩ giáp đen và pháp sư đương nhiên là hai tay không địch lại bốn tay, bị đội ngũ do Lanca cầm đầu tiêu diệt không còn một mảnh.
Houllier tuy chưa chết, nhưng cực kỳ thảm hại, chẳng còn chút nhàn nhã nào như mới ban đầu.
“Ô?” Baal cẩn thận quét mắt một vòng, “Tên hề Titan tộc đâu rồi?”
Houllier vật lộn dùng cánh tay do Antonio cào bị thương đào thoát khỏi vòng vây giữa vu sư, Lanca, Raton, Antonio đi ra. “Đi rồi.”
“Đi rồi sao?” Trên mặt Baal hiện rõ vẽ kinh ngạc. “Có thể vô thanh vô tức rời khỏi kết giới của ta. Xem ra tên hề Titan đó không bết bát như hắn thể hiện.”
Houller lau máu trên cánh tay, cười khổ: “Baal đại nhân, ngài vẫn không định ra tay?”
“Houllier, lực lượng của ngươi yếu đi nhiều.”
Vẻ mặt Houllier héo đi: “Lucifer phong ấn bốn phần năm lực lượng của ta.”
“Lại là Lucifer.” Baal lộ vẻ mặt âm tàn, “Thảo nào ngươi cứ sợ đầu sợ đuôi lẻo mép, lại không dám ra tay.”
Houllier đảo tròn mắt: “Isfel đâu rồi?”
“Đương nhiên là nên ở nơi nào thì về nơi đó rồi.” Baal nhếch môi lên, khinh miệt cười nói, “Thiên sứ chiến đấu bị trói buộc trên Con Thuyền Noah, so với chó địa ngục bị nhổ mất răng có gì khác nhau?”
Có lẽ là vì nghe thấy tên Isfel, mí mắt Thạch Phi Hiệp giật giật, chậm rãi mở to mắt.
Hughes vội vàng nâng hắn dậy, “Lúc nãy có chuyện gì xảy ra?”
Thạch Phi Hiệp mờ mịt nhìn bốn phía, đồng tử co lại, đột nhiên bắt lấy tay Hughes hỏi: “Isfel đâu?”
Hughes ngây ra. “Ta cũng muốn hỏi điều này.”
Ký ức đột ngột kéo về bằng sức dời non lấp bể, Thạch Phi Hiệp mặt trắng nhợt: “Hắc tinh thạch không còn.” Có điều may là chỉ mất có viên đá thôi, Isfel không sao hết. Hắn nghĩ đến đây, nhẹ nhàng thở phào.
…
Hughes và Lanca trao đổi ánh mắt.
Hắc tinh thạch là cái gì họ đều rõ. Bởi vì bản thân Isfel không thể rời Con Thuyền Noah, nên lực lượng của hắn phát huy thế nào đều phải dựa vào bảo thạch làm vật dẫn. Hắc tinh thạch được công nhận là có thể chứa đựng lực lượng lớn nhất trong tất cả các loại bảo thạch. Nếu Isfel dùng Hắc tinh thạch mà còn không thể đối phó được Baal, thì dùng loại đá nào cũng uổng công.
Baal vuốt cằm: “Được rồi. Ta nghĩ, tình thế hiện giờ đã rõ. Chúng ta có thể bắt đầu?”
Antonio và Raton đã lui về sau, đứng bên cạnh Hughes.
Thạch Phi Hiệp được Hughes kéo đứng bên cạnh, “Thế trận của chúng ta và hắn rất chênh lệch?”
Hughes ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngươi có biết vì sao Isfel không thể rời Con Thuyền Noah không?”
Thạch Phi Hiệp sửng sốt, “Không biết.” Tuy hắn rất lấy làm tò mò, nhưng ở thời điểm khẩn cấp thế này có thể nói chuyện khác được không? Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì Isfel có sức mạnh chiến đấu ngang với Bảy Đại thiên sứ và Bảy Đại ma vương.” Hughes nói, “Thế nên nếu hắn đứng ở địa ngục, chiến trận giữa thiên đàng và địa ngục sẽ nghiêng về địa ngục.”
Vị Thần này cũng ích kỷ quá rồi. Đã để hắn sa đọa, lại không cho hắn sa đọa triệt để. Thạch Phi Hiệp oán thầm.
Lanca nói tiếp: “Baal cũng có được sức mạnh ngang với các Ma vương. Có điều hắn không được thiên đường chấp nhận, cũng không được địa ngục thừa nhận, thế nên đuổi giết Baal là việc Thiên Đường địa ngục cùng chung sức.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Cái đó liên quan gì đến tình hình trước mắt?”
“Điều liên quan… Sức mạnh của Thiên sứ và đọa thiên sứ vốn hơn hẳn các giới khác, nói gì Baal.” Lanca nói.
Thạch Phi Hiệp cau mày: “Ngươi cứ nói thẳng là đánh không lại là được mà.”
“Cũng không hẳn.” Ánh mắt Hughes rơi xuống quan tài thủy tinh, “Nếu có thêm Gin…” Dù gì Gin cũng là cao thủ huyết tộc gần với Cain nhất.
Thạch Phi Hiệp nhìn cái ổ khóa, bất đắc dĩ nói: “Thêm gánh nặng hả?”
Baal khoan thai đâm thọt: “Chuyện mật mã ta cũng không giúp được các ngươi. Có điều, thời gian của ta không nhiều, chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Thạch Phi Hiệp 囧囧 nghĩ: Thì ra câu “Thời gian của ta không nhiều” là cửa miệng của thằng này.
Hai tấm lưới đỏ và bạc trên không trung giao nhau.
Ánh sáng đối nghịch ánh sáng, càng tản ra hào quanh rừng rực!
Thạch Phi Hiệp chỉ thấy mắt đau nhói, nước mắt tuôn như suối, sau đó tầm nhìn mờ mịt như lạc trong sương mù.
Tiếng cười của Baal ong ong vang bên tai, “Isfel, thiên sứ chiến đấu. Thực lực của ngươi thoái hóa đến mức này sao?”
Cùng tiếng cười của hắn, ánh sáng càng lúc càng mạnh. Dù nhắm chặt mắt, Thạch Phi Hiệp vẫn có thể cảm nhận được bên ngoài đang bao bọc bởi một màu đỏ chói.
Isfel đột nhiên quát: “Lui ra sau.”
Thạch Phi Hiệp lập tức bị một lực hút lấy, cấp thiết kéo hắn về phía sau!
Ầm!
Cùng với tiếng nổ cực lớn, đất dưới chân rung chuyển.
Thạch Phi Hiệp miễn cưỡng mở mắt ra, lại thấy cảnh vật trước mắt không ngừng xoay lắc vặn vẹo.
Trần nhà lại chậm chạp nâng cao.
Hắn nhìn bức tường càng ngày càng nâng cao và không gian trống trải xung quanh, khiếp sợ thì thầm: “Đây là chuyện gì?”
Isfel từ không trung lướt trở lại, bước đến bên cạnh hắn: “Hắn dùng ánh sáng đỏ hạ kết giới: “Chúng ta đang ở trong kết giới.”
“Thế Hughes mọi người đâu?”
“Bọn họ ở bên ngoài kết giới.” Isfel trầm giọng, “Hắn chỉ kéo chúng ta vào kết giới.”
Tường cuối cùng ngừng mọc cao.
Bức tường trước mặt đột nhiên có một bóng đen cực lớn chậm rãi hiện ra. Tiếng cười khàn khàn trầm thấp của Baal vang lên theo bóng đen, “Hoan nghênh đi vào lĩnh vực của ta. Haha, Isfel đã lâu không tới, chắc là hoài niệm lắm?”
“Hắn không phải bảo là không có thời gian sao? Sao giờ nhàn hạ thế? Đầu hắn có phải cũng bệnh rồi không?” Thạch Phi Hiệp suy nghĩ, “Lúc nãy chúng ta lấy Mani đánh cuộc, nhưng giờ Mani chết rồi. Người chết không đối chứng, hay là chúng ta lấy hắn cược đi? Lần này ta cược đầu hắn không bị chứng tật.”
Isfel nói: “Ngươi muốn thắng hay muốn thua?”
Thạch Phi Hiệp kinh hãi, “Sao ngươi có thể thẳng thắn vậy?”
Isfel kết luận luôn, “Trở về đến bể bơi.”
Thạch Phi Hiệp thẹn thùng cúi đầu, “Ừm.”
Baal cả giận: “Các ngươi có phải đã quá không coi ai ra gì rồi không?”
Thạch Phi Hiệp thành thật gật đầu: “Phải. Vì nói thật, ở chỗ này ngoài chúng ta ra, ta không thấy ai hết.”
“Lại mồm mép?” Baal giận quá mà cười. “Được. Ta muốn xem lát nữa ngươi khóc thế nào!”
Isfel đẩy Thạch Phi Hiệp ra sau, dùng thanh âm cực nhỏ nói: “Lát nữa khi ta bảo ngươi ném, ngươi hãy ném hắc tinh thạch ra bên ngoài.”
Thạch Phi Hiệp khẽ giật mình, lắc đầu liên tục. Isfel ở trong hắc tinh thạch, ném hắc tinh thạch ra ngoài có khác nào ném Isfel ra ngoài?
Isfel yên lặng nhìn hắn, con mắt đen thăm thẳm chứa đầy sự kiên định đáng tin cậy. “Ngươi yên tâm, hắc tinh thạch là hắc tinh thạch, ta là ta.” Nếu không phải lúc nãy hắn quá sơ ý, không nhìn ra luồng sáng đỏ đó là kết giới, thì hắn đã không rơi vào đây, còn liên lụy Thạch Phi Hiệp đang đeo hắc tinh thạch.
Nội tâm Thạch Phi Hiệp dao động.
“Chậc chậc, lúc này ngươi còn dám để ý đến một con người.” Trong tiếng cười của Baal có mang phần than thở, “Isfel, lãnh đạm của ngươi đi đâu hết rồi.”
Isfel nói: “Để cho ngươi hết rồi.”
“Ồ? Ta lúc này lại muốn xem, bị thần xem là mắc tội lãnh đạm, cuối cùng lãnh đến mức độ nào!” Nói xong, gian phòng đột nhiên đỏ chói.
Nhiệt độ tăng lên như tên bay.
Từ tay Isfel lập tức xuất hiện một kết giới băng.
Nhưng hơi lạnh chỉ chốc lát đã hóa thành hư ảo.
Lòng bàn chân Thạch Phi Hiệp bị bỏng đến nổi bóng, hơi nước từ cơ thể bốc hơi với tốc độ kinh người.
Ảo ảnh của Isfel lui về sau một bước, trùng điệp với hắn.
Thạch Phi Hiệp lập tức cảm thấy nhiệt độ hạ xuống, tinh thần không khỏi run lên.
“Thấy bóng đen kia không?” Thanh âm không ấm không lạnh của hắn truyền đến bên tai.
Thạch Phi Hiệp cố gắng nhấc mi mắt lên, chậm rãi gật đầu. Cơ thể khô kiệt khiến suy nghĩ của hắn ngắt quãng.
“Nhìn kĩ điểm giữa bóng đen ấy.” Isfel không ngừng truyền năng lượng từ hắc tinh thạch qua, đối kháng với nhiệt độ đã có thể so với nham thạch nóng chảy.
Đồng tử Thạch Phi Hiệp phóng đại, ánh mắt mơ hồ giữ chặt lấy bóng đen bên trên.
Isfel tiếp tục: “Lấy hắc tinh thạch ra.” Bởi vì hắc tinh thạch là nguồn gốc lực lượng của ảo ảnh hắn, nên hắn không có cách nào chạm vào nó.
Thạch Phi Hiệp giơ tay lên, lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Baal vẫn đang cười, “Isfel, chẳng lẽ ngươi muốn để nó dùng Hắc tinh thạch phá kết giới? Hừm, đây đúng là biện pháp duy nhất. Có điều, nếu không có Hắc tinh thạch, ngươi dùng cái gì chiến đấu với ta? Hồng bảo thạch? Lam bảo thạch? Tử thủy tinh? Đống đá đó không thể phát huy một phần vạn lực lượng của ngươi.”
Isfel không để ý tới hắn, vẫn nhẹ nhàng cổ vũ Thạch Phi Hiệp, “Lấy ghim cài xuống đi.”
Ngón tay Thạch Phi Hiệp run rẩy, dùng tốc độ rất chậm duy chuyển dần lên ngực.
Baal nói: “Isfel, hay là để ta giúp hắn một tay.” Hắn dứt lời, bóng đen trên tường bắn ra một tia sáng đỏ, nhằm chỗ Thạch Phi Hiệp và Isfel.
Isfel lại giơ tay lập kết giới.
Nhưng năng lượng Hắc tinh thạch vừa dùng cản sức nóng, vừa tạo kết giới tiêu hao rất nhanh chóng.
Những chấm sáng màu bạc, màu vàng trên hắc tinh thạch biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Baal mỉm cười: “Anh bạn trẻ, phải nhanh lên, nếu không thì…”
Thạch Phi Hiệp cắn môi, dồn hết sức lực vào cánh tay. Lúc hắn đưa tay lên đã không còn cảm giác tay tồn tại nữa, chỉ thấy cơ bắp co rút vì đau đớn. Khi ngón tay tháo được ghim cài xuống, hắn cảm thấy thân thể đã là sương khói, chẳng có chút liên hệ nào với tính mạng mình nữa.
Isfel đột nhiên thu kết giới lại, nhanh chóng cầm cánh tay hắn vung mạnh về phía trước.
Hắc tinh thạch tạo một đường cong trong không trung, chuẩn xác nhằm vào trung tâm bóng đen.
Đồng thời, ánh sáng đỏ kia vì không còn trở ngại nữa, cuồn cuộn bắn vào cơ thể Thạch Phi Hiệp.
“Phụt!”
Thạch Phi Hiệp bị lực đẩy của tia sáng đỏ đánh bắn ra ngoài.
Máu đỏ tóe ra.
Hughes trợn mắt nhìn Thạch Phi Hiệp vừa mới biến mất vào không trung lại đột nhiên xuất hiện đúng vị trí vừa nãy.
Cùng với sự xuất hiện của hắn là máu đỏ chói mắt.
Hắn chuyển người, hai tay đỡ lấy Thạch Phi Hiệp, còn chưa mở miệng, Locktine Boutini đã trong nháy mắt di động đến bên cạnh hắn, dốc sức thi triển phép chữa trị.
Sử dụng đến lần thứ bảy thứ tám, Hughes mới ngăn hắn thôi sử dụng phép không ngừng. “Mạch đã ổn định, không có việc gì rồi.”
Locktine Boutini nhẹ thở phào, mệt mỏi khụy người xuống.
“Các ngươi hành động cũng nhanh nhẹn nhỉ. Ta mới biến mất một lát, đã có thể giải quyết hết đám phế vật hình nhân này.” Mani vốn đang ngả rạp trên bục đột nhiên lại đầy sinh khí, tươi cười nhìn mọi người.
Chiến sĩ giáp đen và pháp sư đương nhiên là hai tay không địch lại bốn tay, bị đội ngũ do Lanca cầm đầu tiêu diệt không còn một mảnh.
Houllier tuy chưa chết, nhưng cực kỳ thảm hại, chẳng còn chút nhàn nhã nào như mới ban đầu.
“Ô?” Baal cẩn thận quét mắt một vòng, “Tên hề Titan tộc đâu rồi?”
Houllier vật lộn dùng cánh tay do Antonio cào bị thương đào thoát khỏi vòng vây giữa vu sư, Lanca, Raton, Antonio đi ra. “Đi rồi.”
“Đi rồi sao?” Trên mặt Baal hiện rõ vẽ kinh ngạc. “Có thể vô thanh vô tức rời khỏi kết giới của ta. Xem ra tên hề Titan đó không bết bát như hắn thể hiện.”
Houller lau máu trên cánh tay, cười khổ: “Baal đại nhân, ngài vẫn không định ra tay?”
“Houllier, lực lượng của ngươi yếu đi nhiều.”
Vẻ mặt Houllier héo đi: “Lucifer phong ấn bốn phần năm lực lượng của ta.”
“Lại là Lucifer.” Baal lộ vẻ mặt âm tàn, “Thảo nào ngươi cứ sợ đầu sợ đuôi lẻo mép, lại không dám ra tay.”
Houllier đảo tròn mắt: “Isfel đâu rồi?”
“Đương nhiên là nên ở nơi nào thì về nơi đó rồi.” Baal nhếch môi lên, khinh miệt cười nói, “Thiên sứ chiến đấu bị trói buộc trên Con Thuyền Noah, so với chó địa ngục bị nhổ mất răng có gì khác nhau?”
Có lẽ là vì nghe thấy tên Isfel, mí mắt Thạch Phi Hiệp giật giật, chậm rãi mở to mắt.
Hughes vội vàng nâng hắn dậy, “Lúc nãy có chuyện gì xảy ra?”
Thạch Phi Hiệp mờ mịt nhìn bốn phía, đồng tử co lại, đột nhiên bắt lấy tay Hughes hỏi: “Isfel đâu?”
Hughes ngây ra. “Ta cũng muốn hỏi điều này.”
Ký ức đột ngột kéo về bằng sức dời non lấp bể, Thạch Phi Hiệp mặt trắng nhợt: “Hắc tinh thạch không còn.” Có điều may là chỉ mất có viên đá thôi, Isfel không sao hết. Hắn nghĩ đến đây, nhẹ nhàng thở phào.
…
Hughes và Lanca trao đổi ánh mắt.
Hắc tinh thạch là cái gì họ đều rõ. Bởi vì bản thân Isfel không thể rời Con Thuyền Noah, nên lực lượng của hắn phát huy thế nào đều phải dựa vào bảo thạch làm vật dẫn. Hắc tinh thạch được công nhận là có thể chứa đựng lực lượng lớn nhất trong tất cả các loại bảo thạch. Nếu Isfel dùng Hắc tinh thạch mà còn không thể đối phó được Baal, thì dùng loại đá nào cũng uổng công.
Baal vuốt cằm: “Được rồi. Ta nghĩ, tình thế hiện giờ đã rõ. Chúng ta có thể bắt đầu?”
Antonio và Raton đã lui về sau, đứng bên cạnh Hughes.
Thạch Phi Hiệp được Hughes kéo đứng bên cạnh, “Thế trận của chúng ta và hắn rất chênh lệch?”
Hughes ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngươi có biết vì sao Isfel không thể rời Con Thuyền Noah không?”
Thạch Phi Hiệp sửng sốt, “Không biết.” Tuy hắn rất lấy làm tò mò, nhưng ở thời điểm khẩn cấp thế này có thể nói chuyện khác được không? Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì Isfel có sức mạnh chiến đấu ngang với Bảy Đại thiên sứ và Bảy Đại ma vương.” Hughes nói, “Thế nên nếu hắn đứng ở địa ngục, chiến trận giữa thiên đàng và địa ngục sẽ nghiêng về địa ngục.”
Vị Thần này cũng ích kỷ quá rồi. Đã để hắn sa đọa, lại không cho hắn sa đọa triệt để. Thạch Phi Hiệp oán thầm.
Lanca nói tiếp: “Baal cũng có được sức mạnh ngang với các Ma vương. Có điều hắn không được thiên đường chấp nhận, cũng không được địa ngục thừa nhận, thế nên đuổi giết Baal là việc Thiên Đường địa ngục cùng chung sức.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Cái đó liên quan gì đến tình hình trước mắt?”
“Điều liên quan… Sức mạnh của Thiên sứ và đọa thiên sứ vốn hơn hẳn các giới khác, nói gì Baal.” Lanca nói.
Thạch Phi Hiệp cau mày: “Ngươi cứ nói thẳng là đánh không lại là được mà.”
“Cũng không hẳn.” Ánh mắt Hughes rơi xuống quan tài thủy tinh, “Nếu có thêm Gin…” Dù gì Gin cũng là cao thủ huyết tộc gần với Cain nhất.
Thạch Phi Hiệp nhìn cái ổ khóa, bất đắc dĩ nói: “Thêm gánh nặng hả?”
Baal khoan thai đâm thọt: “Chuyện mật mã ta cũng không giúp được các ngươi. Có điều, thời gian của ta không nhiều, chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Thạch Phi Hiệp 囧囧 nghĩ: Thì ra câu “Thời gian của ta không nhiều” là cửa miệng của thằng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook