U Linh Giới
Chương 18-1: Nghi vấn (thượng)

Trả lời hắn chỉ có bóng tối im lìm.

Tĩnh mịch lại tiếp tục một đoạn thời gian thật dài, tiếng bước chân Shipley mới một lần nữa vang lên. Không biết là hắn thật sự tin rằng không có ai, hay là muốn dùng cách khác để thử.

Metatron không dám bám quá sát, chỉ thuận theo cước bộ của hắn chậm rãi đi xuống.

Soạt soạt.

Tiếng xích sắt át đi tiếng bước chân Shipley, có ánh lửa từ bên dưới thấu lên, thấp thoáng le lói.

Metatron cực cẩn thận đi theo, nhìn thấy Shipley đang mở một cánh cửa sắt bị xích khóa lại. Bên cạnh cánh cửa treo một ngọn đèn dầu, ánh sáng mong manh. Cửa sắt đen sì, bề mặt loang lổ vết gỉ vàng nâu, tựa hồ đã lâu không ai chạm tới.

Shipley đẩy cửa ra, nhanh chóng xoay người, một lần nữa khóa cửa lại. Khoảng cách giữa mở cửa cùng đóng cửa quá ngắn, Metatron căn bản không tài nào xuyên qua được.

Shipley khóa cửa xong, tiếp tục đi xuống dưới.

Metatron đứng trước cửa, nghĩ nghĩ, tháo xích sắt.

Sợi xích lần thứ hai phát ra tiếng động. Hắn đẩy cửa, chậm rãi theo sau.

Shipley đứng đợi cách đó không xa. Ngữ khí hắn càng thêm cứng rắn hơn so với ban nãy, “Ngươi là ai?”

Metatron dừng bước, dùng trầm mặc đáp lời.

“Ta có thể cảm giác được vị trí của linh hồn ngươi.” Shipley nói.

Lúc hắn hỏi “Ngươi là ai” lần đầu tiên, Metatron đã đoán ra, đặc biệt là hắn đồng thời cảm thấy linh hồn bị đối phương thăm dò một trận. Đây chính là nguyên nhân hắn táo bạo mở cánh cửa sắt, kết giới tàng hình chỉ có thể che đi hình thể, không giấu được linh hồn của hắn.

Shipley hỏi: “Linh hồn ngươi có điểm quen thuộc, lại cực phức tạp. Ngươi đến từ thiên đường?”

“......”

“Ngươi...... tuân theo chỉ dụ của Thần mà tới sao?” Câu này hắn hỏi đến cẩn thận, lại mang theo chút khẩn trương khó bề phát giác.

Metatron không biết nên trả lời thế nào. Hắn thậm chí hoài nghi lần này mình đến Chủ thành có phải đã sai lầm rồi chăng.

Shipley đợi thật lâu vẫn không có được đáp án, nhưng không hề nổi giận, “Nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Bất quá ngươi tốt nhất đừng theo xuống nữa, mỗi người đều có bí mật riêng, ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng ta.”

Metatron ngẩn ra.

Shipley đột nhiên “di” một tiếng, vội vã chạy xuống phía dưới.

Metatron chỉ đứng tại chỗ chờ một lát, cũng liền đi theo.

Thang rất dài, có thể thông xuống khá nhiều tầng ngầm.

Hắn không đếm được mình đầu óc choáng váng chuyển hết bao nhiêu vòng, chỉ biết lúc đi đến tầng cuối cùng, hắn đã hoàn toàn mất dấu Shipley.

May mắn hai bên hầm đều thắp đèn.

Vẫn là những ngọn đèn le lói, nhưng trong màn đêm dày đặc thế này, ánh sáng chúng phát ra hiển nhiên cực kỳ đáng quý.

Metatron men theo phương hướng của dãy đèn đi về phía trước. Nếu đã bại lộ, hắn cũng không cần phải bay nữa. Dù sao hành lang ở tầng hầm này cũng không rộng lắm, giang cánh ra rất dễ bị cháy lông. Tuy hắn đã có hai phiến cánh màu đen, nhưng vẫn không mong sáu cánh còn lại cũng đen theo —— hơn nữa là cháy đen.

Càng đi về phía trước, hắn càng cảm thấy dao động trong không khí không ổn. Hắn rõ ràng cảm giác được linh hồn mình đang thu vài đợt xung kích dao động cực nhẹ.

“Mammon......” Metatron lẩm bẩm, nháy mắt di chuyển tới phía trước.

Đó là một gian phòng rộng lớn hình hộp chữ nhật, chỉ có mình Shipley. Lúc này Mammon không ở trong cùng một kết giới ẩn hình với hắn, hắn vô pháp nhìn thấy thân ảnh Mammon, nhưng hắn có thể nhìn thấy phương hướng Shipley công kích.

“Các ngươi đi chung?” Shipley giữa lúc chiến đấu vẫn không quên phân tâm chú ý hắn vừa đuổi tới.

Metatron do dự có nên ra tay hay không.

Đối phó Shipley, chiêu hắn duy nhất có thể xuất thủ chính là cầm cố thời gian. Cũng giống như đối phó hắn, Shipley chỉ có thể dùng công kích linh hồn. Nhưng thuật cầm cố thời gian vừa lộ ra, Shipley nhất định có thể đoán được thân phận của hắn. Trên thực tế, nếu không phải hắn có hai phiến cánh biến đen, độ thánh khiết của linh hồn không bằng dĩ vãng, với mức quen thân của Shipley và hắn, ban nãy ắt hẳn đã đoán được thân phận hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, Mammon đã vọt đến cửa.

Shipley có thể thông qua linh hồn cảm ứng vị trí của đối phương, hắn cũng có thể. Cho nên Metatron vừa đến gần, hắn cũng đã âm thầm mưu hoạch nên tiếp ứng thế nào, sau đó cùng nhau trốn thoát.

Không thể không nói, Shipley trước khi đọa lạc lực công kích thấp hơn sau khi đọa lạc, nhưng ánh sáng thiên sứ của hắn cực tinh thuần, gần như còn tinh thuần hơn cả Rafael, điều này khiến linh hồn của Mammon cảm thấy rất khó chịu.

Khó trách trước đó Metatron một mực không chịu tin Shipley sa đọa, nếu không phải đã gặp Shipley đọa lạc của một vạn năm sau, có lẽ hắn cũng không dễ tiếp thu.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Shipley tựa hồ cảm nhận được ý đồ của Mammon, xuống tay chậm lại, tương đối hòa hoãn đưa hắn tới trước mặt Metatron, “Từ đâu đến?”

Mammon cùng Metatron hội hợp.

Mammon nháy mắt với hắn, tựa hồ có rất nhiều chuyện muốn nói.

Metatron hất cằm ra sau, hai người tức tốc lao về hướng thang lầu.

Shipley đứng tại chỗ chần chờ một lát, xoay người chạy sang hướng khác.

“Phát hiện trọng đại.” Sau khi đã xác định kéo giãn khoảng cách với Shipley, hơn nữa xung quanh không có sinh vật nào khác, Mammon mới mở miệng nói, “Ta gặp được Casamia.”

Metatron rất nhanh phản ứng lại: “Vừa rồi nơi đó chính là địa lao? Kẻ bị Shipley giam giữ là Casamia?”

Mammon gật đầu. Hắn đã từng nhìn thấy thi thể Casamia, cho nên cũng biết tướng mạo của đối phương.

“Thế nhưng, Shipley vẫn chưa đọa lạc.” Từ chuyện Shipley vừa rồi thả bọn họ, không hề truy cùng đuổi tận có thể thấy được, hắn vẫn là Shipley, thiên sứ tình thương mà mình quen biết ở thiên đường. Ít nhất, vẫn chưa biến thành bộ dạng của một vạn năm sau đó.

Mammon lại nói: “Có điều là, Casamia đã đọa lạc.”

Metatron sửng sốt nhìn hắn.

Mammon nói: “Cánh của hắn màu đen.”

Metatron kinh ngạc nói: “Nhưng lúc chúng ta phát hiện thi thể hắn, cánh hắn rõ ràng là màu trắng.”

Mammon nói: “Xem ra, chân tướng mà chúng ta nghĩ đến có thể không phải là chân tướng.”

Metatron hỏi: “Casamia có nói gì không?”

“Hắn chẳng nói gì cả.” Mammon lắc đầu, “Hắn chỉ bị giam cầm, nhốt chung địa lao với hắn còn có một đám thiên sứ hai cánh.”

“Liệu có phải......”

Hắn chưa nói xong, Mammon đã đoán được, gật đầu nói: “Có thể lắm.”

Lúc Casamia chết, bên cạnh còn có thi thể của một nhóm thiên sứ khác. Mà nhóm thiên sứ đó rất có khả năng là đám người cùng bị giam với hắn.

Mammon đột nhiên lóe lên một ý tưởng, “Isfel từng quay về thiên đường.”

Metatron gật đầu nói: “Ta biết.” Ban đầu hắn chỉ hy vọng Thạch Phi Hiệp có thể khiến Isfel không lạnh lùng nữa, nhưng không ngờ hắn cư nhiên có thể trở lại thiên đường...... Khoan đã. Metatron nói: “Ý ngươi là, Casamia có khả năng từ đọa thiên sứ biến trở về thành thiên sứ?”

“Trước mắt xem ra đây là lời giải thích hợp lý nhất.” Mammon trong một đống manh mối loạn thất bát tao, tuyển ra phương hướng tương đối hợp lý, “Có lẽ Casamia một lần nữa trở lại làm thiên sứ, còn Shipley lại sa đọa. Cho nên Shipley mới muốn giết Casamia.”

Metatron trầm ngâm nói: “Nghe rất có lý, nhưng......”

“Vẫn cảm thấy có chỗ không ổn.”

Mammon cùng hắn đồng thời nói.

Giới thứ mười quả là một nơi quỷ dị, mỗi khi bọn họ cảm thấy đây là chân tướng, hoặc giả hẳn là chân tướng, luôn xuất hiện một manh mối không tưởng phủ định tất cả giả thiết trước đó của bọn họ.

Mammon nói: “Hay là chúng ta nên tìm Hybe trước, xem hắn đã sinh ra chưa. Còn nữa, mẹ của hắn có thể là ai.”

Metatron nói: “Shipley và Casamia, ta nghĩ, đây là hai manh mối chủ chốt hiện tại.”

Mammon nói: “Vậy chúng ta tìm Poggi về trước rồi tính tiếp.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Hy vọng có thể đuổi kịp trước khi hắn gặp rắc rối.”

Metatron cười an ủi: “Thật ra hắn cũng không quá nghịch ngợm như chúng ta tưởng tượng.”

......

Chuyện sau đó chứng tỏ, Poggi quả nhiên khen quá té hang.

Hắn đích thực không có gặp rắc rối, chỉ là hắn...... mất tích.

Mammon cùng Metatron tìm khắp Chủ thành vẫn không thấy bóng dáng hắn.

Metatron nói: “Liệu có phải hắn đi tìm chúng ta không?”

Mammon nói: “Ngươi nói rất đúng, hắn không nghịch ngợm như trong tưởng tượng.”

Metatron nói: “Ý ngươi là......”

“Ngươi còn nhớ không, lúc chúng ta tới đại lâu từng cảm giác được một cỗ áp lực vô hình.” Mammon hỏi.

Metatron nói: “Ngươi hoài nghi có người bắt cóc hắn?”

Mammon nói: “Ít nhất cỗ áp lực đó khiến ta cảm thấy uy hiếp, chứ không phải lương thiện.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương